-
Chương 20: Đã đặt quân không bao giờ hối hận
Sau khi Hoắc Quang đi, Lưu Tuân đã bắt đầu tỉa bớt thế lực của nhà họ Hoắc, ngày càng ít đến chỗ Hoắc Thành Quân, cuối cùng hoàn toàn không còn xuất hiện tại Tiêu Phòng điện.
Năm thứ hai sau khi Hoắc Quang chết, khi đã chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, Lưu Tuân phát động thế công sấm sét, bắt đầu điều tra kĩ càng nguyên nhân cái chết của Hứa Bình Quân. Bà đỡ Thiện Diễn cung khai ra việc bàn mưu với họ Hoắc đầu độc giết Hứa Hoàng hậu. Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Vân, bị ép tới đường cùng, có ý đồ phản kích. Việc bị bại lộ, cả ba bị Lưu Tuân đẩy vào thiên lao vì tội mưu phản, những người khác trong gia tộc họ Hoắc cũng bị đều bị giáng tội. Hoắc Thành Quân bị phế ngôi hoàng hậu, giáng vào lãnh cung. Nhà họ Hoắc nắm quyền thế che trời, môn khách trải khắp trong ngoài triều, trong nháy mắt đã chỉ còn lại Hoắc Thành Quân.
Mối họa tâm phúc của Lưu Tuân cuối cùng bị nhổ sạch sẽ. Cùng với sự suy tàn của nhà họ Hoắc, hoàng quyền lại trở về, hai tập đoàn quyền lực mới nổi âm thầm lộ diện. Một là những hoạn quan ẩn nấp trong chỗ tối, đứng đầu là các hoạn quan hầu hạ bên cạnh Lưu Tuân như Hà Tiểu Thất. Một nữa là đội quân áo đen do chính tay Lưu Tuân tự tay huấn luyện, bọn chúng nắm giữ cấm quân, vũ lâm doanh, thậm chí cả quân đội. Bề ngoài thoạt nhìn quân áo đen và hoạn quan là tay trái, tay phải của Lưu Tuân, một sáng một tối, phải đồng tâm hiệp lực nhưng Hà Tiểu Thất luôn cảm thấy ánh mắt đám người áo đen nhìn hắn có vẻ quái dị, hắn luôn không kìm được nhớ tới những người áo đen đã bị hắn chôn sống, thường toát mồ hôi lạnh ngay giữa trưa hè.
Mạnh Giác biết rất rõ những hành động tiếp theo của Lưu Tuân. Lưu Tuân biết Mạnh Giác biết điều này, và Mạnh Giác cũng biết Lưu Tuân biết mình biết điều này. Hai bên đều hiểu thế cờ này đến đây đã đến lúc lật mặt nạ với nhau, nhưng hai người vẫn như cũ, vua là vua sáng, tôi là tôi hiền, khách khí lễ phép diễn trò với nhau.
Không lâu sau khi Hoắc Quang chết bệnh, Mạnh Giác đã xin Lưu Tuân cho từ quan. Lưu Tuân nhận tấu chương lại không trả lời y, chỉ hạ lệnh tịch biên Nhất Phẩm Cư, đẩy ông chủ của Nhất Phẩm Cư vào thiên lao. Hôm sau quân áo đen Lưu Tuân tự tay huấn luyện bắt đầu niêm phong các hiệu cầm đồ trong thành, lùng sục bắt bớ khắp nơi. Tội danh là gì thì Hà Tiểu Thất sẽ tự thêu dệt, bây giờ Hà Tiểu Thất đã thuộc luật điển Đại Hán, mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay, từng tội danh rất rõ ràng, xác thực. Ngày thứ ba Mạnh Giác rút lại tấu chương xin từ chức.
Sau đó cứ thỉnh thoảng lại có một cửa tiệm trong thành Trường An đóng cửa hoặc báo vỡ nợ.
Mỗi lần nhận được mật báo của Hà Tiểu Thất, Lưu Tuân đều không vui không giận. Hà Tiểu Thất bẩm tấu một lần lại thất vọng hơn một phần. Những cửa tiệm bị đóng cửa này đều là những điểm Hoàng thượng đã biết. Mạnh Giác làm như vật rốt cuộc là tỏ ra yếu thế với Hoàng thượng hay là để chế giễu Hoàng thượng? Mạnh Giác làm thế nào mà biết được hắn đã tra ra những cửa tiệm này?
Khi các tiệm trong danh sách của Hà Tiểu Thất đã bị đóng cửa gần hết, một hôm sau khi dạy Lưu Thích xong, Mạnh Giác mỉm cười, nói với cậu: “Mấy năm nay, những gì thần có thể dạy cho điện hạ đều đã dạy hết.”
Lưu Thích nghe xong, hai tay chậm rãi nắm lại, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Thái phó cũng phải rời đi sao?”
Mạnh Giác không trả lời, chỉ mỉm cười, nói: “Phụ hoàng của điện hạ khác tính điện hạ, chính kiến cũng bất đồng. Sau này điện hạ không được chống đối phụ hoàng, mặc dù phụ hoàng đối đãi với điện hạ không giống với những hoàng tử khác nhưng thứ dễ thay đổi nhất trên đời này chính là lòng người.”
Lưu Thích mím môi, ngang bướng nói: “Ta không sợ phụ hoàng.”
Mạnh Giác không nói nữa, đứng dậy định đi. Lưu Thích đứng lên muốn tiễn y, y lại nói: “Thần muốn đi một mình, điện hạ không cần tiễn.”
Lưu Thích dù là thái tử cao quý nhưng đã theo học Mạnh Giác từ nhỏ, thời gian ở bên cạnh Mạnh Giác còn nhiều hơn ở bên cạnh phụ hoàng, trong lòng có ngưỡng mộ, có tôn kính, có tín nhiệm, còn có sợ hãi đối với Mạnh Giác. Nghe thấy y từ chối, Lưu Thích chỉ có thể dừng lại, đứng trước cửa lưu luyến nhìn bóng lưng y.
Sau khi bóng dáng Mạnh Giác biến mất, cậu đang định xoay người đi vào nhà, lại phát hiện miếng ngọc Mạnh Giác thường đeo bị rơi dưới đất. Cậu vội vàng nhặt lên đuổi theo Mạnh Giác.
Mạnh Giác đi đến gần tiền điện, nhìn thấy Lưu Tuân mặc áo bào đứng bắt tay sau lưng ngắm cảnh sông, vừa hay chặn đường y lại.
Mạnh Giác đi tới thi lễ. “Hoàng thượng.”
Lưu Tuân đưa tay ra hiệu cho y bước lên, lại không nói một câu. Mạnh Giác cũng chỉ đứng yên, mỉm cười.
Có cung nữ đi qua, nhìn thấy hai người liền vội vã đi tới thi lễ, tay áo phất lên, hương đưa thoang thoảng. Lưu Tuân ngẩn ngơ một lát, hỏi: “Hoa sen đê quang ở hồ Lâm đã nở rồi à?”
Chanh Nhi cúi đầu, đáp: “Vâng! Mấy ngày nay hoa đang độ nở đẹp, Thái hoàng thái hậu nương nương ban cho nô tỳ hai đóa hoa sen.”
Lưu Tuân yên lặng không nói, một lát sau phất tay cho Chanh Nhi tránh ra.
Cách đó không xa, tiếng nước vẫn chảy ào ào trên sông Thương.
Lưu Tuân nói với Mạnh Giác: “Mấy năm nay trẫm là cô gia quả nhân, tại sao ngươi cũng đơn côi chiếc bóng?”
Mạnh Giác mỉm cười, nói: “Hoàng thượng có hậu cung giai lệ, còn có con trai, sao có thể coi như cô gia quả nhân được?”
Lưu Tuân hỏi, sắc mặt không thay đổi: “Ngươi nghĩ thế nào về Quảng Lăng Vương?”
Mạnh Giác lạnh nhạt đáp: “Một kẻ tầm thường, không cần lo lắng.”
Lưu Tuân gật đầu, đây chính là suy nghĩ của y. Giữ loại người này lại có trăm tốt mà vô hại.
Mạnh Giác lại hỏi: “Thần nhớ Quảng Lăng Vương thích thuần dưỡng chó ngao, không biết bây giờ còn nuôi không?”
Lưu Tuân khẽ chau mày, đưa mắt nhìn Mạnh Giác. Mạnh Giác lại cười mơ hồ, dường như chưa nói gì cả.
Một lúc lâu sau, Lưu Tuân lạnh nhạt nói: “Khanh và trẫm dù sao cũng đã có một thời tương giao, khanh còn có việc gì muốn làm mà chưa làm không? Trẫm có thể hoàn thành giúp khanh.”
Mạnh Giác cười. “Thần là người luôn thích tự làm mọi việc.”
Lưu Tuân cũng cười. “Vậy khanh đi đi!”
Mạnh Giác hơi cúi người cáo lui, có điều không đi đường mà đi về phía sông Thương. Lưu Tuân vừa định lên tiếng gọi lại, Mạnh Giác vừa bước đi vừa hỏi: “Ngươi còn nhớ mặt băng sông Thương nhiều năm trước không? Trận huyết chiến mà ngươi và ta đã liên thủ đó?”
Lưu Tuân sững người một lát, nói: “Nhớ! Sau đó Bình Quân từng hỏi ta vô số lần, muốn biết chúng ta cứu cô ấy và Vân Ca thế nào.”
“Lúc ngươi đi tìm Lưu Phất Lăng cũng giết không ít thị vệ đúng không?”
Lưu Tuân mỉm cười. “Tuyệt đối không ít hơn ngươi giết!”
Hà Tiểu Thất ẩn nấp trong chỗ kín thấy kế hoạch đã định lại có thay đổi, hắn do dự không biết nên làm thế nào. Hắn vốn muốn sai người đến xin lệnh của Hoàng thượng, nhưng thấy lúc này Mạnh Giác vẫn ung dung, thản nhiên, chuyện trò vui vẻ, hắn lại căm phẫn đến đỉnh điểm. Xác chết nát bấy của đám Hắc Tử lượn lờ trước mắt hắn, mùi máu tươi tràn ngập xông thẳng lên đầu hắn.
Ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng cũng đợi đến ngày này, không thể đợi thêm nữa. Với năng lực của Mạnh Giác, một khi ra khỏi hoàng cung này thì kể cả là Hoàng thượng cũng không chắc có thể đẩy Mạnh Giác vào chỗ chết hay không.
Hà Tiểu Thất gật đầu với cung thủ ẩn nấp xung quanh, kéo căng dây cung trong tay mình, bắn mũi tên mang mối thù hận khắc cốt ghi tâm vào sau lưng Mạnh Giác.
Một mũi tên bay trước, mười mấy mũi tên theo sát phía sau. Nghe thấy tiếng tên bắn, Mạnh Giác đột nhiên xoay người lại, vừa cấp tốc lui xuống sông Thương vừa vẫy tay cản tên. Nhưng tên nhọn tới tấp, tránh được loạt thứ nhất nhưng không tránh được loạt thứ hai, mười mấy mũi tên cắm vào ngực y. Trong nháy mắt, trước ngực y đã cắm đầy tên, máu tươi nhuộm đỏ áo bào.
Lưu Tuân bắt tay sau lưng đứng xa xa, lạnh nhạt nhìn Mạnh Giác. Mạnh Giác cũng nhìn y.
Trong yên lặng, ánh mắt bọn họ vẫn giao phong, lặng lẽ đặt xuống quân cờ cuối cùng của ván cờ này.
Trong mắt Lưu Tuân không có vẻ vui mừng, nhưng y vẫn lạnh lùng nói một sự thật: “Cuối cùng chúng ta đã chơi xong ván cờ dang dở. Ta thắng.”
Trong mắt Mạnh Giác cũng không có bi thương, chỉ có sự mỉa mai hờ hững. “Thật sao?”
Trước sự châm chọc hờ hững là ba phần mệt mỏi, ba phần chán ghét, bốn phần thờ ơ. Người Mạnh Giác lắc lư đứng không vững, cơn đau làm cảnh vật trước mắt y bắt đầu nhạt nhòa. Bóng dáng Lưu Tuân nhòe đi, một người mặc váy áo xanh vừa cười vừa đi tới chỗ y. Bên môi y đột nhiên lộ ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm. Bên ngoài cõi hồng trần xô bồ này, nơi tận cùng của biển mây vô tận, có phải nàng đã quên được hết thảy, tìm kiếm được sự bình yên của nàng?
Nàng thật sự quên ta sao?
Bệnh của nàng có đỡ hơn chút nào không?
Đời này kiếp này không thể cầu, như vậy chỉ có thể tu cho đời kiếp sau…
Người y đổ về phía sau, phía sau chính là sông Thương cuồn cuộn. Y ngã xuống nước, nước sông còn chưa bắn lên, cả người y đã bị nhấn chìm không còn tung tích.
Hà Tiểu Thất nhỏ giọng hạ lệnh, hoạn quan ẩn nấp trong chỗ kín nhanh chóng biến mất, không còn lại một dấu vết nào. Lúc này, một đám thị vệ mới chạy tới, Lưu Tuân hạ lệnh: “Phong tỏa đường sông, tìm kiếm thi thể thích khách.”
Trương An Thế và Trương Hạ thở hồng hộc chạy tới, cũng không biết trên mặt Trương Hạ rốt cuộc là mồ hôi hay là nước mắt. Ông ta vừa định nói lại bị Trương An Thế giữ lại, kéo ông ta quỳ xuống.
Trương An Thế cung kính nói: “Hoàng thượng, sông Thương nối thẳng với sông Vị, sông Vị chảy vào Hoàng Hà. Thủy đạo thành Trường An phức tạp, Trương Hạ lại rất quen thuộc, chi bằng để Trương Hạ dẫn người đi tìm.”
Lưu Tuân tin tưởng Trương Hạ hơn hẳn những người khác, nghe thấy vậy thì gật đầu. “Trương ái khanh lãnh binh đi làm, việc này không được để lộ, chỉ bẩm báo với riêng trẫm.”
Trương Hạ ngẩn ra một lát, chợt bừng tỉnh, vội khấu đầu tiếp chỉ. Sau khi đứng dậy, Trương Hạ vừa lau mồ hôi vừa dẫn quân đi dọc theo sông Thương.
Lúc này Trương An Thế mới khấu đầu thỉnh tội với Lưu Tuân. “Nghe nói dư đảng nhà họ Hoắc tấn công Hoàng thượng, chúng thần đến hộ giá chậm, chúng thần có tội!”
Lưu Tuân lại một hồi lâu không nói, Trương An Thế lén ngước mắt nhìn, phát giác Lưu Tuân đang nhìn sang bên cạnh. Trương An Thế cúi đầu khẽ quay sang, nhìn thấy Thái tử Lưu Thích đứng trên hành lang ngọc cách đó không xa. Trong mắt Lưu Thích như có lệ quang, nhìn thấy Hoàng thượng nhưng vẫn không tiến lên thi lễ, thậm chí đầu cũng không cúi thấp, nhìn Lưu Tuân chằm chằm không chút e dè. Một lát sau, Lưu Thích đột nhiên xoay người chạy đi rất nhanh.
Trương An Thế không dám nhìn nữa, trán cúi sát đất, cung kính quỳ rạp.
Một lúc sau, Trương An Thế nhìn thấy áo bào của Lưu Tuân phất phơ đi xa, giọng nói lạnh lùng từ trên cao truyền xuống: “Các ngươi đều lui ra.”
Lưu Tuân đi đến tiền điện, ra tới ngoài điện, nhìn thấy đại điện trống rỗng lại ngơ ngác. Ta đến đây làm gì? Các đại thần đã tan triều từ lâu rồi.
Thay đổi hướng đi một cách tùy ý, nhìn thấy hai mái hiên Tuyên Thất điện, nhớ ra đó cũng là một cung điện bỏ không, chỉ có hàng đống tấu chương đang chờ y. Nhưng bây giờ y lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn tìm một nơi dễ chịu để nghỉ ngơi.
Y lại đổi hướng khác, đi vài bước mới phát hiện là Tiêu Phòng điện đã đến trăm ngàn lần. Mặc dùđã là một tòa điện trống không nhưng trong lòng y vẫn thấy chán ghét, lại xoay người rời đi.
Lưu Tuân nhìn phải nhìn trái, không ngờ lại không biết nên đi đâu. Vị Ương cung, Vị Ương cung! Cái gì mà trường lạc vị ương, niềm vui bất tận? Nhiều cung điện như vậy, không ngờ lại không tìm được một cung điện nào có thể để y bình tĩnh nghỉ ngơi một lát.
Thoáng cái y đã ra khỏi Vị Ương cung.
Thành Trường An đông vui tấp nập, người đến người đi, cửa tiệm làm ăn thịnh vượng, trong túi mọi người có tiền, dường như người người đều đang cười. Trên bờ ruộng, những người nông dân vác cuốc về nhà, còn có mục đồng đánh trâu trở về, dùng vỏ cây dương làm sáo thổi khúc nhạc lạc điệu. Nhìn thấy Lưu Tuân, mục đồng bỏ một tay xuống chỉ sang ven đường ra hiệu cho mục đồng và đàn trâu đi qua. Dưới khói bếp lượn lờ, trước nhà tranh phên trúc, một nữ nhân đang cho gà ăn bữa cuối cùng trong ngày, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cuối đường xem phu quân đã về chưa. Thấy Lưu Tuân ngẩn người nhìn mình, cô ta nổi cáu định quát mắng, lại phát hiện ánh mắt y như nhìn chính mình nhưng thực ra trong mắt lại trống rỗng. Nữ nhân cho rằng là khách tha hương nhớ nhà, chỉ xoay người vội vã vào nhà.
