Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Editor: Nhà của Quơ + Beta: Mia
Lúc này trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, chiếc túi đựng đồ mua sắm màu cam bị đá văng một đoạn khiến chiếc hộp bên trong rơi ra, làm không ít người xung quanh chú ý.
Thẩm Thu ngạc nhiên đứng thẳng dậy, chờ lệnh của Triệu Cảnh Hàng.
Cô không biết tại sao mà cậu chủ họ Triệu này lại đột nhiên nóng tính như vậy.
Lương Du ở bên cạnh cô cũng bối rối không kém, Triệu Cảnh Hàng vốn đi theo cô ta cả ngày hôm nay, còn mua cho cô ta rất nhiều quà nhưng không hiểu sao tự nhiên lại thay đổi 180 độ như vậy.
“Tôi không muốn đi mua sắm nữa, chúng ta đến quán quen của tôi uống gì như thế nào.” Tốc độ lật mặt của Triệu Cảnh Hàng vô cùng nhanh, một giây trước ánh mắt anh còn lạnh lẽo như muốn đóng băng người khác mà một giây sau đã có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lương Du chỉ ậm ừ một tiếng cũng không phản ứng lại.
Nhưng Triệu Cảnh Hàng dường như không quan tâm đến ý muốn của cô ta, nhìn về phía Thẩm Thu: “Cô bảo người trong cửa hàng gửi mấy đống đồ này về nhà của cô Lương.”
Thẩm Thu đáp: “…Rõ.”
Triệu Cảnh Hàng lại nói: “Sau đó cô lái xe, chúng ta đến Tinh Huy.”
Thẩm Thu: “?”
Triệu Cảnh Hàng đúng là một tên khốn vô liêm sỉ.
Thẩm Thu vô cùng đồng ý với quan điểm này.
Nếu không thì sao lại dẫn đối tượng hẹn hò của mình đến mấy nơi như thế, còn để người ta thấy cảnh bản thân được vây trong một dàn người đẹp nữa chứ.
Sau một tiếng, cuối cùng cũng đến nơi, Thẩm Thu im lặng đứng ở một góc cách đó không xa, nhìn Triệu Cảnh Hàng ngồi trên ghế sô pha được kê giữa phòng.
Mấy loại tiệc tùng như này Triệu Cảnh Hàng chỉ cần nhấc tay một cái là gì cũng có, cô thấy anh cùng với Doãn Hưng Trình vừa uống rượu vừa nói chuyện, còn có mấy người đẹp ăn mặc gợi cảm nũng nịu bên cạnh.
Đối mặt với mấy loại chơi bời hư hỏng, tục tĩu này khiến cho sắc mặt của cô Lương vô cùng khó coi.
Triệu Cảnh Hàng đúng là vô liêm sỉ.
Thẩm Thu lại âm thầm mắng anh trong lòng, đồng thời cảm thấy kỳ lạ tại sao cô Lương mới từ nước ngoài trở về liền tới gặp Triệu Cảnh Hàng, bởi vì là bạn học từ nhỏ của anh? Hay là bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Triệu Cảnh Hàng.
Đúng là với cái gương mặt này của anh có thể lừa tình rất nhiều cô gái.
“Cô không ăn gì sao? Hay là muốn uống rượu, cô có thể thử rượu trái cây, uống không say đâu.” Triệu Cảnh Hàng thản nhiên nói chuyện với Lương Du cách một người phụ nữ.
Lương Du ngước mắt nhìn đủ loại phụ nữ ở đây, hai mắt đỏ bừng tức giận: “Cậu làm thế này có ý gì.”
Triệu Cảnh Hàng hơi nhướng mày: “Ý gì là ý gì?”
“Cậu coi tôi là cái gì!”
Khi Triệu Cảnh Hàng nặng lời ở trung tâm thương mại khiến cho cô ta rất shock, nhưng sau đó anh bảo sẽ dẫn mình đi chơi cùng bè của anh nên cô ta cũng cảm thấy đỡ hơn, không so đo chuyện ở trung tâm thương mại.
Nhưng không ngờ, sau khi đến đây, cô ta gần như trở thành không khí, sự tồn tại cũng chả khác gì mấy người phụ nữ ở đây!
Trước đây trong nhà lựa chọn đối tượng hẹn hò cho Lương Du, cô ta còn không thèm nghe lời anh trai, cứ nằng nặc đòi nhất định phải là Triệu Cảnh Hàng, bởi cô ta cảm thấy trong đám cậu ấm con nhà giàu kia có mỗi anh là đẹp trai nhất. Hơn nữa lấy thân phận của cô ta nếu đứng bên cạnh anh, cô ta tin Triệu Cảnh Hàng sẽ không tuỳ tiện làm bậy.
