Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Chương 8
Quan hệ của Văn Chiêu và Giang Thăng càng thêm thân mật, hoặc nói cách khác là càng thêm kì lạ.
Khi Văn Chiêu ở trường học trừ bỏ đi học ra thì hơn một nửa thời gian đều cùng Giang Thăng ở bên nhau.
Giang Thăng lấy một loại phương thức kì lạ nào đó càng ngày nhanh chóng tiến sâu vào sinh hoạt của Văn Chiêu.
Bầu trời được bao phủ bởi bức màn xám đen lớn, gió rít mạnh, những cành lá khô vàng bị gió thổi, mưa rào rào xuống.
Trời xám xịt lại, thổi bay những chiếc lá phượng.
Một nhóm thanh niên đang dựa trên lan can chửi bới cười đùa với nhau.
Văn Chiêu dựa người trên cột hút thuốc một cách vô tư.
Gió thổi áo khoác đen cậu tung bay, tóc cậu vén ra sau, nhìn lười biếng không nhịn được.
" Anh Chiêu à anh nên vứt thuốc đi! Không là anh sẽ bị thầy giáo bắt đấy." Có người tốt bụng nhắc nhở cậu.
Văn Chiêu nhàn nhạt hút thuốc, ậm ừ.
Có người đẩy nhẹ cậu ý bảo cậu nhìn lên trên.
Gió rít từng cơn thổi qua cả trời đất.
Cậu lười nhức nhướng mí mắt thấy Giang Thăng đang đứng ở nửa sân thể dục bên kia.
Ánh mắt hai người chạm nhau rồi lại dính chặt với nhau, vặn vẹo như tia sấm, không ai muốn nhường ai.
Vẻ mặt Văn Chiêu lạnh nhạt, nhấp miệng lấy tay dập điếu thuốc.
Ngón tay cậu vẫn còn dư lại nhiệt độ hơi ấm của điếu thuốc, Văn Chiêu cau mày không được tự nhiên cọ xát tay.
Cậu đi về phía Giang Thăng.
Bầu trời dày đặc mây đen bao phủ, phía chân trời như muốn nối liền với sân đất, những đám mây dường như muốn chìm xuống đất, bầu trời càng thêm tối xịt lại.
Sân thể dục có những chiếc lá khô nhấp nhô bay theo tiếng gió thổi.
Ầm một tiếng, sấm sét vang lên.
Gió thổi mạnh, chiếc áo khoác tung bay.
Văn Chiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u như sắp mưa, cậu thầm nghĩ.
Văn Chiêu cau mày:" Anh tại sao lại tới đây? Tôi đói gần chết rồi đây." Cậu hơi khó chịu than kêu.
" Thầy giáo có chút chuyện tìm tôi."
" Vậy thì anh nên gọi điện cho tôi và báo cho tôi sớm hơn chứ."
Giang Thăng nhìn chằm chằm cậu, khóe miệng không tự giác cong lên.
" Không có lần sau đâu."
Trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt.
" Trời sắp mưa rồi."
Giang Thăng không còn ăn trong căng tin nữa vì mỗi lần Văn Chiêu đều rủ hắn ăn cùng.
Văn Chiêu dựa lưng vào ghế nghe di động, vẻ mặt lạnh nhạt trả lời người đang gọi tới cho có.
"Không phải vừa mới gặp xong sao?" Cậu cười nhạo nói.
Trong điện thoại là giọng nói mơ hồ thuộc về người con gái, giọng nhẹ nhàng ngọt ngào nói:" Nhưng em nhớ anh!"
" Ừm." Cậu trả lời cho qua, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Giang Thăng đưa con tôm mới bóc xong đưa tới miệng cậu, Văn Chiêu há miệng nhận lấy, cậu dùng đầu lưỡi ướt át liếm qua ngón tay Giang Thăng.
Giang Thăng lại lột một con tôm nữa đưa vào miệng mình, hắn dùng đầu lưỡi liếm chỗ Văn Chiêu vừa liếm qua, hài lòng cười.
Văn Chiêu cúp điện thoại.
Vẻ mặt Giang Thăng tự nhiên gắp thịt cá kho đưa tới bát của Văn Chiêu.
Văn Chiêu cũng không phản ứng gì chỉ lo ăn, Giang Thăng thấy cậu ăn hết rồi thì sẽ tiếp tục bóc tôm đưa vào bát.
