Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Bác Vân chứng kiến một màn kêu gào của em gái thím Hà tự dưng bực hết cả mình, bác ngoảnh sang quát tháo ầm ĩ.
-"Dì Hến Sò bị điên à? Đang yên đang lành lại trù chị gái đi thanh thản là thế quái nào? Còn cả chú Hậu nữa, sao tự dưng chú sồn sồn lên như thằng động kinh thế? Thím mới phẫu thuật xong còn yếu, vừa nãy tâm sự với hai nhóc mất sức, mệt nên thiêm thiếp thôi chứ làm gì mà căng? Bệnh viện hủi? Bác sĩ ai cũng dốc hết lòng hết sức mới cứu được vợ chú, không cảm ơn được một lời thì thôi lại còn..."
Bác hầm hầm trút giận, cả dì Hợi lẫn ba Hến cùng bàng hoàng. Anh Hậu ngay lập tức cúi xuống kiểm tra bà xã, thấy chị còn thở, mạch tuy hơi yếu nhưng vẫn đập, anh thở phào nhẹ nhõm, vội vã gạt nước mắt rồi đặt vợ lại trên giường bệnh.
Bác Vân gọi chuyên gia xuống kiểm tra lại cho em dâu rồi lệnh mọi người ra ngoài nói chuyện. Hến Sò ngồi trong lòng bác, dì Hợi chú Hậu thay nhau thanh minh trình bày. Bác bảo nghe như chuyện hài ý, bác đếch tin, hay chú dì lo lắng nhiều quá nên hoang tưởng?
Anh Hậu trộm nghĩ có khi mình mơ thật, nhưng dì Hợi lại cứ quả quyết. Anh với dì bàn tán một hồi thì thấy đúng ông bác sĩ ấy đi qua, ông nắm tay anh Hậu sụt sà sụt sịt.
-"Vào với vợ chưa? Vào với vợ lần cuối đi, không có là không kịp đâu đấy nhá, vợ đau lắm, vợ khổ lắm, vợ nhắm mắt rồi mà không kịp gặp vợ...rốt cuộc vợ đi xa mất...chạy về đi...mau chạy về đi...chạy nhanh thật nhanh lên..."
Ông cứ đứng lảm nhảm mãi, mẹ Cún thở dài sai bảo vệ lôi ông về lại khu tâm thần. Khổ cái bác này ngày xưa chơi bời máu mặt không kém ba Cún đâu, bỏ bê vợ con. Rồi sau này vợ bác gặp nạn, bác gái không cầm cự được để gặp chồng lần cuối, từ đó trở đi bác bị ám ảnh rồi hoá điên mất.
Mang tiếng điên nhưng lanh kinh khủng ấy, y tá phụ trách ông lí nhí sang trình bày với bà chủ, ông nói ngột ngạt nên cô dắt ông ra vườn hoa cho thoáng. Đi dạo được một lúc ông kêu muốn vào nhà vệ sinh, cô đứng ở ngoài canh rồi mà thế nào ông vẫn trốn được mới tài chứ. Chị Vân cười khổ, lần nào chả thế, thủ thuật của ông mỗi lúc một tinh vi, mà xong toàn chôm đồ bác sĩ lượn ra lượn vào doạ người nhà bệnh nhân thôi, đến khổ với ông.
Ba Hến mẹ Tôm được một phen hú hồn, ban nãy khóc, giờ cũng khóc. Lúc trước rưng rức vì thương tâm, giờ lại rơm rớm vì quá mừng. Hai đồng chí Hậu Hợi liếc nhau mà phát thẹn, cuống quá hoá rồ bố nó rồi, không những không phân biệt được bác sĩ chữa trị cho người nhà mình mà đến bệnh nhân chập mạch khoa môi múa mép cũng chẳng mảy may phát hiện.
Dì biết mình hơi hố, nhưng vẫn giở giọng trách cứ.
-"Ai bảo lúc nãy mắt bác cũng đỏ nên em cứ tưởng, lại còn sai đem Hến Sò đến nữa?"
-"Tại thím Hà ý, vừa tỉnh đã kêu nhớ tụi nó, tôi thương thím nên mới kêu cho bọn nhóc đến, để thím nhìn thấy con mà có động lực phấn đấu. Nhìn ba mẹ con ôm nhau tôi cảm động tôi khóc không được à? Nhắc mới nhớ, chú Hậu chú chui lủi ở chỗ nào mà kỹ thế? Vợ phẫu thuật xong từ đời thủa nào mà mãi không thấy bóng dáng chồng?"
Ba Hến lặng thinh nghe bác mắng, bác có quát có chửi bao nhiêu cũng chẳng vấn đề gì, quan trọng là vợ anh vẫn ở bên anh, thế là anh mãn nguyện rồi. Đến nửa đêm vợ tỉnh được thêm một lần nữa, bác Đăng đánh xe sang chở cả nhà vào viện thăm thím, đông người quá, mỗi người nói một câu ríu ra ríu rít như cái chợ vỡ luôn.
Chị Hà vẫn còn mệt nên chỉ nhỏ lời cảm ơn cả nhà rồi cười hiền thôi, Hến Sò tranh nằm tịt bên mẹ, mỗi em một bên ôm ấp hít hà tình cảm lắm. Anh Hậu mừng thì có mừng nhưng hơi tủi thân, lớn bé già trẻ ai cũng cứ sán lấy vợ quan tâm hỏi han, chiếm hết thời gian của vợ rồi, anh cảm giác như mình bị bỏ rơi ấy.
Phải mất gần nửa tháng sau đó anh mới có không gian riêng với bà xã, lúc ấy là một rưỡi sáng thì phải, anh vừa kéo chăn cho ba mẹ con thì bắt gặp vợ tỉnh giấc. Nhà anh bây giờ sinh hoạt ở trong cái phòng này, tại Hến Sò nhớ mẹ thành ra anh cũng không nỡ, cho con vào ngủ cùng luôn.
-"Vợ khát nước à? Hay thèm ăn gì anh lấy cho?"
-"Em không...sao mình thức khuya thế? Mình ổn không?"
Chị hỏi vậy vì nghe bác Vân tâm sự chị cũng biết sơ sơ về việc của chị Liên. Giờ chị ấy phải ngồi tù, chị lo anh buồn. Nghe kể trong đó thiếu thốn đủ thứ, tính chị Liên lại sốc nổi nên rất hay bị ăn đòn. Cả mẹ Mây nữa, từ đợt toà án giải quyết dứt điểm vụ ly hôn mẹ nghĩ nhiều đâm ra lẩn thẩn, giờ ở viện suốt, lúc khóc lúc cười nhìn thương lắm. Cùng là phận phụ nữ với nhau chị ngẫm cũng tội.
Anh chẳng đáp, chỉ nhỏ nhẹ xin vợ, rằng cho anh ôm mình có được không? Chị dịu dàng gật đầu, anh kéo chăn chui vào trong với bà xã, nhẹ nhàng hôn lên bờ vai chị. Đoạn tay anh vòng qua eo, đầu rúc vào cổ vợ thì thầm tâm sự đủ thứ.
Anh kể ba mẹ, các bác, chú dì, cô cậu lo cho chị như nào đến hai cục bông nhỏ mỗi tối gào khóc nhớ mẹ ra sao. Thực tình anh chỉ muốn để vợ biết tầm quan trọng của vợ thôi, không nghĩ lại khiến chị sụt sà sụt sịt như vậy, vợ xót con mắt mũi đỏ hoe tèm nhèm hết cả.
Chồng siết vợ chặt hơn, anh nói nhiều chuyện lắm, nhưng cảm xúc của chính mình, lại không dám bày tỏ. Là anh hại vợ ra nông nỗi này, thốt ra mấy lời đường đường mật mật, cứ thấy hổ thẹn sao sao ấy.
Là anh tồi tệ, vợ khoẻ rồi vợ bỏ anh, anh cũng chẳng dám oán trách nửa lời.
Hôm sau bác Thanh đến thăm học trò từ sáng sớm, mở cửa he hé thấy cảnh hai người lớn quấn chăn nằm tựa vào nhau, trẻ con thì đứa ôm ba đứa rúc mẹ thơm thơm hít hít, tự dưng sống mũi bác cay cay.
Có lẽ, duyên phận đã định.
Có lẽ, em ấy, gia đình ấy, họ thuộc về nhau.
Bác để lại bó oải hương to trước cửa rồi lặng lẽ ra về.
Đến tầm chín giờ tới lượt ba Bảo cũng bồng Bi sang thăm cô Hà. Bi ngoan lắm, Bi còn vẽ tranh chúc cô chóng hồi phục. Bác Vân bác Đăng cũng sang chém gió tơi bời khói lửa. Bác Vân trêu Bảo ốm đau gì mà cứ tìm gặp Thuỷ nhà tớ suốt thế hả? Bác Bảo cười cười kêu dạo này tiêu hoá không tốt, hay bị đau bụng, Bi ngồi bên cạnh mắt to tròn long lanh thắc mắc.
-"Ba đau bụng lúc nào sao Bi không biết á? Bi tưởng ba thương cô Thuỷ vì cô ấy đẹp với hiền dịu? Tối qua Bi còn được chị Thư nhà cô Thuỷ cho đi chơi cầu trượt nha, chị bảo mẹ chị cũng thích ba Bi đó, nhưng mẹ chị bảo mẹ sợ mẹ già rồi người ta không thèm thương nữa."
Bi líu la líu lô hại cô Thuỷ đứng ở cửa thẹn muốn độn thổ. Mặt cô đỏ phừng phừng xong cô chạy vụt mất, ba Bi cũng vội vã đuổi theo. Đăng Vân mặt dày ôm Hến Sò lao đi hóng hớt, trong phòng Bi tiếp tục kể lể tâm tình với ba Hậu cô Hà.
-"Bi mới vào thăm mẹ Liên, tội nghiệp mẹ Liên lắm ba Hậu à, mẹ Liên gầy như que củi luôn, mặt mẹ bị bầm tím ý. Mẹ dặn Bi cố học giỏi đợi ngày mẹ được thả, rồi mẹ sẽ đón Bi về nuôi. Bi yêu mẹ Liên lắm nhưng bây giờ Bi thích ở cùng ba Bảo với mấy chị nhà cô Thuỷ hơn, tại vì chẳng bao giờ bị đánh đòn ý, với ba Bảo thương Bi cực, tối nào cũng kể chuyện cổ tích cho Bi nghe. Bi có phải đứa trẻ hư không ba Hậu?"
Ba Hậu bồng Bi cưng nựng không đâu, sau này cuối tuần con thường xuyên tới thăm mẹ là được. Chị Hà thở dài, con mình dứt ruột đẻ ra mà giờ lại không muốn ở với mình nữa, chị ấy, chắc hẳn đau lắm.
Nếu một ngày nào đó hai cục bông nhỏ nhà chị cũng phát biểu y như vậy, e rằng thế giới của chị sụp đổ mất. Nhưng dẫu sao đó là sự lựa chọn của Bi, chị chẳng có quyền gì để can thiệp.
Dạo gần đây chị cũng hạn chế nghĩ một việc gì đó quá nhiều, căn bản phẫu thuật tuy thành công nhưng thỉnh thoảng đầu chị hay bị đau buốt. Thấy bác sĩ bảo chuyện bình thường thôi, dần dần mới khỏi hẳn được nên chị khá an tâm.
Chỉ có ông xã chị hay bị sốt ruột thôi, chị không dám kêu đâu nhưng anh nhìn nét mặt vợ là đoán ra liền, anh để chị nằm trong lòng mình rồi nhẹ nhàng matxa hai bên thái dương, thực tình chị cũng thấy đỡ đỡ, căn bản cái cảm giác ấy, ngọt ngào lắm.
Mấy hôm trước chị yếu không tự mình dậy được, tắm rửa thay đồ đều là chồng giúp. Ban đầu sợ phiền anh nên định từ chối, mà khổ tính chị hay bị ngại với xấu hổ nên thà để chồng chăm còn hơn người khác, tại dù gì thì gì anh cũng thấy hết rồi mà.
Anh chăm chị từng li từng tí, cẩn thận chu đáo hơn cả y tá. Ngày qua tháng lại rồi cũng tới lúc chị được xuất viện, nhịp sống nhà chị lại trở về bình thường. Chị vẫn là chị trước kia, vẫn hiền dịu nhẹ nhàng như thế, vẫn đảm đang lo cho chồng từ bữa ăn tới giấc ngủ.
Anh thì không còn là anh của hồi đó nữa rồi, anh hạn chế nhậu nhẹt tăng ca, tới giờ tan sở là nóng lòng nóng ruột phóng về với vợ với con. Từng cử chỉ âu yếm, từng cái ôm của anh, vẫn khiến chị thổn thức như ngày nào. Giác quan của phụ nữ nhạy cảm lắm, dường như chị cảm nhận được có sự thay đổi không hề nhỏ trong mối quan hệ của vợ chồng chị.
Anh thương chị hơn thì phải?
Tuy nhiên chị không rõ đó là thương yêu, hay thương hại? Người ta, thật lòng muốn ở bên chị, hay đơn giản chỉ là cảm thấy hối lỗi muốn bù đắp?
Cùng thời điểm đó ba Hào quyết định trích vốn riêng tài trợ vài suất học thạc sĩ bên Pháp cho giáo viên. Cậu Hợp cân nhắc ba người, trong đó có chị. Chị đang định nhường cho mấy em trẻ trẻ thì cậu gọi chị lại dặn dò cứ suy nghĩ kỹ đi, ngày mai hãng trả lời.
Chị tất nhiên không nỡ xa con, nhưng ngẫm nếu anh thực sự yêu chị, nhất định với những hiểu biết của chị về anh, anh sẽ không cho chị đi. Chị chẳng cần chồng phải tỏ tình hay hứa hẹn, chị chỉ cần xác định được tình cảm của anh thôi.
Anh nghe vợ trình bày đột nhiên sững sờ, anh và nhanh bát cơm, cố gắng lắm mới thốt được mấy từ.
-"Mình cứ đi đi."
Phải, bao nhiêu năm qua vợ đã vất vả ngược xuôi, sớm tối hết lòng vì con vì anh rồi. Giờ là lúc vợ được quyền tự do phát triển sự nghiệp riêng của vợ. Anh cười, anh bảo yên tâm Hến Sò có anh lo rồi.
Chị hơi tủi thân, hoá ra anh cũng không cần chị nhiều như chị tưởng. Lòng chị, nơi ấy lạnh lẽo. Buổi tối chị có nhắn tin tâm sự với bác Vân, bác hẹn chị đi uống sinh tố, rồi bác lựa lời khuyên nhủ em dâu.
-"Tôi nghĩ thím nên đi học. Ban đầu Cún sang Mỹ tôi khóc sống khóc chết ấy chứ, nhưng thời buổi công nghệ thông tin phát triển, chat video ầm ầm đi à, dần dần sẽ quen thôi. Với lại nếu thím thấy nhớ con quá thì đặt vé rồi bay về lúc nào chả được. Thím còn trẻ, bây giờ không thử, sợ sau này nuối tiếc đó."
Bác nói cũng khá có lý, đêm đó mẹ Sò trằn trọc suốt, đến rạng sáng hôm sau đợi anh thức giấc chị có hỏi nhỏ.
-"Mình chắc là mình ổn chứ? Mình và con ấy?"
Thực ra suốt từ chập tối tới giờ anh cũng không ngủ được, tinh thần rệu rã chán chường. Tuy nhiên nghĩ mình thân làm thằng đàn ông chẳng nên ích kỷ, bởi vậy anh đành vỗ về động viên vợ.
-"Ổn. Nhất định ổn mình ạ."
Lúc ấy khẳng định cương quyết bao nhiêu thì ngày vợ đi có người não nề bấy nhiêu. Anh còn chẳng dám ra sân bay tiễn vợ, thực ra đặt vé khứ hồi luôn rồi mà, tháng mười hai được nghỉ giáng sinh là vợ về thôi, nhưng lòng cứ thấy trống trải sao sao ấy.
Thời gian bay sang đấy lâu lắm luôn, anh ở nhà lo đứng ngồi không yên, lúc vợ nhắn tin vợ đến nơi an toàn chồng mới thở phào nhẹ nhõm. May mà kì đầu vợ chỉ học sáng thôi nên chiều ở nhà có thời gian rảnh trò chuyện với ba con anh.
Vợ ở trong kí túc xá chung của trường, cũng sạch đẹp lắm, mỗi người một phòng nhưng nhỏ chứ không được rộng như ở nhà. Hến Sò tíu tít đòi mẹ Hà quay cảnh đẹp bên Pháp, mẹ cũng chiều các nàng lượn qua lượn lại vài vòng luôn.
-"Mẹ ơi bác Vân bảo ở Pháp có cái tháp gì ý đẹp với to lắm...gì nhỉ...a...tháp Ép Phen...với cả cái đồi Mông Mác nữa...hum nào mẹ Hà ra đấy rồi quay cho Sò xem mẹ Hà nha..."
-"Em Sò phát âm sai rồi, em Sò ngốc quá à."
-"Kệ em, nhưng mà em xinh ý, dù sao em cũng xinh gấp tỷ lần chị Hến."
Hai cục bông nhỏ chí cha chí choé, mẹ Hà cười nịnh nịnh hai đứa, mẹ bảo bao giờ lớn thêm chút nữa, chị Hến em Sò ngoan ngoan rồi mẹ cho tụi con sang chơi nhé. Hến Sò hò reo thích thú, hai cái cô này cũng chày bửa lắm cơ, ngày nào cũng như ngày nào, líu la líu lo chuyện trên trời chuyện dưới đất, từ lúc gọi tới lúc tắt máy, chiếm hết sóng của ba Hậu.
Ba Hậu tủi lắm, nhiều khi tụi nó đi ngủ rồi muốn gọi thêm hỏi han bà xã mà sợ chương trình bên đó khó học vất vả, sợ vợ bận phiền vợ nên thôi, thỉnh thoảng đắn đo mãi mới gửi đi một tin nhắn dặn dò vợ giữ gìn sức khoẻ.