Bố mẹ Lương Du cũng coi trọng sản nghiệp của họ Triệu nên cũng đồng ý nghe theo cô ta đi đến nhà bên kia giao thiệp.
Nhưng cô ta không nghĩ tới, anh trai nói đúng, Triệu Cảnh Hàng đúng là tên khốn kiếp!
Lương Du không chịu nổi nữa, lập tức đứng phắt lên: “Triệu Cảnh Hàng! Bố tôi là ai cậu còn không biết sao, cậu cho rằng tôi với mấy con ả này giống nhau, cũng đều là gái tới tiếp rượu sao!”
“Tôi có bắt cô tiếp rượu sao?” Triệu Cảnh Hàng lười nhác nói: “Không phải cô bảo tôi dẫn cô đi dạo phố sao, đây cũng là một phần của thành phố đó.”
“Cậu!”
“Thế nào, không thích à?” Triệu Cảnh Hàng một tay chống đầu, trông vừa lạnh lùng vừa hấp dẫn: “Không thích thì cô có thể về bảo ông nội, sau đó sẽ có người khác dẫn cô đi.”
Trong phòng chỉ còn tiếng hát quanh quẩn trong không khí, tất cả mọi người đều hóng hớt mà nhìn Lương Du và Triệu Cảnh Hàng, Thẩm Thu cũng vậy, nhưng mà không phải cô muốn nhiều chuyện, từ lúc nghe sẽ đến Tinh Huy thì cô cũng dự đoán được mọi chuyện diễn ra như thế nào rồi.
“Triệu Cảnh Hàng, cậu chờ đấy!”
Lương Du không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, cô ta thở hổn hển rồi quay đầu rời đi.
Trong phòng bỗng trở nên yên lặng, nhưng rất nhanh liền ồn ào trở lại.
“Cmn cái cô Lương này đúng là cậy có người nhà làm chỗ dựa, khẩu khí cũng lớn thật đấy. Cảnh Hàng, cô ta còn bảo mày hãy chờ đấy, hahaha.”
Nhạc Đạo ngồi bên cạnh cười nói.
Triệu Cảnh Hàng nhấp một ngụm rượu, không đáp lời.
Doãn Hưng Trình lại nói: “Có điều cô ta là người mà ông nội cậu duyệt, cậu dẫn người ta tới đây làm gì? Mày cố ý làm vậy hả? Cô ta chọc giận mày à?”
Triệu Cảnh Hàng đặt cốc rượu xuống, nhìn về phía Thẩm Thu đứng nhưng lúc này người đã không còn thấy đâu, vừa nãy khi Lương Du rời đi, cô liền theo sau.
“Bình thường thôi.”
“Bình thường cái gì, tao nhìn qua chắc cô ta chọc giận mày rồi, không thì sao mày không nể mặt nhà họ Lương cho được.” Doãn Hưng Trình nói: “À, có phải do là do người nhà ép buộc mày dẫn cô ta theo nên mày mới không vui đúng không?”
Triệu Cảnh Hàng nở một nụ cười chế nhạo.
Tất nhiên là anh không vui, Triệu Cảnh Hàng ghét nhất chính là đám người trong nhà cứ bắt ép anh hết cái này đến cái kia.
Có điều, chuyện làm anh càng khó chịu hơn chính là… Lúc nãy ở trung tâm thương mại, cô ta dám không coi ai ra gì mà sai bảo vệ sĩ nhỏ của mình.
——
Thẩm Thu chạy theo Lương Du ra ngoài: “Cô Lương, để tôi gọi tài xế đưa cô về nhà.”
Lương Du tức giận quay đầu lại: “Cô không cần giả vờ tốt bụng! Tôi tự về được!”
“Hay là cứ để tôi gọi tài xế đi, cô là con gái, một thân một mình đứng ở đây không an toàn.”
“Tôi rất an toàn.” Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Lương Du vì tức giận mà trở nên vô cùng dữ tợn: “Cô là cái thá gì! Cút đi, thứ vệ sĩ thấp hèn! Cút!”
Lương Du lúc này vô cùng bực tức, cũng không thèm diễn mấy nét giả trân của tiểu thư nhà danh gia vọng tộc gì nữa.
Bây giờ bất kỳ người nào của Triệu Cảnh Hàng cô ta đều cảm thấy ngứa mắt.
Kinh nghiệm bị mắng của Thẩm Thu vô cùng phong phú, nhiêu đây vẫn còn nhẹ chán.
Vì vậy sau khi Lương Du bắt được taxi, cô liền ghi nhớ biển số xe rồi mới chạy lên tầng, quay lại vị trí của mình.
Triệu Cảnh Hàng vừa thấy cô bước vào liền ngoắc ngoắc mấy cái.
Thẩm Thu đi tới, nhưng bên cạnh anh có quá nhiều người vây quanh nên chỉ có thế đứng ở xa.
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày: “Tránh ra.”
Mấy người đẹp một giây trước còn tưởng có thể leo lên người Triệu Cảnh Hàng thì một giây sau đã hoàn toàn vỡ mộng, dưới ánh mắt mắt của anh, lặng lẽ đi ra chỗ khác.
“Lại đây.” Triệu Cảnh Hàng nói với Thẩm Thu.
Dưới ánh đèn nhìn đôi chân dài của anh, lòng của Thẩm Thu không có lấy một chút gợn sóng đi tới, nhưng cô cũng không ngồi mà hơi khom người xuống nói: “Cô Lương đã tự bắt taxi về, tôi đã ghi nhớ biển số xe, chỉ cần phái người đi theo phía sau chú ý thì cô ấy sẽ về nhà an toàn.”
“Cô ta sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi.”
Ngọn đèn màu xanh lam trên đầu chiếu xuống, nhuộm lên màu mắt của anh, vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng.
Câu trả lời này cũng nằm trong dự đoán của cô.
Thẩm Thu nói: “Nhưng hôm nay cô ấy đi với anh, nếu ông chủ ở nhà biết buổi hẹn hôm nay không thành…”
Triệu Cảnh Hàng: “Tay có sao không.”
Thẩm Thu ngừng nói: “Gì ạ?”
Triệu Cảnh Hàng cầm lấy điện thoại, dùng nó đẩy tay cô lên, thản nhiên nói: “Khả năng phục hồi không tệ.”
Thẩm Thu không thể nào lý giải nổi, nhưng cũng không còn gì để nói, Triệu Cảnh Hàng cũng mặc kệ cô, quay đầu nói chuyện với Doãn Hưng Trình.
Tiếng nhạc trong phòng vẫn lảng vảng bên tai, Thẩm Thu chỉ còn cách lùi lại vị trí ban đầu.
Một lúc sau, cô nhìn về phía Triệu Cảnh Hàng cách đó không xa, trên gương mặt của anh treo một nụ cười, đang hơi nghiêng đầu nói chuyện với người bạn bên cạnh. Một mùi hương quen thuộc thoảng qua, anh nhanh chóng trở lại hình tượng một gã nhà giàu ăn chơi.
Nhưng vừa rồi anh gọi cô qua làm gì nhỉ?
Tay sao?
Thẩm Thu liếc nhìn lòng bàn tay của mình, vết trầy da do lúc nãy do xách một đống túi đã không còn.
——
Lương Du không phải người bình thường, có thể được ông cụ Triệu tự mình tiếp đón, còn kêu cháu trai mình tới cũng đủ thấy hai nhà cũng thuộc dạng môn đăng hộ đối rồi.
Chuyện hôm nay sau khi ông cụ Triệu biết được liền gọi Triệu Cảnh Hàng về nhà chính mắng cho một trận. Lúc đó Triệu Tử Diệu cùng Triệu Thanh Mộng cũng có mặt, sắc mặt Triệu Tử Diệu vô cùng hả hê khi thấy anh gặp chuyện.
“Triệu Cảnh Hàng đúng là không biết điều. Nếu không thích Lương Du thì nói ngay từ đầu, nhường cho ông đây tiếp nhận mối hôn sự này có phải tốt hơn không.”
Triệu Thanh Mộng mỉa mai: “Lương Du thích anh Cảnh Hàng nên mới tới, còn đòi nhất định phải là anh ấy mới được. Nhường lại cho anh… Người ta có thích anh quái đâu.”
Mặt Triệu Tử Diệu biến sắc: “Đúng là mắt mù, cứ dính lấy Triệu Cảnh Hàng xong bị anh ta coi chả ra gì.”
Triệu Thanh Mộng nhíu mày, trong lòng cô cũng thấy lạ. Triệu Cảnh Hàng không thích Lương Du thì cũng bình thường, nhưng anh làm khó dễ người ta như vậy cũng hơi lạ, mặc dù lần này là ông bắt ép… Nhưng bình thường anh không vừa ý thế nào cũng phải giả tạo trước mặt người khác.
Không biết Lương Du đã làm gì khiến cho anh họ tức giận đến mức không thèm nể mặt diễn trò với cô ta.
Sau khi rời khỏi nhà chính của Triệu gia, sắc mặt Triệu Cảnh Hàng có chút khó ở, có là ai thì bị mắng cũng không thể vui nổi.
Thẩm Thu thấy anh như vậy cô có chút lo lắng mấy ngày nữa anh sẽ vì bực tức mà giận cá chém thớt, gây sự với mình.
Nhưng cũng may mấy ngày sau, bởi vì mảnh đất ở phía Nam gặp chuyện, Triệu Cảnh Hàng cùng bên đối tác gặp mặt, sau đó là một chuỗi các sự kiện hết tiệc xã giao rồi đến hội nghị, vô cùng bận rộn, nên cũng không rảnh dằn vặt cô.
Hôm nay, sau khi buổi xã giao kết thúc, trời cũng đã khuya.
Sau khi rời khỏi phòng tiệc của khách sạn, Thẩm Thu dìu Triệu Cảnh Hàng tới thang máy để xuống bãi đậu xe.
Nói là “dìu” bởi lúc nãy Triệu Cảnh Hàng uống rất nhiều.
“Ting.”
Cửa thang máy mở ra.
Bãi đỗ xe yên tĩnh nằm ở dưới hầm được bao phủ bởi ánh đèn trắng sáng vang lên tiếng bước chân của hai người.
Thẩm Thu đỡ cánh tay của Triệu Cảnh Hàng hỏi: “Anh ổn chứ.”
Triệu Cảnh Hàng: “Ừ.”
“Xe ở ngay phía trước thôi, anh khoác tay lên người tôi này, cẩn thận không ngã.”
Thật ra Triệu Cảnh Hàng vô cùng tỉnh táo, cũng có thể đi lại bình thường.
Nhưng nhìn dáng vẻ cô quan tâm mình như vậy, trong lòng anh lại thấy rất thoải mái.
Cũng không khách khí, trực tiếp choàng tay qua vai, rồi để cô đỡ lấy toàn bộ trọng lượng cơ thể mình.
Thẩm Thu suýt chút nữa bị đè mất thăng bằng, người này… thật nặng.
“Một người phụ nữ như cô, sao lại chọn cái nghề vệ sĩ này.” Triệu Cảnh Hàng đột nhiên hỏi.
Thẩm Thu vác người đi về phía trước, đáp: “Vì kiếm tiền.”
Triệu Cảnh Hàng lười biếng nói: “Còn nhiều cách để kiếm tiền mà, cô có tay có chân thì sợ gì, tôi thấy cô không thích hợp với công việc vệ sĩ này gì cả.”
“Sao lại không thích hợp? Không phải chính anh từng nói tôi có thể một người chấp 10 người mà.”
Triệu Cảnh Hàng nở nụ cười, cũng đúng, người phụ nữ này cũng không phải dạng vừa.
“Cô kiếm tiền vì cậu em khiếm thính của mình à?”
“…”
Triệu Cảnh Hàng lại nói: “Cô với thằng nhóc đó cũng không phải người thân gì mà vẫn giúp nó sao?”
Bước chân của Thẩm Thu hơi dừng lại: “Cứ phải có quan hệ máu mủ ruột thịt thì mới được giúp đỡ sao?”
Đáp án của câu hỏi này, Triệu Cảnh Hàng biết rất rõ.
Thẩm Thu nói: “Tôi và các em ấy không phải người thân. Nhưng chúng tôi đã cùng nhau sống sót qua thời thơ ấu.”
Thẩm Thu dùng từ: sống sót
Chứ không phải cùng nhau lớn lên.
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô một cái: “Vì thế mà bọn họ rất quan trọng đối với cô?”
Thẩm Thu yên lặng đáp: “Rất quan trọng.”
Triệu Cảnh Hàng nghe được câu trả lời, có hơi khó chịu.
“Vậy nếu có một ngày cô phải chọn giữa tôi và đám nhỏ đó, cô sẽ chọn ai.”
Thẩm Thu không nói gì, liếc mắt nhìn anh, tự nhiên hỏi mấy chuyện này… Chắc là say lắm rồi.
Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng nói: “Cô không có đạo đức nghề nghiệp à, lựa chọn cứu ai?”
Thẩm Thu chẳng muốn cùng một người say tranh cãi, dùng sức, vác người đi tiếp.
Triệu Cảnh Hàng: “Tôi đang hỏi cô…”
“Cô bơ tôi đấy à?”
“Thẩm Thu lá gan của cô càng lúc càng lớn rồi đấy.”
Phiền phức quá.
Thẩm Thu kiềm chế suy nghĩ muốn bỏ anh ở lại lại đây: “Anh có thể…”
Bớt nói lại không.
Nhưng mà cô còn chưa kịp nói hết vế sau, đã nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau truyền tới, trong phút chốc có rất nhiều người bước tới.
Thẩm Thu dừng bước, quay ngoắt lại phía sau.
Không biết từ lúc nào bọn họ đã bị một đám 6,7 người mặc đồ đen, đeo khẩu trang kín mít theo đuôi.
Triệu Cảnh Hàng cũng nhìn thấy, hai mắt hơi híp lại, còn chưa kịp làm gì đã thấy có người đứng ở phía trước che chắn cho anh.
Tuy không cao nhưng vẫn vô cùng khí thế.
“Cậu chủ, anh rời đi trước đi.”
Lúc này trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, chiếc túi đựng đồ mua sắm màu cam bị đá văng một đoạn khiến chiếc hộp bên trong rơi ra, làm không ít người xung quanh chú ý.
Thẩm Thu ngạc nhiên đứng thẳng dậy, chờ lệnh của Triệu Cảnh Hàng.
Cô không biết tại sao mà cậu chủ họ Triệu này lại đột nhiên nóng tính như vậy.
Lương Du ở bên cạnh cô cũng bối rối không kém, Triệu Cảnh Hàng vốn đi theo cô ta cả ngày hôm nay, còn mua cho cô ta rất nhiều quà nhưng không hiểu sao tự nhiên lại thay đổi 180 độ như vậy.
“Tôi không muốn đi mua sắm nữa, chúng ta đến quán quen của tôi uống gì như thế nào.” Tốc độ lật mặt của Triệu Cảnh Hàng vô cùng nhanh, một giây trước ánh mắt anh còn lạnh lẽo như muốn đóng băng người khác mà một giây sau đã có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lương Du chỉ ậm ừ một tiếng cũng không phản ứng lại.
Nhưng Triệu Cảnh Hàng dường như không quan tâm đến ý muốn của cô ta, nhìn về phía Thẩm Thu: “Cô bảo người trong cửa hàng gửi mấy đống đồ này về nhà của cô Lương.”
Thẩm Thu đáp: “…Rõ.”
Triệu Cảnh Hàng lại nói: “Sau đó cô lái xe, chúng ta đến Tinh Huy.”
Thẩm Thu: “?”
Triệu Cảnh Hàng đúng là một tên khốn vô liêm sỉ.
Thẩm Thu vô cùng đồng ý với quan điểm này.
Nếu không thì sao lại dẫn đối tượng hẹn hò của mình đến mấy nơi như thế, còn để người ta thấy cảnh bản thân được vây trong một dàn người đẹp nữa chứ.
Sau một tiếng, cuối cùng cũng đến nơi, Thẩm Thu im lặng đứng ở một góc cách đó không xa, nhìn Triệu Cảnh Hàng ngồi trên ghế sô pha được kê giữa phòng.
Mấy loại tiệc tùng như này Triệu Cảnh Hàng chỉ cần nhấc tay một cái là gì cũng có, cô thấy anh cùng với Doãn Hưng Trình vừa uống rượu vừa nói chuyện, còn có mấy người đẹp ăn mặc gợi cảm nũng nịu bên cạnh.
Đối mặt với mấy loại chơi bời hư hỏng, tục tĩu này khiến cho sắc mặt của cô Lương vô cùng khó coi.
Triệu Cảnh Hàng đúng là vô liêm sỉ.
Thẩm Thu lại âm thầm mắng anh trong lòng, đồng thời cảm thấy kỳ lạ tại sao cô Lương mới từ nước ngoài trở về liền tới gặp Triệu Cảnh Hàng, bởi vì là bạn học từ nhỏ của anh? Hay là bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Triệu Cảnh Hàng.
Đúng là với cái gương mặt này của anh có thể lừa tình rất nhiều cô gái.
“Cô không ăn gì sao? Hay là muốn uống rượu, cô có thể thử rượu trái cây, uống không say đâu.” Triệu Cảnh Hàng thản nhiên nói chuyện với Lương Du cách một người phụ nữ.
Lương Du ngước mắt nhìn đủ loại phụ nữ ở đây, hai mắt đỏ bừng tức giận: “Cậu làm thế này có ý gì.”
Triệu Cảnh Hàng hơi nhướng mày: “Ý gì là ý gì?”
“Cậu coi tôi là cái gì!”
Khi Triệu Cảnh Hàng nặng lời ở trung tâm thương mại khiến cho cô ta rất shock, nhưng sau đó anh bảo sẽ dẫn mình đi chơi cùng bè của anh nên cô ta cũng cảm thấy đỡ hơn, không so đo chuyện ở trung tâm thương mại.
Nhưng không ngờ, sau khi đến đây, cô ta gần như trở thành không khí, sự tồn tại cũng chả khác gì mấy người phụ nữ ở đây!
Trước đây trong nhà lựa chọn đối tượng hẹn hò cho Lương Du, cô ta còn không thèm nghe lời anh trai, cứ nằng nặc đòi nhất định phải là Triệu Cảnh Hàng, bởi cô ta cảm thấy trong đám cậu ấm con nhà giàu kia có mỗi anh là đẹp trai nhất. Hơn nữa lấy thân phận của cô ta nếu đứng bên cạnh anh, cô ta tin Triệu Cảnh Hàng sẽ không tuỳ tiện làm bậy.
