Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-35
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 31
Jen sau khi nghe được cuộc gọi khẩn cấp của Cố Duật liền quay đầu lái trở về Cố gia .
Chợt cô nhận ra một điều , một điều mà cô không chú ý đó là bệnh tâm thần phân liệt có thể dễ dàng phát hiện , nhưng bệnh đa nhân cách rất khó có thể phát hiện .
Cuộc gọi vừa rồi chắc chắn có liên quan tới bệnh tình chuyển biến của Lộ Khiết .
Tới Cố gia , Jen hấp tấp đi lên phòng ngủ , đập vào mắt cô là cảnh Cố Duật mệt mỏi ngồi bên cạnh Lộ Khiết .
" Có chuyện gì xảy ra ? "
Nghe được tiếng của Jen , Cố Duật như gặp được vị cứu tinh , đứng dậy giọng lo lắng hỏi Jen .
" Lúc sáng , khi cô đến xem bệnh tình của cô ấy , cô nói mọi thứ vẫn còn an toàn mà ?
Tại sao bây giờ cô ấy thành ra như vậy ? Vừa nãy cô ấy tỉnh dậy cứ như đổi thành một người khác , cô ấy còn đau đớn ôm đầu gào thét thảm thiết , rốt cuộc cô ấy bị làm sao ? "
Jen nhíu mày nhìn chăm chăm Lộ Khiết đang bất tỉnh , giọng điềm tĩnh cất lên , giống như mang Cố Duật quăng vào bắc cực , khiến cả thân thể anh lạnh lẽo cứng ngắc .
" Tôi quên chưa nói với anh một chuyện , bệnh tâm thần phân liệt rất dễ phát hiện , nhưng bệnh đa nhân cách rất khó phát hiện .
Hiện tại bệnh tình của cô ấy đã chuyển sang bệnh đa nhân cách , không phải là tâm thần phân liệt nữa , là do anh phát hiện quá trễ
Hiện tại tôi cần lập bản phương án mới , bệnh tình của cô ấy không thể chậm trễ được nữa , anh có nhiệm vụ phải chú ý tới nhất cử nhất động của cô ấy , có chuyển biến gì báo tôi ngay . "
______________________________
Một tuần sau .
Lộ Khiết vẫn như mọi khi thần thờ vô hồn ngồi bên cửa sổ , tâm trạng không còn kịch liệt như lần trước .
Điều này đặt dấu chấm hỏi lớn trong lòng của Jen và Cố Duật . Tuy cô đã điều trị khá nhiều bệnh nhân , nhưng tình trạng bệnh tình chuyển biến nhanh của Lộ Khiết , cô chỉ gặp một trong mười người mà thôi .
Còn Cố Duật , mỗi ngày đều bên cạnh chăm sóc chú ý nhất cử nhất động của Lộ Khiết , nhưng hôm nay công ty có chuyện thật sự rất quan trọng anh cần phải đến để giải quyết .
Dặn đi dặn lại quản gia phải chú ý đến phu nhân , anh mới an lòng mà tới công ty .
Quản gia nghe lời dặn dò của Cố Duật , bước lên phòng ngủ lại thấy Lộ Khiết ngồi thẫn thờ vô hồn bên cửa sổ .
Ông đi đến bên cạnh cất tiếng cung kính hỏi .
" Phu nhân cô muốn ăn gì chưa ? Để tôi mang lên "
Ánh mắt Lộ Khiết rời khỏi bầu trời chuyển đến khuôn mặt già nua của quản gia cất tiếng lạnh nhạt nói .
" Tôi muốn ăn trái cây , ông mang trái cây lên đây thái cho tôi ăn "
Quản gia đau lòng nhìn vào đôi mắt vô hồn không có một chút ý chí sống của cô rồi gật đầu , phu nhân phải chịu nỗi đau khốn khổ khi mất cả ba lẫn mẹ , hiện tại cô phải đau đớn chịu cảnh mất con , ông trời ơi phu nhân đã làm gì mà ông để cô ấy chịu đau khổ như vậy ? .
Quản gia mang trái cây lên thái cho cô ăn , Lộ Khiết vẫn rất điềm tĩnh , nhưng chỉ trừ đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào con dao đang nằm trong tay quản gia .
Trong đầy xoẹt ngang một tia sáng , cô cất giọng lạnh nhạt lên tiếng .
" Tôi muốn uống nước , ông mang nước lên đây cho tôi "
Quản gia cung kính gật đầu rồi quay lưng rời khỏi phòng ngủ , khi quản gia rời khỏi phòng ngủ , đôi mắt Lộ Khiết hiện lên tia hận thù , cầm con dao mang đến bên giường cất dưới gối nằm .
Quay lại vẫn điềm tĩnh ăn trái cây , khi quản gia mang nước lên cô lại lên tiếng .
" Mang những thứ này đi cất hết đi , ông cũng không được lên đây làm phiền tôi "
Quản gia một bụng đầy nghi vấn nhưng không dám cải lời liền mang mọi thứ rời đi .
Khi quản gia đi khỏi tầm mắt của Lộ Khiết , cô đi đến bên giường lấy con dao ra nhìn chăm chú , càng nhìn nó , trong đầu cô lại văng vẳng rõ tiếng nói của ai đó .
" Rạch nhẹ một đường đi , rạch nhẹ là cô có thể thoát khỏi cuộc sống khổ sở này "
Theo suy nghĩ bàn tay cầm dao đặt lên cổ tay dùng lực một chút , một dòng máu tươi chảy ra , lời nói lại vang lên văng vẳng .
" Mạnh một chút nữa , cô sắp thoát khỏi thế giới này rồi "
Tay cầm con dao của Lộ Khiết không ngần ngại rạch thêm một đường thật sâu , máu tươi chảy khắp ga giường , thấm đẫm màu đỏ , khiến cho người khác nhìn thấy mà lạnh cả sống lưng .
Sao cô không cảm thấy đau đớn gì cả ? Ngược lại càng cảm thấy thoải mái , thật buồn ngủ , thật muốn ngủ một giấc thật sâu . Lời nói lại vang lên kèm theo tiếng cười man rợ .
" Haha , đúng rồi cô ngủ đi , ngủ thật sâu , cô được rời khỏi cuộc sống này rồi "
Phải , ngủ thật sâu , ngủ rồi cái gì cũng không bận tâm , đau đớn , khốn khổ , bi thương , cái gì cũng không phải gánh lấy .
Ngủ thật sâu rồi cái gì cũng không cần phải quan tâm đến thù hận , cô mệt rồi , rất mệt . Nhẹ nhàng ngã xuống giường , mí mắt nặng nề nhắm lại , phải như vậy rất tốt .
Quản gia mang trái cây xuống bếp chợt nhớ ra thứ gì , liền nhìn vào rổ trái cây , lòng chợt khủng hoảng , con dao đâu mất rồi , chết tiệt .
Hấp tấp chạy lên phòng ngủ , cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt ông , chính là ga giường thấm đẫm máu tươi , màu đỏ chót làm cho cả người ông lạnh cóng , thân thể run rẩy , mồ hôi lạnh đã đổ khắp người , giọng hoảng sợ hét lên .
" Phu nhân , phu nhân "
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Gần kết cục rồi :
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 32
Cố Duật điên cuồng chạy vào bệnh viện , không bận tâm quần áo giờ đã sộc xệch thảm hại đến đâu . Mặc kệ lời nói của những người ở đây anh vẫn cứ bán sống bán chết mà chạy .
Lúc nghe quản gia báo tin anh không màng cuộc họp quan trọng ở công ty mà đã liều mạng chạy đến đây .
Lộ Khiết sao em có thể dại dột như vậy ? Tại sao lại cắt cổ tay tự tử ? Em đã mệt mỏi đến thế sao ? Anh xin em đừng có xảy ra chuyện gì , anh cầu xin em .
" Phu nhân sao rồi ? "
Cố Duật gấp ráp hỏi quản gia đang ở trước phòng phẫu thuật , hơi thở rối loạn , quần áo xộc xệch , tóc tai rối bù lên , lúc này đã không còn nhận ra Cố Duật từng kiêu ngạo oai phong nữa rồi .
" Phu ... phu nhân đã .. được đưa vào cấp cứu rồi , thiếu gia đừng lo lắng "
" Ông bảo tôi đừng lo lắng ? Tôi đã dặn dò ông cái gì ? Phải chú ý đến phu nhân , tại sao ông để mắc phải lỗi lầm này ? Ông bảo tôi đừng lo lắng sao ?
Người nằm trong đó là vợ tôi , là người con gái của tôi , là người tôi yêu nhất , ông nói tôi đừng lo lắng ? Ông chỉ cho tôi cách đừng lo lắng đi "
Cố Duật như con ác quỷ hét lên , làm cho quản gia phải sợ hãi khúm núm cả người run lẩy bẩy , chính ông cũng không muốn phu nhân đi đến bước này mà .
Cố Duật mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo , lưng dựa vào tường , nhắm mắt lại trầm tư , đã bao nhiêu lần cô phải vào đây rồi ?
Đến cả anh gần như không đếm được nữa , cái thứ mùi khử trùng này làm cho con người ta khó chịu đến mất nào ? Vậy mà anh khiến cô phải vào nơi khó chịu này , nơi chỉ cần nhớ lại cũng đau đớn tâm can .
Anh quả thật đã quá vô dụng , tình yêu sao ? Chính anh cảm thấy đó không phải là tình yêu mà là sự ích kỷ , dục vọng chiếm đoạt được che bởi cái thứ gọi là tình yêu .
Đã bao nhiêu lần cô muốn anh buông tay rồi , chính anh cũng không dám nghĩ tới , bên cạnh anh , vết thương chồng chất đè lên cô , từ thể xác đến tinh thần . Để giờ tâm lý cũng không được ổn định .
Anh đến cuối cùng đã làm cái gì ? .
___________________________
3 tiếng sau .
Đèn đỏ của phòng phẫu thuật bất ngờ tắt , tiếng giày va chạm vào sàn nhà vang lên , Cố Duật lấy lại tinh thần đứng lên , nhìn vị bác sĩ trung niên , chưa đợi anh hỏi , vị bác sĩ đã lên tiếng .
" Cô ấy mất máu rất nhiều , vết thương ở cổ tay khá sâu , không thể cầm được đồ nặng được nữa , tôi nghĩ anh nên bồi bổ cho cô ấy , còn vấn đề khi nào cô ấy tỉnh dậy tôi không thể nói , vì trong lúc cấp cứu nhịp tim của cô ấy đã ngừng đập trong tức khắc
Cô ấy dường như không có ý chí sống , vết rạch ngay cổ tay là chứng minh cho điều đó , cũng may chúng tôi cứu kịp thời , nếu không anh đã không thể gặp cô ấy lần cuối "
Vị bác sĩ có tâm luyên thuyên mãi mà không để ý đến sắc mặc đã trắng bệch của Cố Duật .
Mồ hôi lạnh chảy khắp người anh , nhịp tim cô đã có lúc ngừng rồi sao ? Cô muốn rời xa anh đến vậy sao ? Chỉ cần nghĩ đến lúc không được nhìn thấy cô thì trái tim anh cứ như bị nổ tung đau đớn .
Đẩy Lộ Khiết đến phòng bệnh , Cố Duật mệt mỏi ghé đầu mình vào gối đầu của cô , miệng lẩm bẩm .
" Lộ Khiết , em mau tỉnh dậy đi , tỉnh dậy rồi ... anh sẽ ... trả tự do cho em "
" Trả tự do cho em " năm chữ này khi nói ra khiến cổ họng anh ứ ngẹn , nước mắt không cầm cự được cũng rơi , đến cuối cùng tổn thương anh mang lại cho em quá lớn .
Để rồi giờ đây em nằm ở đây mà trừng phạt anh , tỉnh dậy mau đi , em muốn gì anh cũng đồng ý mà , chỉ cần em có thể khỏe mạnh anh đều nguyện ý .
___________________________
3 ngày sau .
Lộ Khiết vẫn một mực nhắm mắt , Jen và Cố Duật ở phòng bệnh ai nấy đều chìm trong suy nghĩ của mình .
Jen trầm tư nhìn đăm chiêu vào vết thương ở cổ tay , Lộ Khiết thật sự không muốn sống nữa rồi sao ? .
" Cố Duật , anh có biết khúc mắc trong lòng của Lộ Khiết là gì không ? "
Jen nhíu mày hỏi , với cái phương thức không chịu hợp tác của Lộ Khiết , còn lâu mới có thể vạch ra khúc mắc trong lòng cô ấy .
" Có thể chính là mất đi đứa bé "
Cố Duật nắm bàn tay trắng trẻo của Lộ Khiết , xoa nhè nhẹ rồi trả lời , ánh mắt vẫn một mực nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô .
" Tôi lại không nghĩ vậy , thứ tôi nghĩ chính là anh đã khiến cô ấy mất lòng tin ở anh , làm cô ấy tổn thương , cho nên cô ấy mới tạo một bức tường ngăn cách với anh "
Jen nhẹ nhàng đưa ra nghi vấn , mất đứa bé chỉ là một phần thôi , bao nhiêu chuyện tổn thương đè lên cô ấy , đã trở thành khúc mắc trong lòng cô ấy .
" Vậy sao ? "
Ánh mắt Cố Duật bi thương nhìn Lộ Khiết , đến cuối cùng anh phải làm gì đây , em tỉnh dậy nói cho anh biết được không ? .
Jen ở lại không bao lâu rồi rời đi , chỉ còn một mình Cố Duật ở phòng bệnh , bỗng có một cuộc điện thoại gọi cho anh .
Anh không muốn làm phiền cô , nên đi ra dãy hành lang của bệnh viện nghe máy .
Cố Duật vừa rồi khỏi phòng , Lộ Khiết đã nhẹ nhàng mở mắt , ánh mắt không có vẻ mờ mịt mà hoàn toàn tỉnh táo .
Cô gượng ngồi dậy , nhẹ nhàng bước xuống giường , chân không hề mang theo dép , bước ra khỏi phòng ngủ , đi hướng ngược lại với hướng Cố Duật đứng .
Sau khi Cố Duật nghe xong điện thoại quay về phòng bệnh , liền thấy trên giường trống rỗng , anh hoảng sợ , chạy khắp phòng bệnh tìm, kể cả nhà vệ sinh , miệng không ngừng kêu lớn .
" Lộ Khiết , Lộ Khiết em đang ở đâu ? "
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 33
Lộ Khiết thẫn thờ đứng giữa sân thượng , thân thể gầy yếu mặc đồ bệnh nhân , gió chỉ cần thổi lớn tưởng chừng cô sẽ bay đi .
Đôi mắt thẫn thờ nhìn bầu trời âm u , à không phải bầu trời âm u , chỉ là đôi mắt cô nhìn thế nào cũng thấy nó một màu đen xám . Đã cắt cổ tay tự tử nhưng vẫn không thể chết .
Haha ông trời quả là thương cô mà , đem cô từ cõi chết quay về đây , quả thật lòng thương cùa ông trời rất vô ích , tại sao ? Tại sao không để cho cô một lần nhắm mắt ngủ thật sâu ? .
Cô thật sự đã rất tuyệt vọng với thế giới này , ba mẹ mất , Thẩm gia tan nát , ngay cả đứa bé cô cũng không thể giữ được , vậy hỏi trên thế giới này còn gì để cô luyến tiếc ?
Tình yêu sao ? Tình yêu của anh quá cao thượng cô không thể gánh nổi , thù hận sao ? Thù hận của anh quá nặng nề cô cũng không thể gánh nổi .
Cái gì mà muốn bù đắp ? Cái gì mà muốn chăm sóc , toàn là lừa mình dối người , trái tim cô giờ đây hoàn toàn đã trống rỗng , một chút ấm áp cũng chẳng tồn tại , chỉ còn lạnh lẽo để lại .
Tâm can này từng vì một người mà nảy nở cũng vì một người mà lụi tàn . Nếu thời gian có thể dừng lại ở năm đó thì tốt biết mấy ? .
Không đau đớn , không bi ai , không khốn khổ , chỉ vỏn vẹn tình yêu thuần khiết giữa một nam và một nữ , nhưng mà thời gian không chờ đợi một ai cả .
Lộ Khiết nở nụ cười nhẹ nhàng , chân từng bước , từng bước đi đến thành tường sân thượng , chân không ngần ngại mà leo lên , nhẹ nhàng đứng ở đó . Vì thành tường sân thượng của bệnh viện không quá cao nên cô dễ dàng leo lên .
Đứng giữa bầu trời , gió thổi nhè nhẹ làm tóc cô bay phất phớ , ánh mắt nhìn xuống dưới những con người đang đi qua đi lại chẳng khác gì mấy con kiến , phía xa xa lại là một thành phố lớn , quả thật trên thế giới này có rất nhiều thứ tốt đẹp . Nhưng nó lại không dành cho cô .
Cố Duật chạy lên sân thượng cùng với hai vị bảo vệ an ninh , vừa nãy anh xem lại camera thấy Lộ Khiết đi lên sân thượng , anh không ngần ngại chạy bộ lên sân thượng để theo kịp cô .
Vì tầng mà Lộ Khiết ở phòng bệnh là tầng mười , cô đi thang máy lên tầng mười lăm chính là sân thượng , đến khi Cố Duật chạy đến thang máy thì lại kẹt người , khiến anh phải chạy bộ tận năm tầng mới đến .
Vừa đến nơi một cảnh khủng hoảng khiến tim anh như ngừng đập , Lộ Khiết một đồ bệnh nhân , đang đứng trên thành tường sân thượng , cô gầy yếu đến mức chỉ cần gió thổi anh sợ cô sẽ ngã .
" Khiết ... Khiết nhi , em bình tĩnh xuống đây đi được không ? "
Cố Duật giọng run rẩy , thân thể không có manh động gì sợ sẽ ảnh hưởng đến cô .
" Chả phải em rất bình tĩnh sao ? "
Lộ Khiết nhẹ nhàng xoay người lại , mỉm cười nhìn Cố Duật , trong ánh mắt đó chỉ chứa toàn đau thương , chỉ cần nhìn thấy thôi đủ để cảm nhận cô tuyệt vọng đến mức nào .
" Em bước xuống .. đây được không ? Có gì chúng ta cùng nhau nói chuyện được không ? "
Cố Duật giơ tay về phía Lộ Khiết ý muốn bảo cô đưa tay ra anh đỡ cô xuống , nhưng không ngờ cô lại hét lên .
" Anh đứng lại , không được lại đây , nếu anh manh động em sẽ nhảy xuống cho anh xem " .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một chương cuối nữa sẽ là kết rồi nhé :((
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 34 - END
" Được được , anh đứng lại , em đừng manh động , ngoan "
Thân thể Cố Duật run lẩy bẩy , cổ họng uất nghẹn , chỉ sợ cô manh động liền ngã xuống , từ độ cao ở đây ngã xuống dưới không chết thì cũng làm người thực vật mà thôi . Hiện tại anh rất sợ , sợ đến mức lời nói không còn được rõ ràng .
" Cố Duật , không ngờ lại có một ngày em được nhìn thấy anh sợ hãi như vậy , haha "
Lộ Khiết cười như điên , nhưng ánh mắt lại đau buồn nhìn anh , phải chi khi trước anh cũng sợ cô tổn thương thì tốt biết mấy .
" Lộ Khiết , em nghe lời anh được không ? Coi như anh cầu xin em , chỉ cần , chỉ cần em bước xuống , em muốn rời xa anh cũng bằng lòng , cầu xin em "
Cố Duật bất chợt quỳ xuống , hai tay giơ về phía trước ý muốn cô suy nghĩ bước xuống , lồng ngực đau nhói khủng khiếp , cả đời này ngoài nỗi sợ mất đi Lộ Khiết anh không còn sợ gì cả .
" Haha , Cố Duật anh đang bày trò gì đây ? Lại có âm mưu gì đây , người thân của em cũng một tay anh giết hết rồi , hiện tại anh lại muốn giết thêm ai ?
Anh đừng bày ra bộ dạng đáng thương , Lộ Khiết em một giây cũng không còn động lòng anh nữa "
Lộ Khiết lại cười nhưng lần này nước mắt cứ rơi không ngần nghỉ , tại sao anh lại làm như vậy ? Khi cô đã mất đi hoàn toàn hy vọng sống vì lý do gì anh lại níu kéo .
Níu kéo thì có ích gì ? Cái gì cũng mất , cái gì cũng mệt mỏi , một cuộc sống nhấm chìm trong đau thương hà cớ gì cô phải luyến tiếc .
" Lộ Khiết , anh xin em được không ? Coi như là ... coi như là anh van xin em , đừng làm bậy được không ? Em muốn gì anh cũng đồng ý , chỉ là đừng tổn hại đến mình "
Nước mắt của Cố Duật đã rơi , có ai biết trong lòng anh sợ hãi biết bao nhiêu , anh chính là đang muốn kéo dài thời gian để cảnh sát tới kịp . Ông trời ơi con chưa xin ông điều gì cả , xin ông hãy giúp con lần này được không ?
" Cầu xin em ? Cố Duật đã từng có khoảng thời gian anh thù hận em , đã từng cường bạo em , đã từng hành hạ em , cũng đã từng muốn em hận anh
Vậy bây giờ hà cớ gì lại cầu xin em ? Em đã từng rất mềm lòng , bỏ qua mọi lỗi lầm cho anh , nhưng anh chưa từng biết giữ cơ hội là gì , cứ để nó vụt mất , anh nói em nghe đi , vì cái gì mà em phải chấp nhận lời van xin của anh ? "
Giọng nói của Lộ Khiết run rẩy , tiếng khóc nấc lên đến đau lòng , bây giờ anh cầu xin có phải quá muộn rồi không ?
" Lộ Khiết , anh yêu em là thật , sợ mất em cũng là thật , anh biết mọi lỗi lầm điều do thù hận ngu ngốc của anh mà ra , nhưng anh xin em đừng làm bậy được không ? Chỉ cần em bình an , muốn gì anh cũng đồng ý mà , xin em "
Cố Duật từ quỳ gối rồi đứng dậy , tay hướng về phía cô vươn ra , cơ thể cao lớn chầm chậm nhích tới gần .
" Đừng bước tới nữa Cố Duật , chúng ta không còn cách cứu vãn nữa rồi "
Gió thổi lớn làm tóc cô bay rối tung , bộ đồ bệnh nhân do rộng cũng nhẹ nhàng lắc lư theo nhịp gió , chỉ cần cô nhích ra ngoài thêm một chút nữa thôi , xem như mọi thứ kết thúc .
" Lộ Khiết .."
" Cố Duật , chúng ta thật sự đã kết thúc rồi , em quá mệt mỏi với cuộc sống này , đau thương , khốn khổ nó cứ như một loại bệnh hành hạ tâm trí em mỗi ngày . Còn tình yêu của anh quá vĩ đại khiến em muốn nhận cũng phải chùng bước .
Cố Duật à , giữa hận và yêu , em vốn dĩ không có đường lui , vậy nên xin anh hãy trả tự do cho em , dù yêu hay hận em cũng đã mệt mỏi rồi , hãy buông tha nhau đi "
" Lộ Khiết , đừng mà , đừng mà "
Cố Duật thống khổ gào thét , khi thấy Lộ Khiết ngã mình về phía sau , hai vị bảo vệ an ninh chạy đến giữ chặt anh lại , mặc anh vùng vẫy đau thương gào thét .
Thân thể Lộ Khiết cứ như chú chim rơi giữa không trung , gió thổi mạnh vào mặt cô , khiến da mặt cô đau rát , miệng nhẹ mỉm cười , như vậy thật tốt , kết thúc được mọi chuyện rồi .
Tình yêu , tổn thương , đau đớn , khốn khổ , bi ai đều kết thúc rồi . Cố Duật à , em rất yêu anh , nhưng mà nếu thật sự có kiếp sau , em không mong chúng ta sẽ gặp lại , vì giữa chúng ta chỉ toàn là ác mộng , đau khổ mà thôi .
Cuối cùng ... em cũng được giải thoát rồi . Cố Duật , em yêu anh
" Bịch "
Thân thể Lộ Khiết thấm đẫm màu máu , màu máu tang thương nhuộm đỏ cả bầu trời .
___________________________
Ba năm sau .
Tại bệnh viện tâm thần .
Một người đàn ông , thân thể to lớn , tóc tai rối bù ngồi lầm bẩm một mình , nhìn đến đáng thương .
" Khiết nhi aaa , em đi đâu vậy ? Ra đây chơi với anh đi "
Cố Duật gương mặt hốc hác , đứng dậy đi tìm cô , bỗng nhiên khóc lớn rồi đi đến chỗ một nam một nữ đang đứng .
" Hai người có thấy Khiết nhi của tôi ở đâu không ? Cô ấy vừa nãy ngồi ở đây với tôi mà , cô ấy đâu rồi huhu "
Vừa nói vừa khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi . Jen không cầm cự được mà rơi nước mắt .
Năm đó , khi Lộ Khiết nhảy lầu , cảnh sát không tới kịp không thể nào cứu cô , Cố Duật như con thú mất lí trí điên cuồng gào thét , may mắn có hai vị bảo vệ an ninh giữ chặt anh , níu không anh đã lao xuống cùng Lộ Khiết .
Từ sau khi an táng cho Lộ Khiết , Cố Duật như người mất hồn , ngồi một mình trong phòng ngủ của hai người , ôm chặt chiếc gối Lộ Khiết đã nằm , mới có thể an tỉnh ngủ , dừng dừng các triệu chứng từ từ lộ ra .
Lý trí anh không được bình thường nữa , anh thường ngồi cười rồi lẩm bẩm một mình . Trợ lý Bạch thương cho Cố Duật đồng ý đưa anh vào đây , sắp xếp cho anh ở phòng VIP , còn Cố Thị một tay trợ lí Bạch đảm đương .
Giờ nhìn hiện trạng của anh bây giờ ai cũng phải đau lòng .
Jen lúc này lên tiếng , giọng hơi khàn do rơi lệ , cố giữ bản thân thật bình tĩnh để trả lời .
" Chắc cô ấy đi đâu đó , một chút sẽ quay lại "
" Cô nói bậy , Khiết nhi đi đâu sẽ nói tôi nghe mà , có phải các người hù dọa cô ấy sợ rồi bỏ đi phải không ? "
Cố Duật hét lên chả khác gì một đứa trẻ đang tức giận , nắm lấy vai của Jen lắc thật mạnh , trợ lí Bạch đứng kế bên không chịu nổi cảnh này liền vịn chặt vai Cố Duật hét lên .
" Lộ Khiết đã mất rồi , anh tỉnh táo lại đi được không ? "
Cố Duật dừng lại động tác quay sang trừng mắt với trợ lí Bạch , rồi hất tay anh ta ra gào thét .
" Các người nói bậy , cô ấy vừa nãy còn ngồi nói chuyện với tôi , là do các người hù dọa cô ấy sợ , tại các người hết , tôi ghét các người "
Hét xong , anh đẩy hai người ra chạy điên cuồng ra khỏi phòng bệnh , cũng may bên ngoài đã có bác sĩ nên có thể giữ chặt Cố Duật được , tiêm cho anh một mũi tiêm an thần , rồi Jen nhìn trợ lí Bạch thở dài .
Bệnh tình Cố Duật càng ngày càng nặng , từ khi Lộ Khiết mất mọi thứ cứ như đỗ vỡ . Cái chết của Lộ Khiết đã tạo nên khúc mắc trong lòng anh , không còn Lộ Khiết khúc mắc cũng không thể tháo bỏ được .
Những năm về sau Cố Duật vẫn trong tình trạng thực ảo khó phân , chỉ có điều anh không còn quậy phá như trước nữa , chỉ một mực ngồi cạnh cửa sổ như thói quen của Lộ Khiết , dần dần hình ảnh đó trở nên quen thuộc với Bác sĩ ở đây .
Lộ Khiết , cho đến cuối cùng chúng ta có xa lạ đến đâu , nhưng xin em hãy chờ đợi anh thêm một chút , để anh có thể chạy theo kịp bước chân của em , cho dù kiếp sau , kiếp sau nữa , anh nguyện dùng cả sinh mạng mà yêu em .
Hết .
22.06.2019
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Ngọai Truyện
Ánh nắng chói chan làm cho đôi mắt Cố Duật khó mà thích ứng với mọi thứ xung quanh . Anh đưa bàn tay lên che đi ánh nắng gắt gao đang hắt chiếu xuống đôi mắt mình , đôi mắt anh dần dần thích ứng được hoàn cảnh xung quanh thì bỗng trong lòng sửng sốt , đôi mắt khó tin trừng lớn
Phía xa bên kia ngay góc cây có thể thấy rõ hai dáng người đang dằn co qua lại , anh nhíu đôi mày đang khó hiểu , nhìn rõ một lần nữa đôi mắt hiện giờ không còn là vẻ khó tin nữa mà là kinh ngạc là khủng hoảng là sợ hãi .
Anh nhanh chân chạy lại góc cây nhìn rõ Lộ Khiết đang dằn co với người con trai , mà người con trai đó không ai khác là anh , lòng ngực lại thêm một phen kinh hãi . Đôi tay anh hiện tại run rẩy không ngừng , trời ơi cái gì vậy ? Không phải Lộ Khiết đã mất rồi sao ? Sao , sao anh có thể thấy được cô và anh của ngày xưa chứ ? Anh đứng bên cạnh cả hai người nhưng mà dường như họ không cảm nhận được sự tồn tại của anh .
" Em nói đi tại sao em muốn rời anh ? "
Giọng nói của Cố Duật thời niên thiếu quanh quẩn bên tai anh . Cố Duật khuôn mặt trắng bệch trừng mắt nhìn rõ bản sao thời niên thiếu của anh trong lòng một đống câu hỏi chất đầy , không lẽ anh quay lại thời niên thiếu rồi sao ? Không phải chứ trong kí ức của anh chỉ vỏn vẹn nhớ lại hình ảnh khi Lộ Khiết rơi từ sân thượng bệnh viện xuống , ngay từ lúc đó anh không còn nhận thức được gì nữa , cuộc sống anh cứ mơ mơ hồ hồ không rõ hiện thực . Vậy mà bây giờ anh lại đứng trước mặt cô còn cả anh của ngày xưa . Trời ạ ! Đây là cái thể loại gì đây .
" Chia tay đi , em ... mệt mỏi rồi "
Lộ Khiết hờ hững lên tiếng , đôi mắt thanh khiết nhìn thẳng vào đôi mắt của chàng thiếu niên . Cố Duật đứng bên cạnh nhíu mày nhìn cả hai người , thật sự là hai người họ không nhìn thấy anh sao ? Rõ ràng anh đứng trước mặt họ cơ mà ? Có phải anh đang mơ không vậy ? Sao có anh có thể thấy được quá khứ chứ ? Nghĩ nghĩ một chút anh liền lên tiếng gọi .
" Lộ Khiết , em có nhìn thấy anh không ? "
Trả lời lại anh là giọng nói của anh thời niên thiếu , đôi mày của Cố Duật lúc này nhíu đến mức cơ thể kẹp chết con kiến .
" Em mệt mỏi sao ? Ở đâu ? Nói anh nghe đi , anh sẽ cho em dựa vai , anh sẽ xoa dịu giúp em , chỉ cần em đừng có suy nghĩ rời xa anh "
Cố Duật muốn đẩy bản sao của anh ra nhưng mà chạm thế nào cũng không tới , Cố Duật đứng đờ nhìn hai người trước mặt mình cãi qua cãi lại , muốn chạm tay đến hai người nhưng có chạm thế nào cũng không được , nhìn thấy Lộ Khiết của năm ấy lòng anh như cơn sóng , đã bao nhiêu lâu từ khi cô mất anh mới có thể cảm nhận lòng mình như vậy ? Chính anh cũng không nhớ ? Miệng thì thào lên tiếng .
" Khiết nhi à , là anh có lỗi với em "
Đáp lại anh là tiếng nói hờ hững của Lộ Khiết , trong lời nói chứa bao nhiêu đau khổ , bao nhiêu bi ai , Cố Duật dường như có thể cảm nhận được , nhưng mà trong kí ức khi ấy của anh khoảng thời gian này hai người rất hạnh phúc mà không phải sao ? Khi ấy hai người dường như đã tính đến chuyện cưới hỏi làm sao có thể nói ra những lời như vậy được ?
"Em không cần , em chỉ muốn nói em ... đã không còn tình cảm với anh "
Cố Duật lại trừng mắt lớn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lộ Khiết , chuyện gì đang xảy ra vậy . Rõ ràng lần cuối anh nhớ rõ mình đang ngồi bên cạnh cửa sổ sau đó chẳng biết tại sao anh lại ở đây , còn có thấy được bản sao của mình ngày xưa , lại thấy rõ rành mạch Lộ Khiết sống sờ sờ trước mặt anh , cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy ?
Cố Duật đứng chơ chọi nhìn bóng dáng hai người dằn co trong lòng một mớ hỗn độn , cảm xúc này nối tới cảm xúc kia khiến cho đầu anh muốn nổ tung . Đôi mắt nhìn thấy bản sao của anh tức giận bỏ đi , Lộ Khiết bên cạnh lớn tiếng gọi tên anh .
Trong lòng muốn hiểu rõ mọi chuyện liền chạy theo bản sao của anh khi tay anh gần như chạm tới thì bỗng một tia sáng loé lên làm cho đôi mắt không chịu được mà nhắm lại . Một lần nữa mở mắt ra thì bản thân đã ngồi cạnh cửa sổ tại bệnh viên rồi .
Đôi mắt lần nữa mở ra đã thấy bản thân mình ngồi cạnh cửa sổ , bản thân liền ngờ vực có phải là anh đang mơ không ? Tại sao giấc mơ ấy lại thật đến lạ như vậy .
Bác sĩ đi vào liền thấy Cố Duật ngồi đơ ra bên cạnh cửa sổ , nhìn sắc mắt có vẻ không tốt liền đến bên cạnh khẽ gọi anh .
" Đến giờ uống thuốc rồi Cố tiên sinh "
Ánh mắt Cố Duật lần nữa lại mơ hồ nhìn vị bác sĩ ? Giấc mơ ấy chân thực đến vậy rõ ràng anh dường như có thể cảm nhận hơi thở của cô mà , đôi mắt di chuyển lần nữa nhìn ra cửa sổ . Không quan tâm đến lời nói của bác sĩ , đôi mắt nhìn lên bầu trời , ánh sao đêm nay rất sáng , sáng hệt như đôi mắt trong veo của cô . Trái tim lần nữa lại nhớ cô rồi , giấc mơ ấy giá mà có thể dài thêm một chút nữa để anh có thể ngắm nhìn cô thật lâu , thật lâu . Nếu có thể anh nguyện mình sẽ sống mãi trong giấc mơ ấy .
____________________________
Ngẫu hứng viết ngoại truyện ạ , lần này Cố Duật thấy được Lộ Khiết lúc trùng sinh nhưng mà lại mơ hồ nghĩ mình đang mơ , bạn nào muốn biết diễn biến Lộ Khiết trùng sinh thì có thể đọc bộ " Vì Hận Cũng Vì Yêu " ( Trùng Sinh ) nhaaaaaa
Chương 31
Jen sau khi nghe được cuộc gọi khẩn cấp của Cố Duật liền quay đầu lái trở về Cố gia .
Chợt cô nhận ra một điều , một điều mà cô không chú ý đó là bệnh tâm thần phân liệt có thể dễ dàng phát hiện , nhưng bệnh đa nhân cách rất khó có thể phát hiện .
Cuộc gọi vừa rồi chắc chắn có liên quan tới bệnh tình chuyển biến của Lộ Khiết .
Tới Cố gia , Jen hấp tấp đi lên phòng ngủ , đập vào mắt cô là cảnh Cố Duật mệt mỏi ngồi bên cạnh Lộ Khiết .
" Có chuyện gì xảy ra ? "
Nghe được tiếng của Jen , Cố Duật như gặp được vị cứu tinh , đứng dậy giọng lo lắng hỏi Jen .
" Lúc sáng , khi cô đến xem bệnh tình của cô ấy , cô nói mọi thứ vẫn còn an toàn mà ?
Tại sao bây giờ cô ấy thành ra như vậy ? Vừa nãy cô ấy tỉnh dậy cứ như đổi thành một người khác , cô ấy còn đau đớn ôm đầu gào thét thảm thiết , rốt cuộc cô ấy bị làm sao ? "
Jen nhíu mày nhìn chăm chăm Lộ Khiết đang bất tỉnh , giọng điềm tĩnh cất lên , giống như mang Cố Duật quăng vào bắc cực , khiến cả thân thể anh lạnh lẽo cứng ngắc .
" Tôi quên chưa nói với anh một chuyện , bệnh tâm thần phân liệt rất dễ phát hiện , nhưng bệnh đa nhân cách rất khó phát hiện .
Hiện tại bệnh tình của cô ấy đã chuyển sang bệnh đa nhân cách , không phải là tâm thần phân liệt nữa , là do anh phát hiện quá trễ
Hiện tại tôi cần lập bản phương án mới , bệnh tình của cô ấy không thể chậm trễ được nữa , anh có nhiệm vụ phải chú ý tới nhất cử nhất động của cô ấy , có chuyển biến gì báo tôi ngay . "
______________________________
Một tuần sau .
Lộ Khiết vẫn như mọi khi thần thờ vô hồn ngồi bên cửa sổ , tâm trạng không còn kịch liệt như lần trước .
Điều này đặt dấu chấm hỏi lớn trong lòng của Jen và Cố Duật . Tuy cô đã điều trị khá nhiều bệnh nhân , nhưng tình trạng bệnh tình chuyển biến nhanh của Lộ Khiết , cô chỉ gặp một trong mười người mà thôi .
Còn Cố Duật , mỗi ngày đều bên cạnh chăm sóc chú ý nhất cử nhất động của Lộ Khiết , nhưng hôm nay công ty có chuyện thật sự rất quan trọng anh cần phải đến để giải quyết .
Dặn đi dặn lại quản gia phải chú ý đến phu nhân , anh mới an lòng mà tới công ty .
Quản gia nghe lời dặn dò của Cố Duật , bước lên phòng ngủ lại thấy Lộ Khiết ngồi thẫn thờ vô hồn bên cửa sổ .
Ông đi đến bên cạnh cất tiếng cung kính hỏi .
" Phu nhân cô muốn ăn gì chưa ? Để tôi mang lên "
Ánh mắt Lộ Khiết rời khỏi bầu trời chuyển đến khuôn mặt già nua của quản gia cất tiếng lạnh nhạt nói .
" Tôi muốn ăn trái cây , ông mang trái cây lên đây thái cho tôi ăn "
Quản gia đau lòng nhìn vào đôi mắt vô hồn không có một chút ý chí sống của cô rồi gật đầu , phu nhân phải chịu nỗi đau khốn khổ khi mất cả ba lẫn mẹ , hiện tại cô phải đau đớn chịu cảnh mất con , ông trời ơi phu nhân đã làm gì mà ông để cô ấy chịu đau khổ như vậy ? .
Quản gia mang trái cây lên thái cho cô ăn , Lộ Khiết vẫn rất điềm tĩnh , nhưng chỉ trừ đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào con dao đang nằm trong tay quản gia .
Trong đầy xoẹt ngang một tia sáng , cô cất giọng lạnh nhạt lên tiếng .
" Tôi muốn uống nước , ông mang nước lên đây cho tôi "
Quản gia cung kính gật đầu rồi quay lưng rời khỏi phòng ngủ , khi quản gia rời khỏi phòng ngủ , đôi mắt Lộ Khiết hiện lên tia hận thù , cầm con dao mang đến bên giường cất dưới gối nằm .
Quay lại vẫn điềm tĩnh ăn trái cây , khi quản gia mang nước lên cô lại lên tiếng .
" Mang những thứ này đi cất hết đi , ông cũng không được lên đây làm phiền tôi "
Quản gia một bụng đầy nghi vấn nhưng không dám cải lời liền mang mọi thứ rời đi .
Khi quản gia đi khỏi tầm mắt của Lộ Khiết , cô đi đến bên giường lấy con dao ra nhìn chăm chú , càng nhìn nó , trong đầu cô lại văng vẳng rõ tiếng nói của ai đó .
" Rạch nhẹ một đường đi , rạch nhẹ là cô có thể thoát khỏi cuộc sống khổ sở này "
Theo suy nghĩ bàn tay cầm dao đặt lên cổ tay dùng lực một chút , một dòng máu tươi chảy ra , lời nói lại vang lên văng vẳng .
" Mạnh một chút nữa , cô sắp thoát khỏi thế giới này rồi "
Tay cầm con dao của Lộ Khiết không ngần ngại rạch thêm một đường thật sâu , máu tươi chảy khắp ga giường , thấm đẫm màu đỏ , khiến cho người khác nhìn thấy mà lạnh cả sống lưng .
Sao cô không cảm thấy đau đớn gì cả ? Ngược lại càng cảm thấy thoải mái , thật buồn ngủ , thật muốn ngủ một giấc thật sâu . Lời nói lại vang lên kèm theo tiếng cười man rợ .
" Haha , đúng rồi cô ngủ đi , ngủ thật sâu , cô được rời khỏi cuộc sống này rồi "
Phải , ngủ thật sâu , ngủ rồi cái gì cũng không bận tâm , đau đớn , khốn khổ , bi thương , cái gì cũng không phải gánh lấy .
Ngủ thật sâu rồi cái gì cũng không cần phải quan tâm đến thù hận , cô mệt rồi , rất mệt . Nhẹ nhàng ngã xuống giường , mí mắt nặng nề nhắm lại , phải như vậy rất tốt .
Quản gia mang trái cây xuống bếp chợt nhớ ra thứ gì , liền nhìn vào rổ trái cây , lòng chợt khủng hoảng , con dao đâu mất rồi , chết tiệt .
Hấp tấp chạy lên phòng ngủ , cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt ông , chính là ga giường thấm đẫm máu tươi , màu đỏ chót làm cho cả người ông lạnh cóng , thân thể run rẩy , mồ hôi lạnh đã đổ khắp người , giọng hoảng sợ hét lên .
" Phu nhân , phu nhân "
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Gần kết cục rồi :
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 32
Cố Duật điên cuồng chạy vào bệnh viện , không bận tâm quần áo giờ đã sộc xệch thảm hại đến đâu . Mặc kệ lời nói của những người ở đây anh vẫn cứ bán sống bán chết mà chạy .
Lúc nghe quản gia báo tin anh không màng cuộc họp quan trọng ở công ty mà đã liều mạng chạy đến đây .
Lộ Khiết sao em có thể dại dột như vậy ? Tại sao lại cắt cổ tay tự tử ? Em đã mệt mỏi đến thế sao ? Anh xin em đừng có xảy ra chuyện gì , anh cầu xin em .
" Phu nhân sao rồi ? "
Cố Duật gấp ráp hỏi quản gia đang ở trước phòng phẫu thuật , hơi thở rối loạn , quần áo xộc xệch , tóc tai rối bù lên , lúc này đã không còn nhận ra Cố Duật từng kiêu ngạo oai phong nữa rồi .
" Phu ... phu nhân đã .. được đưa vào cấp cứu rồi , thiếu gia đừng lo lắng "
" Ông bảo tôi đừng lo lắng ? Tôi đã dặn dò ông cái gì ? Phải chú ý đến phu nhân , tại sao ông để mắc phải lỗi lầm này ? Ông bảo tôi đừng lo lắng sao ?
Người nằm trong đó là vợ tôi , là người con gái của tôi , là người tôi yêu nhất , ông nói tôi đừng lo lắng ? Ông chỉ cho tôi cách đừng lo lắng đi "
Cố Duật như con ác quỷ hét lên , làm cho quản gia phải sợ hãi khúm núm cả người run lẩy bẩy , chính ông cũng không muốn phu nhân đi đến bước này mà .
Cố Duật mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo , lưng dựa vào tường , nhắm mắt lại trầm tư , đã bao nhiêu lần cô phải vào đây rồi ?
Đến cả anh gần như không đếm được nữa , cái thứ mùi khử trùng này làm cho con người ta khó chịu đến mất nào ? Vậy mà anh khiến cô phải vào nơi khó chịu này , nơi chỉ cần nhớ lại cũng đau đớn tâm can .
Anh quả thật đã quá vô dụng , tình yêu sao ? Chính anh cảm thấy đó không phải là tình yêu mà là sự ích kỷ , dục vọng chiếm đoạt được che bởi cái thứ gọi là tình yêu .
Đã bao nhiêu lần cô muốn anh buông tay rồi , chính anh cũng không dám nghĩ tới , bên cạnh anh , vết thương chồng chất đè lên cô , từ thể xác đến tinh thần . Để giờ tâm lý cũng không được ổn định .
Anh đến cuối cùng đã làm cái gì ? .
___________________________
3 tiếng sau .
Đèn đỏ của phòng phẫu thuật bất ngờ tắt , tiếng giày va chạm vào sàn nhà vang lên , Cố Duật lấy lại tinh thần đứng lên , nhìn vị bác sĩ trung niên , chưa đợi anh hỏi , vị bác sĩ đã lên tiếng .
" Cô ấy mất máu rất nhiều , vết thương ở cổ tay khá sâu , không thể cầm được đồ nặng được nữa , tôi nghĩ anh nên bồi bổ cho cô ấy , còn vấn đề khi nào cô ấy tỉnh dậy tôi không thể nói , vì trong lúc cấp cứu nhịp tim của cô ấy đã ngừng đập trong tức khắc
Cô ấy dường như không có ý chí sống , vết rạch ngay cổ tay là chứng minh cho điều đó , cũng may chúng tôi cứu kịp thời , nếu không anh đã không thể gặp cô ấy lần cuối "
Vị bác sĩ có tâm luyên thuyên mãi mà không để ý đến sắc mặc đã trắng bệch của Cố Duật .
Mồ hôi lạnh chảy khắp người anh , nhịp tim cô đã có lúc ngừng rồi sao ? Cô muốn rời xa anh đến vậy sao ? Chỉ cần nghĩ đến lúc không được nhìn thấy cô thì trái tim anh cứ như bị nổ tung đau đớn .
Đẩy Lộ Khiết đến phòng bệnh , Cố Duật mệt mỏi ghé đầu mình vào gối đầu của cô , miệng lẩm bẩm .
" Lộ Khiết , em mau tỉnh dậy đi , tỉnh dậy rồi ... anh sẽ ... trả tự do cho em "
" Trả tự do cho em " năm chữ này khi nói ra khiến cổ họng anh ứ ngẹn , nước mắt không cầm cự được cũng rơi , đến cuối cùng tổn thương anh mang lại cho em quá lớn .
Để rồi giờ đây em nằm ở đây mà trừng phạt anh , tỉnh dậy mau đi , em muốn gì anh cũng đồng ý mà , chỉ cần em có thể khỏe mạnh anh đều nguyện ý .
___________________________
3 ngày sau .
Lộ Khiết vẫn một mực nhắm mắt , Jen và Cố Duật ở phòng bệnh ai nấy đều chìm trong suy nghĩ của mình .
Jen trầm tư nhìn đăm chiêu vào vết thương ở cổ tay , Lộ Khiết thật sự không muốn sống nữa rồi sao ? .
" Cố Duật , anh có biết khúc mắc trong lòng của Lộ Khiết là gì không ? "
Jen nhíu mày hỏi , với cái phương thức không chịu hợp tác của Lộ Khiết , còn lâu mới có thể vạch ra khúc mắc trong lòng cô ấy .
" Có thể chính là mất đi đứa bé "
Cố Duật nắm bàn tay trắng trẻo của Lộ Khiết , xoa nhè nhẹ rồi trả lời , ánh mắt vẫn một mực nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô .
" Tôi lại không nghĩ vậy , thứ tôi nghĩ chính là anh đã khiến cô ấy mất lòng tin ở anh , làm cô ấy tổn thương , cho nên cô ấy mới tạo một bức tường ngăn cách với anh "
Jen nhẹ nhàng đưa ra nghi vấn , mất đứa bé chỉ là một phần thôi , bao nhiêu chuyện tổn thương đè lên cô ấy , đã trở thành khúc mắc trong lòng cô ấy .
" Vậy sao ? "
Ánh mắt Cố Duật bi thương nhìn Lộ Khiết , đến cuối cùng anh phải làm gì đây , em tỉnh dậy nói cho anh biết được không ? .
Jen ở lại không bao lâu rồi rời đi , chỉ còn một mình Cố Duật ở phòng bệnh , bỗng có một cuộc điện thoại gọi cho anh .
Anh không muốn làm phiền cô , nên đi ra dãy hành lang của bệnh viện nghe máy .
Cố Duật vừa rồi khỏi phòng , Lộ Khiết đã nhẹ nhàng mở mắt , ánh mắt không có vẻ mờ mịt mà hoàn toàn tỉnh táo .
Cô gượng ngồi dậy , nhẹ nhàng bước xuống giường , chân không hề mang theo dép , bước ra khỏi phòng ngủ , đi hướng ngược lại với hướng Cố Duật đứng .
Sau khi Cố Duật nghe xong điện thoại quay về phòng bệnh , liền thấy trên giường trống rỗng , anh hoảng sợ , chạy khắp phòng bệnh tìm, kể cả nhà vệ sinh , miệng không ngừng kêu lớn .
" Lộ Khiết , Lộ Khiết em đang ở đâu ? "
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 33
Lộ Khiết thẫn thờ đứng giữa sân thượng , thân thể gầy yếu mặc đồ bệnh nhân , gió chỉ cần thổi lớn tưởng chừng cô sẽ bay đi .
Đôi mắt thẫn thờ nhìn bầu trời âm u , à không phải bầu trời âm u , chỉ là đôi mắt cô nhìn thế nào cũng thấy nó một màu đen xám . Đã cắt cổ tay tự tử nhưng vẫn không thể chết .
Haha ông trời quả là thương cô mà , đem cô từ cõi chết quay về đây , quả thật lòng thương cùa ông trời rất vô ích , tại sao ? Tại sao không để cho cô một lần nhắm mắt ngủ thật sâu ? .
Cô thật sự đã rất tuyệt vọng với thế giới này , ba mẹ mất , Thẩm gia tan nát , ngay cả đứa bé cô cũng không thể giữ được , vậy hỏi trên thế giới này còn gì để cô luyến tiếc ?
Tình yêu sao ? Tình yêu của anh quá cao thượng cô không thể gánh nổi , thù hận sao ? Thù hận của anh quá nặng nề cô cũng không thể gánh nổi .
Cái gì mà muốn bù đắp ? Cái gì mà muốn chăm sóc , toàn là lừa mình dối người , trái tim cô giờ đây hoàn toàn đã trống rỗng , một chút ấm áp cũng chẳng tồn tại , chỉ còn lạnh lẽo để lại .
Tâm can này từng vì một người mà nảy nở cũng vì một người mà lụi tàn . Nếu thời gian có thể dừng lại ở năm đó thì tốt biết mấy ? .
Không đau đớn , không bi ai , không khốn khổ , chỉ vỏn vẹn tình yêu thuần khiết giữa một nam và một nữ , nhưng mà thời gian không chờ đợi một ai cả .
Lộ Khiết nở nụ cười nhẹ nhàng , chân từng bước , từng bước đi đến thành tường sân thượng , chân không ngần ngại mà leo lên , nhẹ nhàng đứng ở đó . Vì thành tường sân thượng của bệnh viện không quá cao nên cô dễ dàng leo lên .
Đứng giữa bầu trời , gió thổi nhè nhẹ làm tóc cô bay phất phớ , ánh mắt nhìn xuống dưới những con người đang đi qua đi lại chẳng khác gì mấy con kiến , phía xa xa lại là một thành phố lớn , quả thật trên thế giới này có rất nhiều thứ tốt đẹp . Nhưng nó lại không dành cho cô .
Cố Duật chạy lên sân thượng cùng với hai vị bảo vệ an ninh , vừa nãy anh xem lại camera thấy Lộ Khiết đi lên sân thượng , anh không ngần ngại chạy bộ lên sân thượng để theo kịp cô .
Vì tầng mà Lộ Khiết ở phòng bệnh là tầng mười , cô đi thang máy lên tầng mười lăm chính là sân thượng , đến khi Cố Duật chạy đến thang máy thì lại kẹt người , khiến anh phải chạy bộ tận năm tầng mới đến .
Vừa đến nơi một cảnh khủng hoảng khiến tim anh như ngừng đập , Lộ Khiết một đồ bệnh nhân , đang đứng trên thành tường sân thượng , cô gầy yếu đến mức chỉ cần gió thổi anh sợ cô sẽ ngã .
" Khiết ... Khiết nhi , em bình tĩnh xuống đây đi được không ? "
Cố Duật giọng run rẩy , thân thể không có manh động gì sợ sẽ ảnh hưởng đến cô .
" Chả phải em rất bình tĩnh sao ? "
Lộ Khiết nhẹ nhàng xoay người lại , mỉm cười nhìn Cố Duật , trong ánh mắt đó chỉ chứa toàn đau thương , chỉ cần nhìn thấy thôi đủ để cảm nhận cô tuyệt vọng đến mức nào .
" Em bước xuống .. đây được không ? Có gì chúng ta cùng nhau nói chuyện được không ? "
Cố Duật giơ tay về phía Lộ Khiết ý muốn bảo cô đưa tay ra anh đỡ cô xuống , nhưng không ngờ cô lại hét lên .
" Anh đứng lại , không được lại đây , nếu anh manh động em sẽ nhảy xuống cho anh xem " .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một chương cuối nữa sẽ là kết rồi nhé :((
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Chương 34 - END
" Được được , anh đứng lại , em đừng manh động , ngoan "
Thân thể Cố Duật run lẩy bẩy , cổ họng uất nghẹn , chỉ sợ cô manh động liền ngã xuống , từ độ cao ở đây ngã xuống dưới không chết thì cũng làm người thực vật mà thôi . Hiện tại anh rất sợ , sợ đến mức lời nói không còn được rõ ràng .
" Cố Duật , không ngờ lại có một ngày em được nhìn thấy anh sợ hãi như vậy , haha "
Lộ Khiết cười như điên , nhưng ánh mắt lại đau buồn nhìn anh , phải chi khi trước anh cũng sợ cô tổn thương thì tốt biết mấy .
" Lộ Khiết , em nghe lời anh được không ? Coi như anh cầu xin em , chỉ cần , chỉ cần em bước xuống , em muốn rời xa anh cũng bằng lòng , cầu xin em "
Cố Duật bất chợt quỳ xuống , hai tay giơ về phía trước ý muốn cô suy nghĩ bước xuống , lồng ngực đau nhói khủng khiếp , cả đời này ngoài nỗi sợ mất đi Lộ Khiết anh không còn sợ gì cả .
" Haha , Cố Duật anh đang bày trò gì đây ? Lại có âm mưu gì đây , người thân của em cũng một tay anh giết hết rồi , hiện tại anh lại muốn giết thêm ai ?
Anh đừng bày ra bộ dạng đáng thương , Lộ Khiết em một giây cũng không còn động lòng anh nữa "
Lộ Khiết lại cười nhưng lần này nước mắt cứ rơi không ngần nghỉ , tại sao anh lại làm như vậy ? Khi cô đã mất đi hoàn toàn hy vọng sống vì lý do gì anh lại níu kéo .
Níu kéo thì có ích gì ? Cái gì cũng mất , cái gì cũng mệt mỏi , một cuộc sống nhấm chìm trong đau thương hà cớ gì cô phải luyến tiếc .
" Lộ Khiết , anh xin em được không ? Coi như là ... coi như là anh van xin em , đừng làm bậy được không ? Em muốn gì anh cũng đồng ý , chỉ là đừng tổn hại đến mình "
Nước mắt của Cố Duật đã rơi , có ai biết trong lòng anh sợ hãi biết bao nhiêu , anh chính là đang muốn kéo dài thời gian để cảnh sát tới kịp . Ông trời ơi con chưa xin ông điều gì cả , xin ông hãy giúp con lần này được không ?
" Cầu xin em ? Cố Duật đã từng có khoảng thời gian anh thù hận em , đã từng cường bạo em , đã từng hành hạ em , cũng đã từng muốn em hận anh
Vậy bây giờ hà cớ gì lại cầu xin em ? Em đã từng rất mềm lòng , bỏ qua mọi lỗi lầm cho anh , nhưng anh chưa từng biết giữ cơ hội là gì , cứ để nó vụt mất , anh nói em nghe đi , vì cái gì mà em phải chấp nhận lời van xin của anh ? "
Giọng nói của Lộ Khiết run rẩy , tiếng khóc nấc lên đến đau lòng , bây giờ anh cầu xin có phải quá muộn rồi không ?
" Lộ Khiết , anh yêu em là thật , sợ mất em cũng là thật , anh biết mọi lỗi lầm điều do thù hận ngu ngốc của anh mà ra , nhưng anh xin em đừng làm bậy được không ? Chỉ cần em bình an , muốn gì anh cũng đồng ý mà , xin em "
Cố Duật từ quỳ gối rồi đứng dậy , tay hướng về phía cô vươn ra , cơ thể cao lớn chầm chậm nhích tới gần .
" Đừng bước tới nữa Cố Duật , chúng ta không còn cách cứu vãn nữa rồi "
Gió thổi lớn làm tóc cô bay rối tung , bộ đồ bệnh nhân do rộng cũng nhẹ nhàng lắc lư theo nhịp gió , chỉ cần cô nhích ra ngoài thêm một chút nữa thôi , xem như mọi thứ kết thúc .
" Lộ Khiết .."
" Cố Duật , chúng ta thật sự đã kết thúc rồi , em quá mệt mỏi với cuộc sống này , đau thương , khốn khổ nó cứ như một loại bệnh hành hạ tâm trí em mỗi ngày . Còn tình yêu của anh quá vĩ đại khiến em muốn nhận cũng phải chùng bước .
Cố Duật à , giữa hận và yêu , em vốn dĩ không có đường lui , vậy nên xin anh hãy trả tự do cho em , dù yêu hay hận em cũng đã mệt mỏi rồi , hãy buông tha nhau đi "
" Lộ Khiết , đừng mà , đừng mà "
Cố Duật thống khổ gào thét , khi thấy Lộ Khiết ngã mình về phía sau , hai vị bảo vệ an ninh chạy đến giữ chặt anh lại , mặc anh vùng vẫy đau thương gào thét .
Thân thể Lộ Khiết cứ như chú chim rơi giữa không trung , gió thổi mạnh vào mặt cô , khiến da mặt cô đau rát , miệng nhẹ mỉm cười , như vậy thật tốt , kết thúc được mọi chuyện rồi .
Tình yêu , tổn thương , đau đớn , khốn khổ , bi ai đều kết thúc rồi . Cố Duật à , em rất yêu anh , nhưng mà nếu thật sự có kiếp sau , em không mong chúng ta sẽ gặp lại , vì giữa chúng ta chỉ toàn là ác mộng , đau khổ mà thôi .
Cuối cùng ... em cũng được giải thoát rồi . Cố Duật , em yêu anh
" Bịch "
Thân thể Lộ Khiết thấm đẫm màu máu , màu máu tang thương nhuộm đỏ cả bầu trời .
___________________________
Ba năm sau .
Tại bệnh viện tâm thần .
Một người đàn ông , thân thể to lớn , tóc tai rối bù ngồi lầm bẩm một mình , nhìn đến đáng thương .
" Khiết nhi aaa , em đi đâu vậy ? Ra đây chơi với anh đi "
Cố Duật gương mặt hốc hác , đứng dậy đi tìm cô , bỗng nhiên khóc lớn rồi đi đến chỗ một nam một nữ đang đứng .
" Hai người có thấy Khiết nhi của tôi ở đâu không ? Cô ấy vừa nãy ngồi ở đây với tôi mà , cô ấy đâu rồi huhu "
Vừa nói vừa khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi . Jen không cầm cự được mà rơi nước mắt .
Năm đó , khi Lộ Khiết nhảy lầu , cảnh sát không tới kịp không thể nào cứu cô , Cố Duật như con thú mất lí trí điên cuồng gào thét , may mắn có hai vị bảo vệ an ninh giữ chặt anh , níu không anh đã lao xuống cùng Lộ Khiết .
Từ sau khi an táng cho Lộ Khiết , Cố Duật như người mất hồn , ngồi một mình trong phòng ngủ của hai người , ôm chặt chiếc gối Lộ Khiết đã nằm , mới có thể an tỉnh ngủ , dừng dừng các triệu chứng từ từ lộ ra .
Lý trí anh không được bình thường nữa , anh thường ngồi cười rồi lẩm bẩm một mình . Trợ lý Bạch thương cho Cố Duật đồng ý đưa anh vào đây , sắp xếp cho anh ở phòng VIP , còn Cố Thị một tay trợ lí Bạch đảm đương .
Giờ nhìn hiện trạng của anh bây giờ ai cũng phải đau lòng .
Jen lúc này lên tiếng , giọng hơi khàn do rơi lệ , cố giữ bản thân thật bình tĩnh để trả lời .
" Chắc cô ấy đi đâu đó , một chút sẽ quay lại "
" Cô nói bậy , Khiết nhi đi đâu sẽ nói tôi nghe mà , có phải các người hù dọa cô ấy sợ rồi bỏ đi phải không ? "
Cố Duật hét lên chả khác gì một đứa trẻ đang tức giận , nắm lấy vai của Jen lắc thật mạnh , trợ lí Bạch đứng kế bên không chịu nổi cảnh này liền vịn chặt vai Cố Duật hét lên .
" Lộ Khiết đã mất rồi , anh tỉnh táo lại đi được không ? "
Cố Duật dừng lại động tác quay sang trừng mắt với trợ lí Bạch , rồi hất tay anh ta ra gào thét .
" Các người nói bậy , cô ấy vừa nãy còn ngồi nói chuyện với tôi , là do các người hù dọa cô ấy sợ , tại các người hết , tôi ghét các người "
Hét xong , anh đẩy hai người ra chạy điên cuồng ra khỏi phòng bệnh , cũng may bên ngoài đã có bác sĩ nên có thể giữ chặt Cố Duật được , tiêm cho anh một mũi tiêm an thần , rồi Jen nhìn trợ lí Bạch thở dài .
Bệnh tình Cố Duật càng ngày càng nặng , từ khi Lộ Khiết mất mọi thứ cứ như đỗ vỡ . Cái chết của Lộ Khiết đã tạo nên khúc mắc trong lòng anh , không còn Lộ Khiết khúc mắc cũng không thể tháo bỏ được .
Những năm về sau Cố Duật vẫn trong tình trạng thực ảo khó phân , chỉ có điều anh không còn quậy phá như trước nữa , chỉ một mực ngồi cạnh cửa sổ như thói quen của Lộ Khiết , dần dần hình ảnh đó trở nên quen thuộc với Bác sĩ ở đây .
Lộ Khiết , cho đến cuối cùng chúng ta có xa lạ đến đâu , nhưng xin em hãy chờ đợi anh thêm một chút , để anh có thể chạy theo kịp bước chân của em , cho dù kiếp sau , kiếp sau nữa , anh nguyện dùng cả sinh mạng mà yêu em .
Hết .
22.06.2019
VÌ HẬN CŨNG VÌ YÊU ( HOÀN )
Ngọai Truyện
Ánh nắng chói chan làm cho đôi mắt Cố Duật khó mà thích ứng với mọi thứ xung quanh . Anh đưa bàn tay lên che đi ánh nắng gắt gao đang hắt chiếu xuống đôi mắt mình , đôi mắt anh dần dần thích ứng được hoàn cảnh xung quanh thì bỗng trong lòng sửng sốt , đôi mắt khó tin trừng lớn
Phía xa bên kia ngay góc cây có thể thấy rõ hai dáng người đang dằn co qua lại , anh nhíu đôi mày đang khó hiểu , nhìn rõ một lần nữa đôi mắt hiện giờ không còn là vẻ khó tin nữa mà là kinh ngạc là khủng hoảng là sợ hãi .
Anh nhanh chân chạy lại góc cây nhìn rõ Lộ Khiết đang dằn co với người con trai , mà người con trai đó không ai khác là anh , lòng ngực lại thêm một phen kinh hãi . Đôi tay anh hiện tại run rẩy không ngừng , trời ơi cái gì vậy ? Không phải Lộ Khiết đã mất rồi sao ? Sao , sao anh có thể thấy được cô và anh của ngày xưa chứ ? Anh đứng bên cạnh cả hai người nhưng mà dường như họ không cảm nhận được sự tồn tại của anh .
" Em nói đi tại sao em muốn rời anh ? "
Giọng nói của Cố Duật thời niên thiếu quanh quẩn bên tai anh . Cố Duật khuôn mặt trắng bệch trừng mắt nhìn rõ bản sao thời niên thiếu của anh trong lòng một đống câu hỏi chất đầy , không lẽ anh quay lại thời niên thiếu rồi sao ? Không phải chứ trong kí ức của anh chỉ vỏn vẹn nhớ lại hình ảnh khi Lộ Khiết rơi từ sân thượng bệnh viện xuống , ngay từ lúc đó anh không còn nhận thức được gì nữa , cuộc sống anh cứ mơ mơ hồ hồ không rõ hiện thực . Vậy mà bây giờ anh lại đứng trước mặt cô còn cả anh của ngày xưa . Trời ạ ! Đây là cái thể loại gì đây .
" Chia tay đi , em ... mệt mỏi rồi "
Lộ Khiết hờ hững lên tiếng , đôi mắt thanh khiết nhìn thẳng vào đôi mắt của chàng thiếu niên . Cố Duật đứng bên cạnh nhíu mày nhìn cả hai người , thật sự là hai người họ không nhìn thấy anh sao ? Rõ ràng anh đứng trước mặt họ cơ mà ? Có phải anh đang mơ không vậy ? Sao có anh có thể thấy được quá khứ chứ ? Nghĩ nghĩ một chút anh liền lên tiếng gọi .
" Lộ Khiết , em có nhìn thấy anh không ? "
Trả lời lại anh là giọng nói của anh thời niên thiếu , đôi mày của Cố Duật lúc này nhíu đến mức cơ thể kẹp chết con kiến .
" Em mệt mỏi sao ? Ở đâu ? Nói anh nghe đi , anh sẽ cho em dựa vai , anh sẽ xoa dịu giúp em , chỉ cần em đừng có suy nghĩ rời xa anh "
Cố Duật muốn đẩy bản sao của anh ra nhưng mà chạm thế nào cũng không tới , Cố Duật đứng đờ nhìn hai người trước mặt mình cãi qua cãi lại , muốn chạm tay đến hai người nhưng có chạm thế nào cũng không được , nhìn thấy Lộ Khiết của năm ấy lòng anh như cơn sóng , đã bao nhiêu lâu từ khi cô mất anh mới có thể cảm nhận lòng mình như vậy ? Chính anh cũng không nhớ ? Miệng thì thào lên tiếng .
" Khiết nhi à , là anh có lỗi với em "
Đáp lại anh là tiếng nói hờ hững của Lộ Khiết , trong lời nói chứa bao nhiêu đau khổ , bao nhiêu bi ai , Cố Duật dường như có thể cảm nhận được , nhưng mà trong kí ức khi ấy của anh khoảng thời gian này hai người rất hạnh phúc mà không phải sao ? Khi ấy hai người dường như đã tính đến chuyện cưới hỏi làm sao có thể nói ra những lời như vậy được ?
"Em không cần , em chỉ muốn nói em ... đã không còn tình cảm với anh "
Cố Duật lại trừng mắt lớn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lộ Khiết , chuyện gì đang xảy ra vậy . Rõ ràng lần cuối anh nhớ rõ mình đang ngồi bên cạnh cửa sổ sau đó chẳng biết tại sao anh lại ở đây , còn có thấy được bản sao của mình ngày xưa , lại thấy rõ rành mạch Lộ Khiết sống sờ sờ trước mặt anh , cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy ?
Cố Duật đứng chơ chọi nhìn bóng dáng hai người dằn co trong lòng một mớ hỗn độn , cảm xúc này nối tới cảm xúc kia khiến cho đầu anh muốn nổ tung . Đôi mắt nhìn thấy bản sao của anh tức giận bỏ đi , Lộ Khiết bên cạnh lớn tiếng gọi tên anh .
Trong lòng muốn hiểu rõ mọi chuyện liền chạy theo bản sao của anh khi tay anh gần như chạm tới thì bỗng một tia sáng loé lên làm cho đôi mắt không chịu được mà nhắm lại . Một lần nữa mở mắt ra thì bản thân đã ngồi cạnh cửa sổ tại bệnh viên rồi .
Đôi mắt lần nữa mở ra đã thấy bản thân mình ngồi cạnh cửa sổ , bản thân liền ngờ vực có phải là anh đang mơ không ? Tại sao giấc mơ ấy lại thật đến lạ như vậy .
Bác sĩ đi vào liền thấy Cố Duật ngồi đơ ra bên cạnh cửa sổ , nhìn sắc mắt có vẻ không tốt liền đến bên cạnh khẽ gọi anh .
" Đến giờ uống thuốc rồi Cố tiên sinh "
Ánh mắt Cố Duật lần nữa lại mơ hồ nhìn vị bác sĩ ? Giấc mơ ấy chân thực đến vậy rõ ràng anh dường như có thể cảm nhận hơi thở của cô mà , đôi mắt di chuyển lần nữa nhìn ra cửa sổ . Không quan tâm đến lời nói của bác sĩ , đôi mắt nhìn lên bầu trời , ánh sao đêm nay rất sáng , sáng hệt như đôi mắt trong veo của cô . Trái tim lần nữa lại nhớ cô rồi , giấc mơ ấy giá mà có thể dài thêm một chút nữa để anh có thể ngắm nhìn cô thật lâu , thật lâu . Nếu có thể anh nguyện mình sẽ sống mãi trong giấc mơ ấy .
____________________________
Ngẫu hứng viết ngoại truyện ạ , lần này Cố Duật thấy được Lộ Khiết lúc trùng sinh nhưng mà lại mơ hồ nghĩ mình đang mơ , bạn nào muốn biết diễn biến Lộ Khiết trùng sinh thì có thể đọc bộ " Vì Hận Cũng Vì Yêu " ( Trùng Sinh ) nhaaaaaa
Bình luận facebook