Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Nhẹ Nhàng
Dự báo thời tiết cho biết hôm nay trời sẽ nhiều mây, nhưng sau khi Thẩm Thu ra khỏi khách sạn, thì trời đổ mưa.
Cô lấy điện thoại ra mở ứng dụng gọi taxi, trời mưa ít, phần mềm hiển thị kêu cô đợi 5 phút.
Thẩm Thu hơi lo lắng.
Một phút sau, một chiếc Bentley màu trắng dừng lại trước mặt cô, cửa kính ở ghế phụ từ từ hạ xuống, có thể nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái.
“Lên xe.”
Thẩm Thu lại liếc nhìn điện thoại, nhưng vẫn không có hiển thị xe đã tới.
Vì vậy cô cũng không quan tâm lắm, trực tiếp lên xe.
Trên đường đi, hai người đều không nói chuyện.
Âm nhạc trầm mà nhẹ, nhưng trong không khí có sự căng thẳng.
Thẩm Thu rất bối rối, không biết là vì Chu Mễ Mễ, hay là vì chuyện tối hôm qua cô say.
Sau hơn hai mươi phút, họ đã đến nơi cần đến.
Xe dừng lại, Thẩm Thu thấp giọng nói cảm ơn, rồi chạy nhanh đến bệnh viện.
Chu Mễ Mễ đang nằm trong phòng cấp cứu, bác sĩ đã khám cho em ấy.
Khi Thẩm Thu đến nơi, mẹ Lâm và Chu Thiên Dương từ cô nhi viện đến đang ở cùng với em ấy, khuôn mặt em ấy xanh xao nhưng vẫn nở nụ cười, lúc này em ấy vẫn đang dỗ dành anh trai mình.
Mà Chu Thiên Dương đang cúi đầu, hai mắt đỏ hoe, cho dù Chu Mễ Mễ có nói gì, cậu bé đều không trả lời lại.
Mãi đến khi nhìn thấy Thẩm Thu tới gần, đôi mắt lim dim của cậu bé mới sáng lên: “Chị.”
Thẩm Thu bước đến gần cậu bé, vỗ vai trấn an cậu rồi quay sang mẹ Lâm hỏi thăm tình hình.
Hóa ra Chu Mễ Mễ là do biến chứng khi chạy thận, do mất nước nhanh, huyết áp giảm, và cơn đau co thắt do thiếu máu.
Trước đây em ấy chưa từng rơi vào tình huống như vậy khiến ai cũng phải khiếp sợ.
“Không có chuyện gì lớn mà, anh à, sao anh lại gọi chị đến đây, làm chuyện trở nên nghiêm trọng.” Chu Mễ Mễ than thở.
Chu Thiên Dương trừng nhìn em ấy một cái: “Không nghiêm trọng! Em nhìn lại mình đi!”
Chu Mễ Mễ khịt mũi: “Anh đúng là đồ nhát gan.
Mỗi lần gặp chuyện đều tìm đến chị ấy.
Nếu không có chị ở đó, anh sẽ bắt đầu lo lắng.”
“Chị không tới không được, yên tâm đi.” Thẩm Thu sờ đầu Mễ Mễ: “Bây giờ thế nào rồi, thoải mái hơn chưa?
Chu Mễ Mễ chỉ đang nói về Chu Thiên Dương, nhưng trên thực tế em ấy vẫn đang nghĩ tới Thẩm Thu.
Chỉ vì căn bệnh của em ấy đã mang đến cho Thẩm Thu rất nhiều phiền phức, em ấy không thể chịu đựng được việc phải làm phiền cô nhiều.
Lúc Thẩm Thu hỏi chuyện này, mắt em ấy có chút đỏ lên: “Không sao ạ, không khó chịu nữa rồi ạ, chị ơi, hôm nay chị không đi làm ạ?”
Thẩm Thu: “Không đi, chị xin nghỉ rồi.”
Chu Mễ Mễ gật đầu, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một người đi tới, lại nói: “Chị xin phép thật ạ?”
Thẩm Thu: “Cái gì?”
Chu Mễ Mễ chỉ về phía sau cô: “Vậy thì tại sao ông chủ của chị cũng ở đây ạ?”
Thẩm Thu quay đầu lại.
Ở cửa cấp cứu ồn ào, Triệu Cảnh Hàng đi ngang qua các bệnh nhân và y tá, đi về phía bọn họ.
Thẩm Thu sửng sốt một chút, không biết nên trả lời thế nào.
Chu Mễ Mễ cười ranh mãnh: “Ông chủ của chị thật tốt và rất chu đáo với cấp dưới nữa nha.”
Chu Thiên Dương: “Lúc này cái gì cũng nói được.”
Chu Mễ Mễ: “Đúng vậy, chị, xem ra lần trước anh ấy đã nghe theo lời em nói rồi.”
Thần Thu thắc mắc: “Em nói cái gì?”
“Em nói, em muốn anh ấy đối xử với chị thật tốt.”
Thẩm Thu đột nhiên cảm thấy có chút hoang mang.
Lúc này Triệu Cảnh Hàng đã đi tới bên cạnh giường khi họ đang nói chuyện, mẹ Lâm nhớ rõ anh và nhanh chóng chào hỏi.
Triệu Cảnh Hàng gật đầu nói: “Sao vẫn còn ở phòng cấp cứu vậy?”
