• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full VẺ NGOÀI (1 Viewer)

  • Chương 46

Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ về động cơ và hành vi của Lục Thời Sâm, nhưng trước mắt không phải lúc xoắn xuýt những thứ này. Mạnh Chiêu dự định sau khi đi ra ngoài sẽ tìm thời gian hỏi rõ ràng một chút. Việc cấp bách, anh nhất định phải chuyển bảy người ở đây ra ngoài trước.



Mạnh Chiêu cầm đèn pin chiếu vào cánh cửa sắt cuối cùng, cánh cửa này có vẻ như dày hơn cánh cửa chắn ngang đường đi lúc nãy, Mạnh Chiêu bắn ra hai phát đạn gần như chỉ để lại hai lỗ khảm trêи cánh cửa, thậm chí không xuyên qua cửa sắt.



Người xây dựng căn phòng tầng hầm này phải tâm tư kín đáo đến mức nào, mới có thể thiết kế ra lối vào như mê cung dưới lòng đất và lối thoát hiểm không sơ hở như vậy…



Mạnh Chiêu đang lên kế hoạch làm thế nào chuyển bảy người đi ra ngoài, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân.



Tuy rằng đạn trong súng đã dùng hết, nhưng Mạnh Chiêu vẫn vô thức nắm chặt súng, vọt đến trước Lục Thời Sâm, lúc đi qua anh đã chú ý Lục Thời Sâm, hình như sau khi nhìn thấy bà già kia, Lục Thời Sâm đã lộ vẻ tâm sự nặng nề.



“Cẩn thận.” Anh nắm lấy cổ tay Lục Thời Sâm, áp sát vào vách tường, đề phòng nguy hiểm tới gần bất cứ lúc nào.



“Anh Chiêu, là em.” Sau khi nghe ra là giọng nói của Chu Kỳ Dương, Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm, buông cảnh giác xuống.



Chu Kỳ Dương thở hồng hộc chạy tới: “Em ở bên trêи nghe thấy tiếng súng, còn tưởng là hai anh vật lộn với người bên dưới, nên vội vàng đi xuống, các anh không sao chứ?”



Mạnh Chiêu lắc đầu: “Không vật lộn, bọn chúng rất cẩn thận, lựa chọn chạy trốn và di chuyển con tin.”



“Chạy trốn?! Vậy con tin…” Lúc này Chu Kỳ Dương nhìn thấy hai giường bệnh ở lối đi, “Người đó là Từ Doanh Doanh?… Kia là ai?”



“Trong phòng vẫn còn.” Mạnh Chiêu nghiêng mặt về phía căn phòng.



Chu Kỳ Dương đến trước cửa phòng, hít một hơi lạnh: “Đây… đây là nhà xác dưới mặt đất hả?”



“Đừng nói mò,” Mạnh Chiêu đi qua, trách cứ một câu, “Không thấy trêи người những người này đều cắm ống sao? Chưa ai chết cả.”



Chu Kỳ Dương bị kinh sợ bởi cảnh tượng trước mắt không nói nên lời.



“Đừng ngẩn ra nữa,” Mạnh Chiêu giục một câu, “Nghĩ cách mở cửa sắt kia ra, có lẽ người vẫn chưa đi xa, chúng ta nhất định phải mau chóng đuổi theo.”



Chu Kỳ Dương đi đến trước cửa sắt kia, ngón tay chạm vào vết lõm do đạn bắn bên trên: “Ngay cả đạn cũng rất khó xuyên qua…”



Cậu lại siết nắm đấm, đập cửa sắt hai lần, áp sát vào cửa sắt nghe tiếng động bên kia, một lát sau cậu đứng thẳng người: “Là loại khóa sắt lớn đời cũ, xem ra chỉ có thể phá ra.” Cậu lại nằm bò tới gần nhìn khe hở giữa hai cánh cửa sắt kia, “May mà ở đây có khe hở, chắc là có thể dùng công cụ phá.”



“Mang công cụ không?” Mạnh Chiêu hỏi.



“Trong cốp xe em có, trước đó từng mở một cái giống vậy, vẫn chưa cất công cụ về, để em đi lấy!” Chu Kỳ Dương nói xong chạy đi rời khỏi lối đi dưới lòng đất này.



Trong thời gian đợi Chu Kỳ Dương lấy công cụ mở khóa, Mạnh Chiêu dùng điện thoại chụp chứng cứ tồn tại, lại đến mỗi căn phòng lục soát triệt để một lần.



Lục Thời Sâm thì một mực dựa vào cửa, thỉnh thoảng nhìn về phía người già trêи giường bệnh kia, như thể đang trầm tư điều gì đó.



Mạnh Chiêu lấy ảnh chụp chứng cứ xong, đi tới thử hỏi Lục Thời Sâm: “Cậu nói xem, những cô gái khác thoạt nhìn đều khoảng hai mươi tuổi, vậy tại sao ở đây lại giấu một người già?”



“Không biết.” Lục Thời Sâm nhìn anh một cái, nói ngắn gọn.



Mạnh Chiêu không hỏi thêm nữa, xem ra gợi ý của Lục Thời Sâm về vụ án này dừng ở đây rồi.



Mạnh Chiêu dựa lưng vào tường, sắp xếp quá trình đêm nay tiến vào mật thất dưới lòng đất.



Hình như từ sau khi nhìn thấy đoạn giám sát Từ Doanh Doanh đi ra từ viện dưỡng lão, Lục Thời Sâm đã chắc chắn vấn đề xuất hiện ở trêи viện dưỡng lão.



Sau đó nữa, Lục Thời Sâm lại đoán trúng viện dưỡng lão có giấu không gian dưới lòng đất.



Kỳ lạ hơn đó là, sau khi trèo tường đi vào viện dưỡng lão, Lục Thời Sâm có vẻ khôngdo dự khi đối mặt với vườn hoa rất nhiều ngã ba kia. Bây giờ nghĩ lại, từ lúc tiến vào vườn hoa đến khi phát hiện mặt cỏ thông xuống mật thất kia, Lục Thời Sâm không vòng qua con đường nào, trong tất cả ngã ba hắn đều lựa chọn đường tắt gần nhất.



Cảm giác phương hướng của Mạnh Chiêu đã rất tốt, nhưng lúc đó ánh sáng trong vườn hoa lờ mờ, đường nhỏ lại thông với nhau, đối với bước đầu tiên nên bước về phía nào, trong thời gian ngắn anh không thể quyết định chắc chắn được.



Trước đó Lục Thời Sâm nói đến thăm bà nội, lẽ nào hắn đã từng đi tới đây với bà, trong lúc vô tình đã phát hiện không gian dưới lòng đất?



Không giống, Mạnh Chiêu nhìn thoáng qua Lục Thời Sâm chếch đối diện, nhìn từ phản ứng vừa rồi của hắn, hắn xuống căn phòng dưới đất này hình như có mục đích riêng, hơn nữa mục đích rõ ràng.



Từ vụ án của Chu Diễn ban đầu đến vụ bạo lực học đường sau đó, lại cho đến án giam cầm của viện dưỡng lão bây giờ, sự phát triển trong này ngay cả bản thân Mạnh Chiêu cũng cảm thấy bất ngờ. Mà mối liên quan của Lục Thời Sâm và vụ án này ấy thế mà liên lụy không ngừng.



Giữa Lục Thời Sâm và vụ án này có quan hệ gì…



Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, Chu Kỳ Dương mang theo công cụ cưỡng ép mở khóa, lại một lần nữa thở không ra hơi chạy tới: “Anh Chiêu, em quay lại rồi!”



“Trong phòng phối thuốc có ổ điện, đưa phích cắm cho anh, thử xem chiều dài dây điện có đủ không.” Mạnh Chiêu cầm lấy phích cắm trong tay cậu, đi vào phòng phối thuốc, cắm vào trong ổ điện.



Chu Kỳ Dương ở bên ngoài thử: “Có thể khởi động!”



Chu Kỳ Dương thử cắt đầu công cụ sắc bén vào giữa khe hở, tiếng ồn xì xì vang lên, mấy phút đồng hồ sau, khóa sắt phía sau cánh cửa bị cưỡng chế phá hủy, rơi xuống đất vang lên một tiếng “keng”.



Hai cánh cửa sắt theo đó chậm rãi mở ra, lối đi hẹp dài mà tối tăm hiện ra.



So sánh với không gian dưới đất vừa rồi, lối đi dưới lòng đất này đơn sơ hơn chút, Mạnh Chiêu bật đèn pin lên chiếu vách đá gập ghềnh xung quanh.



Sau đó anh nửa ngồi xổm xuống, đầu gối chống đất, chiếu đèn pin xuống mặt đất.



“Vết máu?” Chu Kỳ Dương cũng ngồi xổm xuống, “Sao lại có vết máu?”



“Anh bắn một phát súng, bắn trúng chân một người,” Mạnh Chiêu nói, “Vốn dĩ muốn mang về thẩm vấn, không ngờ bị một người khác cứu đi. Đi, đuổi theo vết máu.” Anh nói xong, quay đầu nhìn về phía Lục Thời Sâm, “Còn cậu, đi cùng tôi?”



“Tôi ở lại đây thôi.” Lục Thời Sâm không hề có ý định di chuyển.



Để Lục Thời Sâm ở lại đây? Cứ cảm thấy trong lòng không yên tâm… Có điều, nếu cửa vào có khóa, lối ra hẳn cũng có khóa, nhất định phải mang theo Chu Kỳ Dương, mà tầng hầm này, lại không thể không có ai trông. Nghĩ vậy, để Lục Thời Sâm ở lại đây cũng là một cách.



“Vậy cậu tự cẩn thận.” Mạnh Chiêu dặn dò một câu.



Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.



“Nếu gặp nguy hiểm thì trốn từ lối ra, đừng cứng rắn chống chọi.” Mạnh Chiêu lại nói một câu, lúc này mới rời đi cùng Chu Kỳ Dương.



Hai người tăng tốc bước chân, đuổi theo dọc theo lối đi. Lối đi này dài khoảng mấy trăm mét, tối tăm chật chội, tiếng bước chân được khuếch đại bởi tiếng vọng, rõ ràng có thể nghe.



Quả nhiên, cuối lối đi lại có một bậc thang, đi lên bậc thang, một cửa sắt hình vuông lần thứ hai xuất hiện trước mắt Mạnh Chiêu — giống y chang cánh cửa sắt hình vuông ở lối vào.



May mà lần này có chuẩn bị đầy đủ, Chu Kỳ Dương mở khóa ra, đi ra ngoài trước, Mạnh Chiêu cũng theo sát phía sau ra ngoài.



Một không gian không cửa sổ chưa đến mười lăm mét vuông, bốn phía đều là tường xi-măng màu xám đơn sơ, trong không khí hình như có hơi ẩm.



Chu Kỳ Dương lại mở cửa của không gian này, Mạnh Chiêu đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở lối đi nhỏ quan sát nơi này. Sau đó anh nhanh chóng ý thức được đây là tầng hầm của một khu nhà ở cũ.



Đêm khuya tòa nhà dân cư hoàn toàn yên tĩnh, tràn ngập không khí ngủ say.



Mạnh Chiêu cầm đèn pin chiếu lên mặt đất, sau khi từ trong dưới lòng đất đi ra ngoài, vết máu đã biến mất…



“Xem ra bọn chúng đã xử lý khẩn cấp vết thương, hoặc là có người đã đến tiếp ứng cho họ.” Mạnh Chiêu phỏng đoán nói, anh lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại cho đồng nghiệp trực ban trong cục: “Lập tức phát thông báo hỗ trợ điều tra, bảo từng chốt giao thông chú ý trong xe có giấu một người chân phải bị trúng đạn không.”



Cúp điện thoại, anh lại phân phó Chu Kỳ Dương: “Tìm người xin lệnh khám xét, điều tra tất cả các khu dân cư và nhà thương mại xung quanh, còn có sau khi trời sáng thì đến kiểm tra phòng dưới đất này rốt cuộc là của ai, cho ai thuê, tra rõ ràng.”



“Vâng.” Chu Kỳ Dương đáp một tiếng, lúc này điện thoại của cậu cũng vang lên.



Sau khi nói vài giây với điện thoại, Chu Kỳ Dương ngẩng đầu nhìn Mạnh Chiêu: “Anh Chiêu, anh em trong cục đến đây hết rồi.”



“Đi thôi, đi giúp đỡ họ, chuyển hết người trong tầng hầm ra ngoài.” Mạnh Chiêu nói xong, theo đường cũ trở về tầng hầm cùng Chu Kỳ Dương.



Lúc trở về, Lục Thời Sâm vẫn như lúc họ rời đi, dựa vào khung cửa hình như hơi thất thần.



Trong lối đi vang lên tiếng bước chân gấp rút mà lộn xộn, mười đồng nghiệp trong cục chạy tới.



Mạnh Chiêu chỉ huy những người này đẩy giường bệnh ra khỏi phòng, rời khỏi lối đi dưới lòng đất.



Bên ngoài viện dưỡng lão, xe cảnh sát và xe cứu thương thổi coi vang inh ỏi, bảy người trêи giường bệnh được đặt nằm trêи cáng cứu thương, được các nhân viên y tế đưa lên xe cứu thương.



Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm cũng đi ra từ phòng dưới lòng đất.



Lòng bàn chân giẫm lên mặt đất, hít thở được không khí bên ngoài, Mạnh Chiêu mới cảm thấy một lần nữa được trở về nhân gian, mà những hình ảnh vừa rồi nhìn thấy trong phòng dưới lòng đất kia quả thực giống như một cơn ác mộng vô lý.



Đồng nghiệp sau lưng và nhân viên cấp cứu đưa tất cả những người trong phòng dưới đất vào xe cứu thương, đang tiến hành hoàn thiện công việc. Mạnh Chiêu tập trung người của cục thành phố lại, sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo: “Tôi đi cùng xe cứu thương một chuyến, Tiểu Chu và anh Bân ở lại, có ba nhiệm vụ: một là lập tức khống chế Ngô Vi Hàm, hai là phong tỏa viện dưỡng lão, gọi toàn bộ người phụ trách và nhân viên công tác của viện dưỡng lão đến cục thành phố thẩm vấn trong đêm, ba là điều tra tòa nhà dân cư xung quanh tầng hầm kia, càng nhanh càng tốt.”



Anh nói xong, lại nhìn về phía Lục Thời Sâm, thoạt nhìn Lục Thời Sâm vẫn tâm sự nặng nề, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ của hắn vào lúc này. Nhưng Mạnh Chiêu có thể chắc chắn, chuyến đi xuống tầng hầm của Lục Thời Sâm nhất định không giống kết quả anh dựa đoán, nếu không người luôn giữ bình tĩnh như hắn sẽ không khác thường như vậy.



Nhận ra được ánh mắt quan sát của Mạnh Chiêu, Lục Thời Sâm cũng nhìn về phía anh: “Tôi đi đây.”



“Nếu không tôi tìm người đưa cậu về?” Mạnh Chiêu hỏi. Lục Thời Sâm lái xe trêи đường với trạng thái hiện tại, anh luôn cảm thấy hơi không yên tâm.



“Không cần.” Lục Thời Sâm từ chối ngắn gọn, sau đó xoay người đi ra ngoài viện dưỡng lão.



Nhìn Lục Thời Sâm đi xa, Mạnh Chiêu cũng đi tới xe cứu thương. Cửa xe đóng lại, xe cứu thương lái ra cổng viện dưỡng lão. Lúc chạy qua cửa, Lục Thời Sâm cũng vừa đi ra từ viện dưỡng lão, Mạnh Chiêu nhìn về phía hắn qua cửa sổ xe.



Mười một giờ đêm, dòng xe cộ trêи đường đã giải tán, con đường thông suốt, xe cứu thương vội vã chạy qua.



Mạnh Chiêu ngồi bên cửa sổ trong xe cứu thương, nhìn bảy người phụ nữ bất tỉnh được đặt song song trong buồng xe. Ánh mắt anh rơi trêи người người phụ nữ cao tuổi kia, thoạt nhìn bà phải bảy tám mươi tuổi rồi, so sánh với sáu cô gác chừng hai mươi tuổi kia có vẻ không ăn nhập.



Xem ra, Lục Thời Sâm để ý người phụ nữ cao tuổi này, người phụ nữ này là ai? Tại sao bà bị nhốt chung với những cô gái này? Sau đó Lục Thời Sâm đang tìm gì?



Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang, nhìn qua cửa sổ xe một lần nữa, chiếc Palamela của Lục Thời Sâm đang chạy trêи một làn xe khác, hơi tụt lại sau xe cứu thương.



Mạnh Chiêu rơi vào trầm tư, một lát sau anh thở ra một hơi.



Tạm thời gác lại bí ẩn trêи người Lục Thời Sâm, cho dù như thế nào, đêm nay đã tìm được Từ Doanh Doanh và Hứa Ngộ Lâm, đây xem như là một tiến triển không nhỏ. Viện dưỡng lão, Từ Doanh Doanh, cửa ra vào và lối đi dưới lòng đất… đều có thể trở thành chỗ đột phá điều tra tiếp theo.



Cảm xúc căng thẳng mấy tiếng đồng hồ vừa rồi khiến Mạnh Chiêu cảm thấy hơi mệt mỏi bèn dựa vào thành ghế đang định cho bản thân thả lỏng một ít, anh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ xe một cái, sau đó trong chớp mắt đồng tử đột nhiên co lại —



Lúc này xe cứu thương đang chạy qua một ngã tư đường, mà trêи con đường bên cạnh, trong khoảng cách chưa đến năm mươi mét, một chiếc xe tải cao vài mét từ đường giao bên cạnh đâm thẳng về phía họ, lại không hề có dấu hiệu phanh lại!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom