-
Chương 147
- Dao Dao! – Lâm Phi quay đầu lại hỏi em gái – Nếu một ngày, trên tiêu đề của tất cả các tờ báo lớn, các tin tức đều vu oan em, nói em cùng một ông đạo diễn nào đấy hay một ông chủ nào đấy lên giường, hay là cùng một người đàn ông nào đó làm chuyện đồi bại, vừa ra khỏi cửa đã bị người ta chửi rủa, nhục mạ. .. Em có thể chấp nhận được không?
Vừa nói xong, Lâm Đại Nguyên liền quay lại nhìn con gái, ông hiển nhiên là hi vọng Lâm Dao có thể nhìn thấy rõ sự thật, hiểu được sự nguy hiểm của con đường này.
Lâm Dao chớp chớp đôi mắt to, sáng lấp lánh:
- Anh… em chỉ là muốn đứng trên sân khấu ca hát…
- Anh biết, nhưng đây là việc rất thực tế! – Lâm Phi nói.
Lâm Dao trầm tư một hồi, trong mắt hiện lên sự mâu thuẫn, cuối cùng cũng gật đầu:
- Em có thể, trên thế giới này, vốn không có ai có thể làm ọi người đều thích. Em tin là nhất định sẽ có người ủng hộ em, em sẽ ca hát vì họ!
- Hồ đồ!
Lâm Đại Nguyên nổi giận mắng:
- Mày thì biết cái gì! Chuyện đâu có đơn giản như vậy! Tim người cũng làm từ thịt thôi, mày có thể chấp nhận được sao?
Lâm Dao sợ hãi lùi lại hai bước, cô sợ đến mức chỉ cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Lâm Phi để ý thấy tuy là cô gái này cúi đầu khiếp sợ nhưng là quật cường cắn môi, hẳn là không định thay đối chủ ý.
Xem ra, em gái mình thật sự yêu ca hát, mà thôi, cho dù thật sự gặp chuyện thì đã có mình bảo vệ, chẳng lẽ lại có chuyện gì được sao?
Lâm Phi thở dài nói với Lâm Đại Nguyên:
- Bác à, cháu ủng hộ lựa chọn của Dao Dao. Nó cũng lớn rồi, bác có mắng nó cũng không thể cấm được nó đâu. Nó đã nghe lới bác suốt 20 năm rồi, giờ bác hãy nghe nó, ủng hộ nó đi…
- Tiểu Phi , cháu… cháu …
Lâm Đại Nguyên giống như bị nghẹn, không nói ra lời.
- Bác à, bất kể Dao Dao làm gì thì sau này cũng sẽ gặp khó khăn, bác không thể che chở cho nó cả đời được. Ít nhất, đi ca hát có thể khiến nó vui vẻ, đây không phải là điều quan trọng nhất hay sao?! – Lâm Phi khuyên nhủ.
Lâm Đại Nguyên tức đến không thở nổi, cuối cùng nhắm mắt lại, hạ giọng nói:
- Đi ra ngoài… hai đứa đi ra ngoài hết đi….
Lâm Phi hiểu rõ, Lâm Đại Nguyên cần yên tĩnh, hắn không nói thêm nữa, kéo Lâm Dao ra khỏi phòng bệnh.
- Anh, cha em sẽ không tức giận mà tổn hại đến sức khỏe chứ… - Lâm Dao lo lắng nói.
Lâm Phi cười nói:
- Bác là kiên quyết ngăn cản em nhưng thật ra bác cũng biết là nếu như em đã muốn đi, bác cũng không có cách nào. Bác chỉ muốn tốt cho em thôi, em phải hiểu.
- Vâng.. em khiến cha tức giận, cha có mắng có đánh cũng không sao, chỉ mong cha đừng có ngó lơ em … Lâm Dao nhẹ nhàng nói.
Lâm Phi cười nói:
- Em yên tâm đi, bác chỉ nghĩ em là khuê nữ, cái đó thì bác không để ý rồi, chắc là không bao lâu có thể hiểu được. Chỉ có điều lạ là, khi em nhắc đến chuyện đi hát, thái độ của bác lại gay gắt như vậy, trước nay chưa từng thấy như vậy, xem ra bác thật sự ghét giới văn nghệ.
Lâm Dao cũng gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, trước đây mỗi lần xem tin tức về ngành trí em đều bị cha mắng là không làm việc đàng hoàng lại đi xem mấy cái tin vớ vẩn đấy, cha em vẫn luôn như vậy!
