-
Chương 118
- Tô Ánh Tuyết, cô xong việc chưa vậy? Hôm nay không ăn cơm sao? Sao muộn thế này rồi mà còn chưa nhổ rễ lên….
Lâm Phi xoa xoa bụng, vừa ra khỏi phòng làm việc liền hét lớn.
Quen với những ngày tháng bị cô gái này kêu “nhổ rễ” lên, hôm nay Tô Ánh Tuyết lại không gọi hắn khiến hắn cảm thấy là lạ.
Nhưng vừa liếc mắt sang, nhìn thấy Cố Thải Anh, mặt hắn bỗng cứng đờ.
Lâm Phi bỗng im bặt, ánh mắt như đông lại, đan xen với ánh mắt có phần kích động của Cố Thải Anh.
Tô Ánh Tuyết bị Lâm Phi gọi, khuôn mặt bỗng nóng lên, tên này quả thực là làm cô mất mặt! Cô đâu có tâm trạng chú ý tới thần sắc kỳ quái của Cố Thải Anh bên cạnh.
- Gào thét gì! Không thấy tôi đang có khách hay sao! Đợi lát rồi đi!
Tô Ánh Tuyết trừng mắt liếc Lâm Phi, vẻ mặt ngại ngùng nói với Cố Thải Anh:
- Xin lỗi, con người anh ta là vậy, anh ta không có ý mạo phạm đâu ạ, bà thông cảm.
Lâm Phi cũng không thèm để ý, sau khi liếc mắt về phía Cố Thải Anh, trực tiếp quay người trở về văn phòng.
- Này! Lâm Phi! Anh có ý gì vậy!
Tô Ánh Tuyết càng cảm thấy tức giận hơn, người đàn ông này sao có thể làm ra bộ dạng không thèm ngó ngàng gì đến cô vậy.
Hơn nữa, vừa rồi cô còn nói với Cố Thải Anh rằng mình thích hắn, đây không phải là càng mất mặt hơn hay sao?
Lúc này Cố Thải Anh đã định thần lại, hiển nhiên biết Lâm Phi chỉ là không muốn để ý đến người mẹ như bà, nên bà cố tỏ ra bình tĩnh nói:
- Không sao đâu, người trẻ tuổi có chút nóng tính là chuyện thường, tôi đi đây, Tô tiểu thư không cần tiễn đâu.
Thấy Lâm Phi cứ vậy quay về văn phòng, trong lòng bà vô cùng ảm đạm, đau đớn, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, để Lâm Phi đỡ bất mãn.
Tô Ánh Tuyết bộ dạng áy náy gật đầu. Sau khi tiễn Cố Thải Anh vào thang máy, cô quay người vào văn phòng của Lâm Phi.
- Anh không thể chú ý hình tượng của mình hơn được sao, bị nhiều người trong công ty thấy thật mất mặt.
Tô Ánh Tuyết bất mãn dạy dỗ.
Lâm Phi ngồi trên ghế, sắc mặt thâm trầm, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra xa, đột nhiên hỏi:
- Người đàn bà kia…tới đây làm gì?
- Cái gì người đàn bà kia, đó là Hội trưởng Cố của Hội Thương hiệp Lâm An chúng ta, cùng tôi bàn chút chuyện làm ăn.
Tô Ánh Tuyết đương nhiên không nói hết ra, chỉ hỏi:
- Sao đột nhiên anh lại có tâm tư quản công việc của tôi vậy?
- Cô muốn xin giúp đỡ từ phía bà ta?
Tô Ánh Tuyết chau mày:
- Nếu tìm bà ta giúp tôi, tôi đã đi tìm từ sớm rồi. Bà ta là cổ đông lớn thứ ba trong công ty chúng ta, hơn nữa, quan hệ, gia cảnh đều vượt xa tôi. Nếu tôi đã kiên trì đến ngày hôm nay, vậy thì tôi sẽ không thấp giọng để cầu xin người khác.
- Là bà ta chủ động tìm cô? Muốn giúp cô?
- Nếu tôi và bà ta có quan hệ gì với nhau thì đó cũng chỉ có thể là quan hệ hợp tác, tuyệt đối không tồn tại quan hệ bố thí, giúp đỡ. Anh hỏi những điều này làm gì?
Tô Ánh Tuyết tò mò.
Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nói:
- Không có gì, đi ăn cơm thôi.
Tô Ánh Tuyết sững sờ, cảm thấy người đàn ông này có chút cổ quái. Nhưng Lâm Phi vẫn thường hay thần bí như vậy, nên cô cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Huống hồ, quả thực Tô Ánh Tuyết rất bận. Mặc dù biểu hiện của cô rất bình tĩnh, nhưng đối mặt với tiệc rượu thương hiệp sắp tới, cô vẫn có chút lo lắng.
Lâm Phi thì vẫn thảnh thơi như trước.
Tối thứ năm, do Tô Ánh Tuyết phải tăng ca nên Lâm Phi cũng không cần đưa cô về. Hắn lái xe đến bệnh viện cùng Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao ăn cơm tối.
Khi rời đi, Lâm Dao bỗng đuổi theo đến đại sảnh dưới lầu bệnh viện, vẻ mặt mang theo tâm sự nói:
- Anh, có việc em muốn hỏi ý kiến anh.
Lâm Phi cười nói:
- Có chuyện gì mà nghiêm túc như vậy?
Lâm Dao thấp giọng nói:
- Anh có nhớ bạn học biết chơi Violin của em không, cậu tên Lý Nhất Minh ấy ạ?
- Lý Nhất Minh?
Lâm Phi nghĩ một lát rồi nói:
- Tên nhuộm tóc tím ấy hả?
- Vâng.
Lâm Dao nói tiếp:
- Thực ra Lý Nhất Minh xuất thân từ con nhà có truyền thống âm nhạc, còn là cậu chủ của Công ty Giải trí Thiên Khung, là một công ty rất lớn trong nước về ngành giải trí. Cạu ấy hy vọng em có thể ký hợp đồng với công ty cậu ấy, sau khi tiến hành huấn luyện, sẽ trở thành ca sĩ chính thức….
Lâm Phi thoáng nghe đã hiểu ý của Lâm Phi, cô bé này đã động tâm, muốn phát triển sự nghiệp ca hát, nhưng do Lâm Đại Nguyên cha cô phản đối cô gia nhập ngành này, nên lén lén lút lút tham gia dàn nhạc.
- Em sợ bác cả giận?
Lâm Phi cười hỏi.
Lâm Dao gật đầu nhìn Lâm Phi. Lúc này, rõ ràng cô gái này không tự tin, tựa như không phải là thiếu nữ xinh đẹp trên khán đài buổi tối ngày hôm đó.
- Em thích ca hát sao?
Lâm Dao gật đầu:
- Em thích…nếu không cho em hát, giống như không cho em thở vậy…nhưng, em cũng sợ cha không vui. Cha vất vả nuôi dưỡng em khôn lớn…em lại không thể hiếu kính với cha.
- Mặc dù tâm đã hướng về nơi ấy nhưng không dám lựa chọn sao?
Lâm Phi thở dài.
Lâm Dao trầm mặc cúi đầu, hai tay đan vào nhau.
Lâm Phi ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên nói:
- Tuần vừa rồi anh scó đi vườn bách thú với Tổng giám đốc Tô.
- Vườn bách thú?
Lâm Dao ngẩng đầu, không hiểu Lâm Phi có ý gì.
- Ừm, chị Tô của em nói muốn xem động vật, anh đưa chị ấy đi.
Lâm Phi chậm rãi nói:
- Hắc tinh tinh trong vườn bách thú cùng người nuôi nó say mê trò chơi. Người nuôi thú đặt thức ăn trong tay, sau đó nắm chặt hai tay lại đưa cho tinh tinh đoán xem đồ ăn ở bên tay nào.
- Tinh tinh có thể dựa vào khứu giác để phân biệt đồ ăn ở bên cánh tay nào, cho nên dù thế nào nó cũng đoán trúng. Sau đó người nuôi gọi một du khách tới, cùng đoán với tinh tinh. Nhưng anh ta lại xoa mùi thơm của thức ăn lên cả hai cánh tay.
- Đồng thời, người nuôi thú kia nói với du khách rằng, anh ta vẫn để thức ăn ở cánh tay cũ, đừng có đoán sai đấy, thua tinh tinh sẽ rất mất mặt.
- Kết quả, du khách đó nghĩ hồi lâu, cho rằng người nuôi cố ý làm anh ta xấu mặt, cho nên lựa chọn bên tay khác, còn tinh tinh lại không hề do dự mà đoán tay ban đầu có đồ ăn.
- Vậy là tinh tinh đoán đúng, người khách kia đoán sai.
Lâm Dao nghe xong, có vẻ hiểu điều gì đó, nhưng vẫn rất mơ hồ.
Lâm Phi cười nói:
- Động vật thường không chút do dự mà lựa chọn, bên tay có đồ ăn trước đó, bởi vì nó cảm thấy, nếu đã phán đoán chính xác, vậy không cần phải không dưng mà thay đổi lựa chọn làm gì.
- Nhưng loài người chúng ta lại ngược lại, bởi nghĩ quá nhiều mà có nhiều phán đoán sai lầm, nếu đã cho là đúng, lại chỉ có thể chọn một con đường, vậy hà tất phải lo sợ không đâu?
Đôi mắt to tròn của Lâm Phi lóe lên một tia trong trẻo, cười ngọt ngào:
- Cảm ơn anh, anh, em biết phải làm thế nào rồi ạ.
Lâm Phi đưa tay ra nhéo má cô:
- Em cứ hát đi, âm vực của em rất rộng, giọng ca cũng có sức cuốn hút, nếu em không muốn theo nghề này thì anh cũng không ủng hộ em, dù sao con đường này gian khổ hơn nhiều đi làm công nhân viên chức bình thường.
- Đợi em có thành tích, anh nghĩ bác cả cũng sẽ hiểu em hơn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Dạ!
Lâm Dao vui vẻ gật đầu, chỉ là bị Lâm Phi nhéo mặt như một đứa trẻ nên cô cảm thấy không được thoải mái lắm.
….
Hôm sau, cuối cùng cũng tới ngày tiệc rượu thương hiệp mà các tờ báo lớn nhỏ, truyền thông ở Lâm An đều tranh nhau đưa tin. Đây là một sự kiện lớn đối với cả tỉnh Giang, bởi vì tiệc rượu này được tổ chức hai năm một lần, mang đến cho tỉnh các dự án hợp tác hàng chục tỷ đồng, kéo thêm không ít việc làm và cơ hội cho người dân.
Ban ngày, Tô Ánh Tuyết cùng với cha là Tô Tinh Nguyên và các lãnh đạo cấp cao khác trong công ty làm công tác chuẩn bị cuối cùng, thậm chí không có thời gian ăn cơm trưa.
Lâm Phi thấy cô ra sức như vậy, cũng không dám đi quấy rầy.
Đến chạng vạng tối, Trương Tĩnh bỗng tới văn phòng tìm Lâm Phi, thần sắc cổ quái nói với hắn:
- Anh đi theo tôi đến phòng thử đồ, tôi chuẩn bị cho anh trang phục buổi tiệc tối nay.
Lâm Phi sững người:
- Trang phục dự tiệc? Tôi cũng phải tham gia sao?
- Tổng giám đốc Tô nói rồi, định mang theo một người bạn đến dự tiệc, Chủ tịch và phu nhân cùng nhau đến, cho nên đành phải mang anh, dù sao anh cũng là vệ sĩ, cùng cô ấy đi vào cũng tiện bảo vệ cho cô ấy.
Vốn cô cho rằng, Tô Ánh Tuyết sẽ đưa mình đến dự buổi tiệc, dù sao cô cũng là trợ lý thân tín nhất của Tô Ánh Tuyết, trước kia tham gia một số buổi tiệc thế này, Tô Ánh Tuyết cũng đều đi cùng cô.
Nhưng lần này, không ngờ Tô Ánh Tuyết lại chọn Lâm Phi? Tên thối tha này vào đó, ngoài ăn uống ra thì có tác dụng gì với chuyện làm ăn.
- Tốt vậy sao?
Lâm Phi vui cười hớn hở:
- Tôi còn cho rằng phải mua đồ ăn nhanh rồi ngồi trong xe đợi cơ, Tô Ánh Tuyết còn muốn bảo tôi đi ăn chực uống chực, không tồi không tồi, đi thôi, đi thử quần áo!
Trương Tĩnh suýt chút nữa thì phun máu lên cửa. Tên này không biết giả bộ chút sao? Dù trong lòng có nghĩ vậy thì cũng không phải nói ra trước mặt cô thế chứ! Cô đã vì để mặc được bộ lễ phục dự tiệc đẹp mà ăn kiêng mất hai tuần lễ đấy.
Lâm Phi xoa xoa bụng, vừa ra khỏi phòng làm việc liền hét lớn.
Quen với những ngày tháng bị cô gái này kêu “nhổ rễ” lên, hôm nay Tô Ánh Tuyết lại không gọi hắn khiến hắn cảm thấy là lạ.
Nhưng vừa liếc mắt sang, nhìn thấy Cố Thải Anh, mặt hắn bỗng cứng đờ.
Lâm Phi bỗng im bặt, ánh mắt như đông lại, đan xen với ánh mắt có phần kích động của Cố Thải Anh.
Tô Ánh Tuyết bị Lâm Phi gọi, khuôn mặt bỗng nóng lên, tên này quả thực là làm cô mất mặt! Cô đâu có tâm trạng chú ý tới thần sắc kỳ quái của Cố Thải Anh bên cạnh.
- Gào thét gì! Không thấy tôi đang có khách hay sao! Đợi lát rồi đi!
Tô Ánh Tuyết trừng mắt liếc Lâm Phi, vẻ mặt ngại ngùng nói với Cố Thải Anh:
- Xin lỗi, con người anh ta là vậy, anh ta không có ý mạo phạm đâu ạ, bà thông cảm.
Lâm Phi cũng không thèm để ý, sau khi liếc mắt về phía Cố Thải Anh, trực tiếp quay người trở về văn phòng.
- Này! Lâm Phi! Anh có ý gì vậy!
Tô Ánh Tuyết càng cảm thấy tức giận hơn, người đàn ông này sao có thể làm ra bộ dạng không thèm ngó ngàng gì đến cô vậy.
Hơn nữa, vừa rồi cô còn nói với Cố Thải Anh rằng mình thích hắn, đây không phải là càng mất mặt hơn hay sao?
Lúc này Cố Thải Anh đã định thần lại, hiển nhiên biết Lâm Phi chỉ là không muốn để ý đến người mẹ như bà, nên bà cố tỏ ra bình tĩnh nói:
- Không sao đâu, người trẻ tuổi có chút nóng tính là chuyện thường, tôi đi đây, Tô tiểu thư không cần tiễn đâu.
Thấy Lâm Phi cứ vậy quay về văn phòng, trong lòng bà vô cùng ảm đạm, đau đớn, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, để Lâm Phi đỡ bất mãn.
Tô Ánh Tuyết bộ dạng áy náy gật đầu. Sau khi tiễn Cố Thải Anh vào thang máy, cô quay người vào văn phòng của Lâm Phi.
- Anh không thể chú ý hình tượng của mình hơn được sao, bị nhiều người trong công ty thấy thật mất mặt.
Tô Ánh Tuyết bất mãn dạy dỗ.
Lâm Phi ngồi trên ghế, sắc mặt thâm trầm, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra xa, đột nhiên hỏi:
- Người đàn bà kia…tới đây làm gì?
- Cái gì người đàn bà kia, đó là Hội trưởng Cố của Hội Thương hiệp Lâm An chúng ta, cùng tôi bàn chút chuyện làm ăn.
Tô Ánh Tuyết đương nhiên không nói hết ra, chỉ hỏi:
- Sao đột nhiên anh lại có tâm tư quản công việc của tôi vậy?
- Cô muốn xin giúp đỡ từ phía bà ta?
Tô Ánh Tuyết chau mày:
- Nếu tìm bà ta giúp tôi, tôi đã đi tìm từ sớm rồi. Bà ta là cổ đông lớn thứ ba trong công ty chúng ta, hơn nữa, quan hệ, gia cảnh đều vượt xa tôi. Nếu tôi đã kiên trì đến ngày hôm nay, vậy thì tôi sẽ không thấp giọng để cầu xin người khác.
- Là bà ta chủ động tìm cô? Muốn giúp cô?
- Nếu tôi và bà ta có quan hệ gì với nhau thì đó cũng chỉ có thể là quan hệ hợp tác, tuyệt đối không tồn tại quan hệ bố thí, giúp đỡ. Anh hỏi những điều này làm gì?
Tô Ánh Tuyết tò mò.
Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nói:
- Không có gì, đi ăn cơm thôi.
Tô Ánh Tuyết sững sờ, cảm thấy người đàn ông này có chút cổ quái. Nhưng Lâm Phi vẫn thường hay thần bí như vậy, nên cô cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Huống hồ, quả thực Tô Ánh Tuyết rất bận. Mặc dù biểu hiện của cô rất bình tĩnh, nhưng đối mặt với tiệc rượu thương hiệp sắp tới, cô vẫn có chút lo lắng.
Lâm Phi thì vẫn thảnh thơi như trước.
Tối thứ năm, do Tô Ánh Tuyết phải tăng ca nên Lâm Phi cũng không cần đưa cô về. Hắn lái xe đến bệnh viện cùng Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao ăn cơm tối.
Khi rời đi, Lâm Dao bỗng đuổi theo đến đại sảnh dưới lầu bệnh viện, vẻ mặt mang theo tâm sự nói:
- Anh, có việc em muốn hỏi ý kiến anh.
Lâm Phi cười nói:
- Có chuyện gì mà nghiêm túc như vậy?
Lâm Dao thấp giọng nói:
- Anh có nhớ bạn học biết chơi Violin của em không, cậu tên Lý Nhất Minh ấy ạ?
- Lý Nhất Minh?
Lâm Phi nghĩ một lát rồi nói:
- Tên nhuộm tóc tím ấy hả?
- Vâng.
Lâm Dao nói tiếp:
- Thực ra Lý Nhất Minh xuất thân từ con nhà có truyền thống âm nhạc, còn là cậu chủ của Công ty Giải trí Thiên Khung, là một công ty rất lớn trong nước về ngành giải trí. Cạu ấy hy vọng em có thể ký hợp đồng với công ty cậu ấy, sau khi tiến hành huấn luyện, sẽ trở thành ca sĩ chính thức….
Lâm Phi thoáng nghe đã hiểu ý của Lâm Phi, cô bé này đã động tâm, muốn phát triển sự nghiệp ca hát, nhưng do Lâm Đại Nguyên cha cô phản đối cô gia nhập ngành này, nên lén lén lút lút tham gia dàn nhạc.
- Em sợ bác cả giận?
Lâm Phi cười hỏi.
Lâm Dao gật đầu nhìn Lâm Phi. Lúc này, rõ ràng cô gái này không tự tin, tựa như không phải là thiếu nữ xinh đẹp trên khán đài buổi tối ngày hôm đó.
- Em thích ca hát sao?
Lâm Dao gật đầu:
- Em thích…nếu không cho em hát, giống như không cho em thở vậy…nhưng, em cũng sợ cha không vui. Cha vất vả nuôi dưỡng em khôn lớn…em lại không thể hiếu kính với cha.
- Mặc dù tâm đã hướng về nơi ấy nhưng không dám lựa chọn sao?
Lâm Phi thở dài.
Lâm Dao trầm mặc cúi đầu, hai tay đan vào nhau.
Lâm Phi ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên nói:
- Tuần vừa rồi anh scó đi vườn bách thú với Tổng giám đốc Tô.
- Vườn bách thú?
Lâm Dao ngẩng đầu, không hiểu Lâm Phi có ý gì.
- Ừm, chị Tô của em nói muốn xem động vật, anh đưa chị ấy đi.
Lâm Phi chậm rãi nói:
- Hắc tinh tinh trong vườn bách thú cùng người nuôi nó say mê trò chơi. Người nuôi thú đặt thức ăn trong tay, sau đó nắm chặt hai tay lại đưa cho tinh tinh đoán xem đồ ăn ở bên tay nào.
- Tinh tinh có thể dựa vào khứu giác để phân biệt đồ ăn ở bên cánh tay nào, cho nên dù thế nào nó cũng đoán trúng. Sau đó người nuôi gọi một du khách tới, cùng đoán với tinh tinh. Nhưng anh ta lại xoa mùi thơm của thức ăn lên cả hai cánh tay.
- Đồng thời, người nuôi thú kia nói với du khách rằng, anh ta vẫn để thức ăn ở cánh tay cũ, đừng có đoán sai đấy, thua tinh tinh sẽ rất mất mặt.
- Kết quả, du khách đó nghĩ hồi lâu, cho rằng người nuôi cố ý làm anh ta xấu mặt, cho nên lựa chọn bên tay khác, còn tinh tinh lại không hề do dự mà đoán tay ban đầu có đồ ăn.
