-
Chương 11: Đôi mắt hiểu lầm em
Cuối cùng, kết quả của trận bóng tuyển chọn lần này là đội trưởng bất ngờ bỏ về sớm, do sự chú ý của khán giả đều tập trung vào Kiều Ngự, nên chẳng ai biết đội trưởng đã bỏ đi đâu.
Duy An đành đi ra giữa sân nói rõ sự thật, cô vốn định tìm Kiều Ngự,. nhưng lại thấy mọi người bực tức phẫn nỗ, đành lí nhí: “Ồ...tôi thấy Trịnh Chí Ma và bạn cùng phòng của tôi đi ra sân vận động rồi”.
Đám nam sinh người ướt đẫm mồ hôi lập tức nổi điên, mấy người còn đứng túm lại chửi mắng, ồn ào ầm ĩ.
Duy An nhìn thấy Kiều Ngự, nói: “An Ni ốm rồi, anh biết không? Cô ấy nhờ em mang nước cho anh, này”.
Cô gắng sức mở hộp giấy trên tay ra lấy nước.
Kiều Ngự xưa nay đi đâu cũng một mình, nhà anh có tài xế đưa đón nên ít khi ở lại kí túc, vì vậy không có thói quen kết giao bè cánh, càng không quan tâm đến việc tức tối đi tìm đội trường khắp nơi của những người còn lại. Vậy là anh đi ra khỏi sân bóng rổ tới chiếc ghế dài bên ngoài, vừa đi vừa giơ tay lên lau mồ hô, quay lại đảo mắt nhìn động tác vụng về của Duy An, hỏi một câu: “Này, chỉ mấy chai nước thôi mà, có cần phải cho vào thùng giấy không?”
Duy An lắc đầu, cuối cùng đi đến chỗ Kiều Ngự ngồi cô cũng lấy được một chai, nhưng vì tay cầm không vững nên suýt nữa làm rơi chiếc hộp giấy vào người anh, anh giơ tay đỡ giúp cô.
Ngón tay hai người vô thức chạm vào nhau, Duy An khựng lại, vẻ mặt bối rối nói: “Xin lỗi trong chiếc hộp giấy này...”
Kiều Ngự buông tay, nhìn cô nói: “Em càng ngày càng giống chim cánh cụt đấy”.
Cô cũng dứt khoát, mở hộp ra, mang những chiếc khăn lụa hàng hiệu đắt đỏ, dây đeo điện thoại nạm pha lê của Swarovski, cùng mấy chiếc dây đeo bằng ren ra cho Kiều Ngự xem, sau đó nói: “Đây đều là những thứ anh tặng An Ni phải không? Cô ấy tặng lại cho em, nhưng em thực sự không nhận được, trả lại anh đấy”.
Kiều Ngự đang thản nhiên uống nước, đột nhiên buông chai nước xuống nhìn cô chăm chăm, “Cô ấy cho em, thì liên qua gì đến anh
.
“Em trả lại cho cô ấy, nhưng cô ấy không nhận, nên em mang hết trả anh, sau này bọn anh...” Cô còn chưa nói xong, đã khựng lại bởi vẻ mặt tức giận phừng phừng của Kiều Ngự.
Kiều Ngự vươn tay, ống tay áo sắn lên một nửa, những mạch máu trên cánh tay vẫn còn đang nổi dõ vừa vận động. anh nhặt từng thứ trong hộp giấy lên xe,, sau đó đột nhiên ném hết ra bãi cỏ sau lưng.
Duy An kinh hãi kêu to: “Anh làm gì thế? Toàn đồ đắt tiền, anh giữ lại sau này tặng An Ni cũng được mà”
Kiều Ngự tức giận thực sự, nhìn cô, hỏi từng từ từng chữ một: “Em luôn như vậy, cô ấy cho em, em không dám không nhận, nhận rồi lại thấy không thích hợp?”
Duy An không biết tại sao anh lại nói thế, do dự một lúc định giải thích, nhưng Kiều Ngự đã đứng dậy, anh cao hơn cô nhiều, thế là giống như hoàng tử đứng từ trên nhìn xuống, lạnh lùng hỏi: “Thực ra, em không thích người ta gọi em là chim cánh cụt đúng không?”
Cô giật lùi về phía sau lắc đầu, hôm nay ra ngoài quên mang găng tay, tay lạnh cóng tới phát run, đành đáp: “Không sao, dù sao anh cũng chỉ đùa thôi mà”.
“Anh thấy rất lạ, có phải nói gì về em, em cũng không sao? An Ni bảo em đến đưa nước, em liền đến, cũng không biết...”Anh cúi đầu nhìn tay cô.
Duy An lạ lẫm nhìn theo ánh mắt anh, thấy các ngón tay mình lạnh cứng, đỏ ứng không khác gì mấy củ cà rốt, trông cực kì xấu, vậy là cô vội vàng đút tay vào túi.
Cuối cùng, Kiều Ngự tức giận ném trả cô chai nước. Duy An không hiểu tại sao anh tức giận, đành nói: “Em và cô ấy là bạn thân, với anh cũng vậy, chúng ta quen nhau bao nhiêu lâu rồi, chỉ là chút chuyện vặt thôi. Đúng rồi, hình như An Ni sốt, anh nhớ đến thăm cô ấy”.
Chàng trai đối diện đột nhiên như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ nhìn cô chằm chằm, một lúc lại cười nói: “Đúng, chúng ta là những người bạn thân không có gì là không nói, đương nhiên không sao, em có lạnh chết cũng không sao”. Khi nói hai từ “lạnh chết” anh nghiến răng nghiến lợi. Sau đó, quay người bỏ đi.
Trên sân bóng rổ mọi người đang hò hét tìm gọi, nói là đã tìm thấy đội trưởng, muốn công bố danh sách sinh viên được vào đội bóng rổ, Duy An đành gọi anh: “Kiều Ngự”.
Nhưng đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Duy An một mình ngồi trên chiếc ghế dài, lòng trống rỗng, Kiều Ngự gặp cô luôn như thế, nói là bạn, nhưng còn không bằng bạn, gần đây anh thường xuyên đem cô ra đùa cợt và chế giễu một cách rất kì lạ. bãi cỏ sau lưng toàn là những thứ anh vừa ném đi, đương nhiên anh chẳng bận tâm, nhưng cô không biết phải làm thế nào.
Gió thổi lạnh buốt khiến mũi Duy An như cứng lại, cô cử động mấy ngón tay lạnh buốt muốn đứng dậy quay về, đột nhiên có người xuất hiện trên con đường nhỏ, đứng trước mặt cô. Người đó giơ tay đưa cho một một món đồ, là đôi găng tay màu trắng sữa, có lông, nhìn rât ấm áp, giống hệt người ấy.
“Thầy Tống?”. Duy An thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép chào, Tống Thư Minh cười nhìn cô, nói: “Không cần khách khí như thế, đã là sinh viên rồi, mọi người đều là bạn.”
Mỗi lần gặp Tống Thư Minh cô đều cảm thấy mình giống một cô gái ngốc nghếch, ngượng ngùng cúi đầu, bống nhớ anh từng nói đùa mình, anh nói muốn theo đuổi cô, trong lòng cô có chút bối rối, liền đứng sang một bên, “Buổi tối em sẽ đến thư viện đúng giờ, em về trước ạ”.
Tống Thư Minh kéo cô lại, Duy An ngẩn người thấy anh nâng tay mình lên, kiên nhẫn, từng chút từng chút một đeo găng tay cho cô, kiểu dáng đôi găng tay rất bình thường, nhưng ở phần cổ tay lại có viền hoa rất đẹp, Duy An chưa từng thấy kiểu đó bao giờ,cô bất giác nghĩ chắc giá của nó rất đắt, vậy là bối rối nói: “Thực ra....em có găng tay, em quên đeo thôi”.
Tống Thư Minh áp tay lên tay cô, đoi mắt phía sau cặp kính không gọng thoáng hiên vẻ thương xót, “Lạnh hơn rồi, em phải chú ý một chút”.
Hai bên đường bắt đầu có người qua lạo, khán giá trên sân bóng rổ lục tục kéo nhau về.
Cuối cùng Duy An thấy đứng mãi như vậy thật không hay, thế là cô rút tay ra, nhưng Tống Thư Minh cứ đứng cạnh cô mãi, đi cùng cô ra ngoài, lại nói: “Tôi thấy rồi, cậu ta vứt đồ của em à?”
“Không, đó là đồ của anh ấy, em chỉ muốn trả lại anh ấy thôi”.
Tống Thư Minh lại cười, quay lại xoa đầu cô, cài cúc mũ của chiếc áo phao lông vũ giúp cô, còn chính bản thân anh lại chỉ mặc chiếc áo khoác được cắt may khá vừa vặn với cơ thể, anh khẽ hỏi: “Em buồn lắm phải không?”
“Không ạ, đều là chuyện đã qua, anh ấy vẫn coi em là bạn, em đã thấy rất vui rồi”.
Anh nhìn cô như muốn nói gì đó, một lúc sau giơ tay kéo cô đi, Duy An không chống cự lại được, căng thẳng đẩy anh ra: “Thầy? Thầy....”
“Tôi không phải người xấu, em phải tin tôi”.
Anh chỉ nói một câu mà thôi, nhưng Duy An lại muốn tin ngay, người đàn ông này không giống với những nam sinh cô vẫn thường thấy hàng ngày quanh mình, không có sự bồng bột của tuổi trẻ, chỉ có cảm giác thân thuộc khiến người ta yên tâm.
Thỉnh thoảng, cảm giác là thứ gì đó rất kì diệu, nhìn một người đi ngang qua bạn, bạn sẽ cảm thấy người đó giống tội phạm, còn một thầy giáo đột nhiên xuất hiện lại khiến bạn cảm giác như được gặp người quen cũ.
Huống hồ, cảm giác vững vàng và khoan dung toát ra từ người Tống Thư Minh thật quá dễ khiến người khác sinh ra lòng dựa dẫm.
Duy An hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo đầy vào lồng ngực, đi theo người này, đột nhiên cô cảm thấy lòng mình không còn cảm giác trống rỗng nữa.
Duy An cúi đầu đi theo Tống Thư Minh, qua quảng trường Vườn hoa, qua bức tượng của thầy Hiệu trưởng, con đường nhỏ kia rất ít người qua lại. Anh buông tay cô ra, nghiêm túc nhìn vào mắt cô: “Annie, đừng cứ nín nhịn mà ấm ức trong lòng như thế, em chẳng kém bất kì ai, tại sao lại luôn nói là không sao? Thực ra trong lòng em rất buồn mà?”
Duy An cũng nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt ấy in hình bóng cây cao lớn, bao dung và dịu dàng như biển, hoàn toàn không giống với bộ dạng hỉ nộ bất thường khó đoán của Kiều Ngự, cô thả lỏng người. Lần này, cô không cảm thấy khó chấp nhận cái tên Annie nữa.
Duy An đứng yên nghe anh nói, cảm giác mình giống như củ lạc bị thối, được người ta thận trọng tách bỏ vỏ ngoài, hoảng loạn và hoài nghi, cô hỏi: “Vậy em còn có thể thế nào/ Trình An Ni yêu anh ất là không sai, huống hồ, cô ấy thực sự ưu tú hơn em, hai người bọn họ giống như đang ở trong thế giới riêng của mình, nếu em bức vào, thì chính em còn thấy nực cười”.
Tống Thư Minh kéo cô vào thư viện, không khí lạnh lẽo đã bị chặn đứng bên ngoài bởi anh và tấm cửa kính, cuối cùng cô cũng thấy ấm áp hơn, hà hà hơi, vai run rẩy, bỗng nghe anh nói: “Vậy thì hãy cố gắng để vẽ một bức tranh của riêng mình em là được, hà tất phải ấm ức chen vào câu chuyện của người khác?”
Hôm nay còn sớm, nên ở tầng một còn rất nhiều sinh viên đang cắm cúi nghiêng cứu học tập, khi Tống Thư Minh bước vào, họ đều ngẩng lên nhìn, một thầy giáo nho nhã lại rất có khí chất, thật khó khiến người ta không liếc mắt.
Duy An đi theo anh lên tầng, chiếc áo khoác to dài của anh xuyên qua tay vịn câu thang, càng lên cao càng tối, vân gỗ kiểu retro và sự mộc mạc của nó rất phù hợp với quan niệm thẩm mĩ của sinh viên nghệ thuật. Cô đi mãi đi mãi đột nhiên cảm thấy khung cảnh thật đẹp, vậy là buột miệng hỏi: “Thầy ơi, thầy có thể làm người mẫu cho em được không? Em muốn vẽ phác thảo chân dung....”
Tống Tư Minh dừng lại trên cầu thang, cao hơn cô hai bậc, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn cười cười gật đầu: “Được chứ”.
Duy An nhìn nụ cười của Tống Thư Minh bỗng thấy lời yêu cầu quá đột ngột của mình hình như không được phải phép cho lắm, vội vàng giải thích: “Em thấy buổi tối thường phải lên thư viện, tiện thể vừa học vừa vẽ luôn, đỡ phải chạy đi chạy lại...nếu thầy không tiện....”
“Không sao, buổi tối tôi cũng rảnh”.
“Không cần phải chuẩn bị giáo án ạ?” Duy An thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh anh lấy sách Tiếng Anh ra.
Cô nhìn Tống Thư Minh đẩy đẩy kính, ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời mình: “Ừ, gần đây trong khoa tập trung vào việc giúp đỡ những sinh viên có điểm tiếng Anh không được đẹp lắm, không giao nhiệm vụ nào nữa”. Nói xong nhìn cô, bổ sung thêm một câu: “Đừng lo, thành tích của em sẽ khá lên, không ai vừa sinh ra đã biết nói ngoại ngữ thứ hai cả”.
Nghe câu nói ấy, Duy An cảm thấy mình thoải mái hơn nhiều, thành tích, thi cử, Kiều Ngự và Trình An Ni nữa, còn cả những chuyện lằng nhằng khác...tất cả đều trở nên mờ nhạt, không có gì cấp bách trước hai thầy trò lúc này
Duy An đành đi ra giữa sân nói rõ sự thật, cô vốn định tìm Kiều Ngự,. nhưng lại thấy mọi người bực tức phẫn nỗ, đành lí nhí: “Ồ...tôi thấy Trịnh Chí Ma và bạn cùng phòng của tôi đi ra sân vận động rồi”.
Đám nam sinh người ướt đẫm mồ hôi lập tức nổi điên, mấy người còn đứng túm lại chửi mắng, ồn ào ầm ĩ.
Duy An nhìn thấy Kiều Ngự, nói: “An Ni ốm rồi, anh biết không? Cô ấy nhờ em mang nước cho anh, này”.
Cô gắng sức mở hộp giấy trên tay ra lấy nước.
Kiều Ngự xưa nay đi đâu cũng một mình, nhà anh có tài xế đưa đón nên ít khi ở lại kí túc, vì vậy không có thói quen kết giao bè cánh, càng không quan tâm đến việc tức tối đi tìm đội trường khắp nơi của những người còn lại. Vậy là anh đi ra khỏi sân bóng rổ tới chiếc ghế dài bên ngoài, vừa đi vừa giơ tay lên lau mồ hô, quay lại đảo mắt nhìn động tác vụng về của Duy An, hỏi một câu: “Này, chỉ mấy chai nước thôi mà, có cần phải cho vào thùng giấy không?”
Duy An lắc đầu, cuối cùng đi đến chỗ Kiều Ngự ngồi cô cũng lấy được một chai, nhưng vì tay cầm không vững nên suýt nữa làm rơi chiếc hộp giấy vào người anh, anh giơ tay đỡ giúp cô.
Ngón tay hai người vô thức chạm vào nhau, Duy An khựng lại, vẻ mặt bối rối nói: “Xin lỗi trong chiếc hộp giấy này...”
Kiều Ngự buông tay, nhìn cô nói: “Em càng ngày càng giống chim cánh cụt đấy”.
Cô cũng dứt khoát, mở hộp ra, mang những chiếc khăn lụa hàng hiệu đắt đỏ, dây đeo điện thoại nạm pha lê của Swarovski, cùng mấy chiếc dây đeo bằng ren ra cho Kiều Ngự xem, sau đó nói: “Đây đều là những thứ anh tặng An Ni phải không? Cô ấy tặng lại cho em, nhưng em thực sự không nhận được, trả lại anh đấy”.
Kiều Ngự đang thản nhiên uống nước, đột nhiên buông chai nước xuống nhìn cô chăm chăm, “Cô ấy cho em, thì liên qua gì đến anh
.
“Em trả lại cho cô ấy, nhưng cô ấy không nhận, nên em mang hết trả anh, sau này bọn anh...” Cô còn chưa nói xong, đã khựng lại bởi vẻ mặt tức giận phừng phừng của Kiều Ngự.
Kiều Ngự vươn tay, ống tay áo sắn lên một nửa, những mạch máu trên cánh tay vẫn còn đang nổi dõ vừa vận động. anh nhặt từng thứ trong hộp giấy lên xe,, sau đó đột nhiên ném hết ra bãi cỏ sau lưng.
Duy An kinh hãi kêu to: “Anh làm gì thế? Toàn đồ đắt tiền, anh giữ lại sau này tặng An Ni cũng được mà”
Kiều Ngự tức giận thực sự, nhìn cô, hỏi từng từ từng chữ một: “Em luôn như vậy, cô ấy cho em, em không dám không nhận, nhận rồi lại thấy không thích hợp?”
Duy An không biết tại sao anh lại nói thế, do dự một lúc định giải thích, nhưng Kiều Ngự đã đứng dậy, anh cao hơn cô nhiều, thế là giống như hoàng tử đứng từ trên nhìn xuống, lạnh lùng hỏi: “Thực ra, em không thích người ta gọi em là chim cánh cụt đúng không?”
Cô giật lùi về phía sau lắc đầu, hôm nay ra ngoài quên mang găng tay, tay lạnh cóng tới phát run, đành đáp: “Không sao, dù sao anh cũng chỉ đùa thôi mà”.
“Anh thấy rất lạ, có phải nói gì về em, em cũng không sao? An Ni bảo em đến đưa nước, em liền đến, cũng không biết...”Anh cúi đầu nhìn tay cô.
Duy An lạ lẫm nhìn theo ánh mắt anh, thấy các ngón tay mình lạnh cứng, đỏ ứng không khác gì mấy củ cà rốt, trông cực kì xấu, vậy là cô vội vàng đút tay vào túi.
Cuối cùng, Kiều Ngự tức giận ném trả cô chai nước. Duy An không hiểu tại sao anh tức giận, đành nói: “Em và cô ấy là bạn thân, với anh cũng vậy, chúng ta quen nhau bao nhiêu lâu rồi, chỉ là chút chuyện vặt thôi. Đúng rồi, hình như An Ni sốt, anh nhớ đến thăm cô ấy”.
Chàng trai đối diện đột nhiên như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ nhìn cô chằm chằm, một lúc lại cười nói: “Đúng, chúng ta là những người bạn thân không có gì là không nói, đương nhiên không sao, em có lạnh chết cũng không sao”. Khi nói hai từ “lạnh chết” anh nghiến răng nghiến lợi. Sau đó, quay người bỏ đi.
Trên sân bóng rổ mọi người đang hò hét tìm gọi, nói là đã tìm thấy đội trưởng, muốn công bố danh sách sinh viên được vào đội bóng rổ, Duy An đành gọi anh: “Kiều Ngự”.
Nhưng đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Duy An một mình ngồi trên chiếc ghế dài, lòng trống rỗng, Kiều Ngự gặp cô luôn như thế, nói là bạn, nhưng còn không bằng bạn, gần đây anh thường xuyên đem cô ra đùa cợt và chế giễu một cách rất kì lạ. bãi cỏ sau lưng toàn là những thứ anh vừa ném đi, đương nhiên anh chẳng bận tâm, nhưng cô không biết phải làm thế nào.
Gió thổi lạnh buốt khiến mũi Duy An như cứng lại, cô cử động mấy ngón tay lạnh buốt muốn đứng dậy quay về, đột nhiên có người xuất hiện trên con đường nhỏ, đứng trước mặt cô. Người đó giơ tay đưa cho một một món đồ, là đôi găng tay màu trắng sữa, có lông, nhìn rât ấm áp, giống hệt người ấy.
“Thầy Tống?”. Duy An thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép chào, Tống Thư Minh cười nhìn cô, nói: “Không cần khách khí như thế, đã là sinh viên rồi, mọi người đều là bạn.”
Mỗi lần gặp Tống Thư Minh cô đều cảm thấy mình giống một cô gái ngốc nghếch, ngượng ngùng cúi đầu, bống nhớ anh từng nói đùa mình, anh nói muốn theo đuổi cô, trong lòng cô có chút bối rối, liền đứng sang một bên, “Buổi tối em sẽ đến thư viện đúng giờ, em về trước ạ”.
Tống Thư Minh kéo cô lại, Duy An ngẩn người thấy anh nâng tay mình lên, kiên nhẫn, từng chút từng chút một đeo găng tay cho cô, kiểu dáng đôi găng tay rất bình thường, nhưng ở phần cổ tay lại có viền hoa rất đẹp, Duy An chưa từng thấy kiểu đó bao giờ,cô bất giác nghĩ chắc giá của nó rất đắt, vậy là bối rối nói: “Thực ra....em có găng tay, em quên đeo thôi”.
Tống Thư Minh áp tay lên tay cô, đoi mắt phía sau cặp kính không gọng thoáng hiên vẻ thương xót, “Lạnh hơn rồi, em phải chú ý một chút”.
Hai bên đường bắt đầu có người qua lạo, khán giá trên sân bóng rổ lục tục kéo nhau về.
Cuối cùng Duy An thấy đứng mãi như vậy thật không hay, thế là cô rút tay ra, nhưng Tống Thư Minh cứ đứng cạnh cô mãi, đi cùng cô ra ngoài, lại nói: “Tôi thấy rồi, cậu ta vứt đồ của em à?”
“Không, đó là đồ của anh ấy, em chỉ muốn trả lại anh ấy thôi”.
Tống Thư Minh lại cười, quay lại xoa đầu cô, cài cúc mũ của chiếc áo phao lông vũ giúp cô, còn chính bản thân anh lại chỉ mặc chiếc áo khoác được cắt may khá vừa vặn với cơ thể, anh khẽ hỏi: “Em buồn lắm phải không?”
“Không ạ, đều là chuyện đã qua, anh ấy vẫn coi em là bạn, em đã thấy rất vui rồi”.
Anh nhìn cô như muốn nói gì đó, một lúc sau giơ tay kéo cô đi, Duy An không chống cự lại được, căng thẳng đẩy anh ra: “Thầy? Thầy....”
“Tôi không phải người xấu, em phải tin tôi”.
Anh chỉ nói một câu mà thôi, nhưng Duy An lại muốn tin ngay, người đàn ông này không giống với những nam sinh cô vẫn thường thấy hàng ngày quanh mình, không có sự bồng bột của tuổi trẻ, chỉ có cảm giác thân thuộc khiến người ta yên tâm.
Thỉnh thoảng, cảm giác là thứ gì đó rất kì diệu, nhìn một người đi ngang qua bạn, bạn sẽ cảm thấy người đó giống tội phạm, còn một thầy giáo đột nhiên xuất hiện lại khiến bạn cảm giác như được gặp người quen cũ.
Huống hồ, cảm giác vững vàng và khoan dung toát ra từ người Tống Thư Minh thật quá dễ khiến người khác sinh ra lòng dựa dẫm.
Duy An hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo đầy vào lồng ngực, đi theo người này, đột nhiên cô cảm thấy lòng mình không còn cảm giác trống rỗng nữa.
Duy An cúi đầu đi theo Tống Thư Minh, qua quảng trường Vườn hoa, qua bức tượng của thầy Hiệu trưởng, con đường nhỏ kia rất ít người qua lại. Anh buông tay cô ra, nghiêm túc nhìn vào mắt cô: “Annie, đừng cứ nín nhịn mà ấm ức trong lòng như thế, em chẳng kém bất kì ai, tại sao lại luôn nói là không sao? Thực ra trong lòng em rất buồn mà?”
Duy An cũng nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt ấy in hình bóng cây cao lớn, bao dung và dịu dàng như biển, hoàn toàn không giống với bộ dạng hỉ nộ bất thường khó đoán của Kiều Ngự, cô thả lỏng người. Lần này, cô không cảm thấy khó chấp nhận cái tên Annie nữa.
Duy An đứng yên nghe anh nói, cảm giác mình giống như củ lạc bị thối, được người ta thận trọng tách bỏ vỏ ngoài, hoảng loạn và hoài nghi, cô hỏi: “Vậy em còn có thể thế nào/ Trình An Ni yêu anh ất là không sai, huống hồ, cô ấy thực sự ưu tú hơn em, hai người bọn họ giống như đang ở trong thế giới riêng của mình, nếu em bức vào, thì chính em còn thấy nực cười”.
Tống Thư Minh kéo cô vào thư viện, không khí lạnh lẽo đã bị chặn đứng bên ngoài bởi anh và tấm cửa kính, cuối cùng cô cũng thấy ấm áp hơn, hà hà hơi, vai run rẩy, bỗng nghe anh nói: “Vậy thì hãy cố gắng để vẽ một bức tranh của riêng mình em là được, hà tất phải ấm ức chen vào câu chuyện của người khác?”
Hôm nay còn sớm, nên ở tầng một còn rất nhiều sinh viên đang cắm cúi nghiêng cứu học tập, khi Tống Thư Minh bước vào, họ đều ngẩng lên nhìn, một thầy giáo nho nhã lại rất có khí chất, thật khó khiến người ta không liếc mắt.
Duy An đi theo anh lên tầng, chiếc áo khoác to dài của anh xuyên qua tay vịn câu thang, càng lên cao càng tối, vân gỗ kiểu retro và sự mộc mạc của nó rất phù hợp với quan niệm thẩm mĩ của sinh viên nghệ thuật. Cô đi mãi đi mãi đột nhiên cảm thấy khung cảnh thật đẹp, vậy là buột miệng hỏi: “Thầy ơi, thầy có thể làm người mẫu cho em được không? Em muốn vẽ phác thảo chân dung....”
Tống Tư Minh dừng lại trên cầu thang, cao hơn cô hai bậc, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn cười cười gật đầu: “Được chứ”.
Duy An nhìn nụ cười của Tống Thư Minh bỗng thấy lời yêu cầu quá đột ngột của mình hình như không được phải phép cho lắm, vội vàng giải thích: “Em thấy buổi tối thường phải lên thư viện, tiện thể vừa học vừa vẽ luôn, đỡ phải chạy đi chạy lại...nếu thầy không tiện....”
“Không sao, buổi tối tôi cũng rảnh”.
“Không cần phải chuẩn bị giáo án ạ?” Duy An thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh anh lấy sách Tiếng Anh ra.
Cô nhìn Tống Thư Minh đẩy đẩy kính, ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời mình: “Ừ, gần đây trong khoa tập trung vào việc giúp đỡ những sinh viên có điểm tiếng Anh không được đẹp lắm, không giao nhiệm vụ nào nữa”. Nói xong nhìn cô, bổ sung thêm một câu: “Đừng lo, thành tích của em sẽ khá lên, không ai vừa sinh ra đã biết nói ngoại ngữ thứ hai cả”.
Nghe câu nói ấy, Duy An cảm thấy mình thoải mái hơn nhiều, thành tích, thi cử, Kiều Ngự và Trình An Ni nữa, còn cả những chuyện lằng nhằng khác...tất cả đều trở nên mờ nhạt, không có gì cấp bách trước hai thầy trò lúc này
Bình luận facebook