Lâm Phi ngẫm nghĩ nói:
- Nếu em ca hát có tiếng tăm, đến lúc đó anh sẽ vbảo chị Tô của em làm công ty quản lý cho em, nhàn rỗi chi bằng đầu tư, như vậy cũng khong cần lo những ông chủ ngoài kia, nhà mình tự làm chủ, an toàn hơn rất nhiều.
- Cái này sao được, dù sao chị Tô cũng là người ngoài, chuyện này sẽ rất tốn kém đó, trừ phi là chị ấy muốn thế mới được. – Lâm Dao xua tay một cái.
Lâm Phi cười một cái:
- Cũng khó nói, chưa biết chừng một thời gian nữa, chị ấy sẽ là người của chúng ta cũng nên!
Lâm Dao ngơ ngác nhìn Lâm Phi một chút rồi bỗng nhiên che miệng lại để khỏi hô lớn tiếng lên, ngập ngừng nói:
- Anh, anh … anh không phải thật sự là … người yêu của chị Tô chứ?
Lâm Phi ngửa mặt cười lớn:
- Hết cách rồi, cô ấy thích anh quá rồi!
Sắc mặt Lâm Dao có chút kỳ lạ:
- Thì ra đây là chuyện mà anh khiến cha nổi giận sao. Lần trước cha còn nói anh là đừng có với cao người ta.
- Được rồi, chuyện của anh đã rõ rồi, bác còn nhiều chuyện không biết. – Lâm Phi xoa đầu Lâm Dao – Chuyện của em bây giờ là chuyên tâm học ca hát đi, anh đang mong chờ ngày em lên sân khấu đó!
Lâm Dao đang rất khổ tâm trong lòng, tuy là Lâm Phi đang nhẹ nhàng xoa đầu cô nhưng cô lại không hề thấy vui sướng, chỉ cảm thấy hơi đau buồn.
…
Bên Thanh hồ, trong phòng riêng của Cố Thải Anh.
Trên bàn là viên ngọc lưu ly hai màu lam và lục, điểm tâm trang trí theo hình tháp Effel, các loại bánh ngọt được làm một cách tinh tế, thoạt nhìn thấy đầy đủ hương vị, màu sắc, không cần tới gần cũng đã ngử thấy mùi của bơ thơm lừng.
Mặc dù đang mùa nóng bức, nhưng cây cố xung quanh trụ sở rất tươi tốt, lại thêm vị trí trước hồ, ở trong này không cần máy lạnh cũng thấy mát lạnh, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Cửa lớn trên sân thượng đang mở, từng cơn gió mát lạnh từ ngoài thổi vào.
Tô Ánh Tuyết ngồi trên ghế mây cạnh bàn, vuốt vuốt mái tóc, không thể không nói, cuộc sống của Cố Thải Anh rất nhàn nhã. Người phụ nữ này có vẻ thật sự vô ưu vô lo.
Mỗi ngày bà không cần đi làm, đi họp, đi thị sát, chỉ cần nhìn báo cáo, tiếp khách mới, cùng mấy vị phu nhân của danh viện nói chuyện.
Tuy nhiên tài sản của bà cũng không ít chút nào. Không nói hai công ty sản xuất giấy, cùng băng gạc các loại mang lại lợi nhuận kếch sù mà trong tập đoàn Khuynh Thành, bà cũng có cổ phần. Không ai có thể tính được rốt cuộc là bà có bao nhiêu tài sản.
Nếu không phải bà có vị trí quan trọng trong giới kinh doanh Lâm An thì cũng không đến lượt bà làm Hội trưởng thương hội.
Đây là khác biệt giữa có bối cảnh nhà nước và không có bối cảnh nhà nước, bà có thể thoải mái nắm được chỉ tiêu mà người khác không nắm được, kinh doanh một lĩnh vực người khác khó có thể thờ ơ.
Giống như sản nghiệp đầu tư lợi nhuận cao gây ôi nhiễm môi trường nghiêm trọng như ngành sản xuất giấy, nếu không có bối cảnh nhà nước, chỉ tiêu sản xuất ít, chỉ e là đến tiền vốn cũng không thu lại được, đây không phải là anh ai cũng dám làm.
Tô Ánh Tuyết biết rõ, dù cô vất vả hơn Cố Thải Anh rất nhiều, cô cũng không thể có được địa vị, tài sản nhiều một cách nhẹ nhàng như vậy, lại còn không có ai dám dò xét.
