"Quả thực nếu phải quỳ ba ngày ba đêm ở đây sẽ là một loại sỉ nhục khôn cùng, người cao ngạo nhất định sẽ xấu hổ cùng giận dữ mà tự sát. Đây chính là vũ nhục với tôn nghiêm của tính mạng. Nhưng mà hắn quỳ ở chỗ này trong thời gian ba ngày ba đêm, nhất định sẽ nghĩ thông rất nhiều chuyện, khiến cho tính mạng của hắn nhận được vô thượng tinh hoa, chỉ có biết sỉ nhục mới có thể minh bạch sinh mệnh trân quý nhường nào."
"Chúng ta không nên nhúng tay vào, để bọn họ tranh đấu. Nếu như Hạng Nhất Chân có thể lĩnh ngộ chỗ trân quý của tính mạng, bị sỉ rồi sau đó sẽ dũng, đó cũng là một chuyện tốt, hắn quá thuận buồm xuôi gió như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày gặp phải đại họa sát thân."
"Không tệ không tệ, cứ để cho Hạng Nhất Chân hắn tôi luyện. Hơn nữa chúng ta xuất thủ ngăn cản lại khiến Phong Duyên bất mãn, lúc đó một chén nước cũng khó giữ thăng bằng."
"Mặc kệ vẫn là tốt nhất, hơn nữa vừa rồi tên Phong Duyên này cũng không có giết người."
"Quỳ xuống cũng là một loại thử thách."
"Các ngươi đã nhìn ra thực lực của tên Phong Duyên này chưa?"
"Rất mạnh, hơn nữa còn xa xa chưa có phát huy ra lực lượng mạnh nhất, không biết đến tột cùng sẽ có tình trạng gì. Ta hoài nghi, một số cường giả Tổ Tiên đỉnh phong cũng không làm khó được hắn."
"Cường hoành như vậy? Không thể nào đâu, hắn mới tấn thăng tới cảnh giới Tổ Tiên mà."
"Chúng ta tiếp tục nhìn xem, chờ hắn trở thành Thánh tử, đi tới Thái Cổ Chi Khư, đối kháng với đám Thánh tử của môn phái khác, chẳng phải chúng ta sẽ biết thực lực chân chính của hắn sao. Đáng giá để bồi dưỡng, Vũ Hóa Môn có kẻ này, sau này thậm chí trở nên tốt đẹp hơn không ít."
"Môn phái nào mà chẳng chê thiên tài ít."....
Ở chỗ sâu trong Vũ Hóa Môn, một hồi thần niệm cổ xưa luân chuyển trao đổi.
Những cao thủ này trao đổi trong nháy mắt, cũng chỉ qua mấy nhịp thở. Lúc này trận chiến giữa Phương Hàn cùng Hạng Nhất Chân đã phân ra thắng bại.
Hạng Nhất Chân quỳ trên mặt đất, bị phong ấn trấn áp, toàn thân đẫm máu, liên tục giãy dụa, thế nhưng thủy chung không có cách nào đứng lên. Xem ra là nhất định bị Phương Hàn trấn áp ba ngày ba đêm quỳ trên mặt đất, chịu đựng ánh mắt chế nhạo của mọi người.
Quỳ ở trong này, mỗi ngày đều có rất nhiều người nhìn, chỉ trỏ, đừng nói trí tuệ cao ngạo như Hạng Nhất Chân, cho dù là một kẻ Huyền Tiên cấp thấp cũng không thể chịu đựng nổi.
Lúc này Hạng Nhất Chân đã tức sôi lên, sắc mặt nhăn nhó, tùy thời đều có thể bạo tạc.
"Đây là..."
Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong, Yến Tây Quy thấy được một màn này, trên mặt cũng hiện ra vẻ rung động. Bọn họ tuyệt đối không ngờ được Phương Hàn cứ như vậy dễ dàng đánh bại Hạng Nhất Chân, cơ hồ không hề hao phí một điểm lực lượng, nhàn nhã dạo chơi, kinh hãi nhất là làm cho người ta quỳ xuống. Còn khiến đối phương không cách nào liều mạng, ngay cả tự sát cũng không làm được.
