-
Chương 1: Mắt em vẽ hình anh
Duy An đứng trước cửa thư viện nửa tiếng đồng hồ, nhưng người cô đợi vẫn chưa đến.
Các bạn sinh viên đứng bán hàng từ thiện trước cửa cũng đã mời chào cô ba lần, Duy An thực sự quá ngại, bèn mua hai chiếc bút bi hình Hải Miên, một đàn anh khóa trên còn vỗ vai cô đảm bảo, “Mặc dù hơi đắt, nhưng tiền bán hàng bọn anh đều đem tặng hết, làm từ thiện mà!”.
Cô gật đầu, nắm chặt hai chiếc bút bi kì cục và một bức thư màu hồng phấn, tiếp tục đứng đợi trước cửa thư viện.
Lại nửa tiếng trôi qua, những sinh viên bán hàng từ thiện cũng đã thi dọn băng rôn và bàn ghế, trưởng nhóm sinh viên đó nhìn cô hồi lâu, có lẽ cảm thấy cô bé này quá đáng thương, thế là chạy quay lại nhét trả tiền vào tay cô, nói với vẻ thấu hiểu, “Đợi bạn trai à? Có phải hắn bỏ rơi em không? Đừng buồn, hay là....em về trước đi? Hoặc là cầm tiền mà đi mua chai nước, đừng cứ đứng ngay ra đó đợi mãi thế.”
Có phải hắn bỏ rơi em không? Đừng buồn, hay là....em về trước đi? Hoặc là cầm tiền mà đi mua chai nước, đừng cứ đứng ngay ra đó đợi mãi thế.”
Duy An buồn vô cùng, tâm trạng căng thẳng thấp thỏm chờ để tỏ tình vì thế cũng nhạt đi.
Thư viện trường G khi xây dựng đã được đầu tư rất nhiều, cả tòa nhà cao lớn sơn màu xám sẫm, tầng trên cùng là một tháp chuông nhỏ, chiều muộn hằng ngày đều có những cặp tình nhân dắt tay nhau đi dạo qua đây. Giống như những cảnh mà người ta hay thấy trong phim, rất văn mà cũng đầy tính học thuật, nghe nói còn được rất nhiều đoàn làm phim để mắt, tới tận đây để quay.
Lúc này, Duy An mặc một chiếc áo ghi lê đen đứng ở đó, nhìn điện thoại di động hai lần, vẫn không có dũng khí bấm dãy số ấy. Cô bắt đầu nghi ngờ những lời Trình An Ni nói buổi sáng, nếu không phải chính cô ấy khuyên cô, có lẽ cô cũng không bốc đồng gửi tin nhắn cho Kiều Ngự, còn vội vàng hẹn anh ra gặp.
Nguyên nhân của sự việc là thế này.
Hôm nay là thứ sáu, buổi sáng không có tiết, trong ký túc xá chỉ còn lại Duy An và Cố Mộng Mộng. Cố Mộng Mộng là một sinh viên giỏi toàn diện, dậy hoạt động nghệ thuật từ sáng sớm tinh mơ. Cố Mộng Mộng có lẽ đã nghe thấy chuyện của cô, ngẩng đầu khỏi chiếc bàn đầy thạch cao, “Tại sao không gửi thư tình cho anh ấy đi? Chẳng phải cậu nói cậu và người dods quen nhau từ hồi học cấp ba à?”
Trước mặt Duy An là một chồng thư và cuốn nhật ký, khó khăn lắm mới chọn ra được một lá, sau đó ôm vào lòng ngã vạt ra giường, cô nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng không kiềm chế được mà nhớ tới khuôn mặt nghiêng của Kiều Ngự.
Thực ra đường nét trên khuôn mặt của người đó không hề dịu dàng, không giống như miêu tả về nam chính trong các cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Kiều Ngực mang khí chất nguy hiểm của một học sinh hư, giống như những sát thủ tàn nhẫn nhưng đẹp trai lạnh lùng trong các bộ phim điện ảnh, khí chất của anh ấy không phải kiểu công tử áo trắng bay bay, mà lá sự hấp dẫn của tính cách phản nghịch.
Duy An thấy mình giống như một thiếu nữ đang yêu, cô thấp thỏm hỏi Cố Mộng Mộng, “Nếu mình đưa thư cho anh ấy, liệu anh ấy cớ từ chối mình không?”
Cố Mộng Mộng vẫn vuốt ve bức tượng thạch cao, đắm chìm trong thế giới của mình không trả lời, kết quả câu hỏi đó đã bị Trình An Ni nghe thấy khi vừa bước chân vào cửa.
Trình An Ni mặc một chiếc váy hoa ngắn, vừa ra ngoài về, nhiệt tình sán vào nói: “Cậu không thử thì sao biết dược, mình thấy hằng ngày cậu đều viết nhật kí, thư tình cũng phải đến mấy trăm bức, tại sao không cho bản thân một cơ hội?” Trình An Ni nói xong định cầm những lá thư tình lên, nhưng Duy An vội giằng lại nhét xuống dưới gối, chri sợ đối tượng mình đang yêu thầm bị đưa ra ngoài ánh sáng.
Thực ra....Duy An thấy hơi lo lắng, việc cô thích Kiều Ngự không phải chuyện mới mẻ gì, anh là người ngồi cũng bàn với cô hồi cấp ba, lại là nhân vật thuộc hàng hotboy trong trường. Bình thường những người con trai đặc biệt như thế thường có diện mạo anh tuấn rung trời chuyển đất, đương nhiên Kiều Ngự cũng không ngoại lệ. Duy An thích anh suốt ba năm cấp ba, khó khăn lắm mới thi đỗ vào trường Đại học G cùng anh, ngay cả nhật ký yêu thầm cũng đã ghi đầy ba cuốn sổ dảy. Chỉ có trong nhật ký cô mới dám bạn gan thổ lộ tiếng lòng, cô gắng bắt chước khẩu khí khoa trương của những cô bé trong các bộ phim truyền hình lãng mạn mà viết rằng:
Mười năm nữa, trừ phi ông xã có thể đứng trước mắt tôi chứng minh rằng anh ấy không phải là Kiều Ngự, nếu không. Ngoài Kiều Ngự ra tôi không lấy ai cả!
Mô tuýp nghe có vẻ hơi quen, khả năng thành công thấp, giờ Duy An chỉ sợ nếu mình nói tên Kiều Ngự ra, áp lực dư luận sẽ dập tắt hy vọng nhỏ xíu trong trái tim cô.
Trình An Ni thấy Duy An không chịu cho mình đọc đành phải thôi, leo lên giường nằm cùng Duy An, hào hứng vô cùng.
Duy An tỏ ra bất lực trước biểu hiện bất thường của bạn, không ngờ đối phương lại áp sát vào người cô hạ giọng nói: “Hôm nay mình đã tỏ tình thành công đấy, vừa rồi mình và bạn trai ra ngoài ăn cơm, nói chuyện một lúc”.
Tâm trạng hạnh phúc rất dễ lây sang người khác.
Duy An đã bị niềm hạnh phúc của bạn lây sang như thế, cô dùng mớ lỹ lẽ sáo rỗng làm vũ khí bảo vệ bản thân, theo lời căn dặn chỉ bảo của Trình An Ni, bước chân lên con đường mưu cầu hạnh phúc.
Kết quả, con đường này chẳng sáng sủa gì, cô đợi mãi tới tận trời tối, Kiều Ngự đến chỗ hẹn, trước cửa thư viện chẳng còn ai, đến giờ ăn cơm, các cặp tình nhân tay trong tay dắt nhau đi về phía căn tin.
Chỉ còn mình Duy An đứng cạnh cây cột lớn, thành phố Lan vào thu vẫn chưa lạnh lắm, nhưng nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối khác biệt khá lớn, cô so vai, nhìn cây ngô đồng bị gió thổi xơ xác, mà dưới gốc cây vừa hay có một tài tử đang đau khổ ngâm thơ.
Tình cảnh này thật đúng là khiến người ta xiêu hồn lạc phách, còn vẻ mặt tài tử đó rất thê lương, vừa nhìn đã biết thất tình, anh ta bắt đầu cất tiếng ngâm nga: “Ai lúc đó nhìn anh và đoán hiểu, rằng anh từng xinh đẹp giống hôm nay...”
Thơ của Shakespeare qua giọng đọc của anh ta biến thành khí phách của Hoàng Kế Quang (*), Duy An thật sự không thể nhịn cười được nữa, phì cười thành tiếng, kết quả đối phương quay ra nhìn cô một cái, sau đó hỏi thẳng, “Này em, em vừa bị từ chối phải không?”
Duy An thầm nghĩ, người cô đợi căn bản không thèm đến, nói bị từ chối cũng không đúng, cô thấy thật cay đắng, đang định giải thích, thì đột nhiên nhận ra có điểm gì đó không đúng, vậy là hỏi ngược lại người kia: “Tại sao? Nhìn em giống người bị từ chối lắm à?”
Vẻ mặt người đó nhìn rất cso khí chất của thi nhân, nhưng lại mặc bộ đồ thể thao lỗi mốt, cầm trên tay tập thơ Shakespeare, chỉ vào cây cột đằng sau Duy An nói: “Này em, em là tân sinh viên phải không, đây là cột đá “Độc thân”, em không biết à? Ở đây, ở đây.....em xem, từ khi thư viện được xây xong cho tới nay, những người đứng cạnh cây cột này để tỏ tình không vài nghìn thì cũng vài trăm, chẳng ai thành công cả”.
Duy An khóc dở mếu dở, đúng là cô vừa thi đỗ vào trường này, lại còn không may là người cuối cùng, vào trường với số điểm thấp nhất.
Cô muốn trò chuyện với anh ta đôi câu, định bảo anh ta rằng: Đều là khách lưu lạc phương trời, gặp gỡ nhau hà tất phải đã từng quen biết nhau cũng là để an ủi bản thân,mình, nhưng còn chưa mở miệng, đã nhìn thấy bức tranh chí mạng trong ánh sáng nhập nhoạng, cô chạy trốn theo phản xạ có điều kiện, nấp ra đằng sau cây cột.
Kiều Ngự xuất hiện.
Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là, anh không xuất hiện một mình.
Đáng tiếc, đèn hai bên đường quá mờ ảo, mà người bên cạnh anh lại vừa hay đi vào trong khoảng tối nên cô không nhìn rõ diện mạo.
Trong bóng tối mờ mờ, Duy An thấy Kiều Ngự mặc một chiếc áo khoác màu đen, khiến thân hình càng thêm cao ráo, độ dài của mái tóc rất đúng tấm, phần tóc mái phủ trán, nhưng nhìn không bị nữ tính.
Kiều Ngự đứng dưới cột đèn đường nhìn trái ngó phải một lúc, rồi sốt ruột hỏi người cùng đi câu gì đó, người cùng đi với anh lấm la lấm lét, cầm tay anh đi đi lại lại hai vòng, rồi đột nhiên phá ra cười không ngừng được.
Trái tim Duy An nặng trĩu, tiếng cười đó rõ ràng là của con gái, hai người đẩy đưa nhau mãi cuối cùng cô gái ấy đành phải lên tiếng: “Không được, em muốn xem cô ấy thích ai, anh đứng ở đây với em một lát, anh không biết đâu, cả ngày từ sáng tới tối cô ấy đều thần thần bí bí ngồi viết thư tình, nhưng lại không chịu cho bọn em biết đối tượng là ai, em rất tò mò....Nhanh nhanh, chúng ta đì về phía này, đừng để lát nữa cô ấy xuất hiện lại nhìn thấy”.
Giọng nói này là của Trình An Ni.
Giọng người con gái vừa nhẹ nhàng vừa nũng nịu, ôm tay Kiều Ngự thấp giọng nói gì đó, Duy An không nghe thấy vế sai, và cô cũng không muốn nghe nữa.
Cô dựa vào cây cột “độc thân”, không thể ngờ được rằng người bạn trai mà hôm nay nhận lời Trnh An Ni lại là........Kiều Ngự.
Hy vọng đã bị hiện thực đánh tan trong nháy mắ, thần lực của cột đá “độc thân” quả thật không thể xem thường được, cô không đủ may mắn để tránh được.
Tán ngô đồng đung đưa lao xao, cô không dám nhìn xem họ đã đi hay chưa, cũng không nghe rõ họ nói gì, đành núp trong bóng tối, cầm bức thư tình mà mình viết đưa lên che mắt.
Thực ra Duy An và Kiều Ngự từng học cùng một lớp, giống hệt như trong truyện, nữ sinh bình thường nhất trong lớp được ngồi cùng bàn với hotboy. Cô luôn ngồi ở bên trái anh, ngày nào cũng nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, nhìn anh lên lớp ngủ gật mê man, khi thầy cô giáo điểm danh gọi tên Kiều Ngự lên trả lời câu hỏi, cô liền làm tròn chức trách của một người bạn cùng bàn, lay cho anh tỉnh dậy.
Nhà Duy An không ở thành phố Lan, thi tốt nghiệp trung học xong là về nhà luôn không liên hệ gì với Kiều Ngự nữa. Hôm nay là ngày anh và Trình An Ni quyết định ở bên nhau, hai người họ đi chơi với nhau cả một ngày, chắc anh không có thời gian để quan tâm tới mấy chuyện lặt vặt này. Có lẽ anh cũng không ngờ rằng, mấy chuyện lặt vặt thời trung học ấy chĩnh là bí mật mà trái tim cô không sao buông bỏ nổi.
Duy An nấp sau cây cột đá khá lâu, lâu tới nỗi cuối cùng cô cũng phải rùng mình, lúc đó mới ngước mắt lên nhìn xung quanh, ánh sáng hắt ra từ tấm cửa kính của thư viện, khiến không khí ấm áp và lòng người bình yên.
Trong một môi trường như thế này, tới buổi tối nơi đây sẽ trở nên vô cùng yên tĩnh. Cả tòa kiến trúc giống như lâu đài châu Âu thời trung cổ, bên trong chứa hàng vạn cuốn sách, vì vậy không khí rất nặng nề mùi sách vở. Duy An dù sao cũng là một sinh viên nghệ thuật, cảm xúc nghệ thuật phát tác, ôm bức thư tình đã bị mình vò nhàu và hai chiếc bút bi đi vào thư viện.
Buổi tối, nơi này chỉ tầng một là đèn điện sáng rực, Duy An ôm cánh tay đi lên tầng, cầu thang bằng gỗ rộng thênh thang tỏa ra thứ ánh sáng bóng loáng âm u, không tạo được ra bóng người, nhưng lại vô cùng đáng tin, đủ để giữ bí mật.
Tất cả mọi thứ trước mặt đều giống như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng, từ tầng hai trở lên không có bàn ngồi để đọc hay học, mà đều là giá sách, vì vậy rất ít người ở lại đây, nhưng ánh sáng dịu hơn tầng một nhiều. Duy An thở hắt ra một hơi, ở nơi tối như này khiến cô không cảm thấy xấu hổ nữa.
Xung quanh không có ai, nên cô ngồi bệt xuống bậc cầu thang gỗ, chỗ này là nơi khuất sáng nhất, cô thấy lòng mình dễ chịu hơn rất nhiều.
Giống như con vịt trời đáng thương, cắm lông khổng tước khắp thân để tự lừa mình lừa người. Ai cũng bảo thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, nhưng Duy An lại là kiểu, “đuôi phượng” điển hình. Cô biết bản thân mình quá đỗi bình thường, hồi học cấp ba là học sinh nhàng nhàng trong trường trọng điểm của thành phố, khó khăn lắm mới phấn đầu để thi đại học, vào được Đại học G danh tiếng, nhưng là người cuối cùng được trường gọi.
Duy An nhớ khi cô nhìn thấy điểm số của cô thì vừa vui sướng vừa bất lực, chỉ nói, “May mà vừa đủ, không hơn không kém một phân”.
Cuộc đời của cô luôn trải qua may mắn trogn gang tấc như thế, không xinh đẹp, nhưng cũng may là ngũ quan đoan trang, khả năng vẽ không quá xuất sắc, nhưng lại luôn mang trong mình ước mơ trở thành một họa sĩ nổi tiếng về mảng tranh sơn dầu, vì vậy “cần cù bù thông mình”.
Duy An cúi đầu vò bức thư tình trong tay, đọc những lời rất đơn giản nhưng vô cùng ngọt ngào trên bức thư, cô không chép trong tuyển tập những bức thư tình thịnh hành nhất, mà từng câu từng chữ đều xuất phát từ tấm chân tình của cô.
Ví dụ, cô thích giọng Kiều Ngự khi anh nói tiếng Anh, không giống những người khác.
Cô thích khuôn mặt nghiêng của anh, vừa nguy hiểm lại vừa mê hoặc.
Cô thích bộ dạng sau khi chơi bóng thì chậm rãi cầm chai nước khoáng tưới từ đầu xuống của anh.........mỗi lần bắt gặp cảnh tượng ấy cô đều nhìn lâu hơn.
Cô viết tên anh bằng cách của mình, giống hệt những cô gái đang yên thầm khác, cô cũng thích dùng ám hiệu của riêng mình, khi viết chữ Ngự trong “Kiều Ngự” bao giờ cô cũng viết thiếu một nét, nét gạch ngang ở giữa bị cô lén bớt đi.
Bao nhiêu những chuyện vụn vặt được cô liệt kê ra hết, cuối cùng lại viết thành một dãy câu song song, sau một lần bị đả kích lấy ra đọc lại, mới phát hiện câu kết mình viết rất thiết tha, cô viết: Mắt em vẽ hình anh, anh chính là ô cửa sổ mở về phía trái tim em.
Các bạn sinh viên đứng bán hàng từ thiện trước cửa cũng đã mời chào cô ba lần, Duy An thực sự quá ngại, bèn mua hai chiếc bút bi hình Hải Miên, một đàn anh khóa trên còn vỗ vai cô đảm bảo, “Mặc dù hơi đắt, nhưng tiền bán hàng bọn anh đều đem tặng hết, làm từ thiện mà!”.
Cô gật đầu, nắm chặt hai chiếc bút bi kì cục và một bức thư màu hồng phấn, tiếp tục đứng đợi trước cửa thư viện.
Lại nửa tiếng trôi qua, những sinh viên bán hàng từ thiện cũng đã thi dọn băng rôn và bàn ghế, trưởng nhóm sinh viên đó nhìn cô hồi lâu, có lẽ cảm thấy cô bé này quá đáng thương, thế là chạy quay lại nhét trả tiền vào tay cô, nói với vẻ thấu hiểu, “Đợi bạn trai à? Có phải hắn bỏ rơi em không? Đừng buồn, hay là....em về trước đi? Hoặc là cầm tiền mà đi mua chai nước, đừng cứ đứng ngay ra đó đợi mãi thế.”
Có phải hắn bỏ rơi em không? Đừng buồn, hay là....em về trước đi? Hoặc là cầm tiền mà đi mua chai nước, đừng cứ đứng ngay ra đó đợi mãi thế.”
Duy An buồn vô cùng, tâm trạng căng thẳng thấp thỏm chờ để tỏ tình vì thế cũng nhạt đi.
Thư viện trường G khi xây dựng đã được đầu tư rất nhiều, cả tòa nhà cao lớn sơn màu xám sẫm, tầng trên cùng là một tháp chuông nhỏ, chiều muộn hằng ngày đều có những cặp tình nhân dắt tay nhau đi dạo qua đây. Giống như những cảnh mà người ta hay thấy trong phim, rất văn mà cũng đầy tính học thuật, nghe nói còn được rất nhiều đoàn làm phim để mắt, tới tận đây để quay.
Lúc này, Duy An mặc một chiếc áo ghi lê đen đứng ở đó, nhìn điện thoại di động hai lần, vẫn không có dũng khí bấm dãy số ấy. Cô bắt đầu nghi ngờ những lời Trình An Ni nói buổi sáng, nếu không phải chính cô ấy khuyên cô, có lẽ cô cũng không bốc đồng gửi tin nhắn cho Kiều Ngự, còn vội vàng hẹn anh ra gặp.
Nguyên nhân của sự việc là thế này.
Hôm nay là thứ sáu, buổi sáng không có tiết, trong ký túc xá chỉ còn lại Duy An và Cố Mộng Mộng. Cố Mộng Mộng là một sinh viên giỏi toàn diện, dậy hoạt động nghệ thuật từ sáng sớm tinh mơ. Cố Mộng Mộng có lẽ đã nghe thấy chuyện của cô, ngẩng đầu khỏi chiếc bàn đầy thạch cao, “Tại sao không gửi thư tình cho anh ấy đi? Chẳng phải cậu nói cậu và người dods quen nhau từ hồi học cấp ba à?”
Trước mặt Duy An là một chồng thư và cuốn nhật ký, khó khăn lắm mới chọn ra được một lá, sau đó ôm vào lòng ngã vạt ra giường, cô nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng không kiềm chế được mà nhớ tới khuôn mặt nghiêng của Kiều Ngự.
Thực ra đường nét trên khuôn mặt của người đó không hề dịu dàng, không giống như miêu tả về nam chính trong các cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Kiều Ngực mang khí chất nguy hiểm của một học sinh hư, giống như những sát thủ tàn nhẫn nhưng đẹp trai lạnh lùng trong các bộ phim điện ảnh, khí chất của anh ấy không phải kiểu công tử áo trắng bay bay, mà lá sự hấp dẫn của tính cách phản nghịch.
Duy An thấy mình giống như một thiếu nữ đang yêu, cô thấp thỏm hỏi Cố Mộng Mộng, “Nếu mình đưa thư cho anh ấy, liệu anh ấy cớ từ chối mình không?”
Cố Mộng Mộng vẫn vuốt ve bức tượng thạch cao, đắm chìm trong thế giới của mình không trả lời, kết quả câu hỏi đó đã bị Trình An Ni nghe thấy khi vừa bước chân vào cửa.
Trình An Ni mặc một chiếc váy hoa ngắn, vừa ra ngoài về, nhiệt tình sán vào nói: “Cậu không thử thì sao biết dược, mình thấy hằng ngày cậu đều viết nhật kí, thư tình cũng phải đến mấy trăm bức, tại sao không cho bản thân một cơ hội?” Trình An Ni nói xong định cầm những lá thư tình lên, nhưng Duy An vội giằng lại nhét xuống dưới gối, chri sợ đối tượng mình đang yêu thầm bị đưa ra ngoài ánh sáng.
Thực ra....Duy An thấy hơi lo lắng, việc cô thích Kiều Ngự không phải chuyện mới mẻ gì, anh là người ngồi cũng bàn với cô hồi cấp ba, lại là nhân vật thuộc hàng hotboy trong trường. Bình thường những người con trai đặc biệt như thế thường có diện mạo anh tuấn rung trời chuyển đất, đương nhiên Kiều Ngự cũng không ngoại lệ. Duy An thích anh suốt ba năm cấp ba, khó khăn lắm mới thi đỗ vào trường Đại học G cùng anh, ngay cả nhật ký yêu thầm cũng đã ghi đầy ba cuốn sổ dảy. Chỉ có trong nhật ký cô mới dám bạn gan thổ lộ tiếng lòng, cô gắng bắt chước khẩu khí khoa trương của những cô bé trong các bộ phim truyền hình lãng mạn mà viết rằng:
Mười năm nữa, trừ phi ông xã có thể đứng trước mắt tôi chứng minh rằng anh ấy không phải là Kiều Ngự, nếu không. Ngoài Kiều Ngự ra tôi không lấy ai cả!
Mô tuýp nghe có vẻ hơi quen, khả năng thành công thấp, giờ Duy An chỉ sợ nếu mình nói tên Kiều Ngự ra, áp lực dư luận sẽ dập tắt hy vọng nhỏ xíu trong trái tim cô.
Trình An Ni thấy Duy An không chịu cho mình đọc đành phải thôi, leo lên giường nằm cùng Duy An, hào hứng vô cùng.
Duy An tỏ ra bất lực trước biểu hiện bất thường của bạn, không ngờ đối phương lại áp sát vào người cô hạ giọng nói: “Hôm nay mình đã tỏ tình thành công đấy, vừa rồi mình và bạn trai ra ngoài ăn cơm, nói chuyện một lúc”.
Tâm trạng hạnh phúc rất dễ lây sang người khác.
Duy An đã bị niềm hạnh phúc của bạn lây sang như thế, cô dùng mớ lỹ lẽ sáo rỗng làm vũ khí bảo vệ bản thân, theo lời căn dặn chỉ bảo của Trình An Ni, bước chân lên con đường mưu cầu hạnh phúc.
Kết quả, con đường này chẳng sáng sủa gì, cô đợi mãi tới tận trời tối, Kiều Ngự đến chỗ hẹn, trước cửa thư viện chẳng còn ai, đến giờ ăn cơm, các cặp tình nhân tay trong tay dắt nhau đi về phía căn tin.
Chỉ còn mình Duy An đứng cạnh cây cột lớn, thành phố Lan vào thu vẫn chưa lạnh lắm, nhưng nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối khác biệt khá lớn, cô so vai, nhìn cây ngô đồng bị gió thổi xơ xác, mà dưới gốc cây vừa hay có một tài tử đang đau khổ ngâm thơ.
Tình cảnh này thật đúng là khiến người ta xiêu hồn lạc phách, còn vẻ mặt tài tử đó rất thê lương, vừa nhìn đã biết thất tình, anh ta bắt đầu cất tiếng ngâm nga: “Ai lúc đó nhìn anh và đoán hiểu, rằng anh từng xinh đẹp giống hôm nay...”
Thơ của Shakespeare qua giọng đọc của anh ta biến thành khí phách của Hoàng Kế Quang (*), Duy An thật sự không thể nhịn cười được nữa, phì cười thành tiếng, kết quả đối phương quay ra nhìn cô một cái, sau đó hỏi thẳng, “Này em, em vừa bị từ chối phải không?”
Duy An thầm nghĩ, người cô đợi căn bản không thèm đến, nói bị từ chối cũng không đúng, cô thấy thật cay đắng, đang định giải thích, thì đột nhiên nhận ra có điểm gì đó không đúng, vậy là hỏi ngược lại người kia: “Tại sao? Nhìn em giống người bị từ chối lắm à?”
Vẻ mặt người đó nhìn rất cso khí chất của thi nhân, nhưng lại mặc bộ đồ thể thao lỗi mốt, cầm trên tay tập thơ Shakespeare, chỉ vào cây cột đằng sau Duy An nói: “Này em, em là tân sinh viên phải không, đây là cột đá “Độc thân”, em không biết à? Ở đây, ở đây.....em xem, từ khi thư viện được xây xong cho tới nay, những người đứng cạnh cây cột này để tỏ tình không vài nghìn thì cũng vài trăm, chẳng ai thành công cả”.
Duy An khóc dở mếu dở, đúng là cô vừa thi đỗ vào trường này, lại còn không may là người cuối cùng, vào trường với số điểm thấp nhất.
Cô muốn trò chuyện với anh ta đôi câu, định bảo anh ta rằng: Đều là khách lưu lạc phương trời, gặp gỡ nhau hà tất phải đã từng quen biết nhau cũng là để an ủi bản thân,mình, nhưng còn chưa mở miệng, đã nhìn thấy bức tranh chí mạng trong ánh sáng nhập nhoạng, cô chạy trốn theo phản xạ có điều kiện, nấp ra đằng sau cây cột.
Kiều Ngự xuất hiện.
Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là, anh không xuất hiện một mình.
Đáng tiếc, đèn hai bên đường quá mờ ảo, mà người bên cạnh anh lại vừa hay đi vào trong khoảng tối nên cô không nhìn rõ diện mạo.
Trong bóng tối mờ mờ, Duy An thấy Kiều Ngự mặc một chiếc áo khoác màu đen, khiến thân hình càng thêm cao ráo, độ dài của mái tóc rất đúng tấm, phần tóc mái phủ trán, nhưng nhìn không bị nữ tính.
Kiều Ngự đứng dưới cột đèn đường nhìn trái ngó phải một lúc, rồi sốt ruột hỏi người cùng đi câu gì đó, người cùng đi với anh lấm la lấm lét, cầm tay anh đi đi lại lại hai vòng, rồi đột nhiên phá ra cười không ngừng được.
Trái tim Duy An nặng trĩu, tiếng cười đó rõ ràng là của con gái, hai người đẩy đưa nhau mãi cuối cùng cô gái ấy đành phải lên tiếng: “Không được, em muốn xem cô ấy thích ai, anh đứng ở đây với em một lát, anh không biết đâu, cả ngày từ sáng tới tối cô ấy đều thần thần bí bí ngồi viết thư tình, nhưng lại không chịu cho bọn em biết đối tượng là ai, em rất tò mò....Nhanh nhanh, chúng ta đì về phía này, đừng để lát nữa cô ấy xuất hiện lại nhìn thấy”.
Giọng nói này là của Trình An Ni.
Giọng người con gái vừa nhẹ nhàng vừa nũng nịu, ôm tay Kiều Ngự thấp giọng nói gì đó, Duy An không nghe thấy vế sai, và cô cũng không muốn nghe nữa.
Cô dựa vào cây cột “độc thân”, không thể ngờ được rằng người bạn trai mà hôm nay nhận lời Trnh An Ni lại là........Kiều Ngự.
Hy vọng đã bị hiện thực đánh tan trong nháy mắ, thần lực của cột đá “độc thân” quả thật không thể xem thường được, cô không đủ may mắn để tránh được.
Tán ngô đồng đung đưa lao xao, cô không dám nhìn xem họ đã đi hay chưa, cũng không nghe rõ họ nói gì, đành núp trong bóng tối, cầm bức thư tình mà mình viết đưa lên che mắt.
Thực ra Duy An và Kiều Ngự từng học cùng một lớp, giống hệt như trong truyện, nữ sinh bình thường nhất trong lớp được ngồi cùng bàn với hotboy. Cô luôn ngồi ở bên trái anh, ngày nào cũng nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, nhìn anh lên lớp ngủ gật mê man, khi thầy cô giáo điểm danh gọi tên Kiều Ngự lên trả lời câu hỏi, cô liền làm tròn chức trách của một người bạn cùng bàn, lay cho anh tỉnh dậy.
Nhà Duy An không ở thành phố Lan, thi tốt nghiệp trung học xong là về nhà luôn không liên hệ gì với Kiều Ngự nữa. Hôm nay là ngày anh và Trình An Ni quyết định ở bên nhau, hai người họ đi chơi với nhau cả một ngày, chắc anh không có thời gian để quan tâm tới mấy chuyện lặt vặt này. Có lẽ anh cũng không ngờ rằng, mấy chuyện lặt vặt thời trung học ấy chĩnh là bí mật mà trái tim cô không sao buông bỏ nổi.
Duy An nấp sau cây cột đá khá lâu, lâu tới nỗi cuối cùng cô cũng phải rùng mình, lúc đó mới ngước mắt lên nhìn xung quanh, ánh sáng hắt ra từ tấm cửa kính của thư viện, khiến không khí ấm áp và lòng người bình yên.
Trong một môi trường như thế này, tới buổi tối nơi đây sẽ trở nên vô cùng yên tĩnh. Cả tòa kiến trúc giống như lâu đài châu Âu thời trung cổ, bên trong chứa hàng vạn cuốn sách, vì vậy không khí rất nặng nề mùi sách vở. Duy An dù sao cũng là một sinh viên nghệ thuật, cảm xúc nghệ thuật phát tác, ôm bức thư tình đã bị mình vò nhàu và hai chiếc bút bi đi vào thư viện.
Buổi tối, nơi này chỉ tầng một là đèn điện sáng rực, Duy An ôm cánh tay đi lên tầng, cầu thang bằng gỗ rộng thênh thang tỏa ra thứ ánh sáng bóng loáng âm u, không tạo được ra bóng người, nhưng lại vô cùng đáng tin, đủ để giữ bí mật.
Tất cả mọi thứ trước mặt đều giống như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng, từ tầng hai trở lên không có bàn ngồi để đọc hay học, mà đều là giá sách, vì vậy rất ít người ở lại đây, nhưng ánh sáng dịu hơn tầng một nhiều. Duy An thở hắt ra một hơi, ở nơi tối như này khiến cô không cảm thấy xấu hổ nữa.
Xung quanh không có ai, nên cô ngồi bệt xuống bậc cầu thang gỗ, chỗ này là nơi khuất sáng nhất, cô thấy lòng mình dễ chịu hơn rất nhiều.
Giống như con vịt trời đáng thương, cắm lông khổng tước khắp thân để tự lừa mình lừa người. Ai cũng bảo thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, nhưng Duy An lại là kiểu, “đuôi phượng” điển hình. Cô biết bản thân mình quá đỗi bình thường, hồi học cấp ba là học sinh nhàng nhàng trong trường trọng điểm của thành phố, khó khăn lắm mới phấn đầu để thi đại học, vào được Đại học G danh tiếng, nhưng là người cuối cùng được trường gọi.
Duy An nhớ khi cô nhìn thấy điểm số của cô thì vừa vui sướng vừa bất lực, chỉ nói, “May mà vừa đủ, không hơn không kém một phân”.
Cuộc đời của cô luôn trải qua may mắn trogn gang tấc như thế, không xinh đẹp, nhưng cũng may là ngũ quan đoan trang, khả năng vẽ không quá xuất sắc, nhưng lại luôn mang trong mình ước mơ trở thành một họa sĩ nổi tiếng về mảng tranh sơn dầu, vì vậy “cần cù bù thông mình”.
Duy An cúi đầu vò bức thư tình trong tay, đọc những lời rất đơn giản nhưng vô cùng ngọt ngào trên bức thư, cô không chép trong tuyển tập những bức thư tình thịnh hành nhất, mà từng câu từng chữ đều xuất phát từ tấm chân tình của cô.
Ví dụ, cô thích giọng Kiều Ngự khi anh nói tiếng Anh, không giống những người khác.
Cô thích khuôn mặt nghiêng của anh, vừa nguy hiểm lại vừa mê hoặc.
Cô thích bộ dạng sau khi chơi bóng thì chậm rãi cầm chai nước khoáng tưới từ đầu xuống của anh.........mỗi lần bắt gặp cảnh tượng ấy cô đều nhìn lâu hơn.
Cô viết tên anh bằng cách của mình, giống hệt những cô gái đang yên thầm khác, cô cũng thích dùng ám hiệu của riêng mình, khi viết chữ Ngự trong “Kiều Ngự” bao giờ cô cũng viết thiếu một nét, nét gạch ngang ở giữa bị cô lén bớt đi.
Bao nhiêu những chuyện vụn vặt được cô liệt kê ra hết, cuối cùng lại viết thành một dãy câu song song, sau một lần bị đả kích lấy ra đọc lại, mới phát hiện câu kết mình viết rất thiết tha, cô viết: Mắt em vẽ hình anh, anh chính là ô cửa sổ mở về phía trái tim em.
Bình luận facebook