Bởi vì chồng của Cố Thải Anh là người của Vương gia. Tuy vì vài nguyên nhân, không được người của Vương gia coi trọng nhưng cũng là Phó chủ tịch tỉnh tỉnh Tô, đủ để được thành viên nòng cốt của Vương gia có sức ảnh hưởng lớn thế nào.
Nhưng Tô Ánh Tuyết không ngưỡng mộ Cố Thải Anh, với dung mạo và xuất thân của cô, muốn làm bà chủ của một gia đình giàu có là chuyện rất dễ dàng, thậm chí riêng tiền cô kiếm được cũng có thể sống cả một đời xa hoa.
Đó cũng không phải mong muốn của Tô Ánh Tuyết, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, đối với cô, bằng cố gắng của mình, đạt đến đỉnh cao của vũ đài mới thật sự là một của sống có ý nghĩa.
Cô không ghét điều bình thường, cũng không hề gạt bỏ hạnh phúc, chỉ là giống như thiên nga trắng, từ khi sinh ra đã thích ứng với việc bay trên cao 10000 mét, sống một cuộc sống an nhàn, tiết kiệm không thể khiến cô thảo mãn.
- Đã để Tô tiểu thư đợi lâu rồi!
Cuối cùng, Cố Thải Anh cũng mỉm cười đi từ đại sảnh vào, hôm nay bà không trang điểm, nhưng nhìn làn da được chăm sóc cẩn thận cũng không kém là bao, ngược lại còn trông như trẻ ra mấy tuổi.
Ở nhà một mình chỉ mặc một chiếc áo ngắn màu vàng cùng chiếc váy màu trắng, khiến cho khí thế của Cố Thải Anh giảm đi vài phần, càng giống như một vị trưởng bối dễ gần.
- Thật xin lỗi, hai ngày trước tiệc tùng hơi quá con gái tôi trong người không được khỏe, tôi phải trông cho nó ngủ rồi mới tới đây, có hơi trễ.
Tô Ánh Tuyết không biết đêm đó có chuyện gì nhưng Lâm Phi lúc đó trở về, quần áo bê bết máu, cũng biết là không có chuyện tốt rồi, nhưng cô cũng không hỏi nhiều vì nó không liên quan gì đến cô cả.
- Không sao, phong cảnh ở đây đẹp như vậy, tôi chờ một chút cũng được. – Tô Ánh Tuyết nói.
Cố Thế Anh cười hiền lành, mắt nhìn về bàn trà, tựa như nhớ ra điều gì, nói :
- Tô tiểu thư đợi một chút!
Nói xong bà ta quay người đi, để lại Tô Ánh Tuyết ngồi đó.
Đã gần 10 phút trôi qua, Cố Thải Anh mới trở lại, điều khiến Tô Ánh Tuyết kinh ngạc là Cố Thải Anh tự mình bưng hai tách cà phê tới.
- Tô tiểu thư lần đầu tới đây, không thể uống chút hồng trà bình thường này. Đây là cà phê tôi tự pha, là cà phê của đảo Sulawesi, tháng này mới nhập, hi vọng Tô tiểu thư nhận xét một chút xem sao.
Tô Ánh Tuyết có hơi ngạc nhiên, không biết tại sao vị phu nhân xinh đẹp kia lại tỏ thái độ thân thiết như vậy.
Tuy xưa nay bên ngoài bà ta thì bình thường nhưng nội tâm khá là kì quái, có thể chỉ là cười nói qua loa.
- Hội trường Cố khách khí rồi, nếu nói đến chuyện phẩm giá thì tôi khẳng định là kiến thức không thể uyên bác bằng hội trưởng được. – Tô Ánh Tuyết rất tự nhiên cầm hũ sữa nhỏ bên cạnh cho thêm vào vài giọt sau đó cầm lên nhấp một ngụm.
Cố Thải Anh thì không thêm đường hay sữa, khẽ uống một ngụm, cười hỏi:
- Thấy thế nào?
Tô Ánh Tuyết gật đầu :
- Hương nồng, không quá ngọt, không quá đắng. Hương vị ngọt ngào rất giống một loại cà phê trồng ở Indonesia mà trước đây tôi được uống, hơn nữa nướng lên lại có mùi thơm rất riêng, thật đúng là không gì sánh bằng.
- Uhm… tôi cũng nghĩ như vậy, xem ra những lời nhận xét là thật, tôi cũng yên tâm một chút, không ít phu nhân, tiểu thư tới nơi này đều là người trong nghề, làm trò cười cũng không tốt cho lắm.
Cố Thải Anh cười tủm tỉm, nói xong liền để tách cà phê xuống, ngả người xuống ghế tựa, nhìn về phía Tô Ánh Tuyết, ánh mắt có chút khác thường, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới.
Vừa nói xong, Lâm Đại Nguyên liền quay lại nhìn con gái, ông hiển nhiên là hi vọng Lâm Dao có thể nhìn thấy rõ sự thật, hiểu được sự nguy hiểm của con đường này.
Lâm Dao chớp chớp đôi mắt to, sáng lấp lánh:
- Anh… em chỉ là muốn đứng trên sân khấu ca hát…
- Anh biết, nhưng đây là việc rất thực tế! – Lâm Phi nói.
Lâm Dao trầm tư một hồi, trong mắt hiện lên sự mâu thuẫn, cuối cùng cũng gật đầu:
- Em có thể, trên thế giới này, vốn không có ai có thể làm ọi người đều thích. Em tin là nhất định sẽ có người ủng hộ em, em sẽ ca hát vì họ!
- Hồ đồ!
Lâm Đại Nguyên nổi giận mắng:
- Mày thì biết cái gì! Chuyện đâu có đơn giản như vậy! Tim người cũng làm từ thịt thôi, mày có thể chấp nhận được sao?
Lâm Dao sợ hãi lùi lại hai bước, cô sợ đến mức chỉ cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Lâm Phi để ý thấy tuy là cô gái này cúi đầu khiếp sợ nhưng là quật cường cắn môi, hẳn là không định thay đối chủ ý.
Xem ra, em gái mình thật sự yêu ca hát, mà thôi, cho dù thật sự gặp chuyện thì đã có mình bảo vệ, chẳng lẽ lại có chuyện gì được sao?
Lâm Phi thở dài nói với Lâm Đại Nguyên:
- Bác à, cháu ủng hộ lựa chọn của Dao Dao. Nó cũng lớn rồi, bác có mắng nó cũng không thể cấm được nó đâu. Nó đã nghe lới bác suốt 20 năm rồi, giờ bác hãy nghe nó, ủng hộ nó đi…
- Tiểu Phi , cháu… cháu …
Lâm Đại Nguyên giống như bị nghẹn, không nói ra lời.
- Bác à, bất kể Dao Dao làm gì thì sau này cũng sẽ gặp khó khăn, bác không thể che chở cho nó cả đời được. Ít nhất, đi ca hát có thể khiến nó vui vẻ, đây không phải là điều quan trọng nhất hay sao?! – Lâm Phi khuyên nhủ.
Lâm Đại Nguyên tức đến không thở nổi, cuối cùng nhắm mắt lại, hạ giọng nói:
- Đi ra ngoài… hai đứa đi ra ngoài hết đi….
Lâm Phi hiểu rõ, Lâm Đại Nguyên cần yên tĩnh, hắn không nói thêm nữa, kéo Lâm Dao ra khỏi phòng bệnh.
- Anh, cha em sẽ không tức giận mà tổn hại đến sức khỏe chứ… - Lâm Dao lo lắng nói.
Lâm Phi cười nói:
- Bác là kiên quyết ngăn cản em nhưng thật ra bác cũng biết là nếu như em đã muốn đi, bác cũng không có cách nào. Bác chỉ muốn tốt cho em thôi, em phải hiểu.
- Vâng.. em khiến cha tức giận, cha có mắng có đánh cũng không sao, chỉ mong cha đừng có ngó lơ em … Lâm Dao nhẹ nhàng nói.
Lâm Phi cười nói:
- Em yên tâm đi, bác chỉ nghĩ em là khuê nữ, cái đó thì bác không để ý rồi, chắc là không bao lâu có thể hiểu được. Chỉ có điều lạ là, khi em nhắc đến chuyện đi hát, thái độ của bác lại gay gắt như vậy, trước nay chưa từng thấy như vậy, xem ra bác thật sự ghét giới văn nghệ.
Lâm Dao cũng gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, trước đây mỗi lần xem tin tức về ngành trí em đều bị cha mắng là không làm việc đàng hoàng lại đi xem mấy cái tin vớ vẩn đấy, cha em vẫn luôn như vậy!
Lâm Phi ngẫm nghĩ nói:
- Nếu em ca hát có tiếng tăm, đến lúc đó anh sẽ vbảo chị Tô của em làm công ty quản lý cho em, nhàn rỗi chi bằng đầu tư, như vậy cũng khong cần lo những ông chủ ngoài kia, nhà mình tự làm chủ, an toàn hơn rất nhiều.
- Cái này sao được, dù sao chị Tô cũng là người ngoài, chuyện này sẽ rất tốn kém đó, trừ phi là chị ấy muốn thế mới được. – Lâm Dao xua tay một cái.
Lâm Phi cười một cái:
- Cũng khó nói, chưa biết chừng một thời gian nữa, chị ấy sẽ là người của chúng ta cũng nên!
Lâm Dao ngơ ngác nhìn Lâm Phi một chút rồi bỗng nhiên che miệng lại để khỏi hô lớn tiếng lên, ngập ngừng nói:
- Anh, anh … anh không phải thật sự là … người yêu của chị Tô chứ?
Lâm Phi ngửa mặt cười lớn:
- Hết cách rồi, cô ấy thích anh quá rồi!
Sắc mặt Lâm Dao có chút kỳ lạ:
- Thì ra đây là chuyện mà anh khiến cha nổi giận sao. Lần trước cha còn nói anh là đừng có với cao người ta.
- Được rồi, chuyện của anh đã rõ rồi, bác còn nhiều chuyện không biết. – Lâm Phi xoa đầu Lâm Dao – Chuyện của em bây giờ là chuyên tâm học ca hát đi, anh đang mong chờ ngày em lên sân khấu đó!
Lâm Dao đang rất khổ tâm trong lòng, tuy là Lâm Phi đang nhẹ nhàng xoa đầu cô nhưng cô lại không hề thấy vui sướng, chỉ cảm thấy hơi đau buồn.
…
Bên Thanh hồ, trong phòng riêng của Cố Thải Anh.
Trên bàn là viên ngọc lưu ly hai màu lam và lục, điểm tâm trang trí theo hình tháp Effel, các loại bánh ngọt được làm một cách tinh tế, thoạt nhìn thấy đầy đủ hương vị, màu sắc, không cần tới gần cũng đã ngử thấy mùi của bơ thơm lừng.
Mặc dù đang mùa nóng bức, nhưng cây cố xung quanh trụ sở rất tươi tốt, lại thêm vị trí trước hồ, ở trong này không cần máy lạnh cũng thấy mát lạnh, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Cửa lớn trên sân thượng đang mở, từng cơn gió mát lạnh từ ngoài thổi vào.
Tô Ánh Tuyết ngồi trên ghế mây cạnh bàn, vuốt vuốt mái tóc, không thể không nói, cuộc sống của Cố Thải Anh rất nhàn nhã. Người phụ nữ này có vẻ thật sự vô ưu vô lo.
Mỗi ngày bà không cần đi làm, đi họp, đi thị sát, chỉ cần nhìn báo cáo, tiếp khách mới, cùng mấy vị phu nhân của danh viện nói chuyện.
Tuy nhiên tài sản của bà cũng không ít chút nào. Không nói hai công ty sản xuất giấy, cùng băng gạc các loại mang lại lợi nhuận kếch sù mà trong tập đoàn Khuynh Thành, bà cũng có cổ phần. Không ai có thể tính được rốt cuộc là bà có bao nhiêu tài sản.
Nếu không phải bà có vị trí quan trọng trong giới kinh doanh Lâm An thì cũng không đến lượt bà làm Hội trưởng thương hội.
Đây là khác biệt giữa có bối cảnh nhà nước và không có bối cảnh nhà nước, bà có thể thoải mái nắm được chỉ tiêu mà người khác không nắm được, kinh doanh một lĩnh vực người khác khó có thể thờ ơ.
Giống như sản nghiệp đầu tư lợi nhuận cao gây ôi nhiễm môi trường nghiêm trọng như ngành sản xuất giấy, nếu không có bối cảnh nhà nước, chỉ tiêu sản xuất ít, chỉ e là đến tiền vốn cũng không thu lại được, đây không phải là anh ai cũng dám làm.
Tô Ánh Tuyết biết rõ, dù cô vất vả hơn Cố Thải Anh rất nhiều, cô cũng không thể có được địa vị, tài sản nhiều một cách nhẹ nhàng như vậy, lại còn không có ai dám dò xét.
Bởi vì chồng của Cố Thải Anh là người của Vương gia. Tuy vì vài nguyên nhân, không được người của Vương gia coi trọng nhưng cũng là Phó chủ tịch tỉnh tỉnh Tô, đủ để được thành viên nòng cốt của Vương gia có sức ảnh hưởng lớn thế nào.