Sau khi hai người ăn cơm xong, Văn Chiêu chống tay lên lưng ghế kẹp điếu thuốc hút.
Điện thoại cậu lại tiếp tục vang lên, cậu không thèm nhìn liền ấn tắt.
Giang Thăng nhìn chằm chằm điện thoại cậu, tùy ý hỏi:" "Ai gọi điện đến vậy?"
Văn Chiêu búng tàn thuốc, đem điếu thuốc ngậm trong miệng, mơ hồ không rõ nói: " Một cô gái đang theo đuổi tôi.
"
Đúng rồi, Văn Chiêu cũng không thiếu người theo đuổi, Giang Thăng âm trầm nhìn điện thoại cậu.
Trên đường về nhà hai người im lặng không ai nói gì.
Văn Chiêu quay đầu lại nhìn Giang Thăng, góc nghiêng cằm sắc nhọn, miệng ngậm thành một đường ngang thẳng tắp, cả người u ám.
Văn Chiêu cảm thấy Giang Thăng tính cách thật sự rất quái đản, vui buồn thất thường.
Văn Chiêu có chút cứng họng, cậu cau mày nói:" Buổi chiều anh chờ tôi trở về cùng nhau hả? "
" Ừm." Hắn lạnh nhạt trả lời.
Tính cách Văn Chiêu cũng kiêu căng, nhìn thấy bộ dáng không để ý tới của Giang Thăng cùng khuôn mặt ngây ngơ, cậu lại không muốn cùng hắn nói chuyện nữa.
Mưa tạnh xong, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, hai bên cành phượng còn nhỏ giọt nước mưa xuống.
Văn Chiêu trong lòng vừa bực bội vừa bất an.
Vẻ mặt Giang Thăng lạnh lùng làm cậu bất an.
Từ khi Giang Thăng xuất hiện bên người cậu đến khi Giang Thăng phát hiện bí mật cậu, sau đó hai người thân quen nhau.
Giang Thăng con người này làm gì trước sau cậu đều không đoán được.
Văn Chiêu vui vẻ khi Giang Thăng phát hiện ra bí mật của cậu nhưng không lộ ra vẻ mặt chán ghét, cậu cũng vui mừng khi Giang Thăng đối với cậu đặc biệt nhưng đồng thời cậu lại sợ Giang Thăng dù cậu không biết nỗi sợ hãi này đến từ chỗ nào, cậu mỗi lần đối với Giang Thăng luôn là yếu thế, mang theo chút việc cậu không biết làm sao để làm hài lòng hắn.
Văn Chiêu vô ý thức mà xoa xoa ngón tay, vài lần nhấp miệng muốn há miệng mở lời.
Văn Chiêu lấy tay chạm nhẹ vào mu bàn tay của Giang Thăng:" Buổi chiều đến nhà anh chơi game được không? "
Mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, Giang Thăng như là được lấy lòng, khóe miệng thẳng tắp dần dần thả lỏng, hắn nắm lại tay Văn Chiêu, vui vẻ nói:" Được chứ!"
Văn Chiêu có chút ngẩn người khi trạng thái Giang Thăng thay đổi nhanh chóng.
Văn Chiêu không được tự nhiên rút tay ra khỏi nắm tay của Giang Thăng.
Văn Chiêu khoanh chân ngồi trên sô pha tay đang cầm gamePad chơi sôi nổi.
Giang Thăng ngồi bên cạnh tay cầm nootbook không biết đang xem cái gì.
Văn Chiêu thường dùng khuỷu tay đẩy đẩy Giang Thăng, Giang Thăng hiểu ý đem miếng quýt đến bên miệng cậu.
Một ván game chơi xong, Văn Chiêu nhàm chán ném bộ điều khiển game đi:" Anh nên mua thêm ít đĩa game mới nữa đi, mấy cái kia tôi đều chơi qua hết rồi.
"
Giang Thăng gật đầu đáp ứng.
Ánh mắt Văn Chiêu chuyển qua phía cây đàn ở góc phòng khách, đó là một cây dương cầm rất đẹp.
Cậu không tự giác đi qua, dùng tay lướt qua tay cầm đen nhánh:" Cây dương cầm này thật đẹp, Giang Thăng anh sẽ chơi dương cầm sao? "
Văn Chiêu mở nắp đàn, ấn một phím, trong tai vang lên một âm thanh thúy.
