Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Edit + Beta: Ruby
-------------------
"Ta làm sao không hiếm lạ?" Giang Tiểu Mãn không hiểu Thái tử đang nói cái gì, hắn nhếch miệng, hai tay hoảng loạn mà khoa tay múa chân, "Ta chỉ là không cẩn thận rơi mất, ta không có không hiếm lạ nó, đồ vật ngươi cho ta khẳng định xem là bảo bối, làm sao sẽ không hiếm lạ nó?"
"Chỉ là rơi mất?"
"Đúng! Chính là rơi mất! Ta mỗi ngày đều thắt ở trên eo, ngươi rõ ràng cũng nhìn thấy!"
"Chỉ là rơi mất." Thái tử cười khẽ, song mắt nhìn về phía Tiểu Kim Miêu trên đất, "Được, chỉ là rơi mất, nói thật hay."
Giang Tiểu Mãn tay chân luống cuống mà đứng ở đó nhìn Thái tử, chỉ thấy nụ cười trên mặt Thái tử vừa thu lại, lạnh như băng nói: "Tiểu Kim Miêu chỉ là rơi mất, cái này lại muốn giải thích như thế nào?"
Thái tử giơ tay, Đồng Quang vẫn luôn không hề có một tiếng động đứng ở phía sau Thái tử tiến lên một bước.
Giang Tiểu Mãn không biết lại làm sao, hắn chỉ thấy Đồng Quang đi tới chỗ hắn, sau đó đi qua hắn, đi đến hòn non bộ phía sau hắn.
Phía sau truyền đến âm thanh nhỏ bé của cơ quan hòn non bộ hoạt động, Giang Tiểu Mãn còn không hiểu rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng rên.
Giang Tiểu Mãn quay đầu lại, chỉ thấy Đồng Quang đứng ở cửa mật đạo đang mở, trên tay đè lấy một người bị trói gô, quỳ trên mặt đất. Người kia hai tay bị trói ra sau lưng, vải bố nhét trong miệng, một đôi mắt mở thật lớn.
Là Nam Cung Tuyết.
Nam Cung Tuyết thấy Giang Tiểu Mãn, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh "Nha nha", nàng không ngừng giãy dụa, lại bị Đồng Quang vững vàng đè lại, một gương mặt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi.
"Đoán xem cô gia ở nơi nào phát hiện người tình ngươi?"
Giang Tiểu Mãn đứng ở đó không thể động đậy.
"Tại trong đầu mật thất."
Giang Tiểu Mãn lạnh cả người.
Tại sao Nam Cung Tuyết sẽ ở trong mật thất? Tại sao...
Giang Tiểu Mãn minh bạch, là Nam Cung Tuyết lừa hắn.
Nam Cung Tuyết lại là cõng hắn chạy tới nơi này, còn bị Thái tử gặp được.
Nhưng Thái tử làm sao biết Nam Cung Tuyết muốn tới nơi này?
Giang Tiểu Mãn nhìn thấy Tiểu Kim Miêu đập vỡ ở bên chân hắn, bỗng nhiên đã hiểu. Tiểu Kim Miêu không phải mất rồi, là ngày ấy sớm bị Nam Cung Tuyết trộm đi. Thái tử có lẽ là nhìn thấy Tiểu Kim Miêu của Nam Cung Tuyết, vì vậy liền lưu tâm Nam Cung Tuyết, cũng theo dõi chỗ nàng đi đến.
Mà mình liền đúng dịp đụng phải tất cả những thứ này.
Giang Tiểu Mãn hai tay khẽ run, hắn không hiểu tại sao Nam Cung Tuyết muốn gạt hắn, còn muốn trộm đồ của hắn.
Đêm xuống, ngóc ngách không ai biết một mảnh tịch liêu, gió đêm không ngừng thổi tới, thổi đến mức Giang Tiểu Mãn đạo bào tung bay.
"Tiên nhân, ngươi lừa cô gia thật là khổ."
Âm thanh Thái tử ở sau lưng vang lên. Giang Tiểu Mãn xoay người, tức khắc một vật cứng để trên cổ của hắn. Vật kia băng lãnh mà sắc bén, chính là thanh Trảm Tiên kiếm trong mật thất.
Giang Tiểu Mãn theo thân kiếm nhìn lại, Thái tử cầm kiếm mặt không hề cảm xúc, hai người im lặng nhìn nhau.
"Cho cô gia một lý do."
"... Là ta dẫn nàng tới."
"Cô gia đã nói gì với ngươi?"
"... Đừng mang những người khác đến."
Vinh Đình tay cầm kiếm hơi run, mũi kiếm kia thoáng rơi vào cổ Giang Tiểu Mãn, một luồng máu tươi chảy xuống, nhiễm đỏ thân đạo bào màu trắng.
Ngày ấy hai người vẫn còn ở nơi này trước kiếm đàm tiếu, mà bây giờ hắn lại cầm thanh kiếm này, chỉ vào tiểu tiên nhân của hắn.
"Ta biết ngươi thích nàng!" Vinh Đình rốt cục duy trì nữa không được ngữ điệu bình thản, hắn cao giọng nói, "Ta nghĩ ngày nào đó đem nàng gả cho ngươi, cho ngươi thật vui vẻ, khi thần tiên quyến lữ các ngươi đi. Nhưng ngươi tại sao muốn gạt ta? Muốn cầm kiếm này cùng nàng trường tương tư thủ sao? Ngươi đều có thể nói cho ta, ta có chuyện nào không nghe theo ngươi? Vì sao còn muốn ta gánh vác?"
Mấy câu nói của Thái tử khiến Giang Tiểu Mãn nghe đến mê muội, hắn run tiếng nói: "Ta không có yêu thích nàng... Nàng muốn đi, ta phải giữ lại nàng..."
"Vì sao giữ lại nàng, liền đem đồ của ta tặng ngươi cho nàng?"
"Ta không có tặng nàng!"
"Không tặng nàng, đó chính là nàng trộm."
"Đồng Quang!" Thái tử vừa quát, Đồng Quang liền kéo Nam Cung Tuyết tiến lên. Nam Cung Tuyết không ngừng giãy dụa, lại giãy không ra, chỉ có thể "Nha nha" mà khóc.
Nam Cung Tuyết bị Đồng Quang đẩy đến dưới chân Thái tử, Thái tử trường kiếm trong tay vừa chuyển, thẳng tắp chỉ về Nam Cung Tuyết.
" Trước đây xem thể diện tiên nhân, vô luận ngươi ngang ngược vô lễ làm sao, cô gia một mực không so đo." Thái tử nói "Nhưng hôm nay ngươi lén xông vào cấm địa cung đình, trộm cắp vật phẩm người khác, cô gia không có cách nào tha cho ngươi nữa."
Thái tử giơ kiếm, Nam Cung Tuyết một đôi mắt trợn to, liều mạng lắc đầu.
Thái tử vung kiếm.
Thái tử muốn giết Nam Cung Tuyết!
Giang Tiểu Mãn không chút suy nghĩ, lập tức xông lên phía trước. Thái tử vung kiếm tốc độ cực nhanh, nhưng Giang Tiểu Mãn cách càng gần hơn, một khắc kia khi kiếm hạ xuống liền chắn trước mặt Nam Cung Tuyết.
Mũi kiếm xẹt qua vai Giang Tiểu Mãn, có thể Giang Tiểu Mãn lại giống như không phát hiện đau đớn, hoảng loạn đến trực tiếp quỳ xuống.
"Không thể giết nàng!"
"Cút ngay!"
"Ngươi không thể giết nàng! Không thể!"
Vinh Đình nhìn vai Giang Tiểu Mãn một mảnh đỏ tươi, tức giận tới mức run rẩy, "Ngươi tình nguyện chết, cũng không để ta giết nàng? Ngươi cứ thích nàng như vậy?"
"Không!" Giang Tiểu Mãn đại não loạn tung lên, hắn không ngừng lắc đầu, liều mạng che ở trước mặt Nam Cung Tuyết. Hắn từ lâu không để ý tới cái khác, trực tiếp hô: "Nàng chính là mệnh định chi nhân của ngươi, ngươi không thể giết nàng!"
"Ăn nói linh tinh!" Vinh Đình vừa quát, "Chuyện đến nước này, còn muốn gạt ta!"
"Ta không có lừa ngươi, là thật, hai người các ngươi vừa một đôi, ta không lừa ngươi!"
"Ngươi vì người yêu trong lòng, câu nói như thế này cũng nói ra được?"
"Ta không thích nàng!" Giang Tiểu Mãn sắp điên, "Ta là vì ngươi mà đến, ta tiếp cận nàng cũng là bởi vì nàng tương lai sẽ là người yêu của ngươi, ta phải bảo vệ nàng. Nàng muốn đi, ta phải giữ lại nàng, nếu không vợ của ngươi liền không còn."
Vinh Đình gắt gao nhìn Giang Tiểu Mãn, Giang Tiểu Mãn chẳng biết lúc nào đã lệ rơi đầy mặt, hắn quỳ gối trước mặt Vinh Đình, khóc nói: "Vinh Đình, ngươi tin tưởng ta..."
Vai Giang Tiểu Mãn rụt lại, hắn đưa tay, muốn đụng vào Vinh Đình, rồi lại không dám.
Vinh Đình thấy người kia còn lén lút trốn ở trên giường bướng bỉnh bây giờ máu me khắp người khóc lóc quỳ ở trước mặt mình, hắn đột nhiên cảm giác thấy tất cả những thứ này cực kỳ hoang đường.
Hắn từ nhỏ đến lớn đều là một người trầm ổn, chưa bao giờ phát cáu lớn như vậy, hắn cũng không biết được mình là thế nào, vì sao lại hận như thế.
"Không dám" một tiếng, Vinh Đình đem kiếm bỏ trên mặt đất. Hắn nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi, ngươi không nên quỳ ta."
Giang Tiểu Mãn không đứng lên nổi, chỉ là ngửa đầu bất lực mà nhìn hắn. Vinh Đình nhấc đầu đừng đi qua: "Đồng Quang, dìu tiên nhân một cái."
Giang Tiểu Mãn được Đồng Quang nâng đỡ, cuối cùng cũng coi như đứng lên, nhưng hắn khắp toàn thân lại vẫn không ngừng mà run rẩy rẩy, run rẩy muốn che ở trước mặt Nam Cung Tuyết.
"Đem Tiểu Tuyết Tử dẫn đi."
Đồng Quang không nói hai lời, kéo Nam Cung Tuyết sợ đến không thể động đậy liền rời đi trước.
Chỗ hòn non bộ chỉ còn lại hai người Vinh Đình cùng Giang Tiểu Mãn.
"Cô gia không giết nàng, ngươi đừng sợ."
"Ngươi không thể giết nàng..."
"Cô gia không giết nàng."
Giang Tiểu Mãn chần chờ gật gật đầu, Vinh Đình đưa tay ra với hắn, hắn vừa cả người run lên. Vinh Đình bất đắc dĩ cười khổ, không tiếp tục nói nữa.
Đồng Quang rất nhanh liền trở lại, khi trở về còn mang theo một cái áo khoác. Hắn thấp giọng hướng Vinh Đình nói: "Thỉnh người đến rồi."
Vinh Đình gật đầu, Đồng Quang lại tiến lên đi đem kiện áo khoác màu đen khoác lên trên người Giang Tiểu Mãn, che đi đạo bào nhuốm máu vô cùng thê thảm của Giang Tiểu Mãn.
Chỉ chốc lát, mấy tên thái giám khiêng cỗ kiệu đến, Đồng Quang đem Giang Tiểu Mãn mời tới kiệu.
Giang Tiểu Mãn bị hình ảnh vừa nãy dọa, vẫn cứ hồn vía lên mây, Đồng Quang để cho hắn làm gì hắn liền làm đó. Chờ hắn thời điểm lần thứ hai phục hồi tinh thần lại, hắn đã bị mang về Trường Nhạc Cung, Đồng Quang đang kiểm tra vết thương của hắn, mà Vinh Đình ngồi ở trước mặt nhìn hắn.
Đồng Quang nhẹ giọng nói: "Chỉ là thương tổn da thịt, máu đã ngừng chảy."
Vinh Đình gật đầu, "Lấy thuốc đến."
Đồng Quang cầm thuốc mỡ cũng bưng một chậu nước nóng tới, hắn muốn giúp Giang Tiểu Mãn thanh lý, Vinh Đình lại nói: "Cô gia cũng là người trải qua chiến trường, tự mình thoa qua thuốc, để cô gia làm đi."
Đồng Quang nghe vậy khom người rời đi.
Hôm nay trong Trường Nhạc Cung tràn đầy ánh nến, chiếu lên một phòng ấm áp.
Vinh Đình cầm khăn mặt thấm ướt, nhẹ nhàng xoa qua mặt Giang Tiểu Mãn. Giang Tiểu Mãn trên mặt có bùn, có máu, còn có nước mắt, thoạt nhìn thập phần chật vật. Hắn mở to mắt, bất an nhìn Vinh Đình.
Dáng dấp kia thoạt nhìn đáng thương muốn chết, tim Vinh Đình bỗng nhiên có loại cảm giác bị người niết chặt, nhói một cái.
"Hôm nay là ta quá mức kích động, ta không nên cái gì cũng không hỏi, cứ như vậy đối với ngươi... Còn có Tiểu Kim Miêu của ngươi."
Nghe thấy Tiểu Kim Miêu, ánh mắt Giang Tiểu Mãn một chút ảm đạm đi.
Tim Thái tử vừa vừa nhói, hắn quay đầu đi chỗ khác nhẹ vắt khăn mặt, nói rằng: "Ngươi mới vừa nói ngươi vì ta mà đến, mà Tiểu Tuyết Tử lại là mệnh định chi nhân của ta, vậy rốt cuộc là chuyện ra sao?"
Giang Tiểu Mãn môi giật giật, muốn đem tất cả toàn bộ bê ra.
Lúc này hệ thống trong não vắng lặng đã lâu của hắn bỗng nhiên " bíp bíp " kêu lên, trong đầu chợt lóe nhắc nhở: "Nhắc nhở! Không được đem chuyện hệ thống nói cho nhân vật trong sách!"
Giang Tiểu Mãn sững sờ, tiến tới nở nụ cười khổ.
Hệ thống này chung quy không có tác dụng, nhưng bây giờ tức thời quản chuyện này, hắn thậm chí ngay cả mở miệng đều không có.
Giang Tiểu Mãn cúi đầu, suy nghĩ một chút sau nói: "Ta vào cung ngày đó nói tới mệnh định chi nhân, chính là Tiểu Tuyết Tử, chỉ là khi đó vẫn còn không tìm được Tiểu Tuyết Tử, cho nên không dám nói thẳng ra thân phận của nàng. Sau đó ta tìm được nàng, liền hỗ trợ nàng, nàng muốn đi, ta liền phải giữ nàng."
"Nếu như nàng đi, sẽ làm sao?"
"Vợ của ngươi sẽ không còn." Giang Tiểu Mãn nói đến đây, ngẩng đầu ngây ngốc hướng Vinh Đình nở nụ cười.
Vinh Đình nhìn hắn lúc này còn đang cười, vừa cảm thấy hắn ngốc, vừa khó giải thích được lo lắng.
"Lão bà ta không còn, thì có liên quan gì tới ngươi?"
"Ta..." Giang Tiểu Mãn không nghĩ tới hắn càng sẽ hỏi vấn đề này, dừng lại sau đó mới hàm hồ nói, "Để ngươi cùng người yêu yêu nhau là chức trách của ta, nếu là không thành công, ta liền... không về nhà được."
"Ngươi rất muốn về nhà?"
Vinh Đình ngừng lại động tác trên tay, Giang Tiểu Mãn nhìn hắn, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
" Ta đối đãi ngươi không tốt?"
"Không phải! Ta chính là... Muốn về nhà."
"Cho nên ta cùng với nàng yêu nhau, ngươi có thể công thành thân thoái (*)?"
(*) Công thành thân thoái: 功成身退 Đạt được thành công thì nên lui về.
"Đúng."
"A." Vinh Đình một tiếng cười khẽ. Hắn lần thứ hai giơ lên khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt Giang Tiểu Mãn, vừa lau vừa tự lẩm bẩm tựa nói: "Cô gia có thể tìm được người một đời một kiếp bầu bạn, mà tiên nhân cũng có thể trở lại tiên giới, thật đúng là đều đại hoan hỉ."
Vinh Đình nở nụ cười với Giang Tiểu Mãn, cười đến giống như trước kia vừa xấu vừa duệ.
"Được, cô gia thoả mãn nguyện vọng ngươi."
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói: Cách Thái tử đứng lên, hai người ngươi truy ta chạy đã càng ngày càng gần, chớ hoảng sợ chớ hoảng sợ.
-------------------
"Ta làm sao không hiếm lạ?" Giang Tiểu Mãn không hiểu Thái tử đang nói cái gì, hắn nhếch miệng, hai tay hoảng loạn mà khoa tay múa chân, "Ta chỉ là không cẩn thận rơi mất, ta không có không hiếm lạ nó, đồ vật ngươi cho ta khẳng định xem là bảo bối, làm sao sẽ không hiếm lạ nó?"
"Chỉ là rơi mất?"
"Đúng! Chính là rơi mất! Ta mỗi ngày đều thắt ở trên eo, ngươi rõ ràng cũng nhìn thấy!"
"Chỉ là rơi mất." Thái tử cười khẽ, song mắt nhìn về phía Tiểu Kim Miêu trên đất, "Được, chỉ là rơi mất, nói thật hay."
Giang Tiểu Mãn tay chân luống cuống mà đứng ở đó nhìn Thái tử, chỉ thấy nụ cười trên mặt Thái tử vừa thu lại, lạnh như băng nói: "Tiểu Kim Miêu chỉ là rơi mất, cái này lại muốn giải thích như thế nào?"
Thái tử giơ tay, Đồng Quang vẫn luôn không hề có một tiếng động đứng ở phía sau Thái tử tiến lên một bước.
Giang Tiểu Mãn không biết lại làm sao, hắn chỉ thấy Đồng Quang đi tới chỗ hắn, sau đó đi qua hắn, đi đến hòn non bộ phía sau hắn.
Phía sau truyền đến âm thanh nhỏ bé của cơ quan hòn non bộ hoạt động, Giang Tiểu Mãn còn không hiểu rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng rên.
Giang Tiểu Mãn quay đầu lại, chỉ thấy Đồng Quang đứng ở cửa mật đạo đang mở, trên tay đè lấy một người bị trói gô, quỳ trên mặt đất. Người kia hai tay bị trói ra sau lưng, vải bố nhét trong miệng, một đôi mắt mở thật lớn.
Là Nam Cung Tuyết.
Nam Cung Tuyết thấy Giang Tiểu Mãn, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh "Nha nha", nàng không ngừng giãy dụa, lại bị Đồng Quang vững vàng đè lại, một gương mặt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi.
"Đoán xem cô gia ở nơi nào phát hiện người tình ngươi?"
Giang Tiểu Mãn đứng ở đó không thể động đậy.
"Tại trong đầu mật thất."
Giang Tiểu Mãn lạnh cả người.
Tại sao Nam Cung Tuyết sẽ ở trong mật thất? Tại sao...
Giang Tiểu Mãn minh bạch, là Nam Cung Tuyết lừa hắn.
Nam Cung Tuyết lại là cõng hắn chạy tới nơi này, còn bị Thái tử gặp được.
Nhưng Thái tử làm sao biết Nam Cung Tuyết muốn tới nơi này?
Giang Tiểu Mãn nhìn thấy Tiểu Kim Miêu đập vỡ ở bên chân hắn, bỗng nhiên đã hiểu. Tiểu Kim Miêu không phải mất rồi, là ngày ấy sớm bị Nam Cung Tuyết trộm đi. Thái tử có lẽ là nhìn thấy Tiểu Kim Miêu của Nam Cung Tuyết, vì vậy liền lưu tâm Nam Cung Tuyết, cũng theo dõi chỗ nàng đi đến.
Mà mình liền đúng dịp đụng phải tất cả những thứ này.
Giang Tiểu Mãn hai tay khẽ run, hắn không hiểu tại sao Nam Cung Tuyết muốn gạt hắn, còn muốn trộm đồ của hắn.
Đêm xuống, ngóc ngách không ai biết một mảnh tịch liêu, gió đêm không ngừng thổi tới, thổi đến mức Giang Tiểu Mãn đạo bào tung bay.
"Tiên nhân, ngươi lừa cô gia thật là khổ."
Âm thanh Thái tử ở sau lưng vang lên. Giang Tiểu Mãn xoay người, tức khắc một vật cứng để trên cổ của hắn. Vật kia băng lãnh mà sắc bén, chính là thanh Trảm Tiên kiếm trong mật thất.
Giang Tiểu Mãn theo thân kiếm nhìn lại, Thái tử cầm kiếm mặt không hề cảm xúc, hai người im lặng nhìn nhau.
"Cho cô gia một lý do."
"... Là ta dẫn nàng tới."
"Cô gia đã nói gì với ngươi?"
"... Đừng mang những người khác đến."
Vinh Đình tay cầm kiếm hơi run, mũi kiếm kia thoáng rơi vào cổ Giang Tiểu Mãn, một luồng máu tươi chảy xuống, nhiễm đỏ thân đạo bào màu trắng.
Ngày ấy hai người vẫn còn ở nơi này trước kiếm đàm tiếu, mà bây giờ hắn lại cầm thanh kiếm này, chỉ vào tiểu tiên nhân của hắn.
"Ta biết ngươi thích nàng!" Vinh Đình rốt cục duy trì nữa không được ngữ điệu bình thản, hắn cao giọng nói, "Ta nghĩ ngày nào đó đem nàng gả cho ngươi, cho ngươi thật vui vẻ, khi thần tiên quyến lữ các ngươi đi. Nhưng ngươi tại sao muốn gạt ta? Muốn cầm kiếm này cùng nàng trường tương tư thủ sao? Ngươi đều có thể nói cho ta, ta có chuyện nào không nghe theo ngươi? Vì sao còn muốn ta gánh vác?"
Mấy câu nói của Thái tử khiến Giang Tiểu Mãn nghe đến mê muội, hắn run tiếng nói: "Ta không có yêu thích nàng... Nàng muốn đi, ta phải giữ lại nàng..."
"Vì sao giữ lại nàng, liền đem đồ của ta tặng ngươi cho nàng?"
"Ta không có tặng nàng!"
"Không tặng nàng, đó chính là nàng trộm."
"Đồng Quang!" Thái tử vừa quát, Đồng Quang liền kéo Nam Cung Tuyết tiến lên. Nam Cung Tuyết không ngừng giãy dụa, lại giãy không ra, chỉ có thể "Nha nha" mà khóc.
Nam Cung Tuyết bị Đồng Quang đẩy đến dưới chân Thái tử, Thái tử trường kiếm trong tay vừa chuyển, thẳng tắp chỉ về Nam Cung Tuyết.
" Trước đây xem thể diện tiên nhân, vô luận ngươi ngang ngược vô lễ làm sao, cô gia một mực không so đo." Thái tử nói "Nhưng hôm nay ngươi lén xông vào cấm địa cung đình, trộm cắp vật phẩm người khác, cô gia không có cách nào tha cho ngươi nữa."
Thái tử giơ kiếm, Nam Cung Tuyết một đôi mắt trợn to, liều mạng lắc đầu.
Thái tử vung kiếm.
Thái tử muốn giết Nam Cung Tuyết!
Giang Tiểu Mãn không chút suy nghĩ, lập tức xông lên phía trước. Thái tử vung kiếm tốc độ cực nhanh, nhưng Giang Tiểu Mãn cách càng gần hơn, một khắc kia khi kiếm hạ xuống liền chắn trước mặt Nam Cung Tuyết.
Mũi kiếm xẹt qua vai Giang Tiểu Mãn, có thể Giang Tiểu Mãn lại giống như không phát hiện đau đớn, hoảng loạn đến trực tiếp quỳ xuống.
"Không thể giết nàng!"
"Cút ngay!"
"Ngươi không thể giết nàng! Không thể!"
Vinh Đình nhìn vai Giang Tiểu Mãn một mảnh đỏ tươi, tức giận tới mức run rẩy, "Ngươi tình nguyện chết, cũng không để ta giết nàng? Ngươi cứ thích nàng như vậy?"
"Không!" Giang Tiểu Mãn đại não loạn tung lên, hắn không ngừng lắc đầu, liều mạng che ở trước mặt Nam Cung Tuyết. Hắn từ lâu không để ý tới cái khác, trực tiếp hô: "Nàng chính là mệnh định chi nhân của ngươi, ngươi không thể giết nàng!"
"Ăn nói linh tinh!" Vinh Đình vừa quát, "Chuyện đến nước này, còn muốn gạt ta!"
"Ta không có lừa ngươi, là thật, hai người các ngươi vừa một đôi, ta không lừa ngươi!"
"Ngươi vì người yêu trong lòng, câu nói như thế này cũng nói ra được?"
"Ta không thích nàng!" Giang Tiểu Mãn sắp điên, "Ta là vì ngươi mà đến, ta tiếp cận nàng cũng là bởi vì nàng tương lai sẽ là người yêu của ngươi, ta phải bảo vệ nàng. Nàng muốn đi, ta phải giữ lại nàng, nếu không vợ của ngươi liền không còn."
Vinh Đình gắt gao nhìn Giang Tiểu Mãn, Giang Tiểu Mãn chẳng biết lúc nào đã lệ rơi đầy mặt, hắn quỳ gối trước mặt Vinh Đình, khóc nói: "Vinh Đình, ngươi tin tưởng ta..."
Vai Giang Tiểu Mãn rụt lại, hắn đưa tay, muốn đụng vào Vinh Đình, rồi lại không dám.
Vinh Đình thấy người kia còn lén lút trốn ở trên giường bướng bỉnh bây giờ máu me khắp người khóc lóc quỳ ở trước mặt mình, hắn đột nhiên cảm giác thấy tất cả những thứ này cực kỳ hoang đường.
Hắn từ nhỏ đến lớn đều là một người trầm ổn, chưa bao giờ phát cáu lớn như vậy, hắn cũng không biết được mình là thế nào, vì sao lại hận như thế.
"Không dám" một tiếng, Vinh Đình đem kiếm bỏ trên mặt đất. Hắn nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi, ngươi không nên quỳ ta."
Giang Tiểu Mãn không đứng lên nổi, chỉ là ngửa đầu bất lực mà nhìn hắn. Vinh Đình nhấc đầu đừng đi qua: "Đồng Quang, dìu tiên nhân một cái."
Giang Tiểu Mãn được Đồng Quang nâng đỡ, cuối cùng cũng coi như đứng lên, nhưng hắn khắp toàn thân lại vẫn không ngừng mà run rẩy rẩy, run rẩy muốn che ở trước mặt Nam Cung Tuyết.
"Đem Tiểu Tuyết Tử dẫn đi."
Đồng Quang không nói hai lời, kéo Nam Cung Tuyết sợ đến không thể động đậy liền rời đi trước.
Chỗ hòn non bộ chỉ còn lại hai người Vinh Đình cùng Giang Tiểu Mãn.
"Cô gia không giết nàng, ngươi đừng sợ."
"Ngươi không thể giết nàng..."
"Cô gia không giết nàng."
Giang Tiểu Mãn chần chờ gật gật đầu, Vinh Đình đưa tay ra với hắn, hắn vừa cả người run lên. Vinh Đình bất đắc dĩ cười khổ, không tiếp tục nói nữa.
Đồng Quang rất nhanh liền trở lại, khi trở về còn mang theo một cái áo khoác. Hắn thấp giọng hướng Vinh Đình nói: "Thỉnh người đến rồi."
Vinh Đình gật đầu, Đồng Quang lại tiến lên đi đem kiện áo khoác màu đen khoác lên trên người Giang Tiểu Mãn, che đi đạo bào nhuốm máu vô cùng thê thảm của Giang Tiểu Mãn.
Chỉ chốc lát, mấy tên thái giám khiêng cỗ kiệu đến, Đồng Quang đem Giang Tiểu Mãn mời tới kiệu.
Giang Tiểu Mãn bị hình ảnh vừa nãy dọa, vẫn cứ hồn vía lên mây, Đồng Quang để cho hắn làm gì hắn liền làm đó. Chờ hắn thời điểm lần thứ hai phục hồi tinh thần lại, hắn đã bị mang về Trường Nhạc Cung, Đồng Quang đang kiểm tra vết thương của hắn, mà Vinh Đình ngồi ở trước mặt nhìn hắn.
Đồng Quang nhẹ giọng nói: "Chỉ là thương tổn da thịt, máu đã ngừng chảy."
Vinh Đình gật đầu, "Lấy thuốc đến."
Đồng Quang cầm thuốc mỡ cũng bưng một chậu nước nóng tới, hắn muốn giúp Giang Tiểu Mãn thanh lý, Vinh Đình lại nói: "Cô gia cũng là người trải qua chiến trường, tự mình thoa qua thuốc, để cô gia làm đi."
Đồng Quang nghe vậy khom người rời đi.
Hôm nay trong Trường Nhạc Cung tràn đầy ánh nến, chiếu lên một phòng ấm áp.
Vinh Đình cầm khăn mặt thấm ướt, nhẹ nhàng xoa qua mặt Giang Tiểu Mãn. Giang Tiểu Mãn trên mặt có bùn, có máu, còn có nước mắt, thoạt nhìn thập phần chật vật. Hắn mở to mắt, bất an nhìn Vinh Đình.
Dáng dấp kia thoạt nhìn đáng thương muốn chết, tim Vinh Đình bỗng nhiên có loại cảm giác bị người niết chặt, nhói một cái.
"Hôm nay là ta quá mức kích động, ta không nên cái gì cũng không hỏi, cứ như vậy đối với ngươi... Còn có Tiểu Kim Miêu của ngươi."
Nghe thấy Tiểu Kim Miêu, ánh mắt Giang Tiểu Mãn một chút ảm đạm đi.
Tim Thái tử vừa vừa nhói, hắn quay đầu đi chỗ khác nhẹ vắt khăn mặt, nói rằng: "Ngươi mới vừa nói ngươi vì ta mà đến, mà Tiểu Tuyết Tử lại là mệnh định chi nhân của ta, vậy rốt cuộc là chuyện ra sao?"
Giang Tiểu Mãn môi giật giật, muốn đem tất cả toàn bộ bê ra.
Lúc này hệ thống trong não vắng lặng đã lâu của hắn bỗng nhiên " bíp bíp " kêu lên, trong đầu chợt lóe nhắc nhở: "Nhắc nhở! Không được đem chuyện hệ thống nói cho nhân vật trong sách!"
Giang Tiểu Mãn sững sờ, tiến tới nở nụ cười khổ.
Hệ thống này chung quy không có tác dụng, nhưng bây giờ tức thời quản chuyện này, hắn thậm chí ngay cả mở miệng đều không có.
Giang Tiểu Mãn cúi đầu, suy nghĩ một chút sau nói: "Ta vào cung ngày đó nói tới mệnh định chi nhân, chính là Tiểu Tuyết Tử, chỉ là khi đó vẫn còn không tìm được Tiểu Tuyết Tử, cho nên không dám nói thẳng ra thân phận của nàng. Sau đó ta tìm được nàng, liền hỗ trợ nàng, nàng muốn đi, ta liền phải giữ nàng."
"Nếu như nàng đi, sẽ làm sao?"
"Vợ của ngươi sẽ không còn." Giang Tiểu Mãn nói đến đây, ngẩng đầu ngây ngốc hướng Vinh Đình nở nụ cười.
Vinh Đình nhìn hắn lúc này còn đang cười, vừa cảm thấy hắn ngốc, vừa khó giải thích được lo lắng.
"Lão bà ta không còn, thì có liên quan gì tới ngươi?"
"Ta..." Giang Tiểu Mãn không nghĩ tới hắn càng sẽ hỏi vấn đề này, dừng lại sau đó mới hàm hồ nói, "Để ngươi cùng người yêu yêu nhau là chức trách của ta, nếu là không thành công, ta liền... không về nhà được."
"Ngươi rất muốn về nhà?"
Vinh Đình ngừng lại động tác trên tay, Giang Tiểu Mãn nhìn hắn, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
" Ta đối đãi ngươi không tốt?"
"Không phải! Ta chính là... Muốn về nhà."
"Cho nên ta cùng với nàng yêu nhau, ngươi có thể công thành thân thoái (*)?"
(*) Công thành thân thoái: 功成身退 Đạt được thành công thì nên lui về.
"Đúng."
"A." Vinh Đình một tiếng cười khẽ. Hắn lần thứ hai giơ lên khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt Giang Tiểu Mãn, vừa lau vừa tự lẩm bẩm tựa nói: "Cô gia có thể tìm được người một đời một kiếp bầu bạn, mà tiên nhân cũng có thể trở lại tiên giới, thật đúng là đều đại hoan hỉ."
Vinh Đình nở nụ cười với Giang Tiểu Mãn, cười đến giống như trước kia vừa xấu vừa duệ.
"Được, cô gia thoả mãn nguyện vọng ngươi."
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói: Cách Thái tử đứng lên, hai người ngươi truy ta chạy đã càng ngày càng gần, chớ hoảng sợ chớ hoảng sợ.
Bình luận facebook