Vợ cũng rep lại ngay, vợ cảm ơn anh.
Vợ lịch sự quá trời quá đất luôn, chẳng biết sang bên đó có trúng tiếng sét ái tình với thằng mũi lõ nào không nữa? Vợ đi học thôi mà làm anh lo lắng, anh sốt ruột cứ như con gái anh lần đầu xa nhà ấy.
Một ngày giữa tháng mười một anh đưa Hến Sò về ăn cỗ bên ông ngoại. Dì Hợi thương ba cha con lủi thủi quanh quẩn bên nhau, lại thấy bác Hậu gầy quá nên vỗ vai anh rể an ủi, anh đừng lo lắng gì cả, bác Hà yêu bác nhiều kinh khủng lắm, bác là mối tình đầu của chị gái em.
Cậu Hợp đang ngà ngà say, cậu lèo nhèo phản đối.
-"Ơ em tưởng mối tình đầu của bác Hà là cái thằng kỵ sĩ bóng đêm chứ nhỉ?"
-"Đâu có đâu, cái đấy chỉ là rung động với có chút cảm tình thôi chứ làm gì đến mức yêu đương."
Dì Hợi phản đối, cậu Hợp cười hề hề.
-"Bác Hợi nói chí phải, bác Hậu đừng để bụng nhá, thằng đó làm gì có cửa mà so với bác. Đấy bác xem, đến cái nick cũng trẻ trâu, gì mà @ kysibongdem27...27 bao nhiêu ý bác Hợi nhỉ? Lâu em quên xừ nó mất rồi..."
-"Bố ai mà nhớ được, chỉ nhớ nick bác Hà nhà mình là @oaihuongtim0472 thôi. Công nhận cái thằng láo toét thật, mới quen vài hôm mà dám dụ bác Hà nhà em đi chơi nhé, lại còn lèo nhèo xin ảnh xin tên nữa chứ. Thế mà bác Hà ngu suýt mắc bẫy đấy bác ạ, may mà có bọn em cản không bị lừa thì ăn cám."
-"Mẹ Sò nhìn qua có vẻ rụt rè khép nép nhưng cũng dại trai bỏ mịa đi được, chat gì mà chat lắm, chat thâu đêm suốt sáng, đợt diễn đàn bị sập bác ấy buồn mất mấy ngày, ba Hào điên quá ba cắt Internet luôn."
-"Ê ê, cậu hơi bị mô li phê vấn đề nhé, ba Hào cắt là do cậu chơi điện tử nhiều mà. Kể bác nghe bác Hà nổi tiếng ngoan ngoãn mà đợt ấy cũng rủ em trốn ra quán net đó, ôi chao ôi chẳng biết con méo nào nó giả danh bác ý, thế mà thằng đần kia cũng không phát hiện ra. Em định nhảy vào chửi cho một trận mà bác ngăn, giận giận dắt em ra về, bác bảo người không phân biệt được thật giả như vậy chẳng đáng để bác bận tâm nữa."
-"Đúng, cái thằng đó hãm lắm, xách dép cũng không đuổi kịp bác đâu bác Hậu ạ, bác không cần quan tâm tới loại vứt đi như thế."
Cậu Hợp nịnh ngọt ba Hến, cậu với dì buôn chuyện cũ rôm rôm rả rả mà không hề hay biết ông anh rể từ nãy tới giờ chẳng thốt nổi lời nào, toàn thân bàng hoàng tê cứng.
Giờ thì anh đã hiểu.
Vì sao văn phong nói và văn phong viết khác nhau? Vì sao tuổi phải khai gian cho trẻ?
Đúng như lời cậu dì, anh đần thật.
Quanh đi quẩn lại, người con gái anh thầm mong trộm nhớ những năm tháng thanh xuân với người phụ nữ mà anh xác định anh sẽ dùng cả đời để yêu thương che chở, lại là một người.
Là mẹ của các con anh.
Hai cái từ duyên số, kể cũng lạ kỳ.
Chẳng biết nên cảm thấy xui xẻo khi lỡ vuột mất những năm tháng ấy, hay nên thấy may mắn vì rốt cuộc vẫn đến được với nhau?
Chẳng biết nữa, chỉ là, tâm trạng anh bồi hồi khó tả. Lúc về anh qua nhà ba Hải lấy lại chiếc laptop cũ. Lâu không dùng nên nó chập cheng rồi, phải mất khá khá nhiều công sức mới sửa được. Ngày đó, thích người ta nhiều đến nỗi mọi thứ đều cẩn thận lưu lại.
"@oaihuongtim0472: Dự báo thời tiết ngày mai Hà Nội có mưa phùn."
"@kysibongdem2705: Nói cho anh biết em ở đâu, anh sẽ đến đưa em đi học, nhé em bé!"
"@oaihuongtim0472: Em có thể tự đi được, em có ô."
"@kysibongdem2705: Nhưng anh muốn được làm chiếc ô của em! Anh đọc từng chút, từng chút một, lời lẽ khi xưa, lúc sến sẩm lúc ngây ngô, giờ nghiền ngẫm lại mà cảm giác như cả tuổi thanh xuân ùa về.
Ba Hến còn đọc qua cả file của mẹ Bi giả mạo, đúng là cách dùng dấu câu với ngôn từ kha khá giống nhau. Trông qua bài viết có vẻ phúc hậu an nhiên, nhưng chỉ cần tĩnh tâm xem xét, nhất định sẽ cảm nhận được vẫn có chút gì đó khoe ngầm, cố gồng mình thể hiện này nọ, sân si và gượng ép.
Tới thời khắc này, cũng chẳng trách chị giỏi lừa người, có trách chỉ trách sao anh quá ngu. Cái ngu của anh nó không chỉ vài ngày một tháng, mà nó kéo dài hết từ năm này qua năm khác, đến chính anh cũng không biết diễn tả độ ngu của mình ra sao nữa.
Có ông chồng buồn buồn lôi toàn bộ đồ kỷ niệm trong tủ ra ngắm nghía. Vợ xếp sắp tỉ mỉ lắm, nhất là album còn đề ngày tháng năm và ghi chú bên cạnh, ngày em Hến chào đời, ngày em Sò biết đi, ngày chồng lên chức trưởng phòng.
Ngày hai cục bông nhỏ được giải bé khoẻ bé ngoan ở quận, các nàng rạng rỡ tươi tắn đu bám trên người ba. Phía sau bức hình đó có nét chữ rắn rỏi của anh.
"Thân phận hèn mọn làm tôi tớ cho bé Hến và bé Sò.
P/S: Bé Hà đang chụp ảnh."
Vết mực hơi nhoè, kế tiếp anh là nét chữ tròn trịa nắn nót của chị.
"Mình đi rồi, căn nhà ảm đạm đến lạ kỳ, đôi gối uyên ương rực rỡ giờ chỉ còn một, chiếc giường cũng trở nên rộng rãi quá mức.
Chỉ còn mình em, trong căn phòng trống rỗng.
Em nhớ mình!!!"
Khoé mắt anh ươn ướt, gối, hiện tại có bốn chiếc. Anh bồng các nàng về phòng ngủ chung nên giường cũng không rộng rãi quá mức, cũng không phải một mình anh, nhưng cớ sao, vẫn thấy trống rỗng?
Thấy thiếu...thiếu lắm...thiếu vợ...thiếu mùi oải hương thân thuộc...từ ngày vợ đi, chồng mua rất nhiều hoa oải hương, bày rải rác khắp phòng. Nhưng mùi hương đó, cớ sao vẫn chẳng giống? Bản nhạc vợ say mê, cũng bật lên thật lâu, tự đánh lừa rằng vợ chỉ ở đâu đó trong nhà thôi, là vợ đang ở ngoài kia rửa bát, dọn dẹp, nhưng vì đâu, nỗi nhớ ấy vẫn da diết?
Chưa bao giờ, anh mong tháng mười hai tới như vậy.
Đếm giây đếm phút, đếm ngày đếm tuần, rồi tháng mười hai cũng tới. Bà xã sẽ bay về lúc sáu giờ sáng, ông xã dự định chợp mắt chút cho tinh thần phấn chấn rồi năm giờ dậy đi đón vợ, mà khổ, hồi hộp không sao ngủ được, thế nên hai rưỡi đã ôm con mang sang gửi bác Vân rồi vội vã phóng ra sân bay.
Mấy tiếng đồng hồ ba Hến rộn ràng háo hức bao nhiêu thì thời khắc máy bay hạ cánh lại thất vọng bấy nhiêu. Chẳng thấy vợ đâu cả, buồn, thất vọng, hụt hẫng không sao mà tả nổi.
Kiểu như có thần giao cách cảm, mẹ Sò hôm đó đi học buổi cuối cùng về tự dưng cũng thấy nóng lòng nóng ruột ghê gớm, gọi chồng không được nên chị đành bấm số mẹ Cún.
-"Em đây bác, mọi người ở nhà vẫn khoẻ chứ bác?"
-"Khoẻ, ơ sao bảo thứ sáu thím về cơ mà? Thím lại không đi hãng máy bay của nước mình nữa à? Thế đang ở sân bay nào rồi?"