Mẹ Lâm giải thích: “Y tá nói bệnh viện hết giường rồi.”
Triệu Cảnh Đằng: “Không còn phòng VIP?”
Mẹ Lâm dừng một lúc, phòng VIP quá đắt, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc có phòng, sắp xếp cũng khó.
Vì vậy, họ cũng không suy nghĩ tới chuyện này.
Thấy vậy, Triệu Cảnh Hàng cũng không nhiều lời, chỉ đi ra ngoài gọi điện thoại.
Khi quay lại, anh nói: “Khi nào có người đón, thì lên phòng bệnh trên lầu.”
Thẩm Thu sững sờ nói: “Không cần phiền như vậy.”
Triệu Cảnh Hàng vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cô: “Vậy ý của em là để em ấy nằm ở đây à?”
Thẩm Thu nghẹn họng, thực ra cô không muốn làm phiền Triệu Cảnh Hàng.
Nhưng cô phát hiện ra, nếu không có Triệu Cảnh Hàng, Chu Mễ Mễ có lẽ sẽ phải ở đây….
Nhìn thấy cô như vậy, Triệu Cảnh Hàng biết cô đang suy nghĩ gì, anh không muốn để ý đến cô, chỉ nói: “Không phải miễn phí đâu, sau này phải trả lại.”
“Nhất định!” Chu Thiên Dương vui vẻ cười, “Anh, sau này em nhất định sẽ kiếm tiền để trả nợ cho anh, em sẽ báo đáp anh, cám ơn anh.”
Triệu Cảnh Hàng nhìn Chu Thiên Dương đang nắm chặt tay mình, trong lòng có chút khó chịu lại có chút chán ghét, hiếm khi anh làm việc thiện, nhưng ít khi được cảm ơn thế này.
Thật lâu sau anh khịt mũi nói: “Biết là tốt rồi.”
“Dạ!”
Triệu Cảnh Hàng rút cánh tay ra, vừa định nói gì đó với Thẩm Thu thì đột nhiên điện thoại vang lên.
Thẩn Thu không biết Triệu Cảnh Hàng đã trả lời điện thoại của ai, nhưng thấy vẻ mặt của anh thay đổi sau khi nghe những gì người bên kia nói, anh đột nhiên quay người rời đi mà không nói câu nào.
Nửa giờ sau, một nhân viên y tế đến và nói một phòng VIP đã được mở trên tầng cao nhất dành cho Chu Mễ Mễ.
Thế là cả nhóm cùng nhau đi theo Chu Mễ Mễ lên lầu, không ngờ lại gặp nhà họ Triệu ở trước cửa.
Thẩm Thu vốn tưởng rằng Triệu Cảnh Hàng đi công tác, không ngờ vừa lên lầu đã thấy anh ở cửa khu VIP.
Không chỉ có Triệu Cảnh Hàng, Triệu Tu Diên, Triệu Thanh Mộng và những người khác cũng ở đây.
Thẩm Thu nhìn cửa phòng bệnh, trong lòng cũng đã có suy đoán, chắc là ông Triệu không khỏe nên mới tới bệnh viện.
Bởi vì những người đứng bên ngoài đều là tiểu bối, cho nên khi Triệu Thanh Mộng nhìn thấy Thẩm Thu thì không có quy củ, đi tới, ôm lấy cô nói: “Thẩm Thu, hôm nay tôi còn tưởng cô không đi theo anh ba chứ.”
Thẩm Thu nhỏ giọng nói: “Tôi không có theo anh ấy.
Hôm nay … em gái tôi nhập viện.”
Triệu Thanh Mộng liếc nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường ở phía sau, nói: “Vậy à, em ấy không sao chứ?”
“Không sao.
Tôi sẽ đưa đưa em ấy vào phòng trước.”
“Được rồi.”
Giữa lúc cô cùng Triệu Thanh Mộng nói chuyện, cô biết Triệu Tu Diên cũng đang nhìn cô.
Trước đây, khi cô tiếp xúc với những người trong cô nhi viện, cô đã cố giấu anh ta, vì anh ta không thích điều đó.
Có lẽ đó là thói quen, nhưng khi Triệu Tu Diên phát hiện ra, cô cảm thấy hơi chột dạ.
Chu Thiên Dương và Chu Mễ Mễ cũng nhìn thấy Triệu Tu Diên, hai người nhìn nhau, cũng lo cho Thẩm Thu.
Chu Mễ Mễ kéo chăn, còn chưa có nói gì, mà Chu Thiên Dương đã mở miệng, muốn chào hỏi Triệu Tu Diên.
Nhưng Thẩm Thu nhìn thoáng qua và ngăn cậu ấy lại.
Thẩm Thu không nói nhiều, đẩy Chu Mễ Mễ và y tá đi ngang qua nhà họ Triệu.
——
Sau khi đến phòng bệnh và giải quyết ổn thỏa chuyện của Chu Mễ Mễ, mẹ Lâm quay trở lại cô nhi viện trước, vì có rất nhiều đứa trẻ đang chờ bà về chăm sóc.
Chu Thiên Dương xin nghỉ một ngày, nên không cần chuẩn bị về trường gấp, vì vậy cậu ấy và Thẩm Thu ở cùng với Chu Mễ Mễ.
Cốc cốc ––
Cả ba đang nói chuyện, cửa gõ hai lần mới nghe thấy.
