Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Em mong anh vắng em không vui (11)
“Tôi lại chưa kết hôn, lấy đâu ra kinh nghiệm.” Ân Chi Hành nói, chẳng qua thái độ nghiêm túc tổ chức hôn lễ của loại người như Chu Độ vẫn khiến anh ta liếc nhìn. Anh ta còn cho rằng theo phong cách của Chu-par, khiêm tốn lĩnh giấy kết hôn là xong rồi.
Chu Độ nói: “Bỏ đi, cậu ra ngoài.”
Ân Chi Hành nói: “Tuy tôi không có kinh nghiệm tổ chức hôn lễ, nhưng có kinh nghiệm trên những phương diện khác, ví dụ như theo đuổi con gái, còn có cái đó, cậu hiểu chứ?”
Lúc nói tới cái đó, giọng điệu của anh ta cao vút lên, cả khuôn mặt phơi phới, đương nhiên Chu Độ biết anh ta đang chỉ cái gì, cho nên anh lạnh lùng nói: “Cậu có thể cút rồi.”
“Anh Độ, thực sự không cần?”
“Không cần.”
“Cậu không muốn?”
Trả lời anh ta là một tập văn kiện đập tới, Ân Chi Hành chạy như chó đuổi, cười không khép nổi miệng. Chạy tới bên cửa, anh ta quay đầu: “Anh Độ, anh em lúc nào cũng đợi cậu đấy.”
“Cút!”
Vụ án Trầm Binh bay mất, những luật sư liên quan đều thấp thỏm không ngừng, đợi Chu-par mắng người, không ngờ Chu Độ chẳng hề nói gì, chỉ bảo mọi người nghiêm túc làm việc, trọng tâm đặt lên những case khác.
Buổi tối trước khi tan ca về nhà, Chu Độ mẫn cảm phát hiện xe mình có vấn đề, anh kiêm tra một lượt, phanh xe bị người ta động tay chân.
Anh dựa vào sườn xe, gọi một cú điện thoại: “Cảnh sát Ô, xe tôi bị người ta động chân tay, anh có thời gian thì cho người qua đây thu thập dấu vân tay.”
Cảnh sát Ô nói: “Động tay chân trên xe, rõ ràng là muốn dồn cậu vào chỗ chết, Chu-par cậu đắc tội ai vậy, độc ác thế?”
“Kim Tại Duệ.”
Cảnh sát Ô cười ngáp một cái: “Là hắn à.” Điều này có chút xấu hổ rồi, Kim Tại Duệ mà, chọc không nổi chọc không nổi. Nhà họ Kim vốn hung mãnh, tên Kim Tại Duệ này, thái tử gia nhà họ Kim sống sờ sờ, thời niên thiếu là tên hỗn thế ma vương không biết trời cao đất dày. Hiện giờ là người cầm quyền cả nhà họ Kim, vốn tưởng rằng sản nghiệp nhà họ Kim rơi vào tay hắn ta thì xong đời rồi, không ngờ người ta xoay chuyển thế cục, mấy năm nay cổ phiếu nhà họ Kim còn tăng lên hai mươi phần trăm.
Một người đàn ông vừa độc địa vừa tài giỏi, bối cảnh cứng rắn, quả thực không dễ chọc.
Chu Độ nói: “Không cần nhắm vào hắn ta, điều một người có thể giúp đỡ thu thập dấu vân tay tới là được.”
Cái này thì không vấn đề gì, cảnh sát Ô đồng ý. Không bao lâu cảnh sát Ô đưa mấy cảnh sát khác tới, giúp Chu Độ thu thập dấu vân tay xong.
Chu Độ nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi. Đàm Anh gửi tin nhắn tới: “Chu Độ, anh không sao chứ?”
Khuôn mặt anh dịu dàng hơn một chút: “Không sao, hãng luật hơi bận, sắp về rồi.”
Xe thì không thể lái nữa, anh chuẩn bị bắt một chiếc xe để về nhà, cảnh sát Ô liếc nhìn anh, bĩnh thĩnh thế này? Giống như người suýt nữa bị hại chết không phải là anh vậy.
Chu Độ nói: “Nơi này làm phiền các anh rồi, tôi xin phép đi trước.”
Chu Độ về nhà, đèn trong nhà đang sáng, Đàm Anh chạy từ trong bếp ra: “Chu Độ anh về rồi, rửa tay trước rồi ăn cơm.”
Chu Độ liếc mắt, nhìn thấy mấy món ăn trên bàn. Thanh đạm là chủ yếu, anh hơi giật mình, không ngờ có một ngày thực sự có thể cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình.
Đàm Anh nói: “Chiều nay tôi đi mua đàn, chiếm dụng phòng ở góc tầng một, anh không để bụng chứ.”
“Không để bụng.”
Hai người ăn cơm, Chu Độ chủ động đi rửa bát. Anh là người kiệm lời, nhưng hiện giờ rất muốn nói với Đàm Anh vài câu, cô vẫy tay, chạy thẳng vào trong phòng luyện đàn.
Chu Độ nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, cau mày lại, anh ngồi xuống ghế sô pha, mở tivi lên. Bình thường anh không thích xem ti vi, lần này xem tới mười giờ. Tivi đang nói cái gì anh hoàn toàn không nghe rõ, lực chú ý dồn hết vào phòng luyện đàn.
Bên trong thi thoảng lại vang lên tiếng nhạc, sau chín giờ, cô yên tĩnh lại, nhưng không thấy cô đi ra ngoài.
Chu Độ nhìn đồng hồ trên tay, mười giờ 15 phút rồi. Anh đè tay lên góc trán, cuối cùng cũng đứng dậy, quay về phòng ngủ.
Anh đi rồi, Đàm Anh mới bước ra ngoài, chậm rì rì trở về phòng. Cô không muốn chung đụng cùng anh, không yêu chính là không yêu nữa, tối qua cô đã nghĩ thông suốt, thỉnh thoảng chăm sóc bản thân mình tiện thể chăm sóc cả anh nữa, do lương tâm bỗng nhiên trỗi dậy mà thôi, chỉ có thể làm cho anh việc tốt nhất.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, giữa bọn họ ngăn cách bởi một mạng người, sáu năm lang bạt tủi nhục, cô không còn là cô gái chỉ biết đến tình yêu ban đầu nữa, làm sao có thể thực sự nói chuyện yêu đương với anh được?
Lúc cô tâm tâm niệm niệm yêu anh, anh thờ ơ đến tột cùng, cảm giác chờ đợi một người, cô không bao giờ muốn trải qua lần nữa.
Lăn lộn cả đêm, những chuyện năm đó còn mồn một trước mắt. Cô lại nghĩ tới Quan Dạ Tuyết, nếu không phải vì yêu Kim Tại Duệ, kết cục của Quan Dạ Tuyết sẽ không thê thảm như đến vậy. Cô sờ lên bụng nhỏ, rất khó tưởng tượng nếu một ngày bản thân có có con, Chu Độ lật mặt, khiến cô giẫm lên vết xe đổ, liệu cô có đi theo con đường của Quan Dạ Tuyết không.
Càng nghĩ càng thấy sợ, yêu là ngọn nguồn tội lỗi, điều này là do Chu Độ dạy cô.
Ban đầu cô thích anh, cho nên đáng đời phải đi rút máu, đáng đời tan cửa nát nhà.
Bây giờ anh thích cô, cho nên đáng đời anh phải giúp cô gánh vác áp lực mà Kim Tại Duệ mang đến, thiêu thân lao vào lửa, từ tìm cái chết.
Đàm Anh thở dài một hơi, Chu Độ không nên kết hôn với cô.
*
Ngày thứ hai sau khi phanh xe chu độ xảy ra vấn đề, Kim Tại Duệ đang đánh bóng ở sân golf, nhận được một phần “quà tặng” tới từ Chu Độ.
Sân bóng lúc này còn có vài người đẹp, cười tươi như hoa ghé sát lại.
“Nhị thiếu, ai gửi vậy, không phải lại là tri kỉ nào đấy chứ.” Mọi người đều biết mấy năm nay Kim Tại Duệ đã là chủ tịch của nhà họ Kim, nhưng mọi người vẫn quen gọi hắn là nhị thiếu giống như thời hắn còn ăn chơi đàn đúm.
Bây giờ Quan Dạ Tuyết chết rồi, người nào người nấy đều thấy bản thân mình có cơ hội gả cho Kim Tại Duệ. Phu nhân nhà giàu đó, nhà họ Kim tiền nhiều tiền mức nào, ai ai cũng biết.
Dù sao nhị thiếu nhà họ Kim cũng phản nghịch, không để bụng gia thế, không quan tâm môn đệ. Chỉ cần hợp tâm ý hắn là được.
Mà người trong vòng này đều biết một bí mật, dục vọng ở phương diện kia của nhị thiếu còn mạnh mẽ hơn đàn ông bình thường, đây là chuyện hắn không thể khống chế, cho nên mọi người đều cảm thấy có cơ hội. Hắn đa tình lại vô tình, trước kia hắn chẳng mấy để ý tới người vợ ngoan ngoãn yên tĩnh kia, đều cho rằng sắp ly hôn rồi, không ngờ mãi tới khi chết đi, trên đầu Quan Dạ Tuyết vẫn còn treo cái danh Kim phu nhân.
Bởi vì sự không trân trọng của hắn, mà Quan Dạ Tuyết chẳng hiếm bị người ta lôi ra làm trò cười, nói cơ thể yếu ớt kia của cô, làm sao chịu đựng được Kim nhị thiếu chứ. Không ngờ mấy năm nay Kim Tại Duệ tu thân dưỡng tính, không ra ngoài làm bậy nữa.
Quần chúng chỉ tưởng rằng hắn thích chơi kiểu mới, chẳng ai ngờ tới là có liên quan tới Quan Dạ Tuyết. Trong mắt bọn họ Quan Dạ Tuyết chẳng đáng kể tới, không nhìn xem cô đều đã chết rồi, Kim nhị thiếu nên chơi thì chơi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, mà Quan Dạ Tuyết đến một tang lễ đàng hoàng cũng không có.
Kim Tại Duệ nói: “Cầm qua đây.”
Liêu Tam đưa “quà tặng” cho hắn, hắn bóc ra, đôi mắt chứa ý cười dần lạnh xuống. Một cô gái mặc váy xanh lam ở sân golf vươn tay ra muốn chạm vào: “Đây là cái gì vậy Kim nhị thiếu?”
Một cái bạt tai đánh thẳng lên mặt cô ta, cô gái kia đứng không vững, ngã lăn trên mặt đất. Mặt đau nhức nhối, cô ta run lẩy bẩy nhìn Kim Tại Duệ.
Kim Tại Duệ lau tay, cười mỉm nói: “Cô gái ngoan, đồ của tôi đừng đụng chạm lung tung, nếu không tôi sẽ tức giận.”
Người người đều biết hắn chẳng ga lăng gì, là một con rắn độc, nhưng hắn hiện giờ khiến lòng người lạnh ngắt, sao lại vui buồn thất thường thế này chứ?
Kim Tại Duệ cầm đồ trong hộp lên, là một quyển sổ ghi chép có bìa màu xanh. Hắn xoay người đi, cũng chẳng thèm quan tâm vẻ mặt của đám người ở lại là gì.
Dưới ánh nắng chiều, Kim Tại Duệ mở quyển sổ ra, đập vào mắt là nét chữ thanh tú mảnh khảnh.
“Anh ấy rất kính trọng anh trai.”
“Anh ấy không thích ăn đồ thái, ghét cần tây, khoai tây.”
………..
“Không thích tiếng khóc của trẻ con, Manh Manh khóc rất lâu, anh ấy sẽ cau mày.”
“Sinh nhật của anh ấy là ngày 18/10.”
“Thích xe đua, lái du thuyền, leo núi.”
……………
Càng lật ra đằng sau sắc mặt Kim Tại Duệ càng khó coi, hắn gập mạnh quyển sổ lại, có một loại xúc động muốn xé nát quyển sổ này, nhưng đến cuối cùng, mu bàn tay hắn nổi đầy gân xanh, gập quyển sổ lại để vào trong ngăn tủ.
Hắn ngã nằm trên mặt đất, đầu gối lên khuỷu tay, ánh nắng chói mắt rọi vào. Hắn nhắm mắt lại, thấp giọng cười.
“Quan Dạ Tuyết….”
Cuộc đời này hắn chưa từng hối hận chuyện gì, cho dù vụng trộm với chị dâu, có lỗi với anh trai đã mất, hắn đều cảm thấy chẳng có gì to tát. Nhưng điều duy nhất hắn hối hận, chính là gặp gỡ Quan Dạ Tuyết. Không nên gặp được cô, không nên động sắc tâm với cô, không nên cưới cô, càng không nên để cô sinh ra đứa con của hắn.
Kim Tại Duệ còn nhớ, gặp gỡ Quan Dạ Tuyết là vào một ngày mùa đông. Vốn dĩ hắn tới phim trường để thăm ban một nữ diễn viên tuyến hai, nữ diễn viên đó dựa vào quan hệ của hắn mới trở thành nữ chính trong phim. Nhưng vừa tới, lại bị một người con gái khác hấp dẫn.
Cô khoảng tầm hơn hai mươi tuổi, đóng phim dân quốc, tóc thắt hai bím mềm mượt, dưới tóc mái lưa thưa là đôi mắt sạch sẽ trong veo. Cô đi giày vải, lộ ra mu bàn chân trắng ngần, bộ quần áo mùa đông cồng kềnh che đi dáng người yểu điệu., khăn quàng cổ che mất nửa khuôn mặt của cô, khiến cho đôi mắt kia càng sạch sẽ động lòng người hơn.
Cô đang đóng vai con gái nhà nghèo, nhưng lại giống như con nai con yên tĩnh trong rừng hơn.
