Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Editor. shpdarn
Chu Tư Đồng cùng Thẩm Kỳ trải qua cuối tuần vô cùng ngọt ngào, sáng sớm Thứ hai, Thẩm Kỳ đưa cô về trường học.
9 giờ sáng anh phải lên máy bay ra nước ngoài, đưa Chu Tư Đồng đến trường xong anh sẽ lập tức đến sân bay. Vốn dĩ bay vào 9 giờ hôm qua, nhưng vì muốn ở cùng Chu Tư Đồng thêm một ngày nên buổi tối trước đó đã gọi cho trợ lý Trương, để anh ta đổi lại lịch.
Những người yêu nhau khi phải chia xa thì lúc nào cũng lưu luyến không rời. Thẩm Kỳ ôm Chu Tư Đồng, hôn rồi lại hôn, cuối cùng nhìn thời gian thật sự là sắp không kịp nữa rồi thì mới chịu để Chu Tư Đồng xuống xe. Lúc cô chuẩn bị xuống xe, anh bảo tài xế đưa lại đồ mình đã sớm chuẩn bị ở hàng ghế trước.
Là một túi lớn toàn đồ ăn sáng. Thẩm Kỳ đưa cái túi cho Chu Tư Đồng: "Mang về cho bạn cùng phòng của em."
Chu Tư Đồng nhìn thoáng qua một túi đồ ăn sáng này, nhận lấy, nhưng cuối cùng vẫn không hiểu anh làm như vậy là có dụng ý gì, liền hỏi: "Sao anh lại muốn mời họ bữa sáng?"
Thẩm Kỳ cười cười, không nói gì. Chỉ là cúi người lại hôn một cái lên trán cô: "Em nói cứ với các cô ấy là anh mời bữa sáng là được."
Chu Tư Đồng đi cả cuối tuần đều không về, bây giờ về chắc chắn sẽ bị mấy người Dương Vi, Ngụy Phương Phương nghi ngờ trêu chọc. Nhưng cô gái nhỏ da mặt mỏng, dễ thẹn thùng, cho nên anh muốn tận lực tránh cho cô bị trêu chọc.
Còn tránh thế nào? Chính cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, mang về một túi đồ ăn sáng này, mấy người Dương Vi, Ngụy Phương Phương tất nhiên sẽ không hỏi nhiều nữa.
Mà quả nhiên, mấy người Dương Vi cùng Ngụy Phương Phương vốn đã giao hẹn trước, chờ Chu Tư Đồng trở lại nhất định phải hỏi han thật kỹ, hai ngày cuối tuần cùng Thẩm Kỳ đã làm gì, nhưng chờ được Chu Tư Đồng quay lại rồi, không đợi các cô mở miệng hỏi, đã thấy Chu Tư Đồng giơ lên một túi lớn toàn đồ ăn sáng trong tay: "Nào, đây là Thẩm Kỳ nói mời các cậu."
Ba người cùng nhau vây lại mở ra, sau đó tất cả đều "oa" một tiếng.
Thật là một bữa sáng siêu cấp phong phú. Ba người cũng đã hiểu ý Thẩm Kỳ, đều chỉ vội vàng ăn bữa sáng, không tra hỏi trêu chọc Chu Tư Đồng một câu nào. Chỉ là Ngụy Phương Phương đang ăn, bỗng nhiên cảm thán một tiếng: "Tư Đồng, mình thật là hâm mộ cậu đó. Có một người bạn trai tốt như sư ca vậy."
Chuyện gì cũng đều vì cô mà suy xét.
Dương Vi và Trịnh Y Lâm hai người vừa ăn, vừa gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Thật ra Chu Tư Đồng trong lòng cũng đồng ý mấy lời này của Ngụy Phương Phương, cô cũng thấy Thẩm Kỳ thật là một người bạn trai rất tốt, rất rất tốt. Khi bị anh trêu chọc tim sẽ đập liên hồi, lòng tràn đầy ngọt ngào, khi được anh chăm sóc cùng rất cẩn thận tỉ mỉ.
Trong lòng rung động, nhịn không được liền một gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Kỳ: Anh đến nơi chưa? Có kịp giờ bay không?
Thẩm Kỳ trả lời: Không đâu. Theo kịp.
Tin nhắn thứ hai lại gửi đến: Bạn cùng phòng của em đã ăn bữa sáng chưa?
Chu Tư Đồng đáp: Ừm. Ăn rồi. Đều khen anh tốt nữa đấy.
Thẩm Kỳ mỉm cười: Anh có tốt hơn nữa cũng chỉ làm bạn trai của một mình em. Phải để các cô ấy hâm mộ ghen tị rồi.
Chu Tư Đồng nhịn không được, xì một tiếng bật cười. Cô mỉm cười nhét điện thoại vào túi áo, xem thời khóa biểu hôm nay rồi soạn sách vở.
Cuộc sống cứ bình đạm như vậy trôi qua. Chu Tư Đồng mỗi ngày quanh quẩn ba nơi: phòng học, căn tin, thư viện. Buổi tối tất nhiên sẽ có điện thoại của Thẩm Kỳ gọi đến, cả hai nói ngắn gọn từng chút chuyện của hôm nay, nói nhớ cô thế nào, sau đó nói chúc ngủ ngon với cô.
Chu Tư Đồng cảm thấy như vậy cũng khá tốt, thật ấm áp. Cho nên mỗi ngày trôi qua cô đều thấy thật phong phú thật thoải mái.
Đảo mắt đã qua tiết Tiểu hàn, nhiệt độ không khí chỉ sau một đêm chợt hạ xuống, ngày hôm sau mở cửa ban công ra nhìn đã thấy bên ngoài trời đổ tuyết lớn.
Vừa lúc là thứ bảy, mấy người Dương Vi sợ lạnh, không muốn dậy, liền rúc trong ổ chăn đọc sách. Chỉ là tâm luôn không tĩnh, xem không được một lúc lại bắt đầu nói chuyện phiếm. Chu Tư Đồng suy nghĩ một chút, liền ôm sách định chạy đến thư viện đọc.
Đã bắt đầu thi cuối kỳ rồi, cô còn muốn thi được thành tích tốt. Có thành tích tốt thì sẽ có học bổng, khó khăn trong nhà sẽ tốt hơn một chút, Đinh Thục Phân cũng có thể bớt mệt một chút.
Gần đây thân thể mẹ Đinh càng ngày càng không tốt, Chu Tư Đồng mỗi lần về nhà đều thấy sắc mặt bà rất không ổn. Nhưng mặc kệ cô nói thế nào để Đinh Thục Phân bỏ bớt một công việc, thì Đinh Thục Phân luôn cười cười, không đáp ứng. Chu Tư Đồng không còn cách nào, đành phải nhân lúc rảnh rỗi thì liều mạng viết tiểu thuyết. Chỉ là viết tiểu thuyết là một việc cần phải có quá trình mày mò, tuy bây giờ truyện của cô đã có VIP, nhưng thu nhập vẫn ảm đạm. Nhưng cô cũng không muốn từ bỏ, nghĩ nếu tiếp tục kiên trì rồi sẽ ổn thôi.
Tuyết rơi rất lớn, dù đã che ô nhưng bông tuyết vẫn là bay lên đầu, lên người cô.
Đến cửa thư viện, Chu Tư Đồng thu ô lại, rũ rũ tuyết còn dính trên ô, lại vỗ vỗ cho tuyết bám trên áo bông rơi xuống, sau đó mới nhấc chân bước vào trong thư viện.
Dù đã đến kỳ thi cuối kỳ, nhưng bởi vì hôm nay thật sự quá lạnh, mọi người có lẽ đều rúc trong ổ chăn ấm áp không muốn ra ngoài, cho nên trong thư viện chỉ có thưa thớt vài người ngồi.
Chu Tư Đồng vừa đi vào, liền thấy vị trí cạnh cửa sổ có một người ngẩng đầu nhìn cô.
Áo lông vũ màu đen, vẻ ngoài thanh lãnh tao nhã, là Sở Khiêm.
Sở Khiêm khi vừa thấy cô, màu đen trong đôi mắt thần sắc quả thực khó phân biệt. Nhưng rất nhanh hắn lại mặt không biểu cảm cúi đầu đọc sách, giống như hắn vốn không quen biết Chu Tư Đồng.
Chu Tư Đồng cũng vẻ mặt vô cảm thu hồi ánh mắt nhìn hắn, sau đó cô tìm một vị trí cách xa hắn, ngồi xuống đọc sách.
Chỉ là đọc được một lúc, cô lại nhận ra có người đứng trước mặt mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn, là Trần Oánh Oánh.
Trần Oánh Oánh mặc một cái áo bông trắng cổ lông, bên dưới mặc một cái váy dài màu xanh lục đậm, một bộ đồ này phối nhìn rất ngọt ngào đáng yêu. Chỉ là nụ cười trên mặt cô ta thì lại không hề ngọt ngào đáng yêu chút nào, thậm chí còn ẩn chứa một loại vui sướng khi người gặp họa.
Trần Oánh Oánh làm lơ biểu tình "người sống chớ lại gần" trên mặt Chu Tư Đồng, mỉm cười ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Chu Tư Đồng để ý cô ta, tiếp tục cúi đầu đọc sách. Du sao thì thư viện là nơi công cộng, Trần Oánh Oánh muốn ngồi đâu là tự do của cô ta, mình không quản được. Chuyện của ai người ấy lo, cô không để ý đến Trần Oánh Oánh là được.
Nhưng Trần Oánh Oánh hôm nay vốn là đến tìm cô, cho nên dù Chu Tư Đồng không để ý cô ta, cô ta vẫn cười mở miệng: "Chu Tư Đồng, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Chu Tư Đồng nhíu mày, vẫn như cũ cúi đầu đọc sách, không thèm đếm xỉa đến Trần Oánh Oánh.
Cô thấy mình chẳng có gì để nói với Trần Oánh Oánh cả.
Trần Oánh Oánh thấy Chu Tư Đồng không để ý đến mình, cô ta cũng không tức giận, ngược lại ý cười trên mặt càng thêm dày đặc.
Chu Tư Đồng càng tỏ ra cao ngạo như vậy, đợi lát nữa nghe được tin Thẩm Kỳ có vị hôn thê thì sẽ càng thêm suy sụp. Cô gấp gáp không chờ nổi muốn thấy dáng vẻ suy sụp của Chu Tư Đồng.
Vì thế Trần Oánh Oánh lại cười nói một câu: "Là chuyện có liên quan đến Thẩm Kỳ."
Sau đó cô ta thấy Chu Tư Đồng lập tức ngẩng đầu nhìn mình, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"
Ha, quả nhiên vừa nói là chuyện Thẩm Kỳ thì cô ta ngay lập tức khẩn trương.
Trần Oánh Oánh trong lòng đắc ý, nhưng không trả lời Chu Tư Đồng ngay, đưa mắt nhìn quanh thư viện một vòng.
Tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn có mấy người. Hơn nữa Sở Khiêm vẫn luôn cúi đầu, cũng không lên tiếng nên Trần Oánh Oánh không thấy hắn.
"Cậu chắc chắn muốn tôi nói ở đây?" Trần Oánh Oánh cười hỏi, "Như vậy hình như không hay lắm?"
Chu Tư Đồng nhắn mày càng chặt hơn. Cô lạnh mặt: "Có chuyện thì mau nói." Không có thì biến nhanh đi, đừng có quấy rầy cô đọc sách.
Hơn nữa Chu Tư Đồng cảm thấy Trần Oánh Oánh này đang cố làm ra vẻ thần bí. Mà cô ta có thể biết được chuyện gì của Thẩm Kỳ? Chuyện của Thẩm Kỳ lại cần cô ta đi nói với cô?
Trần Oánh Oánh nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc của Chu Tư Đồng, cô ta cười nói: "Được, Chu Tư Đồng, đây là do cậu tự chọn, đừng nói tôi không cho cậu mặt mũi trước mặt người khác."
Cô ta cũng không dông dài nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề liền nói: "Chu Tư Đồng, cậu có biết là Thẩm Kỳ là có vị hôn thê không? Vị hôn thê của anh ấy là Dương Mi, hiện tại đang ở nước ngoài. Đầu năm sau bọn họ sẽ kết hôn."
Cô ta nói xong lời này, Chu Tư Đồng chỉ cảm thấy như có người cầm một thanh chùy sắt đập thật mạnh vào đầu cô, đầu váng mắt hoa, cổ họng như bị người ta dùng tay bóp chặt, không thể hô hấp.
Bàn tay cầm bút dùng sức nắm chặt. Sau đó "tạch" một tiếng, cái bút cứng như vậy thế mà bị cô bẻ làm đôi.
Trần Oánh Oánh nhìn cô bàng hoàng phẫn nộ, nhìn khuôn mặt cô dần trở nên trắng bệch, mở miệng tiếp tục khiêu khích cô: "Sao thế, hay là cậu vốn đã biết chuyện Thẩm Kỳ có vị hôn thê? Nhưng chỉ vì hám tiền của Thẩm Kỳ, cho nên mới ở bên anh ấy?"
Lại khinh bỉ cười: "Tôi còn tưởng cậu có cốt khí thế nào, kết quả còn không phải là vì hám tiền của Thẩm Kỳ sao, cho nên rõ ràng biết người ta có vị hôn thê, còn sắp kết hôn, vậy mà vẫn tình nguyện làm tiểu tam ở bên cạnh anh ấy."
Hai chữ "tiểu tam" này đã kích trúng Chu Tư Đồng. Kiếp trước vì bố cô có tiểu tam nên gia đình ấm áp của cô mới tan thành mây khói. Cô hận nhất là tiểu tam.
Nhưng bây giờ, Trần Oánh Oánh lại nói cô là "tiểu tam".
Chu Tư Đồng đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Oánh Oánh, hai cánh tay rũ xuống bên người cũng nắm chặt thành nắm đấm. Vì dùng sức mà gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.
Trần Oánh Oánh bị cô làm cho khiếp sợ. Cô ta tưởng Chu Tư Đồng muốn đánh mình. Chỉ là ngoài mặt thì vẫn cố giả vờ bình tĩnh, cả người bày ra bộ dạng vui vẻ: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Có hận thì đừng cũng có đổ lên đầu tôi. Là Thẩm Kỳ lừa cậu, muốn hận thì cũng nên hận anh ta. Nhưng mà Thẩm Kỳ, xuất thân hào môn, người như anh ta, muốn loại phụ nữ nào mà không có? Anh ta chỉ là thấy cậu mới mẻ, chơi bời chút thôi, cậu còn coi là thật?"
Lại cười: "Cậu nên cảm ơn tôi hôm nay đã nói cho cậu biết chuyện này. Nếu không chờ sang năm Thẩm Kỳ cùng Dương Mi kết hôn, vợ của anh ta tự mình đến cửa cho cậu một bạt tai, mắng cậu là tiểu tam, đến lúc đó cậu mới thật là không còn mặt mũi."
Chu Tư Đồng không để ý cô ta nữa. Cô chỉ lung tung thu dọn sách trên bàn một chút, sau đó ôm vào ngực, bước chân cực nhanh chạy ra khỏi thư viện, ô cũng không cầm theo.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi lớn, cô không mang theo ô. Chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng rối loạn. Một mặt cô hy vọng là Trần Oánh Oánh đang lừa mình. Thẩm Kỳ đối với cô tốt như vậy, sao có thể lừa dối cô? Mặt khác lại muốn gọi cho Thẩm Kỳ, hỏi chuyện anh có vị hôn thê rốt cuộc có phải sự thật hay không. Nhưng cô lại không dám. Cô sợ Thẩm Kỳ nếu thật sự thừa nhận việc này, đến lúc đó cô phải làm sao?
Chu Tư Đồng cứ như vậy ôm sách mà đi, lang thang trên nền tuyết không có mục đích. Tuyết lớn ào ào, rất nhanh đã rơi đầy trên tóc, trên bả vai cô. Cô cũng mặc kệ, chỉ là ôm sách lảo đảo bước đi trên nền tuyết trắng.
Cuối cùng mới dần khôi phục được một chút ý thức, phát hiện mình đã đi vào khu nhà dạy học.
Thời tiết lạnh lẽo, khu dạy học đều không có người, mọi người đều rúc trong ổ chăn, chỉ có hành lang bên ngoài bị tuyết phủ trắng xoá lối đi nhỏ.
Chu Tư Đồng tiện tay đẩy ra một cánh cửa phòng học đi vào, cô mờ mịt nhìn vào bên trong một lúc, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, lấy ra điện thoại từ túi áo bông.
Tay cô run lẩy bẩy, ấn phím nguồn mấy lần mới mở được điện thoại lên.
Mở nhật ký cuộc gọi, ở hàng trên cùng chính là Thẩm Kỳ.
Ngày nào cô cũng trò chuyện qua điện thoại với Thẩm Kỳ, cho nên bất cứ lúc nào trong nhật ký cuộc gọi hàng đầu tiên cũng là anh. Trước kia mỗi lần nhìn đến cái tên này, trong lòng đều là ngọt ngào không tả xiết, nhưng hiện tại nhìn thấy cái tên này, cô chỉ muốn khóc.
Cô muốn gọi cho Thẩm Kỳ xác nhận xem anh rốt cuộc có vị hôn thê hay không, nhưng tay quá run, trái tim cũng run rẩy, nhìn cái tên kia lại chậm chạp không dám nhấn gọi.
Nhưng cuối cùng cũng quyết tâm, nhắm mắt lại, duỗi ngón tay nhấn xuống.
Âm thanh tút tút vang lên một lúc, điện thoại kết nối, giọng nói vui vẻ của Thẩm Kỳ truyền đến: "Đồng Đồng."
Chu Tư Đồng bỗng dưng căng thẳng.
Dạo gần đây cô bị mê mẩn bởi âm thanh này của anh, cảm thấy đây là âm thanh dễ nghe nhất, hoa nở ngày xuân cũng không bằng. Nhưng bây giờ nghe thấy âm thanh này, Chu Tư Đồng chỉ cảm thấy một loại cảm giác khó nói nên lời.
Cô phẫn nộ, cô lại sợ hãi, nhưng hơn cả thế vẫn là tham luyến.
Chu Tư Đồng không nói gì. Chỉ nắm chặt điện thoại trong tay.
Thẩm Kỳ hiển nhiên còn chưa biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, giọng nói của anh vẫn rất vui vẻ: "Đồng Đồng, Có phải em nhớ anh rồi không? Nên mới gọi điện cho anh? Đồng Đồng, anh cũng rất nhớ em."
Trước kia Chu Tư Đồng biết Thẩm Kỳ bận rộn, sợ gọi điện thoại đúng lúc anh đang họp hoặc đang trao đổi với đối tác nên cô rất ít khi chủ động gọi điện cho Thẩm Kỳ, đều là chờ Thẩm Kỳ gọi cho mình, vậy nên bây giờ Thẩm Kỳ thấy Chu Tư Đồng chủ động gọi cho mình, trong lòng rất vui mừng, anh nghĩ rằng công chúa nhỏ đang nhớ anh.
Nhưng không tiếng đáp lại, Chu Tư Đồng vẫn gắt gao nắm chặt điện thoại. Tay cô đã bắt đầu phát run, hốc mắt cũng phiếm hồng.
Thẩm Kỳ đã nhận ra có gì không đúng, vội hỏi: "Đồng Đồng, em sao vậy? Em nói đi."
Chu Tư Đồng liều mạng dùng răng cắn môi dưới, ngăn chặn xúc cảm muốn bật khóc. Sau đó cô tận lực không để âm thanh của mình phát ra run rẩy: "Thẩm Kỳ, em hỏi anh một chuyện, anh nhất định phải nói thật với em."
Dù cho cô đã nỗ lực ép xuống, nhưng thanh âm phát ra vẫn khàn khàn, lại mang theo một chút âm thanh như đang khóc.
Thẩm Kỳ vừa nghe, cả người bắt đầu phát hoảng, lại ngăn không được đau lòng.
Giọng nói của anh mềm mại, thật cẩn thận hỏi: "Đồng Đồng, em làm sao vậy, hửm? Đừng khóc. Nói anh biết, đã xảy ra chuyện gì. Còn nữa, em muốn hỏi anh chuyện gì?"
Đầu bên kia yên tĩnh, qua một hồi lâu, anh mới nghe được giọng nói Chu Tư Đồng mang theo run rẩy cùng tiếng khóc xuyên qua điện thoại mà đến: "Thẩm Kỳ, anh, anh có phải đã có vị hôn thê không? Hơn nữa, năm sau hai người sẽ kết hôn?"
Ngực đột nhiên phát lạnh, bàn tay cầm điện thoại của Thẩm Kỳ bỗng nhiên nắm chặt.
Anh không trả lời, chỉ trầm mặc. Nhưng có thể nghe ra được, âm thanh hô hấp đang dần trở nên dồn dập.
Chu Tư Đồng thấy phản ứng của anh như vậy, chỉ cảm thấy dường như có một thùng nước đá đổ xuống đầu mình. Cô gần như sụp đổ: "Thẩm Kỳ, anh nói em biết đi. Anh nói đi. Anh rốt cuộc có phải là có vị hôn thê rồi không?"
Sau một lát, cuối cùng cô cũng nghe thấy anh trả lời: "Phải."
Một chữ rất đơn giản, nhưng cũng đủ để phá hủy Chu Tư Đồng. Điện thoại trượt từ trong tay rơi xuống đất.
_______________
Tác giả có lời muốn nói: Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn cần phải nói lại lần nữa.
1. Nữ chính thật ra có rất nhiều khuyết điểm. Về mặt xã giao với người khác cô ấy rất kém, lại rất độc lập, rất quật cường, nội tâm còn tương đối ấu trĩ, tóm lại tuyệt đối không phải một nhân vật hoàn hảo.
2. Đây là một câu chuyện cẩu huyết ngốc nghếch. Thật đó, cho nên mấy thứ như logic, lúc viết truyện này tôi gần như không suy xét đến 囧.
Cho nên mọi người đọc mà thấy vui là được rồi, thật đó.
(Editor: Đau lòng Đồng Đồng huhuhu Thực ra thì Thẩm đổng cũng đau lòng lắm, mọi người đừng vội trách.
Tiếp theo là phần hai người dày vò lẫn nhau...cho đến cuối truyện luôn. Yên tâm là HE nhé! Truyện cũng sắp kết thúc rồi, chỉ còn 7 chương nữa thôi!)
Chu Tư Đồng cùng Thẩm Kỳ trải qua cuối tuần vô cùng ngọt ngào, sáng sớm Thứ hai, Thẩm Kỳ đưa cô về trường học.
9 giờ sáng anh phải lên máy bay ra nước ngoài, đưa Chu Tư Đồng đến trường xong anh sẽ lập tức đến sân bay. Vốn dĩ bay vào 9 giờ hôm qua, nhưng vì muốn ở cùng Chu Tư Đồng thêm một ngày nên buổi tối trước đó đã gọi cho trợ lý Trương, để anh ta đổi lại lịch.
Những người yêu nhau khi phải chia xa thì lúc nào cũng lưu luyến không rời. Thẩm Kỳ ôm Chu Tư Đồng, hôn rồi lại hôn, cuối cùng nhìn thời gian thật sự là sắp không kịp nữa rồi thì mới chịu để Chu Tư Đồng xuống xe. Lúc cô chuẩn bị xuống xe, anh bảo tài xế đưa lại đồ mình đã sớm chuẩn bị ở hàng ghế trước.
Là một túi lớn toàn đồ ăn sáng. Thẩm Kỳ đưa cái túi cho Chu Tư Đồng: "Mang về cho bạn cùng phòng của em."
Chu Tư Đồng nhìn thoáng qua một túi đồ ăn sáng này, nhận lấy, nhưng cuối cùng vẫn không hiểu anh làm như vậy là có dụng ý gì, liền hỏi: "Sao anh lại muốn mời họ bữa sáng?"
Thẩm Kỳ cười cười, không nói gì. Chỉ là cúi người lại hôn một cái lên trán cô: "Em nói cứ với các cô ấy là anh mời bữa sáng là được."
Chu Tư Đồng đi cả cuối tuần đều không về, bây giờ về chắc chắn sẽ bị mấy người Dương Vi, Ngụy Phương Phương nghi ngờ trêu chọc. Nhưng cô gái nhỏ da mặt mỏng, dễ thẹn thùng, cho nên anh muốn tận lực tránh cho cô bị trêu chọc.
Còn tránh thế nào? Chính cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, mang về một túi đồ ăn sáng này, mấy người Dương Vi, Ngụy Phương Phương tất nhiên sẽ không hỏi nhiều nữa.
Mà quả nhiên, mấy người Dương Vi cùng Ngụy Phương Phương vốn đã giao hẹn trước, chờ Chu Tư Đồng trở lại nhất định phải hỏi han thật kỹ, hai ngày cuối tuần cùng Thẩm Kỳ đã làm gì, nhưng chờ được Chu Tư Đồng quay lại rồi, không đợi các cô mở miệng hỏi, đã thấy Chu Tư Đồng giơ lên một túi lớn toàn đồ ăn sáng trong tay: "Nào, đây là Thẩm Kỳ nói mời các cậu."
Ba người cùng nhau vây lại mở ra, sau đó tất cả đều "oa" một tiếng.
Thật là một bữa sáng siêu cấp phong phú. Ba người cũng đã hiểu ý Thẩm Kỳ, đều chỉ vội vàng ăn bữa sáng, không tra hỏi trêu chọc Chu Tư Đồng một câu nào. Chỉ là Ngụy Phương Phương đang ăn, bỗng nhiên cảm thán một tiếng: "Tư Đồng, mình thật là hâm mộ cậu đó. Có một người bạn trai tốt như sư ca vậy."
Chuyện gì cũng đều vì cô mà suy xét.
Dương Vi và Trịnh Y Lâm hai người vừa ăn, vừa gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Thật ra Chu Tư Đồng trong lòng cũng đồng ý mấy lời này của Ngụy Phương Phương, cô cũng thấy Thẩm Kỳ thật là một người bạn trai rất tốt, rất rất tốt. Khi bị anh trêu chọc tim sẽ đập liên hồi, lòng tràn đầy ngọt ngào, khi được anh chăm sóc cùng rất cẩn thận tỉ mỉ.
Trong lòng rung động, nhịn không được liền một gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Kỳ: Anh đến nơi chưa? Có kịp giờ bay không?
Thẩm Kỳ trả lời: Không đâu. Theo kịp.
Tin nhắn thứ hai lại gửi đến: Bạn cùng phòng của em đã ăn bữa sáng chưa?
Chu Tư Đồng đáp: Ừm. Ăn rồi. Đều khen anh tốt nữa đấy.
Thẩm Kỳ mỉm cười: Anh có tốt hơn nữa cũng chỉ làm bạn trai của một mình em. Phải để các cô ấy hâm mộ ghen tị rồi.
Chu Tư Đồng nhịn không được, xì một tiếng bật cười. Cô mỉm cười nhét điện thoại vào túi áo, xem thời khóa biểu hôm nay rồi soạn sách vở.
Cuộc sống cứ bình đạm như vậy trôi qua. Chu Tư Đồng mỗi ngày quanh quẩn ba nơi: phòng học, căn tin, thư viện. Buổi tối tất nhiên sẽ có điện thoại của Thẩm Kỳ gọi đến, cả hai nói ngắn gọn từng chút chuyện của hôm nay, nói nhớ cô thế nào, sau đó nói chúc ngủ ngon với cô.
Chu Tư Đồng cảm thấy như vậy cũng khá tốt, thật ấm áp. Cho nên mỗi ngày trôi qua cô đều thấy thật phong phú thật thoải mái.
Đảo mắt đã qua tiết Tiểu hàn, nhiệt độ không khí chỉ sau một đêm chợt hạ xuống, ngày hôm sau mở cửa ban công ra nhìn đã thấy bên ngoài trời đổ tuyết lớn.
