Giai Kỳ Như Ảnh
TG: Vì Tháng Năm Không Ở Lại
CHƯƠNG 1
***
Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ là tự ta thấy nó trôi qua quá nhanh. Và cho dù nó khiến ta cảm lạnh bao nhiêu lần, ta vẫn muốn mãi mãi đắm chìm trong đó.
Tôi từng nghĩ mình mãi mãi không có một tuổi xuân trọn vẹn, chỉ bởi vì, tôi sống trong môi trường không phù hợp với tôi, tồn tại ở một nơi mà đến chính tôi cũng không nhận ra mình đang tồn tại.
Năm đầu cấp 3, tôi "may mắn" rơi vào lớp A mà không rõ lí do. Thành tích học tập của tôi cũng ổn, nhưng chưa đến mức huy hoàng oanh liệt. Ảo giác...đó là ảo giác!
Không! Nó là sự thật, cơn ác mộng của tôi bắt đầu từ đây. Học trong một lớp toàn những cỗ máy giải đề siêu cấp, luôn đặt nặng thành tích, và quan trọng hơn là có một vài thành phần tôi không thể kết thân được, vì vậy mà trong mắt nhiều người, tôi trở thành một học sinh trầm ổn, à không...chính xác hơn là trầm cảm. Haha! Tôi mà trầm cảm ư? Tôi nói siêu nhiều là đằng khác. Ấy thế nhưng không hiểu sao, tôi chẳng thể trưng được bộ mặt tươi cười mỗi lần bước vào lớp. Ám khí...thực sự là môi trường đầy ám khí...
Gần một năm học, tôi giống như con rôbốt được lập trình sẵn "đến trường rồi vào lớp, cắm rễ tại chỗ, chờ hết giờ là về". Cứ nghĩ 3 năm cấp ba của tôi sẽ trôi qua tẻ nhạt như vậy. Cho đến một ngày cuối tháng tư, mọi thứ đã thay đổi...
Ngày hôm đó, tôi đi học muộn. Từ xa nghe thấy tiếng chuông, tôi tự nhủ "Đời thế là xong, chuẩn bị lao động công ích một tháng thôi". Suốt quãng đường còn lại, tôi chỉ cầu trời cho có đứa nào đó cũng đi muộn như mình. Sự thật là ngày nào mà chẳng có học sinh đi muộn. Và quả nhiên, trời không phụ lòng người, tôi đã có đồng minh, hai nữ ba nam, haha! đủ một đội lao động rồi! Thế nhưng, năm đứa đó không có ý định vào trường, cứ thập thà thập thò rất mờ ám ở cái quán bên cổng, chẳng biết chúng định làm trò gì. Chết cũng nên chết cho đàng hoàng chứ! Đang định đi vào lãnh án tử hình, tôi nghe có tiếng gọi khẽ, một thằng con trai nom khá bụi bặm vẫy vẫy kêu tôi tới. Chẳng biết ma sui quỷ khiến thế nào, tôi lại vào theo.
Ba tên đó hỏi có muốn an toàn vào trường không? Đương nhiên, ai chẳng muốn. Chỉ cần qua được phòng giáo vụ là có thể đường hoàng thoát khỏi sổ đen - cuốn sổ mà chúng tôi coi như sổ sinh tử của Diêm Vương.
Nhận được sự đồng tình của ba đứa con gái chúng tôi, ba tên đó hào hứng triển khai kế hoạch. Cứ tưởng chúng quen biết thầy cô trong ban nề nếp, ai ngờ... Cuối cùng, chúng tôi phải gửi xe ở quán và...chui ống cống vào trường. Quả là kinh nghiệm, ngay cả cách này cũng có thể nghĩ ra.
Nhiều năm sau nghĩ lại, tôi vẫn thấy buồn cười. Vào được trường thì dễ, nhưng có thoát được không mới là vấn đề. Hôm đó, xem như số chúng tôi nhọ đi.
Mọi chuyện khá đơn điệu.
Tuổi thanh xuân của tôi, à không, tuổi thanh xuân của chúng tôi bắt đầu từ một cái ống cống.
***
Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ là tự ta thấy nó trôi qua quá nhanh. Và cho dù nó khiến ta cảm lạnh bao nhiêu lần, ta vẫn muốn mãi mãi đắm chìm trong đó.
Tôi từng nghĩ mình mãi mãi không có một tuổi xuân trọn vẹn, chỉ bởi vì, tôi sống trong môi trường không phù hợp với tôi, tồn tại ở một nơi mà đến chính tôi cũng không nhận ra mình đang tồn tại.
Năm đầu cấp 3, tôi "may mắn" rơi vào lớp A mà không rõ lí do. Thành tích học tập của tôi cũng ổn, nhưng chưa đến mức huy hoàng oanh liệt. Ảo giác...đó là ảo giác!
Không! Nó là sự thật, cơn ác mộng của tôi bắt đầu từ đây. Học trong một lớp toàn những cỗ máy giải đề siêu cấp, luôn đặt nặng thành tích, và quan trọng hơn là có một vài thành phần tôi không thể kết thân được, vì vậy mà trong mắt nhiều người, tôi trở thành một học sinh trầm ổn, à không...chính xác hơn là trầm cảm. Haha! Tôi mà trầm cảm ư? Tôi nói siêu nhiều là đằng khác. Ấy thế nhưng không hiểu sao, tôi chẳng thể trưng được bộ mặt tươi cười mỗi lần bước vào lớp. Ám khí...thực sự là môi trường đầy ám khí...
Gần một năm học, tôi giống như con rôbốt được lập trình sẵn "đến trường rồi vào lớp, cắm rễ tại chỗ, chờ hết giờ là về". Cứ nghĩ 3 năm cấp ba của tôi sẽ trôi qua tẻ nhạt như vậy. Cho đến một ngày cuối tháng tư, mọi thứ đã thay đổi...
Ngày hôm đó, tôi đi học muộn. Từ xa nghe thấy tiếng chuông, tôi tự nhủ "Đời thế là xong, chuẩn bị lao động công ích một tháng thôi". Suốt quãng đường còn lại, tôi chỉ cầu trời cho có đứa nào đó cũng đi muộn như mình. Sự thật là ngày nào mà chẳng có học sinh đi muộn. Và quả nhiên, trời không phụ lòng người, tôi đã có đồng minh, hai nữ ba nam, haha! đủ một đội lao động rồi! Thế nhưng, năm đứa đó không có ý định vào trường, cứ thập thà thập thò rất mờ ám ở cái quán bên cổng, chẳng biết chúng định làm trò gì. Chết cũng nên chết cho đàng hoàng chứ! Đang định đi vào lãnh án tử hình, tôi nghe có tiếng gọi khẽ, một thằng con trai nom khá bụi bặm vẫy vẫy kêu tôi tới. Chẳng biết ma sui quỷ khiến thế nào, tôi lại vào theo.
Ba tên đó hỏi có muốn an toàn vào trường không? Đương nhiên, ai chẳng muốn. Chỉ cần qua được phòng giáo vụ là có thể đường hoàng thoát khỏi sổ đen - cuốn sổ mà chúng tôi coi như sổ sinh tử của Diêm Vương.
Nhận được sự đồng tình của ba đứa con gái chúng tôi, ba tên đó hào hứng triển khai kế hoạch. Cứ tưởng chúng quen biết thầy cô trong ban nề nếp, ai ngờ... Cuối cùng, chúng tôi phải gửi xe ở quán và...chui ống cống vào trường. Quả là kinh nghiệm, ngay cả cách này cũng có thể nghĩ ra.
Nhiều năm sau nghĩ lại, tôi vẫn thấy buồn cười. Vào được trường thì dễ, nhưng có thoát được không mới là vấn đề. Hôm đó, xem như số chúng tôi nhọ đi.
Mọi chuyện khá đơn điệu.
Tuổi thanh xuân của tôi, à không, tuổi thanh xuân của chúng tôi bắt đầu từ một cái ống cống.
Bình luận facebook