Đạo diễn đang giảng lời thoại cho cô, cô nghe rất nghiêm túc, thi thoảng lại gật đầu. Không nhiều lời, nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh, bởi vì cô xinh đẹp nhất.
Cho dù phía không xa nữ chính đang mặc sườn xám đẹp nhất tinh tế nhất, cũng bị đôi mắt ôn hòa của cô lu mờ.
Cô rất thông minh, chỉ điểm một chút liền hiểu. Kim Tại Duệ vốn nên đi, nhưng xem xong phần diễn của cô mới đi, cô không chú ý có người đang đánh giá cô, không bị phân tâm.
Kim Tại Duệ châm một điếu thuốc, hỏi người phụ nữ bên cạnh: “Cô ta tên gì.”
Nữ diễn viên kia nhịn bất mãn nói: “Quan Dạ Tuyết.”
“Cái tên hơi lạnh lẽo.” Chủ yếu vẫn là xinh đẹp.
Xinh đẹp đến độ kẻ chay mặn không kiêng như hắn cũng cảm giác được, nếu như thời niên thiếu hắn không gặp gỡ Đan Ngưng, hắn sẽ thích Quan Dạ Tuyết ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Đáng tiếc lúc đó hắn chỉ một lòng thương nhớ Đan Ngưng. Kim Tại Duệ mười sáu tuổi đã quen biết Đan Ngưng, ả vốn là con riêng của nhà họ Đan, vì mẹ ả tiểu tam thượng vị*, nên cũng đi theo vào cửa nhà họ Đan.
*Thượng vị: tiểu tam chuyển thành vợ chính thức.
Kim Tại Duệ đã thích liền theo đuổi, kết quả không theo đuổi được. Lúc hắn thích Đan Ngưng, ả đang yêu đương với một chàng trai khác, chàng trai kia có bề ngoài sạch sẽ đẹp trai, là học thần* nổi tiếng.
*Học thần: học sinh học cực giỏi
Kim Tại Duệ kém cỏi vô học, danh tiếng rất kém, Đan Ngưng chẳng hề biết hắn là nhị thiếu gia nhà họ Kim, ả khinh bỉ nói thẳng thích ai cũng không bao giờ thích hắn, tình cảm của ả và bạn trai vô cùng tốt.
Kim Tại Duệ nhếch mày, trực tiếp đập cho bạn trai ả một trận, ngày hôm sau bắt lấy vai chàng trai kia, cười nói: “Tới đây, học thần, chào hỏi với bạn gái cậu đi.”
Mặt chàng trai kia đỏ lên, nói với Đan Ngưng: “Bạn học Đan, yêu sớm không tốt, chúng ta vẫn nên chia tay đi.”
Đan Ngưng tức không chịu nổi, Kim Tại Duệ thì ở một bên cười nhạo: “Tình vững như vàng, tình vững như vàng.”
Hắn theo đuổi mất vài năm, ban đầu Đan Ngưng chưa buông. Sau đó biết thân phận của Kim Tại Duệ, Đan Ngưng liền rục rịch, ông nội Đan nhắc nhở cháu gái: “Chủ tịch Kim tương lai là ai cháu cũng biết, tên nhãi Kim Tại Duệ kia không thể thừa kế công ty, còn không phải là chiếc đèn cạn dầu, cả ngày phát điên, cùng một đám quần là áo lụa lên đường núi đua xe đòi mạng, nếu cháu muốn có khả năng với Kim Tồn Khiên, thì đừng có làm loạn với tên nhóc kia nữa.”
Đan Ngưng đương nhiên muốn có khả năng với Kim Tồn Khiêm rồi, thái tử nhà họ Kim, nhã nhặn lịch sự, làm người chính trực đoan chính, một Kim Tại Duệ làm sao mà so sánh được.
Càng so sánh, ả càng khinh thường Kim Tại Duệ. Mấy năm sau, ả ta cũng biết mình không còn là con riêng nữa, mà là đại tiểu thư xinh đẹp nhà họ Đan, cho nên càng thấy khinh thường Kim Tại Duệ. Cũng hiểu được giữ mình trong sạch, không yêu sớm vì lợi ích lớn hơn đang ở phía sau.
Khi Kim Tại Duệ mười chín tuổi, có một đêm ả gặp được hắn ở hội sở, thiếu niên trần nửa người trên, đang chậm rãi kéo quần.
Người phụ nữ dưới thân hắn còn đang cười nũng nịu, mắt mày như tơ.
Đan Ngưng tức giận nói: “Anh, anh lại cùng cô ta ở chỗ này…..”
Kim Tại Duệ bắt chéo chân lên, quần áo vẫn chưa mặc xong, mặc kệ cơ bắt rắn chắc đang lộ ra ngoài, hắn châm một điếu thuốc, cười nói: “Đẹp không, cô không cho tôi ngủ, còn không cho phép tôi ngủ với người khác à? Không có đạo lý này nha Đan Ngưng, hoặc cô tới đây, tôi bảo cô ta cút.”
“Anh cứ ở đây mà làm loạn đi, buồn nôn.”
Hắn lười biếng nói: “Được rồi, đóng cửa, ông đây còn chưa làm xong đâu.”
Lúc đó Đan Ngưng cũng từng nghe nói mấy chuyện của hắn, ví dụ ở nhà thì không được coi trọng, lúc nhỏ bị giúp việc biến thái ngược đãi. Nhưng dáng vẻ cười hì hì của Kim Tại Duệ, nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng tới việc hắn là người bị hại.
Hắn nói thích ả, nhưng chẳng hề cố kị làm người khác trước mặt ả, điều này khiến Đan Ngưng không chịu nổi, lại có chút thất vọng. Nói trắng ra, lúc Kim Tại Duệ đối xử tốt với người khác, thực sự tốt đến mức lên trời. Cho nên mới luôn cảm thấy hắn phản bội ả.
Nhưng may mà từ đầu tới cuối hắn đối xử với ả không khác nhau, có cầu tất có đáp, muốn cái gì cho cái đó. Hắn cứ chơi bời, nhưng chỉ cần ả có chuyện, hắn sẽ buông bỏ tất cả, tới quét dọn chướng ngại thay ả.
Trước khi Đan Ngưng chịu không nổi sắp lăn lộn một chỗ với Kim Tại Duệ, cuối cùng nhà họ Đan cũng bàn xong việc liên hôn với nhà họ Kim rồi, là liên hôn thương mại. Đại thiếu gia nhà họ Kim, Kim Tồn Khiêm không thích ả, nhưng anh ta cũng không thích bất cứ ai, đối với đại thiếu mà nói, kết hôn với ai cũng chẳng vấn đề gì.
Đan Ngưng hai mặt đã quen, với bên ngoài ả là một đứa trẻ ngoan, ả như mong muốn gả cho Kim Tồn Khiêm.
Buổi tối hôm tổ chức hôn lễ, Kim Tại Duệ đứng dựa vào cửa, dùng miệng đút cho ả một ly rượu vang, bóp cằm ả, từ trên cao nhìn xuống nói: “Cơ hội cuối cùng, chạy trốn với ông đây.”
Đan Ngưng vừa ho khụ khụ vừa nói: “Tôi điên rồi mới đi theo anh, anh có điểm nào so được với anh trai anh.”
Kim Tại Duệ trầm mặt, cười lạnh một tiếng rồi đi khỏi.
Đan Ngưng cũng hiểu được, có những lúc không có được mới là thứ tốt nhất. Nhất là đối với loại người như Kim Tại Duệ, cố chấp điên cuồng, hắn đoạt được đến tay thì không còn trân trọng nữa.
Ả âm thầm đắc ý trong lòng, anh em hai người này đều là của ả, một người ả có được cơ thể, một người ả có được trái tim.
Muốn nói Kim Tại Duệ có thích Đan Ngưng không, thích thì thực sự thích, chẳng qua cuộc đời này thứ hắn thích quá nhiều, Đan Ngưng chỉ là thứ có có được nhất mà thôi. Nhất là khinh thường hắn, còn gả cho anh trai hắn.
Đồ của anh trai, đương nhiên hắn không thể động. Vĩnh viễn sẽ không chiếm được, thuận lý thành chương trở thành ánh trăng sáng. Lâu rồi cũng càng ngày càng để ý, hắn mượn rượu giả điên, muốn thử thái độ của Đan Ngưng lần cuối.
Từng gả cho người không vấn đề gì, ly hôn thì theo hắn là được, dù sao hắn cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì.
Đáy mắt Đan Ngưng chứa nụ cười đang chìm trong cơn say của hắn, lúc đang mặc kệ cho hắn hôn, thì Kim Tồn Khiêm mở cửa ra. Anh ta nói: “Tại Duệ, buông cô ấy ra, ra ngoài.”
Kim Tại Duệ nhếch mày, sửa lại cổ áo, đi ra ngoài nhận sai với anh trai. Tính cách của hắn vốn lưu manh, dầu muối không ăn, bách độc bất xâm.
“Cô ấy là chị dâu em, cách xa cô ấy một chút.”
“Đây là gì, mệnh lệnh, hay đang cầu xin em?”
Kim Tồn Khiêm nói: “Tại Duệ, anh biết em oán hận ba mẹ khi nhỏ không quan tâm em, mọi sức lực đều đặt lên người anh, em mới xảy ra chuyện kia. Vì trời sinh anh yếu ớt, khiến ba mẹ thiên vị hơn, là anh có lỗi với em, cho nên anh cầu xin em.”
Đối với Kim Tồn Khiêm mà nói, Đan Ngưng chẳng quan trọng, nhưng em trai anh ta không thể như vậy cả đời được.
Nụ cười trên mặt Kim Tại Duệ biến mất, lâu sau mới cầm áo khoác đứng lên: “Được.”
Từ đó về sau hắn không bao giờ trêu chọc Đan Ngưng nữa, nhưng cuộc sống của Đan Ngưng không dễ chịu, sau đó ả khóc trước mặt hắn, nói anh trai hắn cách lòng với cô ta, thậm chí còn hơn cả quả phụ.
Xảy ra chuyện như thế này quả thực rất xẩu hổ, cho dù tính cách của Kim Tồn Khiêm có tốt đến đâu, cũng không thích bị cho đội nón xanh.
Từ khi Kim Tại Duệ quen biết Đan Ngưng bắt đầu, chưa từng thấy dáng vẻ này của ả. hắn cau mày, khó tránh có chút đau lòng: “Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách, khiến anh ấy không còn vướng mắc nữa.”
Tấm lòng chân thành suy nhất của hắn thời niên thiếu, đã đưa cho Đan Ngưng, chỉ hi vọng ả sống thật tốt.
Cách của hắn chính là tìm một người rồi kết hôn, khiến Kim Tồn Khiêm yên tâm. Vốn dĩ tìm được diễn viên tuyến hai kia, ma xui quỷ khiến lại nhìn trúng Quan Dạ Tuyết.
Lúc đó Kim Tại Duệ nghĩ, kết hôn mà, chẳng biết phải cưới về nhà nhìn bao nhiêu năm, vậy đương nhiên càng đẹp càng tốt, tránh cho việc đối diện với khuôn mặt xấu xí khó mà nuốt trôi. Hắn vốn là một kẻ ích kỉ méo mó tột độ, đương nhiên sẽ không suy nghĩ về sau Quan Dạ Tuyết có hạnh phúc hay không.
Vốn tưởng rằng theo đuổi sẽ thuận lợi, không ngờ cũng chẳng thuận lợi cho lắm.
Mỗi lần kiềm nén vẻ ngoài giả tạo, thâm tình tỏ tình với cô, đôi mắt cô sáng ngời, vô cùng sạch sẽ, giọng nói của cô gái người Ngô phương Nam mềm nhẹ: “Xin lỗi, tôi thực sự không thích người như anh.”
Có một lần, hắn thực sự không nhịn nổi nữa: “Vậy em thích người như thế nào?”
Cô nghiêng đầu, khẽ nói: “Dù sao cũng không phải loại hung dữ như anh.”
Da mặt hắn giật giật, trong nội tâm hắn đang điên cuồng tức giận, nhếch một nụ cười: “Nhưng mà anh thự sự rất! Dịu! Dàng! Mà!”
Quan Dạ Tuyết cong mắt lên, cũng không phản bác, chỉ nở nụ cười nhạt.
Giống như hoa lăng tiêu mùa hạ, yên tĩnh lãng mạn, còn dịu dàng hơn cơn gió.
Tức giận trong lòng hắn vô cớ tan đi, giật mình nhìn cô.
Rất nhiều năm sau, cho dù cô tiều tụy rồi, khô héo rồi, trở nên nhợt nhạt ít nói, nhưng khí chất sạch sẽ dịu dàng như nước trên người cô, vĩnh viễn không biến mất.
Hắn, Đan Ngưng, bọn họ xấu xí bẩn thỉu, chỉ có cô, cho dù từ cơ thể đến trái tim, bị một tên cặn bã như hắn vấy bẩn hết lần này tới lần khác, cô vẫn trong veo sạch sẽ, chưa từng thay đổi.
Giữa hai người bọn họ không nên bắt đầu, hắn bẩn thỉu như thế này, vốn không nên dính vào người như cô. Nước làm sao có thể rửa thành được đống bùn như hắn?
Trước khi chết, trước 1 ngày cô chạy trốn khỏi hắn, cô ôm lấy đầu gối, nhỏ giọng nói một câu. Kim Tại Duệ ngồi xổm bên người cô, nhẫn nại ghé tai qua nghe, cô lí nhí: “Là anh gạt tôi, ngay từ khi bắt đầu, tôi đã không thích người như anh.”
Hắn nhịn rồi lại nhịn, trước khi đi, hắn bóp lấy cằm cô: “Ông đây chính là như vậy, không thích, vậy thay đổi luôn sở thích của em đi!”
Hắn dùng giọng điệu ích kỉ thờ ơ nhất, cuối cùng khẽ khàng, cẩn thận từng li từng tí hôn lên gương mặt cô.
Chu Độ nói: “Bỏ đi, cậu ra ngoài.”
Ân Chi Hành nói: “Tuy tôi không có kinh nghiệm tổ chức hôn lễ, nhưng có kinh nghiệm trên những phương diện khác, ví dụ như theo đuổi con gái, còn có cái đó, cậu hiểu chứ?”
Lúc nói tới cái đó, giọng điệu của anh ta cao vút lên, cả khuôn mặt phơi phới, đương nhiên Chu Độ biết anh ta đang chỉ cái gì, cho nên anh lạnh lùng nói: “Cậu có thể cút rồi.”
“Anh Độ, thực sự không cần?”
“Không cần.”
“Cậu không muốn?”
Trả lời anh ta là một tập văn kiện đập tới, Ân Chi Hành chạy như chó đuổi, cười không khép nổi miệng. Chạy tới bên cửa, anh ta quay đầu: “Anh Độ, anh em lúc nào cũng đợi cậu đấy.”
“Cút!”
Vụ án Trầm Binh bay mất, những luật sư liên quan đều thấp thỏm không ngừng, đợi Chu-par mắng người, không ngờ Chu Độ chẳng hề nói gì, chỉ bảo mọi người nghiêm túc làm việc, trọng tâm đặt lên những case khác.
Buổi tối trước khi tan ca về nhà, Chu Độ mẫn cảm phát hiện xe mình có vấn đề, anh kiêm tra một lượt, phanh xe bị người ta động tay chân.
Anh dựa vào sườn xe, gọi một cú điện thoại: “Cảnh sát Ô, xe tôi bị người ta động chân tay, anh có thời gian thì cho người qua đây thu thập dấu vân tay.”
Cảnh sát Ô nói: “Động tay chân trên xe, rõ ràng là muốn dồn cậu vào chỗ chết, Chu-par cậu đắc tội ai vậy, độc ác thế?”
“Kim Tại Duệ.”
Cảnh sát Ô cười ngáp một cái: “Là hắn à.” Điều này có chút xấu hổ rồi, Kim Tại Duệ mà, chọc không nổi chọc không nổi. Nhà họ Kim vốn hung mãnh, tên Kim Tại Duệ này, thái tử gia nhà họ Kim sống sờ sờ, thời niên thiếu là tên hỗn thế ma vương không biết trời cao đất dày. Hiện giờ là người cầm quyền cả nhà họ Kim, vốn tưởng rằng sản nghiệp nhà họ Kim rơi vào tay hắn ta thì xong đời rồi, không ngờ người ta xoay chuyển thế cục, mấy năm nay cổ phiếu nhà họ Kim còn tăng lên hai mươi phần trăm.
Một người đàn ông vừa độc địa vừa tài giỏi, bối cảnh cứng rắn, quả thực không dễ chọc.
Chu Độ nói: “Không cần nhắm vào hắn ta, điều một người có thể giúp đỡ thu thập dấu vân tay tới là được.”
Cái này thì không vấn đề gì, cảnh sát Ô đồng ý. Không bao lâu cảnh sát Ô đưa mấy cảnh sát khác tới, giúp Chu Độ thu thập dấu vân tay xong.
Chu Độ nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi. Đàm Anh gửi tin nhắn tới: “Chu Độ, anh không sao chứ?”
Khuôn mặt anh dịu dàng hơn một chút: “Không sao, hãng luật hơi bận, sắp về rồi.”
Xe thì không thể lái nữa, anh chuẩn bị bắt một chiếc xe để về nhà, cảnh sát Ô liếc nhìn anh, bĩnh thĩnh thế này? Giống như người suýt nữa bị hại chết không phải là anh vậy.
Chu Độ nói: “Nơi này làm phiền các anh rồi, tôi xin phép đi trước.”
Chu Độ về nhà, đèn trong nhà đang sáng, Đàm Anh chạy từ trong bếp ra: “Chu Độ anh về rồi, rửa tay trước rồi ăn cơm.”
Chu Độ liếc mắt, nhìn thấy mấy món ăn trên bàn. Thanh đạm là chủ yếu, anh hơi giật mình, không ngờ có một ngày thực sự có thể cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình.
Đàm Anh nói: “Chiều nay tôi đi mua đàn, chiếm dụng phòng ở góc tầng một, anh không để bụng chứ.”
“Không để bụng.”
Hai người ăn cơm, Chu Độ chủ động đi rửa bát. Anh là người kiệm lời, nhưng hiện giờ rất muốn nói với Đàm Anh vài câu, cô vẫy tay, chạy thẳng vào trong phòng luyện đàn.
Chu Độ nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, cau mày lại, anh ngồi xuống ghế sô pha, mở tivi lên. Bình thường anh không thích xem ti vi, lần này xem tới mười giờ. Tivi đang nói cái gì anh hoàn toàn không nghe rõ, lực chú ý dồn hết vào phòng luyện đàn.
Bên trong thi thoảng lại vang lên tiếng nhạc, sau chín giờ, cô yên tĩnh lại, nhưng không thấy cô đi ra ngoài.
Chu Độ nhìn đồng hồ trên tay, mười giờ 15 phút rồi. Anh đè tay lên góc trán, cuối cùng cũng đứng dậy, quay về phòng ngủ.
Anh đi rồi, Đàm Anh mới bước ra ngoài, chậm rì rì trở về phòng. Cô không muốn chung đụng cùng anh, không yêu chính là không yêu nữa, tối qua cô đã nghĩ thông suốt, thỉnh thoảng chăm sóc bản thân mình tiện thể chăm sóc cả anh nữa, do lương tâm bỗng nhiên trỗi dậy mà thôi, chỉ có thể làm cho anh việc tốt nhất.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, giữa bọn họ ngăn cách bởi một mạng người, sáu năm lang bạt tủi nhục, cô không còn là cô gái chỉ biết đến tình yêu ban đầu nữa, làm sao có thể thực sự nói chuyện yêu đương với anh được?
Lúc cô tâm tâm niệm niệm yêu anh, anh thờ ơ đến tột cùng, cảm giác chờ đợi một người, cô không bao giờ muốn trải qua lần nữa.
Lăn lộn cả đêm, những chuyện năm đó còn mồn một trước mắt. Cô lại nghĩ tới Quan Dạ Tuyết, nếu không phải vì yêu Kim Tại Duệ, kết cục của Quan Dạ Tuyết sẽ không thê thảm như đến vậy. Cô sờ lên bụng nhỏ, rất khó tưởng tượng nếu một ngày bản thân có có con, Chu Độ lật mặt, khiến cô giẫm lên vết xe đổ, liệu cô có đi theo con đường của Quan Dạ Tuyết không.
Càng nghĩ càng thấy sợ, yêu là ngọn nguồn tội lỗi, điều này là do Chu Độ dạy cô.
Ban đầu cô thích anh, cho nên đáng đời phải đi rút máu, đáng đời tan cửa nát nhà.
Bây giờ anh thích cô, cho nên đáng đời anh phải giúp cô gánh vác áp lực mà Kim Tại Duệ mang đến, thiêu thân lao vào lửa, từ tìm cái chết.
Đàm Anh thở dài một hơi, Chu Độ không nên kết hôn với cô.
*
Ngày thứ hai sau khi phanh xe chu độ xảy ra vấn đề, Kim Tại Duệ đang đánh bóng ở sân golf, nhận được một phần “quà tặng” tới từ Chu Độ.
Sân bóng lúc này còn có vài người đẹp, cười tươi như hoa ghé sát lại.
“Nhị thiếu, ai gửi vậy, không phải lại là tri kỉ nào đấy chứ.” Mọi người đều biết mấy năm nay Kim Tại Duệ đã là chủ tịch của nhà họ Kim, nhưng mọi người vẫn quen gọi hắn là nhị thiếu giống như thời hắn còn ăn chơi đàn đúm.
Bây giờ Quan Dạ Tuyết chết rồi, người nào người nấy đều thấy bản thân mình có cơ hội gả cho Kim Tại Duệ. Phu nhân nhà giàu đó, nhà họ Kim tiền nhiều tiền mức nào, ai ai cũng biết.
Dù sao nhị thiếu nhà họ Kim cũng phản nghịch, không để bụng gia thế, không quan tâm môn đệ. Chỉ cần hợp tâm ý hắn là được.
Mà người trong vòng này đều biết một bí mật, dục vọng ở phương diện kia của nhị thiếu còn mạnh mẽ hơn đàn ông bình thường, đây là chuyện hắn không thể khống chế, cho nên mọi người đều cảm thấy có cơ hội. Hắn đa tình lại vô tình, trước kia hắn chẳng mấy để ý tới người vợ ngoan ngoãn yên tĩnh kia, đều cho rằng sắp ly hôn rồi, không ngờ mãi tới khi chết đi, trên đầu Quan Dạ Tuyết vẫn còn treo cái danh Kim phu nhân.
Bởi vì sự không trân trọng của hắn, mà Quan Dạ Tuyết chẳng hiếm bị người ta lôi ra làm trò cười, nói cơ thể yếu ớt kia của cô, làm sao chịu đựng được Kim nhị thiếu chứ. Không ngờ mấy năm nay Kim Tại Duệ tu thân dưỡng tính, không ra ngoài làm bậy nữa.
Quần chúng chỉ tưởng rằng hắn thích chơi kiểu mới, chẳng ai ngờ tới là có liên quan tới Quan Dạ Tuyết. Trong mắt bọn họ Quan Dạ Tuyết chẳng đáng kể tới, không nhìn xem cô đều đã chết rồi, Kim nhị thiếu nên chơi thì chơi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, mà Quan Dạ Tuyết đến một tang lễ đàng hoàng cũng không có.
Kim Tại Duệ nói: “Cầm qua đây.”
Liêu Tam đưa “quà tặng” cho hắn, hắn bóc ra, đôi mắt chứa ý cười dần lạnh xuống. Một cô gái mặc váy xanh lam ở sân golf vươn tay ra muốn chạm vào: “Đây là cái gì vậy Kim nhị thiếu?”
Một cái bạt tai đánh thẳng lên mặt cô ta, cô gái kia đứng không vững, ngã lăn trên mặt đất. Mặt đau nhức nhối, cô ta run lẩy bẩy nhìn Kim Tại Duệ.
Kim Tại Duệ lau tay, cười mỉm nói: “Cô gái ngoan, đồ của tôi đừng đụng chạm lung tung, nếu không tôi sẽ tức giận.”
Người người đều biết hắn chẳng ga lăng gì, là một con rắn độc, nhưng hắn hiện giờ khiến lòng người lạnh ngắt, sao lại vui buồn thất thường thế này chứ?
Kim Tại Duệ cầm đồ trong hộp lên, là một quyển sổ ghi chép có bìa màu xanh. Hắn xoay người đi, cũng chẳng thèm quan tâm vẻ mặt của đám người ở lại là gì.
Dưới ánh nắng chiều, Kim Tại Duệ mở quyển sổ ra, đập vào mắt là nét chữ thanh tú mảnh khảnh.
“Anh ấy rất kính trọng anh trai.”
“Anh ấy không thích ăn đồ thái, ghét cần tây, khoai tây.”
………..
“Không thích tiếng khóc của trẻ con, Manh Manh khóc rất lâu, anh ấy sẽ cau mày.”
“Sinh nhật của anh ấy là ngày 18/10.”
“Thích xe đua, lái du thuyền, leo núi.”
……………
Càng lật ra đằng sau sắc mặt Kim Tại Duệ càng khó coi, hắn gập mạnh quyển sổ lại, có một loại xúc động muốn xé nát quyển sổ này, nhưng đến cuối cùng, mu bàn tay hắn nổi đầy gân xanh, gập quyển sổ lại để vào trong ngăn tủ.
Hắn ngã nằm trên mặt đất, đầu gối lên khuỷu tay, ánh nắng chói mắt rọi vào. Hắn nhắm mắt lại, thấp giọng cười.
“Quan Dạ Tuyết….”
Cuộc đời này hắn chưa từng hối hận chuyện gì, cho dù vụng trộm với chị dâu, có lỗi với anh trai đã mất, hắn đều cảm thấy chẳng có gì to tát. Nhưng điều duy nhất hắn hối hận, chính là gặp gỡ Quan Dạ Tuyết. Không nên gặp được cô, không nên động sắc tâm với cô, không nên cưới cô, càng không nên để cô sinh ra đứa con của hắn.
Kim Tại Duệ còn nhớ, gặp gỡ Quan Dạ Tuyết là vào một ngày mùa đông. Vốn dĩ hắn tới phim trường để thăm ban một nữ diễn viên tuyến hai, nữ diễn viên đó dựa vào quan hệ của hắn mới trở thành nữ chính trong phim. Nhưng vừa tới, lại bị một người con gái khác hấp dẫn.
Cô khoảng tầm hơn hai mươi tuổi, đóng phim dân quốc, tóc thắt hai bím mềm mượt, dưới tóc mái lưa thưa là đôi mắt sạch sẽ trong veo. Cô đi giày vải, lộ ra mu bàn chân trắng ngần, bộ quần áo mùa đông cồng kềnh che đi dáng người yểu điệu., khăn quàng cổ che mất nửa khuôn mặt của cô, khiến cho đôi mắt kia càng sạch sẽ động lòng người hơn.
Cô đang đóng vai con gái nhà nghèo, nhưng lại giống như con nai con yên tĩnh trong rừng hơn.
Đạo diễn đang giảng lời thoại cho cô, cô nghe rất nghiêm túc, thi thoảng lại gật đầu. Không nhiều lời, nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh, bởi vì cô xinh đẹp nhất.
Cho dù phía không xa nữ chính đang mặc sườn xám đẹp nhất tinh tế nhất, cũng bị đôi mắt ôn hòa của cô lu mờ.
Cô rất thông minh, chỉ điểm một chút liền hiểu. Kim Tại Duệ vốn nên đi, nhưng xem xong phần diễn của cô mới đi, cô không chú ý có người đang đánh giá cô, không bị phân tâm.
Kim Tại Duệ châm một điếu thuốc, hỏi người phụ nữ bên cạnh: “Cô ta tên gì.”
Nữ diễn viên kia nhịn bất mãn nói: “Quan Dạ Tuyết.”
“Cái tên hơi lạnh lẽo.” Chủ yếu vẫn là xinh đẹp.
Xinh đẹp đến độ kẻ chay mặn không kiêng như hắn cũng cảm giác được, nếu như thời niên thiếu hắn không gặp gỡ Đan Ngưng, hắn sẽ thích Quan Dạ Tuyết ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Đáng tiếc lúc đó hắn chỉ một lòng thương nhớ Đan Ngưng. Kim Tại Duệ mười sáu tuổi đã quen biết Đan Ngưng, ả vốn là con riêng của nhà họ Đan, vì mẹ ả tiểu tam thượng vị*, nên cũng đi theo vào cửa nhà họ Đan.
*Thượng vị: tiểu tam chuyển thành vợ chính thức.
Kim Tại Duệ đã thích liền theo đuổi, kết quả không theo đuổi được. Lúc hắn thích Đan Ngưng, ả đang yêu đương với một chàng trai khác, chàng trai kia có bề ngoài sạch sẽ đẹp trai, là học thần* nổi tiếng.
*Học thần: học sinh học cực giỏi
Kim Tại Duệ kém cỏi vô học, danh tiếng rất kém, Đan Ngưng chẳng hề biết hắn là nhị thiếu gia nhà họ Kim, ả khinh bỉ nói thẳng thích ai cũng không bao giờ thích hắn, tình cảm của ả và bạn trai vô cùng tốt.
Kim Tại Duệ nhếch mày, trực tiếp đập cho bạn trai ả một trận, ngày hôm sau bắt lấy vai chàng trai kia, cười nói: “Tới đây, học thần, chào hỏi với bạn gái cậu đi.”
Mặt chàng trai kia đỏ lên, nói với Đan Ngưng: “Bạn học Đan, yêu sớm không tốt, chúng ta vẫn nên chia tay đi.”
Đan Ngưng tức không chịu nổi, Kim Tại Duệ thì ở một bên cười nhạo: “Tình vững như vàng, tình vững như vàng.”
Hắn theo đuổi mất vài năm, ban đầu Đan Ngưng chưa buông. Sau đó biết thân phận của Kim Tại Duệ, Đan Ngưng liền rục rịch, ông nội Đan nhắc nhở cháu gái: “Chủ tịch Kim tương lai là ai cháu cũng biết, tên nhãi Kim Tại Duệ kia không thể thừa kế công ty, còn không phải là chiếc đèn cạn dầu, cả ngày phát điên, cùng một đám quần là áo lụa lên đường núi đua xe đòi mạng, nếu cháu muốn có khả năng với Kim Tồn Khiên, thì đừng có làm loạn với tên nhóc kia nữa.”
Đan Ngưng đương nhiên muốn có khả năng với Kim Tồn Khiêm rồi, thái tử nhà họ Kim, nhã nhặn lịch sự, làm người chính trực đoan chính, một Kim Tại Duệ làm sao mà so sánh được.
Càng so sánh, ả càng khinh thường Kim Tại Duệ. Mấy năm sau, ả ta cũng biết mình không còn là con riêng nữa, mà là đại tiểu thư xinh đẹp nhà họ Đan, cho nên càng thấy khinh thường Kim Tại Duệ. Cũng hiểu được giữ mình trong sạch, không yêu sớm vì lợi ích lớn hơn đang ở phía sau.
Khi Kim Tại Duệ mười chín tuổi, có một đêm ả gặp được hắn ở hội sở, thiếu niên trần nửa người trên, đang chậm rãi kéo quần.
Người phụ nữ dưới thân hắn còn đang cười nũng nịu, mắt mày như tơ.
Đan Ngưng tức giận nói: “Anh, anh lại cùng cô ta ở chỗ này…..”
Kim Tại Duệ bắt chéo chân lên, quần áo vẫn chưa mặc xong, mặc kệ cơ bắt rắn chắc đang lộ ra ngoài, hắn châm một điếu thuốc, cười nói: “Đẹp không, cô không cho tôi ngủ, còn không cho phép tôi ngủ với người khác à? Không có đạo lý này nha Đan Ngưng, hoặc cô tới đây, tôi bảo cô ta cút.”
“Anh cứ ở đây mà làm loạn đi, buồn nôn.”
Hắn lười biếng nói: “Được rồi, đóng cửa, ông đây còn chưa làm xong đâu.”
Lúc đó Đan Ngưng cũng từng nghe nói mấy chuyện của hắn, ví dụ ở nhà thì không được coi trọng, lúc nhỏ bị giúp việc biến thái ngược đãi. Nhưng dáng vẻ cười hì hì của Kim Tại Duệ, nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng tới việc hắn là người bị hại.
Hắn nói thích ả, nhưng chẳng hề cố kị làm người khác trước mặt ả, điều này khiến Đan Ngưng không chịu nổi, lại có chút thất vọng. Nói trắng ra, lúc Kim Tại Duệ đối xử tốt với người khác, thực sự tốt đến mức lên trời. Cho nên mới luôn cảm thấy hắn phản bội ả.
Nhưng may mà từ đầu tới cuối hắn đối xử với ả không khác nhau, có cầu tất có đáp, muốn cái gì cho cái đó. Hắn cứ chơi bời, nhưng chỉ cần ả có chuyện, hắn sẽ buông bỏ tất cả, tới quét dọn chướng ngại thay ả.
Trước khi Đan Ngưng chịu không nổi sắp lăn lộn một chỗ với Kim Tại Duệ, cuối cùng nhà họ Đan cũng bàn xong việc liên hôn với nhà họ Kim rồi, là liên hôn thương mại. Đại thiếu gia nhà họ Kim, Kim Tồn Khiêm không thích ả, nhưng anh ta cũng không thích bất cứ ai, đối với đại thiếu mà nói, kết hôn với ai cũng chẳng vấn đề gì.
Đan Ngưng hai mặt đã quen, với bên ngoài ả là một đứa trẻ ngoan, ả như mong muốn gả cho Kim Tồn Khiêm.
Buổi tối hôm tổ chức hôn lễ, Kim Tại Duệ đứng dựa vào cửa, dùng miệng đút cho ả một ly rượu vang, bóp cằm ả, từ trên cao nhìn xuống nói: “Cơ hội cuối cùng, chạy trốn với ông đây.”
Đan Ngưng vừa ho khụ khụ vừa nói: “Tôi điên rồi mới đi theo anh, anh có điểm nào so được với anh trai anh.”
Kim Tại Duệ trầm mặt, cười lạnh một tiếng rồi đi khỏi.
Đan Ngưng cũng hiểu được, có những lúc không có được mới là thứ tốt nhất. Nhất là đối với loại người như Kim Tại Duệ, cố chấp điên cuồng, hắn đoạt được đến tay thì không còn trân trọng nữa.
Ả âm thầm đắc ý trong lòng, anh em hai người này đều là của ả, một người ả có được cơ thể, một người ả có được trái tim.
Muốn nói Kim Tại Duệ có thích Đan Ngưng không, thích thì thực sự thích, chẳng qua cuộc đời này thứ hắn thích quá nhiều, Đan Ngưng chỉ là thứ có có được nhất mà thôi. Nhất là khinh thường hắn, còn gả cho anh trai hắn.
Đồ của anh trai, đương nhiên hắn không thể động. Vĩnh viễn sẽ không chiếm được, thuận lý thành chương trở thành ánh trăng sáng. Lâu rồi cũng càng ngày càng để ý, hắn mượn rượu giả điên, muốn thử thái độ của Đan Ngưng lần cuối.
Từng gả cho người không vấn đề gì, ly hôn thì theo hắn là được, dù sao hắn cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì.
Đáy mắt Đan Ngưng chứa nụ cười đang chìm trong cơn say của hắn, lúc đang mặc kệ cho hắn hôn, thì Kim Tồn Khiêm mở cửa ra. Anh ta nói: “Tại Duệ, buông cô ấy ra, ra ngoài.”
Kim Tại Duệ nhếch mày, sửa lại cổ áo, đi ra ngoài nhận sai với anh trai. Tính cách của hắn vốn lưu manh, dầu muối không ăn, bách độc bất xâm.
“Cô ấy là chị dâu em, cách xa cô ấy một chút.”
“Đây là gì, mệnh lệnh, hay đang cầu xin em?”
Kim Tồn Khiêm nói: “Tại Duệ, anh biết em oán hận ba mẹ khi nhỏ không quan tâm em, mọi sức lực đều đặt lên người anh, em mới xảy ra chuyện kia. Vì trời sinh anh yếu ớt, khiến ba mẹ thiên vị hơn, là anh có lỗi với em, cho nên anh cầu xin em.”
Đối với Kim Tồn Khiêm mà nói, Đan Ngưng chẳng quan trọng, nhưng em trai anh ta không thể như vậy cả đời được.
Nụ cười trên mặt Kim Tại Duệ biến mất, lâu sau mới cầm áo khoác đứng lên: “Được.”
Từ đó về sau hắn không bao giờ trêu chọc Đan Ngưng nữa, nhưng cuộc sống của Đan Ngưng không dễ chịu, sau đó ả khóc trước mặt hắn, nói anh trai hắn cách lòng với cô ta, thậm chí còn hơn cả quả phụ.
Xảy ra chuyện như thế này quả thực rất xẩu hổ, cho dù tính cách của Kim Tồn Khiêm có tốt đến đâu, cũng không thích bị cho đội nón xanh.
Từ khi Kim Tại Duệ quen biết Đan Ngưng bắt đầu, chưa từng thấy dáng vẻ này của ả. hắn cau mày, khó tránh có chút đau lòng: “Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách, khiến anh ấy không còn vướng mắc nữa.”
Tấm lòng chân thành suy nhất của hắn thời niên thiếu, đã đưa cho Đan Ngưng, chỉ hi vọng ả sống thật tốt.
Cách của hắn chính là tìm một người rồi kết hôn, khiến Kim Tồn Khiêm yên tâm. Vốn dĩ tìm được diễn viên tuyến hai kia, ma xui quỷ khiến lại nhìn trúng Quan Dạ Tuyết.
Lúc đó Kim Tại Duệ nghĩ, kết hôn mà, chẳng biết phải cưới về nhà nhìn bao nhiêu năm, vậy đương nhiên càng đẹp càng tốt, tránh cho việc đối diện với khuôn mặt xấu xí khó mà nuốt trôi. Hắn vốn là một kẻ ích kỉ méo mó tột độ, đương nhiên sẽ không suy nghĩ về sau Quan Dạ Tuyết có hạnh phúc hay không.
Vốn tưởng rằng theo đuổi sẽ thuận lợi, không ngờ cũng chẳng thuận lợi cho lắm.
Mỗi lần kiềm nén vẻ ngoài giả tạo, thâm tình tỏ tình với cô, đôi mắt cô sáng ngời, vô cùng sạch sẽ, giọng nói của cô gái người Ngô phương Nam mềm nhẹ: “Xin lỗi, tôi thực sự không thích người như anh.”
Có một lần, hắn thực sự không nhịn nổi nữa: “Vậy em thích người như thế nào?”
Cô nghiêng đầu, khẽ nói: “Dù sao cũng không phải loại hung dữ như anh.”
Da mặt hắn giật giật, trong nội tâm hắn đang điên cuồng tức giận, nhếch một nụ cười: “Nhưng mà anh thự sự rất! Dịu! Dàng! Mà!”
Quan Dạ Tuyết cong mắt lên, cũng không phản bác, chỉ nở nụ cười nhạt.
Giống như hoa lăng tiêu mùa hạ, yên tĩnh lãng mạn, còn dịu dàng hơn cơn gió.
Tức giận trong lòng hắn vô cớ tan đi, giật mình nhìn cô.
Rất nhiều năm sau, cho dù cô tiều tụy rồi, khô héo rồi, trở nên nhợt nhạt ít nói, nhưng khí chất sạch sẽ dịu dàng như nước trên người cô, vĩnh viễn không biến mất.
Hắn, Đan Ngưng, bọn họ xấu xí bẩn thỉu, chỉ có cô, cho dù từ cơ thể đến trái tim, bị một tên cặn bã như hắn vấy bẩn hết lần này tới lần khác, cô vẫn trong veo sạch sẽ, chưa từng thay đổi.
Giữa hai người bọn họ không nên bắt đầu, hắn bẩn thỉu như thế này, vốn không nên dính vào người như cô. Nước làm sao có thể rửa thành được đống bùn như hắn?
Trước khi chết, trước 1 ngày cô chạy trốn khỏi hắn, cô ôm lấy đầu gối, nhỏ giọng nói một câu. Kim Tại Duệ ngồi xổm bên người cô, nhẫn nại ghé tai qua nghe, cô lí nhí: “Là anh gạt tôi, ngay từ khi bắt đầu, tôi đã không thích người như anh.”
Hắn nhịn rồi lại nhịn, trước khi đi, hắn bóp lấy cằm cô: “Ông đây chính là như vậy, không thích, vậy thay đổi luôn sở thích của em đi!”
Hắn dùng giọng điệu ích kỉ thờ ơ nhất, cuối cùng khẽ khàng, cẩn thận từng li từng tí hôn lên gương mặt cô.
Bình luận facebook