Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
***
Bàn trên giường bị hai người đá lăn ra tấm thảm dưới đất, ấm trà đổ xuống, tạo thành tiếng vang trầm thấp nghẹt thở. Xuân Thiên chậm chạp phục hồi thần trí.
Hắn chống tay bao quây người nàng, cơ thể dán sát nhau, nhìn nàng bằng đôi mắt sâu hun hút.
Mùi hương ám muội thoang thoảng trong phòng, đằng sau lưng hắn là ngọn nến soi chiếu sáng tỏ, trước người lại là một bầu u ám tĩnh mịch.
Nhịp thở của hắn trở nên mất tự, mắt đen kịt lặng im, có ngọn lửa mãnh liệt cháy giữa đôi con ngươi, đó là khuôn mặt xinh tươi nhỏ nhắn của nàng.
Đi qua ngàn sông vạn núi, cuối cùng nàng đã đi vào mắt hắn, một con người bé nhỏ, một con người lẻ loi, rốt cuộc đã có nơi nghỉ tạm.
Xuân Thiên thậm chí chưa kịp phản ứng trước tình huống này, nụ hôn của hắn lại hạ xuống.
Trêu chọc và khát vọng, cực lực khuấy đảo, mút vào, nhấm nháp lưỡi nàng, như thể đó là món tuyệt nhất thế gian.
Đầu ngón tay chai sần vén lớp xiêm y bên hông của nàng lên, xâm nhập vào trong tấm áo lót trắng mỏng tang, một bàn tay quyến luyến vuốt ve vòng eo trần trụi, men theo thắt lưng bò lên trên trêu chọc.
Bàn tay ấm nóng dán lên da thịt hơi lạnh của nàng, rồi sau đó chuẩn xác bắt lấy chú chim non đang run rẩy kinh hoàng, nắm trong lòng bàn tay âu yếm. Nàng cứng đờ người như bị sét đánh, tim đập loạn xạ, cơ hồ ngưng thở.
Cơ thể nặng nề tràn trề sức lực đè xuống, cọ xát trằn trọc.
Tựa dung nham gặp băng tuyết, cuồng phong gặp tơ liễu.
Đầu óc thoáng chốc tỉnh táo lại, Xuân Thiên giờ mới biết sợ, ra sức né tránh nụ hôn của hắn, đẩy vòm ngực nặng trịch của hắn ra, vùng vẫy muốn đứng dậy: “Lý Vị.”
“Lý Vị… đừng…”
Khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ khát khao không thể kiềm chế, ánh mắt vừa kiên định vừa tối tăm, bá đạo mà tàn nhẫn, khó lòng chịu đựng, nhìn nàng đăm đăm không chớp mắt.
Hai tay trước ngực bị bàn tay to lớn của hắn kìm chặt, bẻ quặt lên trên đầu. Nàng như con cá nảy trên thớt gỗ, hắn giam cầm nàng, khiến nàng không thể động đậy.
Nàng chưa bao giờ biết hắn lại có lúc ngang ngạnh như vậy, vừa tức vừa sốt ruột, vừa sợ vừa hoảng, khóe mắt ứa ra mấy giọt lệ trong suốt, hai chân đá tứ lung tung dưới người hắn: “Lý Vị, ngài tỉnh táo lại đi.”
Hắn dán người mình vào nàng, khuôn mặt đỏ lừ lừ vùi vào cần cổ mát lạnh của nàng, hơi thở nóng rẫy phả vào chỗ da thịt nàng để hở.
“Lý Vị… Lý Vị… đừng như thế…” Nàng run rẩy cầu xin, bật khóc nức nở.
Hắn biết là ai đang gọi hắn, hắn ngước mắt lên, hắn nhận ra nàng.
“Xuân Thiên… đừng sợ… đừng sợ…” Giọng hắn khàn đặc, chẳng biết đang gọi nàng, hay đang tự nói với mình: “Xuân Thiên.”
Thanh âm khàn khàn truyền vào tai nàng giống như chứa độc, mùi rượu và mùi đàn ông khiến nàng váng vất.
Mùi rượu nồng nàn, hương ngọt đậm đà, mặt Xuân Thiên đỏ như rỉ máu, run run gọi hắn: “Lý Vị… đừng như thế…”
Nước mắt lăn dài dọc từ khóe mắt len vào tóc.
Hắn chậm rãi buông bàn tay đang kìm kẹp tay nàng ra, đặt người xuống cạnh nàng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đen của nàng, nhìn nàng chăm chú: “Suỵt, đừng khóc… đừng sợ… đừng sợ… là mơ thôi…”
Nàng bất lực lắc đầu.
Hắn cầm tay nàng áp lên lồng ngực phập phồng của hắn, dịu dàng nói: “Đừng khóc, nàng vừa khóc, là ta đã tan nát cõi lòng…”
Dưới tay là ngực người đàn ông dày rộng, ấm áp, có nhịp tim đập thình thịch nặng nề mà vững chắc.
Nàng vừa khóc, là ta đã tan nát cõi lòng.
Nàng hấp háy mũi, hai mắt phiếm nước nhìn hắn, giọng khe khẽ, mang chút tủi thân: “Lý Vị, ngài uống say rồi.”
“Ừ.” Hắn ngửi mùi thơm trên người nàng, hôn lên thùy tai nàng: “Nên nàng đã đến rồi.”
Thùy tai xinh xắn hồng ửng bị đầu lưỡi nóng ran của hắn cuốn lấy.
Xúc cảm nhạt nhòa kia đột ngột phóng đại, như cỏ dại cắm rễ sâu dưới lòng đất, hòa cùng dòng máu chảy dọc khắp thân thể, khiến người nàng run giật từng hồi.
“Lý Vị… ngài uống say rồi…”
“Suỵt…” Hắn phát hiện nàng đang run sợ, bèn để môi mình bịt kín môi nàng.
Nụ hôn này trộn lẫn mọi thứ, vừa dịu dàng vừa dữ dằn, vừa ướt ướt vừa thèm muốn, vừa mới xoa dịu đã lại khiêu khích, như một con cá đang đuổi theo một con cá khác, đùa giỡn chòng ghẹo.
Nỗi sợ hãi ở nơi sâu nhất trong thân thể dần dần tụ lại, nàng vừa lưu luyến vừa động tình, vừa vui sướng vừa thống khổ, như có thứ gì đó trào ra, ướt đẫm linh hồn nàng.
Khi môi lưỡi triền miên, hắn buông một tiếng thở dài trầm trầm: “Xuân Thiên…”
Mười ngón tay siết chặt, hắn nắm bàn tay nhỏ bé yếu ớt của nàng trượt thẳng một đường từ vòm ngực rắn chắc xuống dưới. Khung xương tay mềm mại, lành lạnh, trắng nõn như ngọc, nhìn kiểu gì cũng thấy vừa ý.
Ngực hắn là những múi cơ bắp tráng kiện, ngay sau đó tay nàng chạm vào nơi bằng phẳng, cứng như sắt. Xuống thêm chút nữa, hắn đưa tay nàng luồn vào trong chiếc quần rộng thùng thình. Chào đón nàng, là một vùng rập rạm xù xì, đó là một chỗ mạnh mẽ, dày rậm, nóng hôi hổi.
Sắc hồng nhuộm đôi má nàng, không giãy ra khỏi tay hắn được, nàng đành phải cuộn tròn người, ngọ nguậy rút tay về sau.
Hắn ưỡn thẳng lưng, bắt lấy tay nàng, ấn mạnh vào chỗ vừa dữ tợn vừa mãnh liệt, hừng hực phấn chấn, cứng rắn phỏng tay kia.
Nàng bị xúc cảm ấy dọa hết hồn, cơ hồ thét toáng cả lên.
Lý Vị dán mặt mình vào mặt nàng, trán tựa trán, mũi chạm mũi, môi răng kề sát, men rượu tỏa nồng. Xuân Thiên nghe thấy hắn phát ra một tiếng thở dốc khàn khàn, dễ chịu, kìm nén, cực kỳ thỏa mãn.
Yết hầu hắn lên xuống, từ từ nhắm hai mắt, cúi đầu thở hổn hển.
Sau đó hắn mở mắt ra nhìn thẳng vào nàng, màu mắt trầm đục, gọi tên nàng, ánh mắt sâu thẳm lại nhuốm nét ưu thương: “Xuân Thiên…”
“Giúp ta… sờ nó…”
Bị giọng nói triền miên của hắn quấn lấy, nàng quên sạch mọi thứ, quên mất thân phận của nhau, quên tình cảnh hiện giờ, quên tránh né, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn hắn.
Hắn cầm tay nàng, năm ngón tay thon dài, dẫn đường cho nàng vuốt ve, nhận biết, làm quen với hình dạng kia. Nó như là gang thiết được bọc trong tấm tơ lụa hảo hạng, một tay hoàn toàn không nắm hết, cực nóng, cực cứng, ở đỉnh đầu còn có một ít dịch nhầy dính vào ngón tay nàng.
Mặt nàng đỏ bừng, khóe mắt xinh xắn, cảm thấy khí lực toàn thân mình đều bị rút hết, ngay cả hô hấp cũng ngừng.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, tay nàng di chuyển, thít chặt, hoạt động, xoa bóp.
Một tay hắn vuốt tóc nàng, cặp mắt phủ một bóng đen nhìn chăm chăm nàng chẳng chút giấu giếm, nhu tình và dục vọng giao thoa, yết hầu lên xuống, hắn thở những tiếng ngắn trầm thấp một cách khó nhọc.
Sắc mặt hắn hết sức dịu dàng, động tác chỉ dẫn nàng lại vừa gấp gáp vừa thô lỗ.
Cổ tay nàng bị trói chặt, cọ xát tới lui lên xuống, xoa nắn hai khối tròn xoe đầy đặn. Nàng xấu hổ cùng cực, người run lẩy bẩy, nhưng không có cách nào dừng việc này lại.
Đó là của… của đàn ông…
Thế này… thế này là không hợp lễ rồi đấy…
Giữa mùi rượu nồng nặc, nàng cam chịu từ từ nhắm mắt, chỗ khóe mắt ửng hồng ươn ướt.
Hắn lún sâu trong tay nàng, híp nửa mắt, hưởng thụ thời khắc sung sướng khắc cốt này. Trong con mắt say sưa của hắn là bờ môi phớt đỏ của thiếu nữ, cánh môi mọng, đẹp đẽ tựa hoa đào tháng tư. Ấy là bờ môi mà hắn quen thuộc, ngày ngày đêm đêm hiện hữu trước mắt hắn, giờ phút này gần trong gang tấc, hấp dẫn hắn mút lấy, luồn sâu vào bên trong.
“Lý… Vị…” Tiếng nói yếu ớt vỡ vụn giữa môi lưỡi.
Cơ thể của nàng cũng đang xảy ra biến hóa, căng thẳng, mềm yếu cực độ.
Hắn nhăn tít mày, nôn nóng muốn xuất ra, rất nhanh, đường vận hành khí huyết đã khiến vật kia phồng lên, run rẩy trong lòng bàn tay nàng. Luồng dịch nhầy ngừng bắn ra, hắn ngậm lấy bờ môi run run của nàng, cắn chặt.
Khi môi lưỡi giao nhau, hắn phát ra một tiếng rên khẽ ngân dài dội vào trong óc nàng, khiến cả người nàng như tan ra. Nàng cảm nhận được hắn trong một phút chốc này vừa đau đớn, lại vừa vui sướng, vừa thỏa thích.
Chất nhầy hơi lạnh phóng thích trên tay nàng, cả bàn tay nhớp nháp, nhưng vật trong lòng bàn tay vẫn cương cứng.
Lý Vị bình tĩnh mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau, hắn bắt gặp một đôi mắt hạnh chất chứa niềm lưu luyến, giọt lệ ánh lên tựa vì sao.
Sau một lúc lâu bình ổn, hắn ôm nàng, kéo nàng vào lòng mình, “Sao nàng lại run thế kia, đừng sợ… đừng sợ, Xuân Thiên.”
Hắn xoa dịu nàng đang run rẩy, vỗ về lưng nàng, chốc chốc thì ghé lại đặt xuống khuôn mặt nàng những cái hôn vụn. Nàng vùi đầu vào cổ hắn, hắn cũng không buông nàng, ôm nàng, rồi dần chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Lần đầu tiên họ kề sát tới vậy, trên chiếc giường mềm nhỏ hẹp, chân tay hai người quấn quýt, nàng nằm trong vòng tay hắn, được che chở một cách toàn vẹn và ấm áp, yên bình mà an tĩnh, tựa cổ nhau ngủ.
Là một giấc mơ ngập tràn hạnh phúc, như chồi non nhú lên khỏi mảnh đất hoang cằn cỗi, gặp một trận mưa xối xả, nhanh chóng nảy nở sinh sôi thành rừng tươi thắm, chim rừng bay đến làm tổ chơi đùa.
Chim trắng trong mộng đột nhiên vỗ cánh vụt bay.
Xuân Thiên hồn bay phách lạc ngồi dậy, đứng trong phòng, chẳng biết phải làm thế nào, cảm thấy không còn chỗ nào để náu mình nữa. Thân thể ướt át, chân như nhũn ra, bàn tay giấu trong tay áo chà lau hết lần này đến lần khác. Thế nhưng vẫn chẳng thể nào xua đi cảm xúc ấy được.
Bụng nàng càng lúc càng đau như bị dao dâm, tay chân lạnh ngắt, có chất lỏng chầm chậm chảy xuống từ đùi. Sau cơn đau đớn, một dòng chảy xiết tuôn ào khỏi người nàng. Nàng cúi đầu xem, mặt mũi trắng bệnh, mấy lần muốn xụi lơ, có dòng máu chảy uốn lượn dọc chân, làm bẩn váy của nàng.
Kinh nguyệt đã lâu không tới, hôm nay bỗng có lại, vì bôn ba đường dài nên kỳ kinh bị ngừng. Vào ngay đêm tối vừa kỳ dị vừa đặc biệt này, như biến thành sóng cả chảy khỏi cơ thể nàng. Đêm vừa đặc biệt vừa ấm áp này, có người đã khiến cơ thể nàng biến đổi, đêm đầu tiên gặp gỡ chính mình, đêm say sưa túy lúy.
—
Bếp lò tỏa thúy hương đã nguội, trong phòng không người, Lý Vị nhìn chằm chằm ấm trà ở mép bàn, đầu là một khoảng trống rỗng kéo dài cả một lúc lâu.
Tửu lượng của hắn cực tốt, rất ít uống rượu. Uống rượu xong, hứng tình thì sẽ tự xử, nhưng xưa nay hắn luôn khắc chế nên hiếm khi chuyện ấy xảy ra.
Con người trước giờ bình thản như hắn, giờ phút này đây cũng phải day trán, thở hốc vì kinh ngạc. Đêm qua rõ ràng là đã có chuyện, trên quần hãy còn dính vết tích hứng tình, chuyện sau khi uống say… hắn vẫn nhớ rõ.
Cảm giác này vừa chân thực vừa mãnh liệt, như thể uống ngụm nước cuối cùng trong túi nước ở sa mạc, mát lạnh mà ngọt lành, giữa răng và môi là dư vị thơm ngát vô hạn.
Chỉ là… cảnh tượng đó thực sự khiến người ta quá sức hãi hùng, sao hắn lại có thể khinh nhờn một người như thế chứ. Bất luận kiểu gì hắn cũng không dám chắc chắn, lại hoài nghi đó là một giấc mộng xuân. Nhưng mộng xuân sao lại in hằn rõ rệt trong ký ức tới vậy.
Lý Vị day hàng mày, thở hắt một hơi, ra ngoài tìm Xuân Thiên.
Dưới giàn đồ mi trong vườn, có tiếng nói cười lanh lảnh của nhóm tỳ nữ. Đồ mi đã rụng hết, rìa lá có hơi ngả vàng, hắt xuống dưới là quầng sáng lớn trong suốt xanh xanh. Nhóm tỳ nữ vây chung quanh Xuân Thiên và Lục Châu, cùng chơi ném xúc xắc.
Lục Châu thấy Lý Vị đến, cười chào hỏi: “Lý đại ca.”
Xuân Thiên khoác chiếc áo lông mỏng dệt kim, trong lòng ôm một lò sưởi tay, cúi đầu, sắc mặt có đôi chút nhợt nhạt, đang chuyên chú nghịch xúc xắc trên tay. Bấy giờ trông đôi môi nàng thoáng màu tai tái xanh nhưng đã được giấu dưới lớp son, toát lên một vẻ yếu ớt mà diễm lệ, suy nhược mà tươi sáng.
Nhóm tỳ nữ tự giác giải tán, dịch cái ghế đôn gấm ra cho Lý Vị. Lý Vị ngồi vào chỗ, lặng thinh uống chén trà tỳ nữ đưa.
“Đêm qua Lý đại ca ngủ có ngon không?” Lục Châu cười hỏi, “Hôm nay anh dậy muộn nhất đấy.”
Lý Vị à một tiếng, hỏi Xuân Thiên: “Đêm qua… ngủ có ngon khong?”
Xuân Thiên ném xúc xắc lên bàn, viên xúc xắc bằng ngọc lăn vài vòng, nằm trơ trọi trên bàn, nàng cũng chầm chậm bưng chén trà nhỏ, cụp mi, nhấp từng ngụm nhỏ: “Mãi đến hừng đông mới ngủ được một lúc.”
Con mắt tối đen của Lý Vị nhìn nàng chăm chăm, chẳng rõ cảm xúc, khiến lòng người chấn động.
Lục Châu cười hì hì: “Lý đại ca đừng trách chúng em ham chơi nhé. Tối qua em kéo chị Xuân Thiên sang chỗ em chơi, luân phiên đánh bài lá với tỳ nữ tới nửa đêm, khi đấy đói bụng, bèn bảo phòng bếp làm điểm tâm ăn lót dạ xong mới đi ngủ. Lúc nằm xuống giường thì trời đã sáng bửng rồi.”
Bên cạnh có tỳ nữ cười nói: “Tối qua vận may của hai vị tiểu chủ cực kỳ tốt, hời được bảy tám phần tiền tiêu hằng tháng của nhóm người hầu chúng tôi. Sớm biết thế tối qua đã hầu hạ hai vị tiểu chủ đi ngủ sớm, may ra giữ lại được ít tiền.”
Lục Châu chán nản nhăn mặt: “Em ngủ cùng chị, mà còn mắc tật xấu, toàn giật mất chăn của chị, làm chị bị lạnh, nên trong người thấy không khỏe.”
Xuân Thiên cũng chậm rãi ngước mặt lên, nở nụ cười trong sáng với Lý Vị: “Ngài dậy muộn thế, đêm qua uống say à? Ngài về lúc nào?”
Sau một lúc lâu sửng sốt, Lý Vị dán mắt nhìn chén trà trong tay, sắc mặt cổ quái, chẳng nói chẳng rằng, sải bước rời đi.
Lục Châu thấy Lý Vị bỏ đi thì chớp chớp mắt với Xuân Thiên, thấy Xuân Thiên nhíu mày, ngẩn ngơ dõi theo bóng dáng Lý Vị, nói nhỏ: “Rốt cuộc chị làm gì mà phải gạt ngài ấy chứ?”
Xuân Thiên mím môi, lòng dâng niềm mất mát, mỏi mệt lắc đầu.
Kỳ thực nội tâm nàng mơ hồ biết, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng. Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh nhìn của nàng luôn luôn đuổi theo hắn, muốn từng giây từng phút dừng lại ở nơi hắn, thích vòng ôm ấm áp của hắn, thích hắn dịu dàng an ủi, âu yếm vuốt ve tóc nàng.
Hắn sẽ xuất hiện trong giấc mơ của nàng, chìa một tay ra, khóe môi hơi cong, sóng mắt khẽ lưu chuyển, tất cả đều khiến nàng khắc ghi, nhớ mãi không quên.
Nàng… thực ra rất thích sự thân mật của hắn đêm qua, nụ hôn của hắn, mọi điều hắn làm với nàng, và cũng vì điều ấy mà có cảm giác run sợ trộn lẫn cùng rung động dai dẳng.
Nhưng nàng không thể.
Lý Vị quay về phòng, trong phòng có tiểu nô quét tước. Lý Vị quan sát cách bày biện trong phòng, gọi người hầu đêm qua đưa hắn về, gặng hỏi kỹ càng: “Hôm qua một mình ta về sao?”
“Chỉ có mỗi mình ngài, tôi đưa ngài tới giường mềm, rồi ngài bảo tiểu nô lui xuống.”
“Có gặp người nào khác không, có người nào vào đây không?”
Cặp mắt của tiểu nô kia trong veo, lắc lắc đầu: “Không ạ.”
Lý Vị thở hắt một hơi, ngồi trên ghế, nhắm mắt, tập trung tinh thần, kế đó vươn bàn tay mình ra chăm chú nhìn hồi lâu.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ, tro bụi lửng lơ phiêu đãng dưới tia sáng, soi chiếu châu ngọc gấm vóc bên trong tỏa sáng lung linh, hệt như tình cảnh đêm qua, đều là hư ảo.
Sau đó Lý Vị gặp Xuân Thiên, nhiều lần muốn nói lại thôi, bước chân ngần ngừ. Hơn mười năm nay hắn luôn thẳng thắn vô tư trước mọi chuyện, bấy giờ bỗng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, trên gương mặt chẳng tài nào phô bày ra được thần sắc thản nhiên nữa.
Tình cảm giữa Xuân Thiên và Lục Châu dần khăng khít, cả ngày như hình với bóng. Nhiều ngày nay cả hắn và nàng đều giấu kín tâm tư, gần như chẳng nói được với nhau mấy câu. Chờ tới lúc Vương Bồi đã chuẩn bị xong xuôi toàn bộ, đột ngột thúc giục Xuân Thiên trở về.
Một ngày trước khi đi, Trần Trung Tín đến thành Y Ngô tiễn biệt bạn cũ và cháu gái.
Khoảnh khắc Xuân Thiên trông thấy ông, cơ hồ không nhận ra người đàn ông trung niên tóc mai lơ thơ sợi bạc, dáng người võ vàng cao gầy trước mặt này lại là chú Trần ôn hòa dí dỏm năm nào.
Một chân ông bị tật, đi khập khiễng, thấy Xuân Thiên thì nước mắt rưng rưng, đấm đấm chân mình: “Chân chú bất tiện, không thể cưỡi ngựa, nên tới trễ một chút, may mắn là đuổi kịp.”
Rồi tiếp lời: “Nữu Nữu, chú có lỗi với con, có lỗi với cha con.”
Xuân Thiên rơi lệ, hỏi: “Chân của chú có phải có liên quan đến cái chết của cha không ạ, nên chú cũng ra khỏi quân Y Ngô, đi qua nhiều nơi, cuối cùng mất tin tức.”
“Đều là quá khứ rồi.” Trần Trung Tín thở dài, vuốt hộp hài cốt, nước mắt lấp lánh: “Trọng Phủ, Trọng Phủ, giờ anh có thể an giấc rồi, con gái anh đã trưởng thành, cũng hiểu chuyển. Trải qua trăm cay nghìn đắng, rốt cuộc sắp dẫn anh về nhà rồi.”
Những đệ tử Trường An năm ấy cùng du ngoạn ngắm hoa hiện giờ đã mỗi người một phương trời, điều giúp ông gắng gượng giờ đây chỉ là chút hơi nóng ở lồng ngực còn sót lại, để ông lay lắt sống cho qua ngày đoạn tháng. Đời người ngắn ngủi, thời gian như bóng câu qua thềm, đứa bé gái với mái tóc trái đào ngày xưa hiện giờ đã thành thiếu nữ xinh xắn. Một thế hệ của họ, tới đây là kết thúc rồi.
“Chú Trần muốn về Trường An ạ?”
“Mấy năm nay e là không về được.” Trần Trung Tín lắc đầu, “Chú đã ở lại An gia thành Giao Hà. Hiện giờ Trường An thành nơi đất khách quê người, đợi tới lúc già rồi thì sẽ về thăm. Khi nào Nữu Nữu về nhớ giúp chú đốt một xấp giấy cho cha con.”
Xuân Thiên gật đầu: “Con sẽ đưa cha về Tân Phong an táng, cũng sẽ đòi lại trong sạch cho cha. Nếu chú có quay về Trường An nữa, xin hãy thông báo cho con một tiếng.”
Đi từ Y Ngô đến Ngọc Môn ước chừng phải mất một tháng. Sau lần bị Đột Quyết quấy rối ở trạm Lãnh Tuyền, con đường Y Ngô vừa được khai thông mấy năm nay lại bắt đầu không yên. Nhiều vụ thổ phỉ đánh cướp thương lữ xảy ra, Vương Bồi cố ý phái một nhánh quân phòng thủ Y Ngô hơn mười người để hộ tống.
Ngoại trừ điều ấy ra, Vương Bồi còn đặc biệt tìm cho Xuân Thiên một cỗ xe ngựa rộng rãi, trong xe có kê giường mềm, bàn uống trà, lư hương, và một tiểu tỳ nữ chuyên hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Xuân Thiên tên là Thiện Thiện, mới mười một tuổi.
Hoàn cảnh lúc đi lúc về thực sự là khác biệt một trời một vực.
Bóng dáng của đoàn người đưa tiễn gồm chú Trần và Lục Châu, An Vạn Kim càng ngày càng xa, mỗi lúc một mơ hồ.
Bất tri bất giác, đã đến mùa thu lạnh.
Cây cỏ trông gần thì xanh tươi mơn mởn. Nhìn từ xa, ngay cả đồng cỏ xanh ngát chẳng biết khi nào đã rặt một màu khô vàng. Gió rét cuốn bay đá vụn, thành Y Ngô náo nhiệt phồn vinh, nom cũng nhuốm thêm đôi phần hiu quạnh.
“Chị ơi, không nhìn thấy Y Ngô nữa rồi, em thả rèm xuống nhé.” Thiện Thiện thấy Xuân Thiên vẫn dõi mắt nhìn về cửa thành Y Ngô đằng xa xa, bèn nhỏ giọng nói.
Nàng lấy lại tinh thần, mắt ánh lệ long lanh.
(còn tiếp)
Bàn trên giường bị hai người đá lăn ra tấm thảm dưới đất, ấm trà đổ xuống, tạo thành tiếng vang trầm thấp nghẹt thở. Xuân Thiên chậm chạp phục hồi thần trí.
Hắn chống tay bao quây người nàng, cơ thể dán sát nhau, nhìn nàng bằng đôi mắt sâu hun hút.
Mùi hương ám muội thoang thoảng trong phòng, đằng sau lưng hắn là ngọn nến soi chiếu sáng tỏ, trước người lại là một bầu u ám tĩnh mịch.
Nhịp thở của hắn trở nên mất tự, mắt đen kịt lặng im, có ngọn lửa mãnh liệt cháy giữa đôi con ngươi, đó là khuôn mặt xinh tươi nhỏ nhắn của nàng.
Đi qua ngàn sông vạn núi, cuối cùng nàng đã đi vào mắt hắn, một con người bé nhỏ, một con người lẻ loi, rốt cuộc đã có nơi nghỉ tạm.
Xuân Thiên thậm chí chưa kịp phản ứng trước tình huống này, nụ hôn của hắn lại hạ xuống.
Trêu chọc và khát vọng, cực lực khuấy đảo, mút vào, nhấm nháp lưỡi nàng, như thể đó là món tuyệt nhất thế gian.
Đầu ngón tay chai sần vén lớp xiêm y bên hông của nàng lên, xâm nhập vào trong tấm áo lót trắng mỏng tang, một bàn tay quyến luyến vuốt ve vòng eo trần trụi, men theo thắt lưng bò lên trên trêu chọc.
Bàn tay ấm nóng dán lên da thịt hơi lạnh của nàng, rồi sau đó chuẩn xác bắt lấy chú chim non đang run rẩy kinh hoàng, nắm trong lòng bàn tay âu yếm. Nàng cứng đờ người như bị sét đánh, tim đập loạn xạ, cơ hồ ngưng thở.
Cơ thể nặng nề tràn trề sức lực đè xuống, cọ xát trằn trọc.
Tựa dung nham gặp băng tuyết, cuồng phong gặp tơ liễu.
Đầu óc thoáng chốc tỉnh táo lại, Xuân Thiên giờ mới biết sợ, ra sức né tránh nụ hôn của hắn, đẩy vòm ngực nặng trịch của hắn ra, vùng vẫy muốn đứng dậy: “Lý Vị.”
“Lý Vị… đừng…”
Khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ khát khao không thể kiềm chế, ánh mắt vừa kiên định vừa tối tăm, bá đạo mà tàn nhẫn, khó lòng chịu đựng, nhìn nàng đăm đăm không chớp mắt.
Hai tay trước ngực bị bàn tay to lớn của hắn kìm chặt, bẻ quặt lên trên đầu. Nàng như con cá nảy trên thớt gỗ, hắn giam cầm nàng, khiến nàng không thể động đậy.
Nàng chưa bao giờ biết hắn lại có lúc ngang ngạnh như vậy, vừa tức vừa sốt ruột, vừa sợ vừa hoảng, khóe mắt ứa ra mấy giọt lệ trong suốt, hai chân đá tứ lung tung dưới người hắn: “Lý Vị, ngài tỉnh táo lại đi.”
Hắn dán người mình vào nàng, khuôn mặt đỏ lừ lừ vùi vào cần cổ mát lạnh của nàng, hơi thở nóng rẫy phả vào chỗ da thịt nàng để hở.
“Lý Vị… Lý Vị… đừng như thế…” Nàng run rẩy cầu xin, bật khóc nức nở.
Hắn biết là ai đang gọi hắn, hắn ngước mắt lên, hắn nhận ra nàng.
“Xuân Thiên… đừng sợ… đừng sợ…” Giọng hắn khàn đặc, chẳng biết đang gọi nàng, hay đang tự nói với mình: “Xuân Thiên.”
Thanh âm khàn khàn truyền vào tai nàng giống như chứa độc, mùi rượu và mùi đàn ông khiến nàng váng vất.
Mùi rượu nồng nàn, hương ngọt đậm đà, mặt Xuân Thiên đỏ như rỉ máu, run run gọi hắn: “Lý Vị… đừng như thế…”
Nước mắt lăn dài dọc từ khóe mắt len vào tóc.
Hắn chậm rãi buông bàn tay đang kìm kẹp tay nàng ra, đặt người xuống cạnh nàng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đen của nàng, nhìn nàng chăm chú: “Suỵt, đừng khóc… đừng sợ… đừng sợ… là mơ thôi…”
Nàng bất lực lắc đầu.
Hắn cầm tay nàng áp lên lồng ngực phập phồng của hắn, dịu dàng nói: “Đừng khóc, nàng vừa khóc, là ta đã tan nát cõi lòng…”
Dưới tay là ngực người đàn ông dày rộng, ấm áp, có nhịp tim đập thình thịch nặng nề mà vững chắc.
Nàng vừa khóc, là ta đã tan nát cõi lòng.
Nàng hấp háy mũi, hai mắt phiếm nước nhìn hắn, giọng khe khẽ, mang chút tủi thân: “Lý Vị, ngài uống say rồi.”
“Ừ.” Hắn ngửi mùi thơm trên người nàng, hôn lên thùy tai nàng: “Nên nàng đã đến rồi.”
Thùy tai xinh xắn hồng ửng bị đầu lưỡi nóng ran của hắn cuốn lấy.
Xúc cảm nhạt nhòa kia đột ngột phóng đại, như cỏ dại cắm rễ sâu dưới lòng đất, hòa cùng dòng máu chảy dọc khắp thân thể, khiến người nàng run giật từng hồi.
“Lý Vị… ngài uống say rồi…”
“Suỵt…” Hắn phát hiện nàng đang run sợ, bèn để môi mình bịt kín môi nàng.
Nụ hôn này trộn lẫn mọi thứ, vừa dịu dàng vừa dữ dằn, vừa ướt ướt vừa thèm muốn, vừa mới xoa dịu đã lại khiêu khích, như một con cá đang đuổi theo một con cá khác, đùa giỡn chòng ghẹo.
Nỗi sợ hãi ở nơi sâu nhất trong thân thể dần dần tụ lại, nàng vừa lưu luyến vừa động tình, vừa vui sướng vừa thống khổ, như có thứ gì đó trào ra, ướt đẫm linh hồn nàng.
Khi môi lưỡi triền miên, hắn buông một tiếng thở dài trầm trầm: “Xuân Thiên…”
Mười ngón tay siết chặt, hắn nắm bàn tay nhỏ bé yếu ớt của nàng trượt thẳng một đường từ vòm ngực rắn chắc xuống dưới. Khung xương tay mềm mại, lành lạnh, trắng nõn như ngọc, nhìn kiểu gì cũng thấy vừa ý.
Ngực hắn là những múi cơ bắp tráng kiện, ngay sau đó tay nàng chạm vào nơi bằng phẳng, cứng như sắt. Xuống thêm chút nữa, hắn đưa tay nàng luồn vào trong chiếc quần rộng thùng thình. Chào đón nàng, là một vùng rập rạm xù xì, đó là một chỗ mạnh mẽ, dày rậm, nóng hôi hổi.
Sắc hồng nhuộm đôi má nàng, không giãy ra khỏi tay hắn được, nàng đành phải cuộn tròn người, ngọ nguậy rút tay về sau.
Hắn ưỡn thẳng lưng, bắt lấy tay nàng, ấn mạnh vào chỗ vừa dữ tợn vừa mãnh liệt, hừng hực phấn chấn, cứng rắn phỏng tay kia.
Nàng bị xúc cảm ấy dọa hết hồn, cơ hồ thét toáng cả lên.
Lý Vị dán mặt mình vào mặt nàng, trán tựa trán, mũi chạm mũi, môi răng kề sát, men rượu tỏa nồng. Xuân Thiên nghe thấy hắn phát ra một tiếng thở dốc khàn khàn, dễ chịu, kìm nén, cực kỳ thỏa mãn.
Yết hầu hắn lên xuống, từ từ nhắm hai mắt, cúi đầu thở hổn hển.
Sau đó hắn mở mắt ra nhìn thẳng vào nàng, màu mắt trầm đục, gọi tên nàng, ánh mắt sâu thẳm lại nhuốm nét ưu thương: “Xuân Thiên…”
“Giúp ta… sờ nó…”
Bị giọng nói triền miên của hắn quấn lấy, nàng quên sạch mọi thứ, quên mất thân phận của nhau, quên tình cảnh hiện giờ, quên tránh né, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn hắn.
Hắn cầm tay nàng, năm ngón tay thon dài, dẫn đường cho nàng vuốt ve, nhận biết, làm quen với hình dạng kia. Nó như là gang thiết được bọc trong tấm tơ lụa hảo hạng, một tay hoàn toàn không nắm hết, cực nóng, cực cứng, ở đỉnh đầu còn có một ít dịch nhầy dính vào ngón tay nàng.
Mặt nàng đỏ bừng, khóe mắt xinh xắn, cảm thấy khí lực toàn thân mình đều bị rút hết, ngay cả hô hấp cũng ngừng.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, tay nàng di chuyển, thít chặt, hoạt động, xoa bóp.
Một tay hắn vuốt tóc nàng, cặp mắt phủ một bóng đen nhìn chăm chăm nàng chẳng chút giấu giếm, nhu tình và dục vọng giao thoa, yết hầu lên xuống, hắn thở những tiếng ngắn trầm thấp một cách khó nhọc.
Sắc mặt hắn hết sức dịu dàng, động tác chỉ dẫn nàng lại vừa gấp gáp vừa thô lỗ.
Cổ tay nàng bị trói chặt, cọ xát tới lui lên xuống, xoa nắn hai khối tròn xoe đầy đặn. Nàng xấu hổ cùng cực, người run lẩy bẩy, nhưng không có cách nào dừng việc này lại.
Đó là của… của đàn ông…
Thế này… thế này là không hợp lễ rồi đấy…
Giữa mùi rượu nồng nặc, nàng cam chịu từ từ nhắm mắt, chỗ khóe mắt ửng hồng ươn ướt.
Hắn lún sâu trong tay nàng, híp nửa mắt, hưởng thụ thời khắc sung sướng khắc cốt này. Trong con mắt say sưa của hắn là bờ môi phớt đỏ của thiếu nữ, cánh môi mọng, đẹp đẽ tựa hoa đào tháng tư. Ấy là bờ môi mà hắn quen thuộc, ngày ngày đêm đêm hiện hữu trước mắt hắn, giờ phút này gần trong gang tấc, hấp dẫn hắn mút lấy, luồn sâu vào bên trong.
“Lý… Vị…” Tiếng nói yếu ớt vỡ vụn giữa môi lưỡi.
Cơ thể của nàng cũng đang xảy ra biến hóa, căng thẳng, mềm yếu cực độ.
Hắn nhăn tít mày, nôn nóng muốn xuất ra, rất nhanh, đường vận hành khí huyết đã khiến vật kia phồng lên, run rẩy trong lòng bàn tay nàng. Luồng dịch nhầy ngừng bắn ra, hắn ngậm lấy bờ môi run run của nàng, cắn chặt.
Khi môi lưỡi giao nhau, hắn phát ra một tiếng rên khẽ ngân dài dội vào trong óc nàng, khiến cả người nàng như tan ra. Nàng cảm nhận được hắn trong một phút chốc này vừa đau đớn, lại vừa vui sướng, vừa thỏa thích.
Chất nhầy hơi lạnh phóng thích trên tay nàng, cả bàn tay nhớp nháp, nhưng vật trong lòng bàn tay vẫn cương cứng.
Lý Vị bình tĩnh mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau, hắn bắt gặp một đôi mắt hạnh chất chứa niềm lưu luyến, giọt lệ ánh lên tựa vì sao.
Sau một lúc lâu bình ổn, hắn ôm nàng, kéo nàng vào lòng mình, “Sao nàng lại run thế kia, đừng sợ… đừng sợ, Xuân Thiên.”
Hắn xoa dịu nàng đang run rẩy, vỗ về lưng nàng, chốc chốc thì ghé lại đặt xuống khuôn mặt nàng những cái hôn vụn. Nàng vùi đầu vào cổ hắn, hắn cũng không buông nàng, ôm nàng, rồi dần chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Lần đầu tiên họ kề sát tới vậy, trên chiếc giường mềm nhỏ hẹp, chân tay hai người quấn quýt, nàng nằm trong vòng tay hắn, được che chở một cách toàn vẹn và ấm áp, yên bình mà an tĩnh, tựa cổ nhau ngủ.
Là một giấc mơ ngập tràn hạnh phúc, như chồi non nhú lên khỏi mảnh đất hoang cằn cỗi, gặp một trận mưa xối xả, nhanh chóng nảy nở sinh sôi thành rừng tươi thắm, chim rừng bay đến làm tổ chơi đùa.
Chim trắng trong mộng đột nhiên vỗ cánh vụt bay.
Xuân Thiên hồn bay phách lạc ngồi dậy, đứng trong phòng, chẳng biết phải làm thế nào, cảm thấy không còn chỗ nào để náu mình nữa. Thân thể ướt át, chân như nhũn ra, bàn tay giấu trong tay áo chà lau hết lần này đến lần khác. Thế nhưng vẫn chẳng thể nào xua đi cảm xúc ấy được.
Bụng nàng càng lúc càng đau như bị dao dâm, tay chân lạnh ngắt, có chất lỏng chầm chậm chảy xuống từ đùi. Sau cơn đau đớn, một dòng chảy xiết tuôn ào khỏi người nàng. Nàng cúi đầu xem, mặt mũi trắng bệnh, mấy lần muốn xụi lơ, có dòng máu chảy uốn lượn dọc chân, làm bẩn váy của nàng.
Kinh nguyệt đã lâu không tới, hôm nay bỗng có lại, vì bôn ba đường dài nên kỳ kinh bị ngừng. Vào ngay đêm tối vừa kỳ dị vừa đặc biệt này, như biến thành sóng cả chảy khỏi cơ thể nàng. Đêm vừa đặc biệt vừa ấm áp này, có người đã khiến cơ thể nàng biến đổi, đêm đầu tiên gặp gỡ chính mình, đêm say sưa túy lúy.
—
Bếp lò tỏa thúy hương đã nguội, trong phòng không người, Lý Vị nhìn chằm chằm ấm trà ở mép bàn, đầu là một khoảng trống rỗng kéo dài cả một lúc lâu.
Tửu lượng của hắn cực tốt, rất ít uống rượu. Uống rượu xong, hứng tình thì sẽ tự xử, nhưng xưa nay hắn luôn khắc chế nên hiếm khi chuyện ấy xảy ra.
Con người trước giờ bình thản như hắn, giờ phút này đây cũng phải day trán, thở hốc vì kinh ngạc. Đêm qua rõ ràng là đã có chuyện, trên quần hãy còn dính vết tích hứng tình, chuyện sau khi uống say… hắn vẫn nhớ rõ.
Cảm giác này vừa chân thực vừa mãnh liệt, như thể uống ngụm nước cuối cùng trong túi nước ở sa mạc, mát lạnh mà ngọt lành, giữa răng và môi là dư vị thơm ngát vô hạn.
Chỉ là… cảnh tượng đó thực sự khiến người ta quá sức hãi hùng, sao hắn lại có thể khinh nhờn một người như thế chứ. Bất luận kiểu gì hắn cũng không dám chắc chắn, lại hoài nghi đó là một giấc mộng xuân. Nhưng mộng xuân sao lại in hằn rõ rệt trong ký ức tới vậy.
Lý Vị day hàng mày, thở hắt một hơi, ra ngoài tìm Xuân Thiên.
Dưới giàn đồ mi trong vườn, có tiếng nói cười lanh lảnh của nhóm tỳ nữ. Đồ mi đã rụng hết, rìa lá có hơi ngả vàng, hắt xuống dưới là quầng sáng lớn trong suốt xanh xanh. Nhóm tỳ nữ vây chung quanh Xuân Thiên và Lục Châu, cùng chơi ném xúc xắc.
Lục Châu thấy Lý Vị đến, cười chào hỏi: “Lý đại ca.”
Xuân Thiên khoác chiếc áo lông mỏng dệt kim, trong lòng ôm một lò sưởi tay, cúi đầu, sắc mặt có đôi chút nhợt nhạt, đang chuyên chú nghịch xúc xắc trên tay. Bấy giờ trông đôi môi nàng thoáng màu tai tái xanh nhưng đã được giấu dưới lớp son, toát lên một vẻ yếu ớt mà diễm lệ, suy nhược mà tươi sáng.
Nhóm tỳ nữ tự giác giải tán, dịch cái ghế đôn gấm ra cho Lý Vị. Lý Vị ngồi vào chỗ, lặng thinh uống chén trà tỳ nữ đưa.
“Đêm qua Lý đại ca ngủ có ngon không?” Lục Châu cười hỏi, “Hôm nay anh dậy muộn nhất đấy.”
Lý Vị à một tiếng, hỏi Xuân Thiên: “Đêm qua… ngủ có ngon khong?”
Xuân Thiên ném xúc xắc lên bàn, viên xúc xắc bằng ngọc lăn vài vòng, nằm trơ trọi trên bàn, nàng cũng chầm chậm bưng chén trà nhỏ, cụp mi, nhấp từng ngụm nhỏ: “Mãi đến hừng đông mới ngủ được một lúc.”
Con mắt tối đen của Lý Vị nhìn nàng chăm chăm, chẳng rõ cảm xúc, khiến lòng người chấn động.
Lục Châu cười hì hì: “Lý đại ca đừng trách chúng em ham chơi nhé. Tối qua em kéo chị Xuân Thiên sang chỗ em chơi, luân phiên đánh bài lá với tỳ nữ tới nửa đêm, khi đấy đói bụng, bèn bảo phòng bếp làm điểm tâm ăn lót dạ xong mới đi ngủ. Lúc nằm xuống giường thì trời đã sáng bửng rồi.”
Bên cạnh có tỳ nữ cười nói: “Tối qua vận may của hai vị tiểu chủ cực kỳ tốt, hời được bảy tám phần tiền tiêu hằng tháng của nhóm người hầu chúng tôi. Sớm biết thế tối qua đã hầu hạ hai vị tiểu chủ đi ngủ sớm, may ra giữ lại được ít tiền.”
Lục Châu chán nản nhăn mặt: “Em ngủ cùng chị, mà còn mắc tật xấu, toàn giật mất chăn của chị, làm chị bị lạnh, nên trong người thấy không khỏe.”
Xuân Thiên cũng chậm rãi ngước mặt lên, nở nụ cười trong sáng với Lý Vị: “Ngài dậy muộn thế, đêm qua uống say à? Ngài về lúc nào?”
Sau một lúc lâu sửng sốt, Lý Vị dán mắt nhìn chén trà trong tay, sắc mặt cổ quái, chẳng nói chẳng rằng, sải bước rời đi.
Lục Châu thấy Lý Vị bỏ đi thì chớp chớp mắt với Xuân Thiên, thấy Xuân Thiên nhíu mày, ngẩn ngơ dõi theo bóng dáng Lý Vị, nói nhỏ: “Rốt cuộc chị làm gì mà phải gạt ngài ấy chứ?”
Xuân Thiên mím môi, lòng dâng niềm mất mát, mỏi mệt lắc đầu.
Kỳ thực nội tâm nàng mơ hồ biết, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng. Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh nhìn của nàng luôn luôn đuổi theo hắn, muốn từng giây từng phút dừng lại ở nơi hắn, thích vòng ôm ấm áp của hắn, thích hắn dịu dàng an ủi, âu yếm vuốt ve tóc nàng.
Hắn sẽ xuất hiện trong giấc mơ của nàng, chìa một tay ra, khóe môi hơi cong, sóng mắt khẽ lưu chuyển, tất cả đều khiến nàng khắc ghi, nhớ mãi không quên.
Nàng… thực ra rất thích sự thân mật của hắn đêm qua, nụ hôn của hắn, mọi điều hắn làm với nàng, và cũng vì điều ấy mà có cảm giác run sợ trộn lẫn cùng rung động dai dẳng.
Nhưng nàng không thể.
Lý Vị quay về phòng, trong phòng có tiểu nô quét tước. Lý Vị quan sát cách bày biện trong phòng, gọi người hầu đêm qua đưa hắn về, gặng hỏi kỹ càng: “Hôm qua một mình ta về sao?”
“Chỉ có mỗi mình ngài, tôi đưa ngài tới giường mềm, rồi ngài bảo tiểu nô lui xuống.”
“Có gặp người nào khác không, có người nào vào đây không?”
Cặp mắt của tiểu nô kia trong veo, lắc lắc đầu: “Không ạ.”
Lý Vị thở hắt một hơi, ngồi trên ghế, nhắm mắt, tập trung tinh thần, kế đó vươn bàn tay mình ra chăm chú nhìn hồi lâu.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ, tro bụi lửng lơ phiêu đãng dưới tia sáng, soi chiếu châu ngọc gấm vóc bên trong tỏa sáng lung linh, hệt như tình cảnh đêm qua, đều là hư ảo.
Sau đó Lý Vị gặp Xuân Thiên, nhiều lần muốn nói lại thôi, bước chân ngần ngừ. Hơn mười năm nay hắn luôn thẳng thắn vô tư trước mọi chuyện, bấy giờ bỗng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, trên gương mặt chẳng tài nào phô bày ra được thần sắc thản nhiên nữa.
Tình cảm giữa Xuân Thiên và Lục Châu dần khăng khít, cả ngày như hình với bóng. Nhiều ngày nay cả hắn và nàng đều giấu kín tâm tư, gần như chẳng nói được với nhau mấy câu. Chờ tới lúc Vương Bồi đã chuẩn bị xong xuôi toàn bộ, đột ngột thúc giục Xuân Thiên trở về.
Một ngày trước khi đi, Trần Trung Tín đến thành Y Ngô tiễn biệt bạn cũ và cháu gái.
Khoảnh khắc Xuân Thiên trông thấy ông, cơ hồ không nhận ra người đàn ông trung niên tóc mai lơ thơ sợi bạc, dáng người võ vàng cao gầy trước mặt này lại là chú Trần ôn hòa dí dỏm năm nào.
Một chân ông bị tật, đi khập khiễng, thấy Xuân Thiên thì nước mắt rưng rưng, đấm đấm chân mình: “Chân chú bất tiện, không thể cưỡi ngựa, nên tới trễ một chút, may mắn là đuổi kịp.”
Rồi tiếp lời: “Nữu Nữu, chú có lỗi với con, có lỗi với cha con.”
Xuân Thiên rơi lệ, hỏi: “Chân của chú có phải có liên quan đến cái chết của cha không ạ, nên chú cũng ra khỏi quân Y Ngô, đi qua nhiều nơi, cuối cùng mất tin tức.”
“Đều là quá khứ rồi.” Trần Trung Tín thở dài, vuốt hộp hài cốt, nước mắt lấp lánh: “Trọng Phủ, Trọng Phủ, giờ anh có thể an giấc rồi, con gái anh đã trưởng thành, cũng hiểu chuyển. Trải qua trăm cay nghìn đắng, rốt cuộc sắp dẫn anh về nhà rồi.”
Những đệ tử Trường An năm ấy cùng du ngoạn ngắm hoa hiện giờ đã mỗi người một phương trời, điều giúp ông gắng gượng giờ đây chỉ là chút hơi nóng ở lồng ngực còn sót lại, để ông lay lắt sống cho qua ngày đoạn tháng. Đời người ngắn ngủi, thời gian như bóng câu qua thềm, đứa bé gái với mái tóc trái đào ngày xưa hiện giờ đã thành thiếu nữ xinh xắn. Một thế hệ của họ, tới đây là kết thúc rồi.
“Chú Trần muốn về Trường An ạ?”
“Mấy năm nay e là không về được.” Trần Trung Tín lắc đầu, “Chú đã ở lại An gia thành Giao Hà. Hiện giờ Trường An thành nơi đất khách quê người, đợi tới lúc già rồi thì sẽ về thăm. Khi nào Nữu Nữu về nhớ giúp chú đốt một xấp giấy cho cha con.”
Xuân Thiên gật đầu: “Con sẽ đưa cha về Tân Phong an táng, cũng sẽ đòi lại trong sạch cho cha. Nếu chú có quay về Trường An nữa, xin hãy thông báo cho con một tiếng.”
Đi từ Y Ngô đến Ngọc Môn ước chừng phải mất một tháng. Sau lần bị Đột Quyết quấy rối ở trạm Lãnh Tuyền, con đường Y Ngô vừa được khai thông mấy năm nay lại bắt đầu không yên. Nhiều vụ thổ phỉ đánh cướp thương lữ xảy ra, Vương Bồi cố ý phái một nhánh quân phòng thủ Y Ngô hơn mười người để hộ tống.
Ngoại trừ điều ấy ra, Vương Bồi còn đặc biệt tìm cho Xuân Thiên một cỗ xe ngựa rộng rãi, trong xe có kê giường mềm, bàn uống trà, lư hương, và một tiểu tỳ nữ chuyên hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Xuân Thiên tên là Thiện Thiện, mới mười một tuổi.
Hoàn cảnh lúc đi lúc về thực sự là khác biệt một trời một vực.
Bóng dáng của đoàn người đưa tiễn gồm chú Trần và Lục Châu, An Vạn Kim càng ngày càng xa, mỗi lúc một mơ hồ.
Bất tri bất giác, đã đến mùa thu lạnh.
Cây cỏ trông gần thì xanh tươi mơn mởn. Nhìn từ xa, ngay cả đồng cỏ xanh ngát chẳng biết khi nào đã rặt một màu khô vàng. Gió rét cuốn bay đá vụn, thành Y Ngô náo nhiệt phồn vinh, nom cũng nhuốm thêm đôi phần hiu quạnh.
“Chị ơi, không nhìn thấy Y Ngô nữa rồi, em thả rèm xuống nhé.” Thiện Thiện thấy Xuân Thiên vẫn dõi mắt nhìn về cửa thành Y Ngô đằng xa xa, bèn nhỏ giọng nói.
Nàng lấy lại tinh thần, mắt ánh lệ long lanh.
(còn tiếp)
Bình luận facebook