Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Tính Toán Của Tô Long
"Quản sự, giá cả binh khí thế nào?" Tô Vũ thắc mắc.
"Cái này còn phải xem nhu cầu Tô tiên sinh, dưới tình huống bình thường... Khai Nguyên cảnh sử dụng binh khí sắt là được, dĩ nhiên, Khai Nguyên bát trọng trở lên dùng tốt nhất là Hoàng giai, đối với nguyên khí cũng có trợ giúp." Quản sự giới thiệu: "Binh khí cùng công pháp, võ kỹ đều một dạng, cũng chia Thiên Địa Huyền Hoàng, chủ yếu chính là chất liệu, tần suất vận chuyển nguyên khí sẽ có khác biệt."
Tô Vũ gật đầu, cái này hắn hiểu.
Sắt thường không đủ thúc đẩy công năng nguyên khí, đao mà học viên trong học phủ dùng để thực chiến đều là do sắt thường chế tạo, giá cả không đắt.
Bất quá nguyên liệu có thể thúc đẩy nguyên khí đều có giá cả không ít, cho nên tu giả chân chính dùng binh khí nhập giai với giá cả cũng không vừa.
"Thiên Quân, Vạn Thạch dùng Hoàng giai binh khí đều được, đến Đằng Không thì Hoàng giai liền không đủ dùng, phải dùng Huyền giai, có tiền thậm chí dùng Địa giai, dĩ nhiên, đó là các nhân vật lớn ở Đại Hạ phủ, Nam Nguyên không ai có thể dùng được."
Quản sự vừa nói, vừa cười hỏi: "Tô tiên sinh muốn dùng sắt thường hay là nhập giai?"
"Nhập giai." Tô Vũ suy nghĩ một chút mới đáp: "Cấp thấp mà để Thiên Quân trung hậu kỳ dùng thì sẽ không đủ dùng, Thiên Quân trung hậu kỳ tối thiểu phải dùng Hoàng giai trung đẳng mới phải đúng không?"
"Đúng, bất quá đối với Tô tiên sinh thì cái này còn sớm..." Lời này của quản sự là đang nói thật lòng, Thiên Quân trung kỳ hay hậu kỳ gì thì đối với Tô Vũ vẫn còn xa lắm. "Cho nên Tô tiên sinh mua Hoàng giai cấp thấp như vậy là đủ rồi."
Tô Vũ từ chối cho ý kiến, hắn có khả năng dùng tinh huyết bùng nổ lực lượng Thiên Quân hậu kỳ, nguyên khí bùng nổ mấy lần, binh khí Hoàng giai cấp thấp chỉ sợ đều phải bị phế.
"Mua trung đẳng thì có thể dùng lâu dài, miễn cho đến Thiên Quân trung hậu kỳ lại phải đổi.” Tô Vũ hỏi: "Giá cả như thế nào?"
"Chủng loại khác biệt, giá cả không giống nhau. Bất quá Hoàng giai trung đẳng, đại khái giá cả tầm 10 - 300 ngàn."
"Đắt như thế ư?" Tô Vũ thoáng cau mày, "Binh khí sắt thường, 3 - 5 ngàn một thanh đã xem là rất tốt, Hoàng giai cấp thấp lại tốn cả vạn một thanh à?"
"Ngài nói không sai, bất quá thứ này mỗi khi lên một đẳng, độ khó chế tạo càng cao, tài liệu sử dụng cũng phải càng tốt hơn, cho nên chi phí sẽ tăng cao lên nhiều lắm." Quản sự nghiêm túc giải thích: "Tô tiên sinh là học viên của Liễu chấp giáo, chúng ta hiển nhiên sẽ không cố ý nâng giá hàng, đích thật là cái giá này. Thứ này chủ yếu cho Thiên Quân trung hậu kỳ dùng, bình thường trung kỳ đều không cần, chủ yếu vẫn là hậu kỳ."
"Chiến giả Thiên Quân thất trọng trở lên, hơn mười vạn một thanh binh khí cũng không tính tiện nghi, bất quá phần lớn đều có thể tiếp nhận."
Tô Vũ líu lưỡi, con số mà người đối diện vừa nêu ra cao hơn nhiều so với hắn có thể tiếp nhận.
Cha ta có thể mua được sao?
Hình như có thể!
Nhưng để mua một thanh binh khí, toàn bộ gia sản của cha liền tốn một nửa, mà đây còn chưa phải loại tốt nhất, Hoàng giai trung đẳng tốt nhất thì phải ném toàn bộ gia sản của y vào mới có thể đổi một thanh binh khí.
"Trừ 3 giọt tinh huyết 9 vạn, ta còn thừa lại 8 vạn tiền mặt, 10 mai kim tệ, 18 vạn, thật sự muốn mua cũng có thể mua được... nhưng mà, đắt quá."
"Còn có võ kỹ... Võ kỹ thì quên đi vậy, thực sự không được liền tu luyện《 Ngưng Huyết đao 》, mặc dù nó hơi bị rác rưởi, nhưng đối với thực lực hiện tại thì cũng đủ dùng."
Tô Vũ cấp tốc tính toán lại gia sản của mình, hắn phát hiện mình kiếm tiền nhanh, kỳ thật tiêu cũng rất nhanh.
Cha lưu lại hơn 30 vạn, hình như hắn lại sắp xài hết rồi.
Kể cả 10 mai kim tệ trước kia thu được, lần này chỉ sợ đều phải góp vào.
Văn nghèo võ giàu... Lão sư thật đúng là không có nói sai.
Binh khí Thiên Quân cảnh tốn tiền như vậy, đến Vạn Thạch thì sao đây? Còn Đằng Không nữa?
Công pháp, võ kỹ, binh khí, tinh huyết, đan dược... Tô Vũ tưởng tượng thôi liền không rét mà run, khó trách những gia hỏa Tập Phong đường đó truy sát giáo chúng Vạn Tộc đều hết sức tận lực, hận không thể đào ba thước đất, bọn chúng đều là tiền đó!
Giết một tên sơ kỳ được một điểm công huân, trung kỳ hai điểm, hậu kỳ ba điểm, cái này còn cao hơn cả tiền lương.
Rất nhanh, Tô Vũ đã lấy được tinh huyết, còn về binh khí, hắn không xem thêm, Nam Nguyên bên này đều là tự chế, không khác biệt lắm với quân đội.
Nghĩ vậy, nếu tới Đại Hạ phủ mà giá cả lại quá cao, không có thì vẫn đành dùng chế thức là được rồi.
Một thanh đao Hoàng giai trung đẳng chế thức giá cả tầm 15 vạn, đó là giá sau chiết khấu.
Sở dĩ dùng đao, đó là bởi vì thứ Tô Vũ ở học phủ dùng chính là đao, cha học trong quân đội cũng là đao, đao là trăm binh chi gan... Thực ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là dễ dàng nhập môn.
Thương, kiếm, kích, những binh khí này nhập môn sẽ khó hơn so với đao pháp.
Cầm lấy đao, ngươi chém lung tung cũng được, không dễ dàng làm bị thương chính mình. Còn dùng kiếm đâm loạn, đại kiếm còn đỡ, nhuyễn kiếm mà không dùng đúng cách thì sẽ rất dễ khiến bản thân cả người toàn là máu.
Chi trả tiền bạc đầy đủ xong, Tô Vũ chỉ còn lưu lại 3 vạn tiền mặt, đây là số tiền dùng để chi tiêu hằng ngày như cơm nước.
Còn võ kỹ vốn là muốn mua thì bây giờ hắn đành phải từ bỏ.
Hắn không có tiền!
Điểm công huân tuy vẫn còn, nhưng điểm công huân rất hữu dụng, Tô Vũ không nỡ lãng phí bỏ ra.
"3 giọt tinh huyết là có thể kích hoạt được sách họa thêm ba lần, rất cần cho việc tu luyện cũng như bùng nổ kỹ năng của mình… Ai, xài tiền như nước, tiết kiệm thật là khó khăn quá đi!"
