Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
Vật Cưng Của Cửu Gia - Chương 12
trán cô đối với khuôn mặt ửng hồng của cô vì tức. "Thiếu gia, anh rất xấu! Luôn thích trêu chọc em nhìn bộ dáng khó xử đáng thương của em." Mỗi lần đều như vậy! Hắn đều thích xem phản ứng của cô. "Bởi vì bộ dáng đó của em thật đáng yêu, thật đáng yêu, đáng yêu đến làm cho anh muốn một ngụm ăn hết em!" Dục niệm bừng cháy ở sâu trong đáy mắt tựa như khiêu vũ. Đêm nay, hắn muốn triệt để nếm khắp toàn thân cô cao thấp mỗi một tấc. "Ăn ... ăn hết em? Em cũng không phải đồ ăn" Sau khi cô trải qua hắn dốc lòng dạy dỗ liếc mắt liền có thể nhìn ra chuyện hắn muốn ám chỉ, chuyện mà từ sau khi cô ngồi vào xe hắn vẫn muốn làm.
Cô bị hắn khơi màu dục vọng, đã trở nên càng ngày càng khát vọng hắn hôn môi cùng vuốt ve. "Phải, em là bữa tiệc giáng sinh lớn của anh, quà giáng sinh của anh" Lãnh Tiêu tà ác chen chúc nắm bắt cái mông vừa tròn vừa vểnh lên của cô, nam căn nóng bỏng cứng ngắc to lớn cách tầng tầng vải vóc tuyệt hảo áp tiến hoa huy*t cô. "Thiếu gia" Liếm nhấp môi dưới, Băng Nhi hô hoán thanh âm của cô khàn khàn mà gợi cảm. "Đến đây, ôm sát cổ anh để cho anh nhấm nháp bữa tiệc giáng sinh lớn của anh" Lãnh Tiêu chặn ngang ôm lấy thân hình xinh đẹp của cô dán chặt làm cho giữa hai người cơ hồ không hề có khe hở, lồng ngực cứng rắn đè xuống nhuyễn đồi của Băng Nhi đối với sau khi hắn dạy dỗ càng ngày càng đẫy đà đứng thẳng.
Cô vui lòng phục tùng đưa lên cặp môi đỏ mọng hé mở. "Giáng sinh vui vẻ!" Hắn đem chúc phúc đưa vào trong miệng nhỏ của cô, cùng cô cùng nhau quấn quanh thành si. "Uh" Mũi chân cách mặt đất, Băng Nhi cảm giác mình phảng phất bay lên đám mây.
Cái lưỡi đinh hương mềm mại ở hắn đụng chạm khiêu khích thì đầu tiên là thẹn thùng lui ra chút ít lập tức vừa tiến lên đón chậm rãi liếm láp lướt qua. Cho đến hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được cô chơi đùa né tránh, bắt đầu đổi bị động thành chủ động, phản thủ tiến công cô, hắn không ngừng mà làm sâu sắc quắp lướt, thôn phệ cô cũng làm cho cô nhấm nháp chính mình. "Ngô" Cô vong tình thân ngâm.
Nụ hôn của hắn cuồng vọng mà hung hãn như lùng bắt người triệt để nếm lần từng ngõ ngách trong miệng cô. "Cho anh xem em" Cho đến khi Lãnh Tiêu Thỏa mãn mới buông sự kiềm chế đối với cô.
Cô hoàn toàn hiểu được điều hắn ám chỉ "Nhìn xem em" là có ý gì.
Không có một tia chần chờ, Băng Nhi lui ra phía sau đến trước cây thông Noel, tưởng tượng mình là một lễ vật đã qua tỉ mỉ chọn lựa, cô kéo ra khăn lụa màu hồng phấn trên cổ, mặc nó bay xuống trên mặt đất trên nệm, trên người cô chỉ còn một chiếc áo lông màu hồng đào cùng với một chiếc váy ngắn màu đen.
Băng Nhi rút đi áo ngoài trên thân chỉ mặc một chiếc nịt vú màu đỏ tươi hạ thân là quần lót thấp eo cùng màu phong vị thanh xuân dào dạt đồng thể triển lộ ra một cổ khác vũ mị xem tại trong mắt cuồng rực dục hỏa của Lãnh Tiêu càng thêm chọc người. "Đừng nhúc nhích, bộ nội y này là quyền lợi riêng của anh" Hắn một bộ giải quyết việc chung khẩu khí, nhưng trong mắt ẩn giấu dục hỏa lại đủ trở một ngọn lửa hừng hực cháy lan ra cánh đồng. "Thiếu gia, giáng sinh vui vẻ" Cô đối hắn duỗi ra hai tay hoan nghênh hắn nhào vào trong vòng ôm ấp của cô. "Em lại lớn lên không ít rồi hại anh thiếu chút nữa mua không được số đo này" Nội y màu đỏ tươi này là quà giáng sinh hắn đã sớm đưa cho cô, cô thông minh lại chọn thời gian hôm nay mà mặc quả thực làm hắn vui mừng không thôi. "Em có nghe lời thiếu gia mà... đúng hạn mát xa bộ ngực" Cô tuyên bố rõ ràng. "Thật ngoan" Hắn chỉ kéo xuống chén ren bộ ngực sữa tuyết trắng lộ ra. "Băng Nhi nghe lời thiếu gia vui không?" Cô thích cảm giác ánh mắt của hắn dừng trên người cô, phảng phất hắn chính là dùng ánh mắt vuốt ve cô. "Vui, rất vui" Hắn xoa cả bộ ngực ngọt ngào ngón tay nhẹ nhàng đè lại đỉnh đầu v* vểnh lên. "Ngại" Đây không phải lần đầu tiên hắn đụng chạm cô đêm nay cô lại mẫn cảm gấp đôi. “Anh muốn nghe cái miệng ngọt ngào của em hát lên khúc hát mừng giáng sinh” Nụ hoa chịu đựng ngón trỏ cùng ngón cái của hắn xoa bóp từ từ đỏ bừng lòng, bàn tay thì lúc mạnh lúc nhẹ đưa đẩy mật nhủ tuyết trắng. "Uh. Thiếu gia" Cô yếu ớt vô lực tóc đen vì hắn mà để dài, hai mắt sương mù, cặp môi đỏ mọng khẽ ngâm, bộ dáng kiều mị trong mắt hắn hết sức mê người. "Bên này thoạt nhìn tựa hồ rất cô độc" Hắn công bằng đối đãi một bên ngực còn lại cho đến hai bên đồng dạng bành trướng ứ hồng.
Cô hoa mắt si ngốc nhìn hắn không ngừng chơi đùa thân thể mình ở sâu trong nội tâm không hiểu đánh trống reo hò lên phảng phất đang khát vọng. "Thật đẹp" Hắn rút tay về đắc ý thưởng thức kiệt tác của mình.
Mắt thấy hai vú giờ khắc này tại trong hô hấp không chút nào biết xấu hổ nhô thẳng về phía hắn như chào mời, Băng Nhi mắc cỡ đến mặt gần như thiêu cháy rồi bất an vặn vẹo người như muốn che khuất chính mình. "Không cho phép che!" Hắn trảo mở tay của cô cúi đầu ngậm lấy tiểu đầu v* bị hắn xoa đỏ lên. "A" Cô phát ra thân ngâm khó nhịn toàn thân dường như có một dòng điện khoái cảm chạy qua.
Lãnh Tiêu mở lớn miệng đem cô cả đoàn trắng nõn mút ngậm vào càng sâu, cũng tại mặt trên vú nhẵn nhụi để lại nhiều dấu răng.
Trên mặt thảm lông tuyết trắng, thân thể thiếu nữ đỏ bừng tư thái lười biếng thơ thẩn, quần lót ren màu đỏ tươi đã bị cởi ra rồi, dãy đất tam giác tối tăm đại lạt lạt mở rộng ra tùy ý nam nhân vỗ về chơi đùa điều tra.
Một ngọn đèn trước kia đặt trên cây thông noel bị dời đi phương hướng, chiếu vào chỗ mỹ miều thần bí nhất trên người thiếu nữ, mật cảnh mê người.. "Em vẫn nhạy cảm như vậy" Đầu ngón tay thô cứng của hắn hướng nụ hoa trước mặt hắn mà đụng chạm, tại nhụy hoa trắng nõn dùng sự thành thạo của mình mà khiêu khích, dẫn dụ mật dịch điềm điềm tuôn ra. "A ngô" Băng Nhi ngửa đầu khó nhịn một cổ khoái cảm dâng lên cơ hồ làm cô chóng mặt. "Cho anh xem bộ dáng mất hồn của em a!” Để ngón cái lây dính mật dịch từ hoa huy*t chảy ra, hắn dùng lực đè ép trong hoa viên bí mật vuốt ve hoa hạch. "Ân ngại. Thiếu gia. Không cần" Cô khẩu thị tâm phi kiều hô. "Muốn, em muốn" Hắn tăng thêm lực tay nhất cử đem cô đưa lên đỉnh cao cuồng hỉ. "Aa ngại" Cao trào tới cũng nhanh, vừa vội vừa mãnh liệt, làm cho cô vô lực chống đỡ mà mị ngâm liên tục. "Cực phẩm, vật cưng xinh đẹp của anh a!" Ánh mắt hài lòng đảo qua thần sắc phóng đãng của cô hiện ra trước mắt hắn, nụ hoa đỏ bừng, hoa huy*t co rút lại.
Hắn hảo tâm cho cô thời gian hòa hoãn hơi thở hỗn loạn, đến khi cô hoàn hồn ngước mắt dùng ánh mắt có chút hoang mang nhìn về phía hắn thì hắn nâng lên đầu gối trái của cô gác tại trên đầu vai "Thiếu gia?" Gò má Băng Nhi ửng đỏ, cái tư thế dâm lãng này làm cho cô bất an. "Lần này, anh muốn nếm thử hương vị chỗ này của em" Hắn trầm thấp tuyên cáo, tay phải cầm chặt đùi nõn nà của cô môi mỏng khiêu gợi một tấc lại một tấc bức hướng bí hoa càng thêm rộng mở của cô. "Ngại. Thiếu gia, anh làm gì cả loại địa phương đó đều" Bởi vì toàn bộ hạ thân bị hắn mắc lên cao mà chuyển thành nằm nghiêng Băng Nhi giãy giụa lắc đầu, hắn không phải là muốn chỗ đó a! Cô thất kinh vặn vẹo mông đẹp. "Không có gì phải xấu hổ, chỗ này....là chỗ mê người nhất trên người em" Cúi đầu gần nhìn hoa huy*t nhỏ không ngừng run rẩy, hơi thở nóng bỏng của hắn dường như phóng hỏa đốt cháy cô.
Nụ hoa kiều mị bởi vì hắn to gan nhìn gần mà càng thêm ướt át hồng nộn theo ánh mắt nam tính không ngừng cúi gần mà khẩn trương co rút lại. Như là đã đói khát nhiều năm hắn đột nhiên duỗi lưỡi liếm láp an ủi nó. "Không cần, a không được" Sau khi môi hắn để lên bí hoa Băng Nhi rốt cục nhịn không được nghẹn ngào hét lên.
Cảm giác hắn đối đãi cô dường như mình là sơn trân mỹ vị, món ăn hiếm lạ trên đời, tham lam mà lại cuồng dã gặm nuốt nộn nhụy trong hoa tâm. "A chỗ đó không nên dùng miệng" A, trời ạ, trên đời làm sao lại có cảm giác rung động tâm thần như thế!
Cảm giác được đầu lưỡi hắn linh động không ngừng tỉ mỉ đảo qua nụ hoa giữa bắp đùi, Băng Nhi kinh tâm động phách dâm loạn gào thét.
Hắn hoàn toàn không để ý cô chỉ là càng thêm nắm chặt bắp đùi cô lần nữa liếm láp hoa he cùng mật dịch, nhấm nháp hương vị ngọt ngào rượu ngon từ trong cơ thể cô tuôn ra.
Băng Nhi cảm giác giới hạn của mình đã gần như nổi điên rồi, phương thức của hắn đối đãi cô cơ hồ sắp làm cho nửa người dưới của cô tan chảy mất. "A" Cô phát ra tiếng rên tô mị đồng thời hắn đột nhiên đem đầu lưỡi đâm vào hoa kính.
Hắn không ngừng mà hướng cô thẳng tiến kết hợp ngón trỏ và ngón giữa tay trái đến phụ trợ đầu lưỡi cùng một chỗ lấy lòng cô hấp dẫn linh hồn phóng đãng của cô và hắn cùng nhau quấn quanh trầm luân. "Thiếu gia ... xin anh...." Băng Nhi hoa mắt toàn thân dục hỏa đem cô thiêu đốt vô lực kháng cự hoan lạc kịch liệt này, cô theo bản năng giãy giụa cái mông hai chân mở rộng thêm để cho hắn có thể càng tiến gần cô gây cho cô càng nhiều khoái cảm.
Lãnh Tiêu một ngụm ngậm lấy mật hạch sung huyết, cuồng dã mút lấy, liếm láp, ngón tay lưu động tại trong cơ thể cô chậm rãi bắt đầu kéo ra đưa vào, khi nhanh khi chậm, khi nặng khi nhẹ, dần dần gia tăng tuần suất ra vào. "Ngừng. Ngừng ngô" Chìm đắm tại trong cuồng hỉ mãnh liệt Băng Nhi điên cuồng mà nức nở, dũng đạo co rút lợi hại đem ngón tay không ngừng xâm lấn chặt chẽ bao bọc lấy.
Phát giác được trong hoa kính mẫn cảm bắt đầu co rút lại thì hắn cho cô lần cuối cùng cấm sâu vào, cuồng mãnh nặng đâm. "Aaa" trong nháy mắt, mông của cô đột nhiên nhảy lên run rẩy, bởi vì tìm được cao trào mà lớn tiếng rên rĩ.
Thân hình thiếu nữ hoàn toàn bị hắn giải phóng, dục hỏa mất hồn thật sâu vùi vào tâm linh vốn khờ dại thuần khiết của cô.
Trong đêm giáng sinh năm mười bảy tuổi, Lãnh Tiêu cũng không có phá tấm thân xử nữ của Băng Nhi, hắn đang đợi, đợi ngày cô tròn mười tám tuổi.
Băng Nhi đáng yêu của anh
Khi em nhìn thấy phong thư này thì có lẽ anh đã đến NewYork .
Bởi vì liên quan đến công việc tiếp theo trong khoảng một năm anh sẽ tạm ở lại nơi này, cho đến chi nhánh công ty thuận lợi thành lập.
Sổ và con dấu trong phong thư là anh chuẩn bị cho em, để ngừa trong lúc anh không ở trong nước em có nhu cầu cấp bách.
Nhớ kỹ những gì anh đã từng nói qua, tiếp tục phong phú chính mình, thân là vật cưng của Lãnh Tiêu anh phải có tiêu chuẩn tương đối.
Anh mỏi mắt mong chờ.
Lãnh Tiêu
Tiếp thụ hương vị từ thiên đường vui vẻ tiến vào điện ngục bất tận chính là cảm giác bây giờ của cô sao? Băng Nhi cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám.
Mở ra trong tay giấy viết thư, Băng Nhi xem lại lần nữa trái tim cũng đi theo đau nhức một hồi.
Đây là sự thật sao? Không, đây không phải là thật, là mộng, một hồi ác mộng, tỉnh lại sẽ không việc gì, cô mù quáng mà an ủi chính mình.
Nhưng giấy trắng mực đen cô dù lừa gạt mình thế nào cũng vô pháp ngăn đau đớn trong lòng.
Vì sao? Vì sao hắn không có nói trước cho cô biết một tiếng? Chẳng lẽ hắn không biết cô sẽ chịu không nổi, sẽ nổi điên! Để lại phong thư dặn dò vài câu ít ỏi, bảo cô như thế nào tiếp nhận!
Thiếu gia, tại sao thiếu gia nhẫn tâm bỏ lại một mình Băng Nhi? !
Một giọt lại một giọt nước mắt trong suốt nhỏ tại trên tờ giấy, sương mù che chắn hơi nước làm cho cô dần dần thấy không rõ lắm chữ viết rồng bay phượng múa phía trên, nhưng lòng cô vẫn như cũ cảm thấy thống khổ không chịu nổi a! "Đỗ Băng Nhi mình muốn mời bạn làm bạn nhảy của mình trong buổi tiệc tốt nghiệp."
Ngữ khí tự tin, khí thế ngạo mạn từ trong miệng Tông Tước nam sinh thành tích ưu tú nhất trung học Thánh Thắm khóa hai mươi hai thuộc khóa này tốt nghiệp,
Hắn diện mạo khôi ngô xuất sắc, đồng thời cũng là con một của hội trưởng trung học Thánh Thấm người thừa kế số một của tập đoàn Tông Thị.
Gia thế bất phàm, thành tích vượt trội làm cho hắn trở thành nhân vật phong vân trong trường, hắn coi thường bất cứ nữ sinh nào đăng ký học lớp ban đêm, ở lớp ban đêm duy nhất chung tình chỉ có Đỗ Băng Nhi danh xưng là “Băng sơn mỹ nhân”.
Năm ngày sau chính là ngày tổ chức tiệc tốt nghiệp khóa hai mươi hai của trung học Thánh Thắm, hắn đặc biệt chọn đêm nay đến sớm hai mươi phút trước khi lớp ban đêm bắt đầu học muốn đứng chờ trước cửa lớp của Đỗ Băng Nhi chỉ vì muốn mời cô làm bạn nhảy của hắn trong lễ tốt nghiệp.
Hắn tin tưởng, hắn ưu tú nhất, anh tuấn nhất toàn trường nhất đinh có thể làm băng sơn mỹ nhân động tâm.
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đàn ông chặn cửa phòng học, mặt đầy tự tin ngữ khí kiêu căng trong nhất thời Băng Nhi không giải thích được hắn muốn đứng chỗ này làm gì? Muốn làm môn thần ba! “Xin anh nhường đường một chút được không? Rất nhiều người muốn vào lớp” Cô khách khí lại lãnh đạm nói. “Cô…….cô không nghe tôi nói gì sao? Đỗ Băng Nhi, tôi muốn mời cô làm bạn nhảy của tôi trong tiệc tốt nghiệp!” Tông Tước cực kỳ tức giận đề cao âm lượng,
Bình luận facebook