Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Chương 2:
Đến giờ ăn cơm, Chúc Tâm Âm gọi hai cô bé ở trên tầng xuống ăn cơm.
Thức ăn đã được đặt gọn gàng trên bàn, bốn người ngồi xuống, Chúc Tâm Âm dịu dàng mở miệng nói: "Tích Tích, đừng ngại, cứ coi như đang ở nhà mình nhé."
Minh Tuấn cũng vừa cầm đũa vừa hướng Kiều Tích nói: "Tích Tích, cháu ăn nhiều một chút, cơ thể còn đang phát triển, sao có thể gầy như thế được?"
Nói xong còn nhướn nhướn lông mày, ý bảo cô nhìn thiếu nữ đang ngồi gặm xương bên cạnh một chút, thanh âm mang thêm vài phần ý cười: "Thấy không? Nó ăn như thế cơ mà, cháu học nó nhiều một chút!"
Kiều Tích vốn dĩ còn rất khẩn trương, tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, lúc này nghe Minh Tuấn nói một câu trêu đùa liền lập tức cười khúc khích.
Minh Uyển vẫn không hiểu gì, đợi đến lúc gặm xong miếng xương mới hậu tri hậu giác phát hiện ra có gì có sai sai, ngay lập tức thẹn quá hóa giận nói: "Bố!"
Minh Tuấn nín cười ho nhẹ một tiếng, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, giọng nói hơi trầm xuống: "Anh con đâu? Tiểu tử thối này sao suốt ngày chạy ra ngoài thế hả?"
"Nói linh tinh gì đấy?" Chúc Tâm Âm trừng mắt nhìn ông, "Chuyện của con anh nửa điểm cũng không thèm quan tâm, cái gì cũng phải để em nói với anh? Con nó tuần này đi Zurich tham gia thi đấu!"
Nghe vợ nói xong, Minh Tuấn mới phản ứng được.
Trách nhầm con trai, Minh Tuấn có chút ngượng ngùng, "Anh nhớ thành tháng 6 nó mới đi thi... Để một mình nó đi à? Không ai đi cùng sao?"
Minh Uyển đang ríu ra rít rít nhanh chóng xen mồm nói: "Cả nước có tất cả 6 người dự thi, anh lần này đi Thụy Sĩ có thầy Giang dẫn đội!"
Cô bé nói xong liền quay đầu nhìn Kiều Tích nói: "Chị Tiểu Kiều, em nói với chị nhé, anh em rất rất lợi hại đó! Anh ấy lần này đi là tham gia kỳ thi IMO (*) đấy, IMO chị biết không? Chính là cuộc thi Olympic Toán học quốc tế đó! Anh em thông minh như vậy, lần này nhất định có thể dễ dàng lấy được Huy chương vàng!"
(*) IMO: International Mathematical Olympiad.
Kiều Tích bị dọa đến mức nuốt một ngụm lớn nước miếng.
Giỏi, thật sự quá giỏi rồi... Đây là ý nghĩ duy nhất hiện ra trong đầu Kiều Tích lúc này.
Cô đương nhiên biết cuộc thi IMO này.
Trường Tây Kinh Nhất Trung ở quê cô, cũng chính là trường trung học tốt nhất toàn khu Tây Bắc, thế mà hơn 10 năm qua, Tây Kinh Nhất Trung cũng mới chỉ có duy nhất một chiếc huy chương Bạc mà thôi.
Vị sư huynh "Huy chương Bạc" này sau đó được tuyển thẳng vào đại học P nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp lại được cử đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhiều năm qua vẫn luôn được các thầy cô giáo ở Nhất Trung nhắc đến với các học sinh khóa dưới, vì vậy cho tới tận bây giờ vị sư huynh này cũng đương nhiên trở thành một truyền kỳ trong lòng rất nhiều học sinh và thầy cô giáo ở Nhất Trung.
Thế nhưng Chúc Tâm Âm lại không cho rằng như vậy, bà trừng mắt nhìn Minh Uyển một cái, giọng nói có vài phần không vui: "Uyển Uyển."
Minh Uyển lè lưỡi, chột dạ cúi đầu, "Được rồi được rồi, con biết rồi, không uống mỗi sữa nữa."
"Không phải nói con cái này." Giọng điệu của Chúc Tâm Âm lại nghiêm khắc hơn vài phần, "Những người cùng anh con tham gia cuộc thi đều là những người rất lợi hại, không có người nào là có thể tùy tiện lấy được huy chương Vàng hết. Nói như con vừa rồi, không chỉ không tôn trọng đối thủ của anh con mà còn không tôn trọng những nỗ lực của anh con nữa."
Minh Tuấn ngồi một bên thấy thế liền nhanh chóng vỗ đầu con gái, ý muốn hòa giải: "Con còn ăn nữa! Mẹ con vừa nói gì đã nghe thấy chưa?"
Minh Uyển bất đắc dĩ gật đầu.
Rõ ràng, Minh Uyển vẫn không đồng ý với cách nghĩ của Chúc Tâm Âm, cô bé vẫn cố chấp cho rằng anh của mình rất lợi hại.
Về phần Kiều Tích, cô và Minh Uyển có ý kiến hoàn toàn giống nhau.
Theo cô thấy thì, ngoài mấy quốc gia đặc biệt mạnh về Toán học thì những quốc gia còn lại giống như chỉ cử một đội 6 người đến tham gia cọ xát để học hỏi thêm mà thôi, mà 6 người đó nhiều nhất cũng chỉ chọn ra từ khoảng hơn 10 vạn học sinh trung học của quốc gia đó.
Còn 6 người của đội Trung Quốc thì lại khác, 6 người này chính là những thiên tài được chọn ra từ trong ngàn vạn học sinh trung học.
Tỷ lệ là 1 trên 1 nghìn vạn.
Kiều Tích thực sự không thể nào tưởng tượng được ra, nam sinh cùng tuổi chưa từng gặp mặt này, sẽ là người như thế nào.
***
Sau khi ăn cơm xong, mọi người ra ngoài phòng khách ngồi ăn hoa quả. Chúc Tâm Âm chọn một miếng dưa vàng đưa tới trước mặt Kiều Tích, giọng nói ôn hòa: "Trước đây Tích Tích ở nhà thì kỳ nghỉ hè sẽ làm gì?"
Nghỉ hè...
Trước đây khi bố còn sống, mỗi kỳ nghỉ hè đều sẽ báo danh cho cô đi học các lớp huấn luyện, đợi đến khi bố rảnh rỗi, ông sẽ rút ra 2 tuần đưa cô đi du lịch.
Chỉ là lúc bố không còn nữa, nghỉ hè Kiều Tích đều phải ở trong cửa hàng của bác cả phụ giúp việc làm ăn.
Kiều Tích chần chừ vài giây, sau đó nói: "Chính là... ở nhà đọc sách ạ."
"Như vậy à." Chúc Tâm Âm suy nghĩ một chút, sau đó liền mạnh mẽ vang dội sắp xếp xong xuôi cho cô, "Bác Minh đã nói gì với cháu chưa? Chờ đến khi khai giảng, cháu sẽ giống như Uyển Uyển cùng học ở trường Trung học phụ thuộc... Trường Trung học phụ thuộc có trại hè cho học sinh mới, cháu cũng đi tham gia một chút nhé, vừa khéo có thể làm quen với các bạn sớm hơn."
Minh Uyển đang ngồi khoanh chân trên ghế salon chơi trò chơi, nghe thấy cuộc đối thoại của mẹ và Kiều Tích, cô bé liền để điện thoại xuống, ghé đầu lại gần------
"Mẹ, sau này chị Tiểu Kiều sẽ ở đâu?"
Câu này vừa cất lên, Chúc Tâm Âm liền không nhịn được oán hận chồng mình.
Minh Tuấn trước đó không cùng bà thương lượng nửa câu, vô thanh vô tức đã đem tiểu cô nương về đây, như là rất sợ bà phản đối vậy.
Bây giờ thì hay rồi, không phải việc gì cũng rơi xuống đầu bà à.
Lúc này trong đầu bà hoàn toàn chẳng có chuẩn bị gì cả, người nào không biết còn tưởng bà cố ý muốn lạnh nhạt, không tiếp đón tiểu cô nương kia.
Không đợi Chúc Tâm Âm mở miệng, Minh Uyển đã giành nói trước: "Mẹ, để chị Tiểu Kiều ở phòng bên cạnh phòng con được không?"
Chúc Tâm Âm nhìn con gái một cái, giọng nói khiển trách: "Ở phòng bên cạnh con sẽ bị con làm phiền đến chết."
Minh Uyển thề son sắt: "Con đảm bảo sẽ không đi làm phiền chị Tiểu Kiều!"
Chúc Tâm Âm suy nghĩ một chút, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Kiều Tích, kiên nhẫn giải thích cho cô: "Những phòng khác còn cần dọn dẹp một chút, đêm nay cháu cứ ở tạm phòng bên cạnh phòng Uyển Uyển nhé, chờ ngày mai cháu có thể chọn lại một phòng mà mình thích để ở, được không?"
Bác gái Chúc hỏi như vậy khiến Kiều Tích có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng nhiều hơn một chút vẫn là cảm giác sợ hãi, ngay lập tức vội vàng nói: "Không cần phải chọn lại đâu ạ, cháu ở phòng bên cạnh phòng Uyển Uyển là rất tốt rồi ạ!"
Ăn hoa quả xong, Chúc Tâm Âm liền dẫn Kiều Tích lên phòng.
Căn phòng rất lớn, chỉ là trong đó trang trí rất đơn giản, thiết bị được lắp đặt cũng theo phong cách đơn giản hóa. Màu chủ đạo của căn phòng là ba màu trắng đen xám, gần cửa sổ sát đất có một giá sách cực lớn được đặt dựa vào tường, trên giá cũng để rất nhiều sách với những nội dung thể loại khác nhau.
Chúc Tâm Âm giải thích với cô: "Phòng này trước kia là phòng của anh trai Uyển Uyển, sau đó nó chê Uyển Uyển ầm ĩ, liền chuyển đến phòng ở đầu bên kia ở. Đồ của thằng bé còn chưa chuyển hết, những quyển sách kia đều là của nó. Cháu cứ ở tạm vài ngày nhé, đợi đến cuối tuần bác tìm người đến dọn giá sách đi."
Kiều Tích cắn cắn môi.
Cô rất rõ ràng tình cảnh bây giờ của mình, sau khi bố qua đời, cô vẫn luôn nay đây mai đó, lúc ở nhà bác lúc ở nhà chú.
Lúc ở nhà chú ba, cô còn có thể ngủ trên một cái giường nhỏ trong phòng em gái họ, thế nhưng nếu đến phiên đến nhà bác cả ở thì cô cũng chỉ có thể trải chiếu nằm ngủ trên đất trong phòng chị họ thôi.
Bây giờ gia đình bác Minh có thể cho cô một căn phòng an ổn để cô có chỗ nương mình, điều này đối với cô đã là một sự may mắn lớn lao rồi.
Huống chi, Kiều Tích biết, chính mình tùy tiện vào ở Minh gia đã quấy rầy đến bác gái Chúc rất nhiều rồi, lúc này sao có thể không biết xấu hổ mà lại đi làm phiền bà chứ?
Nhận ra điều này, cô vội vàng mở miệng nói: "Bác gái, căn phòng này rất lớn, giá sách để ở chỗ này cũng không sao cả, không cần phải để ý đến cháu đâu ạ."
"Đứa bé ngốc," Chúc Tâm Âm nhìn cô, oán trách thở dài, tuy rằng vẫn là giọng nói nhã nhặn thế những ánh mắt nhìn Kiều Tích đã hơi hơi thay đổi.
Dừng vài giây, Chúc Tâm Âm liền lên tiếng, lúc này bà dùng giọng nói giống như không cho phép người đối diện phác bác: "Giá sách để ở đây khiến căn phòng không được đẹp lắm. Đồ dùng trong phòng cũng toàn là đồ dùng của con trai, nên đổi một chút... Cuối tuần bác sẽ bảo Tiểu Trương lái xe đưa cháu ra ngoài chọn một chút đồ dùng trong phòng mà cháu thích."
Nói xong Chúc Tâm Âm liền đi ra khỏi phòng, để lại Kiều Tích một mình ở trong phòng.
Kiều Tích mờ mịt đứng tại chỗ, có vài phần không biết phải làm sao.
Cô cũng không biết mình nói sai cái gì, sao lại khiến cho bác gái Chúc tức giận.
Thật ra trước đây cô không như thế này.
Kiều Tích ôm đùi ngồi ở cuối giường, đột nhiên cũng có chút khó chịu.
Lúc bố còn sống, cô chưa bao giờ biết, hóa ra một ánh mắt, một nụ cười mỉm của người khác cũng có thể kín đáo ẩn chứa những hàm nghĩa phong phú khác.
Sau này, những ngày đi ăn nhờ ở đậu đã tôi luyện cô trở thành một người có bản lĩnh quan sát sắc mắt của người khác.
Nhưng mà vừa rồi, cô vẫn không biết tại sao bác gái Chúc lại tức giận.
Lúc trước, mỗi khi các thím và bác gái tức giận, cô đều hiểu rõ ràng lý do tại sao họ lại tức giận.
Dù sao thì bất cứ việc gì cũng đều sẽ có lý do.
Có lẽ là bởi vì trong trường học mới phát sách phụ đạo, cần nộp tiền, có lẽ là bởi vì vóc dáng cô cao, quần áo cũ của mấy chị em họ cô mặc không vừa, cần phải mua mới.
Hay có lẽ bởi vì...
Kiều Tích cắn môi dưới: Cô biết rồi.
Không phải nguyên nhân nào cả, chỉ là bác gái Chúc không muốn để cho cô cùng con trai bác ấy có chút tiếp xúc nào với nhau, thế nên mới phải dọn hết những đồ cũ còn lại trong căn phòng này đi.
Thật ra... Kiều Tích cũng không phải là chưa gặp qua cách cư xử như vậy.
Chỉ là lúc này, không hiểu sao cô cảm thấy có chút khổ sở hơn mọi lần một chút.
Kiều Tích hít hít mũi, gắng hết sức để những giọt nước trong hốc mắt không chảy xuống.
Đối với bác gái Chúc mà nói, cô chẳng qua chỉ là một người xa lạ.
Đối với người xa lạ có lòng phòng bị là chuyện rất bình thường.
"Chị Tiểu Kiều!" Kiều Tích còn đang ngây ngô ngồi nghĩ linh tinh, đột nhiên có một cái đầu thò vào ở cửa.
Là Uyển Uyển.
Minh Uyển nồng nhiệt mời cô đến phòng cô bé cùng nhau xem hoạt hình, đối với khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười sáng rỡ kia, Kiều Tích không thể nói ra lời nói rằng bản thân mình không thích xem hoạt hình.
Chỉ là chẳng được bao lâu, Kiều Tích liền hiểu được dụng ý của Uyển Uyển.
Khoảng 8 giờ tối, điện thoại để ở trên bàn của Minh Uyển rung lên mấy tiếng, một tin nhắn được gửi đến.
Là một hình ảnh.
Người gửi: Minh Ngật.
Minh Uyển ôm cánh tay Kiều Tích, chỉ còn nước chưa kêu trời trách đất-----
"Anh em trước khi đi đã sắp xếp bài tập cho em làm, thế nhưng em đều đi chép đáp án rồi gửi cho anh ấy! Anh ấy phát hiện ra nên bây giờ toàn gửi tin nhắn rồi bắt em làm luôn để gửi, em chắc chắn sẽ không làm được đâu! Chị Tiểu Kiều, chị không phải là Trạng Nguyên sao? Bài này đối với chị khẳng định là rất đơn giản, chị cứu em với, cứu em với!"