Tô Vũ cầm đồ, một lần nữa tính toán một hồi, hắn vẫn còn 3 giọt Nguyên Khí dịch cùng 13 điểm cống hiến, hi vọng nhiêu đó đã đủ để hắn đột phá Khai Nguyên cửu trọng, bởi vì trong thời gian ngắn sắp tới, hắn hầu như không có năng lực đi kiếm thêm tiền.
Thời đại này, Khai Nguyên không đáng tiền, Thiên Quân cũng không đáng tiền.
Nếu không phải lão sư mang theo mình đi đuổi bắt Vạn Tộc giáo chúng, hắn hiển nhiên không có cơ hội thu hoạch được vài điểm công huân, ở Nam Nguyên không thiếu Thiên Quân, một đoàn Thiên Quân còn đang gào thét muốn Tập Phong đường buông tha giáo chúng Vạn Tộc, giao lại cho bọn họ đi săn giết đây.
"Hạo Tử..."
"Sao thế?"
Đi ra khỏi thương hội cùng với Tô Vũ, nhưng tâm hồn Trần Hạo vẫn còn đang lưu luyến nhớ thương thịt yêu thú, nay nghe hắn gọi thì mơ hồ đáp lại, gọi ta làm gì?
"Ngươi nói xem nếu ta bán nhà đi, cha ta trở về phát hiện không còn nhà nữa thì y có đánh chết ta không?"
"..."
Trần Hạo choáng váng, A Vũ điên rồi à?
Tô Vũ không để ý tới ánh mắt trợn trừng của Trần Hạo, vẫn tiếp tục tự mình lẩm bẩm: "Bán nhà mà được 500 ngàn thì cũng khá là đáng giá, sợ là sợ... ngày nào đó cha ta về tới, phát hiện không còn nhà thì có khi nào y mang theo đao sắc chém chết ta ngay trên đường không?"
Trần Hạo liền vội vàng gật đầu, "Chắc chắn luôn chứ ở đó mà có khi nào cái gì nữa. Đừng tìm chết, A Vũ! Nếu ta mà bán nhà, cha mẹ ta có thể truy sát ta cả một đời đấy, A Vũ, nghe ta, đừng có manh động!"
Trần Hạo lau mồ hôi trên trán, học bá mà phát điên thì xem ra còn đáng sợ hơn cả học sinh cá biệt như cậu.
"Nói thế thôi, ta cũng đâu thể bán được?"
Tô Vũ cười khì một tiếng, làm sao lại có thể bán nhà?
Hơn nữa muốn bán cũng không xong!
Nhà đứng tên của cha, cha không ở nhà, y lại không sang tên cho ta, ta làm sao mà bán?
Ai, trước khi cha đi, mình thế mà không nghĩ tới chuyện bảo y chuyển nhượng nhà cửa.
Thôi thôi, còn may mà y không làm thế, bằng không nếu Tô Vũ hắn thật sự nắm sổ đỏ trong tay, dám tới thời khắc mấu chốt nào đó hắn lại lên cơn kích động, có khả năng bán nhà thật mất.
...
Chư Thiên chiến trường.
Ở một chỗ nào đó trong quân doanh.
Tô Long đang ngồi một góc kiểm kê lại sổ sách: "Mình đã để lại cho tiểu tử kia hơn 30 vạn, tháng sau có lương lại gửi về cho nó, một tháng tiền lương bây giờ đã gần cả vạn, cứ thế chắc chắn đủ cho A Vũ dùng cả đời. Lần sau mà được về phép, nếu tiểu tử kia không xài tiền bậy bạ thì mình sẽ rút tiền ra mua một căn hộ nhỏ ở Đại Hạ phủ, tiền tiết kiệm nhiêu đó hẳn là đã đủ chứ nhỉ?"
Tô Long tính toán một hồi, cảm thấy hẳn là không sai biệt lắm, dù sao con trai y cũng không phải là kẻ thích vung tay tiêu tiền tùy tiện.
"Cái này còn phải xem nhu cầu Tô tiên sinh, dưới tình huống bình thường... Khai Nguyên cảnh sử dụng binh khí sắt là được, dĩ nhiên, Khai Nguyên bát trọng trở lên dùng tốt nhất là Hoàng giai, đối với nguyên khí cũng có trợ giúp." Quản sự giới thiệu: "Binh khí cùng công pháp, võ kỹ đều một dạng, cũng chia Thiên Địa Huyền Hoàng, chủ yếu chính là chất liệu, tần suất vận chuyển nguyên khí sẽ có khác biệt."
Tô Vũ gật đầu, cái này hắn hiểu.
Sắt thường không đủ thúc đẩy công năng nguyên khí, đao mà học viên trong học phủ dùng để thực chiến đều là do sắt thường chế tạo, giá cả không đắt.
Bất quá nguyên liệu có thể thúc đẩy nguyên khí đều có giá cả không ít, cho nên tu giả chân chính dùng binh khí nhập giai với giá cả cũng không vừa.
"Thiên Quân, Vạn Thạch dùng Hoàng giai binh khí đều được, đến Đằng Không thì Hoàng giai liền không đủ dùng, phải dùng Huyền giai, có tiền thậm chí dùng Địa giai, dĩ nhiên, đó là các nhân vật lớn ở Đại Hạ phủ, Nam Nguyên không ai có thể dùng được."
Quản sự vừa nói, vừa cười hỏi: "Tô tiên sinh muốn dùng sắt thường hay là nhập giai?"
"Nhập giai." Tô Vũ suy nghĩ một chút mới đáp: "Cấp thấp mà để Thiên Quân trung hậu kỳ dùng thì sẽ không đủ dùng, Thiên Quân trung hậu kỳ tối thiểu phải dùng Hoàng giai trung đẳng mới phải đúng không?"
"Đúng, bất quá đối với Tô tiên sinh thì cái này còn sớm..." Lời này của quản sự là đang nói thật lòng, Thiên Quân trung kỳ hay hậu kỳ gì thì đối với Tô Vũ vẫn còn xa lắm. "Cho nên Tô tiên sinh mua Hoàng giai cấp thấp như vậy là đủ rồi."
Tô Vũ từ chối cho ý kiến, hắn có khả năng dùng tinh huyết bùng nổ lực lượng Thiên Quân hậu kỳ, nguyên khí bùng nổ mấy lần, binh khí Hoàng giai cấp thấp chỉ sợ đều phải bị phế.
"Mua trung đẳng thì có thể dùng lâu dài, miễn cho đến Thiên Quân trung hậu kỳ lại phải đổi.” Tô Vũ hỏi: "Giá cả như thế nào?"
"Chủng loại khác biệt, giá cả không giống nhau. Bất quá Hoàng giai trung đẳng, đại khái giá cả tầm 10 - 300 ngàn."
"Đắt như thế ư?" Tô Vũ thoáng cau mày, "Binh khí sắt thường, 3 - 5 ngàn một thanh đã xem là rất tốt, Hoàng giai cấp thấp lại tốn cả vạn một thanh à?"
"Ngài nói không sai, bất quá thứ này mỗi khi lên một đẳng, độ khó chế tạo càng cao, tài liệu sử dụng cũng phải càng tốt hơn, cho nên chi phí sẽ tăng cao lên nhiều lắm." Quản sự nghiêm túc giải thích: "Tô tiên sinh là học viên của Liễu chấp giáo, chúng ta hiển nhiên sẽ không cố ý nâng giá hàng, đích thật là cái giá này. Thứ này chủ yếu cho Thiên Quân trung hậu kỳ dùng, bình thường trung kỳ đều không cần, chủ yếu vẫn là hậu kỳ."
"Chiến giả Thiên Quân thất trọng trở lên, hơn mười vạn một thanh binh khí cũng không tính tiện nghi, bất quá phần lớn đều có thể tiếp nhận."
Tô Vũ líu lưỡi, con số mà người đối diện vừa nêu ra cao hơn nhiều so với hắn có thể tiếp nhận.
Cha ta có thể mua được sao?
Hình như có thể!
Nhưng để mua một thanh binh khí, toàn bộ gia sản của cha liền tốn một nửa, mà đây còn chưa phải loại tốt nhất, Hoàng giai trung đẳng tốt nhất thì phải ném toàn bộ gia sản của y vào mới có thể đổi một thanh binh khí.
"Trừ 3 giọt tinh huyết 9 vạn, ta còn thừa lại 8 vạn tiền mặt, 10 mai kim tệ, 18 vạn, thật sự muốn mua cũng có thể mua được... nhưng mà, đắt quá."
"Còn có võ kỹ... Võ kỹ thì quên đi vậy, thực sự không được liền tu luyện《 Ngưng Huyết đao 》, mặc dù nó hơi bị rác rưởi, nhưng đối với thực lực hiện tại thì cũng đủ dùng."
Tô Vũ cấp tốc tính toán lại gia sản của mình, hắn phát hiện mình kiếm tiền nhanh, kỳ thật tiêu cũng rất nhanh.
Cha lưu lại hơn 30 vạn, hình như hắn lại sắp xài hết rồi.
Kể cả 10 mai kim tệ trước kia thu được, lần này chỉ sợ đều phải góp vào.
Văn nghèo võ giàu... Lão sư thật đúng là không có nói sai.
Binh khí Thiên Quân cảnh tốn tiền như vậy, đến Vạn Thạch thì sao đây? Còn Đằng Không nữa?
Công pháp, võ kỹ, binh khí, tinh huyết, đan dược... Tô Vũ tưởng tượng thôi liền không rét mà run, khó trách những gia hỏa Tập Phong đường đó truy sát giáo chúng Vạn Tộc đều hết sức tận lực, hận không thể đào ba thước đất, bọn chúng đều là tiền đó!
Giết một tên sơ kỳ được một điểm công huân, trung kỳ hai điểm, hậu kỳ ba điểm, cái này còn cao hơn cả tiền lương.
Rất nhanh, Tô Vũ đã lấy được tinh huyết, còn về binh khí, hắn không xem thêm, Nam Nguyên bên này đều là tự chế, không khác biệt lắm với quân đội.
Nghĩ vậy, nếu tới Đại Hạ phủ mà giá cả lại quá cao, không có thì vẫn đành dùng chế thức là được rồi.
Một thanh đao Hoàng giai trung đẳng chế thức giá cả tầm 15 vạn, đó là giá sau chiết khấu.
Sở dĩ dùng đao, đó là bởi vì thứ Tô Vũ ở học phủ dùng chính là đao, cha học trong quân đội cũng là đao, đao là trăm binh chi gan... Thực ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là dễ dàng nhập môn.
Thương, kiếm, kích, những binh khí này nhập môn sẽ khó hơn so với đao pháp.
Cầm lấy đao, ngươi chém lung tung cũng được, không dễ dàng làm bị thương chính mình. Còn dùng kiếm đâm loạn, đại kiếm còn đỡ, nhuyễn kiếm mà không dùng đúng cách thì sẽ rất dễ khiến bản thân cả người toàn là máu.
Chi trả tiền bạc đầy đủ xong, Tô Vũ chỉ còn lưu lại 3 vạn tiền mặt, đây là số tiền dùng để chi tiêu hằng ngày như cơm nước.
Còn võ kỹ vốn là muốn mua thì bây giờ hắn đành phải từ bỏ.
Hắn không có tiền!
Điểm công huân tuy vẫn còn, nhưng điểm công huân rất hữu dụng, Tô Vũ không nỡ lãng phí bỏ ra.
"3 giọt tinh huyết là có thể kích hoạt được sách họa thêm ba lần, rất cần cho việc tu luyện cũng như bùng nổ kỹ năng của mình… Ai, xài tiền như nước, tiết kiệm thật là khó khăn quá đi!"