Sau khi Chu Thiên Dương mở cửa, lập tức kêu to: “Anh!”
Triệu Cảnh Hàng đi vào, anh tùy ý ngồi xuống sô pha, nói: “Buổi tối em muốn ở đây à?”
Thẩm Thủ gật đầu: “Có thể xin nghỉ phép không?”
Triệu Cảnh Hàng: “Gọi y tá có phải tốt hơn không?”
Thẩm Thu nói: “Hôm nay tâm trạng tôi không thoải mái, trước tiên muốn chăm sóc em ấy một đêm.”
Triệu Cảnh Hàng ồ một tiếng, cũng không nói gì.
Lúc này Thẩm Thu nhớ tới lúc trước, lúc đó anh cũng chán ghét cô nhi viện, nhưng vẫn ở lại đó.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thu đột nhiên cảm thấy lúc trước mình thật ngốc.
Anh đe dọa cô rằng cô nhi viện sẽ bị san bằng, vậy mà cô cũng tin.
Nhưng thật ra, anh chỉ muốn dọa cô mà thôi.
“Hả? Ai vậy?”
Lúc này, cửa lại bị gõ, Chu Thiên Dương chạy ra mở cửa.
Khi cậu ấy mở cửa thì nhìn thấy Triệu Tu Diên ở bên ngoài, vẻ mặt của cậu ấy ngạc nhiên, cậu ta nói nhỏ: “Anh Tu Diên.”
Triệu Tu Diên lạnh lùng ừ một tiếng: “Em gái cậu không sao chứ?”
“Không sao ạ.”
Chu Thiên Dương mở cửa rộng hơn một chút, Triệu Tu Diên nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng và Thẩm Thu ở bên trong, anh ta hơi ngạc nhiên, nhưng không đi vào.
“Gọi cô ấy ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Chu Thiên Dương: “… Được.”
Chu Thiên Dương bước tới chỗ Thẩm Thu và nói nhỏ, Thẩm Thu đứng dậy.
“Nửa tiếng.”
Thẩm Thu hơi dừng lại, nhìn về phía Triệu Cảnh Hàng.
Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng nói: “Nửa tiếng nữa quay về.”
Thẩm Thu không từ chối, cũng không trả lời, xoay người bước ra ngoài.
“Chị ơi, đừng cãi nhau nha.” Chu Thiên Dương nói lớn.
Thẩm Thu không dừng lại, ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
“Hai người họ cãi nhau?” Sau khi cô ra ngoài, Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Chu Thiên Dương vừa định trả lời, thì bị tiếng ho khan của Chu Mễ Mễ cắt ngang.
Triệu Cảnh Hang liếc em ấy một cái, lười biếng nói: “Tôi biết hết chuyện của cô ấy rồi.
Em không cần giả vờ ho.”
Chu Mễ Mễ sửng sốt.
Chu Thiên Dương nói: “Mễ Mễ, anh ấy thân với chị ấy như vậy, nhất định sẽ biết, nói không ra cũng không sao, đúng không?”
Chu Mễ Mễ luôn nhớ những gì Hạ Tri đã nói trước đây, không thể nhắc tới Triệu Tu Diên.
Bây giờ Triệu Cảnh Hàng đã biết, em ấy cũng yên tâm hơn.
Chu Mễ Mễ nói: “Ồ, thật ra cũng không có chuyện gì.
Là anh Tu Diên không cho chị gái em liên lạc với chúng em, cho nên chị ấy rất ít khi gặp chúng em, lâu lâu lại lén lút đi gặp, bây giờ bị anh ta bắt được, chắc chắn sẽ cãi nhau.”
Triệu Cảnh Hàng im lặng một lúc, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.
Chẳng trách trước đây Thẩm Thu từng nói với anh rất muốn kiếm tiền, có rất nhiều tiền từ trong thẻ của cô gửi cho cô nhi viện.
Vốn dĩ anh luôn nghĩ rằng Triệu Tu Diên thân thiết với cô như vậy, tại sao anh ta lại không trực tiếp giúp cô.
Hóa ra anh ta không bao giờ cho cô đến cô nhi viện.
“Tại sao?” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
“Không phải Triệu Tu Diên có quan hệ với Thẩm Thu trước khi ở trong cô nhi viện sao.
Nếu là như vậy, tại sao phải làm vậy với các em, và tại sao cô ấy không được phép trở lại cô nhi viện.”
Chu Thiên Dương nói: “Bọn em không nhớ những chuyện lúc nhỏ.
Tất cả những gì em nhớ là anh Tu Diên rất yên lặng, anh ấy rất ít khi nói chuyện.
Là chị gái của em lấy đồ ăn cho anh ấy và chăm sóc anh ấy.
Sau này, anh ấy chỉ ở với chị của em…..
không bao giờ quan tâm đến người khác.
“
“Về việc anh ấy không thích cô nhi viện và không muốn chị ấy tới đây, thật ra cũng rất bình thường, bởi vì những ký ức lúc đó…… Là ký ức đen tối đối với anh ấy.
Vốn dĩ ai cũng có một nỗi đau không thể chạm vào và họ cũng không muốn người khác chạm vào.
Người trong quá khứ đều biết quá khứ của anh ấy, nên anh ấy sẽ chán ghét và không muốn nhìn thấy.”
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày, Triệu Tu Diên bài xích chuyện này, vậy Thẩm Thu càng sẽ như vậy.
Nhưng cô vẫn giữ liên hệ với quá khứ vì những đứa trẻ này.
Triệu Cảnh Hàng cảm thấy có chút đau khổ, hỏi: “Trước kia người trong cô nhi viện bắt nạt người khác như thế nào?”
Vẻ mặt Chu Thiên Dương hơi thay đổi: “Ừm … Em đã nói là em không nhớ rõ mà.”
——
Mưa vừa tạnh, cây lá dưới lầu trong bệnh viện vẫn còn đọng lại những giọt sương.
Băng ghế đầy nước không ai ngồi được, vì vậy Thẩm Thu và Triệu Tu Diên cũng không đi ra ngoài, bọn họ chỉ đứng ở hành lang, lẳng lặng nhìn về phía hồ nước cách đó không xa.
“Hôm nay Mễ Mễ gặp tai nạn, có hơi gấp nên em đưa em ấy đến bệnh viện.”
Triệu Tu Diên: “Em ở cùng Triệu Cảnh Hàng?”
Thẩm Thu: “Anh ấy tình cờ ở đó.”
Triệu Cảnh Hàng: “Mấy ngày nay em đều tiếp xúc với những người trong cô nhi viện.”
Thẩm Thu im lặng: “Rất xin lỗi, em không thể bỏ mặc bọn họ được.”
Triệu Tu Diên cười nhẹ: “Anh đã tính tới chuyện này rồi.”
Thẩm Thu: “…”
“Mấy năm nay, anh đã bỏ qua em quá nhiều.” Thật lâu sau, Triệu Tu Diên đột nhiên nói.
Thẩm Thu rũ mắt xuống: “Anh muốn làm gì, người nhà họ Triệu cũng không dễ dàng, em biết…”
“Tuy anh đã làm nhiều chuyện, nhưng cuối cùng không có được em.”
Thẩm Thu quay đầu lại nhìn anh ta: “Chúng ta sẽ mãi là người thân của nhau, từ khi còn ở trong cô nhi viện … Cho nên dù sau này anh có xảy ra chuyện gì, em vẫn sẽ ở đây.”
Triệu Tu Diên: “Chỉ là người thân, không phải tình yêu, phải không? “
Thẩm Thu bình tĩnh lại, cô nhìn anh ta một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “A Diên, nếu anh thật sự yêu em, tại sao anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ ở cùng em hay là muốn kết hôn với em.
Cho tới bây giờ, anh mới nói với em rằng, anh yêu em?” “
Triệu Tu Diên sững sờ.
Thẩm Thu khẽ thở dài, nói: “Anh biết tương lai mình sẽ kết hôn với loại người nào.
Cô ấy nên là một người phụ nữ như Tống Đình.
Và em cũng vậy, em biết tương lai của nửa kia của mình thế nào.
Người đó không thể là em.
Vì vậy, trước đây chúng ta không nghĩ tới họ sẽ là nửa kia của mình “.
Hô hấp của Triệu Tu Diên có chút nặng nề, nhưng bởi vì kiềm chế, vẻ mặt hơi chột dạ: “Nhưng hiện tại, có thể là em…”
“Nhưng anh thật sự yêu em sao? Có lẽ chỉ là thói quen, nhưng hiện tại thói quen này đột nhiên muốn anh thay đổi, anh cũng không thể làm gì được.
Cũng có lẽ…..
là bởi vì Triệu Cảnh Hàng, anh không muốn bị đánh bại bởi anh ấy.”
“Không!” Triệu Tu Diên đột ngột nắm lấy vai cô, “Tiểu Thu, không, anh chỉ tập trung quá nhiều vào việc làm thế nào để tồn tại và bản thân mình mạnh mẽ như thế nào, và anh đã bỏ qua quá nhiều thứ, bao gồm cả việc yêu một người…”
Hai mắt Thẩm Thu hiện lên vẻ chấn động, nhưng kiềm chế không để lộ ra ngoài: “Không phải như vậy, em đối với anh không phải thích.”
Triệu Tu Diên siết chặt vai cô, nhưng từ từ thả lỏng ra.
Một lúc sau, anh ta hoàn toàn buông lỏng tay ra, cười khổ nói: “Triệu Cảnh Hàng là loại người em thích, đúng không?”
Thẩm Thu mím chặt môi, cô không nói, nhưng bọn họ cũng biết đáp án.
Là chắc chắn.
“Giá như chúng ta có thể quay trở lại như năm ngoái… thì tuyệt biết mấy.” Triệu Tu Diên nhìn về phía xa xa và nói.
Thẩm Thu thở phào nhẹ nhõm nói: “Quá khứ, chúng ta chưa từng nhìn lại.”
“Có lẽ là bởi vì hiện tại quá mệt mỏi, không còn tốt như trước, cho nên mới bắt đầu nhìn lại.”
Thẩm Thu liếc anh ta một cái: “A Diên, thoải mái đi.”
Triệu Tu Diên: “…”
“Đừng để bản thân mệt mỏi như vậy nữa, những năm này anh đã làm rất tốt, chúng ta sẽ không bị người khác ức hiếp…”
Triệu Tu Diên khẽ run người nhìn cô.