-"Đâu có, thứ sáu là thứ sáu tuần sau bác ơi. Bác nhớ nhầm ạ?"
-"Ôi dào tôi có để ý đâu mà nhớ với chả không, thấy chú Hậu ráo từ tháng trước nên tưởng thế. Sáng chú bí mật ra đón, muốn tạo bất ngờ cho thím mà chẳng thấy đâu, điện thoại thím lại không liên lạc được, lúc chú về thì bị tông xe thím ạ. Giờ chú đang nằm ở nhà tôi, chiều lão Đăng đón Hến Sò sang nữa, ba Hải mẹ Minh cũng đang ở đây. Khôi Thu về từ hôm thứ năm cơ, nhưng bé Thu là con một nên Cún nhà mình sang nhà bên đó ở rồi, chủ nhật tuần này mới về. Tôi tính có khi đợt nghỉ lễ này vợ chồng thím ở luôn nhà tôi cho vui."
Mẹ Sò nghe mẹ Cún kể mà giật thót cả người. Chị cuống quít hỏi han chồng có sao không mà bác chả chịu tiết lộ thêm, bác bảo về thì biết.
Cũng tại chị, cuộc chat video gần nhất chồng hỏi xếp vali chưa chị lại bảo em đang xếp rồi, tại tính chị cẩn thận nên hay sắp xếp sớm mấy thứ quà mua về cho cả nhà.
Ba Hến hôm nay có mệnh hệ gì chị sống sao nổi? Từ lúc nói chuyện với bác Vân xong chị run lắm, mấy vụ liên hoan kết thúc học kỳ với lớp cũng bỏ luôn, vội vã gọi tới đại lý đặt vé chuyến sớm nhất về nước.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hến Sò đang lang thang chơi ngoài cổng, tim mẹ Hà tưởng như vỡ oà. Hai cục bông nhỏ hò hét toán loạn, ba chân bốn cẳng nhảy cẫng lên nhào vào lòng mẹ. Hai cục bông của mẹ, mẹ nhớ tụi con nhiều lắm, hôm nào gọi video nhìn các con mếu máo mắt mẹ cũng rơm rớm à.
Hến Sò bám mẹ một lát thì bác Vân bác Đăng ra bồng cháu để thím còn có thời gian tâm tình với chú. Các bác cứ úp úp mở mở hại mẹ Sò lo sốt hết cả ruột, cũng may anh nhà chị không sao cả, chỉ bị bầm tím chút chút ở trán, nhưng mà chồng gầy quá, chắc sút cân nhiều lắm.
Chị khẽ lay rồi nhỏ nhẹ gọi ông xã. Chồng nghe giọng vợ liền giật mình tỉnh giấc, anh dụi dụi mắt ba bốn lần, nắm tay vợ thấy thật thật mới dám vui vui một chút.
-"Mình à? Mình về thật rồi à? Anh nhớ nhầm lịch mình ạ, ngu quá."
-"Em biết, mình đau lắm không? Mình có tê nhức chỗ nào không? Mình đã đi chụp chiếu khám tổng thể chưa? Mình giờ cảm thấy như nào, có khó chịu nhiều không mình?"
Chị dồn dập tra khảo, anh đưa tay kéo chị ngã xuống giường rồi lật người đặt vợ dưới thân mình, ghé tai chị thì thầm nho nhỏ, có, anh khó chịu nhiều lắm, anh nhớ mình phát điên.
Chị khẽ nhướn người, trán chị chạm trán anh, chị muốn thổ lộ chị cũng nhớ anh lắm, nhưng chẳng hiểu sao nói không thành tiếng. Chị khóc, nghẹn ngào, nức nở.
Anh hôn lên mi mắt ướt đẫm, tay anh đưa xuống, cẩn thận tháo những chiếc cúc nhỏ rồi khẽ chạm tới nơi thanh xuân ấy. Tim chị thổn thức từng nhịp, toàn thân nhẹ bẫng khi cánh môi anh bao phủ đoá hồng mềm mại ấy. Những nhớ nhung mãnh liệt, những khắc khoải mong chờ được thay thế bằng những nụ hôn ngọt ngào cuồng dại.
Tình yêu của họ hoà quyện, hơi thở của họ đan xen, tay chị nhè nhẹ luồn qua tóc anh rồi vô thức miết dọc sống lưng người ta. Chị chạm tới đâu, đầu óc anh hỗn loạn tới đó, anh quất quít bên chị, mải miết trêu chọc nhuỵ hoa e ấp kia.
Nơi ấy, đẹp đẽ, tinh khiết đến đắm say.
Nơi ấy, rực rỡ quyến rũ khiến anh chẳng muốn rời.
Anh điên cuồng hôn chị, từng chút, từng chút một. Anh nói, anh yêu mình, rất nhiều, mình tin không? Hai má chị ửng đỏ, chị e lệ gật đầu, rồi chị chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, mỉm cười tiếp nhận anh, cùng anh hoà nhịp.
Trên phòng sắc xuân ngập tràn, dưới nhà ông Hải bà Minh đang xem tivi, hai bác bất đồng quan điểm cãi vã chí choé. Hến Sò thì ngóng ra ngóng vào mãi, rốt cuộc rủ nhau mò mẫn lên gọi ba mẹ. Mẹ Hà nghe loáng thoáng giọng con gái í a í ới, ngó lên thấy cửa chưa đóng bất chợt ngượng chín cả người. Ba Hậu thì nhanh trí hơn, ngay lập tức gọi tụi nhóc to thật to.
-"Hến à? Hôm nọ ba nghe Hến kể Hến biết đếm tới một nghìn rồi phải không?"
-"Mười nghìn rồi cơ ba Hậu ạ, anh Khôi dạy Hến thêm rồi ý, em Sò cũng biết đếm tới một trăm rồi nha, ba tin không ba?"
-"Tụi con đếm đi rồi ba tin, em Sò đếm tới một trăm rồi chị Hến tiếp tục đếm, đứng nguyên tại chỗ đếm nha. Đếm xong mẹ Hà sẽ có quà thưởng."
Hai cục bông nhỏ được cái nhẹ dạ cả tin lắm, ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ rồi đứng ngay bậc cầu thang dõng dạc đếm rõ to. Ba mẹ các em chớp thời cơ nhanh chóng chỉnh đốn lại mọi thứ rồi lao ra ôm tụi nhỏ. Ba bồng chị Hến, mẹ bế em Sò, cả nhà lục vali của mẹ Hà, tìm tìm tòi tòi được bao nhiêu quà nha, cười khúc kha khúc khích vang cả phòng.
Kỳ nghỉ ấy, ngọt ngào lắm.
Thấm thoát lại tới ngày mẹ Hà bay sang Pháp đi học tiếp. Lần này cả Hến Sò lẫn ba Hậu đều ra sân bay tiễn mẹ, mẹ nhìn con mếu máo, nhìn chồng mắt mũi đỏ hoe mà ruột gan quặn thắt.
Hôm ấy tụi nhỏ thức khuya lắm, ba chơi với các nàng mãi, tới giờ máy bay chuẩn bị cất cánh anh còn bồng lũ trẻ ra bên ngoài xem, ba chỉ cho Hến Sò mẹ Hà đang ngồi trong đó đó, Hến sụt sịt chúc mẹ Hà thượng lộ bình an, em Sò nhớ mẹ khóc tức tưởi, nghẹn ngào dặn mẹ Hà học nhanh nhanh cho xong còn về mẹ Hà nhé.
Ba Hậu rơm rớm, ba cha con ôm nhau tủi thân ghê gớm.
Rồi đột nhiên, từ phía sau, có một người phụ nữ, lao tới ôm lấy họ. Bé Hến bé Sò la hét sung sướng, ba Hậu ứa nước mắt, run run hỏi mẹ Hà sao lại ở đây? Mẹ Hà bật khóc, mẹ bảo mẹ bỏ học, mẹ ở nhà thôi, ba Hậu có chê mẹ không?
Ba Hậu còn khóc to hơn cả mẹ Hà, cả nhà bốn người quấn quít lấy nhau, nức nở ầm ĩ, náo loạn cả sân bay. Ba Hậu hôm nay nhạy cảm quá, bị mấy chú thanh niên trêu bám vợ, sợ vợ. Nhưng ba chẳng nói gì sất, căn bản kể cả sợ vợ thật thì cũng có làm sao?
Sợ vợ mình chứ có phải sợ vợ ông hàng xóm đâu mà phải thẹn?
Sợ vợ mà có cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày, đêm đêm có vợ để ôm ấp hít hà thì còn gì bằng?
Từ giờ trở đi, anh mãi sợ vợ luôn.
Vì sao ấy à?
Vì vợ là vợ anh!
Đôi khi, trải qua sóng gió, ta mới thấu hiểu, lòng người nông sâu.
Một ngày nào đó, sau bao giông tố cuộc đời, ta mới cảm nhận được, bình an, cũng chính là một loại hạnh phúc.
**********
HẾT.
Nơi có nắng, có gió và yêu thương đong đầy.
Rull, 22/03/2017
Lan Rua's Story ~ Porcupine & Duck Family.
P/S: Thank you all, love u :X.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
-"Dì Hến Sò bị điên à? Đang yên đang lành lại trù chị gái đi thanh thản là thế quái nào? Còn cả chú Hậu nữa, sao tự dưng chú sồn sồn lên như thằng động kinh thế? Thím mới phẫu thuật xong còn yếu, vừa nãy tâm sự với hai nhóc mất sức, mệt nên thiêm thiếp thôi chứ làm gì mà căng? Bệnh viện hủi? Bác sĩ ai cũng dốc hết lòng hết sức mới cứu được vợ chú, không cảm ơn được một lời thì thôi lại còn..."
Bác hầm hầm trút giận, cả dì Hợi lẫn ba Hến cùng bàng hoàng. Anh Hậu ngay lập tức cúi xuống kiểm tra bà xã, thấy chị còn thở, mạch tuy hơi yếu nhưng vẫn đập, anh thở phào nhẹ nhõm, vội vã gạt nước mắt rồi đặt vợ lại trên giường bệnh.
Bác Vân gọi chuyên gia xuống kiểm tra lại cho em dâu rồi lệnh mọi người ra ngoài nói chuyện. Hến Sò ngồi trong lòng bác, dì Hợi chú Hậu thay nhau thanh minh trình bày. Bác bảo nghe như chuyện hài ý, bác đếch tin, hay chú dì lo lắng nhiều quá nên hoang tưởng?
Anh Hậu trộm nghĩ có khi mình mơ thật, nhưng dì Hợi lại cứ quả quyết. Anh với dì bàn tán một hồi thì thấy đúng ông bác sĩ ấy đi qua, ông nắm tay anh Hậu sụt sà sụt sịt.
-"Vào với vợ chưa? Vào với vợ lần cuối đi, không có là không kịp đâu đấy nhá, vợ đau lắm, vợ khổ lắm, vợ nhắm mắt rồi mà không kịp gặp vợ...rốt cuộc vợ đi xa mất...chạy về đi...mau chạy về đi...chạy nhanh thật nhanh lên..."
Ông cứ đứng lảm nhảm mãi, mẹ Cún thở dài sai bảo vệ lôi ông về lại khu tâm thần. Khổ cái bác này ngày xưa chơi bời máu mặt không kém ba Cún đâu, bỏ bê vợ con. Rồi sau này vợ bác gặp nạn, bác gái không cầm cự được để gặp chồng lần cuối, từ đó trở đi bác bị ám ảnh rồi hoá điên mất.
Mang tiếng điên nhưng lanh kinh khủng ấy, y tá phụ trách ông lí nhí sang trình bày với bà chủ, ông nói ngột ngạt nên cô dắt ông ra vườn hoa cho thoáng. Đi dạo được một lúc ông kêu muốn vào nhà vệ sinh, cô đứng ở ngoài canh rồi mà thế nào ông vẫn trốn được mới tài chứ. Chị Vân cười khổ, lần nào chả thế, thủ thuật của ông mỗi lúc một tinh vi, mà xong toàn chôm đồ bác sĩ lượn ra lượn vào doạ người nhà bệnh nhân thôi, đến khổ với ông.
Ba Hến mẹ Tôm được một phen hú hồn, ban nãy khóc, giờ cũng khóc. Lúc trước rưng rức vì thương tâm, giờ lại rơm rớm vì quá mừng. Hai đồng chí Hậu Hợi liếc nhau mà phát thẹn, cuống quá hoá rồ bố nó rồi, không những không phân biệt được bác sĩ chữa trị cho người nhà mình mà đến bệnh nhân chập mạch khoa môi múa mép cũng chẳng mảy may phát hiện.
Dì biết mình hơi hố, nhưng vẫn giở giọng trách cứ.
-"Ai bảo lúc nãy mắt bác cũng đỏ nên em cứ tưởng, lại còn sai đem Hến Sò đến nữa?"
-"Tại thím Hà ý, vừa tỉnh đã kêu nhớ tụi nó, tôi thương thím nên mới kêu cho bọn nhóc đến, để thím nhìn thấy con mà có động lực phấn đấu. Nhìn ba mẹ con ôm nhau tôi cảm động tôi khóc không được à? Nhắc mới nhớ, chú Hậu chú chui lủi ở chỗ nào mà kỹ thế? Vợ phẫu thuật xong từ đời thủa nào mà mãi không thấy bóng dáng chồng?"
Ba Hến lặng thinh nghe bác mắng, bác có quát có chửi bao nhiêu cũng chẳng vấn đề gì, quan trọng là vợ anh vẫn ở bên anh, thế là anh mãn nguyện rồi. Đến nửa đêm vợ tỉnh được thêm một lần nữa, bác Đăng đánh xe sang chở cả nhà vào viện thăm thím, đông người quá, mỗi người nói một câu ríu ra ríu rít như cái chợ vỡ luôn.
Chị Hà vẫn còn mệt nên chỉ nhỏ lời cảm ơn cả nhà rồi cười hiền thôi, Hến Sò tranh nằm tịt bên mẹ, mỗi em một bên ôm ấp hít hà tình cảm lắm. Anh Hậu mừng thì có mừng nhưng hơi tủi thân, lớn bé già trẻ ai cũng cứ sán lấy vợ quan tâm hỏi han, chiếm hết thời gian của vợ rồi, anh cảm giác như mình bị bỏ rơi ấy.
Phải mất gần nửa tháng sau đó anh mới có không gian riêng với bà xã, lúc ấy là một rưỡi sáng thì phải, anh vừa kéo chăn cho ba mẹ con thì bắt gặp vợ tỉnh giấc. Nhà anh bây giờ sinh hoạt ở trong cái phòng này, tại Hến Sò nhớ mẹ thành ra anh cũng không nỡ, cho con vào ngủ cùng luôn.
-"Vợ khát nước à? Hay thèm ăn gì anh lấy cho?"
-"Em không...sao mình thức khuya thế? Mình ổn không?"
Chị hỏi vậy vì nghe bác Vân tâm sự chị cũng biết sơ sơ về việc của chị Liên. Giờ chị ấy phải ngồi tù, chị lo anh buồn. Nghe kể trong đó thiếu thốn đủ thứ, tính chị Liên lại sốc nổi nên rất hay bị ăn đòn. Cả mẹ Mây nữa, từ đợt toà án giải quyết dứt điểm vụ ly hôn mẹ nghĩ nhiều đâm ra lẩn thẩn, giờ ở viện suốt, lúc khóc lúc cười nhìn thương lắm. Cùng là phận phụ nữ với nhau chị ngẫm cũng tội.
Anh chẳng đáp, chỉ nhỏ nhẹ xin vợ, rằng cho anh ôm mình có được không? Chị dịu dàng gật đầu, anh kéo chăn chui vào trong với bà xã, nhẹ nhàng hôn lên bờ vai chị. Đoạn tay anh vòng qua eo, đầu rúc vào cổ vợ thì thầm tâm sự đủ thứ.
Anh kể ba mẹ, các bác, chú dì, cô cậu lo cho chị như nào đến hai cục bông nhỏ mỗi tối gào khóc nhớ mẹ ra sao. Thực tình anh chỉ muốn để vợ biết tầm quan trọng của vợ thôi, không nghĩ lại khiến chị sụt sà sụt sịt như vậy, vợ xót con mắt mũi đỏ hoe tèm nhèm hết cả.
Chồng siết vợ chặt hơn, anh nói nhiều chuyện lắm, nhưng cảm xúc của chính mình, lại không dám bày tỏ. Là anh hại vợ ra nông nỗi này, thốt ra mấy lời đường đường mật mật, cứ thấy hổ thẹn sao sao ấy.
Là anh tồi tệ, vợ khoẻ rồi vợ bỏ anh, anh cũng chẳng dám oán trách nửa lời.
Hôm sau bác Thanh đến thăm học trò từ sáng sớm, mở cửa he hé thấy cảnh hai người lớn quấn chăn nằm tựa vào nhau, trẻ con thì đứa ôm ba đứa rúc mẹ thơm thơm hít hít, tự dưng sống mũi bác cay cay.
Có lẽ, duyên phận đã định.
Có lẽ, em ấy, gia đình ấy, họ thuộc về nhau.
Bác để lại bó oải hương to trước cửa rồi lặng lẽ ra về.
Đến tầm chín giờ tới lượt ba Bảo cũng bồng Bi sang thăm cô Hà. Bi ngoan lắm, Bi còn vẽ tranh chúc cô chóng hồi phục. Bác Vân bác Đăng cũng sang chém gió tơi bời khói lửa. Bác Vân trêu Bảo ốm đau gì mà cứ tìm gặp Thuỷ nhà tớ suốt thế hả? Bác Bảo cười cười kêu dạo này tiêu hoá không tốt, hay bị đau bụng, Bi ngồi bên cạnh mắt to tròn long lanh thắc mắc.
-"Ba đau bụng lúc nào sao Bi không biết á? Bi tưởng ba thương cô Thuỷ vì cô ấy đẹp với hiền dịu? Tối qua Bi còn được chị Thư nhà cô Thuỷ cho đi chơi cầu trượt nha, chị bảo mẹ chị cũng thích ba Bi đó, nhưng mẹ chị bảo mẹ sợ mẹ già rồi người ta không thèm thương nữa."
