-
Chương 1104
"Phong Duyên, sau khi ngươi dâng hương xong, hiện tại đã chính thức trở thành Thánh tử của Vũ Hóa Môn ta, từ nay về sau chính là cao tầng của Vũ Hóa Môn, có thể tiến vào các loại bảo khố của Vũ Hóa Môn, xin được bảo bối, luyện chế pháp bảo."
Một lão giả thấy Phương Hàn đã dâng hương xong, tựa hồ như lâm vào trầm tư, vì vậy hắn lập tức nhắc nhở, đồng thời vung tay lên, một đạo thánh quang đã rơi lên thân thể của Phương Hàn, hóa thành một khối lệnh bài, trên mặt có khắc một chữ nhỏ
"Thánh".
Hiện tại Phương Hàn đã thực sự trở thành Thánh tử của Vũ Hóa Môn.
Lại một vị lão giả nói:
"Còn có thư khố lớn nhất của Vũ Hóa Môn, Thủy Nguyệt Đỗng Thiên cũng vì ngươi mà mở rộng, bên trong chứa đựng rất nhiều thượng cổ điển tịch, mênh mông như biển. Thậm chí còn có rất nhiều bí tịch mà tổ sư Hoa Thiên Quân đạt được trong một kỷ nguyên, văn tự còn sót lại của rất nhiều kỷ nguyên, nhưng mà hiện tại cũng đã thất truyền, biến thành đích thiên xem cũng không hiểu, nếu như ngươi có hứng thú, vậy cũng có thể tiến vào đó đọc một phen."
"Gì? Còn có loại thư khố bực này? Thủy Nguyệt Đỗng Thiên?"
Trong lòng Phương Hàn khẽ động, đã muốn tiến vào trong đó khổ đọc nghiên cứu.
Mỗi một kỷ nguyên sẽ diễn dịch ra rất nhiều văn minh sử. Hiện tại trong thư khố kia không ngờ còn có rất nhiều văn tự còn sót lại trong kỷ nguyên.
Nhưng mà cũng không ai nhận thức được những văn tự này, không biết trên đó ghi lại những thứ gì.
Điều này sẽ đưa đến, rất nhiều
"Thiên thư" Của Thiên giới căn bản trở thành vô giá trị, chứa đựng trong một số chỗ không thấy ánh mặt trời của bảo khố, hoặc là truyền lưu tại một số đấu giá hội.
Có cao thủ tốn rất nhiều tiền mua một quyển
"Thiên thư" văn minh sử lưu lai từ rất nhiều kỷ nguyên trước, tự cho là bảo bối, thật vất vả mới dịch thành công, lại phát hiện trên đó chỉ ghi lại chút thánh ca phổ thông...
Mà có cao thủ cơ hồ là dùng rất ít tiền, đổi lấy một quyển
"Thiên thư" bị tàn phá, lại phát hiện trong đó có ghi lại một môn thần thông vô cùng kỳ ảo, siêu việt hơn ba nghìn đại đạo, nhất cử trở thành cao thủ cái thế, thu được rất nhiều lợi ích. Tỷ như lúc trước Trần Tâm tu luyện
"A Lại Da Chi Kiếm" vậy.
Không thể tưởng được thư khố Thủy Nguyệt Đỗng Thiên của Vũ Hóa Môn lại có rất nhiều điển tịch lưu truyền từ các kỷ nguyên trước, điều này đối với hắn mà nói, không thua gì tên khất cái tiến nhập vào một ngôi mộ hoàng kim.
Hắn tham ngộ
"Kỷ nguyên chi đạo" Chính là cần đại lượng tri thức.
Cho dù là văn tự điển tịch không nhận ra được, thế nhưng hắn có thể dùng Chu Thiên Nghi thôi toán ra huyền bí của viễn cổ văn minh. Hấp thu càng nhiều văn minh sử của các kỷ nguyên trước, cơ duyên thần quyền của hắn sẽ càng ngày càng lớn mạnh.
Hiện tại hắn thiếu khuyết cũng không phải lực lượng, mà là tri thức.
"Thủy Nguyệt Đỗng Thiên, ta đây lập tức tới đó quan sát một phen."
Phương Hàn có chút không chờ được.
"Ngươi cầm lệnh bài của thứ khố tiến vào trong một cái thần quốc phía trước, đi qua bà nghìn ức dặm là có thể trông thấy thế giới thư khố của Thủy Nguyệt Đỗng Thiên." Một lão giả cười cười vung tay áo lên, một tấm lệnh bài liền rơi vào trong tay Phương Hàn.
Phương Hàn hướng phía Hư Mộ Vân, Đạo Húc thánh tử gật gật đầu:
"Không biết các ngươi có muốn tiến vào Thủy Nguyệt Đỗng Thiên cùng ta khổ đọc điển tịch hay không?"
"Bỏ đi." Đạo Húc thánh tử nhíu mày:
"Sư đệ, trong Thủy Nguyệt Đỗng Thiên mặc dù là thư khố của Vũ Hóa Môn chúng ta, thế nhưng mà quỷ bí ẩn chứa khắp nơi, trong đó có một số thượng cổ điển tịch tự tu thành thư yêu, tiềm phục ở bên trong, rất nhiều Thánh tử đi vào đọc điển tịch đều bị tổn thất nặng nề đó."
"Thượng cổ điển tịch tu thành thư yêu?" Phương Hàn ngẩn ra, sau đó cảm thấy có ý tứ:
"Đã như vậy ta đây càng muốn vào xem một phen."
Một số thượng cổ điển tịch tự mình có chứa linh tính. Trải qua quá trình lâu dài, sinh ra linh trí, tu thành yêu quái, cũng không có gì kỳ lạ quý hiếm. Phương Hàn lục lọi trong trí nhớ khổng lồ của mình, liền phát hiện trong trí nhớ của một số đệ tử chấp pháp của Thiên Đình, tiến nhập vào trong thư khố lớn nhất, Lang Huyên Thư Giới, cũng gặp qua nguy hiểm.
Thư khố của Thiên Đình gọi là Lang Huyên Thư Giới, sách vở ở trong đó nhiều không kể xiết, nư sông như biển, nhiều như vi bụi khi đại thế giới nổ tung.
Thư giới.
Đặt song song cùng Phật giới, Thần giới, Long giới.
Cái này cũng có thể tưởng tượng ra chút ít.
"Sư đệ vào trong đó tu luyện, hẳn là có tính toán của mình." Thần Nhất Mi thái thượng trưởng lão nói:
"Nhưng mà sư đệ, ngươi nên tiến vào trong đó ba ngày thôi, sau ba ngày tốt nhất là nên đi ra, bởi vì Thánh tử của Vũ Hóa Môn chúng ta còn phải đi tụ hội, tiến vào trong Thái Cổ Chi Khư, làm một lần thám hiểu tôi luyện. Đây là một lần tôi luyện cuối cùng trước khi đại tái thiên tài cử hành tại Thiên Đình, đối với sư đệ sẽ có ích lợi to lớn phi thường, cũng có thể làm cho uy danh của Vũ Hóa Môn ta thêm lớn mạnh."
"Ta biết rồi."
Phương Hàn đáp ứng một tiếng, hiện tại hắn biết Thái Cổ Chi Khư là cái gì, là địa phương nguy hiểm cực độ tại Thiên Đình, thế nhưng trong đó ẩn chứa vô số linh mạch, thiên tài địa bảo, các loại tài phú, nhưng mà đã bị Thiên Đình phong tỏa, không cho người khác tiến vào. Cũng may Vũ Hóa Môn có quan hệ với Thiên Đình, hàng năm đều có mấy lần cơ hội phái Thánh tử trong môn phái tới đó tìm kiếm bảo bối.
Cùng lúc đó, các môn phái có quan hệ với Thiên Đình cũng sẽ phái Thánh tử của mình tiến vào trong đó.
Thiên Đình cố ý lung lạc môn phái, đồng thời khai quật nhân tài.
Nhưng mà Thái Cổ Chi Khư có vô số Ma thần, mãnh thú, oán linh cường đại, hung ác. Một số Thánh tử tiến vào trong đó thường thường đều bị chết oan chết uổng. Hơn nữa Thánh tử của các đại môn phái, gia tộc tiến vào, thường thường vì một kiện bảo bối mà xảy ra tranh chấp, máu chảy thành sông.
Cho nên tiến vào Thái Cổ Chi Khư cũng được kêu là
"Huyết sắc thí luyện".
Trong lần
"Huyết sắc thí luyện" trước đó, Vũ Hóa Môn ăn thiệt thòi nhiều, mấy vị Thánh tử bị giết chết. Nhất là Thánh tử của Thái Nhất Môn đã tạo thành thương tổn nghiêm trọng đối với Thánh tử của Vũ Hóa Môn.
Đạo Húc thánh tử vẫn còn nhớ mãi, lần này vất vả tìm được tên hung ác Phương Hàn, khẳng định phải đại sát tứ phương, báo thù rửa hận!
"Sư đệ, chúng ta đi khổ tu, ba ngày sau sẽ gặp lại tại cửa Thánh điện." Đạo Húc thánh tử nói lời từ biệt.
"Được."
Thân thể Phương Hàn lóe lên, tiến thẳng về phía Thủy Nguyệt Đỗng Thiên.
Mà Hư Mộ Vân, Đạo Húc thánh tử, Thần Nhất Mi thái thượng trưởng lão cũng lần lượt rời đi. Trước mặt tượng thần của Hoa Thiên Quân lập tức trở nên trỗng rỗng, chỉ còn lại ba lão giả.
"Các ngươi nhìn xem, Phong Duyên kẻ này như thế nào?"
Một vị lão giả hỏi.
"Cuồng ngạo, ngang ngược, không ai bì nổi, thế nhưng quả thực có tư cách cuồng ngạo. Tiềm lực trong cơ thể thâm sâu khó lường. Chỉ sợ là nhân vật vô địch trong đám Thánh tử."
"Không thể nào đâu! Hắn mới vừa tấn chức cảnh giới Tổ Tiên, trong đám Thánh tử của Vũ Hóa Môn chúng ta có mấy trăm nhân vật vô địch, ẩn chứa mấy trăm đạo pháp tắc Tổ Tiên, hắn sao có thể so sánh?"
"Dù sao ta không cách nào nhìn thấu lực lượng của kẻ này, có lẽ là chỗ lợi hại của truyền thừa Cốt Thánh."
"Lần này hắn tiến vào trong Thủy Nguyệt Đỗng Thiên, không biết sẽ phát sinh chuyện gì? Tựa hồ như có điểm muốn nghiền ngẫm, Đám sách yêu trong Thủy Nguyệt Đỗng Thiên cũng có rất nhiều kẻ cường đại đó."
"Để hắn chịu chút đau khổ, tôi luyện tính tình một chút cũng tốt."
"Còn ba người kia thì thế nào? Cứu bọn họ ra hay là tiếp tục để quỳ? Để người nhìn thấy sẽ rất bất nhã đó."
"Bỏ đi, chuyện này đối với bọn hắn mà nói cũng là một loại tu luyện, thậm chí sẽ là tu luyện thoát thai hoán cốt cả đời khó gặp."....
Ba vị lão giả yên lặng trao đổi, thân thể dần dần biến mất.
Mà tượng thần cao lớn như thánh của tổ sư Vũ Hóa Môn, Hoa Thiên Quân giống như phục sinh từ trong đám mây, ánh mắt nhìn qua địa phương mà Phương Hàn biến mất, tựa hồ như có điều suy nghĩ, lại tựa như đang cười lạnh.
Tại cửa Thánh điện.
Lúc này đã có rất nhiều đệ tử vây xem.
Có rất nhiều đệ tử hạch tâm của Vũ Hóa Môn, có rất nhiều Thánh tử của Vũ Hóa Môn. Cùng lúc đó tin tức ba kẻ Hạng Nhất Chân, Cố Trường Phong, Yến Tây Quy bị Phương Hàn đánh bại quỳ gối trước cửa Thánh điện giống như ôn dịch truyền ra ngoài.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, tiếng dữ đồn xa.
Trong Vũ Hóa Môn, ngàn vạn đệ tử hạt giống hạch tâm đều có quan hệ qua lại, đều tiến vào trong quảng trường của Thánh điện nhìn xem chân tướng. Nguyên một đám quả nhiên đều thấy ba người đang quỳ ở đó, đám người đều chỉ trỏ, rối rít nghị luận.
Có khiếp sợ, có ghen ghét, có hâm mộ, có cừu hận, có khoái ý, rất nhiều cảm xúc, thật náo nhiệt.
"Uy phong của Hạng Nhất Chân chạy đi đâu rồi? Không phải hắn thành lập Duy Nhất Chân Giáo hay sao? Tự xưng là chân thần, nhưng bây giờ lai quỳ ở trong này? Mặt mũi mất sạch, thật sự là buồn cười."
"Thống khoái, thật sự là thống khoái, nhớ ngày đó Hạng Nhất Chân cường hoành bá đạo muốn bức bách chúng ta gia nhập Duy Nhất Chân Giáo, còn gởi cho chúng ta tối hậu thư, khiến chúng ta phải rời khỏi Vũ Hóa Môn, phiêu bạt ở bên ngoài không dám tiến vào. Hiện tại cuối cùng là gặp kẻ hung ác hơn, mà sao không giết hắn đi cho rảnh?"
"Phạt quỳ so với giết hắn còn tàn nhẫn hơn, từ nay về sau hắn cũng không dám thành lập cái gì mà Duy Nhất Chân Giáo nữa."
"Phong Duyên, ngươi này cường hoành tới trình độ này sao? Xem ra ta cũng phải nhanh chóng tu luyện, đợi khi đạt tới cảnh giới Tổ Tiên sẽ liều mạng cùng ngươi phân cao thấp! Hạng Nhất Chân, kẻ này đã hoàn toàn bị phế rồi." Cảnh giới Kim Tiên, Trần Tâm cũng chen chúc trong đám người, tay cầm trường kiếm, gắt gao nhìn Hạng Nhất Chân, thế nhưng trên mặt cũng không hề có nụ cười.
Nguyên bản hắn cho rằng phải tranh đấu một hồi với Phương Hàn trong lần đại tái tuyển hạch tâm đệ tử. Lại không ngờ rằng Phương Hàn bằng tốc độ kinh người đã tấn chức Tổ Tiên, trở thành Thánh tử, bỏ hắn ở lại thật xa.
Hiện tại hắn chỉ có thể yên lặng súc tích lực lượng.
Lúc này sắc mặt của Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong phun ra hỏa diễm, cơ hồ hắn đã điên rồi! Với tính tình kiêu ngạo như hắn, bình thường được vạn người kính ngưỡng, nhưng bây giờ lại quỳ ở trong này, bị rất nhiều người chỉ trỏ, trong lòng có một loại cảm xúc muốn giết chết hết đám người vây xem.
Đáng tiếc hiện tại hắn không thể động đậy được, chỉ có thể bảo trì tư thế quỳ.
"Giết! Giết! Giết! Ta muốn giết sạch đám người này! Ai dám nhìn xem, ta giết kẻ đó, chỉ cần ta phá vỡ phong ấn là sẽ đại khai sát giới, dùng máu tươi rửa sạch sỉ nhục!" Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong sắp phát điên rồi.
Tình huống của Hạng Nhất Chân, Yến Tây Quy cũng không khá hơn bao nhiêu, nếu như hiện tại giải trừ được phong ấn, bọn họ khẳng định sẽ loạn sát, tiến nhập Ma đạo.
Ngoại trừ một số đệ tử hạch tâm Kim Tiên ra, còn có một số cao thủ cường giả cũng nhận được tin tức chạy tới quan sát.
Trên bầu trời, vài nam tử lạnh lùng nhìn ba người đang quỳ ở dưới.
"Ba người này lửa giận công tâm. Chuẩn bị đọa Ma đạo, mất đi trí tuệ. Thật sự là đáng tiếc, Trần sư huynh, ngươi xem không bằng xuống dưới giải trừ phong ấn giúp bọn họ, thu làm thủ ha, sau này cũng là một đại trợ lực. Cố Trường Phong là thân thể Huyền Hỏa Kim Đồng, mà Hạng Nhất Chân là truyền nhân của Dạ Đế, Yến Tây Quy là thiếu chủ của Yến gia, đều có chỗ để dùng."
Một nam tử lên tiếng.