Thẩm Thu nói: “Đừng để tham vọng lấp đầy thế giới của anh, chúng ta nên sống nhẹ nhàng hơn.”
Cô lấy điện thoại ra mở ứng dụng gọi taxi, trời mưa ít, phần mềm hiển thị kêu cô đợi 5 phút.
Thẩm Thu hơi lo lắng.
Một phút sau, một chiếc Bentley màu trắng dừng lại trước mặt cô, cửa kính ở ghế phụ từ từ hạ xuống, có thể nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái.
“Lên xe.”
Thẩm Thu lại liếc nhìn điện thoại, nhưng vẫn không có hiển thị xe đã tới.
Vì vậy cô cũng không quan tâm lắm, trực tiếp lên xe.
Trên đường đi, hai người đều không nói chuyện.
Âm nhạc trầm mà nhẹ, nhưng trong không khí có sự căng thẳng.
Thẩm Thu rất bối rối, không biết là vì Chu Mễ Mễ, hay là vì chuyện tối hôm qua cô say.
Sau hơn hai mươi phút, họ đã đến nơi cần đến.
Xe dừng lại, Thẩm Thu thấp giọng nói cảm ơn, rồi chạy nhanh đến bệnh viện.
Chu Mễ Mễ đang nằm trong phòng cấp cứu, bác sĩ đã khám cho em ấy.
Khi Thẩm Thu đến nơi, mẹ Lâm và Chu Thiên Dương từ cô nhi viện đến đang ở cùng với em ấy, khuôn mặt em ấy xanh xao nhưng vẫn nở nụ cười, lúc này em ấy vẫn đang dỗ dành anh trai mình.
Mà Chu Thiên Dương đang cúi đầu, hai mắt đỏ hoe, cho dù Chu Mễ Mễ có nói gì, cậu bé đều không trả lời lại.
Mãi đến khi nhìn thấy Thẩm Thu tới gần, đôi mắt lim dim của cậu bé mới sáng lên: “Chị.”
Thẩm Thu bước đến gần cậu bé, vỗ vai trấn an cậu rồi quay sang mẹ Lâm hỏi thăm tình hình.
Hóa ra Chu Mễ Mễ là do biến chứng khi chạy thận, do mất nước nhanh, huyết áp giảm, và cơn đau co thắt do thiếu máu.
Trước đây em ấy chưa từng rơi vào tình huống như vậy khiến ai cũng phải khiếp sợ.
“Không có chuyện gì lớn mà, anh à, sao anh lại gọi chị đến đây, làm chuyện trở nên nghiêm trọng.” Chu Mễ Mễ than thở.
Chu Thiên Dương trừng nhìn em ấy một cái: “Không nghiêm trọng! Em nhìn lại mình đi!”
Chu Mễ Mễ khịt mũi: “Anh đúng là đồ nhát gan.
Mỗi lần gặp chuyện đều tìm đến chị ấy.
Nếu không có chị ở đó, anh sẽ bắt đầu lo lắng.”
“Chị không tới không được, yên tâm đi.” Thẩm Thu sờ đầu Mễ Mễ: “Bây giờ thế nào rồi, thoải mái hơn chưa?
Chu Mễ Mễ chỉ đang nói về Chu Thiên Dương, nhưng trên thực tế em ấy vẫn đang nghĩ tới Thẩm Thu.
Chỉ vì căn bệnh của em ấy đã mang đến cho Thẩm Thu rất nhiều phiền phức, em ấy không thể chịu đựng được việc phải làm phiền cô nhiều.
Lúc Thẩm Thu hỏi chuyện này, mắt em ấy có chút đỏ lên: “Không sao ạ, không khó chịu nữa rồi ạ, chị ơi, hôm nay chị không đi làm ạ?”
Thẩm Thu: “Không đi, chị xin nghỉ rồi.”
Chu Mễ Mễ gật đầu, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một người đi tới, lại nói: “Chị xin phép thật ạ?”
Thẩm Thu: “Cái gì?”
Chu Mễ Mễ chỉ về phía sau cô: “Vậy thì tại sao ông chủ của chị cũng ở đây ạ?”
Thẩm Thu quay đầu lại.
Ở cửa cấp cứu ồn ào, Triệu Cảnh Hàng đi ngang qua các bệnh nhân và y tá, đi về phía bọn họ.
Thẩm Thu sửng sốt một chút, không biết nên trả lời thế nào.
Chu Mễ Mễ cười ranh mãnh: “Ông chủ của chị thật tốt và rất chu đáo với cấp dưới nữa nha.”
Chu Thiên Dương: “Lúc này cái gì cũng nói được.”
Chu Mễ Mễ: “Đúng vậy, chị, xem ra lần trước anh ấy đã nghe theo lời em nói rồi.”
Thần Thu thắc mắc: “Em nói cái gì?”
“Em nói, em muốn anh ấy đối xử với chị thật tốt.”
Thẩm Thu đột nhiên cảm thấy có chút hoang mang.
Lúc này Triệu Cảnh Hàng đã đi tới bên cạnh giường khi họ đang nói chuyện, mẹ Lâm nhớ rõ anh và nhanh chóng chào hỏi.
Triệu Cảnh Hàng gật đầu nói: “Sao vẫn còn ở phòng cấp cứu vậy?”
Mẹ Lâm giải thích: “Y tá nói bệnh viện hết giường rồi.”