Tô Vũ cầm đồ, một lần nữa tính toán một hồi, hắn vẫn còn 3 giọt Nguyên Khí dịch cùng 13 điểm cống hiến, hi vọng nhiêu đó đã đủ để hắn đột phá Khai Nguyên cửu trọng, bởi vì trong thời gian ngắn sắp tới, hắn hầu như không có năng lực đi kiếm thêm tiền.
Thời đại này, Khai Nguyên không đáng tiền, Thiên Quân cũng không đáng tiền.
Nếu không phải lão sư mang theo mình đi đuổi bắt Vạn Tộc giáo chúng, hắn hiển nhiên không có cơ hội thu hoạch được vài điểm công huân, ở Nam Nguyên không thiếu Thiên Quân, một đoàn Thiên Quân còn đang gào thét muốn Tập Phong đường buông tha giáo chúng Vạn Tộc, giao lại cho bọn họ đi săn giết đây.
"Hạo Tử..."
"Sao thế?"
Đi ra khỏi thương hội cùng với Tô Vũ, nhưng tâm hồn Trần Hạo vẫn còn đang lưu luyến nhớ thương thịt yêu thú, nay nghe hắn gọi thì mơ hồ đáp lại, gọi ta làm gì?
"Ngươi nói xem nếu ta bán nhà đi, cha ta trở về phát hiện không còn nhà nữa thì y có đánh chết ta không?"
"..."
Trần Hạo choáng váng, A Vũ điên rồi à?
Tô Vũ không để ý tới ánh mắt trợn trừng của Trần Hạo, vẫn tiếp tục tự mình lẩm bẩm: "Bán nhà mà được 500 ngàn thì cũng khá là đáng giá, sợ là sợ... ngày nào đó cha ta về tới, phát hiện không còn nhà thì có khi nào y mang theo đao sắc chém chết ta ngay trên đường không?"
Trần Hạo liền vội vàng gật đầu, "Chắc chắn luôn chứ ở đó mà có khi nào cái gì nữa. Đừng tìm chết, A Vũ! Nếu ta mà bán nhà, cha mẹ ta có thể truy sát ta cả một đời đấy, A Vũ, nghe ta, đừng có manh động!"
Trần Hạo lau mồ hôi trên trán, học bá mà phát điên thì xem ra còn đáng sợ hơn cả học sinh cá biệt như cậu.
"Nói thế thôi, ta cũng đâu thể bán được?"
Tô Vũ cười khì một tiếng, làm sao lại có thể bán nhà?
Hơn nữa muốn bán cũng không xong!
Nhà đứng tên của cha, cha không ở nhà, y lại không sang tên cho ta, ta làm sao mà bán?
Ai, trước khi cha đi, mình thế mà không nghĩ tới chuyện bảo y chuyển nhượng nhà cửa.
Thôi thôi, còn may mà y không làm thế, bằng không nếu Tô Vũ hắn thật sự nắm sổ đỏ trong tay, dám tới thời khắc mấu chốt nào đó hắn lại lên cơn kích động, có khả năng bán nhà thật mất.
...
Chư Thiên chiến trường.
Ở một chỗ nào đó trong quân doanh.
Tô Long đang ngồi một góc kiểm kê lại sổ sách: "Mình đã để lại cho tiểu tử kia hơn 30 vạn, tháng sau có lương lại gửi về cho nó, một tháng tiền lương bây giờ đã gần cả vạn, cứ thế chắc chắn đủ cho A Vũ dùng cả đời. Lần sau mà được về phép, nếu tiểu tử kia không xài tiền bậy bạ thì mình sẽ rút tiền ra mua một căn hộ nhỏ ở Đại Hạ phủ, tiền tiết kiệm nhiêu đó hẳn là đã đủ chứ nhỉ?"
Tô Long tính toán một hồi, cảm thấy hẳn là không sai biệt lắm, dù sao con trai y cũng không phải là kẻ thích vung tay tiêu tiền tùy tiện.
Bình luận facebook