Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: 18: Memory And Loss 2
Cô thật sự rất thích Lí Huệ, bà bà thật rất hợp với cô, ngay cả sở thích cũng vậy, kể cả loại hoa cũng giống nhau.
Cô đi lại chỗ Lí Huệ trò chuyện cùng với bà, Bạch Thiên nhìn cô gái mình yêu mỉm cười, cậu bước ra ngoài nghe điện thoại, trông giọng điệu thì không vui khi nhìn thấy số hiện trên điện thoại:
- Nói đi - cậu
- Thưa lão đại, bên bang Lôi Thần đồng ý đã đồng ý lời khiêu chiến với chúng ta rồi ạ - thuộc hạ
- Tốt, cứ tiếp tục như vậy, tôi muốn chiến với họ vì họ đã làm tổn thương cô ấy - cậu.
Nói rồi, cậu cúp máy hừ lạnh rồi bước vào với cô và Lí Huệ.
- Cháu gái à, sao cháu lại biết bản MEMORY AND LOSS? - Lí Huệ
- Dạ là do mẹ cháu đã dạy cho cháu - cô
- Mẹ cháu cũng thích piano à? - Lí Huệ
- Dạ đúng vậy ạ - cô
- Um vậy sao cháu biết ta thích bản này? - Lí Huệ
- Cháu không biết nữa, cháu cũng thích bản này nên cháu đàn thôi ạ.
Mà bà cho cháu hỏi vì sao bà lại thích bản nhạc này ạ? - cô
- Là do ông ấy đã đàn bản này và cầu hôn ta.
Cháu biết không, từ khi còn nhỏ ta rất thích piano nhưng vì gia đình không cho phép nên ta không được học, ta rất thích bản nhạc này bởi nó nhẹ nhàng, dễ thấm lòng người, đã vậy ông ấy lại còn dùng nó để cầu hôn ta nên ta rất thích nó - Lí Huệ
- Vậy à, ông rất yêu bà nhỉ - cô
- Um - Lí Huệ.
Nói đến đây mặt cô xịu xuống, ước gì anh cũng yêu cô như vậy, cô đứng dậy tạm biệt bà rồi ra nói với cậu:
- Tớ phải về rồi - cô
- Được rồi tớ đưa cậu về - cậu
- Um - cô
Nói rồi cậu đưa cô về nhà, nhưng chỉ mới tới giữa đường XX thôi là cô đã xuống rồi, mặc cho cậu đòi đưa cô vào tận nhà nhưng cô không chịu, cô sợ anh sẽ làm hại đến cậu.
Cô đi vào nhà, thấy anh ngồi đó mặt lạnh, cô không màng quan tâm mà bỏ lên lầu, cô vừa bước lên một bậc cầu thang thì anh lên tiếng:
- Đi với cậu ta vui chứ? - anh
-....!- cô
- Vậy chứng tỏ là rất vui - anh.
Anh đứng dậy đi lại chỗ cô, cười lạnh nhìn cô
- Đã kết hôn rồi mà còn đi với trai, thật là không đứng đắn, tôi đã từng nghĩ mình đã sai khi nói cô nặng lời như vậy nhưng không ngờ cô lại như vậy - anh
- Như vậy là sao? Tôi không biết là anh nghĩ gì về tôi và Bạch Thiên nhưng tôi xin nhắc lại một lần nữa là tôi và cậu ấy không hề có bất kì quan hệ nào cả - cô
- Không có nhưng lại đi cùng xe, ở cùng chỗ - anh
- Anh thôi vô lí đi tôi không bao giờ như vậy.
Tôi không như anh, nghe rõ chưa? - cô
- Tôi như thế nào? - anh
- Anh là cái hạng người đê tiện nhất mà tôi từng gặp.
Đã có tình nhân rồi mà còn đồng ý hôn nhân, làm cho vợ mình đau khổ thì anh vui lắm.
Lúc nào cũng Hạ Giang này Hạ Giang nọ, tôi thì anh bỏ ở xó nào ấy.
Cái gì cô ta cũng đúng còn tôi thì lúc nào cũng sai.
Không lăng nhục tôi anh chịu không nổi à - cô
- Đúng vậy đấy - anh.
Anh nở nụ cười nguy hiểm nhìn cô rồi nắm lấy cô tay cô kéo cô lên phòng mình, hầu như anh ít về mình vì anh toàn ở bên phòng Hạ Giang, đây là lần đầu tiên anh cho người khác vào phòng mình ngoại trừ má Lâm.
Anh đẩy cô xuống giường, nói:
- Để tôi cho cô biết thế nào là đê tiện - anh
Nói rồi anh xé bộ váy trên người cô ra chỉ còn bộ đồ lót màu trắng trên người.
Cô sợ hãi nhìn anh, hốc mắt đỏ hoe, kí ức lại hiện về, cô phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.
Anh lột luôn cả bộ đồ lót của cô ra, bàn tay thô ráp bóp lấy nơi đẫy đà của cô, cô đau đớn nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét.
Anh đưa thẳng cái vật nóng ấm kia vào hoa huyệt của cô, cảm giác đau điếng người làm cô như muốn ngất.
Anh di chuyển, khuấy đảo bên trong cô, luật động của anh nhanh và mạnh khiến đầu óc cô trống rỗng, cô không thể suy nghĩ được gì nữa.
Cô lấy tay che miệng mình lại, cô không thể phát ra tiếng rên để anh coi thường cô được.
Anh cười khinh cái loại như cô, đã là gái đ* rồi thì cần gì phải che miệng không cho tiếng rên phát ra kia chứ.
Đẩy mạnh vào trong cô một cái nữa rồi anh xuất vào trong cô thứ dịch nhầy kia.
Cô mệt mỏi, anh lúc này lên tiếng:
- Gái đ* như cô thì cần gì phải che miệng, tôi khinh cái thứ như cô - anh.
Nói rồi anh bước ra ngoài bỏ cô một mình trong phòng, cô mệt mỏi lắm rồi.
Cô ngồi dậy bước vào phòng tắm, thay bộ đồ khác rồi cô bước ra ngoài đứng đó suy nghĩ: " Liệu mình có nên từ bỏ tất cả để giải thoát cho bản thân hay không? ".
Câu hỏi này xuất hiện trong đầu cô, cô lắc đầu từ bỏ suy nghĩ đó nhưng rồi một lần nữa cô lại muốn từ bỏ hết mọi thứ.
Anh bước vào thấy cô đứng đó nhìn ra ban công thì anh chán ghét cô vô cùng, tay anh đang cầm lọ thuốc tránh thai, anh thảy nó lên giường, nói:
- Uống nó - anh
-....!- cô
- Định tự tử - anh
- Đúng - cô
- Để xem cô có đủ can đảm hay không? - anh khinh
- Được thôi - cô
Cô đi lại lấy con dao gọt trái cây đưa lên cổ tay, đè mạnh con dao xuống rồi kéo thẳng một đường.
Cách này nhanh hơn và sẽ khiến cô đỡ đau ở tim hơn.
Máu từ cổ tay cô chảy ra rơi xuống đất.
Nó chảy nhiều đến nỗi khiến cơ thể cô loạng choạng.
Anh bất ngờ, không thể tin được là cô dám làm vậy, anh đến đỡ lấy cơ thể cô, cô ngất lịm nhưng trên môi nở nụ cười mãn nguyện.
Anh hốt hoảng ẩm cô lên, đưa cô đến bệnh viện, Hạ Giang thấy anh ẩm cô mà vội vàng chạy đi đâu đấy thì liền tức giận.
Đến bệnh viện cô được đưa vào phòng cấp cứu vì mất máu quá nhiều
.
Cô đi lại chỗ Lí Huệ trò chuyện cùng với bà, Bạch Thiên nhìn cô gái mình yêu mỉm cười, cậu bước ra ngoài nghe điện thoại, trông giọng điệu thì không vui khi nhìn thấy số hiện trên điện thoại:
- Nói đi - cậu
- Thưa lão đại, bên bang Lôi Thần đồng ý đã đồng ý lời khiêu chiến với chúng ta rồi ạ - thuộc hạ
- Tốt, cứ tiếp tục như vậy, tôi muốn chiến với họ vì họ đã làm tổn thương cô ấy - cậu.
Nói rồi, cậu cúp máy hừ lạnh rồi bước vào với cô và Lí Huệ.
- Cháu gái à, sao cháu lại biết bản MEMORY AND LOSS? - Lí Huệ
- Dạ là do mẹ cháu đã dạy cho cháu - cô
- Mẹ cháu cũng thích piano à? - Lí Huệ
- Dạ đúng vậy ạ - cô
- Um vậy sao cháu biết ta thích bản này? - Lí Huệ
- Cháu không biết nữa, cháu cũng thích bản này nên cháu đàn thôi ạ.
Mà bà cho cháu hỏi vì sao bà lại thích bản nhạc này ạ? - cô
- Là do ông ấy đã đàn bản này và cầu hôn ta.
Cháu biết không, từ khi còn nhỏ ta rất thích piano nhưng vì gia đình không cho phép nên ta không được học, ta rất thích bản nhạc này bởi nó nhẹ nhàng, dễ thấm lòng người, đã vậy ông ấy lại còn dùng nó để cầu hôn ta nên ta rất thích nó - Lí Huệ
- Vậy à, ông rất yêu bà nhỉ - cô
- Um - Lí Huệ.
Nói đến đây mặt cô xịu xuống, ước gì anh cũng yêu cô như vậy, cô đứng dậy tạm biệt bà rồi ra nói với cậu:
- Tớ phải về rồi - cô
- Được rồi tớ đưa cậu về - cậu
- Um - cô
Nói rồi cậu đưa cô về nhà, nhưng chỉ mới tới giữa đường XX thôi là cô đã xuống rồi, mặc cho cậu đòi đưa cô vào tận nhà nhưng cô không chịu, cô sợ anh sẽ làm hại đến cậu.
Cô đi vào nhà, thấy anh ngồi đó mặt lạnh, cô không màng quan tâm mà bỏ lên lầu, cô vừa bước lên một bậc cầu thang thì anh lên tiếng:
- Đi với cậu ta vui chứ? - anh
-....!- cô
- Vậy chứng tỏ là rất vui - anh.
Anh đứng dậy đi lại chỗ cô, cười lạnh nhìn cô
- Đã kết hôn rồi mà còn đi với trai, thật là không đứng đắn, tôi đã từng nghĩ mình đã sai khi nói cô nặng lời như vậy nhưng không ngờ cô lại như vậy - anh
- Như vậy là sao? Tôi không biết là anh nghĩ gì về tôi và Bạch Thiên nhưng tôi xin nhắc lại một lần nữa là tôi và cậu ấy không hề có bất kì quan hệ nào cả - cô
- Không có nhưng lại đi cùng xe, ở cùng chỗ - anh
- Anh thôi vô lí đi tôi không bao giờ như vậy.
Tôi không như anh, nghe rõ chưa? - cô
- Tôi như thế nào? - anh
- Anh là cái hạng người đê tiện nhất mà tôi từng gặp.
Đã có tình nhân rồi mà còn đồng ý hôn nhân, làm cho vợ mình đau khổ thì anh vui lắm.
Lúc nào cũng Hạ Giang này Hạ Giang nọ, tôi thì anh bỏ ở xó nào ấy.
Cái gì cô ta cũng đúng còn tôi thì lúc nào cũng sai.
Không lăng nhục tôi anh chịu không nổi à - cô
- Đúng vậy đấy - anh.
Anh nở nụ cười nguy hiểm nhìn cô rồi nắm lấy cô tay cô kéo cô lên phòng mình, hầu như anh ít về mình vì anh toàn ở bên phòng Hạ Giang, đây là lần đầu tiên anh cho người khác vào phòng mình ngoại trừ má Lâm.
Anh đẩy cô xuống giường, nói:
- Để tôi cho cô biết thế nào là đê tiện - anh
Nói rồi anh xé bộ váy trên người cô ra chỉ còn bộ đồ lót màu trắng trên người.
Cô sợ hãi nhìn anh, hốc mắt đỏ hoe, kí ức lại hiện về, cô phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.
Anh lột luôn cả bộ đồ lót của cô ra, bàn tay thô ráp bóp lấy nơi đẫy đà của cô, cô đau đớn nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét.
Anh đưa thẳng cái vật nóng ấm kia vào hoa huyệt của cô, cảm giác đau điếng người làm cô như muốn ngất.
Anh di chuyển, khuấy đảo bên trong cô, luật động của anh nhanh và mạnh khiến đầu óc cô trống rỗng, cô không thể suy nghĩ được gì nữa.
Cô lấy tay che miệng mình lại, cô không thể phát ra tiếng rên để anh coi thường cô được.
Anh cười khinh cái loại như cô, đã là gái đ* rồi thì cần gì phải che miệng không cho tiếng rên phát ra kia chứ.
Đẩy mạnh vào trong cô một cái nữa rồi anh xuất vào trong cô thứ dịch nhầy kia.
Cô mệt mỏi, anh lúc này lên tiếng:
- Gái đ* như cô thì cần gì phải che miệng, tôi khinh cái thứ như cô - anh.
Nói rồi anh bước ra ngoài bỏ cô một mình trong phòng, cô mệt mