• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (5 Viewers)

  • Chương 511-517

Chương 511: Hang động tối tăm
Tần Hạo gào một hồi thì quyết định ngậm miệng lại.
Có lẽ la hét cũng vô ích thôi. Ở Trần gia thôn này, chẳng có ai để anh tin tưởng cả. Diệp Thanh Trúc chắc cũng không có cách cứu anh ra. Người duy nhất có năng lực ấy là sư phụ Trần Linh Tố. Nhưng bà lại chẳng thể nghe thấy tiếng gọi của anh.
Hơn nữa, Trần gia thôn có quy tắc riêng của họ. Nếu phần thưởng này thật sự là quy tắc gì đó của tổ tiên nhà họ Trần thì Trần Linh Tố cũng vô phương mà thôi.
Tần Hạo ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng đành đặt mông ngồi xuống, tâm trạng ủ rũ cực kỳ.
“Chắc bọn họ không định nhốt mình cả đời đâu nhỉ?”
“Khả năng ấy không cao lắm!”
“Rốt cuộc có thứ gì ở trong hang động này?”
Sự tò mò trỗi dậy, Tần Hạo quyết định sẽ đi vòng vòng tìm xem ở đây có vật gì hay không rồi mới tính tiếp.
Nhưng mặt trời không chiếu đến hang động này. Nó vốn nằm ở thung lũng, đừng nói là ánh nắng, đến ánh trăng còn chẳng thấy nữa kìa.
Tần Hạo cất từng bước chậm rãi, tiến về phía trước. Càng đi càng tối, giơ tay lên cũng chẳng thấy được năm ngón,
Đi được khoảng năm mươi bước, anh chạm phải một bức tường đá trong hang. Điều khiến anh kinh ngạc là nơi này rất bằng phẳng, sờ vào còn thấy trơn nhẵn. Chỉ là anh không biết đây là thứ gì.
Phần đáy hang và mặt đất cũng bằng phẳng lắm, có lẽ được làm phẳng nhân tạo. Nhưng mặt bên và phần trên vẫn giữ cấu trúc ban đầu.
Hang động rất khô ráo, trống hốc, không có tạp vật gì khác.
“Nếu thật sự có đồ tốt ở đây thì chắc chắn là bức tường đá trơn nhẵn này rồi. Sờ thử xem có gì không!”
Tần Hạo vừa nghĩ vừa đưa tay ra, bắt đầu sờ từ góc tường.
“Có chữ!”
“Không đúng, là hình vẽ!”
“Có chữ thật, có cả hình vẽ nữa. Trần Lạc Vũ khốn kiếp, mẹ nó, không đưa mình đèn pin gì cả.”
Tần Hạo buột miệng chửi tục, dù sao cũng chẳng ai nghe thấy. Mà người ta có nghe, cũng không vào đây đánh anh được.
Nhưng có lẽ anh đã quên, Trần gia thôn làm gì có đèn pin?
Cuộc sống của người dân ở đây còn rất nguyên sơ. Trời vừa sập tối, họ đã đi ngủ, rất ít khi thắp đèn dầu, cũng chẳng hề vui chơi về đêm.
Tần Hạo sờ bức tường ấy vài giờ liền, trong lòng vô cùng rối rắm. Được phần trước thì quên béng phần sau, anh cũng chẳng biết trên tường khắc những gì nữa.
“Nếu như thứ này có liên quan đến việc vượt ải, vậy chẳng lẽ đây là bí kíp võ công?”
Tần Hạo chợt liên tưởng đến những cuốn tiểu thuyết giả tưởng. Nhân vật chính thường phải trải qua mấy chuyến phiêu lưu, sau đó lấy được võ công hoặc binh khí thần kỳ nào đó. Họ sẽ tung hoành khắp nơi, vô địch thiên hạ, thậm chí thống trị cả vũ trụ.
“Mình có cần gì nhiều đâu, có thể bá chủ Trái Đất này là đủ rồi!”
Tần Hạo bắt đầu sờ lại từ góc tường. Anh bỏ qua hình vẽ, chỉ sờ chữ.
Mò mẫm cả buổi mới ra được hình dáng một chữ, Tần Hạo buột miệng chửi rủa: “Lắm trò. Viết chữ giản thể thì chết à, viết cái chữ quái quỷ gì thế này?”
Chửi thì chửi vậy, nhưng anh vẫn phải tiếp tục sờ. Bằng không, anh sẽ hoàn toàn mù mờ về tình hình trong hang.
Tần Hạo kiên nhẫn sờ từng chữ một thật rõ ràng. Sau đó, anh chạy ra cửa hang, dùng đá khắc xuống mặt đất. Tuy anh không biết chữ này là gì, nhưng có lẽ nhìn hình đoán mò cũng sẽ hiểu được đại khái.
Mới có một ngày thôi mà anh đã không chịu nổi rồi.
“Bọn người nhà họ Trần khốn nạn. Quên đưa cơm cho mình rồi à? Thật sự muốn mình đói chết ở đây sao?”
Đang mở miệng mắng chửi, Tần Hạo bỗng nhìn thấy Diệp Thanh Trúc cầm một cái giỏ đứng trước mặt anh.
“Ôi, rốt cuộc cũng nhìn thấy người rồi. Em đem thức ăn đến phải không? Là đem cho anh à? Anh đáng thương lắm. Đám người chết tiệt ấy dám đưa anh đến nơi này!”
Tần Hạo vừa thấy cô ta thì lập tức nhảy cẫng lên. Cả ngày hôm nay chẳng có ai trò chuyện cùng anh. Vừa nhìn thấy có người đến, anh đã không kìm lòng được nữa, trong lòng cảm thấy ấm ức vô cùng.
Tiếc rằng, trước giờ Diệp Thanh Trúc nào phải người biết lắng nghe.
“Có sao đâu. Ở đây tốt mà, vừa yên tĩnh vừa thoải mái, không có ai làm ồn, cũng chẳng ai đánh anh. Tự do quá còn gì. Ừm, đây là cơm em mang cho anh. Mỗi ngày hai bữa, sau này em sẽ phụ trách đưa cơm đến!”
Diệp Thanh Trúc lấy một cái bình đất ra, bên trong đựng đầy thức ăn thơm ngon.
“Khốn kiếp, em có còn lương tâm không? Anh bị người ta nhốt ở đây mà em còn châm chọc nữa.”
Tần Hạo lớn giọng mắng.
Diệp Thanh Trúc đứng dậy phủi mông: “Ăn từ từ đi nhé. Khi nào anh bớt giận thì em lại ghé thăm!”
“Đừng, đừng đi. Mẹ nó, em quay lại đây cho anh. Khốn kiếp! Xin em đấy, được chưa?”, Tần Hạo ở một mình trong hang động này cũng sợ phết. Quá cô đơn. Anh thật sự muốn có người trò chuyện cùng mình. Hơn nữa, anh cũng có chuyện cần Diệp Thanh Trúc giúp đỡ.
Nghe anh cầu xin, Diệp Thanh Trúc đắc ý quay lại. Cô ta rất thích chí trêu đùa Tần Hạo trong tay.
Anh vừa ăn vừa hỏi chuyện Diệp Thanh Trúc.
“Họ định nhốt anh ở đây đến bao giờ? Đừng nói là suốt đời nhé?”
Diệp Thanh Trúc khinh bỉ đáp: “Sao có thể chứ! Anh nghĩ ngày nào cũng đưa cơm cho anh không phiền à? Đây đều là lương thực đấy!”
Tần Hạo nghe vậy liền thở phào: “Thức ăn đúng là rất ngon!”
“Em thấy anh đói đến điên rồi mới thấy cơm ở đây ngon. Em muốn nôn mửa luôn ấy. Vẫn là thức ăn ở bên ngoài ngon hơn. Hầy, lâu rồi không được ăn kem cũng chẳng được uống rượu vang, nhớ ghê. Không biết khi nào mới được ra khỏi đây.”


Anh vẫn đang ăn. Nghe cô ta than thở, Tần Hạo bèn đảo mắt nói: “Nghe đây, em phải giúp anh. Bằng không, anh sẽ không qua nổi ải này, cả đời em cũng đừng hòng ra ngoài. Anh thì chẳng sao, cùng lắm là bị đuổi khỏi Trần gia thôn. Trong tay anh còn có công ty, quay về làm ông chủ tốt hơn ở nơi này nhiều. Nhưng em thì khác. Ngày nào cũng phải ở đây, chán chết em luôn!”
Diệp Thanh Trúc bị anh nói đến đáng thương vô cùng. Cô ta thích náo nhiệt, đúng là không sống nổi ở nơi buồn tẻ như Trần gia thôn.
Nhỡ Tần Hạo không qua được hoặc chết ở ải thứ hai, cô ta sẽ ở lại Trần gia thôn suốt quãng đời còn lại. Sau đó, cô ta sẽ phải gả cho ai đó trong thôn, sinh con rồi nuôi con, cuộc đời chỉ có vậy mà thôi.
“Hầy! Được rồi. Anh nói đi, cần em giúp gì?”
Diệp Thanh Trúc ngồi phịch xuống, chẳng quan tâm mặt đất có bẩn hay không.
Ngẫm nghĩ một lúc, Tần Hạo dặn: “Mang bật lửa, hoặc thứ gì đó có thể chiếu sáng đến đây. Anh muốn xem trong hang có gì. Tối quá, anh không thấy đường.”
Cô ta khẽ gật đầu, trông có vẻ không có tâm trạng gì mấy. Chờ Tần Hạo ăn xong, cô ta cầm giỏ rời đi.
Hình như là vì trưởng lão nhà họ Trần không để cô nán lại ở đây lâu quá.
Tần Hạo không hiểu rốt cuộc đám người họ muốn làm gì.
Không có ánh sáng, chẳng nhìn thấy gì, Tần Hạo cũng lười mò chữ.
Nằm ở cửa hang, anh nhìn ra thôn làng bên ngoài, tâm trạng cũng dần tĩnh lại. Có khó chịu hay lo lắng thì cũng đã qua rồi, nghĩ nữa cũng chẳng ích lợi gì.
Anh nằm ngủ luôn ở đấy.
Đã đến nơi này hơn một tháng, ngày nào thời tiết cũng rất đẹp. Nhưng hôm nay lại khác.
Mây đen vần vũ, sấm sét vang trời.
Chương 512: Chờ đợi ngóng trông
Tần Hạo giật mình bởi âm thanh sấm rền đó. Nước mưa không dâng tới miệng hang. Bên trong rất khô ráo, chỉ có điều thời tiết đã dần vào thu nên có phần hơi lạnh.
Nhất là ở một nơi như Trần gia thôn. Buổi sáng và buổi tối đều khá lạnh.
Tần Hạo đang cảm thấy muộn phiền thì một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng xuống gần đó. Bầu trời bỗng sáng rực giống như ban ngày.
“Phải rồi! Có thể nhân cơ hội này ngó xem rốt cuộc bên trong khắc cái gì!”
Tần Hạo quay người đi, chú ý tới bức tường bóng loáng phía sau.
Tiếng sét nặng nề vẫn rền vang.
Tần Hạo tập trung tinh thần một lúc lâu, đột nhiên tia sét lại giáng xuống. Trong nháy mắt, Tần Hạo mở to mắt và nhìn thấy cảnh tưởng khó quên nhất trong đời.
Bên trong hang đá cao hơn bốn mét, phía trên bức tường bóng loáng là một đôi mắt đỏ máu như ma thần cổ đại giáng thế. Khuôn mặt dữ tợn, sát khí đằng đằng nhào tới.
Nó mang theo sát khí vô cùng khủng khiếp. Tần Hạo mới chỉ nhìn một cái mà dường như đã bị chết lặng bởi hung thú đó.
“Phụp!”
Một ngụm máu tươi phun ra.
Tần Hạo ngã xuống, đầu óc trống rỗng. Đúng lúc này, thế giới lại rơi vào bóng đêm, bên ngoài vẫn là tiếng sấm vang rền nhưng cứ như anh không hề nghe thấy. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh về con hung thú to lớn kia.
Anh cứ nằm dưới đất một hồi lâu mới từ từ bình tĩnh lại. Tần Hạo rơi vào trạng thái sợ hãi trước giờ chưa từng có.
“Đây là thứ gì vậy? Sao đáng sợ như vậy chứ?”
Khi mới vào Trần gia thôn, anh từng bị dọa sợ bởi kiếm ý trên bia đá. Và đã cạn lời với Trần gia thôn. Thật không ngờ còn có thứ đáng sợ hơn như vậy tồn tại.
Đây chính là bí mật mà Trần gia thôn bảo vệ sao?
Trên đời này thật sự có thần ma tồn tại chắc? Nếu không thì hung thú kia là gì chứ?
Tần Hạo cảm thấy khó hiểu, nhưng anh đã hiểu vì sao ở đây lại tối như vậy. Xem ra cái hang này không hề đơn giản.
Nếu mà nhìn rõ trong cái hang này, bản thân nằm trong tầm chú ý của con thú với đôi mắt đỏ như máu kia thì chắc chắn sẽ dựng cả lông tóc khi ở lại đây chứ đừng nói tới việc ngủ.
Thật đáng sợ!
Rốt cuộc đám người của Trần gia thôn đang làm cái quái quỷ gì vậy?
Càng nghĩ càng thấy kinh hãi. Và tính tò mò cũng theo đó dâng lên. Anh nằm dưới đất một hồi lâu. Sau khi nhổ ngụm máu ra thì một lúc lâu sau mới hồi phục lại. Ngoài vết thương ở ngực thì không có gì khác thường nữa.
Anh lại bò dậy, đi tới bức tường bóng loáng trong động. Lần này anh mang theo tâm trạng kính sợ. Nếu như không nhìn thấy bức vẽ đó thì có khi anh cũng chẳng quan trọng hóa vấn đề. Thế nhưng bây giờ anh bắt buộc phải cẩn thận.
Nhưng nếu không có nguồn sáng, muốn biết rõ bí mật ở nơi đây thì đúng là quá khó khăn.
“Xem ra, đành phải đợi Diệp Thanh Trúc mang đồ tới rồi!”
Sờ một lúc, không có tiến triển gì, Tần Hạo đành phải từ bỏ.
Đêm đã khuya.
Bên ngoài vẫn mưa to. Cơn mưa thu tới bất ngờ, cứ rơi mãi, rơi cả đêm. Không khí trở nên lạnh lẽo.
Tần Hạo cứng người vì cơn lạnh.
“Có khi nào bị tà ma xâm nhập không nhỉ?”
Anh thầm nghĩ và chẳng thể ngủ được. Thi thoảng trong đầu lại hiện lên hình ảnh khi nãy, gợi nhớ từng chút từng chút một.
Cùng với sự hoan tưởng của anh, bức họa chỉ nhìn một lần kia dần dần được hình thành trong đầu.
Tần Hạo kinh ngạc. Thật không ngờ anh còn có khả năng nhìn một lần mà ghi nhớ mãi. Đến cả hình ảnh thoáng qua mà cũng có thể gợi lại từng chút một trong đầu.
Anh nhắm mắt, bức hình trong đầu hiện ra mỗi lúc một lớn, từng chút một bổ sung toàn bộ.
Đây là hình ảnh một con hung thú thời cổ đại đang gào thét. Con hung thú này mặt xanh răng nanh. Mắt đỏ như máu, nhìn giống hổ, có tứ chi, đuôi mọc đầy gai nhọn, toàn thân có vẩy như kỳ lân, hơn nữa còn có đầu rồng.
Tần Hạo chưa từng nhìn thấy hình ảnh kỳ lạ như vậy bao giờ. Những truyền thuyết cổ đại có trong trí nhớ cũng không hề thấy ghi chép về con hung thú nào như vậy.
“Nơi đây làm gì có thứ có trong truyền thuyết chứ? Lẽ nào Trần gia thôn là một dân tộc thiểu số? Bọn họ có tranh tín ngưỡng riêng của mình? Con hung thú này chính là đối tượng sùng bái của họ sao?”
Tần Hạo không ngừng suy nghĩ, luận đoán bí mật trong đó.
“Nhưng cũng không đúng. Nếu đúng là tranh tín ngưỡng của Trần gia thôn thì bọn họ không nên đặt nó trong động mà là nơi có thể nhìn thấy để có thể thờ cúng bất cứ khi nào mới phải”.
Mặc dù người của Trần gia thôn có võ công cao cường. Ai cũng là cao nhân tuyệt đỉnh, nhưng so với bức hình có thể trấn áp người khác phải nôn ra máu như bức hình hung thú này thì thực đúng chẳng là gì. Đây đã được coi như thần thoại rồi.
Không được, mình nhất định phải nắm rõ bí mật trong đó!
Tần Hạo quyết định, đợi Diệp Thanh Trúc mang đồ tới sẽ nghiêm túc nghiên cứu.
Cuối cùng cũng đợi tới trời sáng. Lúc này càng khó khăn hơn trước đó. Tần Hạo trông ngóng chờ mong nhưng không thấy bóng dáng của Diệp Thanh Trúc đâu. Bụng anh cũng đã đói meo.
Nhất là trận nôn tối qua đã khiến tinh thần anh không còn được tốt, sắc mặt đã tái nhợt.
“Diệp Thanh Trúc chết tiệt, sao vẫn chưa tới thế không biết? Không phải xảy ra chuyện rồi chứ?”


Tần Hạo suy nghĩ vẩn vơ. Bên ngoài mưa đã tạnh. Mặt trời đã nhô lên. Ánh nắng chiếu xuống mặt đất, không khí trong lành, mang theo mùi đất ngái khiến tinh thần trở nên sảng khoái.
Nhưng lúc này Tần Hạo làm gì có tâm trạng mà thưởng thức.
Cuối cùng người đưa cơm cũng tới nhưng không phải là Diệp Thanh Trúc mà là một cô gái khác.
Tần Hạo quen cô gái này. Đó là một người phụ nữ bình thường ở Trần gia thôn, và cũng là vợ của một trong mười tám người đàn ông mình đồng da sắt kia. Trước đó Tần Hạo cố tình chọc đối phương tức giận, còn nói linh tinh kiểu như 'cho tôi mượn vợ của anh sờ một lúc đi'.
Có thể thấy người phụ nữ này khá ưa nhìn.
Thế nhưng hôm nay Tần Hạo chẳng cảm thấy vậy. Lúc này người mà anh mong tới nhất là Diệp Thanh Trúc. Anh cảm thấy Diệp Thanh Trúc xinh đẹp hơn bất kỳ cô gái nào.
“Diệp Thanh Trúc đâu?”, Tần Hạo chẳng buồn chớp mắt, cứ nhìn chăm chăm người phụ nữ, hỏi dồn dập.
Biểu cảm của người phụ nữ hết sức kỳ lạ. Sau khi cẩn thận nhìn đằng sau không có người thì cô ấy nói một câu.
“Đợi một lát là anh có thể gặp được cô ấy!”
“Đợi một lát là gặp? Ý gì vậy?”
Tần Hạo ngạc nhiên. Không hiểu ý của người này. Diệp Thanh Trúc có việc không tới được nên nhờ cô ấy đưa cơm tới cho mình sao?
Có phải vì chuẩn bị những thứ kia phiền phức qua nên Diệp Thanh Trúc cần thời gian không?
Nhưng chỉ là chăn mền và thứ có thể đốt lửa mà khó đến vậy sao?
Người phụ nữ kia chỉ nói đúng một câu rồi im lặng.
Nếu cô ấy biết trước đó Tần Hạo đã từng sỉ nhục mình thì có khi sẽ chẳng nói với anh lời nào cũng nên.
Tần Hạo đành bực bội ăn cơm. Người phụ nữ đợi anh ăn xong bèn bỏ đi.
Tần Hạo cứ đợi mãi đợi mãi cho tới khi đợi được Diệp Thanh Trúc.
Nhưng không chỉ có một mình cô tới, hơn nữa hình như cô còn không chủ động muốn tới.
Trần Lạc Vũ và Trần Bán Hiền, mỗi người một tay, áp tải Diệp Thanh Trúc như một con sâu nhỏ, bắt cô đi tới.
Chương 513: Cùng nhau bị nhốt

“Nhị trưởng lão, tam trưởng lão, cháu sai rồi, xin hai ông tha cho cháu, cháu không dám làm vậy nữa!”

Diệp Thanh Trúc vừa khóc vừa xin được tha thứ.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy thật đáng thương.

Từ trước đến này Tần Hạo chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, nhưng cũng không` biết đã xảy ra chuyện gì khiến Diệp Thanh Trúc trở nên như vậy.



Hai người Trần Lạc Vũ mang vẻ mặt lạnh lùng, vô tình, không nói lời nào, chỉ thấy Trần Bán Hiền đi đến gần hang núi, xoay vật gì đó, sau đó liền thấy hàng rào sắt của cửa hang vang lên một tiếng.

Tần Hạo ngạc nhiên, bọn họ muốn nhốt Diệp Thanh Trúc vào trong sao?

Nhưng cũng cùng lúc đó, không biết từ lúc nào Trần Lạc Vũ xông đến trước mặt, dùng mũi chân đá nhẹ một cái, đã đạp anh vào trong hang .

Bên cạnh còn có thêm một người.



Ban nãy Diệp Thanh Thúc còn bị Trần Lạc Vũ cầm trên tay như một con gà, bây giờ cũng bị cho vào hang.

Hàng rào sắt lại rung lên rồi đóng lại.

Trần Bán Hiền đi đến trước hang động, lạnh lùng nhìn hai người rồi nói: “Xem cháu còn trộm đồ đem qua đây thế nào nhé!”

Tần Hạo ngạc nhiên, thì ra Diệp Thanh Trúc vì lấy những thứ đó nên bị bắt.

“Này, rốt cuộc mấy người có ý gì? Chỉ là một bức tranh quái thú thôi, sao không cho người khác xem chứ? Giấu như vậy là sao?”

Tần Hạo vừa nói xong, sắc mặt hai người nhà họ Trần liền thay đổi.

Trần Lạc Vũ lo lắng hỏi: “Cậu nhìn thấy rồi?”

Trần Bán Hiền cũng dùng ánh mắt lạnh như dao nhìn Tần Hạo không chớp mắt.

“Không phải chỉ là một bức tranh thôi sao, tôi chỉ muốn tìm chút ánh sáng để nhìn, có gì to tát chứ, chỉ là xem chút thôi mà, sao phải nhốt người ta vào?”

Trần Lạc Vũ lại hỏi: “Cậu thật sự đã nhìn bức tranh rồi sao? Cậu không bị làm sao à?”

“Sao lại không sao. Mẹ nó, bức tranh nhìn ghê quá, dọa tôi sợ chết khiếp!”

Ánh mắt sắc lẹm của Trần Lạc Vũ nhìn vết máu trên cửa hang, ánh mắt cổ quái, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Bán Hiền rồi quay người rời đi.

“Này, rốt cuộc mấy người muốn sao chứ! Thả tôi ra!”

Tần Hạo ở đằng sau hét lớn, nhưng đáng tiếc hai người họ đã đi xa rồi.

Sau khi hai người Trần Lạc Vũ rời khỏi hang động, vẻ mặt vẫn nặng nề như vậy.

“Tên nhóc đó, sao có thể nhìn được bức tranh đó chứ?”

Trần Lạc Vũ nghi ngờ, không ngừng suy đoán, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra đáp án.

Trần Bán Hiền nhíu mày suy tư một lát rồi nói: “Có thể là sờ, cùng có thể là tia chớp hôm qua, nhưng dù thế nào, đúng là cậu ta đã nhìn thấy, hơn nữa còn bị bức tranh ác thú làm cho hộc máu!”

“Chỉ hộc máu thôi sao! Sao có thể như vậy được?”

Trần Lạc Vũ ngạc nhiên nói.

Nghe ông ta nói vậy, Trần Bán Hiền cũng thở dài một tiếng nhưng không nói gì rồi đi vào thôn. Lúc rời đi, ông ta nặng nề nói: “Anh hai, em thấy tên nhóc đó cũng là cơ duyên của cậu ta, hoặc là cậu ta chính là hy vọng của chúng ta!”

“Nhưng dù sao cậu ta cũng không phải người nhà họ Trần!”

Sắc mặt Trần Lạc Vũ hơi thay đổi, nhưng nghĩ một hồi cũng chỉ có thể nói ra mấy câu không đầu không đuôi.

Trần Bán Hiền thở dài, nói: “Người nhà họ Trần, người nhà họ Trần, haizz, là người gì thì có sao chứ. Cũng có thể vì chúng ta đều là người nhà họ Trần, cùng chung huyết thống nên mới bị nhốt ở đây!”

Trần Bán Hiền nói xong câu này liền rời đi.

Ông ta đi rất xa rồi như Trần Lạc Vũ vẫn đứng đó, quay người nhìn về phía vùng cấm địa của nhà họ Trần, sau đó cũng thở dài một hơi, nói: “Cũng có thể là sự cố chấp của tổ tiên chúng ta!”

...

Hy vọng của Tần Hạo lại bị dập tắt một lần nữa, vốn dĩ nghĩ rằng Diệp Thanh Trúc sẽ mang đến tia hy vọng nào đó, có thể nhìn thấu mọi việc, nhưng không ngờ giờ đến cô ấy cũng bị nhốt vào đây.

“Chết tiệt! Cái quái gì thế này!”

Trong lúc tức giận, anh nhìn xung quanh động rồi lại nhìn Diệp Thanh Trúc.

Nha đầu này giờ còn có tâm trạng ở đó mà sờ soạng, xem ra không hề buồn bã gì cả.

“Này, em đang nghĩ gì đó?”

Tần Hạo thẫn thờ hỏi.

Diệp Thanh Trúc không quay đầu, nói vọng ra từ phía trong.

“Chẳng nghỉ gì cả. Anh thì sao?”

Tần Hạo ngẩn người một lúc, thở dài nói: “Anh đang nghĩ, không biết anh có nên đến đây không. Anh luôn cảm thấy hình như mình bị lừa đến đây. Em nói thật cho anh biết đi, có phải em lừa anh không?”

Bỗng nhiên Diệp Thanh Trúc xông tới, nói to: “Anh giỏi quá, vậy mà cũng đoán ra được, giỏi lắm!”

Tần Hạo nhìn dáng vẻ khinh thường của cô ấy liền biết lời của mình nói không đúng, rõ ràng tự mình bám lấy không chịu đi, giờ lại trách người khác, haha!

“Thôi, anh không vui nên nói bừa thôi!”, Tần Hạo suy nghĩ, thở dài một tiếng.

Diệp Thanh Trúc cười, nói: “Sao lại không vui chứ, em thì rất vui!”

“Bị nhốt ở đây, cũng không biết bị nhốt bao lâu. Em còn cười được à. Mẹ nó, rốt cuộc chúng ta đến đây làm gì? Không phải đến để cứu Lâm Vũ Hân sao? Sao anh cứ cảm thấy cô ấy sống còn tốt hơn chúng ta nhiều, không cần chúng ta cứu, mà anh thấy là cô ấy đến cứu chúng ta mới đúng!”

Tần Hạo càng nghĩ lại càng thấy lời của mình rất chính xác.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong một tháng nay, đúng là có cảm giác bị trêu đùa.

Diệp Thanh Trúc cười nói: “Không phức tạp như anh nghĩ đâu, thật ra anh cũng không cần cảm thấy không vui, anh đã đạt được mục đích của mình rồi không phải sao?”

“Mục đích gì?”, Tần Hạo không hiểu.

Diệp Thanh Trúc đi đến ngồi bên cạnh anh, cười nói: “Không phải anh muốn em mang đến cho anh chút anh sáng sao? Anh làm được rồi!”

“Cái gì cơ? Đồ đâu?”

Tần Hạo ngạc nhiên, tưởng rằng Diêp Thanh Trúc giấu gì đó như bật lửa trong người, đưa tay ra lần mò túi của cô ấy.

Diệp Thanh Trúc vẫn ngồi im để mặc cho anh lần mò trên cơ thể mình.




Nhưng tìm mãi cũng không thấy đồ vật nào có tác dụng, trên người cô ấy cũng không có gì.

“Mang đến rồi thì lấy ra đây đi!”

“Không phải anh nhìn thấy rồi sao? Thứ đó chính là em!”

“Đừng có đùa!”

“Em không đùa, anh không biết nguyên lý ma sát để tạo ra nhiệt sao? Chỉ cần hai chúng ta không ngừng ma sát thì sẽ sinh ra nhiệt lượng, có thể tạo ra lửa. Có lửa rồi thì có thể nhìn thất rốt cuộc ở đó có chuyện gì rồi!”

“Em điên à!”

“Được thôi, coi như em chưa nói gì. Nhưng trong hang này vừa không có gì ăn, vừa không có gì chơi, chán thật đấy. Chúng ta có nên làm gì đó không?”

“Không có tâm trạng!”

“Đi mà!”

“Đừng nghịch nữa, anh không có hứng thật, hơn nữa ở đây cũng không tiện!”




“Đi mà, người ta muốn mà, hơn một tháng không làm gì rồi, em nhớ lắm. Người ta đặc biệt tắm sạch sẽ đấy, đảm bảo thơm phức luôn!”

“Em...”

“Đến đây!”

Diệp Thanh Trúc vừa nói vừa đè người nào đó xuống đất, rồi áp người xuống cắn má anh. Truyện được đăng trên ReadMe và FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Bên trong động rất yên tĩnh, bên ngoài có một tiếng động cũng có thể nghe rất rõ.

“Có người đến, mau mặc quần áo vào!”

Tần Hạo nhanh chóng bò dậy.

“Mặc gì chứ, chút nữa lại phải cởi, phiền chết đi được, lâu rồi không được cởi hết như vậy, mát lắm, em không mặc”

Diệp Thanh Trúc vừa nói vừa chầm chậm đứng dậy, vươn mình một cái rồi đi về cuối động.

Bên trong tối om không nhìn thấy gì cả.

Chương 514: Cho tới tận trời sáng

Người tới chính là cô gái đưa cơm. Khi cô đi tới cửa hang thì Tần Hạo đã mặc xong quần áo.

Cô gái liếc nhìn, thấy quần áo của Diệp Thanh Trúc dưới đất, thậm chí tới cả đồ lót cũng có thì kinh ngạc.

“Tiểu Thanh đâu?”

Người phụ nữ tò mò hỏi.



Tần Hạo lập tức cứng họng.

Chỉ nghe thấy Diệp Thanh Trúc ở trong trả lời: “Tôi ở đây. Yên tâm đi. Tôi không sao. Anh ấy sẽ không ăn sống tôi đâu, có ngon lành gì cho cam chứ!”

Quần áo ở đây, người thì bên trong đáy động. Người phụ nữ dường như nghĩ tới điều gì bèn chun mũi, ngửi thấy một mùi lạ, sắc mặt bỗng tái mét, chửi bới: “Đúng là một cặp chó má không biết liêm sỉ! Hừ!”

Tần Hạo nghe thấy vậy thì tức giận: “Này, cô nói năng cẩn thận, mẹ kiếp tôi động chạm tới cô đấy à?”



“Ban ngày ban mặt còn làm chuyện đó trong động, đúng là mặt dày. Đừng hòng ăn cơm ngày hôm nay nữa! Hừ!”

Người phụ nữ vốn đang lấy cơm ra bèn đặt lại, quay mông bỏ đi.

Tần Hạo điên máu đứng đằng sau chửi: “Đồ nhà quê, đợi ông đây thoát ra sẽ đập cô một trận. Khoa trương cái dắm à. Ông cứ thích làm ở đây đấy. Tới mà cắn đây này, mẹ nó!”

Những ngày này anh thực sự bị đám người của Trần gia thôn trấn chỉnh tới mức điên máu. Một người phụ nữ đưa cơm mà cũng dám bật lại khiến anh hơi bị tức.

Thế nhưng có chửi cũng vô ích!

“Không sao, ngủ một giấc, ngày mai mình lại nghĩ cách!”, Tần Hạo thở dài.

Diệp Thanh Trúc hỏi: “Nghĩ cách? Nghĩ cách gì cơ?”

“Ngày mai nói tiếp!”

Tần Hạo vừa nói xong thì đã thấy Diệp Thanh Trúc nằm xuống, gối đầu lên người anh. Cơ thể cô chạm đất, cuộn tròn. Hình như cô cảm thấy hơi lạnh.

Trong khoảnh khắc, trong lòng Tần Hạo bỗng dậy lên niềm thương xót. Cô gái ngốc này.

“Đồ ngốc này, không biết nằm lên người anh ngủ sao!”

Tần Hạo mắng một câu, sau đó ôm chặt Diệp Thanh Trúc vào lòng, để cô nép vào ngực anh, cả người áp sát vào anh.

Cứ như vậy họ ngủ qua một đêm. Sáng ngày hôm sau, cả người Tần Hạo ê ẩm. Anh vận động bên trong hang một hồi lâu mới hồi phục trở lại. Anh chỉ cảm thấy đói meo, tối qua tốn sức quá.

Người đưa cơm vẫn tới. Vẫn là người phụ nữ đó.

Lần này, cuối cùng hai người cũng đã ăn mặc chỉn chu, nên cô gái kia không còn giày vò họ nữa.

Cô gái chẳng nói gì, chỉ lấy cơm canh, rồi nhét thêm một cái bô vào.

“Có thể nào không mang theo cái thứ này khi đưa cơm không? Không thể đi đưa thêm một lần sao?”, Tần Hạo nhìn cái bô lập tức chẳng buồn ăn.

Người phụ nữ bực dọc: “Không cần phải không, vậy thì tôi mang đi!”

“Đặt xuống đi!”

Tần Hạo vội vàng nói.

Thứ này mặc dù tạm thời không cần nhưng sớm muộn gì cũng phải dùng tới.

Hai người ăn uống qua loa. Cô gái kia lại quay mông bỏ đi. Mông cũng to đáo để.

“Cái đồ lẳng lơ này, miệng thì nói là không thèm, thế mà cứ dụ dỗ mình!”

Diệp Thanh Trúc bỗng hô lớn: “Wow, Tần Hạo tên khốn này, dám nói năng như vậy trước mặt em à. Anh thật thà thừa nhận đi, có phải anh định câu cô ta không?”

“Anh chỉ nói thôi mà!”, Tần Hạo lúng túng nói.

“Chồng, anh lợi hại thật đấy, mau xử cô ta đi, để cô ta đi mở hàng rào sắt. Em nhớ là tam trưởng lão xoay bộ phận nào đó, chắc cũng không quá khó đâu. Lên đi anh! Mau dùng nam nhân kế!”

Tần Hạo suýt rớt mông xuống đất, nhìn Diệp Thanh Trúc với vẻ kinh ngạc. Không ngờ, những lời như vậy mà cô ấy cũng nói ra được.

“Em có coi anh là người đàn ông của em không vậy?”, Tần Hạo cảm thấy khó chịu.

“Không hề, anh vậy à?”, Diệp Thanh Trúc trả lời không chút do dự.

Tần Hạo lắc đầu, không muốn đôi co với cô. Anh biết cô lại nói linh tinh thôi. Nghĩ tới chuyện cô nói tối qua anh lên tiếng: “Khởi công nhé?”

“Nào, anh viết những chữ trên tường kia ra, em xem!”, Diệp Thanh Trúc quay người chỉ về phía sau. Cô ấy cũng đi sờ những chữ trên bức tường.

Tần Hạo kinh ngạc: “Em biết à?”

“Biết không nhiều, để xem. Ấy? Anh có vẻ ngạc nhiên nhỉ. Ầy, không cần ngạc nhiên, chị đây ngầu vậy đấy, người trong thôn đều biết cả. Chỉ có người ngoài không biết thôi. Bởi vì những chữ này rất đặc biệt, chỉ có người trong Trần gia thôn mới có cơ hội được học”.

Tần Hạo càng ngạc nhiên hơn. Như vậy quả nhiên Trần gia thôn có cất giấu một bí mật kinh thiên động địa nào đó.

Trước đó một người sờ túi sờ lui chẳng có hiệu quả gì. Bây giờ có thêm người giúp thì tiện hơn nhiều rồi.

Những chữ khắc trên tường to cỡ quả trứng gà nên sờ không khó. Nếu là chữ giản thể thì Tần Hạo có thể biết nó là gì.

Theo như những gì Diệp Thanh Trúc nói. Từ trên xuống dưới sờ nhận biết rõ từng chữ một. Sau đó khắc lại ở cửa hang nơi có ánh sáng, tầm buổi chiều là hai người đã hoàn thành được một nửa.




Còn bức hình to ở chính giữa thì tạm thời không dễ sao chép. Hơn nữa Tần Hạo cũng đã nắm rõ hình đó nên không cần chép lại.

Hai người ồn ào, tay cũng không ngừng làm việc. Tới tối thì họ đã gần như hoàn thành được toàn bộ chữ trên bức tường.

Đợi đến ngày hôm sau, sau khi xác định lại một lần nữa thì hai người bắt đầu cuộc đấu nhận chữ.

Nói là cuộc thi đấu nhưng thực ra chỉ có một mình Diệp Thanh Trúc làm. Tần Hạo đứng bên cạnh làm khán giả.

Diệp Thanh Trúc trông vừa nghiêm túc, căng thẳng vừa chau mày suy nghĩ. Cô đặt ngón tay lên miệng, bất giác cắn phải. Dường như cô đang gặp phải khó khăn.

“Đây hình như là một bộ khẩu quyết công pháp! Nhưng em chưa từng nghe thấy công pháp nào kỳ dị đến vậy, không biết là thứ gì!”

Một lúc lâu sau Diệp Thanh Trúc mới lên tiếng.

Tần Hạo hơi sững sờ, sau đó đột nhiên nghĩ tới lúc người của Trần gia thôn nhốt mình ở đây, Trần Lạc Vũ đã từng nói, ở đây có thứ hay ho. Có thể lấy được hay không thì phải nhờ vào cơ duyên tạo hóa của chính mình.

Hơn nữa, ông ta còn nói, có thể qua được ải thứ hai hay không thì trí tuệ và may mắn có mối quan hệ rất lớn đối với cái hang này.

Lẽ nào đây chính là thứ hay ho đó. Là một công pháp xa lạ hay sao?




Tần Hạo cũng không khỏi kích động khi nghĩ vậy.

Công pháp có thể khắc trên tường đá cùng với con hung thú cổ xưa kia đương nhiên không thể là thứ công pháp tầm thường rác rưởi. Không chừng có khi anh có thể một bước lên tiên cũng nên.

Đương nhiên bản thân anh một chữ cắn làm đôi không biết thì phải dựa vào sự giúp đỡ của Diệp Thanh Trúc.

“Em mau dịch những thứ này ra đi rồi tính!”

Tần Hạo vội vàng nói.

Diệp Thanh Trúc gật đầu. Lúc này, cô không còn giống cô nha đầu hoang dã lắm chuyện bình thường nữa mà trông nghiêm túc vô cùng.

Từng con chữ kỳ lạ được Diệp Thanh Trúc dịch ra giản thể. Từng chữ khắc trên bức tường có một bộ phận Diệp Thanh Trúc cũng không biêt nên đành đánh dấu lại.

Điều này khiến Tần Hạo vô tình nghĩ tới một chuyện cười.

“Tôi và ông xã cứ gạch gạch vẽ vòng tròn với nhau cho tới tận trời sáng…”



Chương 515: Không thể tưởng tượng nổi
Đợi sau khi Diệp Thanh Trúc dịch xong những dòng chữ kia, định nói thì phát hiện Tần Hạo đang đứng ngây người ở phía sau, đôi mắt thất thần. Không biết anh đang nghĩ gì mà cô gọi mấy lần anh cũng không phản hồi.
“Này, anh làm sao thế? Bị những nét chữ hùng hồn này của em khiến sợ hãi rồi à? Ha ha, quả nhiên. Diệp Thanh Trúc mình đúng là một thiên tài, dùng đá khắc đại mà cũng tạo ra được tuyệt tác như thế này!”
Tần Hạo bừng tỉnh, trợn mắt với cô rồi nói giọng khinh bỉ: “Chữ như gà bới mà cũng khoe khoang. Tránh qua một bên để anh xem!”
Tần Hạo tỏ vẻ thản nhiên nhưng thực ra trong lòng đang kinh hãi.
Những chữ được dịch ra không khó hiểu lắm. Thế nhưng, liên kết lại thì lại khiến anh có cảm giác quen thuộc tới không ngờ.
Không phải anh cảm thấy đã gặp môn công pháp này ở đâu nhưng nó cứ như được khắc tạc trong đầu anh vậy. Khiến anh nhìn là hiểu ngay. Hơn nữa, không chỉ ý nghĩa về mặt con chữ mà đến ngay cả hàm ý cũng đều vô cùng rõ ràng.
“Có phải mình đã từng luyện không?”
Tần Hạo khẽ lầm bầm sau đó đột nhiên kinh hãi và nghĩ tới một khả năng cực lớn.
Công pháp này quen quá!
Anh lập tức vận chuyển nội công ‘Chân Long Cửu Biến’. Vận chuyển châu thiên dựa theo công pháp mà Diệp Thanh Trúc đã dịch ra, bỗng nhiên một luồng chân khí giống như được sống lại, không hề đợi Tần Hạo kiểm soát liền dâng lên như nước lũ.
Từng luồng chân khí chạy khắp cơ thể, không cần Tần Hạo chỉ dẫn. Thực sự vô cùng thần kỳ.
“Ở đây có lẽ là chữ ‘khiếu’!”
“Đây là chữ ‘nguyên’”
“…”
Tần Hạo chỉ vào những chữ được khoanh tròn với vẻ khẳng định. Đây là sự phản ứng của anh về đường đi của công pháp.
Diệp Thanh Trúc nghe thấy thì không dám tin.
“Sao anh biết?”, cô cẩn thận đối chiếu thì phát hiện Tần Hạo nói phần lớn đều đúng.
“Không thể nào, anh chưa từng học qua những chữ này, sao có thể nhận ra chứ?”
Tần Hạo lắc đầu. Chuyện này anh không có cách nào giải thích được với cô và cũng không cần thiết.
Quả nhiên, bản thân anh đã từng luyện công pháp này.
Tất cả các vấn đề dường như trong phút chốc đã có lời giải đáp.
Nguồn gốc của việc sư phụ Trần Linh Tố có được công pháp này thì không cần nói rồi, chắc chắn là chép từ trong cái hang này ra. Theo như những gì được dịch ra thì anh mới chỉ luyện có một phần. Nói cách khác, khi đó sư phụ chưa kịp chép hết toàn bộ mọi thứ bên trong hang này.
Vậy thì vấn đề tới rồi. Tại sao sư phụ lại truyền công pháp cho mình chứ?
Bây giờ không có cách nào biết được câu trả lời, phải đợi khi thoát ra tìm cơ hội hỏi sư phụ mới được.
Tần Hạo không khỏi kích động. Anh phát hiện ra, Chân Long Cửu Biến mà mình từng luyện chỉ là một phần nhỏ của môn công pháp này. Hơn nữa chỉ là những điều cơ bản, những thứ cao minh hơn đang nằm ở phía sau.
Và thế là anh bắt đầu luyện công từ cơ bản. Anh cứ ngồi đó với vẻ tập trung cao độ.
“Này, sao anh không nói gì vậy?”
Diệp Thanh Trúc nhìn anh với vẻ kỳ lạ, sau đó thấy bộ dạng của anh thì cũng biết là anh đang luyện công nên không quấy rầy nữa mà ngoan ngoãn ngồi qua một bên.
Ngồi một lúc thì Diệp Thanh Trúc không chịu nổi tính tò mò của mình bèn chạy lại. Cô nghiên cứu kỹ môn công pháp. Tuy nhiên mặc dù cô hiểu mặt chữ nhưng rốt cuộc luyện thế nào thì cô lại chẳng có chút đầu mối gì.
“Hầy, thôi bỏ đi, xem ra mình không có năng lực bẩm sinh rồi!”
Diệp Thanh Trúc thở dài, nằm xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên. Một lúc sau cô lại nhìn Tần Hạo, thực sự là cảm thấy chán ngắt.
Cô không nhịn được bèn kéo vạt áo của anh.
Không có phản ứng gì. Bất động.
Sau đó cô cũng không nghĩ ngợi nhiều bèn đưa tay ra đẩy Tần Hạo một cái.
Khi tay cô vừa động vào da Tần Hạo thì cả cơ thể anh phát ra một luồng ánh sáng trắng bao trùm lấy, một luồng sức mạnh vô cùng to lớn bùng nổ, đánh bật Diệp Thanh Trúc ra ngoài, khiến cô đập mạnh xuống đất.
Diệp Thanh Trúc không buồn quan tâm có đau hay không mà vội vàng bò dậy nhìn bộ dạng lúc này của Tần Hạo, cô há miệng với vẻ kinh ngạc.
Tần Hạo được bao trùm bởi một luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt. Anh nhắm mắt, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Cả cơ thể giống như tiên nhân giáng trần, một luồng khí tức uy nghiêm bộc phát khiến Diệp Thanh Trúc sợ hãi không dám làm gì nữa đành đứng cách xa và ngồi ở đó quan sát.
“Anh ấy đang luyện công? Thành công rồi sao?”
Diệp Thanh Trúc nhìn thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy phấp phỏng. Nhưng nghĩ tới công pháp vô danh trên mặt đất kia thì cô lại kích động.
Cô cởi đồ ra, xé một miếng vải lớn rồi cắn ngón tay chảy máu và chép toàn bộ công pháp đó lại.
“He he, mình không luyện nổi, nhưng cái thứ này lợi hại như vậy sau này mình sẽ cho con trai mình tu luyện, không chừng lại trở thành thần tiên!”
Cô bỏ miếng vải vào trong túi, nhìn mớ quần áo chẳng ra hình thù gì trên mặt đất thì cảm thấy thú vị và bắt đầu chơi trò thiết kế.
Cô xé lưng áo tạo thành trang phục hở lưng gợi cảm.
“Diệp Thanh Trúc à Diệp Thanh Trúc, mày đúng là thiên tai, tao ngưỡng mộ mày chết đi được!”
Cô vừa lầm bầm vừa đi ra khỏi miệng hang.


Một mình chán ngắt. Cuối cùng thì cô cũng hiểu ra tại sao Tần Hạo trước đó lại bắt cô trò chuyện với mình rồi. Cô vốn là người không chịu nổi cô đơn, bây giờ Tần Hạo chẳng khác gì cái xác chết khiến cô cảm thấy khó chịu chết đi được.
Tần Hạo cứ ngồi đó luyện công cả một ngày trời. Ánh sáng trên cơ thể đã nhạt đi nhiều. Lúc này trông anh không có gì khác thường, chỉ là đang chìm vào cảnh ý thần kỳ nào đó mà thôi.
Một ngày trôi qua, Tần Hạo từ từ mở mắt. Một đường kiếm ý như thật phóng ra từ mắt anh. Kiếm khí vô hình nhưng đâm xuyên qua bức tường đá tạo thành một cái lỗ nhỏ.
“Anh tỉnh rồi à?”
Diệp Thanh Trúc nhảy từ trong ra, nhìn thấy Tần Hạo mở mắt thì vô cùng vui mừng.
Tần Hạo mỉm cười gật đầu.
Diệp Thanh trúc đang định chạy tới ôm anh thì bỗng nhiên khựng lại.
“Anh, hình như thay đổi rồi!”
Diệp Thanh Trúc chỉ vài mặt anh. Trước đây, ấn tượng Tần Hạo mang tới cho cô là một kẻ vô lại, chẳng khác gì người thường. Nói đúng hơn là trông còn vô lại hơn những người phàm tục kia một chút.
Nhưng lúc này cô lại nhìn thấy bóng dáng của tam trưởng lão Trần Bán Hiền toát ra từ người anh.
Đúng vậy, khí chất của Tần Hạo đã thay đổi rất nhiều. Giống như một thanh kiếm thần được tuốt ra khỏi vỏ, cả cơ thể tràn đầy kiếm ý. Nhìn anh giống như nhìn thấy những con chữ trên tấm bia trước thôn.
“Anh làm sao?”
Tần Hạo cố tình hỏi vậy.
Đương nhiên anh biết cơ thể mình đã xảy ra thay đổi lớn. Trên thực tế anh đã tỉnh khỏi trạng thái luyện công từ lâu. Chỉ có điều, khi mới hồi phục ý thức thì chính anh cũng bị bất ngờ.
Sự thật kỳ của môn công pháp này thật không thể tưởng tượng nổi.
Nếu không phải đích thân anh từng trải nghiệm thì chắc chắn anh sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.
Chương 516: Bí mật lớn nhất
Bây giờ anh đã nhớ hết toàn bộ khẩu quyết của công pháp, hơn nữa còn học được một phần trong đó.
Chủ yếu nhất là công pháp này hoàn toàn không giống [Chân Long Cửu Biến] anh luyện tập trước đó. Sau khi tập luyện, lực lượng chân long anh tu luyện nhiều năm hóa thành những luồng kiếm khí vô hình, xảy ra thay đổi về chất!
Đây là công pháp kiếm đạo!
Thật ra không khó hiểu lắm đâu. Công pháp kiếm đạo này dung hợp chí lý của vạn vật trên thế gian, là một bộ thần kiếm quyết tối cao, tên là [Cửu Chuyển Thần Kiếm Quyết].
Bí quyết tu luyện của kiếm quyết này là chuyển hóa tất cả năng lượng của mọi thứ thành kiếm khí. Trong một ngày một đêm qua, Tần Hạo đã chuyển hóa tất cả chân khí sinh ra từ việc luyện công trước kia của mình thành kiếm khí.
Vì vậy lúc này trông anh giống như một thanh kiếm vậy.
"Đồ đê tiện!"
Diệp Thanh Trúc không nhịn được nói vậy, sau đó nở nụ cười.
Tần Hạo cũng không nhịn được nở nụ cười. Ai ngờ rằng anh lại có thể học được công pháp mà mình đã học rồi.
"Lúc trước khi sư phụ dạy anh cũng không bảo đây là một bộ kiếm quyết. Có điều dựa theo phần cơ sở của công pháp này thì dạy như vậy cũng không sai!"
Tần Hạo cau mày, bắt đầu trầm tư.
Phần cơ sở chủ yếu là học được tâm pháp của bộ kiếm quyết này, sau đó dung hợp với nội công của các loại võ học trên thế gian. Nội lực sinh ra từ tâm pháp này hoàn toàn khác với các loại võ công khác, nó có thể bao dung tất cả.
Luyện đến cảnh giới như Tần Hạo thì có thể học phần sau của bộ kiếm quyết này rồi. Đây mới là khâu quan trọng nhất.
Tần Hạo nhớ tới một người, Trần Bán Hiền!
Lúc gặp nhau lần đầu tiên, anh liền cảm thấy Trần Bán Hiền giống như một thanh kiếm, hơn nữa hơi thở của ông ta khiến anh thấy rất thân thiết. Bây giờ xem ra có lẽ ông ta cũng tu luyện bộ công pháp này.
"Tốt lắm, chúng ta có thể ra ngoài rồi!"
Tần Hạo quyết định tạm thời không nghĩ đến những điều này nữa, đợi đến lúc ra ngoài lại chứng thực những điều này là được.
Điều quan trọng nhất bây giờ là ra khỏi sơn động này.
Không biết người của thôn nhà họ Trần còn cho anh xông qua ải thứ hai không nữa.
Có điều, tuy rằng thực lực của anh đã tăng lên hơn trước, thế nhưng anh vẫn không có cách đánh gãy song sắt trong sơn động này nên chẳng thể ra ngoài được.
Vào lúc ăn trưa hôm sau, Tần Hạo không nhịn được hỏi người phụ nữ kia.
"Chúng tôi phải bị giam ở đây đến lúc nào?"
Người phụ nữ kia liếc nhìn anh, sau đó hờ hững nói: "Sắp rồi. Sao hả, không đợi được mà muốn chịu chết à?"
Tần Hạo nhướng mày, không nói gì nữa.
"Không phải nhị trưởng lão đã sớm nói cho cậu biết rồi sao. Trước cửa ải thứ hai, cậu sẽ có thời gian một tháng để chuẩn bị. Cậu cho rằng nhốt cậu ở đây, mỗi ngày cho cậu ăn cho cậu uống là để vui thôi sao? Không lo luyện công cho đàng hoàng thì chờ chết ở cửa ải thứ hai đi!"
Tần Hạo giật nảy mình, thầm than trí nhớ mình tệ quá. Quả thật nhị trưởng lão đã nói anh có thời gian một tháng để chuẩn bị.
Xem ra thời gian một tháng để chuẩn bị là phải bị giam ở đây một tháng, thế mà anh còn luôn nghĩ muốn ra ngoài, lại không cố gắng luyện công. Đúng là tìm đường chết mà!
Người phụ nữ cầm hộp cơm đi khỏi. Ăn xong, Tần Hạo lập tức tĩnh tọa, bắt đầu luyện công.
"Này, ăn no rồi mà anh không muốn làm chút gì sao?"
Diệp Thanh Trúc lại gần, cạ cánh tay mình lên người anh.
"Đừng phá nữa. Mười ngày nửa tháng không tắm rồi, em không thấy ngại sao?", Tần Hạo mở mắt ra, trừng trừng nhìn Diệp Thanh Trúc, muốn làm cô sốc từ phương diện con gái thích sạch sẽ.
Diệp Thanh Trúc cười ha ha đáp: "Không sao, em không chê anh bẩn đâu!"
"Là anh chê em!"
Tần Hạo tức giận nói.
Diệp Thanh Trúc lập tức bày ra vẻ mặt tủi thân, không phục nói: "Người ta bẩn chỗ nào chứ. Anh ngửi thử xem, hôn lên thử xem, bẩn ở đâu?"
"Đừng phá nữa, anh phải luyện công!"
"Luyện công gì chứ? Luyện thì có gì vui, lại đây đi!"
"Anh muốn luyện công thật mà. Đừng làm phiền anh, nếu không thì đến lúc xông cửa ải thứ hai này sẽ chết chắc!"
"Em cũng phải luyện công. Hai ta cùng luyện đi!"
Diệp Thanh Trúc nói hồi lâu cũng chẳng thuyết phục được Tần Hạo, đành phải nói vậy.
Thấy cô không làm phiền mình nữa, Tần Hạo bèn cười nói: "Được thôi. Em luyện cái của em, anh luyện cái của anh, hai ta không ai làm phiền ai thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Ở đây nhàm chán như vậy, em cũng chẳng thể giương mắt ngồi chờ một tháng kết thúc đâu đúng không?"
"Ừm, vậy anh lại đây. Hai ta luyện công!", Diệp Thanh Trúc cười ha ha, bước đến cởi quần áo của anh ra.
"Anh nói tự luyện mà, em không nghe hiểu lời anh nói sao?", Tần Hạo vô cùng khó chịu. Sao cô nàng này lại cố chấp như vậy chứ? Lẽ nào anh nhất định phải cho cô ăn no mới có thể làm chuyện chính được?
Diệp Thanh Trúc cười đáp: "Đâu có sai. Em đang luyện công mà, lại đây!"
"Cút!"
Tần Hạo tức giận mắng, không thèm để ý đến cô nữa. Anh nhắm mắt, ý thức lại chìm vào trong cơ thể lần nữa.
Lúc này ở không gian vô tận trong đầu, cả người Tần Hạo hóa thành một con người nhỏ bé đang cầm kiếm, múa kiếm trong biển ý thức. Anh không ngừng bắn ra từng luồng kiếm khí vô hình. Mỗi một chiêu mỗi một thức đều phát triển từ những chiêu kiếm trong ký ức của Tần Hạo.
Đây chính là một tác dụng khác của [Cửu Chuyển Thần Kiếm Quyết], chỉ cần là chiêu thức đã xem qua thì không bao giờ quên, sẽ để lại dấu ấn trong đầu. Chỉ cần tập trung chú ý thì chúng lại hiện ra trong lúc lơ đãng.
"[Cửu Chuyển Thần Kiếm Quyết] tổng cộng được chia thành chín tầng. Bây giờ mình còn chưa đến được tầng đầu tiên nữa!"
Tần Hạo đang trầm tư.


Chín tầng [Cửu Chuyển Thần Kiếm Quyết] có uy lực rất mạnh. Muốn lên được tầng đầu tiên thì phải tập luyện được kiếm khí tối cao, kiếm khí từ tâm, khống chế tùy theo ý mình.
Đơn giản mà nói là đến tầng đầu tiên, những kiếm khí phức tạp trong cơ thể sẽ nghe theo sự khống chế của mình, có thể ra khỏi cơ thể, hóa thành kiếm khí vô hình.
Hôm qua kiếm khí xuất ra ngoài lúc anh vừa mở mắt chính là như vậy. Chỉ có điều đây không phải là do Tần Hạo chủ động làm ra, mà là kiếm khí bị trút ra do không khống chế được.
Lúc này Tần Hạo chỉ thiếu một bước nữa thôi, đó là ngưng tụ ra kiếm khí phá thiên. Nguồn kiếm khí này mới là điểm tuyệt diệu chân chính của [Cửu Chuyển Thần Kiếm Quyết].
Nhưng mà muốn luyện thành kiếm khí phá thiên, nói thì dễ nhưng phải không ngừng tinh luyện ra tinh hoa của kiếm khí, cuối cùng ngưng tụ chúng thành một luồng kiếm khí thực chất.
Tần Hạo tốn ba ngày mới áp súc một phần nhỏ kiếm khí bị tán loạn thành một phần rất nhỏ. Đến lúc này còn chưa xong đâu, vẫn còn hơn một nửa kiếm khí đang ở trong thân thể anh, không chịu sự khống chế của anh.
Cũng vì trước đó anh học nhiều thứ linh tinh nên kiếm khí được chuyển hóa thành công cũng chẳng tinh khiết lắm. Vì vậy quá trình tinh luyện rất phức tạp, cần phải tách từng điểm ra, sau đó khiến những kiếm khí không tinh khiết kia tan mất.
Đây là quá trình bỏ bã, giữ lại tinh hoa.
Ba ngày nay anh không ăn không uống ngồi đó luyện công, còn Diệp Thanh Trúc thì nhàm chán đến mức muốn hộc máu.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, cô chẳng thể kéo Tần Hạo được. Lỡ bị luồng sức mạnh lớn trên người anh bắn bay giống như lần đầu tiên, nói không chừng cô sẽ bị bắn văng vào tường chết tươi.
Ba ngày sau, cuối cùng Tần Hạo cũng tỉnh lại.
Hôm đó người đưa cơm không phải là người phụ nữ kia mà là Trần Lạc Vũ.
Lúc gặp Tần Hạo, Trần Lạc Vũ hơi kinh ngạc, sau đó cười nhẹ bảo: "Xem ra cậu đã biết bí mật của nơi đây. Bây giờ tôi hỏi cậu, cậu có muốn ra ngoài không? Nếu cậu muốn ra ngoài thì bây giờ tôi có thể thả cậu ra!"
Chương 517: Có cơ duyên khác
"Không cần!"
Tần Hạo tính thử thời gian, còn khoảng mười ngày nữa là hết một tháng. Ra ngoài thì tự do nhưng sẽ không có hoàn cảnh yên tĩnh như vậy để luyện công.
Anh chỉ vào Diệp Thanh Trúc đang ngồi ỉu xìu trong góc, nói: "Thả cô ấy ra ngoài được không?"
Trần Lạc Vũ khẽ gật đầu. Đối với ông ta thì Diệp Thanh Trúc không quan trọng lắm.
Nào ngờ Diệp Thanh Trúc lại vội vàng nhảy lên, ôm Tần Hạo rồi nói: "Không, em không ra ngoài. Em muốn ở bên cạnh anh. Sinh không cùng giường nhưng chết phải cùng huyệt. Em không muốn rời xa anh giây nào!"
"Em có bị gì không. Mấy bữa nay em còn muốn chết muốn sống lắm mà. Nơi này nhàm chán như vậy, em ở lại đây làm gì?"
Tần Hạo thật sự không thể nói chuyện với cô nữa, sao lại bướng bỉnh như vậy chứ. Có lúc anh chẳng thể đoán ra được suy nghĩ của Diệp Thanh Trúc. Rõ ràng cô ồn ào bảo nơi này nhàm chán quá, chẳng làm được gì, nhưng bây giờ có thể thả cô ra ngoài thì cô lại từ chối.
Diệp Thanh Trúc lại gần, nói vào tai anh: "Ở đây thì ít nhất em có thể sống cuộc sống vợ chồng. Ra ngoài thì chẳng làm được gì cả, còn nhàm chán hơn ở trong đây nữa".
"Ây..."
Tần Hạo lập tức câm nín.
Đã vậy rồi thì anh cũng chẳng thể nói gì nữa.
Trần Lạc Vũ đi rồi.
Thời gian mười ngày nói không dài thì cũng dài lắm, nhưng Tần Hạo lại cảm thấy cực kỳ ngắn ngủi, gần như chỉ trôi qua trong chớp mắt. Trong mười ngày này, anh hoàn toàn chìm đắm trong quá trình ngưng tụ kiếm khí phá thiên, đến việc ngủ cũng bỏ qua chứ đừng nói đến việc làm gì đó với Diệp Thanh Trúc!
Vì vậy đến ngày cuối cùng, khi Trần Lạc Vũ đến mở song sắt, Diệp Thanh Trúc còn vô cùng tủi thân, ở lì bên trong không chịu ra ngoài.
"Nhị trưởng lão, xin ông đó, nhốt chúng tôi thêm một tháng nữa đi!"
Nghe xong, Tần Hạo sầm mặt, qua đó kéo cô ra.
Hôm nay không chỉ có một người đến, Trần Bán Hiền cũng đến đây. Hai người họ vừa đến liền nhìn chằm chằm vào Tần Hạo, chẳng thèm nghe Diệp Thanh Trúc kêu la.
"Tên nhóc này luyện xong thật rồi kìa!", Trần Lạc Vũ mỉm cười nói.
Trần Bán Hiền lắc đầu đáp: "Không đúng, không tính là luyện thành, có thể nói là nhập môn thôi. Chỉ cần là người có chút thiên phú là tìm ra được bí mật của bộ công pháp này, muốn nhập môn cũng không khó".
"Theo em thì cậu ta có mấy phần qua được cửa ải thứ hai?", Trần Lạc Vũ cau mày, biểu cảm thay đổi liên tục.
Trần Bán Hiền lại lắc đầu, nói: "Không thể nào!"
"Em quên lần trước cậu ta bị chấn đến mức hộc máu sao?", Trần Lạc Vũ đột nhiên nghĩ đến điều này, cười quái dị.
Trần Bán Hiền vẫn lắc đầu, nói: "Đó là ngoài ý muốn thôi. Chớp giật chỉ trong nháy mắt, cậu ta cũng chỉ có thể nhìn trong nháy mắt thôi. Không đủ thời gian thì không thể phán đoán được".
Trần Lạc Vũ tức khắc im lặng.
Tần Hạo ở rất xa nên không nghe thấy hai người nói gì.
Anh bị giam suốt một tháng, bây giờ được lấy lại tự do thì đương nhiên tâm tình đang khoan khoái chưa từng có.
Hơn nữa trong một tháng này, thu hoạch lớn nhất của anh là thành công ngưng tụ ra kiếm khí. Khí thế khắp người anh đã trở nên bén nhọn hơn nhiều.
Chỉ có điều lúc anh thả lỏng lại thì người ngoài vẫn không thể dễ dàng cảm nhận ra sự thay đổi này.
Trong thôn vẫn như lúc bình thường, chẳng có thay đổi gì lớn. Lúc anh trở về, ngoại trừ người phụ nữ đưa cơm thở phào nhẹ nhõm vì không cần lại gặp tên đáng ghét này, những người khác đều chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Tần Hạo cảm thấy rất kỳ lạ. Nhớ lần trước, lúc anh qua ải đầu tiên thì mọi người trong thôn rất nhiệt tình mà? Sao bây giờ lại thờ ơ trở lại rồi.
Anh đi hỏi Diệp Thanh Trúc.
Diệp Thanh Trúc nói: "Đơn giản thôi mà. Cần gì phải nhiệt tình quá với một người sắp chết chứ? Cần gì phải lãng phí tình cảm? Tình cảm càng sâu đậm, đến lúc đưa anh ra khỏi thôn thì tâm trạng của bọn họ càng khó chịu!"
"Mẹ!"
Tần Hạo không nhịn được chửi ầm lên. Đang yên đang lành, nói trở mặt là trở mặt ngay. Đám người trong thôn này chẳng có ai tốt cả.
Sau ba ngày nghỉ ngơi, Trần Lạc Vũ lại tìm anh.
"Bây giờ cậu có thể đi khiêu chiến cửa ải thứ hai, hoặc có thể kéo dài thêm ba ngày, tự cậu quyết định. Nhưng nếu ba ngày sau cậu còn chưa chịu đi thì tính là thất bại!"
Tần Hạo hờ hững đáp: "Tôi có thể chọn từ bỏ không?"
Lời này vừa thốt ra, Trần Lạc Vũ và mấy người khác đều kinh ngạc đến ngây ra.
"Từ bỏ?"
"Ừm, tôi không muốn xông ải nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả. Diệp Thanh Trúc đã là người phụ nữ của tôi, tôi còn muốn xông qua ba ải làm gì".
Tần Hạo càng nghĩ càng thấy ngớ ngẩn, không nhịn được nói lời thật lòng.
Nhưng lời này có thể tùy ý nói ra sao?
Nét mặt Trần Lạc Vũ lạnh lẽo. Thái độ này của Tần Hạo khiến ông ta hết sức khó chịu. Ở thôn nhà họ Trần, chưa có người họ khác nào dám bỏ mặc quy tắc, muốn làm sao thì làm như vậy.
Phụ nữ ở thôn nhà họ Trần muốn lấy người ngoài vốn là chuyện không được phép. Nếu không phải năm đó có một tiền bối hung hăng phá vỡ quy tắc này trước, sau này lại làm ra quy tắc xông ba ải như thế thì cũng sẽ không có chuyện như ngày hôm nay.
Nếu Tần Hạo đã hưởng thụ cơ hội học tập công pháp trong cấm địa sau khi xông qua được ải đầu tiên, đương nhiên không thể nói đi là đi, nói không cần là không cần được.
Diệp Thanh Trúc không biết anh bị gì nên đột nhiên đòi từ bỏ vào lúc này. Cô sốt ruột đến mức muốn nhào lên, nói: "Đồ vô lương tâm, sao anh lại bảo không xông nữa? Vậy em phải làm sao?"
Tần Hạo bình tĩnh đáp: "Đương nhiên là em theo anh!"


Diệp Thanh Trúc nhìn hai vị trưởng lão của nhà họ Trần. Nếu bọn họ gật đầu thì đương nhiên là được, nhưng rõ ràng là chuyện này không thể xảy ra mà.
Khí thế quanh người Trần Bán Hiền đột nhiên bùng lên, biến thành một thanh kiếm sắc bén. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Hạo, chỉ cần anh nói thêm câu nữa thì sẽ ra tay bắt người.
Ở thôn nhà họ Trần, chắc người lợi hại nhất là đại trưởng lão của nhà họ Trần mà Tần Hạo chưa từng được gặp. Nhưng mà người cả thôn sợ nhất là tam trưởng lão nhà họ Trần, Trần Bán Hiền.
Nếu là Tần Hạo trước kia, bị khí thế đáng sợ thế này trừng trừng thì chắc đã thua trận, người khác nói gì thì chính là cái đó. Nhưng lúc này, Tần Hạo vẫn sừng sững bất động, giống như chẳng có phản ứng gì. Nhưng thái độ này, dáng vẻ ung dung này trái lại đã khiến hai vị trưởng lão của nhà họ Trần thay đổi sắc mặt.
"Chẳng lẽ tên nhóc này còn có cơ duyên khác trong sơn động?"
Hai người không khỏi suy đoán.
Đương nhiên bọn họ không biết Tần Hạo đã sớm học được công pháp trong sơn động, hơn nữa còn là luyện từ lúc nhỏ. Tất cả những thứ này đều nhờ vào người sư phụ Trần Linh Tố này có phương pháp giáo dục.
Đương nhiên bọn họ càng không biết quan hệ giữa Trần Linh Tố và Tần Hạo, nếu không thì chắc là Trần Linh Tố sẽ không được yên ổn thế này đâu.
Làm gia chủ kiểu này, Trần Linh Tố cũng rất thảm.
Chẳng trách bà lại thẳng tay giao hết mọi chuyện ở thôn nhà họ Trần cho bốn vị trưởng lão, còn mình thì chẳng làm gì cả. Bởi vì mọi việc đều phải trải qua sự đồng ý của bọn họ, gia chủ như bà không muốn phải trưng cầu ý kiến của người khác trong mọi chuyện, chẳng bằng giữ cái chức này rồi tự đi chơi một mình.
Giữa hai bên là bầu không khí vô cùng căng thẳng, chắc lát nữa sẽ xuất hiện một trận đại chiến.
Nói là đại chiến thì cũng đánh giá Tần Hạo cao quá, đoán chừng là đánh nhau từ một phía thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom