Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-50
Chương 50: Họp lớp
Mọi người trong phòng nói chuyện rất vui vẻ, tiếng cười nói vang lên không ngớt.
"Này này, nghe nói con nhỏ Giai Kỳ kia cũng đi đó." có người nói.
"Gì cơ? Cái con nhà quê đấy á?"
"Ôi trời, không biết nó sẽ mặc loại váy rẻ tiền nào nữa đây?"
"Thật là, cái loại quê mùa như nó đừng nên xuất hiện thì hơn."
"Đúng vậy, chỉ tổ làm ô nhiễm không khí."
Câu nói vừa dứt, cánh cửa liền bật mở. Bước vào là một đôi giày cao gót màu trắng, mái tóc màu nâu bồng bềnh thả xõa, cô mặc chiếc váy xòe màu xanh ngọc, đeo chiếc túi nhỏ màu trắng, khuôn mặt đáng yêu được trang điểm nhạt, đôi mắt to tròn long lanh cuốn hút người nhìn.
Người bước vào không ai khác, chính là Giai Kỳ.
"Gì kia? Có nhầm không vậy?"
"Nó là Giai Kỳ đó ư? Con nhỏ quê mùa hồi đó đâu rồi?"
"Này! Nhìn xem, có phải nó được bao dưỡng không? Quần áo đang mặc toàn độ số lượng có hạn thôi."
"Được bao dưỡng chứ gì nữa, loại con gái nhà quê xấu xí thì dù có trát vàng trát ngọc vào cũng không thể cao quý lên được."
"Cũng phải hahaha."
Moi người ồn ào bàn tán, ánh mắt nhìn Giai Kỳ đầy giễu cợt và khinh bỉ. Kính Minh đi đằng sau cô nghiến răng ken két, Giai Kỳ chỉ liếc mọi người một cái, đi tới chỗ trống rồi ngồi xuống, hoàn toàn không để những lời chế giễu kia lọt vào tai.
Một đôi giày cao gót màu tím xuất hiện trước mắt cô cùng giọng nói chua ngoa: "Ôi, đây chẳng phải Giai Kỳ nhà chúng ta hay sao? Mọi người nhìn xem cô ấy thật cao quý nhường nào!"
Mọi người phá lên cười, Giai Kỳ ngước lên, người trước mặt mặc bộ váy hở vai màu tím của Chanel, tóc thả xõa, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tà ác. Hà Tĩnh Hy nhìn Giai Kỳ bằng một nửa con mắt, khóe môi nhếch lên vẻ kinh bỉ.
"Mọi người đừng như vậy. Chuyện cô ấy nhà quê ai cũng biết mà, cần gì phải nói thẳng ra." giọng nói nghe như giảng hòa vang lên, nhưng thực chất là đang muốn thêm dầu vào lửa. Du Lan mặc chiếc váy màu đỏ quyến rũ, mái tóc xoăn thả xõa, đang từng bước đi tới chỗ Giai Kỳ.
Đôi mắt như tia lửa sau lớp kính đen của Kính Minh trừng trừng nhìn hai người trước mặt. Anh nhớ, họ là những người đã chế giễu chị đại ở cửa hàng quần áo và bị lãnh bạt tai.
Du Lan đứng trước mặt Giai Kỳ, làm ra vẻ thân thiện: "Lâu quá không gặp."
Cô cười nhạt, lâu à? Không phải vừa mới gặp không lâu sao?
Thấy cô không để ý đến mình, Du Lan cũng chỉ cười rồi cầm ly rượu đi về chỗ của mình.
Cánh cửa được mở ra lần thứ hai, người vào là một đôi nam nữ, chàng trai khoảng 26-27 tuổi, mặc vest màu be, khuôn mặt cũng được coi là tuấn tú. Người con gái đi bên cạnh là Phương Dư Khả, cô ta mặc chiếc váy hai dây bó sát người màu đen, cười tươi khoác tay người con trai kia.
Mọi người không khỏi ồ lên.
"Tiểu Khả! Chủ trì bữa tiệc tại sao lại đến muộn như vậy?"
"Xin lỗi mọi người, trên đường tớ kẹt xe quá!" Phương Dư Khả cười, nghiêng đầu dựa vào người bên cạnh.
"Ôi! Vị bên cạnh là cậu có phải là tổng giám đốc công ty XX - Bạch Bằng Triển không?"
"Đúng vậy! Anh ấy là chồng sắp cưới của tớ."
"Ôi ôi! Tiểu Khả à cậu thật tốt phước đó! Có chồng vừa đẹp trai vừa giàu có, đúng là khiến người ta ghen tỵ."
Phương Dư Khả cười, kéo Bạch Bằng Triển tới ngồi gần Giai Kỳ.
"Giai Kỳ, lâu quá không gặp." Phương Dư Khả quay sang cười "khả ái".
Khóe môi Giai Kỳ khẽ giật giật, bọn họ không còn câu hỏi nào khác à?
Hà Tĩnh Hy lắc lắc ly rượu trên tay:"Ơ kìa Giai Kỳ, tớ nghe nói cậu kết hôn, tớ thật tò mò không biết chồng cậu là ai đó? Tại sao lại không giới thiệu cho mọi người?"
Mọi người nghe vậy hưởng ứng: "Haha, có phải là ông bụng phệ hói đầu nào không? Vì thế nên không dám đưa đi không?"
Kính Minh đằng sau Giai Kỳ thầm phỉ nhổ trong lòng, Boss nhà anh luận cả về sắc đẹp và độ giàu có mà đứng nhất không ai dám đứng thứ hai.
"Chắc chắn rồi, ngoài mấy ông già mắt kém thì chẳng còn ai dám lấy cô ta đâu!"
"Haha! Cóc ghẻ mãi mãi là cóc ghẻ, chẳng thể nào biến thành phượng hoàng được đâu!"
Kính Minh nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán giật giật.
Giai Kỳ ngán ngẩm nghịch nghịch lọn tóc, hoàn toàn không để những lời nói đó vào tai.
"Cạch!" cánh cửa bật mở, một người đàn ông bước vào, trên người mặc bộ vest đen sọc nhỏ sang trọng, đôi giày da đắt tiền bóng loáng, mái tóc đen mềm, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ khiến mọi người nín thở.
Cả người anh toát ra một loại khí chất cao ngạo lạnh lùng của những người đứng trên đỉnh ngọn tháp, đôi con ngươi như hồ nước sau thẳm quét mắt nhìn xung quanh.
Giai Kỳ há hốc mồm, là...Mạc Thiệu Khiêm?
Mọi người trong phòng nói chuyện rất vui vẻ, tiếng cười nói vang lên không ngớt.
"Này này, nghe nói con nhỏ Giai Kỳ kia cũng đi đó." có người nói.
"Gì cơ? Cái con nhà quê đấy á?"
"Ôi trời, không biết nó sẽ mặc loại váy rẻ tiền nào nữa đây?"
"Thật là, cái loại quê mùa như nó đừng nên xuất hiện thì hơn."
"Đúng vậy, chỉ tổ làm ô nhiễm không khí."
Câu nói vừa dứt, cánh cửa liền bật mở. Bước vào là một đôi giày cao gót màu trắng, mái tóc màu nâu bồng bềnh thả xõa, cô mặc chiếc váy xòe màu xanh ngọc, đeo chiếc túi nhỏ màu trắng, khuôn mặt đáng yêu được trang điểm nhạt, đôi mắt to tròn long lanh cuốn hút người nhìn.
Người bước vào không ai khác, chính là Giai Kỳ.
"Gì kia? Có nhầm không vậy?"
"Nó là Giai Kỳ đó ư? Con nhỏ quê mùa hồi đó đâu rồi?"
"Này! Nhìn xem, có phải nó được bao dưỡng không? Quần áo đang mặc toàn độ số lượng có hạn thôi."
"Được bao dưỡng chứ gì nữa, loại con gái nhà quê xấu xí thì dù có trát vàng trát ngọc vào cũng không thể cao quý lên được."
"Cũng phải hahaha."
Moi người ồn ào bàn tán, ánh mắt nhìn Giai Kỳ đầy giễu cợt và khinh bỉ. Kính Minh đi đằng sau cô nghiến răng ken két, Giai Kỳ chỉ liếc mọi người một cái, đi tới chỗ trống rồi ngồi xuống, hoàn toàn không để những lời chế giễu kia lọt vào tai.
Một đôi giày cao gót màu tím xuất hiện trước mắt cô cùng giọng nói chua ngoa: "Ôi, đây chẳng phải Giai Kỳ nhà chúng ta hay sao? Mọi người nhìn xem cô ấy thật cao quý nhường nào!"
Mọi người phá lên cười, Giai Kỳ ngước lên, người trước mặt mặc bộ váy hở vai màu tím của Chanel, tóc thả xõa, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tà ác. Hà Tĩnh Hy nhìn Giai Kỳ bằng một nửa con mắt, khóe môi nhếch lên vẻ kinh bỉ.
"Mọi người đừng như vậy. Chuyện cô ấy nhà quê ai cũng biết mà, cần gì phải nói thẳng ra." giọng nói nghe như giảng hòa vang lên, nhưng thực chất là đang muốn thêm dầu vào lửa. Du Lan mặc chiếc váy màu đỏ quyến rũ, mái tóc xoăn thả xõa, đang từng bước đi tới chỗ Giai Kỳ.
Đôi mắt như tia lửa sau lớp kính đen của Kính Minh trừng trừng nhìn hai người trước mặt. Anh nhớ, họ là những người đã chế giễu chị đại ở cửa hàng quần áo và bị lãnh bạt tai.
Du Lan đứng trước mặt Giai Kỳ, làm ra vẻ thân thiện: "Lâu quá không gặp."
Cô cười nhạt, lâu à? Không phải vừa mới gặp không lâu sao?
Thấy cô không để ý đến mình, Du Lan cũng chỉ cười rồi cầm ly rượu đi về chỗ của mình.
Cánh cửa được mở ra lần thứ hai, người vào là một đôi nam nữ, chàng trai khoảng 26-27 tuổi, mặc vest màu be, khuôn mặt cũng được coi là tuấn tú. Người con gái đi bên cạnh là Phương Dư Khả, cô ta mặc chiếc váy hai dây bó sát người màu đen, cười tươi khoác tay người con trai kia.
Mọi người không khỏi ồ lên.
"Tiểu Khả! Chủ trì bữa tiệc tại sao lại đến muộn như vậy?"
"Xin lỗi mọi người, trên đường tớ kẹt xe quá!" Phương Dư Khả cười, nghiêng đầu dựa vào người bên cạnh.
"Ôi! Vị bên cạnh là cậu có phải là tổng giám đốc công ty XX - Bạch Bằng Triển không?"
"Đúng vậy! Anh ấy là chồng sắp cưới của tớ."
"Ôi ôi! Tiểu Khả à cậu thật tốt phước đó! Có chồng vừa đẹp trai vừa giàu có, đúng là khiến người ta ghen tỵ."
Phương Dư Khả cười, kéo Bạch Bằng Triển tới ngồi gần Giai Kỳ.
"Giai Kỳ, lâu quá không gặp." Phương Dư Khả quay sang cười "khả ái".
Khóe môi Giai Kỳ khẽ giật giật, bọn họ không còn câu hỏi nào khác à?
Hà Tĩnh Hy lắc lắc ly rượu trên tay:"Ơ kìa Giai Kỳ, tớ nghe nói cậu kết hôn, tớ thật tò mò không biết chồng cậu là ai đó? Tại sao lại không giới thiệu cho mọi người?"
Mọi người nghe vậy hưởng ứng: "Haha, có phải là ông bụng phệ hói đầu nào không? Vì thế nên không dám đưa đi không?"
Kính Minh đằng sau Giai Kỳ thầm phỉ nhổ trong lòng, Boss nhà anh luận cả về sắc đẹp và độ giàu có mà đứng nhất không ai dám đứng thứ hai.
"Chắc chắn rồi, ngoài mấy ông già mắt kém thì chẳng còn ai dám lấy cô ta đâu!"
"Haha! Cóc ghẻ mãi mãi là cóc ghẻ, chẳng thể nào biến thành phượng hoàng được đâu!"
Kính Minh nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán giật giật.
Giai Kỳ ngán ngẩm nghịch nghịch lọn tóc, hoàn toàn không để những lời nói đó vào tai.
"Cạch!" cánh cửa bật mở, một người đàn ông bước vào, trên người mặc bộ vest đen sọc nhỏ sang trọng, đôi giày da đắt tiền bóng loáng, mái tóc đen mềm, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ khiến mọi người nín thở.
Cả người anh toát ra một loại khí chất cao ngạo lạnh lùng của những người đứng trên đỉnh ngọn tháp, đôi con ngươi như hồ nước sau thẳm quét mắt nhìn xung quanh.
Giai Kỳ há hốc mồm, là...Mạc Thiệu Khiêm?
Bình luận facebook