Vừa lúc là thứ bảy, mấy người Dương Vi sợ lạnh, không muốn dậy, liền rúc trong ổ chăn đọc sách. Chỉ là tâm luôn không tĩnh, xem không được một lúc lại bắt đầu nói chuyện phiếm. Chu Tư Đồng suy nghĩ một chút, liền ôm sách định chạy đến thư viện đọc.
Đã bắt đầu thi cuối kỳ rồi, cô còn muốn thi được thành tích tốt. Có thành tích tốt thì sẽ có học bổng, khó khăn trong nhà sẽ tốt hơn một chút, Đinh Thục Phân cũng có thể bớt mệt một chút.
Gần đây thân thể mẹ Đinh càng ngày càng không tốt, Chu Tư Đồng mỗi lần về nhà đều thấy sắc mặt bà rất không ổn. Nhưng mặc kệ cô nói thế nào để Đinh Thục Phân bỏ bớt một công việc, thì Đinh Thục Phân luôn cười cười, không đáp ứng. Chu Tư Đồng không còn cách nào, đành phải nhân lúc rảnh rỗi thì liều mạng viết tiểu thuyết. Chỉ là viết tiểu thuyết là một việc cần phải có quá trình mày mò, tuy bây giờ truyện của cô đã có VIP, nhưng thu nhập vẫn ảm đạm. Nhưng cô cũng không muốn từ bỏ, nghĩ nếu tiếp tục kiên trì rồi sẽ ổn thôi.
Tuyết rơi rất lớn, dù đã che ô nhưng bông tuyết vẫn là bay lên đầu, lên người cô.
Đến cửa thư viện, Chu Tư Đồng thu ô lại, rũ rũ tuyết còn dính trên ô, lại vỗ vỗ cho tuyết bám trên áo bông rơi xuống, sau đó mới nhấc chân bước vào trong thư viện.
Dù đã đến kỳ thi cuối kỳ, nhưng bởi vì hôm nay thật sự quá lạnh, mọi người có lẽ đều rúc trong ổ chăn ấm áp không muốn ra ngoài, cho nên trong thư viện chỉ có thưa thớt vài người ngồi.
Chu Tư Đồng vừa đi vào, liền thấy vị trí cạnh cửa sổ có một người ngẩng đầu nhìn cô.
Áo lông vũ màu đen, vẻ ngoài thanh lãnh tao nhã, là Sở Khiêm.
Sở Khiêm khi vừa thấy cô, màu đen trong đôi mắt thần sắc quả thực khó phân biệt. Nhưng rất nhanh hắn lại mặt không biểu cảm cúi đầu đọc sách, giống như hắn vốn không quen biết Chu Tư Đồng.
Chu Tư Đồng cũng vẻ mặt vô cảm thu hồi ánh mắt nhìn hắn, sau đó cô tìm một vị trí cách xa hắn, ngồi xuống đọc sách.
Chỉ là đọc được một lúc, cô lại nhận ra có người đứng trước mặt mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn, là Trần Oánh Oánh.
Trần Oánh Oánh mặc một cái áo bông trắng cổ lông, bên dưới mặc một cái váy dài màu xanh lục đậm, một bộ đồ này phối nhìn rất ngọt ngào đáng yêu. Chỉ là nụ cười trên mặt cô ta thì lại không hề ngọt ngào đáng yêu chút nào, thậm chí còn ẩn chứa một loại vui sướng khi người gặp họa.
Trần Oánh Oánh làm lơ biểu tình "người sống chớ lại gần" trên mặt Chu Tư Đồng, mỉm cười ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Chu Tư Đồng để ý cô ta, tiếp tục cúi đầu đọc sách. Du sao thì thư viện là nơi công cộng, Trần Oánh Oánh muốn ngồi đâu là tự do của cô ta, mình không quản được. Chuyện của ai người ấy lo, cô không để ý đến Trần Oánh Oánh là được.
Nhưng Trần Oánh Oánh hôm nay vốn là đến tìm cô, cho nên dù Chu Tư Đồng không để ý cô ta, cô ta vẫn cười mở miệng: "Chu Tư Đồng, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Chu Tư Đồng nhíu mày, vẫn như cũ cúi đầu đọc sách, không thèm đếm xỉa đến Trần Oánh Oánh.
Cô thấy mình chẳng có gì để nói với Trần Oánh Oánh cả.
Trần Oánh Oánh thấy Chu Tư Đồng không để ý đến mình, cô ta cũng không tức giận, ngược lại ý cười trên mặt càng thêm dày đặc.
Chu Tư Đồng càng tỏ ra cao ngạo như vậy, đợi lát nữa nghe được tin Thẩm Kỳ có vị hôn thê thì sẽ càng thêm suy sụp. Cô gấp gáp không chờ nổi muốn thấy dáng vẻ suy sụp của Chu Tư Đồng.
Vì thế Trần Oánh Oánh lại cười nói một câu: "Là chuyện có liên quan đến Thẩm Kỳ."
Sau đó cô ta thấy Chu Tư Đồng lập tức ngẩng đầu nhìn mình, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"
Ha, quả nhiên vừa nói là chuyện Thẩm Kỳ thì cô ta ngay lập tức khẩn trương.
Trần Oánh Oánh trong lòng đắc ý, nhưng không trả lời Chu Tư Đồng ngay, đưa mắt nhìn quanh thư viện một vòng.
Tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn có mấy người. Hơn nữa Sở Khiêm vẫn luôn cúi đầu, cũng không lên tiếng nên Trần Oánh Oánh không thấy hắn.
"Cậu chắc chắn muốn tôi nói ở đây?" Trần Oánh Oánh cười hỏi, "Như vậy hình như không hay lắm?"
Chu Tư Đồng nhắn mày càng chặt hơn. Cô lạnh mặt: "Có chuyện thì mau nói." Không có thì biến nhanh đi, đừng có quấy rầy cô đọc sách.
Hơn nữa Chu Tư Đồng cảm thấy Trần Oánh Oánh này đang cố làm ra vẻ thần bí. Mà cô ta có thể biết được chuyện gì của Thẩm Kỳ? Chuyện của Thẩm Kỳ lại cần cô ta đi nói với cô?
Trần Oánh Oánh nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc của Chu Tư Đồng, cô ta cười nói: "Được, Chu Tư Đồng, đây là do cậu tự chọn, đừng nói tôi không cho cậu mặt mũi trước mặt người khác."
Cô ta cũng không dông dài nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề liền nói: "Chu Tư Đồng, cậu có biết là Thẩm Kỳ là có vị hôn thê không? Vị hôn thê của anh ấy là Dương Mi, hiện tại đang ở nước ngoài. Đầu năm sau bọn họ sẽ kết hôn."
Cô ta nói xong lời này, Chu Tư Đồng chỉ cảm thấy như có người cầm một thanh chùy sắt đập thật mạnh vào đầu cô, đầu váng mắt hoa, cổ họng như bị người ta dùng tay bóp chặt, không thể hô hấp.
Bàn tay cầm bút dùng sức nắm chặt. Sau đó "tạch" một tiếng, cái bút cứng như vậy thế mà bị cô bẻ làm đôi.
Trần Oánh Oánh nhìn cô bàng hoàng phẫn nộ, nhìn khuôn mặt cô dần trở nên trắng bệch, mở miệng tiếp tục khiêu khích cô: "Sao thế, hay là cậu vốn đã biết chuyện Thẩm Kỳ có vị hôn thê? Nhưng chỉ vì hám tiền của Thẩm Kỳ, cho nên mới ở bên anh ấy?"
Lại khinh bỉ cười: "Tôi còn tưởng cậu có cốt khí thế nào, kết quả còn không phải là vì hám tiền của Thẩm Kỳ sao, cho nên rõ ràng biết người ta có vị hôn thê, còn sắp kết hôn, vậy mà vẫn tình nguyện làm tiểu tam ở bên cạnh anh ấy."
Hai chữ "tiểu tam" này đã kích trúng Chu Tư Đồng. Kiếp trước vì bố cô có tiểu tam nên gia đình ấm áp của cô mới tan thành mây khói. Cô hận nhất là tiểu tam.
Nhưng bây giờ, Trần Oánh Oánh lại nói cô là "tiểu tam".
Chu Tư Đồng đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Oánh Oánh, hai cánh tay rũ xuống bên người cũng nắm chặt thành nắm đấm. Vì dùng sức mà gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.
Trần Oánh Oánh bị cô làm cho khiếp sợ. Cô ta tưởng Chu Tư Đồng muốn đánh mình. Chỉ là ngoài mặt thì vẫn cố giả vờ bình tĩnh, cả người bày ra bộ dạng vui vẻ: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Có hận thì đừng cũng có đổ lên đầu tôi. Là Thẩm Kỳ lừa cậu, muốn hận thì cũng nên hận anh ta. Nhưng mà Thẩm Kỳ, xuất thân hào môn, người như anh ta, muốn loại phụ nữ nào mà không có? Anh ta chỉ là thấy cậu mới mẻ, chơi bời chút thôi, cậu còn coi là thật?"
Lại cười: "Cậu nên cảm ơn tôi hôm nay đã nói cho cậu biết chuyện này. Nếu không chờ sang năm Thẩm Kỳ cùng Dương Mi kết hôn, vợ của anh ta tự mình đến cửa cho cậu một bạt tai, mắng cậu là tiểu tam, đến lúc đó cậu mới thật là không còn mặt mũi."
Chu Tư Đồng không để ý cô ta nữa. Cô chỉ lung tung thu dọn sách trên bàn một chút, sau đó ôm vào ngực, bước chân cực nhanh chạy ra khỏi thư viện, ô cũng không cầm theo.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi lớn, cô không mang theo ô. Chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng rối loạn. Một mặt cô hy vọng là Trần Oánh Oánh đang lừa mình. Thẩm Kỳ đối với cô tốt như vậy, sao có thể lừa dối cô? Mặt khác lại muốn gọi cho Thẩm Kỳ, hỏi chuyện anh có vị hôn thê rốt cuộc có phải sự thật hay không. Nhưng cô lại không dám. Cô sợ Thẩm Kỳ nếu thật sự thừa nhận việc này, đến lúc đó cô phải làm sao?
Chu Tư Đồng cứ như vậy ôm sách mà đi, lang thang trên nền tuyết không có mục đích. Tuyết lớn ào ào, rất nhanh đã rơi đầy trên tóc, trên bả vai cô. Cô cũng mặc kệ, chỉ là ôm sách lảo đảo bước đi trên nền tuyết trắng.
Cuối cùng mới dần khôi phục được một chút ý thức, phát hiện mình đã đi vào khu nhà dạy học.
Thời tiết lạnh lẽo, khu dạy học đều không có người, mọi người đều rúc trong ổ chăn, chỉ có hành lang bên ngoài bị tuyết phủ trắng xoá lối đi nhỏ.
Chu Tư Đồng tiện tay đẩy ra một cánh cửa phòng học đi vào, cô mờ mịt nhìn vào bên trong một lúc, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, lấy ra điện thoại từ túi áo bông.
Tay cô run lẩy bẩy, ấn phím nguồn mấy lần mới mở được điện thoại lên.
Mở nhật ký cuộc gọi, ở hàng trên cùng chính là Thẩm Kỳ.
Ngày nào cô cũng trò chuyện qua điện thoại với Thẩm Kỳ, cho nên bất cứ lúc nào trong nhật ký cuộc gọi hàng đầu tiên cũng là anh. Trước kia mỗi lần nhìn đến cái tên này, trong lòng đều là ngọt ngào không tả xiết, nhưng hiện tại nhìn thấy cái tên này, cô chỉ muốn khóc.
Cô muốn gọi cho Thẩm Kỳ xác nhận xem anh rốt cuộc có vị hôn thê hay không, nhưng tay quá run, trái tim cũng run rẩy, nhìn cái tên kia lại chậm chạp không dám nhấn gọi.
Nhưng cuối cùng cũng quyết tâm, nhắm mắt lại, duỗi ngón tay nhấn xuống.
Âm thanh tút tút vang lên một lúc, điện thoại kết nối, giọng nói vui vẻ của Thẩm Kỳ truyền đến: "Đồng Đồng."
Chu Tư Đồng bỗng dưng căng thẳng.
Dạo gần đây cô bị mê mẩn bởi âm thanh này của anh, cảm thấy đây là âm thanh dễ nghe nhất, hoa nở ngày xuân cũng không bằng. Nhưng bây giờ nghe thấy âm thanh này, Chu Tư Đồng chỉ cảm thấy một loại cảm giác khó nói nên lời.
Cô phẫn nộ, cô lại sợ hãi, nhưng hơn cả thế vẫn là tham luyến.
Chu Tư Đồng không nói gì. Chỉ nắm chặt điện thoại trong tay.
Thẩm Kỳ hiển nhiên còn chưa biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, giọng nói của anh vẫn rất vui vẻ: "Đồng Đồng, Có phải em nhớ anh rồi không? Nên mới gọi điện cho anh? Đồng Đồng, anh cũng rất nhớ em."
Trước kia Chu Tư Đồng biết Thẩm Kỳ bận rộn, sợ gọi điện thoại đúng lúc anh đang họp hoặc đang trao đổi với đối tác nên cô rất ít khi chủ động gọi điện cho Thẩm Kỳ, đều là chờ Thẩm Kỳ gọi cho mình, vậy nên bây giờ Thẩm Kỳ thấy Chu Tư Đồng chủ động gọi cho mình, trong lòng rất vui mừng, anh nghĩ rằng công chúa nhỏ đang nhớ anh.
Nhưng không tiếng đáp lại, Chu Tư Đồng vẫn gắt gao nắm chặt điện thoại. Tay cô đã bắt đầu phát run, hốc mắt cũng phiếm hồng.
Thẩm Kỳ đã nhận ra có gì không đúng, vội hỏi: "Đồng Đồng, em sao vậy? Em nói đi."
Chu Tư Đồng liều mạng dùng răng cắn môi dưới, ngăn chặn xúc cảm muốn bật khóc. Sau đó cô tận lực không để âm thanh của mình phát ra run rẩy: "Thẩm Kỳ, em hỏi anh một chuyện, anh nhất định phải nói thật với em."
Dù cho cô đã nỗ lực ép xuống, nhưng thanh âm phát ra vẫn khàn khàn, lại mang theo một chút âm thanh như đang khóc.
Thẩm Kỳ vừa nghe, cả người bắt đầu phát hoảng, lại ngăn không được đau lòng.
Giọng nói của anh mềm mại, thật cẩn thận hỏi: "Đồng Đồng, em làm sao vậy, hửm? Đừng khóc. Nói anh biết, đã xảy ra chuyện gì. Còn nữa, em muốn hỏi anh chuyện gì?"
Đầu bên kia yên tĩnh, qua một hồi lâu, anh mới nghe được giọng nói Chu Tư Đồng mang theo run rẩy cùng tiếng khóc xuyên qua điện thoại mà đến: "Thẩm Kỳ, anh, anh có phải đã có vị hôn thê không? Hơn nữa, năm sau hai người sẽ kết hôn?"
Ngực đột nhiên phát lạnh, bàn tay cầm điện thoại của Thẩm Kỳ bỗng nhiên nắm chặt.
Anh không trả lời, chỉ trầm mặc. Nhưng có thể nghe ra được, âm thanh hô hấp đang dần trở nên dồn dập.
Chu Tư Đồng thấy phản ứng của anh như vậy, chỉ cảm thấy dường như có một thùng nước đá đổ xuống đầu mình. Cô gần như sụp đổ: "Thẩm Kỳ, anh nói em biết đi. Anh nói đi. Anh rốt cuộc có phải là có vị hôn thê rồi không?"
Sau một lát, cuối cùng cô cũng nghe thấy anh trả lời: "Phải."
Một chữ rất đơn giản, nhưng cũng đủ để phá hủy Chu Tư Đồng. Điện thoại trượt từ trong tay rơi xuống đất.
_______________
Tác giả có lời muốn nói: Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn cần phải nói lại lần nữa.
1. Nữ chính thật ra có rất nhiều khuyết điểm. Về mặt xã giao với người khác cô ấy rất kém, lại rất độc lập, rất quật cường, nội tâm còn tương đối ấu trĩ, tóm lại tuyệt đối không phải một nhân vật hoàn hảo.
2. Đây là một câu chuyện cẩu huyết ngốc nghếch. Thật đó, cho nên mấy thứ như logic, lúc viết truyện này tôi gần như không suy xét đến 囧.
Cho nên mọi người đọc mà thấy vui là được rồi, thật đó.
(Editor: Đau lòng Đồng Đồng huhuhu Thực ra thì Thẩm đổng cũng đau lòng lắm, mọi người đừng vội trách.
Tiếp theo là phần hai người dày vò lẫn nhau...cho đến cuối truyện luôn. Yên tâm là HE nhé! Truyện cũng sắp kết thúc rồi, chỉ còn 7 chương nữa thôi!)
Bình luận facebook