Bi líu la líu lô hại cô Thuỷ đứng ở cửa thẹn muốn độn thổ. Mặt cô đỏ phừng phừng xong cô chạy vụt mất, ba Bi cũng vội vã đuổi theo. Đăng Vân mặt dày ôm Hến Sò lao đi hóng hớt, trong phòng Bi tiếp tục kể lể tâm tình với ba Hậu cô Hà.
-"Bi mới vào thăm mẹ Liên, tội nghiệp mẹ Liên lắm ba Hậu à, mẹ Liên gầy như que củi luôn, mặt mẹ bị bầm tím ý. Mẹ dặn Bi cố học giỏi đợi ngày mẹ được thả, rồi mẹ sẽ đón Bi về nuôi. Bi yêu mẹ Liên lắm nhưng bây giờ Bi thích ở cùng ba Bảo với mấy chị nhà cô Thuỷ hơn, tại vì chẳng bao giờ bị đánh đòn ý, với ba Bảo thương Bi cực, tối nào cũng kể chuyện cổ tích cho Bi nghe. Bi có phải đứa trẻ hư không ba Hậu?"
Ba Hậu bồng Bi cưng nựng không đâu, sau này cuối tuần con thường xuyên tới thăm mẹ là được. Chị Hà thở dài, con mình dứt ruột đẻ ra mà giờ lại không muốn ở với mình nữa, chị ấy, chắc hẳn đau lắm.
Nếu một ngày nào đó hai cục bông nhỏ nhà chị cũng phát biểu y như vậy, e rằng thế giới của chị sụp đổ mất. Nhưng dẫu sao đó là sự lựa chọn của Bi, chị chẳng có quyền gì để can thiệp.
Dạo gần đây chị cũng hạn chế nghĩ một việc gì đó quá nhiều, căn bản phẫu thuật tuy thành công nhưng thỉnh thoảng đầu chị hay bị đau buốt. Thấy bác sĩ bảo chuyện bình thường thôi, dần dần mới khỏi hẳn được nên chị khá an tâm.
Chỉ có ông xã chị hay bị sốt ruột thôi, chị không dám kêu đâu nhưng anh nhìn nét mặt vợ là đoán ra liền, anh để chị nằm trong lòng mình rồi nhẹ nhàng matxa hai bên thái dương, thực tình chị cũng thấy đỡ đỡ, căn bản cái cảm giác ấy, ngọt ngào lắm.
Mấy hôm trước chị yếu không tự mình dậy được, tắm rửa thay đồ đều là chồng giúp. Ban đầu sợ phiền anh nên định từ chối, mà khổ tính chị hay bị ngại với xấu hổ nên thà để chồng chăm còn hơn người khác, tại dù gì thì gì anh cũng thấy hết rồi mà.
Anh chăm chị từng li từng tí, cẩn thận chu đáo hơn cả y tá. Ngày qua tháng lại rồi cũng tới lúc chị được xuất viện, nhịp sống nhà chị lại trở về bình thường. Chị vẫn là chị trước kia, vẫn hiền dịu nhẹ nhàng như thế, vẫn đảm đang lo cho chồng từ bữa ăn tới giấc ngủ.
Anh thì không còn là anh của hồi đó nữa rồi, anh hạn chế nhậu nhẹt tăng ca, tới giờ tan sở là nóng lòng nóng ruột phóng về với vợ với con. Từng cử chỉ âu yếm, từng cái ôm của anh, vẫn khiến chị thổn thức như ngày nào. Giác quan của phụ nữ nhạy cảm lắm, dường như chị cảm nhận được có sự thay đổi không hề nhỏ trong mối quan hệ của vợ chồng chị.
Anh thương chị hơn thì phải?
Tuy nhiên chị không rõ đó là thương yêu, hay thương hại? Người ta, thật lòng muốn ở bên chị, hay đơn giản chỉ là cảm thấy hối lỗi muốn bù đắp?
Cùng thời điểm đó ba Hào quyết định trích vốn riêng tài trợ vài suất học thạc sĩ bên Pháp cho giáo viên. Cậu Hợp cân nhắc ba người, trong đó có chị. Chị đang định nhường cho mấy em trẻ trẻ thì cậu gọi chị lại dặn dò cứ suy nghĩ kỹ đi, ngày mai hãng trả lời.
Chị tất nhiên không nỡ xa con, nhưng ngẫm nếu anh thực sự yêu chị, nhất định với những hiểu biết của chị về anh, anh sẽ không cho chị đi. Chị chẳng cần chồng phải tỏ tình hay hứa hẹn, chị chỉ cần xác định được tình cảm của anh thôi.
Anh nghe vợ trình bày đột nhiên sững sờ, anh và nhanh bát cơm, cố gắng lắm mới thốt được mấy từ.
-"Mình cứ đi đi."
Phải, bao nhiêu năm qua vợ đã vất vả ngược xuôi, sớm tối hết lòng vì con vì anh rồi. Giờ là lúc vợ được quyền tự do phát triển sự nghiệp riêng của vợ. Anh cười, anh bảo yên tâm Hến Sò có anh lo rồi.
Chị hơi tủi thân, hoá ra anh cũng không cần chị nhiều như chị tưởng. Lòng chị, nơi ấy lạnh lẽo. Buổi tối chị có nhắn tin tâm sự với bác Vân, bác hẹn chị đi uống sinh tố, rồi bác lựa lời khuyên nhủ em dâu.
-"Tôi nghĩ thím nên đi học. Ban đầu Cún sang Mỹ tôi khóc sống khóc chết ấy chứ, nhưng thời buổi công nghệ thông tin phát triển, chat video ầm ầm đi à, dần dần sẽ quen thôi. Với lại nếu thím thấy nhớ con quá thì đặt vé rồi bay về lúc nào chả được. Thím còn trẻ, bây giờ không thử, sợ sau này nuối tiếc đó."
Bác nói cũng khá có lý, đêm đó mẹ Sò trằn trọc suốt, đến rạng sáng hôm sau đợi anh thức giấc chị có hỏi nhỏ.
-"Mình chắc là mình ổn chứ? Mình và con ấy?"
Thực ra suốt từ chập tối tới giờ anh cũng không ngủ được, tinh thần rệu rã chán chường. Tuy nhiên nghĩ mình thân làm thằng đàn ông chẳng nên ích kỷ, bởi vậy anh đành vỗ về động viên vợ.
-"Ổn. Nhất định ổn mình ạ."
Lúc ấy khẳng định cương quyết bao nhiêu thì ngày vợ đi có người não nề bấy nhiêu. Anh còn chẳng dám ra sân bay tiễn vợ, thực ra đặt vé khứ hồi luôn rồi mà, tháng mười hai được nghỉ giáng sinh là vợ về thôi, nhưng lòng cứ thấy trống trải sao sao ấy.
Thời gian bay sang đấy lâu lắm luôn, anh ở nhà lo đứng ngồi không yên, lúc vợ nhắn tin vợ đến nơi an toàn chồng mới thở phào nhẹ nhõm. May mà kì đầu vợ chỉ học sáng thôi nên chiều ở nhà có thời gian rảnh trò chuyện với ba con anh.
Vợ ở trong kí túc xá chung của trường, cũng sạch đẹp lắm, mỗi người một phòng nhưng nhỏ chứ không được rộng như ở nhà. Hến Sò tíu tít đòi mẹ Hà quay cảnh đẹp bên Pháp, mẹ cũng chiều các nàng lượn qua lượn lại vài vòng luôn.
-"Mẹ ơi bác Vân bảo ở Pháp có cái tháp gì ý đẹp với to lắm...gì nhỉ...a...tháp Ép Phen...với cả cái đồi Mông Mác nữa...hum nào mẹ Hà ra đấy rồi quay cho Sò xem mẹ Hà nha..."
-"Em Sò phát âm sai rồi, em Sò ngốc quá à."
-"Kệ em, nhưng mà em xinh ý, dù sao em cũng xinh gấp tỷ lần chị Hến."
Hai cục bông nhỏ chí cha chí choé, mẹ Hà cười nịnh nịnh hai đứa, mẹ bảo bao giờ lớn thêm chút nữa, chị Hến em Sò ngoan ngoan rồi mẹ cho tụi con sang chơi nhé. Hến Sò hò reo thích thú, hai cái cô này cũng chày bửa lắm cơ, ngày nào cũng như ngày nào, líu la líu lo chuyện trên trời chuyện dưới đất, từ lúc gọi tới lúc tắt máy, chiếm hết sóng của ba Hậu.
Ba Hậu tủi lắm, nhiều khi tụi nó đi ngủ rồi muốn gọi thêm hỏi han bà xã mà sợ chương trình bên đó khó học vất vả, sợ vợ bận phiền vợ nên thôi, thỉnh thoảng đắn đo mãi mới gửi đi một tin nhắn dặn dò vợ giữ gìn sức khoẻ.
Vợ cũng rep lại ngay, vợ cảm ơn anh.