Kiều Tích ngây người một lát, sau đó mới nói: "Anh, anh em không phải đang phải tham gia cuộc thi sao? Sao lại có thời gian..."
"Có có!" Minh Uyển lệ rơi đầy mặt cắt ngang lời nói của cô, "Anh ấy chính là biến thái! Dù cho chỉ được nghỉ 30 phút giữa thời gian gian làm bài thi anh ấy cũng phải nhận được đáp án của em!"
Thật sự, thật sự là hung dữ mà.
Kiều Tích lại một lần nữa bị giật mình.
"Thế nhưng..." Thanh âm của Kiều Tích thập phần lo lắng, "Nếu như chị giúp em làm..."
Thế không phải là nói dối sao?
"Chị mau cứu em!" Minh Uyển lắc lắc cánh tay của cô, "Ngay bây giờ, đi mà!"
Trong khi hai người còn đang giằng co, điện thoại của Minh Uyển lần thứ hai rung lên.
Tin nhắn mới-----
"10 phút."
"A a a a a!" Minh Uyển sơ đến mức vừa ôm vừa lắc Kiều Tích, "Còn lại 9 phút thôi! Chị Tiểu Kiều, chị mau nhìn đề bài đi!"
Kiều Tích bị cô bé lắc một trận choảng váng hết đầu óc, cứ như vậy không trâu bắt chó đi cày, tiếp nhận điện thoại, mở hình ảnh ra.
"Thế nào thế nào?" Minh Uyển ở bên cạnh thập phần khẩn trương, "10 phút có thể làm được không?"
Kiều Tích có chút chần chờ: "Chị hình như sẽ không..."
Đề bài trong hình ảnh chính là một bài chứng minh hình học.
Thành tích Toán học của Kiều Tích rất tốt không sai, thế nhưng cô biết đó là do mức độ khó của môn Toán ở sơ trung (*) cũng bình thường, chỉ cần luyện tập nhiều thì gần như có thể làm được tất cả các bài.
(*) sơ trung: cấp 2 bên VN đó, còn trung học là cấp 3, mình để lá sơ trung với trung học nhé!
Nhưng... đề bài trước mặt này, cô thật sự không có chút phương hướng làm bài nào hết.
Minh Uyển ở một bên oa oa kêu to: "Chị Tiểu Kiều, chị không phải Trạng Nguyên sao? Sao lại không làm được? Em xong đời rồi, xong đợi rồi!"
"Bởi vì tài liệu giảng dạy khác nhau... Chị chưa từng làm qua loại bài tập này." Kiều Tích thở dài một hơi, "Em đừng nói chuyện, để chị suy nghĩ."
Cô nói xong liền cầm bút, bắt đầu vẽ hình tính toán trên giấy nháp.
10 phút...
20 phút...
Mãi đến khi nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Kiều Tích mới đẩy điện thoại trước mắt ra, ở trong một đống giấy nháp chằng chịt lấy ra một tờ giấy nhỏ.
Cô thở phào một hơi, "Đây là cách chứng minh."
Minh Uyển như nhặt được vật quý báu, vội vàng đem cách chứng minh chép lại rồi chụp ảnh gửi cho anh trai.
Suy nghĩ một chút, cô liền đánh thêm một dòng chữ nữa-------
"Tuy rằng mất thời gian hơi lâu, nhưng đều là tự em suy nghĩ được đấy!"
Kiều Tích cảm thấy lừa gạt người khác như thế thật sự không được tốt lắm, huống chi...
Anh trai của Uyển Uyển có vẻ rất hung dữ, mới chỉ nghe thôi mà cô đã cảm thấy sợ hãi rồi.
"Nhỡ đâu..."
Không đợi Kiều Tích nói nốt câu "Nhỡ đâu bị phát hiện thì làm sao bây giờ" ra khỏi miệng, điện thoại của Minh Uyển đột nhiên thông báo có người gọi đến,
Tên người gọi trên màn hình chính là Minh Ngật.
Lúc này đã làm xong bài, Minh Uyển không hề có gánh nặng trong lòng liền ngay lập tức nhận máy, giọng nói còn là rất đắc ý----
"Anh xem! Em đã nói là em có đọc sách mà! Anh còn không tin!"
"Gửi nhầm rồi!" Trong điện thoại thoáng vang lên một giọng nam trầm thấp, thanh âm có chút lạnh, "Đề bài anh vừa gửi là đề huấn luyện của bọn anh."
Minh Uyển: "..."
Kiều Tích: ... ...
"Thế nên..." Thanh âm đầu bên kia của điện thoại trước sau như một không có chút thay đổi gì, thế nhưng vào tai hai người bên này thì lại giống như đang nghe được tiếng nói kinh khủng của đại ma vương vậy, "Là ai giúp em làm bài?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phương thức gặp gỡ mới của các học bá.
Vì nữ chính và em gái mặc niệm 3 giây.
Còn nữa, thủ trưởng phu nhân là người rất tốt luôn ~
Chương này vẫn là phát 200 bao lì xì nhé ~
Tiểu Vũ: Định là cuối tuần up 1 lúc 3 chương luôn, thế nhưng mọi người yêu thương mình nhiều như thế vì vậy mình up trước một chương cảm ơn mọi người nè!!! Yêu mọi người nhiều nhiều nhiều. Còn 2 chương nữa, hẹn mọi người cuối tuần nhé!