Triệu Cảnh Đằng: “Không còn phòng VIP?”
Mẹ Lâm dừng một lúc, phòng VIP quá đắt, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc có phòng, sắp xếp cũng khó.
Vì vậy, họ cũng không suy nghĩ tới chuyện này.
Thấy vậy, Triệu Cảnh Hàng cũng không nhiều lời, chỉ đi ra ngoài gọi điện thoại.
Khi quay lại, anh nói: “Khi nào có người đón, thì lên phòng bệnh trên lầu.”
Thẩm Thu sững sờ nói: “Không cần phiền như vậy.”
Triệu Cảnh Hàng vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cô: “Vậy ý của em là để em ấy nằm ở đây à?”
Thẩm Thu nghẹn họng, thực ra cô không muốn làm phiền Triệu Cảnh Hàng.
Nhưng cô phát hiện ra, nếu không có Triệu Cảnh Hàng, Chu Mễ Mễ có lẽ sẽ phải ở đây….
Nhìn thấy cô như vậy, Triệu Cảnh Hàng biết cô đang suy nghĩ gì, anh không muốn để ý đến cô, chỉ nói: “Không phải miễn phí đâu, sau này phải trả lại.”
“Nhất định!” Chu Thiên Dương vui vẻ cười, “Anh, sau này em nhất định sẽ kiếm tiền để trả nợ cho anh, em sẽ báo đáp anh, cám ơn anh.”
Triệu Cảnh Hàng nhìn Chu Thiên Dương đang nắm chặt tay mình, trong lòng có chút khó chịu lại có chút chán ghét, hiếm khi anh làm việc thiện, nhưng ít khi được cảm ơn thế này.
Thật lâu sau anh khịt mũi nói: “Biết là tốt rồi.”
“Dạ!”
Triệu Cảnh Hàng rút cánh tay ra, vừa định nói gì đó với Thẩm Thu thì đột nhiên điện thoại vang lên.
Thẩn Thu không biết Triệu Cảnh Hàng đã trả lời điện thoại của ai, nhưng thấy vẻ mặt của anh thay đổi sau khi nghe những gì người bên kia nói, anh đột nhiên quay người rời đi mà không nói câu nào.
Nửa giờ sau, một nhân viên y tế đến và nói một phòng VIP đã được mở trên tầng cao nhất dành cho Chu Mễ Mễ.
Thế là cả nhóm cùng nhau đi theo Chu Mễ Mễ lên lầu, không ngờ lại gặp nhà họ Triệu ở trước cửa.
Thẩm Thu vốn tưởng rằng Triệu Cảnh Hàng đi công tác, không ngờ vừa lên lầu đã thấy anh ở cửa khu VIP.
Không chỉ có Triệu Cảnh Hàng, Triệu Tu Diên, Triệu Thanh Mộng và những người khác cũng ở đây.
Thẩm Thu nhìn cửa phòng bệnh, trong lòng cũng đã có suy đoán, chắc là ông Triệu không khỏe nên mới tới bệnh viện.
Bởi vì những người đứng bên ngoài đều là tiểu bối, cho nên khi Triệu Thanh Mộng nhìn thấy Thẩm Thu thì không có quy củ, đi tới, ôm lấy cô nói: “Thẩm Thu, hôm nay tôi còn tưởng cô không đi theo anh ba chứ.”
Thẩm Thu nhỏ giọng nói: “Tôi không có theo anh ấy.
Hôm nay … em gái tôi nhập viện.”
Triệu Thanh Mộng liếc nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường ở phía sau, nói: “Vậy à, em ấy không sao chứ?”
“Không sao.
Tôi sẽ đưa đưa em ấy vào phòng trước.”
“Được rồi.”
Giữa lúc cô cùng Triệu Thanh Mộng nói chuyện, cô biết Triệu Tu Diên cũng đang nhìn cô.
Trước đây, khi cô tiếp xúc với những người trong cô nhi viện, cô đã cố giấu anh ta, vì anh ta không thích điều đó.
Có lẽ đó là thói quen, nhưng khi Triệu Tu Diên phát hiện ra, cô cảm thấy hơi chột dạ.
Chu Thiên Dương và Chu Mễ Mễ cũng nhìn thấy Triệu Tu Diên, hai người nhìn nhau, cũng lo cho Thẩm Thu.
Chu Mễ Mễ kéo chăn, còn chưa có nói gì, mà Chu Thiên Dương đã mở miệng, muốn chào hỏi Triệu Tu Diên.
Nhưng Thẩm Thu nhìn thoáng qua và ngăn cậu ấy lại.
Thẩm Thu không nói nhiều, đẩy Chu Mễ Mễ và y tá đi ngang qua nhà họ Triệu.
——
Sau khi đến phòng bệnh và giải quyết ổn thỏa chuyện của Chu Mễ Mễ, mẹ Lâm quay trở lại cô nhi viện trước, vì có rất nhiều đứa trẻ đang chờ bà về chăm sóc.
Chu Thiên Dương xin nghỉ một ngày, nên không cần chuẩn bị về trường gấp, vì vậy cậu ấy và Thẩm Thu ở cùng với Chu Mễ Mễ.
Cốc cốc ––
Cả ba đang nói chuyện, cửa gõ hai lần mới nghe thấy.
Sau khi Chu Thiên Dương mở cửa, lập tức kêu to: “Anh!”