Nhưng Tô Ánh Tuyết không ngưỡng mộ Cố Thải Anh, với dung mạo và xuất thân của cô, muốn làm bà chủ của một gia đình giàu có là chuyện rất dễ dàng, thậm chí riêng tiền cô kiếm được cũng có thể sống cả một đời xa hoa.
Đó cũng không phải mong muốn của Tô Ánh Tuyết, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, đối với cô, bằng cố gắng của mình, đạt đến đỉnh cao của vũ đài mới thật sự là một của sống có ý nghĩa.
Cô không ghét điều bình thường, cũng không hề gạt bỏ hạnh phúc, chỉ là giống như thiên nga trắng, từ khi sinh ra đã thích ứng với việc bay trên cao 10000 mét, sống một cuộc sống an nhàn, tiết kiệm không thể khiến cô thảo mãn.
- Đã để Tô tiểu thư đợi lâu rồi!
Cuối cùng, Cố Thải Anh cũng mỉm cười đi từ đại sảnh vào, hôm nay bà không trang điểm, nhưng nhìn làn da được chăm sóc cẩn thận cũng không kém là bao, ngược lại còn trông như trẻ ra mấy tuổi.
Ở nhà một mình chỉ mặc một chiếc áo ngắn màu vàng cùng chiếc váy màu trắng, khiến cho khí thế của Cố Thải Anh giảm đi vài phần, càng giống như một vị trưởng bối dễ gần.
- Thật xin lỗi, hai ngày trước tiệc tùng hơi quá con gái tôi trong người không được khỏe, tôi phải trông cho nó ngủ rồi mới tới đây, có hơi trễ.
Tô Ánh Tuyết không biết đêm đó có chuyện gì nhưng Lâm Phi lúc đó trở về, quần áo bê bết máu, cũng biết là không có chuyện tốt rồi, nhưng cô cũng không hỏi nhiều vì nó không liên quan gì đến cô cả.
- Không sao, phong cảnh ở đây đẹp như vậy, tôi chờ một chút cũng được. – Tô Ánh Tuyết nói.
Cố Thế Anh cười hiền lành, mắt nhìn về bàn trà, tựa như nhớ ra điều gì, nói :
- Tô tiểu thư đợi một chút!
Nói xong bà ta quay người đi, để lại Tô Ánh Tuyết ngồi đó.
Đã gần 10 phút trôi qua, Cố Thải Anh mới trở lại, điều khiến Tô Ánh Tuyết kinh ngạc là Cố Thải Anh tự mình bưng hai tách cà phê tới.
- Tô tiểu thư lần đầu tới đây, không thể uống chút hồng trà bình thường này. Đây là cà phê tôi tự pha, là cà phê của đảo Sulawesi, tháng này mới nhập, hi vọng Tô tiểu thư nhận xét một chút xem sao.
Tô Ánh Tuyết có hơi ngạc nhiên, không biết tại sao vị phu nhân xinh đẹp kia lại tỏ thái độ thân thiết như vậy.
Tuy xưa nay bên ngoài bà ta thì bình thường nhưng nội tâm khá là kì quái, có thể chỉ là cười nói qua loa.
- Hội trường Cố khách khí rồi, nếu nói đến chuyện phẩm giá thì tôi khẳng định là kiến thức không thể uyên bác bằng hội trưởng được. – Tô Ánh Tuyết rất tự nhiên cầm hũ sữa nhỏ bên cạnh cho thêm vào vài giọt sau đó cầm lên nhấp một ngụm.
Cố Thải Anh thì không thêm đường hay sữa, khẽ uống một ngụm, cười hỏi:
- Thấy thế nào?
Tô Ánh Tuyết gật đầu :
- Hương nồng, không quá ngọt, không quá đắng. Hương vị ngọt ngào rất giống một loại cà phê trồng ở Indonesia mà trước đây tôi được uống, hơn nữa nướng lên lại có mùi thơm rất riêng, thật đúng là không gì sánh bằng.
- Uhm… tôi cũng nghĩ như vậy, xem ra những lời nhận xét là thật, tôi cũng yên tâm một chút, không ít phu nhân, tiểu thư tới nơi này đều là người trong nghề, làm trò cười cũng không tốt cho lắm.
Cố Thải Anh cười tủm tỉm, nói xong liền để tách cà phê xuống, ngả người xuống ghế tựa, nhìn về phía Tô Ánh Tuyết, ánh mắt có chút khác thường, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới.
Bình luận facebook