Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Từ khi biết chồng mình có ý nghĩ cay độc như thế, lòng Nhung như ngồi trên đống lửa, không chỉ lo cho những đứa con gái vô tội mà Nhug còn lo cho số phận chính bản thân mình.
Chuẩn bị ra về thì Nam gọi, Nhung hơi bất ngờ. Nếu không nói quá thì từ khi vợ làm chết mẹ ,hắn đâm ra sống khép kín hẳn:
. - Nhung à? Em có rảnh không. Đưa con bé nhà anh đi tiêm hộ anh với, anh không biết lịch có phải hôm nay không nữa.
Đang rảnh, nên Nhung đồng ý luôn. Nhìn Nam bận xù đầu ở bệnh viện lại phải kiêm luôn cả trông con đến là khổ. Đấy! Ai bảo nhà giàu thì sướng nào?
Đi đến nơi , đã thấy hắn bế con hĩn trước cổng,tay xách quần xách áo, bỉm tã ,sữa đủ cả. Thấy Nhung, gã như bắt được vàng,tươi cười hớn hở . Cô đỡ lấy con bé cho hắn đỡ nặng, rồi vội vàng ra xe. Chưa ngồi yên, hắn đã than thở;
- Chả biết cái Trúc để sổ khám của con bé đâu,tìm mãi chả thấy gì cả.
Nghe hắn nói hình như chả giận vợ tí nào, lạ thật. Nhung thắc mắc:
- Anh không hận nó chứ?
- Sao lại không hận? Hận nhiều là đằng khác, Nhưng bây giờ nó bị như thế rồi, hận thù nhiều chỉ có nước khổ mình. Mà Anh cũng chẳng còn hơi sức đâu mà hận nó nữa, giờ anh chỉ lo cho cái hĩn, thế là đủ rồi. Còn cái Trúc,mặc xác nó!
Hắn vừa lái xe vừa kể lể, Nhung thở dài không hỏi gì thêm. Hắn không hận thù gì nữa cũng tốt, chả bù cho gã Quân, vì bố hắn ngày xưa nɠɵạı ŧìиɦ ,làm mẹ hắn phải khổ, bây giờ hắn quay ra trả thù con gái họ hết sức nghiệt ngã. Bỗng nhiên, cô muốn kể hết mọi bí mật Nhung biết về Quân cho Nam nghe. Bây giờ Nhung thật sự rất bí và sợ hãi không biết phải làm gì hơn cả. Nam khuyên cô thật bình tĩnh, nằm với cọp thì không nên thở mạnh tránh để ai khác biết mà nguy hiểm . Nhung phải luôn theo dõi và đề phòng tên điên loạn ấy, có gì phải báo với Nam ngay. Nhìn khuôn mặt lo lắng ,sợ hãi, Nam bất giác kéo tay cô về phía tim mình trấn an:
- Em yên tâm, còn có anh ở đây mà, hắn sẽ không làm gì em được đâu.
Hai đôi mắt chạm nhau bỗng nhiên tim Nhung nhói lên một hồi xao xuyến, đã bao lâu Nhung không có cảm giác ngại ngùng này nhỉ. Cuộc đời đã cho Nhung gặp Nam, Nhưng cô lại lấy Quân, tưởng chừng như hai người đã yên ổn với cuộc sống riêng mình nhưng người lại tan vỡ, kẻ sứt mẻ hạnh phúc:
- Thằng cò là con của Quân à.
- Không!....em không biết nữa.
Nhung ngập ngừng định dứt khoát mà không được, câu hỏi đấy cũng đang làm Nhung day dứt mãi. Thấy Nhung khó xử, Nam nói vui:
- Anh chỉ hỏi thế thôi, em cũng không cần trả lời cũng không sao.
Tiêm cho con bé xong. Nhung Về nhà, Nhung bảo Nam đánh xe ra một chỗ ngõ khác rồi tự đi vào , cô sợ Quân thấy đi chung xe của Nam sẽ lại ghen lồng ghen lộn lên mất. May quá, hôm nay hắn đi đâu mất dạng nên Nhung thở phào nhẹ nhõm. Cả buổi chẳng được ăn gì nên Khi vào đến nhà, thấy con gà mái Bà Lành nhốt ở trong bu kêu riết sắp đẻ ,Nhung nói với:
- Gà này để thịt hả mẹ?Để con thịt luôn hôm nay không nhốt nhiều nó gầy mất đấy.
- Gớm nữa!Chị chết đói chết khát à? Con gà này tôi mua mai mới được thịt. Vợ chồng cái Ánh mai sang chơi, nó đang có bầu, để mai mua ít táo đỏ với nấm hầm canh cho nó.
Bà hậm hực, Nhung chả thèm nói nữa,bà thương con gái bà còn chành chọe với cô quả thực là buồn cười.
Hôm sau, hai vợ chồng thằng Minh sang, nghe đâu vài hôm nữa thằng Minh qua nhật làm việc, còn để vợ ở nhà đẻ đái xong thì nó sắp xếp qua bên đấy luôn. Được ông con rể quý ông bà Làng phấn khởi lắm, cứ gắp hết thức ăn nọ đến đồ ăn kia cho vợ chồng nó, còn Nhung ngồi ăn với con chả được miếng nào tử tế. Sang bên ấy có lẽ bà Mai tẩm bổ cái Ánh nhiều,Thấy nó béo quay béo cuồng. Nồi càng gà hầm vừa tới rõ là ngon , ấy thế mà ngửi mùi nó lại nôn thốc nôn tháo,. Bà Lành thấy con gái không ăn được thì lo lắng:
- Sao thế hở con?nghén quá à? Cố ăn vào cho có chất. Khổ! Tao thấy mày gầy quá con ạ, xanh xao hết cả ra.Hay để mẹ bảo chị Nhung đi nấu cho ít chè ăn cho mát nhé.
.. - Sáng nay mẹ chưa rửa mặt ạ?cái ánh nó phải lên được gần chục cân là ít mà mẹ nhìn thế nào bảo nó vàng vọt?
Nhung ngồi đấy ngứa mồm cô nói luôn, từ hôm cô đẻ xong cô không hề được miếng thịt gà nào. Hôm nào mua đồ về ngon lành một chút thì bà bóng gió tiêu hoang. Nay có vợ chồng nó ở đây, cô nói thẳng, cô chẳng ngần ngại gì hết cả. Cái Ánh từ hôm sang bên ấy chắc được bà Mai rèn cho nên ăn nói dễ nghe mà biếy điều hẳn, nó xua tay:
- Không phải con nghén ,mà món này bên đấy mẹ chồng con làm cho ăn suốt, không ăn thì bà ép. Mẹ thấy người con sắp lăn được rồi đây này.
Bà Lành vẫn chẹp chẹp miệng thở than:
- Sang bên đấy mà có làm lụng vất vả quá thì cố phải nghỉ ngơi biết chưa,làm nặng sau để xong là đau lưng đấy.
- Mẹ khéo lo,con nói thật, sang bên ấy con chẳng phải động tay động chân vào việc gì, đến nấu cơm mẹ chồng con cũng nấu, mẹ bảo tính con đi hấp tấp nên hay ngã, hạn chế đi lại thôi. Có hôm con mỏi quá bà nội còn đấm lưng cho con nữa cơ, bà bảo ngày xưa bà không ưa con, nhưng giờ đang mang giọt máu của anh Minh nên bà thương con lắm. Mấy món tôm cua , gà hầm các thứ ,cả tắm nước lá cho mát cũbg là mẹ chồng con chuẩn bị hết. Nói chung sang bên ấy sướng lắm mẹ ạ.
Cái Ánh cứ líu lo kể,mặt mẹ nó thì sa sầm lại, Nhung ngồi đấy thấy con Ánh tốt số thật, lấy giai tân mà mẹ chồng còn tâm lí , chả bù cho Nhung là dâu bên này, làm sấp mặt vẫn bị chửi bóng gió. Được đà, Nhung nói háy:
- Mày hơi bị may mắn đấy nhé, người ta bảo đàn bà lấy chồng như đánh bạc, mà như mày là thắng lớn rồi ấy chứ. Còn chị mày bên này...
Nói đến đây cô nhìn thẳng sang mẹ nó, bà đang xấu hổ vô cùng. Ánh và Nhung chẳng khác nào thay đổi vị trí cho nhau mà cuộc sống hai đứa khác nhau một trời một vực. Nay nhân tiện có đông đủ, cô mong được nói hết:
- Mẹ thấy con gái mẹ gả về nhà con nó có vất vả như mẹ từng nghĩ không? Con làm dâu nhà mẹ, cái Ánh đổi lại làm dâu nhà con, Nhưng mẹ xem cách đối xử khác nhau hoàn toàn. Mẹ có thể thương con gái mẹ làm dâu, thế còn con? Ai thương con đây. Sao con làm gì mẹ cũng phản đối và không vừa ý mẹ thế?
- Phải đấy mẹ!nhà mình sai với chị Nhung rồi. Đúng là đi làm dâu mới hiểu được.
Cái Ánh lên tiêng bênh Nhung chằm chặp, bà Lành lí nhí:
- Mẹ... Mẹ xin lỗi, mẹ không nên đối xử tệ với con...
Nhung không nói thêm gì bởi giờ cô đang nghẹn ngào khó tả. Trong căn nhà rộng lớn hôm nay tuy không khí hơi buồn, Nhưng tâm trạng mỗi người lại tốt và phấn khởi vô cùng. Ít ra ,Nhung cũng đã trải hết nỗi niềm phận làm dâu mẹ chồng chèn ép, mong sau này, bà sẽ phân minh mà thông cảm cho Nhung nhiều hơn.
Bữa cơm gia đình kết thúc,bà Lành hôm nay nhanh nhảu cùng con dâu cất dọn mà không cằn nhằn nửa lời. Hai vợ chồng Ánh ăn xong thì xin phép về luôn. Đang dọn dẹp, điện thoại có một tin nhắn khá dài , đấy là của con bé tên Diễm hôm qua đã gặp cô, nó nhắn :" Em sẽ không mách anh Quân về việc sáng qua chị đến gặp rồi đe dọa em. Bọn e yêu nhau là thật, Nhưng em hứa sẽ không phá hoại hạnh phúc gia đình của chị, nên mong chị cũng sẽ tôn trọng tình cảm của bọn em. Chắc có lẽ chị cũng không muốn bị đuổi khỏi căn biệt thự tiền tỉ của anh ấy đâu nhỉ. Em nói rồi đấy, hai bên cùng có lợi, chị mà còn muốn tách em ra khỏi anh ấy thì chị cũng chuẩn bị mà cuốn gói".
Chuẩn bị ra về thì Nam gọi, Nhung hơi bất ngờ. Nếu không nói quá thì từ khi vợ làm chết mẹ ,hắn đâm ra sống khép kín hẳn:
. - Nhung à? Em có rảnh không. Đưa con bé nhà anh đi tiêm hộ anh với, anh không biết lịch có phải hôm nay không nữa.
Đang rảnh, nên Nhung đồng ý luôn. Nhìn Nam bận xù đầu ở bệnh viện lại phải kiêm luôn cả trông con đến là khổ. Đấy! Ai bảo nhà giàu thì sướng nào?
Đi đến nơi , đã thấy hắn bế con hĩn trước cổng,tay xách quần xách áo, bỉm tã ,sữa đủ cả. Thấy Nhung, gã như bắt được vàng,tươi cười hớn hở . Cô đỡ lấy con bé cho hắn đỡ nặng, rồi vội vàng ra xe. Chưa ngồi yên, hắn đã than thở;
- Chả biết cái Trúc để sổ khám của con bé đâu,tìm mãi chả thấy gì cả.
Nghe hắn nói hình như chả giận vợ tí nào, lạ thật. Nhung thắc mắc:
- Anh không hận nó chứ?
- Sao lại không hận? Hận nhiều là đằng khác, Nhưng bây giờ nó bị như thế rồi, hận thù nhiều chỉ có nước khổ mình. Mà Anh cũng chẳng còn hơi sức đâu mà hận nó nữa, giờ anh chỉ lo cho cái hĩn, thế là đủ rồi. Còn cái Trúc,mặc xác nó!
Hắn vừa lái xe vừa kể lể, Nhung thở dài không hỏi gì thêm. Hắn không hận thù gì nữa cũng tốt, chả bù cho gã Quân, vì bố hắn ngày xưa nɠɵạı ŧìиɦ ,làm mẹ hắn phải khổ, bây giờ hắn quay ra trả thù con gái họ hết sức nghiệt ngã. Bỗng nhiên, cô muốn kể hết mọi bí mật Nhung biết về Quân cho Nam nghe. Bây giờ Nhung thật sự rất bí và sợ hãi không biết phải làm gì hơn cả. Nam khuyên cô thật bình tĩnh, nằm với cọp thì không nên thở mạnh tránh để ai khác biết mà nguy hiểm . Nhung phải luôn theo dõi và đề phòng tên điên loạn ấy, có gì phải báo với Nam ngay. Nhìn khuôn mặt lo lắng ,sợ hãi, Nam bất giác kéo tay cô về phía tim mình trấn an:
- Em yên tâm, còn có anh ở đây mà, hắn sẽ không làm gì em được đâu.
Hai đôi mắt chạm nhau bỗng nhiên tim Nhung nhói lên một hồi xao xuyến, đã bao lâu Nhung không có cảm giác ngại ngùng này nhỉ. Cuộc đời đã cho Nhung gặp Nam, Nhưng cô lại lấy Quân, tưởng chừng như hai người đã yên ổn với cuộc sống riêng mình nhưng người lại tan vỡ, kẻ sứt mẻ hạnh phúc:
- Thằng cò là con của Quân à.
- Không!....em không biết nữa.
Nhung ngập ngừng định dứt khoát mà không được, câu hỏi đấy cũng đang làm Nhung day dứt mãi. Thấy Nhung khó xử, Nam nói vui:
- Anh chỉ hỏi thế thôi, em cũng không cần trả lời cũng không sao.
Tiêm cho con bé xong. Nhung Về nhà, Nhung bảo Nam đánh xe ra một chỗ ngõ khác rồi tự đi vào , cô sợ Quân thấy đi chung xe của Nam sẽ lại ghen lồng ghen lộn lên mất. May quá, hôm nay hắn đi đâu mất dạng nên Nhung thở phào nhẹ nhõm. Cả buổi chẳng được ăn gì nên Khi vào đến nhà, thấy con gà mái Bà Lành nhốt ở trong bu kêu riết sắp đẻ ,Nhung nói với:
- Gà này để thịt hả mẹ?Để con thịt luôn hôm nay không nhốt nhiều nó gầy mất đấy.
- Gớm nữa!Chị chết đói chết khát à? Con gà này tôi mua mai mới được thịt. Vợ chồng cái Ánh mai sang chơi, nó đang có bầu, để mai mua ít táo đỏ với nấm hầm canh cho nó.
Bà hậm hực, Nhung chả thèm nói nữa,bà thương con gái bà còn chành chọe với cô quả thực là buồn cười.
Hôm sau, hai vợ chồng thằng Minh sang, nghe đâu vài hôm nữa thằng Minh qua nhật làm việc, còn để vợ ở nhà đẻ đái xong thì nó sắp xếp qua bên đấy luôn. Được ông con rể quý ông bà Làng phấn khởi lắm, cứ gắp hết thức ăn nọ đến đồ ăn kia cho vợ chồng nó, còn Nhung ngồi ăn với con chả được miếng nào tử tế. Sang bên ấy có lẽ bà Mai tẩm bổ cái Ánh nhiều,Thấy nó béo quay béo cuồng. Nồi càng gà hầm vừa tới rõ là ngon , ấy thế mà ngửi mùi nó lại nôn thốc nôn tháo,. Bà Lành thấy con gái không ăn được thì lo lắng:
- Sao thế hở con?nghén quá à? Cố ăn vào cho có chất. Khổ! Tao thấy mày gầy quá con ạ, xanh xao hết cả ra.Hay để mẹ bảo chị Nhung đi nấu cho ít chè ăn cho mát nhé.
.. - Sáng nay mẹ chưa rửa mặt ạ?cái ánh nó phải lên được gần chục cân là ít mà mẹ nhìn thế nào bảo nó vàng vọt?
Nhung ngồi đấy ngứa mồm cô nói luôn, từ hôm cô đẻ xong cô không hề được miếng thịt gà nào. Hôm nào mua đồ về ngon lành một chút thì bà bóng gió tiêu hoang. Nay có vợ chồng nó ở đây, cô nói thẳng, cô chẳng ngần ngại gì hết cả. Cái Ánh từ hôm sang bên ấy chắc được bà Mai rèn cho nên ăn nói dễ nghe mà biếy điều hẳn, nó xua tay:
- Không phải con nghén ,mà món này bên đấy mẹ chồng con làm cho ăn suốt, không ăn thì bà ép. Mẹ thấy người con sắp lăn được rồi đây này.
Bà Lành vẫn chẹp chẹp miệng thở than:
- Sang bên đấy mà có làm lụng vất vả quá thì cố phải nghỉ ngơi biết chưa,làm nặng sau để xong là đau lưng đấy.
- Mẹ khéo lo,con nói thật, sang bên ấy con chẳng phải động tay động chân vào việc gì, đến nấu cơm mẹ chồng con cũng nấu, mẹ bảo tính con đi hấp tấp nên hay ngã, hạn chế đi lại thôi. Có hôm con mỏi quá bà nội còn đấm lưng cho con nữa cơ, bà bảo ngày xưa bà không ưa con, nhưng giờ đang mang giọt máu của anh Minh nên bà thương con lắm. Mấy món tôm cua , gà hầm các thứ ,cả tắm nước lá cho mát cũbg là mẹ chồng con chuẩn bị hết. Nói chung sang bên ấy sướng lắm mẹ ạ.
Cái Ánh cứ líu lo kể,mặt mẹ nó thì sa sầm lại, Nhung ngồi đấy thấy con Ánh tốt số thật, lấy giai tân mà mẹ chồng còn tâm lí , chả bù cho Nhung là dâu bên này, làm sấp mặt vẫn bị chửi bóng gió. Được đà, Nhung nói háy:
- Mày hơi bị may mắn đấy nhé, người ta bảo đàn bà lấy chồng như đánh bạc, mà như mày là thắng lớn rồi ấy chứ. Còn chị mày bên này...
Nói đến đây cô nhìn thẳng sang mẹ nó, bà đang xấu hổ vô cùng. Ánh và Nhung chẳng khác nào thay đổi vị trí cho nhau mà cuộc sống hai đứa khác nhau một trời một vực. Nay nhân tiện có đông đủ, cô mong được nói hết:
- Mẹ thấy con gái mẹ gả về nhà con nó có vất vả như mẹ từng nghĩ không? Con làm dâu nhà mẹ, cái Ánh đổi lại làm dâu nhà con, Nhưng mẹ xem cách đối xử khác nhau hoàn toàn. Mẹ có thể thương con gái mẹ làm dâu, thế còn con? Ai thương con đây. Sao con làm gì mẹ cũng phản đối và không vừa ý mẹ thế?
- Phải đấy mẹ!nhà mình sai với chị Nhung rồi. Đúng là đi làm dâu mới hiểu được.
Cái Ánh lên tiêng bênh Nhung chằm chặp, bà Lành lí nhí:
- Mẹ... Mẹ xin lỗi, mẹ không nên đối xử tệ với con...
Nhung không nói thêm gì bởi giờ cô đang nghẹn ngào khó tả. Trong căn nhà rộng lớn hôm nay tuy không khí hơi buồn, Nhưng tâm trạng mỗi người lại tốt và phấn khởi vô cùng. Ít ra ,Nhung cũng đã trải hết nỗi niềm phận làm dâu mẹ chồng chèn ép, mong sau này, bà sẽ phân minh mà thông cảm cho Nhung nhiều hơn.
Bữa cơm gia đình kết thúc,bà Lành hôm nay nhanh nhảu cùng con dâu cất dọn mà không cằn nhằn nửa lời. Hai vợ chồng Ánh ăn xong thì xin phép về luôn. Đang dọn dẹp, điện thoại có một tin nhắn khá dài , đấy là của con bé tên Diễm hôm qua đã gặp cô, nó nhắn :" Em sẽ không mách anh Quân về việc sáng qua chị đến gặp rồi đe dọa em. Bọn e yêu nhau là thật, Nhưng em hứa sẽ không phá hoại hạnh phúc gia đình của chị, nên mong chị cũng sẽ tôn trọng tình cảm của bọn em. Chắc có lẽ chị cũng không muốn bị đuổi khỏi căn biệt thự tiền tỉ của anh ấy đâu nhỉ. Em nói rồi đấy, hai bên cùng có lợi, chị mà còn muốn tách em ra khỏi anh ấy thì chị cũng chuẩn bị mà cuốn gói".
Bình luận facebook