Điểm này còn khó hơn nhiều so với việc giết chết đối phương.
Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong cùng Yến Tây Quy lập tức liếc mắt nhìn nhau, đều hiện ra tâm tư mâu thuẫn trong lòng đối phương: Tự rút đi, thế nhưng lại không cam lòng.
"Sao vậy?" Phương Hàn xoay người lại, ánh mắt tập trung nhìn về phía Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong cùng Yến Tây Quy:
"Các ngươi sao còn chưa quỳ xuống xám hối? Cùng Hạng Nhất Chân quỳ xuống, chẳng lẽ còn muốn ta động thủ sao? Ta mà động thủ, các ngươi chưa chắc sẽ bảo toàn được thân thể đâu, đến lúc đó mà bị thương, hoặc pháp lực triệt để bị hủy, cũng đừng trách ta vô tình."
Thật không ngờ Phương Hàn lại bá đạo như vậy, còn muốn Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong, Yến Tây Quy đều quỳ xuống, quỳ cùng một chỗ với Hạng Nhất Chân.
Bá đạo!
Vô cùng bá đạo!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ đễn nỗi đờ đẫn, để một kẻ như Hạng Nhất Chân quỳ xuống đã là chuyện không tưởng rồi, hiện tại hắn còn muốn ba đệ tử hùng tài đại lược đều quỳ xuống, chuyện này rốt cuộc là cần phải có lực lượng cường hoành cỡ nào mới có thể làm được?
"Phong Duyên, ngươi không nên khinh người quá đáng."
Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong đột nhiên gào to một tiếng:
"Hôm nay ngươi nếu thật sự làm thế, như vậy sẽ triệt để đắc tội với người của Thái Dương Thần cung, ngươi biết Thái Dương thần cung lợi hại cỡ nào không? Thân phận của ta là thế nào trong Thái Dương thần cung? Ta đã được Liệt Hoàng thu làm ký danh đệ tử. Ngươi mà đắc tội với ta, chính là đắc tội với một vị Hoàng giả, sau này nửa bước khó đi."
"Quỳ xuống!"
Phương Hàn lạnh lùng cười, bước ra một bước, sau lưng xuất hiện một khối đại thủ lôi đình, trong lòng bàn tay xuất hiện một con mắt.
"Hình Chi Thủ!"
Cố Trường Phong thoáng thấy thứ này, thân thể vội vàng nhảy lên, muốn thoát khỏi khống chế, chạy ra khỏi nơi này.
Thế nhưng Hình Chi Thủ đen kịt tràn ngập ra ngoài, bao phủ toàn bộ thế giới lại, Cố Trường Phong hóa thân thành hỏa quang đánh tới Hình Chi Thủ, lại giống như ruồi bọ đâm đầu vào tấm sắt, đầu óc trở nên choáng váng.
Phương Hàn vừa lật tay, Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong cũng theo đó mà rơi xuống, xoạch một tiếng, đập người xuống đất, thân thể bắn ra từng mảnh hỏa quang thật lớn.
"Thái Dương thần quân, huyền hỏa Cửu Biến!" Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong nổi giận, dù sao hắn cũng không thể quỳ xuống, toàn thân cứ như thế bắt đầu bốc cháy, nhất là đôi mắt liền biến thành mặt trời, mãnh liệt đánh về phía Phương Hàn.
Phong hỏa giận dữ gào rít.
Bốn phía xuất hiện quốc gia hỏa diễm, hết thảy sự vật đều chuyển hóa thành hỏa nguyên khí, vô số Quạ Lửa, Hỏa Long, Hỏa Mã, Hỏa Kỳ Lân, Hỏa Công Bằng, Hỏa Kế Mông, Hỏa Cùng Kỳ... Vây quanh Phương Hàn mà thiêu đốt.
Thân thể của Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong cũng vặn vẹo biến thành một pho tượng hỏa lò cự đại, là Thái Dương thần lô, trấn áp đối với Phương Hàn.
Phương Hàn phun ra một hơi, hàn khí nổi lên bốn phía, luồng không khí lạnh này cuồn cuộn mà đến, tựa hồ như Hàn Băng đại thế giới được bê tới Thiên giới, thoáng cái nổ mạnh, dòng nước lạnh tới từ viễn cổ làm cho hỏa diễm đông lại.
Răng rắc!
Toàn bộ hỏa diễm bị dập tắt, Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong bị đông kết thành một khối băng, bị phong ấn rơi trên mặt đất. Tư thế khi bị đóng băng chính là bộ dáng đang quỳ xuống, song song quỳ một chỗ cùng Hạng Nhất Chân.
Một hơi liền thổi trúng Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong, làm hắn đóng băng, sau đó quỳ xuống như thường, rất nhiều người thấy một màn này đều bị chấn đắc thiếu chút nữa hôn mê.
"Thật mạnh!" Đại tôn giả toàn thân toát mồ hôi lạnh:
"Một ngón tay có thể bóp chết ta, lúc này mới qua bao lâu? Thời điểm hắn tiến vào hàng ngũ đệ tử hạt giống hạch tâm của Vũ Hóa Môn, thực lực so với ta cũng không sai biệt lắm, hiện tại cho dù một ngàn kẻ như ta cũng không phải là đối thủ của hắn."
"Thổi một hơi đánh bại Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong... Cái này, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi, ta cũng không thể tưởng được hắn mạnh cỡ nào nữa."
"Chỉ còn lại một mình Yến Tây Quy, không biết tính sao đây?"
"Ta vốn muốn xem một hồi kịch tính, nhìn xem ba người này làm thế nào gây khó dễ cho Phong Duyên, lại tuyệt đối không ngờ cư nhiên bị Phong Duyên dễ dàng đánh bại, làm nhục, đùa bỡn, bắt quỳ ba ngày ba đêm như thế."
Một số đệ tử tới xem trò vui nhìn Phương Hàn thật giống như thấy chưởng giáo chí tôn của Vũ Hóa Môn vậy, loại tu vi này cơ hồ là Chiến thần bất bại, căn bản không có người nào có thể làm gì được hắn.
Phong Duyên vô địch, bóng dáng này đã gieo mầm lạc ấn sâu trong suy nghĩ mọi người. Địa vị, quyền uy, bắt đầu được xác lập.
"Yến Tây Quy, ngươi tự quỳ xuống, ta sẽ không làm khó ngươi, cũng không phong ấn ngươi. Chỉ cần ngươi ở đây quỳ ba ngày ba đêm, soi xét lại lỗi lầm của mình, ta sẽ không động thủ với ngươi."
Người cuối cùng trong ba người, vẻn vẹn chỉ còn lại Yến Tây Quy, vị công tử phong độ nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong, kỳ tài ngút trời, cả đời xuôi gió xuôi nước, không gặp nửa điểm khó khăn này chính là công tử của Yến gia, Yến đại thế gia.
Yến gia cũng là một đại thế giới, thế lực không hề thấp hơn Hư gia, Yến Tây Quy là một vị thiếu chủ trong đó, tu luyện trong Vũ Hóa Môn cho tới bây giờ vẫn luôn cao cao tại thượng.
"Phong Duyên, Yến gia chúng ta có vô thượng tôn nghiêm, trên người của ta có huyết mạch đặc biệt của Yến Hoàng, ngươi có thể vũ nhục ta, thế nhưng không thể vũ nhục huyết mạch của Yến Hoàng lão tổ. Có thể giết ta, thế nhưng muốn ta quỳ xuống, tuyệt đối là không thể, nhục thân lớn như sát n hân. Ta thà chết chứ không chịu khuất phục."
Yến Tây Quy sừng sững mà đứng, giọng nói rất hùng hồn phóng khoáng, hiên ngang lẫm liệt, trong đó còn mang theo uy hiếp nồng đậm.
"Thiếu chủ của Nam Cung thế gia mà còn bị ta bắt quỳ xuống, hơn nữa còn ở trước cửa thần miếu của Thiên Địa Liên Minh. Huyết mạch của ngươi xem ra cũng không cao quý hơn hắn được bao nhiêu, hơn nữa ta bắt ngươi quỳ ở trong Thánh điện của Vũ Hóa Môn, có cái gì mà không thể?"
Phương Hàn tựa hồ như chẳng muốn động thủ, chuẩn bị để Yến Tây Quy tự động quỳ xuống, không chiến mà khiến binh sĩ quỳ xuống.
"Yến Tây Quy, ngươi nên quỳ xuống đi, ngươi không phải là đối thủ của Phong Duyên đâu, quỳ xuỗng cũng không là cái gì lớn, tự kiểm điểm không chừng tu vi còn tiến nhanh hơn. Nếu như Phong Duyên động thủ, ngươi vẫn phải quỳ xuống như thường, hơn nữa còn bị đánh cho thân mình đầy thương tích, sao phải khổ như thế chứ?"
Hư Mộ Vân lên tiếng.
"Ngươi!" Sắc mặt của Yến Tây Quy hết sức khó coi:
"Hư Mộ Vân, chỉ cần ta tránh được kiếp nạn lần này, nhất định sẽ giết ngươi! Ngươi."
"Hừ! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, để chính ngươi quỳ xuống ngươi còn không muốn, cho ngươi mặt mũi ngươi lại không biết xấu hổ. Ta đây đành phải cho ngươi chịu chút đau khổ."
Phương Hàn phất tay áo, ống tay áo hướng lên mà khuếch trương, bảo phủ cả bầu trời vào, đen kịt bao trùm về phía Yến Tây Quy.
"Yến thần tây quy, Tây Phương thanh nhàn cực lạc!"
Thân thể của Yến Tây Quy khẽ động, cả người thật giống như biến thành một đạo khói xanh, tử vong niết bàn, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Biến mất? Đây là Tây Quy đại pháp? nghe đồn Tây Quy đại pháp của Yến gia là huyền công kết hợp với Phật môn, còn có đại đạo từ rất nhiều kỷ nguyên thượng cổ trước mà sinh ra, một khi thi triển, cả người liền biến thành khói xanh, thật giống như Phật Đà Niết Bàn, tử vong lẫn vào trong hư không, sau đó trọng sinh tại một địa điểm đặc biệt. Không ai có thể làm gì được."
"Quả thật đã biến mất rồi, ống tay áo của Phong Duyên cũng không thể nhốt được hắn."
"Cư nhiên để hắn đào tẩu, sau khi trốn đi, sẽ tạo thành một đại địch đối với Phong Duyên, Yến Tây Quy này vẫn là lợi hại, cư nhiên không bị Phong Duyên tóm được."....
"Muốn chạy? Ngươi chạy tới chỗ nào?"
Cước bộ của Phương Hàn dừng lại, cứng lại như núi, hai tay đánh ra một đạo thủ ấn, sau đó chụm tay thành đao, đơn chưởng vẽ lên một cái, trong hư không xuất hiện một đạo hành lang không gian phong bạo. Hắn cách không đánh ra một đạo ấn phù.
A!
Giữa không trung xa xôi truyền tới một tiếng hét thảm, không tới ba lần hô hấp, một người thẳng tắp rơi xuống từ trong hư không, chính là Yến Tây Quy, bị Phương Hàn cách không kích thương, bắt trở về.
Vừa rơi xuống mặt đất, Phương Hàn đã cười lạnh nói:
"Cho dù ngươi lợi hại gấp mười lần cũng không tránh thoát khỏi vận mệnh phải quỳ xuống! Hiện tại không nên nghĩ bất cứ thứ gì, ngoan ngoãn ở trong này quỳ xuống ba ngày ba đêm đi."
Trong thanh âm của hắn có lẫn một cỗ khí lưu vô hình khiến cho Yến Tây Quy bị áp bách phải quỳ xuống.
Một tràng diện ba người cùng song song quỳ xuống, thập phần đồ sộ rung động.
Đến tận lúc này, ba người Hạng Nhất Chân, Cố Trường Phong, Yến Tây Quy đều không nhúc nhích mà quỳ xuống.
Bình luận facebook