- Vậy là tinh tinh đoán đúng, người khách kia đoán sai.
Lâm Dao nghe xong, có vẻ hiểu điều gì đó, nhưng vẫn rất mơ hồ.
Lâm Phi cười nói:
- Động vật thường không chút do dự mà lựa chọn, bên tay có đồ ăn trước đó, bởi vì nó cảm thấy, nếu đã phán đoán chính xác, vậy không cần phải không dưng mà thay đổi lựa chọn làm gì.
- Nhưng loài người chúng ta lại ngược lại, bởi nghĩ quá nhiều mà có nhiều phán đoán sai lầm, nếu đã cho là đúng, lại chỉ có thể chọn một con đường, vậy hà tất phải lo sợ không đâu?
Đôi mắt to tròn của Lâm Phi lóe lên một tia trong trẻo, cười ngọt ngào:
- Cảm ơn anh, anh, em biết phải làm thế nào rồi ạ.
Lâm Phi đưa tay ra nhéo má cô:
- Em cứ hát đi, âm vực của em rất rộng, giọng ca cũng có sức cuốn hút, nếu em không muốn theo nghề này thì anh cũng không ủng hộ em, dù sao con đường này gian khổ hơn nhiều đi làm công nhân viên chức bình thường.
- Đợi em có thành tích, anh nghĩ bác cả cũng sẽ hiểu em hơn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Dạ!
Lâm Dao vui vẻ gật đầu, chỉ là bị Lâm Phi nhéo mặt như một đứa trẻ nên cô cảm thấy không được thoải mái lắm.
….
Hôm sau, cuối cùng cũng tới ngày tiệc rượu thương hiệp mà các tờ báo lớn nhỏ, truyền thông ở Lâm An đều tranh nhau đưa tin. Đây là một sự kiện lớn đối với cả tỉnh Giang, bởi vì tiệc rượu này được tổ chức hai năm một lần, mang đến cho tỉnh các dự án hợp tác hàng chục tỷ đồng, kéo thêm không ít việc làm và cơ hội cho người dân.
Ban ngày, Tô Ánh Tuyết cùng với cha là Tô Tinh Nguyên và các lãnh đạo cấp cao khác trong công ty làm công tác chuẩn bị cuối cùng, thậm chí không có thời gian ăn cơm trưa.
Lâm Phi thấy cô ra sức như vậy, cũng không dám đi quấy rầy.
Đến chạng vạng tối, Trương Tĩnh bỗng tới văn phòng tìm Lâm Phi, thần sắc cổ quái nói với hắn:
- Anh đi theo tôi đến phòng thử đồ, tôi chuẩn bị cho anh trang phục buổi tiệc tối nay.
Lâm Phi sững người:
- Trang phục dự tiệc? Tôi cũng phải tham gia sao?
- Tổng giám đốc Tô nói rồi, định mang theo một người bạn đến dự tiệc, Chủ tịch và phu nhân cùng nhau đến, cho nên đành phải mang anh, dù sao anh cũng là vệ sĩ, cùng cô ấy đi vào cũng tiện bảo vệ cho cô ấy.
Vốn cô cho rằng, Tô Ánh Tuyết sẽ đưa mình đến dự buổi tiệc, dù sao cô cũng là trợ lý thân tín nhất của Tô Ánh Tuyết, trước kia tham gia một số buổi tiệc thế này, Tô Ánh Tuyết cũng đều đi cùng cô.
Nhưng lần này, không ngờ Tô Ánh Tuyết lại chọn Lâm Phi? Tên thối tha này vào đó, ngoài ăn uống ra thì có tác dụng gì với chuyện làm ăn.
- Tốt vậy sao?
Lâm Phi vui cười hớn hở:
- Tôi còn cho rằng phải mua đồ ăn nhanh rồi ngồi trong xe đợi cơ, Tô Ánh Tuyết còn muốn bảo tôi đi ăn chực uống chực, không tồi không tồi, đi thôi, đi thử quần áo!
Trương Tĩnh suýt chút nữa thì phun máu lên cửa. Tên này không biết giả bộ chút sao? Dù trong lòng có nghĩ vậy thì cũng không phải nói ra trước mặt cô thế chứ! Cô đã vì để mặc được bộ lễ phục dự tiệc đẹp mà ăn kiêng mất hai tuần lễ đấy.
Bình luận facebook