Giang Thăng đi tới ngồi ở trước dương cầm, dò hỏi nhìn Văn Chiêu:" Em muốn nghe sao?"
Văn Chiêu gật đầu, tay Giang Thăng ấn phím trên dương cầm, thanh âm ngọt ngào dễ nghe của tiếng đàn vang lên.
Dáng ngồi của Giang Thăng thẳng tắp, ngon tay thon dài linh hoạt đánh đàn vang lên tiếng đàn dễ nghe.
Văn Chiêu nhìn Giang Thăng không rời mắt được như thể Giang Thăng đang tỏa sáng vậy.
Sau khi một khúc được đánh xong, Giang Thăng nhìn chăm chú Văn Chiêu:" Có muốn tôi dạy em chơi đàn hay không?"
Văn Chiêu ngồi xuống bên cạnh Giang Thăng.
Tay Giang Thăng đặt trên tay cậu, mang theo tay cậu chậm rãi di chuyển những phím đàn quen thuộc.
Mỗi khi Giang Thăng nói chuyện hơi thở ấm áp của hắn lại đánh vào tai cậu làm cậu tê dại mang theo chút ngứa.
Miệng hắn thường cọ cọ qua tai cậu làm cậu có chút hoảng loạn, hô hấp cậu dần dần dồn dập.
Sau khi Giang Thăng dạy một đoạn nhạc xong, Văn Chiêu mất hứng đứng lên:" Thôi bỏ đi! Tôi chỉ học chơi thôi." Nói xong lại ngồi trên sô pha chơi game.
Giang Thăng cười không rõ chủ ý.
Thời tiết dần dần trở nên mát mẻ.
Những quả hồng tươi trên cây, những quả cam quả quýt đỏ vàng, ve sầu kêu không ngớt, mùa thu ngày càng đến gần.
Lần nào Văn Chiêu với Giang Thăng đi đâu cũng không thiếu nhau được, Văn Chiêu ý thức cảm giác được vòng bạn bè của cậu bị thu hẹp lại.
Những người khác trước kia sẽ rủ cậu đi ăn hoặc có việc gì đều sẽ rủ cậu nhưng giờ bọn họ không thấy rủ cậu nhiều nữa.
Có khi bọn họ sẽ trêu hỏi:" Mày không cùng Giang Thăng ăn cơm à?"
Khi Văn Chiêu ở sân bóng chơi bóng rổ thì Giang Thăng sẽ ở dưới nhìn cậu chơi, phút giải lao sẽ đến đưa Văn Chiêu nước, tan học Giang Thăng sẽ ở trước cửa phòng học đợi cậu, đúng là không tách rời nhau một tý nào.
Văn Chiêu cảm giác hai người mâu thuẫn dần dần xuất hiện, tính cách Giang Thăng thật sự là vừa kì dị vừa khó đoán.
Văn Chiêu chỉ cần hơi thân thiết với ai chút thôi là mặt Giang Thăng sẽ lập tức âm trầm xuống.
Lúc đó Văn Chiêu sẽ thoáng yếu thế một chút thì tâm tình của hắn mới dễ chịu trở lại, điều đó khiến Văn Chiêu nhiều lúc cảm thấy ngột ngạt.
Văn Chiêu cảm thấy kì quái khi tìm được một loại cảm giác kì lạ trên người Giang Thăng, cậu mơ hồ có thể cảm nhận được vị trí của bản thân mình trong lòng Giang Thăng là rất đặc biệt nhưng Giang Thăng muốn khống chế với chiếm hữu cậu làm cậu cảm thấy khó chịu.
Hai người thường xuyên sẽ cãi nhau, mâu thuẫn trở nên càng lúc càng lớn, Văn Chiêu làm Giang Thăng bình tĩnh mấy ngày rồi yêu cầu hắn xem xét mối quan hệ giữa hai người chứ hai người làm bạn bè mà hay gần nhau như vậy cũng quá kì quái rồi.
Văn Chiêu cùng Giang Thăng sau khi cãi nhau xong đều mang tâm trạng bực bội cùng mất mát.
Buổi tối mấy ngày nay Văn Chiêu đều đi theo đội bóng rổ đi uống rượu ở quán bar.
Tâm tình Văn Chiêu không tốt bọn họ đều nhận ra nhưng nhìn Văn Chiêu cứ rót uống một mình một ly rồi một ly thật sự bọn họ nhìn chịu không nổi.
Vậy nên bọn họ đã gọi điện cho cô gái đang theo đuổi Văn Chiêu tới đây.
Có cô gái ở cạnh cũng không gọi, Văn Chiêu uống thì vẫn uống.
Điện thoại Văn Chiêu vẫn luôn vang lên, Văn Chiêu lại ấn tắt rồi ném nó sang một bên, đốt một điêu thuốc đem trong miệng ngậm.
Có cô gái thấy điện thoại vẫn luôn vang ở bên cạnh liền tiếp, một thanh âm trầm thấp truyền đến " Em ở nơi nào?"
" Xin chào! Tôi là bạn học của Văn Chiêu.
" Điện thoại im bặt một hồi, vài giây sau liền tắt.
Không biết qua bao lâu, bầu không khí dần dần nóng lên.
Sắc mặt Giang Thăng u ám hung ác xuất hiện, trên người như mang theo khí chất của người chết.
Giang Thăng thấy Văn Chiêu đang dựa vào sô pha hút thuốc, một cô gái cũng đang dựa vào vai cậu.
Lửa giận của Giang Thăng bốc lên, vẻ mặt nghiêm trọng nắm lấy tay Văn Chiêu kéo ra ngoài.
Giang Thăng trước nay chưa bao giờ tức giận như vậy.
Hắn thậm chí tàn khốc nghĩ, Văn Chiêu nên bị hắn nhốt lại.
Văn Chiêu uống lên không ít rượu nhất thời tránh thoát không được, sự tức giận cũng từng chút bốc lên:" Giang Thăng buông tôi ra, buông tôi ra.
Anh bị bệnh hả?"
Giang Thăng trói chặt hai tay cậu, đối với cậu cười dữ tợn, thần kinh nói: "Tôi sẽ không buông tay nữa, em quá không nghe lời rồi."
Văn Chiêu bị Giang Thăng đưa tới nhà hắn, Văn Chiêu giãy giụa không thôi, Giang Thăng cầm một cây dây lưng đem tay cậu cột ra đằng sau.
Văn mắt đỏ tươi, sắc mặt u ám:" Anh con mẹ nó rốt cuộc muốn làm gì?!"
Giang Thăng nắm tóc cậu bắt cậu ngẩng mặt lên,mặt dán mặt ảm đạm nói:" Đương nhiên là làm em."
Đồng tử Văn Chiêu mở to nghe Giang Thăng nói xong, cậu không thể tin tưởng nhìn hắn, ngay sau đó cậu kịch liệt giãy giụa.
Giang Thăng bóp cằm cậu, hắn cường bạo hôn mút chiếc miệng đỏ thắm cậu, luồn đi vào hút đầu lưỡi của cậu, liếm thịt non trong miệng cậu.
Văn Chiêu bị hôn đến ô ô kêu, muốn dùng chân đá Giang Thăng, bị Giang Thăng một phen đè xuống.
Giang Thăng buông Văn Chiêu ra, lúc này cậu đã bị hôn đến miệng hồng nhuận.
Hắn ở bên tai cậu phun ra những lời tàn nhẫn lạnh băng như rắn độc:" Đã sớm cùng em chơi trò giả bộ bạn bè kia chán rồi, tôi đã luôn muốn được ** em.
Từ cái nhìn đầu tiên tôi liền tưởng trói em lại treo bên người mình thôi."
Giang Thăng vươn đầu lưỡi liếm gương mặt cậu rồi điên cuồng mà nói: "Thấy em cùng những người khác thân thiết tôi không chịu được mà sẽ nổi điển ghen ghét.
Em chỉ cần mỗi tôi thôi, được không?"
Văn Chiêu cảm giác như bị rắn độc quấn chặt.
Ánh mắt âm lãnh kia khiến cậu sợ hãi.
Vẻ mặt điên cuồng của Giang Thăng cùng bệnh trạng điên loạn của hắn làm lưng cậu toát mồ hôi lạnh.
"Thả tôi ra." Cậu run rẩy.
Giang Thăng cười đến làm cho người ta sợ hãi, hắn tàn khốc mà nói "Vĩnh viễn không có khả năng."
- --------------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.
Khi Văn Chiêu ở trường học trừ bỏ đi học ra thì hơn một nửa thời gian đều cùng Giang Thăng ở bên nhau.
Giang Thăng lấy một loại phương thức kì lạ nào đó càng ngày nhanh chóng tiến sâu vào sinh hoạt của Văn Chiêu.
Bầu trời được bao phủ bởi bức màn xám đen lớn, gió rít mạnh, những cành lá khô vàng bị gió thổi, mưa rào rào xuống.
Trời xám xịt lại, thổi bay những chiếc lá phượng.
Một nhóm thanh niên đang dựa trên lan can chửi bới cười đùa với nhau.
Văn Chiêu dựa người trên cột hút thuốc một cách vô tư.
Gió thổi áo khoác đen cậu tung bay, tóc cậu vén ra sau, nhìn lười biếng không nhịn được.
" Anh Chiêu à anh nên vứt thuốc đi! Không là anh sẽ bị thầy giáo bắt đấy." Có người tốt bụng nhắc nhở cậu.
Văn Chiêu nhàn nhạt hút thuốc, ậm ừ.
Có người đẩy nhẹ cậu ý bảo cậu nhìn lên trên.
Gió rít từng cơn thổi qua cả trời đất.
Cậu lười nhức nhướng mí mắt thấy Giang Thăng đang đứng ở nửa sân thể dục bên kia.
Ánh mắt hai người chạm nhau rồi lại dính chặt với nhau, vặn vẹo như tia sấm, không ai muốn nhường ai.
Vẻ mặt Văn Chiêu lạnh nhạt, nhấp miệng lấy tay dập điếu thuốc.
Ngón tay cậu vẫn còn dư lại nhiệt độ hơi ấm của điếu thuốc, Văn Chiêu cau mày không được tự nhiên cọ xát tay.
Cậu đi về phía Giang Thăng.
Bầu trời dày đặc mây đen bao phủ, phía chân trời như muốn nối liền với sân đất, những đám mây dường như muốn chìm xuống đất, bầu trời càng thêm tối xịt lại.
Sân thể dục có những chiếc lá khô nhấp nhô bay theo tiếng gió thổi.
Ầm một tiếng, sấm sét vang lên.
Gió thổi mạnh, chiếc áo khoác tung bay.
Văn Chiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u như sắp mưa, cậu thầm nghĩ.
Văn Chiêu cau mày:" Anh tại sao lại tới đây? Tôi đói gần chết rồi đây." Cậu hơi khó chịu than kêu.
" Thầy giáo có chút chuyện tìm tôi."
" Vậy thì anh nên gọi điện cho tôi và báo cho tôi sớm hơn chứ."
Giang Thăng nhìn chằm chằm cậu, khóe miệng không tự giác cong lên.
" Không có lần sau đâu."
Trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt.
" Trời sắp mưa rồi."
Giang Thăng không còn ăn trong căng tin nữa vì mỗi lần Văn Chiêu đều rủ hắn ăn cùng.
Văn Chiêu dựa lưng vào ghế nghe di động, vẻ mặt lạnh nhạt trả lời người đang gọi tới cho có.
"Không phải vừa mới gặp xong sao?" Cậu cười nhạo nói.
Trong điện thoại là giọng nói mơ hồ thuộc về người con gái, giọng nhẹ nhàng ngọt ngào nói:" Nhưng em nhớ anh!"
" Ừm." Cậu trả lời cho qua, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Giang Thăng đưa con tôm mới bóc xong đưa tới miệng cậu, Văn Chiêu há miệng nhận lấy, cậu dùng đầu lưỡi ướt át liếm qua ngón tay Giang Thăng.
Giang Thăng lại lột một con tôm nữa đưa vào miệng mình, hắn dùng đầu lưỡi liếm chỗ Văn Chiêu vừa liếm qua, hài lòng cười.
Văn Chiêu cúp điện thoại.
Vẻ mặt Giang Thăng tự nhiên gắp thịt cá kho đưa tới bát của Văn Chiêu.
Văn Chiêu cũng không phản ứng gì chỉ lo ăn, Giang Thăng thấy cậu ăn hết rồi thì sẽ tiếp tục bóc tôm đưa vào bát.
Sau khi hai người ăn cơm xong, Văn Chiêu chống tay lên lưng ghế kẹp điếu thuốc hút.
Điện thoại cậu lại tiếp tục vang lên, cậu không thèm nhìn liền ấn tắt.
Giang Thăng nhìn chằm chằm điện thoại cậu, tùy ý hỏi:" "Ai gọi điện đến vậy?"
Văn Chiêu búng tàn thuốc, đem điếu thuốc ngậm trong miệng, mơ hồ không rõ nói: " Một cô gái đang theo đuổi tôi.
"
Đúng rồi, Văn Chiêu cũng không thiếu người theo đuổi, Giang Thăng âm trầm nhìn điện thoại cậu.
Trên đường về nhà hai người im lặng không ai nói gì.
Văn Chiêu quay đầu lại nhìn Giang Thăng, góc nghiêng cằm sắc nhọn, miệng ngậm thành một đường ngang thẳng tắp, cả người u ám.
Văn Chiêu cảm thấy Giang Thăng tính cách thật sự rất quái đản, vui buồn thất thường.
Văn Chiêu có chút cứng họng, cậu cau mày nói:" Buổi chiều anh chờ tôi trở về cùng nhau hả? "
" Ừm." Hắn lạnh nhạt trả lời.
Tính cách Văn Chiêu cũng kiêu căng, nhìn thấy bộ dáng không để ý tới của Giang Thăng cùng khuôn mặt ngây ngơ, cậu lại không muốn cùng hắn nói chuyện nữa.
Mưa tạnh xong, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, hai bên cành phượng còn nhỏ giọt nước mưa xuống.
Văn Chiêu trong lòng vừa bực bội vừa bất an.
Vẻ mặt Giang Thăng lạnh lùng làm cậu bất an.
Từ khi Giang Thăng xuất hiện bên người cậu đến khi Giang Thăng phát hiện bí mật cậu, sau đó hai người thân quen nhau.
Giang Thăng con người này làm gì trước sau cậu đều không đoán được.
Văn Chiêu vui vẻ khi Giang Thăng phát hiện ra bí mật của cậu nhưng không lộ ra vẻ mặt chán ghét, cậu cũng vui mừng khi Giang Thăng đối với cậu đặc biệt nhưng đồng thời cậu lại sợ Giang Thăng dù cậu không biết nỗi sợ hãi này đến từ chỗ nào, cậu mỗi lần đối với Giang Thăng luôn là yếu thế, mang theo chút việc cậu không biết làm sao để làm hài lòng hắn.
Văn Chiêu vô ý thức mà xoa xoa ngón tay, vài lần nhấp miệng muốn há miệng mở lời.
Văn Chiêu lấy tay chạm nhẹ vào mu bàn tay của Giang Thăng:" Buổi chiều đến nhà anh chơi game được không? "
Mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, Giang Thăng như là được lấy lòng, khóe miệng thẳng tắp dần dần thả lỏng, hắn nắm lại tay Văn Chiêu, vui vẻ nói:" Được chứ!"
Văn Chiêu có chút ngẩn người khi trạng thái Giang Thăng thay đổi nhanh chóng.
Văn Chiêu không được tự nhiên rút tay ra khỏi nắm tay của Giang Thăng.
Văn Chiêu khoanh chân ngồi trên sô pha tay đang cầm gamePad chơi sôi nổi.
Giang Thăng ngồi bên cạnh tay cầm nootbook không biết đang xem cái gì.
Văn Chiêu thường dùng khuỷu tay đẩy đẩy Giang Thăng, Giang Thăng hiểu ý đem miếng quýt đến bên miệng cậu.
Một ván game chơi xong, Văn Chiêu nhàm chán ném bộ điều khiển game đi:" Anh nên mua thêm ít đĩa game mới nữa đi, mấy cái kia tôi đều chơi qua hết rồi.
"
Giang Thăng gật đầu đáp ứng.
Ánh mắt Văn Chiêu chuyển qua phía cây đàn ở góc phòng khách, đó là một cây dương cầm rất đẹp.
Cậu không tự giác đi qua, dùng tay lướt qua tay cầm đen nhánh:" Cây dương cầm này thật đẹp, Giang Thăng anh sẽ chơi dương cầm sao? "
Văn Chiêu mở nắp đàn, ấn một phím, trong tai vang lên một âm thanh thúy.
Giang Thăng đi tới ngồi ở trước dương cầm, dò hỏi nhìn Văn Chiêu:" Em muốn nghe sao?"
Văn Chiêu gật đầu, tay Giang Thăng ấn phím trên dương cầm, thanh âm ngọt ngào dễ nghe của tiếng đàn vang lên.
Dáng ngồi của Giang Thăng thẳng tắp, ngon tay thon dài linh hoạt đánh đàn vang lên tiếng đàn dễ nghe.
Văn Chiêu nhìn Giang Thăng không rời mắt được như thể Giang Thăng đang tỏa sáng vậy.
Sau khi một khúc được đánh xong, Giang Thăng nhìn chăm chú Văn Chiêu:" Có muốn tôi dạy em chơi đàn hay không?"
Văn Chiêu ngồi xuống bên cạnh Giang Thăng.
Tay Giang Thăng đặt trên tay cậu, mang theo tay cậu chậm rãi di chuyển những phím đàn quen thuộc.
Mỗi khi Giang Thăng nói chuyện hơi thở ấm áp của hắn lại đánh vào tai cậu làm cậu tê dại mang theo chút ngứa.
Miệng hắn thường cọ cọ qua tai cậu làm cậu có chút hoảng loạn, hô hấp cậu dần dần dồn dập.
Sau khi Giang Thăng dạy một đoạn nhạc xong, Văn Chiêu mất hứng đứng lên:" Thôi bỏ đi! Tôi chỉ học chơi thôi." Nói xong lại ngồi trên sô pha chơi game.
Giang Thăng cười không rõ chủ ý.
Thời tiết dần dần trở nên mát mẻ.
Những quả hồng tươi trên cây, những quả cam quả quýt đỏ vàng, ve sầu kêu không ngớt, mùa thu ngày càng đến gần.
Lần nào Văn Chiêu với Giang Thăng đi đâu cũng không thiếu nhau được, Văn Chiêu ý thức cảm giác được vòng bạn bè của cậu bị thu hẹp lại.
Những người khác trước kia sẽ rủ cậu đi ăn hoặc có việc gì đều sẽ rủ cậu nhưng giờ bọn họ không thấy rủ cậu nhiều nữa.
Có khi bọn họ sẽ trêu hỏi:" Mày không cùng Giang Thăng ăn cơm à?"
Khi Văn Chiêu ở sân bóng chơi bóng rổ thì Giang Thăng sẽ ở dưới nhìn cậu chơi, phút giải lao sẽ đến đưa Văn Chiêu nước, tan học Giang Thăng sẽ ở trước cửa phòng học đợi cậu, đúng là không tách rời nhau một tý nào.
Văn Chiêu cảm giác hai người mâu thuẫn dần dần xuất hiện, tính cách Giang Thăng thật sự là vừa kì dị vừa khó đoán.
Văn Chiêu chỉ cần hơi thân thiết với ai chút thôi là mặt Giang Thăng sẽ lập tức âm trầm xuống.
Lúc đó Văn Chiêu sẽ thoáng yếu thế một chút thì tâm tình của hắn mới dễ chịu trở lại, điều đó khiến Văn Chiêu nhiều lúc cảm thấy ngột ngạt.
Văn Chiêu cảm thấy kì quái khi tìm được một loại cảm giác kì lạ trên người Giang Thăng, cậu mơ hồ có thể cảm nhận được vị trí của bản thân mình trong lòng Giang Thăng là rất đặc biệt nhưng Giang Thăng muốn khống chế với chiếm hữu cậu làm cậu cảm thấy khó chịu.
Hai người thường xuyên sẽ cãi nhau, mâu thuẫn trở nên càng lúc càng lớn, Văn Chiêu làm Giang Thăng bình tĩnh mấy ngày rồi yêu cầu hắn xem xét mối quan hệ giữa hai người chứ hai người làm bạn bè mà hay gần nhau như vậy cũng quá kì quái rồi.
Văn Chiêu cùng Giang Thăng sau khi cãi nhau xong đều mang tâm trạng bực bội cùng mất mát.
Buổi tối mấy ngày nay Văn Chiêu đều đi theo đội bóng rổ đi uống rượu ở quán bar.
Tâm tình Văn Chiêu không tốt bọn họ đều nhận ra nhưng nhìn Văn Chiêu cứ rót uống một mình một ly rồi một ly thật sự bọn họ nhìn chịu không nổi.
Vậy nên bọn họ đã gọi điện cho cô gái đang theo đuổi Văn Chiêu tới đây.
Có cô gái ở cạnh cũng không gọi, Văn Chiêu uống thì vẫn uống.
Điện thoại Văn Chiêu vẫn luôn vang lên, Văn Chiêu lại ấn tắt rồi ném nó sang một bên, đốt một điêu thuốc đem trong miệng ngậm.
Có cô gái thấy điện thoại vẫn luôn vang ở bên cạnh liền tiếp, một thanh âm trầm thấp truyền đến " Em ở nơi nào?"
" Xin chào! Tôi là bạn học của Văn Chiêu.
" Điện thoại im bặt một hồi, vài giây sau liền tắt.
Không biết qua bao lâu, bầu không khí dần dần nóng lên.
Sắc mặt Giang Thăng u ám hung ác xuất hiện, trên người như mang theo khí chất của người chết.
Giang Thăng thấy Văn Chiêu đang dựa vào sô pha hút thuốc, một cô gái cũng đang dựa vào vai cậu.
Lửa giận của Giang Thăng bốc lên, vẻ mặt nghiêm trọng nắm lấy tay Văn Chiêu kéo ra ngoài.
Giang Thăng trước nay chưa bao giờ tức giận như vậy.
Hắn thậm chí tàn khốc nghĩ, Văn Chiêu nên bị hắn nhốt lại.
Văn Chiêu uống lên không ít rượu nhất thời tránh thoát không được, sự tức giận cũng từng chút bốc lên:" Giang Thăng buông tôi ra, buông tôi ra.
Anh bị bệnh hả?"
Giang Thăng trói chặt hai tay cậu, đối với cậu cười dữ tợn, thần kinh nói: "Tôi sẽ không buông tay nữa, em quá không nghe lời rồi."
Văn Chiêu bị Giang Thăng đưa tới nhà hắn, Văn Chiêu giãy giụa không thôi, Giang Thăng cầm một cây dây lưng đem tay cậu cột ra đằng sau.
Văn mắt đỏ tươi, sắc mặt u ám:" Anh con mẹ nó rốt cuộc muốn làm gì?!"
Giang Thăng nắm tóc cậu bắt cậu ngẩng mặt lên,mặt dán mặt ảm đạm nói:" Đương nhiên là làm em."
Đồng tử Văn Chiêu mở to nghe Giang Thăng nói xong, cậu không thể tin tưởng nhìn hắn, ngay sau đó cậu kịch liệt giãy giụa.
Giang Thăng bóp cằm cậu, hắn cường bạo hôn mút chiếc miệng đỏ thắm cậu, luồn đi vào hút đầu lưỡi của cậu, liếm thịt non trong miệng cậu.
Văn Chiêu bị hôn đến ô ô kêu, muốn dùng chân đá Giang Thăng, bị Giang Thăng một phen đè xuống.
Giang Thăng buông Văn Chiêu ra, lúc này cậu đã bị hôn đến miệng hồng nhuận.
Hắn ở bên tai cậu phun ra những lời tàn nhẫn lạnh băng như rắn độc:" Đã sớm cùng em chơi trò giả bộ bạn bè kia chán rồi, tôi đã luôn muốn được ** em.
Từ cái nhìn đầu tiên tôi liền tưởng trói em lại treo bên người mình thôi."
Giang Thăng vươn đầu lưỡi liếm gương mặt cậu rồi điên cuồng mà nói: "Thấy em cùng những người khác thân thiết tôi không chịu được mà sẽ nổi điển ghen ghét.
Em chỉ cần mỗi tôi thôi, được không?"
Văn Chiêu cảm giác như bị rắn độc quấn chặt.
Ánh mắt âm lãnh kia khiến cậu sợ hãi.
Vẻ mặt điên cuồng của Giang Thăng cùng bệnh trạng điên loạn của hắn làm lưng cậu toát mồ hôi lạnh.
"Thả tôi ra." Cậu run rẩy.
Giang Thăng cười đến làm cho người ta sợ hãi, hắn tàn khốc mà nói "Vĩnh viễn không có khả năng."
- --------------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.
Bình luận facebook