Lưu Tuân đi qua từng hộ gia đình, cuối cùng đứng lại trước hai tòa viện liền sát nhau. Nhà khác đang nhóm lửa thổi cơm, mùi thức ăn thơm nức mũi, hai tòa viện này lại không có bóng người, ngói lạnh tường lạnh.
Tiện tay xoay vài cái, khóa cửa mở ra, y đi vào bếp, vuốt kệ bếp lạnh như băng, lại đi lên nhà chính nhặt mấy chiếc rổ tre rơi dưới đất lên. Nhìn thấy mạng nhện trong góc nhà, y đi xuống bếp lấy một chiếc chổi quét sạch mạng nhện. Quét mạng nhện trong góc nhà xong, y lại quét xà nhà và chấn song cửa sổ, sau đó dứt khoát lấy một thùng nước giếng, cầm khăn lau sạch trong ngoài một lượt. Mặc dù nhiều năm chưa làm nhưng y cũng không thấy ngượng tay, hết thảy đều rất tự nhiên, dường như vừa hôm qua hôm kia y còn giúp vợ làm những việc này.
Trong ngoài nhà đều trở nên sáng sủa, sạch sẽ nhưng y vẫn còn muốn tiếp tục. Nhìn thấy hòm xiểng cũ trong buồng, y mở hết ra, muốn dọn dẹp một lượt. Hòm xiểng phần lớn trống không, chỉ có một chiếc rương chứa mấy bộ y phục cũ.
Y nhớ mang máng, sau khi Lưu Phất Lăng ban cho hầu phủ, y bảo Hứa Bình Quân chuẩn bị chuyển nhà. Bình Quân định mang hết cả bàn ghế, thậm chí cả bát đĩa trong bếp đi, y liền cười lắc đầu, bảo Bình Quân dỡ hết đồ đạc đã gói ghém ra bỏ lại chỗ cũ. Lúc dỡ đến quần áo, Bình Quân sống chết không chịu bỏ lại. Mấy bộ quần áo trong rương này là y tiện tay cầm lấy, kiên quyết ném lại không cho Bình Quân mang đi.
“Những bộ quần áo này vá chằng vá đụp, nàng có thường cho nha đầu quét dọn hầu phủ cũng không ái thèm lấy, nàng mang đi làm cái gì? Để nàng mặc hay là để ta mặc?”
Bình Quân không nói được gì, nhưng khi cầm những bộ quần áo cũ không có miếng vá, nàng ta vẫn không chịu buông tay, y cũng chỉ có thể than một tiếng “nghèo đến sợ rồi” sau đó để mặc Bình Quân làm gì thì làm.
Lưu Tuân tiện tay cầm lấy một chiếc áo cũ nhìn kĩ, đó là chiếc áo Bình Quân may cho y, trên cổ tay áo toàn là miếng vá. Để che giấu miếng vá, Bình Quân đã dùng chỉ màu thêu hình núi hình hoa. Hai tay áo chỉ nhìn qua đã nhận ra có tới ba, bốn cách thêu khác nhau. Sau khi đã hao phí hết tâm tư, nàng vẫn dùng chỉ màu thêu thành những hình thù xinh xắn, làm cho miếng vá thoạt nhìn giống như cố ý khâu vào.
Đầu ngón tay Lưu Tuân vuốt ve hình thêu trên cổ tay áo. Cuối cùng y đột nhiên khoác áo lên người, nhắm mắt lại, ngồi lặng lẽ.
Lúc trước Hà Tiểu Thất ở bên ngoài còn có thể nghe thấy động tĩnh bên trong, dù cảm thấy âm thanh rất lạ nhưng ở bên cạnh Lưu Tuân nhiều năm, hắn đã học được cách ít nói, ít tò mò. Sau đó lại không nghe thấy âm thanh gì nữa, hắn cố bình tĩnh đợi rất lâu, sắc trời bắt đầu tối nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh. Hắn không khỏi lo lắng, đánh bạo đi vào trong viện, kinh ngạc nhìn mọi thứ bên trong. Đến lúc nhìn qua cửa sổ thấy Lưu Tuân mặc áo khoác ngay giữa ngày hè, hắn càng kinh ngạc không nói nên lời.
Lưu Tuân mở mắt, lạnh nhạt thoáng nhìn. Hà Tiểu Thất lập tức quỳ xuống đất. “Hoàng… Hoàng thượng, trời… trời hơi muội rồi.”
Lưu Tuân lẳng lặng đứng lên, tỉ mỉ gấp chiếc áo khoác trên người lại. Hà Tiểu Thất định cầm, Lưu Tuân lại nâng niu trên tay, vừa đi ra ngoài vừa ra lệnh: “Khóa kĩ lại, sai người trông coi. Cả… tòa viện bên cạnh nữa.”
“Vâng! Có cần sai người thỉnh thoảng đến quét dọn không ạ?”
Sau một lát yên lặng, y chỉ nói hai chữ: “Không cần.”
Nhìn ngôi nhà sáng sủa, sạch sẽ, Hà Tiểu Thất hiểu ra, lặng lẽ đóng cổng viện lại.
Lưu Tuân không về cung, vẫn đi dạo khắp nơi. Nhìn thấy đồng ruộng xanh tươi, cây ăn quả sum suê, nhà nhà ấm áp ánh đèn, trong lòng y như có vui mừng, nhưng chỉ lóe lên rồi lại biến mất.
Mặt trời đã hoàn toàn khuất núi, mặt trăng vừa lên như hàng lông mày cong cong của thiếu nữ treo trên đỉnh núi phía đông. Côn trùng trên đồng ruộng như có hẹn, đồng loạt tấu nhạc cụ của mình, hòa âm với nhau. Đom đóm cũng thắp đèn lồng nhẹ nhàng bay qua bay lại.
Mấy con đom đóm bay qua bên người Lưu Tuân, thoáng qua trước mắt y, y tiếp tục đi mà không để ý. Đi một hồi, y đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn lại phía sau. Hà Tiểu Thất lập tức khom người nghe lệnh, Lưu Tuân lại hoàn toàn không để ý tới hắn, chỉ quan sát xung quanh sườn núi. Đột nhiên y bước nhanh về phía một sườn núi, vội vã tìm kiếm thứ gì đó giữa rừng cây.
Hà Tiểu Thất hết sức thận trọng hỏi: “Hoàng thượng muốn tìm thứ gì? Nô tài có thể tìm giúp.”
Lưu Tuân có tai như điếc, vẫn xem xét từng cây. Sau đó y dừng lại trước một thân cây, ngón tay vuốt ve một vết sẹo trên gốc cây. Y rút đoản kiếm bên hông ra, rạch dọc theo vết sẹo. Một thứ bọc bằng vải dầu rơi xuống đất.
Lưu Tuân ngồi xuống nhặt cuộn vải dầu lên, lại không lập tức mở ra. Y ngồi trên sườn núi, yên lặng nhìn ra phía xa xa.
Đom đóm nhấp nháy trong cỏ dại, lúc gần lúc xa. Lưu Tuân tiện tay nhổ một ngọn cỏ, nghĩ ngọn cỏ này nếu dùng để đấu cỏ thì sẽ là tướng quân bách chiến bách thắng. Nếu Bình Quân dùng nó, chắc chắn Vân Ca sẽ phải uống say khướt. Y đột nhiên cảm thấy bóng đêm quá yên lặng, quá vắng lạnh, ngón tay búng ngọn cỏ ra ngoài. Ngọn cỏ bay được một đoạn rồi cô đơn rơi xuống đất, không còn ai vừa kêu vừa gào tranh cướp một ngọn cỏ nữa.
Sau khi ngồi một hồi lâu, y mới đặt cuộn vải dầu lên đầu gối rồi mở ra. Từng chiếc khăn lụa được cuộn lại lặng lẽ xuất hiện trên đùi y.
Y mở một chiếc khăn lụa, bên trên trống không. Y cười, cái này chắc là của chính y.
Tiếp theo sẽ là ai?
Mở một chiếc khăn lụa khác, y sửng sốt. Trên khăn lụa trắng không có chữ nào, cũng hoàn toàn trống không. Sau nháy mắt, y lắc đầu ném sang bên cạnh. Hai chiếc khăn lụa trống không, không biết chiếc nào của Mạnh Giác, chiếc nào là của y.
Trên chiếc khăn lụa thứ ba vẽ một nam nhân có vẻ mặt bất cần đời, bên môi như mang nụ cười, đang nháy mắt với người xem khăn lụa, dường như đang nói: “Ước mơ chính là bí mật sâu kín nhất trong đáy lòng một người, làm sao có thể viết ra để ngươi xem trộm được?”
Chỉ có vài nét bút nhưng lại rất sống động, khắc họa vẻ mặt trêu đùa của người này rất rõ ràng.
Lắm chuyện! Lưu Tuân “hừ” lạnh một tiếng, ném chiếc khăn lụa sang bên cạnh.
Yên lặng nhìn hai chiếc khăn lụa còn lại, một hồi lâu y không cử động. Xuyên qua khăn lụa có thể lờ mờ nhìn thấy nét chữ đẹp đẽ. Y nhẹ nhàng mở một chiếc, một hàng chữ đẹp đẽ hiện ra, mang Vân Ca xuyên qua thời gian và không gian đi tới.
Một nữ tử áo xanh đang ngồi trên sườn núi, cười dịu dàng. Từng đám đom đóm nhấp nháy trong lòng bàn tay, trên tay áo nàng, chiếu sáng nàng như tiên nữ trên núi. Nàng nhẹ nhàng bắt một con, rất cẩn thận cầu nguyên: “Từng hẹn ước… cùng bay…”
Nhẹ nhàng buông tay, đom đóm bay ra ngoài, nàng ngẩng đầu nhìn nó càng lúc càng bay cao.
Lưu Tuân dần đi đến gần nàng, đã sắp nghe rõ lời cầu nguyện của nàng. Đột nhiên y dừng lại, chăm chú nhìn vẻ ấm áp trên gương mặt nàng, không muốn quấy nhiễu nàng nữa. Y thở một hơi thật dài, gấp chiếc khăn lụa của Vân Ca lại, nhẹ nhàng đặt sang bên cạnh, cúi đầu nhìn chiếc khăn lụa cuối cùng trong tay, cảm thấy tim đập thình thịch, thân thể cứng đờ, không thể làm gì được nữa.
Cô bé lạnh đến mức chóp mũi đỏ ửng đó rụt rè từ xa xa đi tới, dáng người ngày một cao, vẻ e lệ bớt dần mà thay vào đó là sự mạnh mẽ ngày một tăng, nhìn thấy bọn họ cũng không còn trốn tránh mà ngẩng đầu hiên ngang đi qua, hai đóa hoa hồng trên bím tóc lắc lư theo nhịp của đôi quang gánh. Nhưng đằng sau sự mạnh mẽ, đanh đá của nàng vẫn là một trái tim tự ti e lệ.
Y lắc đầu cười, nàng cho rằng mình rất khôn khéo, thực ra vừa ngốc nghếch vừa vụng về, không hiểu gì hết. Tại sao nàng có thể ngốc như vậy? Sự ngốc nghếch của nàng kéo theo sự ngốc nghếch của y.
Rốt cuộc hai chúng ta ai ngốc hơn ai?
Ông trời ban duyên để y quen biết nàng từ khi còn nhỏ, mối duyên này hào phóng đến mức xa xỉ. Ở cạnh nhà nhau, sớm chiều gặp gỡ, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, nhưng khi ấy y cảm thấy nàng như rau dại nước trắng, tầm thường đến mức vô vị, tầm thường đến mức hạ tiện. Sâu trong nội tâm, y thầm mong ngóng một bóng hình tao nhã, rực rỡ xứng với cung vàng điện ngọc trong mơ, bởi vì xa không với được cho nên mới càng khát vọng. Y vẫn cho rằng sự tao nhã, rực rỡ không nhận được mới khiến y nhớ mãi không quên, lại không biết sự ấm áp, chân chất nơi khói lửa nhân gian y sớm đã ghi lòng tạc dạ.
Y chỉ cần khẽ đưa tay là có thể đón được mối nhân duyên ông trời ban cho, biến nó thành số phận của đời này kiếp này, nhưng y bận theo đuổi cung vàng điện ngọc, quá sợ việc bất cần ngã xuống khói lửa nhân gian lần nữa, y không có thời gian, cũng không muốn đưa tay ra đón lấy.
Rốt cuộc là ai ngốc?
Bình Quân, hình như là ta ngốc hơn một chút! Nàng có thể nghe thấy những lời này không? Có lẽ nàng không muốn nghe nữa, cũng không còn quan tâm nữa.
Y cười, bàn tay nắm chặt khăn lụa, dán mặt vào chiếc áo khoác cũ, mấy giọt nước từ từ loang ra trên áo.
Đom đóm, thắp đèn lồng, bay sang tây, bay sang đông, bay qua áo mỏng người em gái.
Đom đóm, thắp đèn lồng, bay lên cao, bay xuống thấp, bay đến anh trai đang cưỡi ngựa.
Cưỡi ngựa to, chở em gái, chơi phố đông, dạo phố tây, mua một thỏi son tặng em gái.
Một cô bé hát bài đồng dao từ trong bụi cây chui ra, một cậu bé phía sau cô đang bắt đom đóm. Đột nhiên nhìn thấy Lưu Tuân ngồi dưới đất, cô bé giật nảy, tiếng hát cũng dừng lại. Cậu bé lại chỉ liếc qua Lưu Tuân rồi tiếp tục đuổi bắt đom đóm.
Cô bé tò mò nhìn Lưu Tuân, thấy y muốn mở khăn lụa nhưng lại gấp vào. Cô bé thò đầu, đi đến bên cạnh y, hỏi: “Thúc thúc, trong khăn có gì thế?”
Lưu Tuân nhìn đóa hoa hồng trên bím tóc của cô bé, dịu dàng nói: “Là tâm nguyện của một người.”
“Người thân của thúc à? Vì sao thúc không xem? Thúc xem rồi có thể giúp người đó thực hiện tâm nguyện, người đó nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Cô bé trở nên hưng phấn.
Lưu Tuân không nói gì, chỉ cẩn thận cất khăn lụa vào trong áo. Cuộc đời y đã không còn gì để chờ đợi, chỉ có thứ trong chiếc khăn lụa này là chưa biết, y phải giữ lại cho mình một sự chờ đợi, dường như giữa nàng và y vẫn chưa kết thúc, vẫn đang cùng nhau đi về phía trước, vẫn còn có điều chưa biết hết về nhau và đáng để chờ đợi.
Thấy Lưu Tuân phớt lờ mình, cô bé chán nản cong môi. Nhìn thấy động tác của cô bé, Lưu Tuân thấy trong lòng ấm áp, nói nhỏ: “Thúc thúc đã làm sai rất nhiều chuyện, cô ấy đã giận thúc rồi.”
“A, có phải thúc thúc rất hối hận không?”
Lưu Tuân gật đầu.
Cô bé thở dài vẻ rất thông cảm, chống cằm nói: “Bởi vì cháu ăn vụng kẹo nên mẹ cháu cũng giận cháu, nhưng cháu không hối hận! Bởi vì trước đó cháu đã biết nếu mẹ biết cháu không nghe lời thì chắc chắn mẹ sẽ giận, nhưng kẹo thật sự rất ngon, cháu vẫn muốn ăn, cho nên nếu phải làm lại, cháu vẫn cứ ăn vụng.”
Hai mắt vụt sáng lên, cô bé hỏi: “Còn thúc? Nếu có thể trở lại trước đó, thúc có làm những chuyện sai lầm đó không?”
Lưu Tuân kinh ngạc.
“Này! Cháu đang hỏi thúc đấy! Nếu có thể trở lại trước đó, thúc có…”
Cậu bé đang bắt đom đóm ở phía xa xa sốt ruột gọi: “Con bé kia có đi bắt đom đóm nữa không? Năn nỉ ca ca đi mà chính mình lại lười biếng, ca ca về nhà đây!”
Cô bé không để ý đến Lưu Tuân nữa, vội chạy đuổi theo cậu bé. Hai bóng người nhỏ bé nhanh chóng biến mất sau đám cây cỏ.
Trên trời chi chít những vì sao, ánh sáng đom đóm lấp lánh dưới đất. Gió đêm mát lạnh, Lưu Tuân lặng lẽ đứng lên, đi xuống dưới chân núi. Sau lưng y, bốn chiếc khăn lụa màu trắng nằm rải rác trên mặt cỏ xanh biếc. Một cơn gió thổi qua cuốn khăn lụa lên, phấp phới bay lên trời cao, bay về phía xa xa như cánh hoa rơi vô định, dần dần chìm vào bóng đêm đen như mực, không thể tìm lại được nữa.
Giờ đây y có thể tìm được mọi thứ kể cả ở chân trời góc biển, chỉ có chuyện xưa người cũ là không tìm lại được nữa.
Năm thứ hai sau khi Hoắc Quang chết, khi đã chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, Lưu Tuân phát động thế công sấm sét, bắt đầu điều tra kĩ càng nguyên nhân cái chết của Hứa Bình Quân. Bà đỡ Thiện Diễn cung khai ra việc bàn mưu với họ Hoắc đầu độc giết Hứa Hoàng hậu. Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Vân, bị ép tới đường cùng, có ý đồ phản kích. Việc bị bại lộ, cả ba bị Lưu Tuân đẩy vào thiên lao vì tội mưu phản, những người khác trong gia tộc họ Hoắc cũng bị đều bị giáng tội. Hoắc Thành Quân bị phế ngôi hoàng hậu, giáng vào lãnh cung. Nhà họ Hoắc nắm quyền thế che trời, môn khách trải khắp trong ngoài triều, trong nháy mắt đã chỉ còn lại Hoắc Thành Quân.
Mối họa tâm phúc của Lưu Tuân cuối cùng bị nhổ sạch sẽ. Cùng với sự suy tàn của nhà họ Hoắc, hoàng quyền lại trở về, hai tập đoàn quyền lực mới nổi âm thầm lộ diện. Một là những hoạn quan ẩn nấp trong chỗ tối, đứng đầu là các hoạn quan hầu hạ bên cạnh Lưu Tuân như Hà Tiểu Thất. Một nữa là đội quân áo đen do chính tay Lưu Tuân tự tay huấn luyện, bọn chúng nắm giữ cấm quân, vũ lâm doanh, thậm chí cả quân đội. Bề ngoài thoạt nhìn quân áo đen và hoạn quan là tay trái, tay phải của Lưu Tuân, một sáng một tối, phải đồng tâm hiệp lực nhưng Hà Tiểu Thất luôn cảm thấy ánh mắt đám người áo đen nhìn hắn có vẻ quái dị, hắn luôn không kìm được nhớ tới những người áo đen đã bị hắn chôn sống, thường toát mồ hôi lạnh ngay giữa trưa hè.
Mạnh Giác biết rất rõ những hành động tiếp theo của Lưu Tuân. Lưu Tuân biết Mạnh Giác biết điều này, và Mạnh Giác cũng biết Lưu Tuân biết mình biết điều này. Hai bên đều hiểu thế cờ này đến đây đã đến lúc lật mặt nạ với nhau, nhưng hai người vẫn như cũ, vua là vua sáng, tôi là tôi hiền, khách khí lễ phép diễn trò với nhau.
Không lâu sau khi Hoắc Quang chết bệnh, Mạnh Giác đã xin Lưu Tuân cho từ quan. Lưu Tuân nhận tấu chương lại không trả lời y, chỉ hạ lệnh tịch biên Nhất Phẩm Cư, đẩy ông chủ của Nhất Phẩm Cư vào thiên lao. Hôm sau quân áo đen Lưu Tuân tự tay huấn luyện bắt đầu niêm phong các hiệu cầm đồ trong thành, lùng sục bắt bớ khắp nơi. Tội danh là gì thì Hà Tiểu Thất sẽ tự thêu dệt, bây giờ Hà Tiểu Thất đã thuộc luật điển Đại Hán, mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay, từng tội danh rất rõ ràng, xác thực. Ngày thứ ba Mạnh Giác rút lại tấu chương xin từ chức.
Sau đó cứ thỉnh thoảng lại có một cửa tiệm trong thành Trường An đóng cửa hoặc báo vỡ nợ.
Mỗi lần nhận được mật báo của Hà Tiểu Thất, Lưu Tuân đều không vui không giận. Hà Tiểu Thất bẩm tấu một lần lại thất vọng hơn một phần. Những cửa tiệm bị đóng cửa này đều là những điểm Hoàng thượng đã biết. Mạnh Giác làm như vật rốt cuộc là tỏ ra yếu thế với Hoàng thượng hay là để chế giễu Hoàng thượng? Mạnh Giác làm thế nào mà biết được hắn đã tra ra những cửa tiệm này?
Khi các tiệm trong danh sách của Hà Tiểu Thất đã bị đóng cửa gần hết, một hôm sau khi dạy Lưu Thích xong, Mạnh Giác mỉm cười, nói với cậu: “Mấy năm nay, những gì thần có thể dạy cho điện hạ đều đã dạy hết.”
Lưu Thích nghe xong, hai tay chậm rãi nắm lại, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Thái phó cũng phải rời đi sao?”
Mạnh Giác không trả lời, chỉ mỉm cười, nói: “Phụ hoàng của điện hạ khác tính điện hạ, chính kiến cũng bất đồng. Sau này điện hạ không được chống đối phụ hoàng, mặc dù phụ hoàng đối đãi với điện hạ không giống với những hoàng tử khác nhưng thứ dễ thay đổi nhất trên đời này chính là lòng người.”
Lưu Thích mím môi, ngang bướng nói: “Ta không sợ phụ hoàng.”
Mạnh Giác không nói nữa, đứng dậy định đi. Lưu Thích đứng lên muốn tiễn y, y lại nói: “Thần muốn đi một mình, điện hạ không cần tiễn.”
Lưu Thích dù là thái tử cao quý nhưng đã theo học Mạnh Giác từ nhỏ, thời gian ở bên cạnh Mạnh Giác còn nhiều hơn ở bên cạnh phụ hoàng, trong lòng có ngưỡng mộ, có tôn kính, có tín nhiệm, còn có sợ hãi đối với Mạnh Giác. Nghe thấy y từ chối, Lưu Thích chỉ có thể dừng lại, đứng trước cửa lưu luyến nhìn bóng lưng y.
Sau khi bóng dáng Mạnh Giác biến mất, cậu đang định xoay người đi vào nhà, lại phát hiện miếng ngọc Mạnh Giác thường đeo bị rơi dưới đất. Cậu vội vàng nhặt lên đuổi theo Mạnh Giác.
Mạnh Giác đi đến gần tiền điện, nhìn thấy Lưu Tuân mặc áo bào đứng bắt tay sau lưng ngắm cảnh sông, vừa hay chặn đường y lại.
Mạnh Giác đi tới thi lễ. “Hoàng thượng.”
Lưu Tuân đưa tay ra hiệu cho y bước lên, lại không nói một câu. Mạnh Giác cũng chỉ đứng yên, mỉm cười.
Có cung nữ đi qua, nhìn thấy hai người liền vội vã đi tới thi lễ, tay áo phất lên, hương đưa thoang thoảng. Lưu Tuân ngẩn ngơ một lát, hỏi: “Hoa sen đê quang ở hồ Lâm đã nở rồi à?”
Chanh Nhi cúi đầu, đáp: “Vâng! Mấy ngày nay hoa đang độ nở đẹp, Thái hoàng thái hậu nương nương ban cho nô tỳ hai đóa hoa sen.”
Lưu Tuân yên lặng không nói, một lát sau phất tay cho Chanh Nhi tránh ra.
Cách đó không xa, tiếng nước vẫn chảy ào ào trên sông Thương.
Lưu Tuân nói với Mạnh Giác: “Mấy năm nay trẫm là cô gia quả nhân, tại sao ngươi cũng đơn côi chiếc bóng?”
Mạnh Giác mỉm cười, nói: “Hoàng thượng có hậu cung giai lệ, còn có con trai, sao có thể coi như cô gia quả nhân được?”
Lưu Tuân hỏi, sắc mặt không thay đổi: “Ngươi nghĩ thế nào về Quảng Lăng Vương?”
Mạnh Giác lạnh nhạt đáp: “Một kẻ tầm thường, không cần lo lắng.”
Lưu Tuân gật đầu, đây chính là suy nghĩ của y. Giữ loại người này lại có trăm tốt mà vô hại.
Mạnh Giác lại hỏi: “Thần nhớ Quảng Lăng Vương thích thuần dưỡng chó ngao, không biết bây giờ còn nuôi không?”
Lưu Tuân khẽ chau mày, đưa mắt nhìn Mạnh Giác. Mạnh Giác lại cười mơ hồ, dường như chưa nói gì cả.
Một lúc lâu sau, Lưu Tuân lạnh nhạt nói: “Khanh và trẫm dù sao cũng đã có một thời tương giao, khanh còn có việc gì muốn làm mà chưa làm không? Trẫm có thể hoàn thành giúp khanh.”
Mạnh Giác cười. “Thần là người luôn thích tự làm mọi việc.”
Lưu Tuân cũng cười. “Vậy khanh đi đi!”
Mạnh Giác hơi cúi người cáo lui, có điều không đi đường mà đi về phía sông Thương. Lưu Tuân vừa định lên tiếng gọi lại, Mạnh Giác vừa bước đi vừa hỏi: “Ngươi còn nhớ mặt băng sông Thương nhiều năm trước không? Trận huyết chiến mà ngươi và ta đã liên thủ đó?”
Lưu Tuân sững người một lát, nói: “Nhớ! Sau đó Bình Quân từng hỏi ta vô số lần, muốn biết chúng ta cứu cô ấy và Vân Ca thế nào.”
“Lúc ngươi đi tìm Lưu Phất Lăng cũng giết không ít thị vệ đúng không?”
Lưu Tuân mỉm cười. “Tuyệt đối không ít hơn ngươi giết!”
Hà Tiểu Thất ẩn nấp trong chỗ kín thấy kế hoạch đã định lại có thay đổi, hắn do dự không biết nên làm thế nào. Hắn vốn muốn sai người đến xin lệnh của Hoàng thượng, nhưng thấy lúc này Mạnh Giác vẫn ung dung, thản nhiên, chuyện trò vui vẻ, hắn lại căm phẫn đến đỉnh điểm. Xác chết nát bấy của đám Hắc Tử lượn lờ trước mắt hắn, mùi máu tươi tràn ngập xông thẳng lên đầu hắn.
Ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng cũng đợi đến ngày này, không thể đợi thêm nữa. Với năng lực của Mạnh Giác, một khi ra khỏi hoàng cung này thì kể cả là Hoàng thượng cũng không chắc có thể đẩy Mạnh Giác vào chỗ chết hay không.
Hà Tiểu Thất gật đầu với cung thủ ẩn nấp xung quanh, kéo căng dây cung trong tay mình, bắn mũi tên mang mối thù hận khắc cốt ghi tâm vào sau lưng Mạnh Giác.
Một mũi tên bay trước, mười mấy mũi tên theo sát phía sau. Nghe thấy tiếng tên bắn, Mạnh Giác đột nhiên xoay người lại, vừa cấp tốc lui xuống sông Thương vừa vẫy tay cản tên. Nhưng tên nhọn tới tấp, tránh được loạt thứ nhất nhưng không tránh được loạt thứ hai, mười mấy mũi tên cắm vào ngực y. Trong nháy mắt, trước ngực y đã cắm đầy tên, máu tươi nhuộm đỏ áo bào.
Lưu Tuân bắt tay sau lưng đứng xa xa, lạnh nhạt nhìn Mạnh Giác. Mạnh Giác cũng nhìn y.
Trong yên lặng, ánh mắt bọn họ vẫn giao phong, lặng lẽ đặt xuống quân cờ cuối cùng của ván cờ này.
Trong mắt Lưu Tuân không có vẻ vui mừng, nhưng y vẫn lạnh lùng nói một sự thật: “Cuối cùng chúng ta đã chơi xong ván cờ dang dở. Ta thắng.”
Trong mắt Mạnh Giác cũng không có bi thương, chỉ có sự mỉa mai hờ hững. “Thật sao?”
Trước sự châm chọc hờ hững là ba phần mệt mỏi, ba phần chán ghét, bốn phần thờ ơ. Người Mạnh Giác lắc lư đứng không vững, cơn đau làm cảnh vật trước mắt y bắt đầu nhạt nhòa. Bóng dáng Lưu Tuân nhòe đi, một người mặc váy áo xanh vừa cười vừa đi tới chỗ y. Bên môi y đột nhiên lộ ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm. Bên ngoài cõi hồng trần xô bồ này, nơi tận cùng của biển mây vô tận, có phải nàng đã quên được hết thảy, tìm kiếm được sự bình yên của nàng?
Nàng thật sự quên ta sao?
Bệnh của nàng có đỡ hơn chút nào không?
Đời này kiếp này không thể cầu, như vậy chỉ có thể tu cho đời kiếp sau…
Người y đổ về phía sau, phía sau chính là sông Thương cuồn cuộn. Y ngã xuống nước, nước sông còn chưa bắn lên, cả người y đã bị nhấn chìm không còn tung tích.
Hà Tiểu Thất nhỏ giọng hạ lệnh, hoạn quan ẩn nấp trong chỗ kín nhanh chóng biến mất, không còn lại một dấu vết nào. Lúc này, một đám thị vệ mới chạy tới, Lưu Tuân hạ lệnh: “Phong tỏa đường sông, tìm kiếm thi thể thích khách.”
Trương An Thế và Trương Hạ thở hồng hộc chạy tới, cũng không biết trên mặt Trương Hạ rốt cuộc là mồ hôi hay là nước mắt. Ông ta vừa định nói lại bị Trương An Thế giữ lại, kéo ông ta quỳ xuống.
Trương An Thế cung kính nói: “Hoàng thượng, sông Thương nối thẳng với sông Vị, sông Vị chảy vào Hoàng Hà. Thủy đạo thành Trường An phức tạp, Trương Hạ lại rất quen thuộc, chi bằng để Trương Hạ dẫn người đi tìm.”
Lưu Tuân tin tưởng Trương Hạ hơn hẳn những người khác, nghe thấy vậy thì gật đầu. “Trương ái khanh lãnh binh đi làm, việc này không được để lộ, chỉ bẩm báo với riêng trẫm.”
Trương Hạ ngẩn ra một lát, chợt bừng tỉnh, vội khấu đầu tiếp chỉ. Sau khi đứng dậy, Trương Hạ vừa lau mồ hôi vừa dẫn quân đi dọc theo sông Thương.
Lúc này Trương An Thế mới khấu đầu thỉnh tội với Lưu Tuân. “Nghe nói dư đảng nhà họ Hoắc tấn công Hoàng thượng, chúng thần đến hộ giá chậm, chúng thần có tội!”
Lưu Tuân lại một hồi lâu không nói, Trương An Thế lén ngước mắt nhìn, phát giác Lưu Tuân đang nhìn sang bên cạnh. Trương An Thế cúi đầu khẽ quay sang, nhìn thấy Thái tử Lưu Thích đứng trên hành lang ngọc cách đó không xa. Trong mắt Lưu Thích như có lệ quang, nhìn thấy Hoàng thượng nhưng vẫn không tiến lên thi lễ, thậm chí đầu cũng không cúi thấp, nhìn Lưu Tuân chằm chằm không chút e dè. Một lát sau, Lưu Thích đột nhiên xoay người chạy đi rất nhanh.
Trương An Thế không dám nhìn nữa, trán cúi sát đất, cung kính quỳ rạp.
Một lúc sau, Trương An Thế nhìn thấy áo bào của Lưu Tuân phất phơ đi xa, giọng nói lạnh lùng từ trên cao truyền xuống: “Các ngươi đều lui ra.”
Lưu Tuân đi đến tiền điện, ra tới ngoài điện, nhìn thấy đại điện trống rỗng lại ngơ ngác. Ta đến đây làm gì? Các đại thần đã tan triều từ lâu rồi.
Thay đổi hướng đi một cách tùy ý, nhìn thấy hai mái hiên Tuyên Thất điện, nhớ ra đó cũng là một cung điện bỏ không, chỉ có hàng đống tấu chương đang chờ y. Nhưng bây giờ y lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn tìm một nơi dễ chịu để nghỉ ngơi.
Y lại đổi hướng khác, đi vài bước mới phát hiện là Tiêu Phòng điện đã đến trăm ngàn lần. Mặc dùđã là một tòa điện trống không nhưng trong lòng y vẫn thấy chán ghét, lại xoay người rời đi.
Lưu Tuân nhìn phải nhìn trái, không ngờ lại không biết nên đi đâu. Vị Ương cung, Vị Ương cung! Cái gì mà trường lạc vị ương, niềm vui bất tận? Nhiều cung điện như vậy, không ngờ lại không tìm được một cung điện nào có thể để y bình tĩnh nghỉ ngơi một lát.
Thoáng cái y đã ra khỏi Vị Ương cung.
Thành Trường An đông vui tấp nập, người đến người đi, cửa tiệm làm ăn thịnh vượng, trong túi mọi người có tiền, dường như người người đều đang cười. Trên bờ ruộng, những người nông dân vác cuốc về nhà, còn có mục đồng đánh trâu trở về, dùng vỏ cây dương làm sáo thổi khúc nhạc lạc điệu. Nhìn thấy Lưu Tuân, mục đồng bỏ một tay xuống chỉ sang ven đường ra hiệu cho mục đồng và đàn trâu đi qua. Dưới khói bếp lượn lờ, trước nhà tranh phên trúc, một nữ nhân đang cho gà ăn bữa cuối cùng trong ngày, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cuối đường xem phu quân đã về chưa. Thấy Lưu Tuân ngẩn người nhìn mình, cô ta nổi cáu định quát mắng, lại phát hiện ánh mắt y như nhìn chính mình nhưng thực ra trong mắt lại trống rỗng. Nữ nhân cho rằng là khách tha hương nhớ nhà, chỉ xoay người vội vã vào nhà.
Lưu Tuân đi qua từng hộ gia đình, cuối cùng đứng lại trước hai tòa viện liền sát nhau. Nhà khác đang nhóm lửa thổi cơm, mùi thức ăn thơm nức mũi, hai tòa viện này lại không có bóng người, ngói lạnh tường lạnh.
Tiện tay xoay vài cái, khóa cửa mở ra, y đi vào bếp, vuốt kệ bếp lạnh như băng, lại đi lên nhà chính nhặt mấy chiếc rổ tre rơi dưới đất lên. Nhìn thấy mạng nhện trong góc nhà, y đi xuống bếp lấy một chiếc chổi quét sạch mạng nhện. Quét mạng nhện trong góc nhà xong, y lại quét xà nhà và chấn song cửa sổ, sau đó dứt khoát lấy một thùng nước giếng, cầm khăn lau sạch trong ngoài một lượt. Mặc dù nhiều năm chưa làm nhưng y cũng không thấy ngượng tay, hết thảy đều rất tự nhiên, dường như vừa hôm qua hôm kia y còn giúp vợ làm những việc này.
Trong ngoài nhà đều trở nên sáng sủa, sạch sẽ nhưng y vẫn còn muốn tiếp tục. Nhìn thấy hòm xiểng cũ trong buồng, y mở hết ra, muốn dọn dẹp một lượt. Hòm xiểng phần lớn trống không, chỉ có một chiếc rương chứa mấy bộ y phục cũ.
Y nhớ mang máng, sau khi Lưu Phất Lăng ban cho hầu phủ, y bảo Hứa Bình Quân chuẩn bị chuyển nhà. Bình Quân định mang hết cả bàn ghế, thậm chí cả bát đĩa trong bếp đi, y liền cười lắc đầu, bảo Bình Quân dỡ hết đồ đạc đã gói ghém ra bỏ lại chỗ cũ. Lúc dỡ đến quần áo, Bình Quân sống chết không chịu bỏ lại. Mấy bộ quần áo trong rương này là y tiện tay cầm lấy, kiên quyết ném lại không cho Bình Quân mang đi.
“Những bộ quần áo này vá chằng vá đụp, nàng có thường cho nha đầu quét dọn hầu phủ cũng không ái thèm lấy, nàng mang đi làm cái gì? Để nàng mặc hay là để ta mặc?”
Bình Quân không nói được gì, nhưng khi cầm những bộ quần áo cũ không có miếng vá, nàng ta vẫn không chịu buông tay, y cũng chỉ có thể than một tiếng “nghèo đến sợ rồi” sau đó để mặc Bình Quân làm gì thì làm.
Lưu Tuân tiện tay cầm lấy một chiếc áo cũ nhìn kĩ, đó là chiếc áo Bình Quân may cho y, trên cổ tay áo toàn là miếng vá. Để che giấu miếng vá, Bình Quân đã dùng chỉ màu thêu hình núi hình hoa. Hai tay áo chỉ nhìn qua đã nhận ra có tới ba, bốn cách thêu khác nhau. Sau khi đã hao phí hết tâm tư, nàng vẫn dùng chỉ màu thêu thành những hình thù xinh xắn, làm cho miếng vá thoạt nhìn giống như cố ý khâu vào.
Đầu ngón tay Lưu Tuân vuốt ve hình thêu trên cổ tay áo. Cuối cùng y đột nhiên khoác áo lên người, nhắm mắt lại, ngồi lặng lẽ.
Lúc trước Hà Tiểu Thất ở bên ngoài còn có thể nghe thấy động tĩnh bên trong, dù cảm thấy âm thanh rất lạ nhưng ở bên cạnh Lưu Tuân nhiều năm, hắn đã học được cách ít nói, ít tò mò. Sau đó lại không nghe thấy âm thanh gì nữa, hắn cố bình tĩnh đợi rất lâu, sắc trời bắt đầu tối nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh. Hắn không khỏi lo lắng, đánh bạo đi vào trong viện, kinh ngạc nhìn mọi thứ bên trong. Đến lúc nhìn qua cửa sổ thấy Lưu Tuân mặc áo khoác ngay giữa ngày hè, hắn càng kinh ngạc không nói nên lời.
Lưu Tuân mở mắt, lạnh nhạt thoáng nhìn. Hà Tiểu Thất lập tức quỳ xuống đất. “Hoàng… Hoàng thượng, trời… trời hơi muội rồi.”
Lưu Tuân lẳng lặng đứng lên, tỉ mỉ gấp chiếc áo khoác trên người lại. Hà Tiểu Thất định cầm, Lưu Tuân lại nâng niu trên tay, vừa đi ra ngoài vừa ra lệnh: “Khóa kĩ lại, sai người trông coi. Cả… tòa viện bên cạnh nữa.”
“Vâng! Có cần sai người thỉnh thoảng đến quét dọn không ạ?”
Sau một lát yên lặng, y chỉ nói hai chữ: “Không cần.”
Nhìn ngôi nhà sáng sủa, sạch sẽ, Hà Tiểu Thất hiểu ra, lặng lẽ đóng cổng viện lại.
Lưu Tuân không về cung, vẫn đi dạo khắp nơi. Nhìn thấy đồng ruộng xanh tươi, cây ăn quả sum suê, nhà nhà ấm áp ánh đèn, trong lòng y như có vui mừng, nhưng chỉ lóe lên rồi lại biến mất.
Mặt trời đã hoàn toàn khuất núi, mặt trăng vừa lên như hàng lông mày cong cong của thiếu nữ treo trên đỉnh núi phía đông. Côn trùng trên đồng ruộng như có hẹn, đồng loạt tấu nhạc cụ của mình, hòa âm với nhau. Đom đóm cũng thắp đèn lồng nhẹ nhàng bay qua bay lại.
Mấy con đom đóm bay qua bên người Lưu Tuân, thoáng qua trước mắt y, y tiếp tục đi mà không để ý. Đi một hồi, y đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn lại phía sau. Hà Tiểu Thất lập tức khom người nghe lệnh, Lưu Tuân lại hoàn toàn không để ý tới hắn, chỉ quan sát xung quanh sườn núi. Đột nhiên y bước nhanh về phía một sườn núi, vội vã tìm kiếm thứ gì đó giữa rừng cây.
Hà Tiểu Thất hết sức thận trọng hỏi: “Hoàng thượng muốn tìm thứ gì? Nô tài có thể tìm giúp.”
Lưu Tuân có tai như điếc, vẫn xem xét từng cây. Sau đó y dừng lại trước một thân cây, ngón tay vuốt ve một vết sẹo trên gốc cây. Y rút đoản kiếm bên hông ra, rạch dọc theo vết sẹo. Một thứ bọc bằng vải dầu rơi xuống đất.
Lưu Tuân ngồi xuống nhặt cuộn vải dầu lên, lại không lập tức mở ra. Y ngồi trên sườn núi, yên lặng nhìn ra phía xa xa.
Đom đóm nhấp nháy trong cỏ dại, lúc gần lúc xa. Lưu Tuân tiện tay nhổ một ngọn cỏ, nghĩ ngọn cỏ này nếu dùng để đấu cỏ thì sẽ là tướng quân bách chiến bách thắng. Nếu Bình Quân dùng nó, chắc chắn Vân Ca sẽ phải uống say khướt. Y đột nhiên cảm thấy bóng đêm quá yên lặng, quá vắng lạnh, ngón tay búng ngọn cỏ ra ngoài. Ngọn cỏ bay được một đoạn rồi cô đơn rơi xuống đất, không còn ai vừa kêu vừa gào tranh cướp một ngọn cỏ nữa.
Sau khi ngồi một hồi lâu, y mới đặt cuộn vải dầu lên đầu gối rồi mở ra. Từng chiếc khăn lụa được cuộn lại lặng lẽ xuất hiện trên đùi y.
Y mở một chiếc khăn lụa, bên trên trống không. Y cười, cái này chắc là của chính y.
Tiếp theo sẽ là ai?
Mở một chiếc khăn lụa khác, y sửng sốt. Trên khăn lụa trắng không có chữ nào, cũng hoàn toàn trống không. Sau nháy mắt, y lắc đầu ném sang bên cạnh. Hai chiếc khăn lụa trống không, không biết chiếc nào của Mạnh Giác, chiếc nào là của y.
Trên chiếc khăn lụa thứ ba vẽ một nam nhân có vẻ mặt bất cần đời, bên môi như mang nụ cười, đang nháy mắt với người xem khăn lụa, dường như đang nói: “Ước mơ chính là bí mật sâu kín nhất trong đáy lòng một người, làm sao có thể viết ra để ngươi xem trộm được?”
Chỉ có vài nét bút nhưng lại rất sống động, khắc họa vẻ mặt trêu đùa của người này rất rõ ràng.
Lắm chuyện! Lưu Tuân “hừ” lạnh một tiếng, ném chiếc khăn lụa sang bên cạnh.
Yên lặng nhìn hai chiếc khăn lụa còn lại, một hồi lâu y không cử động. Xuyên qua khăn lụa có thể lờ mờ nhìn thấy nét chữ đẹp đẽ. Y nhẹ nhàng mở một chiếc, một hàng chữ đẹp đẽ hiện ra, mang Vân Ca xuyên qua thời gian và không gian đi tới.
Một nữ tử áo xanh đang ngồi trên sườn núi, cười dịu dàng. Từng đám đom đóm nhấp nháy trong lòng bàn tay, trên tay áo nàng, chiếu sáng nàng như tiên nữ trên núi. Nàng nhẹ nhàng bắt một con, rất cẩn thận cầu nguyên: “Từng hẹn ước… cùng bay…”
Nhẹ nhàng buông tay, đom đóm bay ra ngoài, nàng ngẩng đầu nhìn nó càng lúc càng bay cao.
Lưu Tuân dần đi đến gần nàng, đã sắp nghe rõ lời cầu nguyện của nàng. Đột nhiên y dừng lại, chăm chú nhìn vẻ ấm áp trên gương mặt nàng, không muốn quấy nhiễu nàng nữa. Y thở một hơi thật dài, gấp chiếc khăn lụa của Vân Ca lại, nhẹ nhàng đặt sang bên cạnh, cúi đầu nhìn chiếc khăn lụa cuối cùng trong tay, cảm thấy tim đập thình thịch, thân thể cứng đờ, không thể làm gì được nữa.
Cô bé lạnh đến mức chóp mũi đỏ ửng đó rụt rè từ xa xa đi tới, dáng người ngày một cao, vẻ e lệ bớt dần mà thay vào đó là sự mạnh mẽ ngày một tăng, nhìn thấy bọn họ cũng không còn trốn tránh mà ngẩng đầu hiên ngang đi qua, hai đóa hoa hồng trên bím tóc lắc lư theo nhịp của đôi quang gánh. Nhưng đằng sau sự mạnh mẽ, đanh đá của nàng vẫn là một trái tim tự ti e lệ.
Y lắc đầu cười, nàng cho rằng mình rất khôn khéo, thực ra vừa ngốc nghếch vừa vụng về, không hiểu gì hết. Tại sao nàng có thể ngốc như vậy? Sự ngốc nghếch của nàng kéo theo sự ngốc nghếch của y.
Rốt cuộc hai chúng ta ai ngốc hơn ai?
Ông trời ban duyên để y quen biết nàng từ khi còn nhỏ, mối duyên này hào phóng đến mức xa xỉ. Ở cạnh nhà nhau, sớm chiều gặp gỡ, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, nhưng khi ấy y cảm thấy nàng như rau dại nước trắng, tầm thường đến mức vô vị, tầm thường đến mức hạ tiện. Sâu trong nội tâm, y thầm mong ngóng một bóng hình tao nhã, rực rỡ xứng với cung vàng điện ngọc trong mơ, bởi vì xa không với được cho nên mới càng khát vọng. Y vẫn cho rằng sự tao nhã, rực rỡ không nhận được mới khiến y nhớ mãi không quên, lại không biết sự ấm áp, chân chất nơi khói lửa nhân gian y sớm đã ghi lòng tạc dạ.
Y chỉ cần khẽ đưa tay là có thể đón được mối nhân duyên ông trời ban cho, biến nó thành số phận của đời này kiếp này, nhưng y bận theo đuổi cung vàng điện ngọc, quá sợ việc bất cần ngã xuống khói lửa nhân gian lần nữa, y không có thời gian, cũng không muốn đưa tay ra đón lấy.
Rốt cuộc là ai ngốc?
Bình Quân, hình như là ta ngốc hơn một chút! Nàng có thể nghe thấy những lời này không? Có lẽ nàng không muốn nghe nữa, cũng không còn quan tâm nữa.
Y cười, bàn tay nắm chặt khăn lụa, dán mặt vào chiếc áo khoác cũ, mấy giọt nước từ từ loang ra trên áo.
Đom đóm, thắp đèn lồng, bay sang tây, bay sang đông, bay qua áo mỏng người em gái.
Đom đóm, thắp đèn lồng, bay lên cao, bay xuống thấp, bay đến anh trai đang cưỡi ngựa.
Cưỡi ngựa to, chở em gái, chơi phố đông, dạo phố tây, mua một thỏi son tặng em gái.
Một cô bé hát bài đồng dao từ trong bụi cây chui ra, một cậu bé phía sau cô đang bắt đom đóm. Đột nhiên nhìn thấy Lưu Tuân ngồi dưới đất, cô bé giật nảy, tiếng hát cũng dừng lại. Cậu bé lại chỉ liếc qua Lưu Tuân rồi tiếp tục đuổi bắt đom đóm.
Cô bé tò mò nhìn Lưu Tuân, thấy y muốn mở khăn lụa nhưng lại gấp vào. Cô bé thò đầu, đi đến bên cạnh y, hỏi: “Thúc thúc, trong khăn có gì thế?”
Lưu Tuân nhìn đóa hoa hồng trên bím tóc của cô bé, dịu dàng nói: “Là tâm nguyện của một người.”
“Người thân của thúc à? Vì sao thúc không xem? Thúc xem rồi có thể giúp người đó thực hiện tâm nguyện, người đó nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Cô bé trở nên hưng phấn.
Lưu Tuân không nói gì, chỉ cẩn thận cất khăn lụa vào trong áo. Cuộc đời y đã không còn gì để chờ đợi, chỉ có thứ trong chiếc khăn lụa này là chưa biết, y phải giữ lại cho mình một sự chờ đợi, dường như giữa nàng và y vẫn chưa kết thúc, vẫn đang cùng nhau đi về phía trước, vẫn còn có điều chưa biết hết về nhau và đáng để chờ đợi.
Thấy Lưu Tuân phớt lờ mình, cô bé chán nản cong môi. Nhìn thấy động tác của cô bé, Lưu Tuân thấy trong lòng ấm áp, nói nhỏ: “Thúc thúc đã làm sai rất nhiều chuyện, cô ấy đã giận thúc rồi.”
“A, có phải thúc thúc rất hối hận không?”
Lưu Tuân gật đầu.
Cô bé thở dài vẻ rất thông cảm, chống cằm nói: “Bởi vì cháu ăn vụng kẹo nên mẹ cháu cũng giận cháu, nhưng cháu không hối hận! Bởi vì trước đó cháu đã biết nếu mẹ biết cháu không nghe lời thì chắc chắn mẹ sẽ giận, nhưng kẹo thật sự rất ngon, cháu vẫn muốn ăn, cho nên nếu phải làm lại, cháu vẫn cứ ăn vụng.”
Hai mắt vụt sáng lên, cô bé hỏi: “Còn thúc? Nếu có thể trở lại trước đó, thúc có làm những chuyện sai lầm đó không?”
Lưu Tuân kinh ngạc.
“Này! Cháu đang hỏi thúc đấy! Nếu có thể trở lại trước đó, thúc có…”
Cậu bé đang bắt đom đóm ở phía xa xa sốt ruột gọi: “Con bé kia có đi bắt đom đóm nữa không? Năn nỉ ca ca đi mà chính mình lại lười biếng, ca ca về nhà đây!”
Cô bé không để ý đến Lưu Tuân nữa, vội chạy đuổi theo cậu bé. Hai bóng người nhỏ bé nhanh chóng biến mất sau đám cây cỏ.
Trên trời chi chít những vì sao, ánh sáng đom đóm lấp lánh dưới đất. Gió đêm mát lạnh, Lưu Tuân lặng lẽ đứng lên, đi xuống dưới chân núi. Sau lưng y, bốn chiếc khăn lụa màu trắng nằm rải rác trên mặt cỏ xanh biếc. Một cơn gió thổi qua cuốn khăn lụa lên, phấp phới bay lên trời cao, bay về phía xa xa như cánh hoa rơi vô định, dần dần chìm vào bóng đêm đen như mực, không thể tìm lại được nữa.
Giờ đây y có thể tìm được mọi thứ kể cả ở chân trời góc biển, chỉ có chuyện xưa người cũ là không tìm lại được nữa.
Bình luận facebook