Triệu Cảnh Hàng đi vào, anh tùy ý ngồi xuống sô pha, nói: “Buổi tối em muốn ở đây à?”
Thẩm Thủ gật đầu: “Có thể xin nghỉ phép không?”
Triệu Cảnh Hàng: “Gọi y tá có phải tốt hơn không?”
Thẩm Thu nói: “Hôm nay tâm trạng tôi không thoải mái, trước tiên muốn chăm sóc em ấy một đêm.”
Triệu Cảnh Hàng ồ một tiếng, cũng không nói gì.
Lúc này Thẩm Thu nhớ tới lúc trước, lúc đó anh cũng chán ghét cô nhi viện, nhưng vẫn ở lại đó.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thu đột nhiên cảm thấy lúc trước mình thật ngốc.
Anh đe dọa cô rằng cô nhi viện sẽ bị san bằng, vậy mà cô cũng tin.
Nhưng thật ra, anh chỉ muốn dọa cô mà thôi.
“Hả? Ai vậy?”
Lúc này, cửa lại bị gõ, Chu Thiên Dương chạy ra mở cửa.
Khi cậu ấy mở cửa thì nhìn thấy Triệu Tu Diên ở bên ngoài, vẻ mặt của cậu ấy ngạc nhiên, cậu ta nói nhỏ: “Anh Tu Diên.”
Triệu Tu Diên lạnh lùng ừ một tiếng: “Em gái cậu không sao chứ?”
“Không sao ạ.”
Chu Thiên Dương mở cửa rộng hơn một chút, Triệu Tu Diên nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng và Thẩm Thu ở bên trong, anh ta hơi ngạc nhiên, nhưng không đi vào.
“Gọi cô ấy ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Chu Thiên Dương: “… Được.”
Chu Thiên Dương bước tới chỗ Thẩm Thu và nói nhỏ, Thẩm Thu đứng dậy.
“Nửa tiếng.”
Thẩm Thu hơi dừng lại, nhìn về phía Triệu Cảnh Hàng.
Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng nói: “Nửa tiếng nữa quay về.”
Thẩm Thu không từ chối, cũng không trả lời, xoay người bước ra ngoài.
“Chị ơi, đừng cãi nhau nha.” Chu Thiên Dương nói lớn.
Thẩm Thu không dừng lại, ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
“Hai người họ cãi nhau?” Sau khi cô ra ngoài, Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Chu Thiên Dương vừa định trả lời, thì bị tiếng ho khan của Chu Mễ Mễ cắt ngang.
Triệu Cảnh Hang liếc em ấy một cái, lười biếng nói: “Tôi biết hết chuyện của cô ấy rồi.
Em không cần giả vờ ho.”
Chu Mễ Mễ sửng sốt.
Chu Thiên Dương nói: “Mễ Mễ, anh ấy thân với chị ấy như vậy, nhất định sẽ biết, nói không ra cũng không sao, đúng không?”
Chu Mễ Mễ luôn nhớ những gì Hạ Tri đã nói trước đây, không thể nhắc tới Triệu Tu Diên.
Bây giờ Triệu Cảnh Hàng đã biết, em ấy cũng yên tâm hơn.
Chu Mễ Mễ nói: “Ồ, thật ra cũng không có chuyện gì.
Là anh Tu Diên không cho chị gái em liên lạc với chúng em, cho nên chị ấy rất ít khi gặp chúng em, lâu lâu lại lén lút đi gặp, bây giờ bị anh ta bắt được, chắc chắn sẽ cãi nhau.”
Triệu Cảnh Hàng im lặng một lúc, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.
Chẳng trách trước đây Thẩm Thu từng nói với anh rất muốn kiếm tiền, có rất nhiều tiền từ trong thẻ của cô gửi cho cô nhi viện.
Vốn dĩ anh luôn nghĩ rằng Triệu Tu Diên thân thiết với cô như vậy, tại sao anh ta lại không trực tiếp giúp cô.
Hóa ra anh ta không bao giờ cho cô đến cô nhi viện.
“Tại sao?” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
“Không phải Triệu Tu Diên có quan hệ với Thẩm Thu trước khi ở trong cô nhi viện sao.
Nếu là như vậy, tại sao phải làm vậy với các em, và tại sao cô ấy không được phép trở lại cô nhi viện.”
Chu Thiên Dương nói: “Bọn em không nhớ những chuyện lúc nhỏ.
Tất cả những gì em nhớ là anh Tu Diên rất yên lặng, anh ấy rất ít khi nói chuyện.
Là chị gái của em lấy đồ ăn cho anh ấy và chăm sóc anh ấy.
Sau này, anh ấy chỉ ở với chị của em…..
không bao giờ quan tâm đến người khác.
“
“Về việc anh ấy không thích cô nhi viện và không muốn chị ấy tới đây, thật ra cũng rất bình thường, bởi vì những ký ức lúc đó…… Là ký ức đen tối đối với anh ấy.
Vốn dĩ ai cũng có một nỗi đau không thể chạm vào và họ cũng không muốn người khác chạm vào.
Người trong quá khứ đều biết quá khứ của anh ấy, nên anh ấy sẽ chán ghét và không muốn nhìn thấy.”
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày, Triệu Tu Diên bài xích chuyện này, vậy Thẩm Thu càng sẽ như vậy.