Bố mẹ Lương Du cũng coi trọng sản nghiệp của họ Triệu nên cũng đồng ý nghe theo cô ta đi đến nhà bên kia giao thiệp.
Nhưng cô ta không nghĩ tới, anh trai nói đúng, Triệu Cảnh Hàng đúng là tên khốn kiếp!
Lương Du không chịu nổi nữa, lập tức đứng phắt lên: “Triệu Cảnh Hàng! Bố tôi là ai cậu còn không biết sao, cậu cho rằng tôi với mấy con ả này giống nhau, cũng đều là gái tới tiếp rượu sao!”
“Tôi có bắt cô tiếp rượu sao?” Triệu Cảnh Hàng lười nhác nói: “Không phải cô bảo tôi dẫn cô đi dạo phố sao, đây cũng là một phần của thành phố đó.”
“Cậu!”
“Thế nào, không thích à?” Triệu Cảnh Hàng một tay chống đầu, trông vừa lạnh lùng vừa hấp dẫn: “Không thích thì cô có thể về bảo ông nội, sau đó sẽ có người khác dẫn cô đi.”
Trong phòng chỉ còn tiếng hát quanh quẩn trong không khí, tất cả mọi người đều hóng hớt mà nhìn Lương Du và Triệu Cảnh Hàng, Thẩm Thu cũng vậy, nhưng mà không phải cô muốn nhiều chuyện, từ lúc nghe sẽ đến Tinh Huy thì cô cũng dự đoán được mọi chuyện diễn ra như thế nào rồi.
“Triệu Cảnh Hàng, cậu chờ đấy!”
Lương Du không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, cô ta thở hổn hển rồi quay đầu rời đi.
Trong phòng bỗng trở nên yên lặng, nhưng rất nhanh liền ồn ào trở lại.
“Cmn cái cô Lương này đúng là cậy có người nhà làm chỗ dựa, khẩu khí cũng lớn thật đấy. Cảnh Hàng, cô ta còn bảo mày hãy chờ đấy, hahaha.”
Nhạc Đạo ngồi bên cạnh cười nói.
Triệu Cảnh Hàng nhấp một ngụm rượu, không đáp lời.
Doãn Hưng Trình lại nói: “Có điều cô ta là người mà ông nội cậu duyệt, cậu dẫn người ta tới đây làm gì? Mày cố ý làm vậy hả? Cô ta chọc giận mày à?”
Triệu Cảnh Hàng đặt cốc rượu xuống, nhìn về phía Thẩm Thu đứng nhưng lúc này người đã không còn thấy đâu, vừa nãy khi Lương Du rời đi, cô liền theo sau.
“Bình thường thôi.”
“Bình thường cái gì, tao nhìn qua chắc cô ta chọc giận mày rồi, không thì sao mày không nể mặt nhà họ Lương cho được.” Doãn Hưng Trình nói: “À, có phải do là do người nhà ép buộc mày dẫn cô ta theo nên mày mới không vui đúng không?”
Triệu Cảnh Hàng nở một nụ cười chế nhạo.
Tất nhiên là anh không vui, Triệu Cảnh Hàng ghét nhất chính là đám người trong nhà cứ bắt ép anh hết cái này đến cái kia.
Có điều, chuyện làm anh càng khó chịu hơn chính là… Lúc nãy ở trung tâm thương mại, cô ta dám không coi ai ra gì mà sai bảo vệ sĩ nhỏ của mình.
——
Thẩm Thu chạy theo Lương Du ra ngoài: “Cô Lương, để tôi gọi tài xế đưa cô về nhà.”
Lương Du tức giận quay đầu lại: “Cô không cần giả vờ tốt bụng! Tôi tự về được!”
“Hay là cứ để tôi gọi tài xế đi, cô là con gái, một thân một mình đứng ở đây không an toàn.”
“Tôi rất an toàn.” Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Lương Du vì tức giận mà trở nên vô cùng dữ tợn: “Cô là cái thá gì! Cút đi, thứ vệ sĩ thấp hèn! Cút!”
Lương Du lúc này vô cùng bực tức, cũng không thèm diễn mấy nét giả trân của tiểu thư nhà danh gia vọng tộc gì nữa.
Bây giờ bất kỳ người nào của Triệu Cảnh Hàng cô ta đều cảm thấy ngứa mắt.
Kinh nghiệm bị mắng của Thẩm Thu vô cùng phong phú, nhiêu đây vẫn còn nhẹ chán.
Vì vậy sau khi Lương Du bắt được taxi, cô liền ghi nhớ biển số xe rồi mới chạy lên tầng, quay lại vị trí của mình.
Triệu Cảnh Hàng vừa thấy cô bước vào liền ngoắc ngoắc mấy cái.
Thẩm Thu đi tới, nhưng bên cạnh anh có quá nhiều người vây quanh nên chỉ có thế đứng ở xa.
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày: “Tránh ra.”
Mấy người đẹp một giây trước còn tưởng có thể leo lên người Triệu Cảnh Hàng thì một giây sau đã hoàn toàn vỡ mộng, dưới ánh mắt mắt của anh, lặng lẽ đi ra chỗ khác.
“Lại đây.” Triệu Cảnh Hàng nói với Thẩm Thu.
Dưới ánh đèn nhìn đôi chân dài của anh, lòng của Thẩm Thu không có lấy một chút gợn sóng đi tới, nhưng cô cũng không ngồi mà hơi khom người xuống nói: “Cô Lương đã tự bắt taxi về, tôi đã ghi nhớ biển số xe, chỉ cần phái người đi theo phía sau chú ý thì cô ấy sẽ về nhà an toàn.”
“Cô ta sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi.”
Ngọn đèn màu xanh lam trên đầu chiếu xuống, nhuộm lên màu mắt của anh, vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng.
Câu trả lời này cũng nằm trong dự đoán của cô.
Thẩm Thu nói: “Nhưng hôm nay cô ấy đi với anh, nếu ông chủ ở nhà biết buổi hẹn hôm nay không thành…”
Triệu Cảnh Hàng: “Tay có sao không.”
Thẩm Thu ngừng nói: “Gì ạ?”
Triệu Cảnh Hàng cầm lấy điện thoại, dùng nó đẩy tay cô lên, thản nhiên nói: “Khả năng phục hồi không tệ.”
Thẩm Thu không thể nào lý giải nổi, nhưng cũng không còn gì để nói, Triệu Cảnh Hàng cũng mặc kệ cô, quay đầu nói chuyện với Doãn Hưng Trình.
Tiếng nhạc trong phòng vẫn lảng vảng bên tai, Thẩm Thu chỉ còn cách lùi lại vị trí ban đầu.
Một lúc sau, cô nhìn về phía Triệu Cảnh Hàng cách đó không xa, trên gương mặt của anh treo một nụ cười, đang hơi nghiêng đầu nói chuyện với người bạn bên cạnh. Một mùi hương quen thuộc thoảng qua, anh nhanh chóng trở lại hình tượng một gã nhà giàu ăn chơi.
Nhưng vừa rồi anh gọi cô qua làm gì nhỉ?
Tay sao?
Thẩm Thu liếc nhìn lòng bàn tay của mình, vết trầy da do lúc nãy do xách một đống túi đã không còn.
——
Lương Du không phải người bình thường, có thể được ông cụ Triệu tự mình tiếp đón, còn kêu cháu trai mình tới cũng đủ thấy hai nhà cũng thuộc dạng môn đăng hộ đối rồi.
Chuyện hôm nay sau khi ông cụ Triệu biết được liền gọi Triệu Cảnh Hàng về nhà chính mắng cho một trận. Lúc đó Triệu Tử Diệu cùng Triệu Thanh Mộng cũng có mặt, sắc mặt Triệu Tử Diệu vô cùng hả hê khi thấy anh gặp chuyện.
“Triệu Cảnh Hàng đúng là không biết điều. Nếu không thích Lương Du thì nói ngay từ đầu, nhường cho ông đây tiếp nhận mối hôn sự này có phải tốt hơn không.”
Triệu Thanh Mộng mỉa mai: “Lương Du thích anh Cảnh Hàng nên mới tới, còn đòi nhất định phải là anh ấy mới được. Nhường lại cho anh… Người ta có thích anh quái đâu.”
Mặt Triệu Tử Diệu biến sắc: “Đúng là mắt mù, cứ dính lấy Triệu Cảnh Hàng xong bị anh ta coi chả ra gì.”
Triệu Thanh Mộng nhíu mày, trong lòng cô cũng thấy lạ. Triệu Cảnh Hàng không thích Lương Du thì cũng bình thường, nhưng anh làm khó dễ người ta như vậy cũng hơi lạ, mặc dù lần này là ông bắt ép… Nhưng bình thường anh không vừa ý thế nào cũng phải giả tạo trước mặt người khác.
Không biết Lương Du đã làm gì khiến cho anh họ tức giận đến mức không thèm nể mặt diễn trò với cô ta.
Sau khi rời khỏi nhà chính của Triệu gia, sắc mặt Triệu Cảnh Hàng có chút khó ở, có là ai thì bị mắng cũng không thể vui nổi.
Thẩm Thu thấy anh như vậy cô có chút lo lắng mấy ngày nữa anh sẽ vì bực tức mà giận cá chém thớt, gây sự với mình.
Nhưng cũng may mấy ngày sau, bởi vì mảnh đất ở phía Nam gặp chuyện, Triệu Cảnh Hàng cùng bên đối tác gặp mặt, sau đó là một chuỗi các sự kiện hết tiệc xã giao rồi đến hội nghị, vô cùng bận rộn, nên cũng không rảnh dằn vặt cô.
Hôm nay, sau khi buổi xã giao kết thúc, trời cũng đã khuya.
Sau khi rời khỏi phòng tiệc của khách sạn, Thẩm Thu dìu Triệu Cảnh Hàng tới thang máy để xuống bãi đậu xe.
Nói là “dìu” bởi lúc nãy Triệu Cảnh Hàng uống rất nhiều.
“Ting.”
Cửa thang máy mở ra.
Bãi đỗ xe yên tĩnh nằm ở dưới hầm được bao phủ bởi ánh đèn trắng sáng vang lên tiếng bước chân của hai người.
Thẩm Thu đỡ cánh tay của Triệu Cảnh Hàng hỏi: “Anh ổn chứ.”
Triệu Cảnh Hàng: “Ừ.”
“Xe ở ngay phía trước thôi, anh khoác tay lên người tôi này, cẩn thận không ngã.”
Thật ra Triệu Cảnh Hàng vô cùng tỉnh táo, cũng có thể đi lại bình thường.
Nhưng nhìn dáng vẻ cô quan tâm mình như vậy, trong lòng anh lại thấy rất thoải mái.
Cũng không khách khí, trực tiếp choàng tay qua vai, rồi để cô đỡ lấy toàn bộ trọng lượng cơ thể mình.
Thẩm Thu suýt chút nữa bị đè mất thăng bằng, người này… thật nặng.
“Một người phụ nữ như cô, sao lại chọn cái nghề vệ sĩ này.” Triệu Cảnh Hàng đột nhiên hỏi.
Thẩm Thu vác người đi về phía trước, đáp: “Vì kiếm tiền.”
Triệu Cảnh Hàng lười biếng nói: “Còn nhiều cách để kiếm tiền mà, cô có tay có chân thì sợ gì, tôi thấy cô không thích hợp với công việc vệ sĩ này gì cả.”
“Sao lại không thích hợp? Không phải chính anh từng nói tôi có thể một người chấp 10 người mà.”
Triệu Cảnh Hàng nở nụ cười, cũng đúng, người phụ nữ này cũng không phải dạng vừa.
“Cô kiếm tiền vì cậu em khiếm thính của mình à?”
“…”
Triệu Cảnh Hàng lại nói: “Cô với thằng nhóc đó cũng không phải người thân gì mà vẫn giúp nó sao?”
Bước chân của Thẩm Thu hơi dừng lại: “Cứ phải có quan hệ máu mủ ruột thịt thì mới được giúp đỡ sao?”
Đáp án của câu hỏi này, Triệu Cảnh Hàng biết rất rõ.
Thẩm Thu nói: “Tôi và các em ấy không phải người thân. Nhưng chúng tôi đã cùng nhau sống sót qua thời thơ ấu.”
Thẩm Thu dùng từ: sống sót
Chứ không phải cùng nhau lớn lên.
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô một cái: “Vì thế mà bọn họ rất quan trọng đối với cô?”
Thẩm Thu yên lặng đáp: “Rất quan trọng.”
Triệu Cảnh Hàng nghe được câu trả lời, có hơi khó chịu.
“Vậy nếu có một ngày cô phải chọn giữa tôi và đám nhỏ đó, cô sẽ chọn ai.”
Thẩm Thu không nói gì, liếc mắt nhìn anh, tự nhiên hỏi mấy chuyện này… Chắc là say lắm rồi.
Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng nói: “Cô không có đạo đức nghề nghiệp à, lựa chọn cứu ai?”
Thẩm Thu chẳng muốn cùng một người say tranh cãi, dùng sức, vác người đi tiếp.
Triệu Cảnh Hàng: “Tôi đang hỏi cô…”
“Cô bơ tôi đấy à?”
“Thẩm Thu lá gan của cô càng lúc càng lớn rồi đấy.”
Phiền phức quá.
Thẩm Thu kiềm chế suy nghĩ muốn bỏ anh ở lại lại đây: “Anh có thể…”
Bớt nói lại không.
Nhưng mà cô còn chưa kịp nói hết vế sau, đã nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau truyền tới, trong phút chốc có rất nhiều người bước tới.
Thẩm Thu dừng bước, quay ngoắt lại phía sau.
Không biết từ lúc nào bọn họ đã bị một đám 6,7 người mặc đồ đen, đeo khẩu trang kín mít theo đuôi.
Triệu Cảnh Hàng cũng nhìn thấy, hai mắt hơi híp lại, còn chưa kịp làm gì đã thấy có người đứng ở phía trước che chắn cho anh.
Tuy không cao nhưng vẫn vô cùng khí thế.
“Cậu chủ, anh rời đi trước đi.”
Bình luận facebook