Chương 2:
Đến giờ ăn cơm, Chúc Tâm Âm gọi hai cô bé ở trên tầng xuống ăn cơm.
Thức ăn đã được đặt gọn gàng trên bàn, bốn người ngồi xuống, Chúc Tâm Âm dịu dàng mở miệng nói: "Tích Tích, đừng ngại, cứ coi như đang ở nhà mình nhé."
Minh Tuấn cũng vừa cầm đũa vừa hướng Kiều Tích nói: "Tích Tích, cháu ăn nhiều một chút, cơ thể còn đang phát triển, sao có thể gầy như thế được?"
Nói xong còn nhướn nhướn lông mày, ý bảo cô nhìn thiếu nữ đang ngồi gặm xương bên cạnh một chút, thanh âm mang thêm vài phần ý cười: "Thấy không? Nó ăn như thế cơ mà, cháu học nó nhiều một chút!"
Kiều Tích vốn dĩ còn rất khẩn trương, tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, lúc này nghe Minh Tuấn nói một câu trêu đùa liền lập tức cười khúc khích.
Minh Uyển vẫn không hiểu gì, đợi đến lúc gặm xong miếng xương mới hậu tri hậu giác phát hiện ra có gì có sai sai, ngay lập tức thẹn quá hóa giận nói: "Bố!"
Minh Tuấn nín cười ho nhẹ một tiếng, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, giọng nói hơi trầm xuống: "Anh con đâu? Tiểu tử thối này sao suốt ngày chạy ra ngoài thế hả?"
"Nói linh tinh gì đấy?" Chúc Tâm Âm trừng mắt nhìn ông, "Chuyện của con anh nửa điểm cũng không thèm quan tâm, cái gì cũng phải để em nói với anh? Con nó tuần này đi Zurich tham gia thi đấu!"
Nghe vợ nói xong, Minh Tuấn mới phản ứng được.
Trách nhầm con trai, Minh Tuấn có chút ngượng ngùng, "Anh nhớ thành tháng 6 nó mới đi thi... Để một mình nó đi à? Không ai đi cùng sao?"
Minh Uyển đang ríu ra rít rít nhanh chóng xen mồm nói: "Cả nước có tất cả 6 người dự thi, anh lần này đi Thụy Sĩ có thầy Giang dẫn đội!"
Cô bé nói xong liền quay đầu nhìn Kiều Tích nói: "Chị Tiểu Kiều, em nói với chị nhé, anh em rất rất lợi hại đó! Anh ấy lần này đi là tham gia kỳ thi IMO (*) đấy, IMO chị biết không? Chính là cuộc thi Olympic Toán học quốc tế đó! Anh em thông minh như vậy, lần này nhất định có thể dễ dàng lấy được Huy chương vàng!"
(*) IMO: International Mathematical Olympiad.
Kiều Tích bị dọa đến mức nuốt một ngụm lớn nước miếng.
Giỏi, thật sự quá giỏi rồi... Đây là ý nghĩ duy nhất hiện ra trong đầu Kiều Tích lúc này.
Cô đương nhiên biết cuộc thi IMO này.
Trường Tây Kinh Nhất Trung ở quê cô, cũng chính là trường trung học tốt nhất toàn khu Tây Bắc, thế mà hơn 10 năm qua, Tây Kinh Nhất Trung cũng mới chỉ có duy nhất một chiếc huy chương Bạc mà thôi.
Vị sư huynh "Huy chương Bạc" này sau đó được tuyển thẳng vào đại học P nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp lại được cử đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhiều năm qua vẫn luôn được các thầy cô giáo ở Nhất Trung nhắc đến với các học sinh khóa dưới, vì vậy cho tới tận bây giờ vị sư huynh này cũng đương nhiên trở thành một truyền kỳ trong lòng rất nhiều học sinh và thầy cô giáo ở Nhất Trung.
Thế nhưng Chúc Tâm Âm lại không cho rằng như vậy, bà trừng mắt nhìn Minh Uyển một cái, giọng nói có vài phần không vui: "Uyển Uyển."
Minh Uyển lè lưỡi, chột dạ cúi đầu, "Được rồi được rồi, con biết rồi, không uống mỗi sữa nữa."
"Không phải nói con cái này." Giọng điệu của Chúc Tâm Âm lại nghiêm khắc hơn vài phần, "Những người cùng anh con tham gia cuộc thi đều là những người rất lợi hại, không có người nào là có thể tùy tiện lấy được huy chương Vàng hết. Nói như con vừa rồi, không chỉ không tôn trọng đối thủ của anh con mà còn không tôn trọng những nỗ lực của anh con nữa."
Minh Tuấn ngồi một bên thấy thế liền nhanh chóng vỗ đầu con gái, ý muốn hòa giải: "Con còn ăn nữa! Mẹ con vừa nói gì đã nghe thấy chưa?"
Minh Uyển bất đắc dĩ gật đầu.
Rõ ràng, Minh Uyển vẫn không đồng ý với cách nghĩ của Chúc Tâm Âm, cô bé vẫn cố chấp cho rằng anh của mình rất lợi hại.
Về phần Kiều Tích, cô và Minh Uyển có ý kiến hoàn toàn giống nhau.
Theo cô thấy thì, ngoài mấy quốc gia đặc biệt mạnh về Toán học thì những quốc gia còn lại giống như chỉ cử một đội 6 người đến tham gia cọ xát để học hỏi thêm mà thôi, mà 6 người đó nhiều nhất cũng chỉ chọn ra từ khoảng hơn 10 vạn học sinh trung học của quốc gia đó.
Còn 6 người của đội Trung Quốc thì lại khác, 6 người này chính là những thiên tài được chọn ra từ trong ngàn vạn học sinh trung học.
Tỷ lệ là 1 trên 1 nghìn vạn.
Kiều Tích thực sự không thể nào tưởng tượng được ra, nam sinh cùng tuổi chưa từng gặp mặt này, sẽ là người như thế nào.
***
Sau khi ăn cơm xong, mọi người ra ngoài phòng khách ngồi ăn hoa quả. Chúc Tâm Âm chọn một miếng dưa vàng đưa tới trước mặt Kiều Tích, giọng nói ôn hòa: "Trước đây Tích Tích ở nhà thì kỳ nghỉ hè sẽ làm gì?"
Nghỉ hè...
Trước đây khi bố còn sống, mỗi kỳ nghỉ hè đều sẽ báo danh cho cô đi học các lớp huấn luyện, đợi đến khi bố rảnh rỗi, ông sẽ rút ra 2 tuần đưa cô đi du lịch.
Chỉ là lúc bố không còn nữa, nghỉ hè Kiều Tích đều phải ở trong cửa hàng của bác cả phụ giúp việc làm ăn.
Kiều Tích chần chừ vài giây, sau đó nói: "Chính là... ở nhà đọc sách ạ."
"Như vậy à." Chúc Tâm Âm suy nghĩ một chút, sau đó liền mạnh mẽ vang dội sắp xếp xong xuôi cho cô, "Bác Minh đã nói gì với cháu chưa? Chờ đến khi khai giảng, cháu sẽ giống như Uyển Uyển cùng học ở trường Trung học phụ thuộc... Trường Trung học phụ thuộc có trại hè cho học sinh mới, cháu cũng đi tham gia một chút nhé, vừa khéo có thể làm quen với các bạn sớm hơn."
Minh Uyển đang ngồi khoanh chân trên ghế salon chơi trò chơi, nghe thấy cuộc đối thoại của mẹ và Kiều Tích, cô bé liền để điện thoại xuống, ghé đầu lại gần------
"Mẹ, sau này chị Tiểu Kiều sẽ ở đâu?"
Câu này vừa cất lên, Chúc Tâm Âm liền không nhịn được oán hận chồng mình.
Minh Tuấn trước đó không cùng bà thương lượng nửa câu, vô thanh vô tức đã đem tiểu cô nương về đây, như là rất sợ bà phản đối vậy.
Bây giờ thì hay rồi, không phải việc gì cũng rơi xuống đầu bà à.
Lúc này trong đầu bà hoàn toàn chẳng có chuẩn bị gì cả, người nào không biết còn tưởng bà cố ý muốn lạnh nhạt, không tiếp đón tiểu cô nương kia.
Không đợi Chúc Tâm Âm mở miệng, Minh Uyển đã giành nói trước: "Mẹ, để chị Tiểu Kiều ở phòng bên cạnh phòng con được không?"
Chúc Tâm Âm nhìn con gái một cái, giọng nói khiển trách: "Ở phòng bên cạnh con sẽ bị con làm phiền đến chết."
Minh Uyển thề son sắt: "Con đảm bảo sẽ không đi làm phiền chị Tiểu Kiều!"
Chúc Tâm Âm suy nghĩ một chút, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Kiều Tích, kiên nhẫn giải thích cho cô: "Những phòng khác còn cần dọn dẹp một chút, đêm nay cháu cứ ở tạm phòng bên cạnh phòng Uyển Uyển nhé, chờ ngày mai cháu có thể chọn lại một phòng mà mình thích để ở, được không?"
Bác gái Chúc hỏi như vậy khiến Kiều Tích có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng nhiều hơn một chút vẫn là cảm giác sợ hãi, ngay lập tức vội vàng nói: "Không cần phải chọn lại đâu ạ, cháu ở phòng bên cạnh phòng Uyển Uyển là rất tốt rồi ạ!"
Ăn hoa quả xong, Chúc Tâm Âm liền dẫn Kiều Tích lên phòng.
Căn phòng rất lớn, chỉ là trong đó trang trí rất đơn giản, thiết bị được lắp đặt cũng theo phong cách đơn giản hóa. Màu chủ đạo của căn phòng là ba màu trắng đen xám, gần cửa sổ sát đất có một giá sách cực lớn được đặt dựa vào tường, trên giá cũng để rất nhiều sách với những nội dung thể loại khác nhau.
Chúc Tâm Âm giải thích với cô: "Phòng này trước kia là phòng của anh trai Uyển Uyển, sau đó nó chê Uyển Uyển ầm ĩ, liền chuyển đến phòng ở đầu bên kia ở. Đồ của thằng bé còn chưa chuyển hết, những quyển sách kia đều là của nó. Cháu cứ ở tạm vài ngày nhé, đợi đến cuối tuần bác tìm người đến dọn giá sách đi."
Kiều Tích cắn cắn môi.
Cô rất rõ ràng tình cảnh bây giờ của mình, sau khi bố qua đời, cô vẫn luôn nay đây mai đó, lúc ở nhà bác lúc ở nhà chú.
Lúc ở nhà chú ba, cô còn có thể ngủ trên một cái giường nhỏ trong phòng em gái họ, thế nhưng nếu đến phiên đến nhà bác cả ở thì cô cũng chỉ có thể trải chiếu nằm ngủ trên đất trong phòng chị họ thôi.
Bây giờ gia đình bác Minh có thể cho cô một căn phòng an ổn để cô có chỗ nương mình, điều này đối với cô đã là một sự may mắn lớn lao rồi.
Huống chi, Kiều Tích biết, chính mình tùy tiện vào ở Minh gia đã quấy rầy đến bác gái Chúc rất nhiều rồi, lúc này sao có thể không biết xấu hổ mà lại đi làm phiền bà chứ?
Nhận ra điều này, cô vội vàng mở miệng nói: "Bác gái, căn phòng này rất lớn, giá sách để ở chỗ này cũng không sao cả, không cần phải để ý đến cháu đâu ạ."
"Đứa bé ngốc," Chúc Tâm Âm nhìn cô, oán trách thở dài, tuy rằng vẫn là giọng nói nhã nhặn thế những ánh mắt nhìn Kiều Tích đã hơi hơi thay đổi.
Dừng vài giây, Chúc Tâm Âm liền lên tiếng, lúc này bà dùng giọng nói giống như không cho phép người đối diện phác bác: "Giá sách để ở đây khiến căn phòng không được đẹp lắm. Đồ dùng trong phòng cũng toàn là đồ dùng của con trai, nên đổi một chút... Cuối tuần bác sẽ bảo Tiểu Trương lái xe đưa cháu ra ngoài chọn một chút đồ dùng trong phòng mà cháu thích."
Nói xong Chúc Tâm Âm liền đi ra khỏi phòng, để lại Kiều Tích một mình ở trong phòng.
Kiều Tích mờ mịt đứng tại chỗ, có vài phần không biết phải làm sao.
Cô cũng không biết mình nói sai cái gì, sao lại khiến cho bác gái Chúc tức giận.
Thật ra trước đây cô không như thế này.
Kiều Tích ôm đùi ngồi ở cuối giường, đột nhiên cũng có chút khó chịu.
Lúc bố còn sống, cô chưa bao giờ biết, hóa ra một ánh mắt, một nụ cười mỉm của người khác cũng có thể kín đáo ẩn chứa những hàm nghĩa phong phú khác.
Sau này, những ngày đi ăn nhờ ở đậu đã tôi luyện cô trở thành một người có bản lĩnh quan sát sắc mắt của người khác.
Nhưng mà vừa rồi, cô vẫn không biết tại sao bác gái Chúc lại tức giận.
Lúc trước, mỗi khi các thím và bác gái tức giận, cô đều hiểu rõ ràng lý do tại sao họ lại tức giận.
Dù sao thì bất cứ việc gì cũng đều sẽ có lý do.
Có lẽ là bởi vì trong trường học mới phát sách phụ đạo, cần nộp tiền, có lẽ là bởi vì vóc dáng cô cao, quần áo cũ của mấy chị em họ cô mặc không vừa, cần phải mua mới.
Hay có lẽ bởi vì...
Kiều Tích cắn môi dưới: Cô biết rồi.
Không phải nguyên nhân nào cả, chỉ là bác gái Chúc không muốn để cho cô cùng con trai bác ấy có chút tiếp xúc nào với nhau, thế nên mới phải dọn hết những đồ cũ còn lại trong căn phòng này đi.
Thật ra... Kiều Tích cũng không phải là chưa gặp qua cách cư xử như vậy.
Chỉ là lúc này, không hiểu sao cô cảm thấy có chút khổ sở hơn mọi lần một chút.
Kiều Tích hít hít mũi, gắng hết sức để những giọt nước trong hốc mắt không chảy xuống.
Đối với bác gái Chúc mà nói, cô chẳng qua chỉ là một người xa lạ.
Đối với người xa lạ có lòng phòng bị là chuyện rất bình thường.
"Chị Tiểu Kiều!" Kiều Tích còn đang ngây ngô ngồi nghĩ linh tinh, đột nhiên có một cái đầu thò vào ở cửa.
Là Uyển Uyển.
Minh Uyển nồng nhiệt mời cô đến phòng cô bé cùng nhau xem hoạt hình, đối với khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười sáng rỡ kia, Kiều Tích không thể nói ra lời nói rằng bản thân mình không thích xem hoạt hình.
Chỉ là chẳng được bao lâu, Kiều Tích liền hiểu được dụng ý của Uyển Uyển.
Khoảng 8 giờ tối, điện thoại để ở trên bàn của Minh Uyển rung lên mấy tiếng, một tin nhắn được gửi đến.
Là một hình ảnh.
Người gửi: Minh Ngật.
Minh Uyển ôm cánh tay Kiều Tích, chỉ còn nước chưa kêu trời trách đất-----
"Anh em trước khi đi đã sắp xếp bài tập cho em làm, thế nhưng em đều đi chép đáp án rồi gửi cho anh ấy! Anh ấy phát hiện ra nên bây giờ toàn gửi tin nhắn rồi bắt em làm luôn để gửi, em chắc chắn sẽ không làm được đâu! Chị Tiểu Kiều, chị không phải là Trạng Nguyên sao? Bài này đối với chị khẳng định là rất đơn giản, chị cứu em với, cứu em với!"
Kiều Tích ngây người một lát, sau đó mới nói: "Anh, anh em không phải đang phải tham gia cuộc thi sao? Sao lại có thời gian..."
"Có có!" Minh Uyển lệ rơi đầy mặt cắt ngang lời nói của cô, "Anh ấy chính là biến thái! Dù cho chỉ được nghỉ 30 phút giữa thời gian gian làm bài thi anh ấy cũng phải nhận được đáp án của em!"
Thật sự, thật sự là hung dữ mà.
Kiều Tích lại một lần nữa bị giật mình.
"Thế nhưng..." Thanh âm của Kiều Tích thập phần lo lắng, "Nếu như chị giúp em làm..."
Thế không phải là nói dối sao?
"Chị mau cứu em!" Minh Uyển lắc lắc cánh tay của cô, "Ngay bây giờ, đi mà!"
Trong khi hai người còn đang giằng co, điện thoại của Minh Uyển lần thứ hai rung lên.
Tin nhắn mới-----
"10 phút."
"A a a a a!" Minh Uyển sơ đến mức vừa ôm vừa lắc Kiều Tích, "Còn lại 9 phút thôi! Chị Tiểu Kiều, chị mau nhìn đề bài đi!"
Kiều Tích bị cô bé lắc một trận choảng váng hết đầu óc, cứ như vậy không trâu bắt chó đi cày, tiếp nhận điện thoại, mở hình ảnh ra.
"Thế nào thế nào?" Minh Uyển ở bên cạnh thập phần khẩn trương, "10 phút có thể làm được không?"
Kiều Tích có chút chần chờ: "Chị hình như sẽ không..."
Đề bài trong hình ảnh chính là một bài chứng minh hình học.
Thành tích Toán học của Kiều Tích rất tốt không sai, thế nhưng cô biết đó là do mức độ khó của môn Toán ở sơ trung (*) cũng bình thường, chỉ cần luyện tập nhiều thì gần như có thể làm được tất cả các bài.
(*) sơ trung: cấp 2 bên VN đó, còn trung học là cấp 3, mình để lá sơ trung với trung học nhé!
Nhưng... đề bài trước mặt này, cô thật sự không có chút phương hướng làm bài nào hết.
Minh Uyển ở một bên oa oa kêu to: "Chị Tiểu Kiều, chị không phải Trạng Nguyên sao? Sao lại không làm được? Em xong đời rồi, xong đợi rồi!"
"Bởi vì tài liệu giảng dạy khác nhau... Chị chưa từng làm qua loại bài tập này." Kiều Tích thở dài một hơi, "Em đừng nói chuyện, để chị suy nghĩ."
Cô nói xong liền cầm bút, bắt đầu vẽ hình tính toán trên giấy nháp.
10 phút...
20 phút...
Mãi đến khi nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Kiều Tích mới đẩy điện thoại trước mắt ra, ở trong một đống giấy nháp chằng chịt lấy ra một tờ giấy nhỏ.
Cô thở phào một hơi, "Đây là cách chứng minh."
Minh Uyển như nhặt được vật quý báu, vội vàng đem cách chứng minh chép lại rồi chụp ảnh gửi cho anh trai.
Suy nghĩ một chút, cô liền đánh thêm một dòng chữ nữa-------
"Tuy rằng mất thời gian hơi lâu, nhưng đều là tự em suy nghĩ được đấy!"
Kiều Tích cảm thấy lừa gạt người khác như thế thật sự không được tốt lắm, huống chi...
Anh trai của Uyển Uyển có vẻ rất hung dữ, mới chỉ nghe thôi mà cô đã cảm thấy sợ hãi rồi.
"Nhỡ đâu..."
Không đợi Kiều Tích nói nốt câu "Nhỡ đâu bị phát hiện thì làm sao bây giờ" ra khỏi miệng, điện thoại của Minh Uyển đột nhiên thông báo có người gọi đến,
Tên người gọi trên màn hình chính là Minh Ngật.
Lúc này đã làm xong bài, Minh Uyển không hề có gánh nặng trong lòng liền ngay lập tức nhận máy, giọng nói còn là rất đắc ý----
"Anh xem! Em đã nói là em có đọc sách mà! Anh còn không tin!"
"Gửi nhầm rồi!" Trong điện thoại thoáng vang lên một giọng nam trầm thấp, thanh âm có chút lạnh, "Đề bài anh vừa gửi là đề huấn luyện của bọn anh."
Minh Uyển: "..."
Kiều Tích: ... ...
"Thế nên..." Thanh âm đầu bên kia của điện thoại trước sau như một không có chút thay đổi gì, thế nhưng vào tai hai người bên này thì lại giống như đang nghe được tiếng nói kinh khủng của đại ma vương vậy, "Là ai giúp em làm bài?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phương thức gặp gỡ mới của các học bá.
Vì nữ chính và em gái mặc niệm 3 giây.
Còn nữa, thủ trưởng phu nhân là người rất tốt luôn ~
Chương này vẫn là phát 200 bao lì xì nhé ~
Tiểu Vũ: Định là cuối tuần up 1 lúc 3 chương luôn, thế nhưng mọi người yêu thương mình nhiều như thế vì vậy mình up trước một chương cảm ơn mọi người nè!!! Yêu mọi người nhiều nhiều nhiều. Còn 2 chương nữa, hẹn mọi người cuối tuần nhé!
Bình luận facebook