Nhưng cô vẫn giữ liên hệ với quá khứ vì những đứa trẻ này.
Triệu Cảnh Hàng cảm thấy có chút đau khổ, hỏi: “Trước kia người trong cô nhi viện bắt nạt người khác như thế nào?”
Vẻ mặt Chu Thiên Dương hơi thay đổi: “Ừm … Em đã nói là em không nhớ rõ mà.”
——
Mưa vừa tạnh, cây lá dưới lầu trong bệnh viện vẫn còn đọng lại những giọt sương.
Băng ghế đầy nước không ai ngồi được, vì vậy Thẩm Thu và Triệu Tu Diên cũng không đi ra ngoài, bọn họ chỉ đứng ở hành lang, lẳng lặng nhìn về phía hồ nước cách đó không xa.
“Hôm nay Mễ Mễ gặp tai nạn, có hơi gấp nên em đưa em ấy đến bệnh viện.”
Triệu Tu Diên: “Em ở cùng Triệu Cảnh Hàng?”
Thẩm Thu: “Anh ấy tình cờ ở đó.”
Triệu Cảnh Hàng: “Mấy ngày nay em đều tiếp xúc với những người trong cô nhi viện.”
Thẩm Thu im lặng: “Rất xin lỗi, em không thể bỏ mặc bọn họ được.”
Triệu Tu Diên cười nhẹ: “Anh đã tính tới chuyện này rồi.”
Thẩm Thu: “…”
“Mấy năm nay, anh đã bỏ qua em quá nhiều.” Thật lâu sau, Triệu Tu Diên đột nhiên nói.
Thẩm Thu rũ mắt xuống: “Anh muốn làm gì, người nhà họ Triệu cũng không dễ dàng, em biết…”
“Tuy anh đã làm nhiều chuyện, nhưng cuối cùng không có được em.”
Thẩm Thu quay đầu lại nhìn anh ta: “Chúng ta sẽ mãi là người thân của nhau, từ khi còn ở trong cô nhi viện … Cho nên dù sau này anh có xảy ra chuyện gì, em vẫn sẽ ở đây.”
Triệu Tu Diên: “Chỉ là người thân, không phải tình yêu, phải không? “
Thẩm Thu bình tĩnh lại, cô nhìn anh ta một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “A Diên, nếu anh thật sự yêu em, tại sao anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ ở cùng em hay là muốn kết hôn với em.
Cho tới bây giờ, anh mới nói với em rằng, anh yêu em?” “
Triệu Tu Diên sững sờ.
Thẩm Thu khẽ thở dài, nói: “Anh biết tương lai mình sẽ kết hôn với loại người nào.
Cô ấy nên là một người phụ nữ như Tống Đình.
Và em cũng vậy, em biết tương lai của nửa kia của mình thế nào.
Người đó không thể là em.
Vì vậy, trước đây chúng ta không nghĩ tới họ sẽ là nửa kia của mình “.
Hô hấp của Triệu Tu Diên có chút nặng nề, nhưng bởi vì kiềm chế, vẻ mặt hơi chột dạ: “Nhưng hiện tại, có thể là em…”
“Nhưng anh thật sự yêu em sao? Có lẽ chỉ là thói quen, nhưng hiện tại thói quen này đột nhiên muốn anh thay đổi, anh cũng không thể làm gì được.
Cũng có lẽ…..
là bởi vì Triệu Cảnh Hàng, anh không muốn bị đánh bại bởi anh ấy.”
“Không!” Triệu Tu Diên đột ngột nắm lấy vai cô, “Tiểu Thu, không, anh chỉ tập trung quá nhiều vào việc làm thế nào để tồn tại và bản thân mình mạnh mẽ như thế nào, và anh đã bỏ qua quá nhiều thứ, bao gồm cả việc yêu một người…”
Hai mắt Thẩm Thu hiện lên vẻ chấn động, nhưng kiềm chế không để lộ ra ngoài: “Không phải như vậy, em đối với anh không phải thích.”
Triệu Tu Diên siết chặt vai cô, nhưng từ từ thả lỏng ra.
Một lúc sau, anh ta hoàn toàn buông lỏng tay ra, cười khổ nói: “Triệu Cảnh Hàng là loại người em thích, đúng không?”
Thẩm Thu mím chặt môi, cô không nói, nhưng bọn họ cũng biết đáp án.
Là chắc chắn.
“Giá như chúng ta có thể quay trở lại như năm ngoái… thì tuyệt biết mấy.” Triệu Tu Diên nhìn về phía xa xa và nói.
Thẩm Thu thở phào nhẹ nhõm nói: “Quá khứ, chúng ta chưa từng nhìn lại.”
“Có lẽ là bởi vì hiện tại quá mệt mỏi, không còn tốt như trước, cho nên mới bắt đầu nhìn lại.”
Thẩm Thu liếc anh ta một cái: “A Diên, thoải mái đi.”
Triệu Tu Diên: “…”
“Đừng để bản thân mệt mỏi như vậy nữa, những năm này anh đã làm rất tốt, chúng ta sẽ không bị người khác ức hiếp…”
Triệu Tu Diên khẽ run người nhìn cô.
Thẩm Thu nói: “Đừng để tham vọng lấp đầy thế giới của anh, chúng ta nên sống nhẹ nhàng hơn.”
Bình luận facebook