Vợ lịch sự quá trời quá đất luôn, chẳng biết sang bên đó có trúng tiếng sét ái tình với thằng mũi lõ nào không nữa? Vợ đi học thôi mà làm anh lo lắng, anh sốt ruột cứ như con gái anh lần đầu xa nhà ấy.
Một ngày giữa tháng mười một anh đưa Hến Sò về ăn cỗ bên ông ngoại. Dì Hợi thương ba cha con lủi thủi quanh quẩn bên nhau, lại thấy bác Hậu gầy quá nên vỗ vai anh rể an ủi, anh đừng lo lắng gì cả, bác Hà yêu bác nhiều kinh khủng lắm, bác là mối tình đầu của chị gái em.
Cậu Hợp đang ngà ngà say, cậu lèo nhèo phản đối.
-"Ơ em tưởng mối tình đầu của bác Hà là cái thằng kỵ sĩ bóng đêm chứ nhỉ?"
-"Đâu có đâu, cái đấy chỉ là rung động với có chút cảm tình thôi chứ làm gì đến mức yêu đương."
Dì Hợi phản đối, cậu Hợp cười hề hề.
-"Bác Hợi nói chí phải, bác Hậu đừng để bụng nhá, thằng đó làm gì có cửa mà so với bác. Đấy bác xem, đến cái nick cũng trẻ trâu, gì mà @ kysibongdem27...27 bao nhiêu ý bác Hợi nhỉ? Lâu em quên xừ nó mất rồi..."
-"Bố ai mà nhớ được, chỉ nhớ nick bác Hà nhà mình là @oaihuongtim0472 thôi. Công nhận cái thằng láo toét thật, mới quen vài hôm mà dám dụ bác Hà nhà em đi chơi nhé, lại còn lèo nhèo xin ảnh xin tên nữa chứ. Thế mà bác Hà ngu suýt mắc bẫy đấy bác ạ, may mà có bọn em cản không bị lừa thì ăn cám."
-"Mẹ Sò nhìn qua có vẻ rụt rè khép nép nhưng cũng dại trai bỏ mịa đi được, chat gì mà chat lắm, chat thâu đêm suốt sáng, đợt diễn đàn bị sập bác ấy buồn mất mấy ngày, ba Hào điên quá ba cắt Internet luôn."
-"Ê ê, cậu hơi bị mô li phê vấn đề nhé, ba Hào cắt là do cậu chơi điện tử nhiều mà. Kể bác nghe bác Hà nổi tiếng ngoan ngoãn mà đợt ấy cũng rủ em trốn ra quán net đó, ôi chao ôi chẳng biết con méo nào nó giả danh bác ý, thế mà thằng đần kia cũng không phát hiện ra. Em định nhảy vào chửi cho một trận mà bác ngăn, giận giận dắt em ra về, bác bảo người không phân biệt được thật giả như vậy chẳng đáng để bác bận tâm nữa."
-"Đúng, cái thằng đó hãm lắm, xách dép cũng không đuổi kịp bác đâu bác Hậu ạ, bác không cần quan tâm tới loại vứt đi như thế."
Cậu Hợp nịnh ngọt ba Hến, cậu với dì buôn chuyện cũ rôm rôm rả rả mà không hề hay biết ông anh rể từ nãy tới giờ chẳng thốt nổi lời nào, toàn thân bàng hoàng tê cứng.
Giờ thì anh đã hiểu.
Vì sao văn phong nói và văn phong viết khác nhau? Vì sao tuổi phải khai gian cho trẻ?
Đúng như lời cậu dì, anh đần thật.
Quanh đi quẩn lại, người con gái anh thầm mong trộm nhớ những năm tháng thanh xuân với người phụ nữ mà anh xác định anh sẽ dùng cả đời để yêu thương che chở, lại là một người.
Là mẹ của các con anh.
Hai cái từ duyên số, kể cũng lạ kỳ.
Chẳng biết nên cảm thấy xui xẻo khi lỡ vuột mất những năm tháng ấy, hay nên thấy may mắn vì rốt cuộc vẫn đến được với nhau?
Chẳng biết nữa, chỉ là, tâm trạng anh bồi hồi khó tả. Lúc về anh qua nhà ba Hải lấy lại chiếc laptop cũ. Lâu không dùng nên nó chập cheng rồi, phải mất khá khá nhiều công sức mới sửa được. Ngày đó, thích người ta nhiều đến nỗi mọi thứ đều cẩn thận lưu lại.
"@oaihuongtim0472: Dự báo thời tiết ngày mai Hà Nội có mưa phùn."
"@kysibongdem2705: Nói cho anh biết em ở đâu, anh sẽ đến đưa em đi học, nhé em bé!"
"@oaihuongtim0472: Em có thể tự đi được, em có ô."
"@kysibongdem2705: Nhưng anh muốn được làm chiếc ô của em! Anh đọc từng chút, từng chút một, lời lẽ khi xưa, lúc sến sẩm lúc ngây ngô, giờ nghiền ngẫm lại mà cảm giác như cả tuổi thanh xuân ùa về.
Ba Hến còn đọc qua cả file của mẹ Bi giả mạo, đúng là cách dùng dấu câu với ngôn từ kha khá giống nhau. Trông qua bài viết có vẻ phúc hậu an nhiên, nhưng chỉ cần tĩnh tâm xem xét, nhất định sẽ cảm nhận được vẫn có chút gì đó khoe ngầm, cố gồng mình thể hiện này nọ, sân si và gượng ép.
Tới thời khắc này, cũng chẳng trách chị giỏi lừa người, có trách chỉ trách sao anh quá ngu. Cái ngu của anh nó không chỉ vài ngày một tháng, mà nó kéo dài hết từ năm này qua năm khác, đến chính anh cũng không biết diễn tả độ ngu của mình ra sao nữa.
Có ông chồng buồn buồn lôi toàn bộ đồ kỷ niệm trong tủ ra ngắm nghía. Vợ xếp sắp tỉ mỉ lắm, nhất là album còn đề ngày tháng năm và ghi chú bên cạnh, ngày em Hến chào đời, ngày em Sò biết đi, ngày chồng lên chức trưởng phòng.
Ngày hai cục bông nhỏ được giải bé khoẻ bé ngoan ở quận, các nàng rạng rỡ tươi tắn đu bám trên người ba. Phía sau bức hình đó có nét chữ rắn rỏi của anh.
"Thân phận hèn mọn làm tôi tớ cho bé Hến và bé Sò.
P/S: Bé Hà đang chụp ảnh."
Vết mực hơi nhoè, kế tiếp anh là nét chữ tròn trịa nắn nót của chị.
"Mình đi rồi, căn nhà ảm đạm đến lạ kỳ, đôi gối uyên ương rực rỡ giờ chỉ còn một, chiếc giường cũng trở nên rộng rãi quá mức.
Chỉ còn mình em, trong căn phòng trống rỗng.
Em nhớ mình!!!"
Khoé mắt anh ươn ướt, gối, hiện tại có bốn chiếc. Anh bồng các nàng về phòng ngủ chung nên giường cũng không rộng rãi quá mức, cũng không phải một mình anh, nhưng cớ sao, vẫn thấy trống rỗng?
Thấy thiếu...thiếu lắm...thiếu vợ...thiếu mùi oải hương thân thuộc...từ ngày vợ đi, chồng mua rất nhiều hoa oải hương, bày rải rác khắp phòng. Nhưng mùi hương đó, cớ sao vẫn chẳng giống? Bản nhạc vợ say mê, cũng bật lên thật lâu, tự đánh lừa rằng vợ chỉ ở đâu đó trong nhà thôi, là vợ đang ở ngoài kia rửa bát, dọn dẹp, nhưng vì đâu, nỗi nhớ ấy vẫn da diết?
Chưa bao giờ, anh mong tháng mười hai tới như vậy.
Đếm giây đếm phút, đếm ngày đếm tuần, rồi tháng mười hai cũng tới. Bà xã sẽ bay về lúc sáu giờ sáng, ông xã dự định chợp mắt chút cho tinh thần phấn chấn rồi năm giờ dậy đi đón vợ, mà khổ, hồi hộp không sao ngủ được, thế nên hai rưỡi đã ôm con mang sang gửi bác Vân rồi vội vã phóng ra sân bay.
Mấy tiếng đồng hồ ba Hến rộn ràng háo hức bao nhiêu thì thời khắc máy bay hạ cánh lại thất vọng bấy nhiêu. Chẳng thấy vợ đâu cả, buồn, thất vọng, hụt hẫng không sao mà tả nổi.
Kiểu như có thần giao cách cảm, mẹ Sò hôm đó đi học buổi cuối cùng về tự dưng cũng thấy nóng lòng nóng ruột ghê gớm, gọi chồng không được nên chị đành bấm số mẹ Cún.
-"Em đây bác, mọi người ở nhà vẫn khoẻ chứ bác?"
-"Khoẻ, ơ sao bảo thứ sáu thím về cơ mà? Thím lại không đi hãng máy bay của nước mình nữa à? Thế đang ở sân bay nào rồi?"
-"Đâu có, thứ sáu là thứ sáu tuần sau bác ơi. Bác nhớ nhầm ạ?"
-"Ôi dào tôi có để ý đâu mà nhớ với chả không, thấy chú Hậu ráo từ tháng trước nên tưởng thế. Sáng chú bí mật ra đón, muốn tạo bất ngờ cho thím mà chẳng thấy đâu, điện thoại thím lại không liên lạc được, lúc chú về thì bị tông xe thím ạ. Giờ chú đang nằm ở nhà tôi, chiều lão Đăng đón Hến Sò sang nữa, ba Hải mẹ Minh cũng đang ở đây. Khôi Thu về từ hôm thứ năm cơ, nhưng bé Thu là con một nên Cún nhà mình sang nhà bên đó ở rồi, chủ nhật tuần này mới về. Tôi tính có khi đợt nghỉ lễ này vợ chồng thím ở luôn nhà tôi cho vui."
Mẹ Sò nghe mẹ Cún kể mà giật thót cả người. Chị cuống quít hỏi han chồng có sao không mà bác chả chịu tiết lộ thêm, bác bảo về thì biết.
Cũng tại chị, cuộc chat video gần nhất chồng hỏi xếp vali chưa chị lại bảo em đang xếp rồi, tại tính chị cẩn thận nên hay sắp xếp sớm mấy thứ quà mua về cho cả nhà.
Ba Hến hôm nay có mệnh hệ gì chị sống sao nổi? Từ lúc nói chuyện với bác Vân xong chị run lắm, mấy vụ liên hoan kết thúc học kỳ với lớp cũng bỏ luôn, vội vã gọi tới đại lý đặt vé chuyến sớm nhất về nước.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hến Sò đang lang thang chơi ngoài cổng, tim mẹ Hà tưởng như vỡ oà. Hai cục bông nhỏ hò hét toán loạn, ba chân bốn cẳng nhảy cẫng lên nhào vào lòng mẹ. Hai cục bông của mẹ, mẹ nhớ tụi con nhiều lắm, hôm nào gọi video nhìn các con mếu máo mắt mẹ cũng rơm rớm à.
Hến Sò bám mẹ một lát thì bác Vân bác Đăng ra bồng cháu để thím còn có thời gian tâm tình với chú. Các bác cứ úp úp mở mở hại mẹ Sò lo sốt hết cả ruột, cũng may anh nhà chị không sao cả, chỉ bị bầm tím chút chút ở trán, nhưng mà chồng gầy quá, chắc sút cân nhiều lắm.
Chị khẽ lay rồi nhỏ nhẹ gọi ông xã. Chồng nghe giọng vợ liền giật mình tỉnh giấc, anh dụi dụi mắt ba bốn lần, nắm tay vợ thấy thật thật mới dám vui vui một chút.
-"Mình à? Mình về thật rồi à? Anh nhớ nhầm lịch mình ạ, ngu quá."
-"Em biết, mình đau lắm không? Mình có tê nhức chỗ nào không? Mình đã đi chụp chiếu khám tổng thể chưa? Mình giờ cảm thấy như nào, có khó chịu nhiều không mình?"
Chị dồn dập tra khảo, anh đưa tay kéo chị ngã xuống giường rồi lật người đặt vợ dưới thân mình, ghé tai chị thì thầm nho nhỏ, có, anh khó chịu nhiều lắm, anh nhớ mình phát điên.
Chị khẽ nhướn người, trán chị chạm trán anh, chị muốn thổ lộ chị cũng nhớ anh lắm, nhưng chẳng hiểu sao nói không thành tiếng. Chị khóc, nghẹn ngào, nức nở.
Anh hôn lên mi mắt ướt đẫm, tay anh đưa xuống, cẩn thận tháo những chiếc cúc nhỏ rồi khẽ chạm tới nơi thanh xuân ấy. Tim chị thổn thức từng nhịp, toàn thân nhẹ bẫng khi cánh môi anh bao phủ đoá hồng mềm mại ấy. Những nhớ nhung mãnh liệt, những khắc khoải mong chờ được thay thế bằng những nụ hôn ngọt ngào cuồng dại.
Tình yêu của họ hoà quyện, hơi thở của họ đan xen, tay chị nhè nhẹ luồn qua tóc anh rồi vô thức miết dọc sống lưng người ta. Chị chạm tới đâu, đầu óc anh hỗn loạn tới đó, anh quất quít bên chị, mải miết trêu chọc nhuỵ hoa e ấp kia.
Nơi ấy, đẹp đẽ, tinh khiết đến đắm say.
Nơi ấy, rực rỡ quyến rũ khiến anh chẳng muốn rời.
Anh điên cuồng hôn chị, từng chút, từng chút một. Anh nói, anh yêu mình, rất nhiều, mình tin không? Hai má chị ửng đỏ, chị e lệ gật đầu, rồi chị chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, mỉm cười tiếp nhận anh, cùng anh hoà nhịp.
Trên phòng sắc xuân ngập tràn, dưới nhà ông Hải bà Minh đang xem tivi, hai bác bất đồng quan điểm cãi vã chí choé. Hến Sò thì ngóng ra ngóng vào mãi, rốt cuộc rủ nhau mò mẫn lên gọi ba mẹ. Mẹ Hà nghe loáng thoáng giọng con gái í a í ới, ngó lên thấy cửa chưa đóng bất chợt ngượng chín cả người. Ba Hậu thì nhanh trí hơn, ngay lập tức gọi tụi nhóc to thật to.
-"Hến à? Hôm nọ ba nghe Hến kể Hến biết đếm tới một nghìn rồi phải không?"
-"Mười nghìn rồi cơ ba Hậu ạ, anh Khôi dạy Hến thêm rồi ý, em Sò cũng biết đếm tới một trăm rồi nha, ba tin không ba?"
-"Tụi con đếm đi rồi ba tin, em Sò đếm tới một trăm rồi chị Hến tiếp tục đếm, đứng nguyên tại chỗ đếm nha. Đếm xong mẹ Hà sẽ có quà thưởng."
Hai cục bông nhỏ được cái nhẹ dạ cả tin lắm, ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ rồi đứng ngay bậc cầu thang dõng dạc đếm rõ to. Ba mẹ các em chớp thời cơ nhanh chóng chỉnh đốn lại mọi thứ rồi lao ra ôm tụi nhỏ. Ba bồng chị Hến, mẹ bế em Sò, cả nhà lục vali của mẹ Hà, tìm tìm tòi tòi được bao nhiêu quà nha, cười khúc kha khúc khích vang cả phòng.
Kỳ nghỉ ấy, ngọt ngào lắm.
Thấm thoát lại tới ngày mẹ Hà bay sang Pháp đi học tiếp. Lần này cả Hến Sò lẫn ba Hậu đều ra sân bay tiễn mẹ, mẹ nhìn con mếu máo, nhìn chồng mắt mũi đỏ hoe mà ruột gan quặn thắt.
Hôm ấy tụi nhỏ thức khuya lắm, ba chơi với các nàng mãi, tới giờ máy bay chuẩn bị cất cánh anh còn bồng lũ trẻ ra bên ngoài xem, ba chỉ cho Hến Sò mẹ Hà đang ngồi trong đó đó, Hến sụt sịt chúc mẹ Hà thượng lộ bình an, em Sò nhớ mẹ khóc tức tưởi, nghẹn ngào dặn mẹ Hà học nhanh nhanh cho xong còn về mẹ Hà nhé.
Ba Hậu rơm rớm, ba cha con ôm nhau tủi thân ghê gớm.
Rồi đột nhiên, từ phía sau, có một người phụ nữ, lao tới ôm lấy họ. Bé Hến bé Sò la hét sung sướng, ba Hậu ứa nước mắt, run run hỏi mẹ Hà sao lại ở đây? Mẹ Hà bật khóc, mẹ bảo mẹ bỏ học, mẹ ở nhà thôi, ba Hậu có chê mẹ không?
Ba Hậu còn khóc to hơn cả mẹ Hà, cả nhà bốn người quấn quít lấy nhau, nức nở ầm ĩ, náo loạn cả sân bay. Ba Hậu hôm nay nhạy cảm quá, bị mấy chú thanh niên trêu bám vợ, sợ vợ. Nhưng ba chẳng nói gì sất, căn bản kể cả sợ vợ thật thì cũng có làm sao?
Sợ vợ mình chứ có phải sợ vợ ông hàng xóm đâu mà phải thẹn?
Sợ vợ mà có cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày, đêm đêm có vợ để ôm ấp hít hà thì còn gì bằng?
Từ giờ trở đi, anh mãi sợ vợ luôn.
Vì sao ấy à?
Vì vợ là vợ anh!
Đôi khi, trải qua sóng gió, ta mới thấu hiểu, lòng người nông sâu.
Một ngày nào đó, sau bao giông tố cuộc đời, ta mới cảm nhận được, bình an, cũng chính là một loại hạnh phúc.
**********
HẾT.
Nơi có nắng, có gió và yêu thương đong đầy.
Rull, 22/03/2017
Lan Rua's Story ~ Porcupine & Duck Family.
P/S: Thank you all, love u :X.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook