Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Edit + Beta: Ruby
(Hôm nay Sài Gòn trời bão, chỉ muốn nằm ngủ chả muốn làm gì đâu. Tôi sắp đi làm lại rồi, còn đống lịch thi tiếng Trung tới mông rồi vẫn chưa ôn T.T Tại ngồi mê edit truyện quá đây (◡‿◡✿)
------------------
Vinh Đình im lặng, nghĩ thầm tiên khí tiên nhân mình ta cũng còn không ngửi đủ đây, ngươi dựa vào cái gì mà ngửi?
Khương Khả đã không coi ai ra gì gục xuống bàn ngửi tiếp, Vinh Đình thực sự không nói nổi, thời điểm quay đầu đã thấy ngoài cửa sổ có một bóng người quen thuộc.
Vinh Đình theo bản năng mà đứng lên, Khương Khả bị động tác của hắn giật mình, cũng hướng ngoài cửa sổ vừa nhìn. Đây vừa nhìn, Khương Khả cũng lập tức đứng lên.
"Là, là tiên nhân?" Âm thanh Khương Khả run rẩy. Làm sao bây giờ? Y còn chưa chuẩn bị xong muốn gặp tiên nhân! Trái tim của y sắp từ trong miệng nhảy ra ngoài!
Giang Tiểu Mãn chỉ thấy Vinh Đình từ trong Thượng Thư phòng đi ra, thư đồng tên là Khương Khả cùng ở phía sau.
Vinh Đình đi ra, trước đem văn chương giao cho Tô Uyên, chờ đợi Tô Uyên bình luận.
Trong lương đình yên lặng, ai cũng không nói gì.
Vinh Đình không nói lời nào, Giang Tiểu Mãn cũng không mở miệng. Giang Tiểu Mãn chỉ thấy Khương Khả dùng một loại ánh mắt kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, thân thể phát run, một bộ dáng nhẫn nại mọi thứ. Giang Tiểu Mãn bị nhìn chăm chú đến mức lông tóc dựng đứng, nghĩ thầm đây sẽ không phải là người ái mộ Thái tử, thấy hắn cùng Thái tử có scandal, chuẩn bị tới giết hắn chứ?
Tô Uyên xem xong văn chương bắt đầu lời bình, ánh mắt Khương Khả càng ngày càng kỳ quái, ánh mắt từng đợt kích động nhìn Giang Tiểu Mãn. Giang Tiểu Mãn càng ngày càng sợ, tầm mắt quét lương đình một vòng, muốn nhìn xem có viên gạch hoặc là băng ghế gãy gì đó có thể phòng thân hay không.
Nhưng mà Giang Tiểu Mãn còn không tìm được, Tô Uyên cùng Thái tử cũng đã nói xong rồi, Thái tử chuẩn bị rời đi.
"Tiên nhân." Thái tử mở miệng, "Đến Trường Nhạc cung dùng bữa?"
Giang Tiểu Mãn liếc mắt một cái nhìn Khương Khả, thật cẩn thận nói: "Được."
Quả nhiên hắn vừa đáp ứng, ánh mắt Khương Khả trở nên càng thêm cuồng nhiệt, đều sắp phun ra lửa. Giang Tiểu Mãn càng thêm khẳng định suy đoán của mình, người này quả nhiên đem hắn coi là cái đinh trong mắt.
Lúc này Khương Khả nói: "Điện hạ, thần cũng có thể đi?"
Vinh Đình quay đầu lại mạnh mẽ lườm y một cái, bảo cho y cút. Hắn và tiểu tiên nhân hiếm thấy gặp mặt, một người ngoài đi theo làm cái gì?
Khương Khả lại tim nằm ngang làm cái khẩu hình "thoại bản" với Vinh Đình, rõ ràng nếu như không cho ta đi, ta liền đem sự tình thoại bản nói cho tiên nhân.
Vinh Đình thực sự phục rồi, ngày đó Khương Khả còn đang vô cùng đau đớn mà bảo hắn mạnh dạn tỏ tình, ngày hôm nay liền lấy thoại bản uy hiếp hắn, rõ ràng chính là biết được hắn nhất thời không dự định hành động, trái lại lấy cái này làm nhược điểm uy hiếp hắn.
Người này sau đó muốn là làm quan, khẳng định phải đề phòng cẩn thận, luận điệu phản thần tặc tử đã đi ra rồi.
Vinh Đình miễn cưỡng đáp ứng, Giang Tiểu Mãn cũng không nói gì.
Giang Tiểu Mãn đem hai người mắt đi mày lại nhìn ở trong mắt, đáy lòng lại có chút chua chua. Lúc này mới một tháng thì có bằng hữu mới, Thái tử này được nha!
Ba người mỗi người một ý, một đường trầm mặc đến Trường Nhạc Cung.
Vừa đến Trường Nhạc Cung, Giang Tiểu Mãn theo thói quen liền muốn đi vào trong cung, đến cư phòng Vinh Đình bình thường sinh hoạt. Nhưng mà chân vừa mới bước ra, hắn liền bị Vinh Đình kéo lại, Vinh Đình liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu vớihắn.
Ý của Vinh Đình là, ngươi đi vào, tên kia khẳng định cũng muốn đi vào, không cho phép để y đi vào.
Nhưng mà Giang Tiểu Mãn lại còn tưởng rằng bên trong ẩn giấu đồ vật gì không thể cho ai biết, không cho phép hắn xem, phẫn nộ gật đầu, nghĩ sau này cũng không muốn đi vào thôi.
Ba người bọn họ tại hậu viện Trường Nhạc cung ăn cơm, một bàn đá hình tròn ba người mỗi người chia một phần ba chỗ ngồi.
Cung nữ mang món ăn, Giang Tiểu Mãn thấy đó là một cung nữ tuổi trẻ, muốn hỏi Vinh Đình Xuân Hoa đi đâu, đã thấy Khương Khả vẫn trợn mắt nhìn mình, liền không dám nói tiếp nữa.
Có người ngoài ở đây, Vinh Đình cũng không tiện nói gì, chỉ là trầm mặc ăn cơm.
Về phần Khương Khả, y đã sắp không khống chế được tâm tình của mình.
Tiên nhân làm sao lớn lên đáng yêu như thế nha? Thoạt nhìn thật sự thật nhỏ! Mặc đạo bào màu trắng đến tiên khí phiêu phiêu!
Xem mắt kia, mũi kia, miệng kia, còn có tay kia! Đây chính là chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn quốc sắc thiên hương nghiêng nước nghiêng thành Thiên tiên hạ phàm tới sao???
Còn có khi gió thổi tới, mơ hồ có cỗ mùi thơm... Đây chính là tiên khí trong truyền thuyết đi?
Khương Khả nỗ lực hít sâu, cảm thấy mình từ đầu đến chân đều được tinh lọc.
Giang Tiểu Mãn ngồi ở bên bụi hoa, hoa hương cỏ bị gió thổi lên có chút choáng choáng, nhìn thấy đôi mắt Khương Khả trợn lên càng đại, càng sợ.
Chính lúc này, Dần tướng quân cùng meo meo cùng đi tới.
Dần tướng quân đã lâu không thấy chủ nhân, vừa thấy Giang Tiểu Mãn liền nhảy đến trên đùi hắn kêu lên meo meo. Giang Tiểu Mãn vội vuốt lông của nó, lại gắp cho nó chút thịt cá ăn.
Vinh Đình một ngày vài bữa cho mèo ăn, Dần tướng quân so với một tháng trước lớn hơn một vòng, lúc này hắn thấy Giang Tiểu Mãn lại muốn đút, liền mở miệng nói: "Đều mập thành dạng gì, còn ăn."
Giang Tiểu Mãn vừa nghe nhất thời dừng lại đũa, trong lòng lại có chút ủy khuất. Đây đều là thế đạo gì? Có mẹ kế sau đó liền muốn khắt khe con mèo nhỏ, mèo nhỏ làm gì sai? Mèo nhỏ chỉ là muốn ăn cá.
"Để nó ăn nha!" Khương Khả nói "Ăn nhiều một chút!"
Đây chính là Dần tướng quân trong truyền thuyết? Khương Khả thời điểm tự mình viết thoại bản thích nhất miêu tả Dần tướng quân uy mãnh, hôm nay gặp mặt, đầu lông xù, bụng nhỏ mềm mại, còn có chân móng vuốt hồng nhạt, quả thật là uy thế hừng hực! Khương Khả liền kích động, muốn cầu tiên nhân khai ân cho mình ôm Dần tướng quân một cái.
Thế nhưng Khương Khả không dám cùng Tiên nhân nói chuyện, y chỉ có thể nhìn Vinh Đình, cầu Vinh Đình giúp một chuyện.
Vinh Đình cũng không phải biết được hắn tại kia nháy mắt là có ý gì, chỉ nhìn y vẻ mặt vặn vẹo, đoán đại khái cũng không phải chuyện đứng đắn gì. Hắn sợ tiểu tiên nhân cho là hắn tìm kẻ ngu si làm thư đồng, liền hơi nhướng mày khẽ quát: "Đừng động não."
Nói xong liền ngẩng đầu nói với Giang Tiểu Mãn: "Tiên nhân không cần để ý hắn."
Giang Tiểu Mãn đem tất cả những thứ này nhìn ở trong mắt, trong lòng liền nổi lên bốn chữ " mắt đi mày lại ", đành phải ôm chặt Dần tướng quân.
Bữa cơm này ăn đến cực kỳ trầm mặc, cuối cùng Vinh Đình không chịu được, dứt khoát tìm cái việc vô tích sự đem Khương Khả đẩy ra.
Khương Khả vạn phần không muốn, rất muốn tận mắt xem Thái tử là thế nào cùng tiểu tiên nhân nói chuyện yêu đương, nhưng cũng biết mình ở tiếp nữa bất lợi hai người phát triển, nhanh chóng chạy.
Khương Khả vừa đi, chỉ còn dư lại hai người Vinh Đình cùng Giang Tiểu Mãn. Hai người vẫn có chút lúng túng, cuối cùng là Giang Tiểu Mãn trước tiên nghĩ tới đề tài.
"Điện hạ cùng Xuân Hoa cuộc sống vẫn khỏe chứ?"
"..." Thực sự là hết chuyện để nói, Vinh Đình thoáng cái tức giận đến nghiến răng, hướng Giang Tiểu Mãn cười lạnh: "Tiên nhân cảm thấy thế nào?"
"Đó là đương nhiên là rất khá, bần đạo ở trong Thông Thiên tháp bế quan, đều còn biết chuyện tình yêu hai ngươi."
"Phong, lưu, vận, sự?" Vinh Đình cắn răng cười nói, "Nếu tiên nhân ngay cả cái này đều biết, vậy ngươi có biết cô chỉ thích tám mươi tuổi hay không?"
Giang Tiểu Mãn một chút liền nghẹn lại, cuối cùng nói: "Này quá khó rồi, ngươi không cầu có truy cầu như thế."
Vinh Đình hừ lạnh, lại hỏi: "Tiên nhân tháng này đến cùng là bế quan làm những việc gì?"
Nói đến cái này, Giang Tiểu Mãn rốt cục nhớ đến lần này là muốn tới cùng Vinh Đình nói cái gì. Chỉ là hắn đang muốn khoe khoang bồn cầu của hắn, rồi lại nghĩ một chút đến Khương Khả nhân trung long phượng như vậy, nhất thời liền cảm thấy bồn cầu mình thực sự không lịch sự, càng không biết nói thế nào. Cuối cùng hắn phẫn nộ nói: "Thì... làm ít đồ, thời điểm Trung thu lại mời người giúp ngươi làm một phần."
Vinh Đình nhíu mày: "Trung thu? Còn muốn để cô chờ mấy ngày mới thoả mãn."
Giang Tiểu Mãn thất vọng gật gật đầu.
Vinh Đình cũng cảm giác được cảm xúc Giang Tiểu Mãn, hỏi: "Tiên nhân làm sao vậy?"
"Không có gì." Giang Tiểu Mãn lắc đầu một cái, "Rất tốt."
Giang Tiểu Mãn vội vàng lên tinh thần, nói rằng: "Trung thu ngày ấy có không ít hoạt động, bệ hạ bảo bần đạo đến lộ mặt."
Tết trung thu là việc trọng đại cuối năm, trong tiểu thuyết đề cập tới, nơi này ngắm trăng cùng ăn bánh trung thu là cơ bản, còn có thể có hoạt động thả đèn nước, đi dạo chợ đêm các loại, thập phần náo nhiệt, nam chủ cũng là vào lúc này chính thức tỏ tình cùng nữ chủ, bắt đầu con đường truy thê đuổi đánh tới cùng.
Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Mãn hỏi: "Tiểu Tuyết Tử đâu?"
"Làm sao, nhớ nàng?" Vinh Đình nói "Tiên nhân vậy có thể phải thất vọng, cô từ lâu đem nàng ném ra cung."
Giang Tiểu Mãn bất đắc dĩ gật đầu, đã như vậy, tết trung thu này đại khái là không nhìn thấy kịch hay, mà nói không chắc còn có thể nhìn thấy Vinh Đình cùng Khương Khả? Vinh Đình thế này là gặp một người, yêu một người sao? Cũng không phải...
Giang Tiểu Mãn suy nghĩ miên man, lại nghe Vinh Đình nói: "Ngày ấy tiên nhân hết bận, cô lại dẫn ngươi đi chơi."
Đáng tiếc không nhìn thấy tiết mục tỏ tình, bất quá ra ngoài chơi cũng tốt, Giang Tiểu Mãn bé ngoan hướng Vinh Đình gật đầu.
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói: Trung thu ha.
(Hôm nay Sài Gòn trời bão, chỉ muốn nằm ngủ chả muốn làm gì đâu. Tôi sắp đi làm lại rồi, còn đống lịch thi tiếng Trung tới mông rồi vẫn chưa ôn T.T Tại ngồi mê edit truyện quá đây (◡‿◡✿)
------------------
Vinh Đình im lặng, nghĩ thầm tiên khí tiên nhân mình ta cũng còn không ngửi đủ đây, ngươi dựa vào cái gì mà ngửi?
Khương Khả đã không coi ai ra gì gục xuống bàn ngửi tiếp, Vinh Đình thực sự không nói nổi, thời điểm quay đầu đã thấy ngoài cửa sổ có một bóng người quen thuộc.
Vinh Đình theo bản năng mà đứng lên, Khương Khả bị động tác của hắn giật mình, cũng hướng ngoài cửa sổ vừa nhìn. Đây vừa nhìn, Khương Khả cũng lập tức đứng lên.
"Là, là tiên nhân?" Âm thanh Khương Khả run rẩy. Làm sao bây giờ? Y còn chưa chuẩn bị xong muốn gặp tiên nhân! Trái tim của y sắp từ trong miệng nhảy ra ngoài!
Giang Tiểu Mãn chỉ thấy Vinh Đình từ trong Thượng Thư phòng đi ra, thư đồng tên là Khương Khả cùng ở phía sau.
Vinh Đình đi ra, trước đem văn chương giao cho Tô Uyên, chờ đợi Tô Uyên bình luận.
Trong lương đình yên lặng, ai cũng không nói gì.
Vinh Đình không nói lời nào, Giang Tiểu Mãn cũng không mở miệng. Giang Tiểu Mãn chỉ thấy Khương Khả dùng một loại ánh mắt kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, thân thể phát run, một bộ dáng nhẫn nại mọi thứ. Giang Tiểu Mãn bị nhìn chăm chú đến mức lông tóc dựng đứng, nghĩ thầm đây sẽ không phải là người ái mộ Thái tử, thấy hắn cùng Thái tử có scandal, chuẩn bị tới giết hắn chứ?
Tô Uyên xem xong văn chương bắt đầu lời bình, ánh mắt Khương Khả càng ngày càng kỳ quái, ánh mắt từng đợt kích động nhìn Giang Tiểu Mãn. Giang Tiểu Mãn càng ngày càng sợ, tầm mắt quét lương đình một vòng, muốn nhìn xem có viên gạch hoặc là băng ghế gãy gì đó có thể phòng thân hay không.
Nhưng mà Giang Tiểu Mãn còn không tìm được, Tô Uyên cùng Thái tử cũng đã nói xong rồi, Thái tử chuẩn bị rời đi.
"Tiên nhân." Thái tử mở miệng, "Đến Trường Nhạc cung dùng bữa?"
Giang Tiểu Mãn liếc mắt một cái nhìn Khương Khả, thật cẩn thận nói: "Được."
Quả nhiên hắn vừa đáp ứng, ánh mắt Khương Khả trở nên càng thêm cuồng nhiệt, đều sắp phun ra lửa. Giang Tiểu Mãn càng thêm khẳng định suy đoán của mình, người này quả nhiên đem hắn coi là cái đinh trong mắt.
Lúc này Khương Khả nói: "Điện hạ, thần cũng có thể đi?"
Vinh Đình quay đầu lại mạnh mẽ lườm y một cái, bảo cho y cút. Hắn và tiểu tiên nhân hiếm thấy gặp mặt, một người ngoài đi theo làm cái gì?
Khương Khả lại tim nằm ngang làm cái khẩu hình "thoại bản" với Vinh Đình, rõ ràng nếu như không cho ta đi, ta liền đem sự tình thoại bản nói cho tiên nhân.
Vinh Đình thực sự phục rồi, ngày đó Khương Khả còn đang vô cùng đau đớn mà bảo hắn mạnh dạn tỏ tình, ngày hôm nay liền lấy thoại bản uy hiếp hắn, rõ ràng chính là biết được hắn nhất thời không dự định hành động, trái lại lấy cái này làm nhược điểm uy hiếp hắn.
Người này sau đó muốn là làm quan, khẳng định phải đề phòng cẩn thận, luận điệu phản thần tặc tử đã đi ra rồi.
Vinh Đình miễn cưỡng đáp ứng, Giang Tiểu Mãn cũng không nói gì.
Giang Tiểu Mãn đem hai người mắt đi mày lại nhìn ở trong mắt, đáy lòng lại có chút chua chua. Lúc này mới một tháng thì có bằng hữu mới, Thái tử này được nha!
Ba người mỗi người một ý, một đường trầm mặc đến Trường Nhạc Cung.
Vừa đến Trường Nhạc Cung, Giang Tiểu Mãn theo thói quen liền muốn đi vào trong cung, đến cư phòng Vinh Đình bình thường sinh hoạt. Nhưng mà chân vừa mới bước ra, hắn liền bị Vinh Đình kéo lại, Vinh Đình liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu vớihắn.
Ý của Vinh Đình là, ngươi đi vào, tên kia khẳng định cũng muốn đi vào, không cho phép để y đi vào.
Nhưng mà Giang Tiểu Mãn lại còn tưởng rằng bên trong ẩn giấu đồ vật gì không thể cho ai biết, không cho phép hắn xem, phẫn nộ gật đầu, nghĩ sau này cũng không muốn đi vào thôi.
Ba người bọn họ tại hậu viện Trường Nhạc cung ăn cơm, một bàn đá hình tròn ba người mỗi người chia một phần ba chỗ ngồi.
Cung nữ mang món ăn, Giang Tiểu Mãn thấy đó là một cung nữ tuổi trẻ, muốn hỏi Vinh Đình Xuân Hoa đi đâu, đã thấy Khương Khả vẫn trợn mắt nhìn mình, liền không dám nói tiếp nữa.
Có người ngoài ở đây, Vinh Đình cũng không tiện nói gì, chỉ là trầm mặc ăn cơm.
Về phần Khương Khả, y đã sắp không khống chế được tâm tình của mình.
Tiên nhân làm sao lớn lên đáng yêu như thế nha? Thoạt nhìn thật sự thật nhỏ! Mặc đạo bào màu trắng đến tiên khí phiêu phiêu!
Xem mắt kia, mũi kia, miệng kia, còn có tay kia! Đây chính là chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn quốc sắc thiên hương nghiêng nước nghiêng thành Thiên tiên hạ phàm tới sao???
Còn có khi gió thổi tới, mơ hồ có cỗ mùi thơm... Đây chính là tiên khí trong truyền thuyết đi?
Khương Khả nỗ lực hít sâu, cảm thấy mình từ đầu đến chân đều được tinh lọc.
Giang Tiểu Mãn ngồi ở bên bụi hoa, hoa hương cỏ bị gió thổi lên có chút choáng choáng, nhìn thấy đôi mắt Khương Khả trợn lên càng đại, càng sợ.
Chính lúc này, Dần tướng quân cùng meo meo cùng đi tới.
Dần tướng quân đã lâu không thấy chủ nhân, vừa thấy Giang Tiểu Mãn liền nhảy đến trên đùi hắn kêu lên meo meo. Giang Tiểu Mãn vội vuốt lông của nó, lại gắp cho nó chút thịt cá ăn.
Vinh Đình một ngày vài bữa cho mèo ăn, Dần tướng quân so với một tháng trước lớn hơn một vòng, lúc này hắn thấy Giang Tiểu Mãn lại muốn đút, liền mở miệng nói: "Đều mập thành dạng gì, còn ăn."
Giang Tiểu Mãn vừa nghe nhất thời dừng lại đũa, trong lòng lại có chút ủy khuất. Đây đều là thế đạo gì? Có mẹ kế sau đó liền muốn khắt khe con mèo nhỏ, mèo nhỏ làm gì sai? Mèo nhỏ chỉ là muốn ăn cá.
"Để nó ăn nha!" Khương Khả nói "Ăn nhiều một chút!"
Đây chính là Dần tướng quân trong truyền thuyết? Khương Khả thời điểm tự mình viết thoại bản thích nhất miêu tả Dần tướng quân uy mãnh, hôm nay gặp mặt, đầu lông xù, bụng nhỏ mềm mại, còn có chân móng vuốt hồng nhạt, quả thật là uy thế hừng hực! Khương Khả liền kích động, muốn cầu tiên nhân khai ân cho mình ôm Dần tướng quân một cái.
Thế nhưng Khương Khả không dám cùng Tiên nhân nói chuyện, y chỉ có thể nhìn Vinh Đình, cầu Vinh Đình giúp một chuyện.
Vinh Đình cũng không phải biết được hắn tại kia nháy mắt là có ý gì, chỉ nhìn y vẻ mặt vặn vẹo, đoán đại khái cũng không phải chuyện đứng đắn gì. Hắn sợ tiểu tiên nhân cho là hắn tìm kẻ ngu si làm thư đồng, liền hơi nhướng mày khẽ quát: "Đừng động não."
Nói xong liền ngẩng đầu nói với Giang Tiểu Mãn: "Tiên nhân không cần để ý hắn."
Giang Tiểu Mãn đem tất cả những thứ này nhìn ở trong mắt, trong lòng liền nổi lên bốn chữ " mắt đi mày lại ", đành phải ôm chặt Dần tướng quân.
Bữa cơm này ăn đến cực kỳ trầm mặc, cuối cùng Vinh Đình không chịu được, dứt khoát tìm cái việc vô tích sự đem Khương Khả đẩy ra.
Khương Khả vạn phần không muốn, rất muốn tận mắt xem Thái tử là thế nào cùng tiểu tiên nhân nói chuyện yêu đương, nhưng cũng biết mình ở tiếp nữa bất lợi hai người phát triển, nhanh chóng chạy.
Khương Khả vừa đi, chỉ còn dư lại hai người Vinh Đình cùng Giang Tiểu Mãn. Hai người vẫn có chút lúng túng, cuối cùng là Giang Tiểu Mãn trước tiên nghĩ tới đề tài.
"Điện hạ cùng Xuân Hoa cuộc sống vẫn khỏe chứ?"
"..." Thực sự là hết chuyện để nói, Vinh Đình thoáng cái tức giận đến nghiến răng, hướng Giang Tiểu Mãn cười lạnh: "Tiên nhân cảm thấy thế nào?"
"Đó là đương nhiên là rất khá, bần đạo ở trong Thông Thiên tháp bế quan, đều còn biết chuyện tình yêu hai ngươi."
"Phong, lưu, vận, sự?" Vinh Đình cắn răng cười nói, "Nếu tiên nhân ngay cả cái này đều biết, vậy ngươi có biết cô chỉ thích tám mươi tuổi hay không?"
Giang Tiểu Mãn một chút liền nghẹn lại, cuối cùng nói: "Này quá khó rồi, ngươi không cầu có truy cầu như thế."
Vinh Đình hừ lạnh, lại hỏi: "Tiên nhân tháng này đến cùng là bế quan làm những việc gì?"
Nói đến cái này, Giang Tiểu Mãn rốt cục nhớ đến lần này là muốn tới cùng Vinh Đình nói cái gì. Chỉ là hắn đang muốn khoe khoang bồn cầu của hắn, rồi lại nghĩ một chút đến Khương Khả nhân trung long phượng như vậy, nhất thời liền cảm thấy bồn cầu mình thực sự không lịch sự, càng không biết nói thế nào. Cuối cùng hắn phẫn nộ nói: "Thì... làm ít đồ, thời điểm Trung thu lại mời người giúp ngươi làm một phần."
Vinh Đình nhíu mày: "Trung thu? Còn muốn để cô chờ mấy ngày mới thoả mãn."
Giang Tiểu Mãn thất vọng gật gật đầu.
Vinh Đình cũng cảm giác được cảm xúc Giang Tiểu Mãn, hỏi: "Tiên nhân làm sao vậy?"
"Không có gì." Giang Tiểu Mãn lắc đầu một cái, "Rất tốt."
Giang Tiểu Mãn vội vàng lên tinh thần, nói rằng: "Trung thu ngày ấy có không ít hoạt động, bệ hạ bảo bần đạo đến lộ mặt."
Tết trung thu là việc trọng đại cuối năm, trong tiểu thuyết đề cập tới, nơi này ngắm trăng cùng ăn bánh trung thu là cơ bản, còn có thể có hoạt động thả đèn nước, đi dạo chợ đêm các loại, thập phần náo nhiệt, nam chủ cũng là vào lúc này chính thức tỏ tình cùng nữ chủ, bắt đầu con đường truy thê đuổi đánh tới cùng.
Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Mãn hỏi: "Tiểu Tuyết Tử đâu?"
"Làm sao, nhớ nàng?" Vinh Đình nói "Tiên nhân vậy có thể phải thất vọng, cô từ lâu đem nàng ném ra cung."
Giang Tiểu Mãn bất đắc dĩ gật đầu, đã như vậy, tết trung thu này đại khái là không nhìn thấy kịch hay, mà nói không chắc còn có thể nhìn thấy Vinh Đình cùng Khương Khả? Vinh Đình thế này là gặp một người, yêu một người sao? Cũng không phải...
Giang Tiểu Mãn suy nghĩ miên man, lại nghe Vinh Đình nói: "Ngày ấy tiên nhân hết bận, cô lại dẫn ngươi đi chơi."
Đáng tiếc không nhìn thấy tiết mục tỏ tình, bất quá ra ngoài chơi cũng tốt, Giang Tiểu Mãn bé ngoan hướng Vinh Đình gật đầu.
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói: Trung thu ha.
Bình luận facebook