-
Chương 274
Vương Định Khôn biết rõ dụng ý của cha, không nói hai lời, ngay cả thời gian thương lượng cũng không định nói với các gia tộc khác, đứng dậy dẫn người ra khỏi phòng họp.
Lục Trường Minh biết, thời điểm này mà tranh luận chuyện đó là vì nhỏ mà mất lớn. Vì thế ông ta trịnh trọng nói:
- Kế hoạch cụ thể đã rõ ràng. Kết quả lễ truy điệu lần này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai Hạ Quốc của chúng ta. Vì thế phải cẩn trọng trong mọi hành động.
- Tất cả bố trí bí mất, bao gồm việc liên lạc với các cao thủ võ cổ bên phía chúng ta, đều phải tránh máy quay giám sát trí tuệ nhân tạo, máy vi tính các loại… Phải tuyệt đối giữ bí mật mọi chuyện!
- Đến lúc đó, nếu có ai làm ảnh hưởng đến kế hoạch không đang chiến đấu cùng Truyền Kỳ Thế Đại, không thể trốn thoát. Sự hy sinh là không thể tránh khỏi.
Ông ta vừa nói vậy, người của những gia tộc khác cũng không có ý kiến gì. Người thuộc các gia tộc Thiên Tự Hào đều ngầm hiểu rằng, bọn họ khiêu chiến với nhà họ Vương cũng không còn gì phải lo lắng.
- Bác Lục, có chuyện cháu rất lo lắng.
Phương Hải Triều của nhà họ Phương hỏi:
- Trong số đám người Truyền Kỳ Thế Đại của Lâm Phi, đa phần đều là cao thủ trong thế giới ngầm hoặc sát thủ. Những người này cho dù có bị giết cũng chẳng sao.
- Nhưng, khó có thể khẳng định một số người trong đó, thân phân đặc biệt. Nếu tổn thương họ sẽ tạo ra bất lợi cho Hạ Quốc chúng ta.
Lục Trường Minh híp mắt:
- Chuyện này ta đã cân nhắc. Hải Triều, cháu suy nghĩ rất chu đáo. Nhưng, những nhân vật khó lường cũng không thể ngăn cản được bước đi của Hạ Quốc.
Có nhiều lão đại Hạ Quốc như vậy cùng làm việc một chỗ, việc sắp xếp lễ truy điệu của Lâm Phi được tiến hành rất nhanh.
Đám người Lâm Đại Nguyên cũng nhân cơ hội nay mới biết được bối cảnh thực sự của Lâm Phi. Tuy họ cảm thấy rất khó tin, nhưng người cũng đã mất, họ kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng cũng không có cảm giác gì nhiều.
Đối với việc lễ truy điệu sẽ được tổ chức trên đảo, đám người Truyền Kỳ Thế Đại cũng không từ chối. Họ cũng hy vọng có thể tìm được một vùng đất không có tranh chấp thiệt hơn để tiễn biệt Lâm Phi một cách yên bình.
Huống hồ, rất nhiều người bạn cũ của họ cũng không tiện xuất đầu lộ diện. Tổ chức ở trên đảo cũng tiện cho việc phong tỏa tin tức.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc. Tới đảo sẽ càng thêm nguy hiểm. Không phải bọn họ không biết, nhưng họ vẫn luôn tin tưởng năng lực giám sát của Eva. Hơn nữa, bọn họ cũng có sự kiêu ngạo của kẻ mạnh, không thể sợ hãi những chuyện như thế này.
Hôm sau, mọi việc đã được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi đến ngày cuối cùng. Mọi người thuộc Truyền Kỳ Thế Đại cũng đã tới đầy đủ, có thể tiến hành lễ truy điệu vào ngày mai.
Lúc rạng sáng, một thế lực đen tối đã âm thầm tiến vào biên giới Hạ Quốc từ phía Tây. Hạ Quốc không có chút phòng ngự nào, ngấm ngầm cho phép sự xâm nhập này.
Buổi chiều, trong một viện dưỡng lão cao cấp ở Lâm An, Lục Trường Minh dạo này rất bận bịu, sau khi tiến hành mát xa Trung Y toàn thân, liền tập một bài dưỡng sinh thái cực quyền trong sân.
Là gia tộc lớn, thật ra bất luận là tòng quân tham chính, đều có không ít môn võ cổ là có thể tu luyện được. Tuy có những gia tộc như Long gia, Diệp gia là có truyền thống trọng võ, nhưng cũng không thể nói, những gia tộc khác yếu kém về mặt này.
Chỉ là, thời gian của con người là có hạn, luyện công cần phải có tâm cảnh đặc biệt, có căn cốt, có thiên phận, phải tốn thời gian mới có thể thành tài.
Đối với đa phần con em các gia tộc, đối mặt với quyền lực và tiền tài hay một thứ hư vô mờ mịt, chưa chắc đã cần tu luyện võ lâu năm. Chúng thà chọn những người đi trước còn hơn.
Vì so việc thành công về mặt võ thuật, chúng lựa chọn làm con cái trong những gia đình bình thường, có thể thoải mái dành được những thứ chúng muốn.
Có thể có bao nhiêu người vào được Tiên Thiên, đạt được đến cấp độ thọ trăm tuổi. Cho dù sống được trên 200 – 300 tuổi cũng chỉ là những ông già tóc bạc phơ, sống như vậy có gì vui.
Vì thế, người già như Lục Trường Minh, cho dù đã trải qua không ít biến cố, nhưng ông ta cũng không luyện võ cổ mà chỉ luyện một chút công phu tăng cường sức khỏe mà thôi.
Về phần Lục Vũ Phỉ, trời sinh đã luyện võ, được chưởng môn phái Nga Mi nhìn trúng nên mới đồng ý cho nó nhập Nga Mi tu luyện mấy năm.
Đúng lúc đánh tới đòn cuối cùng, ông ta bỗng thấy Lục Vũ Phỉ vội vã chạy vào. Thậm chí còn dùng khinh công như chuồn chuồn lướt nước, như tiên tử đang bay.
- Ông!
Lục Trường Minh nhíu mày, không nhanh không chậm thu công:
- Gấp gáp gì chứ? Hiếm khi thấy cháu thế này đấy.
Lục Vũ Phỉ cũng cảm thấy mình quá kích động, nhưng cô vừa nhận được tin mới nhất, đầu óc liền nhanh nhạy, phải tranh thủ thời gian chạy tới, cho dù biết lúc này ông cần nghỉ ngơi.
- Có một đám người Truyền Kỳ Thế Đại mới tới. Những người này… có chút đặc biệt!
Lục Vũ Phỉ tỏ ra kinh ngạc, trên mặt vẫn thể hiện rõ sự ngờ vực của mình trước chuyện này.
Lục Trường Minh đáp:
- Chỉ là mấy kẻ giết người không chớp mắt trong thế giới ngầm mà thôi, Khô Lâu Vương, góa phụ nhện đen cũng đã ở đây. Còn ai đến được nữa chứ?
- Cháu cũng nghĩ vậy, sẽ không thể có ai khó lường hơn nữa tới… Nhưng… nhưng chuyện này có vẻ không ổn lắm!
Lục Vũ Phỉ cười khổ.
- Nói!
Lục Trường Minh chậm rãi ngồi xuống ghế may, cầm chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm.
Lục Vũ Phỉ thở sâu vài cái rồi mới nói:
- Ông, ông có biết máy bay vừa từ Anh tới là máy bay tư nhân của gia tộc nào không?
- Làm sao ta biết được, nha đầu này, sao còn vòng vo thế chứ? Có chuyện gì mau nói thẳng ra nào.
Lục Trường Minh không vui nói.
- Ông… chủ yếu là cháu cũng không tin vào tin tức này…
Lục Vũ Phỉ cố gắng hơn nửa ngày mới phát ra mấy chữ:
- Wittgenstein…
- Cái gì?
Lục Trường Minh bỗng đứng bật dậy, hai mắt trợn trừng, gương mặt có không ít nếp nhăn bỗng đỏ lên.
Wittgenstein, mấy chữ đơn giản lại khiến ông ta rơi vào trạng thái mông lung, chê sóng to gió lớn.
Wittgenstein, mấy chữ này có sức nặng rất lớn ở châu Âu, trên toàn thế giới, thậm chí cả trong lịch sử loài người.
Một con số trực quan là, thời kỳ chiến tranh thế giới lần thứ hai, tổn thất tham chiến của cả thế giới là 4000 tỷ đô la. Thế mà lúc đó, gia tộc Wittgenstein có tài sản trên 30000 tỷ đô la.
Đó là chiến tranh thế giới lần thứ hai, Hitler đã áp bức gia tộc Wittgenstein – gia tộc được mệnh danh là gia tộc “đế quốc sắt thép”.
Nhưng họ đã dần dần chuyển mình từ trong nghịch cảnh cùng với việc Áo và Italia liên tục chiến đấu ở các chiến trường Anh Quốc, trải qua lần thanh trừ của cuộc chiến tranh thế giới lần thứ 2.
Gia tộc này xuất hiện lớp lớp anh tài. Có thể nói, không chỉ trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật và tài chính, ngay cả trong lĩnh vực nhân văn, họ cũng có những nhân vật vĩ đại trong lịch sử. Họ là gia tộc siêu cấp có văn hóa lịch sử lâu đời.
Dường như Lục Vũ Phỉ cũng hiểu được sự thất thố của ông nội. Cô cười nói:
- Thế giới ngầm, một thính, hai hội, ba gia tộc… Đại thính đã trải qua nhiều đỉnh cao của Truyền Kỳ Thế Đại, dần dần trở nên bình thường. Hai hội bị vua Vô Miên đánh cho đến mức không thể khôi phục nguyên khí.
- Không ngờ gia tộc Wittgenstein trong ba gia tộc lớn lại có quan hệ với Scarpe.
- Người thừa kế đời thứ ba của họ tiểu thư Eva Guillian Wittgenstein đã mang theo máy bay tư nhân và mấy người thuộc Truyền Kỳ Thế Đại.
Lục Trường Minh nuốt nước miếng vài lần mới ổn định được nhịp tim.
Đây không phải là một gia tộc lớn thông thường, đây là phú khả địch quốc, đủ khả năng ảnh hưởng đến các gia tộc lớn trên toàn thế giới. Nếu nói đến việc có tiền hay không, ngay cả gia tộc Rothschild trong ba gia tộc lớn cũng chưa chắc đã hơn được gia tộc Wittgenstein.
Hơn nữa, vì gia tộc Wittgenstein phần lớn đều ở ẩn, các thành viên gia tộc rất ít khi xuất hiện, cho dù tổng thống Mỹ muốn gặp cũng chưa chắc có người đã phản ứng, cho nên, có thể gặp họ là một cơ hội rất quý báu.
Nếu gia tộc này đồng ý hợp tác với chính phủ Hạ Quốc, không chỉ về mặt kinh tế, các mối quan hệ trên toàn thế giới, thậm chí các tổ chức thương mại cũng sẽ có cái nhìn khác về Hạ Quốc.
- Tiểu thư Eva… cô ấy… còn đưa ai đến nữa?
Giọng nói của Lục Trường Minh trở nên nặng nề.
Lục Vũ Phỉ sắp khóc đến nơi rồi. Chính mình nói ra nhưng cô ta cũng không dám tin vào những tin tức mình có được:
- Lần lượt là “Bắc Âu thần tướng” đứng thứ 4 trong Chiến Thần bẳng, được tôn xưng là Lôi Thần Odin, cũng là đại tông sự tu luyện linh khí ở phía Tây.
- Còn có “Thiên Hỏa thần tướng” đứng thứ 9 của Chiến Thần bảng, Allan, thiên tài hỏa hệ ma đạo của hiệp hội ma pháp sư…
- Còn có sát thủ người Ý đứng thứ 5 trong Huyết Toản bảng, danh xưng Ferrari Enzo, còn có…
- Đủ rồi!
Lục Trường Minh phất tay cắt đứt lời cháu gái. Sắc mặt ông ta khó hiểu, đứng bật dậy nói một câu:
- Ngay lập tức đi nghênh đón trước đã.
Lục Trường Minh biết, thời điểm này mà tranh luận chuyện đó là vì nhỏ mà mất lớn. Vì thế ông ta trịnh trọng nói:
- Kế hoạch cụ thể đã rõ ràng. Kết quả lễ truy điệu lần này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai Hạ Quốc của chúng ta. Vì thế phải cẩn trọng trong mọi hành động.
- Tất cả bố trí bí mất, bao gồm việc liên lạc với các cao thủ võ cổ bên phía chúng ta, đều phải tránh máy quay giám sát trí tuệ nhân tạo, máy vi tính các loại… Phải tuyệt đối giữ bí mật mọi chuyện!
- Đến lúc đó, nếu có ai làm ảnh hưởng đến kế hoạch không đang chiến đấu cùng Truyền Kỳ Thế Đại, không thể trốn thoát. Sự hy sinh là không thể tránh khỏi.
Ông ta vừa nói vậy, người của những gia tộc khác cũng không có ý kiến gì. Người thuộc các gia tộc Thiên Tự Hào đều ngầm hiểu rằng, bọn họ khiêu chiến với nhà họ Vương cũng không còn gì phải lo lắng.
- Bác Lục, có chuyện cháu rất lo lắng.
Phương Hải Triều của nhà họ Phương hỏi:
- Trong số đám người Truyền Kỳ Thế Đại của Lâm Phi, đa phần đều là cao thủ trong thế giới ngầm hoặc sát thủ. Những người này cho dù có bị giết cũng chẳng sao.
- Nhưng, khó có thể khẳng định một số người trong đó, thân phân đặc biệt. Nếu tổn thương họ sẽ tạo ra bất lợi cho Hạ Quốc chúng ta.
Lục Trường Minh híp mắt:
- Chuyện này ta đã cân nhắc. Hải Triều, cháu suy nghĩ rất chu đáo. Nhưng, những nhân vật khó lường cũng không thể ngăn cản được bước đi của Hạ Quốc.
Có nhiều lão đại Hạ Quốc như vậy cùng làm việc một chỗ, việc sắp xếp lễ truy điệu của Lâm Phi được tiến hành rất nhanh.
Đám người Lâm Đại Nguyên cũng nhân cơ hội nay mới biết được bối cảnh thực sự của Lâm Phi. Tuy họ cảm thấy rất khó tin, nhưng người cũng đã mất, họ kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng cũng không có cảm giác gì nhiều.
Đối với việc lễ truy điệu sẽ được tổ chức trên đảo, đám người Truyền Kỳ Thế Đại cũng không từ chối. Họ cũng hy vọng có thể tìm được một vùng đất không có tranh chấp thiệt hơn để tiễn biệt Lâm Phi một cách yên bình.
Huống hồ, rất nhiều người bạn cũ của họ cũng không tiện xuất đầu lộ diện. Tổ chức ở trên đảo cũng tiện cho việc phong tỏa tin tức.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc. Tới đảo sẽ càng thêm nguy hiểm. Không phải bọn họ không biết, nhưng họ vẫn luôn tin tưởng năng lực giám sát của Eva. Hơn nữa, bọn họ cũng có sự kiêu ngạo của kẻ mạnh, không thể sợ hãi những chuyện như thế này.
Hôm sau, mọi việc đã được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi đến ngày cuối cùng. Mọi người thuộc Truyền Kỳ Thế Đại cũng đã tới đầy đủ, có thể tiến hành lễ truy điệu vào ngày mai.
Lúc rạng sáng, một thế lực đen tối đã âm thầm tiến vào biên giới Hạ Quốc từ phía Tây. Hạ Quốc không có chút phòng ngự nào, ngấm ngầm cho phép sự xâm nhập này.
Buổi chiều, trong một viện dưỡng lão cao cấp ở Lâm An, Lục Trường Minh dạo này rất bận bịu, sau khi tiến hành mát xa Trung Y toàn thân, liền tập một bài dưỡng sinh thái cực quyền trong sân.
Là gia tộc lớn, thật ra bất luận là tòng quân tham chính, đều có không ít môn võ cổ là có thể tu luyện được. Tuy có những gia tộc như Long gia, Diệp gia là có truyền thống trọng võ, nhưng cũng không thể nói, những gia tộc khác yếu kém về mặt này.
Chỉ là, thời gian của con người là có hạn, luyện công cần phải có tâm cảnh đặc biệt, có căn cốt, có thiên phận, phải tốn thời gian mới có thể thành tài.
Đối với đa phần con em các gia tộc, đối mặt với quyền lực và tiền tài hay một thứ hư vô mờ mịt, chưa chắc đã cần tu luyện võ lâu năm. Chúng thà chọn những người đi trước còn hơn.
Vì so việc thành công về mặt võ thuật, chúng lựa chọn làm con cái trong những gia đình bình thường, có thể thoải mái dành được những thứ chúng muốn.
Có thể có bao nhiêu người vào được Tiên Thiên, đạt được đến cấp độ thọ trăm tuổi. Cho dù sống được trên 200 – 300 tuổi cũng chỉ là những ông già tóc bạc phơ, sống như vậy có gì vui.
Vì thế, người già như Lục Trường Minh, cho dù đã trải qua không ít biến cố, nhưng ông ta cũng không luyện võ cổ mà chỉ luyện một chút công phu tăng cường sức khỏe mà thôi.
Về phần Lục Vũ Phỉ, trời sinh đã luyện võ, được chưởng môn phái Nga Mi nhìn trúng nên mới đồng ý cho nó nhập Nga Mi tu luyện mấy năm.
Đúng lúc đánh tới đòn cuối cùng, ông ta bỗng thấy Lục Vũ Phỉ vội vã chạy vào. Thậm chí còn dùng khinh công như chuồn chuồn lướt nước, như tiên tử đang bay.
- Ông!
Lục Trường Minh nhíu mày, không nhanh không chậm thu công:
- Gấp gáp gì chứ? Hiếm khi thấy cháu thế này đấy.
Lục Vũ Phỉ cũng cảm thấy mình quá kích động, nhưng cô vừa nhận được tin mới nhất, đầu óc liền nhanh nhạy, phải tranh thủ thời gian chạy tới, cho dù biết lúc này ông cần nghỉ ngơi.
- Có một đám người Truyền Kỳ Thế Đại mới tới. Những người này… có chút đặc biệt!
Lục Vũ Phỉ tỏ ra kinh ngạc, trên mặt vẫn thể hiện rõ sự ngờ vực của mình trước chuyện này.
Lục Trường Minh đáp:
- Chỉ là mấy kẻ giết người không chớp mắt trong thế giới ngầm mà thôi, Khô Lâu Vương, góa phụ nhện đen cũng đã ở đây. Còn ai đến được nữa chứ?
- Cháu cũng nghĩ vậy, sẽ không thể có ai khó lường hơn nữa tới… Nhưng… nhưng chuyện này có vẻ không ổn lắm!
Lục Vũ Phỉ cười khổ.
- Nói!
Lục Trường Minh chậm rãi ngồi xuống ghế may, cầm chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm.
Lục Vũ Phỉ thở sâu vài cái rồi mới nói:
- Ông, ông có biết máy bay vừa từ Anh tới là máy bay tư nhân của gia tộc nào không?
- Làm sao ta biết được, nha đầu này, sao còn vòng vo thế chứ? Có chuyện gì mau nói thẳng ra nào.
Lục Trường Minh không vui nói.
- Ông… chủ yếu là cháu cũng không tin vào tin tức này…
Lục Vũ Phỉ cố gắng hơn nửa ngày mới phát ra mấy chữ:
- Wittgenstein…
- Cái gì?
Lục Trường Minh bỗng đứng bật dậy, hai mắt trợn trừng, gương mặt có không ít nếp nhăn bỗng đỏ lên.
Wittgenstein, mấy chữ đơn giản lại khiến ông ta rơi vào trạng thái mông lung, chê sóng to gió lớn.
Wittgenstein, mấy chữ này có sức nặng rất lớn ở châu Âu, trên toàn thế giới, thậm chí cả trong lịch sử loài người.
Một con số trực quan là, thời kỳ chiến tranh thế giới lần thứ hai, tổn thất tham chiến của cả thế giới là 4000 tỷ đô la. Thế mà lúc đó, gia tộc Wittgenstein có tài sản trên 30000 tỷ đô la.
Đó là chiến tranh thế giới lần thứ hai, Hitler đã áp bức gia tộc Wittgenstein – gia tộc được mệnh danh là gia tộc “đế quốc sắt thép”.
Nhưng họ đã dần dần chuyển mình từ trong nghịch cảnh cùng với việc Áo và Italia liên tục chiến đấu ở các chiến trường Anh Quốc, trải qua lần thanh trừ của cuộc chiến tranh thế giới lần thứ 2.
Gia tộc này xuất hiện lớp lớp anh tài. Có thể nói, không chỉ trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật và tài chính, ngay cả trong lĩnh vực nhân văn, họ cũng có những nhân vật vĩ đại trong lịch sử. Họ là gia tộc siêu cấp có văn hóa lịch sử lâu đời.
Dường như Lục Vũ Phỉ cũng hiểu được sự thất thố của ông nội. Cô cười nói:
- Thế giới ngầm, một thính, hai hội, ba gia tộc… Đại thính đã trải qua nhiều đỉnh cao của Truyền Kỳ Thế Đại, dần dần trở nên bình thường. Hai hội bị vua Vô Miên đánh cho đến mức không thể khôi phục nguyên khí.
- Không ngờ gia tộc Wittgenstein trong ba gia tộc lớn lại có quan hệ với Scarpe.
- Người thừa kế đời thứ ba của họ tiểu thư Eva Guillian Wittgenstein đã mang theo máy bay tư nhân và mấy người thuộc Truyền Kỳ Thế Đại.
Lục Trường Minh nuốt nước miếng vài lần mới ổn định được nhịp tim.
Đây không phải là một gia tộc lớn thông thường, đây là phú khả địch quốc, đủ khả năng ảnh hưởng đến các gia tộc lớn trên toàn thế giới. Nếu nói đến việc có tiền hay không, ngay cả gia tộc Rothschild trong ba gia tộc lớn cũng chưa chắc đã hơn được gia tộc Wittgenstein.
Hơn nữa, vì gia tộc Wittgenstein phần lớn đều ở ẩn, các thành viên gia tộc rất ít khi xuất hiện, cho dù tổng thống Mỹ muốn gặp cũng chưa chắc có người đã phản ứng, cho nên, có thể gặp họ là một cơ hội rất quý báu.
Nếu gia tộc này đồng ý hợp tác với chính phủ Hạ Quốc, không chỉ về mặt kinh tế, các mối quan hệ trên toàn thế giới, thậm chí các tổ chức thương mại cũng sẽ có cái nhìn khác về Hạ Quốc.
- Tiểu thư Eva… cô ấy… còn đưa ai đến nữa?
Giọng nói của Lục Trường Minh trở nên nặng nề.
Lục Vũ Phỉ sắp khóc đến nơi rồi. Chính mình nói ra nhưng cô ta cũng không dám tin vào những tin tức mình có được:
- Lần lượt là “Bắc Âu thần tướng” đứng thứ 4 trong Chiến Thần bẳng, được tôn xưng là Lôi Thần Odin, cũng là đại tông sự tu luyện linh khí ở phía Tây.
- Còn có “Thiên Hỏa thần tướng” đứng thứ 9 của Chiến Thần bảng, Allan, thiên tài hỏa hệ ma đạo của hiệp hội ma pháp sư…
- Còn có sát thủ người Ý đứng thứ 5 trong Huyết Toản bảng, danh xưng Ferrari Enzo, còn có…
- Đủ rồi!
Lục Trường Minh phất tay cắt đứt lời cháu gái. Sắc mặt ông ta khó hiểu, đứng bật dậy nói một câu:
- Ngay lập tức đi nghênh đón trước đã.
Bình luận facebook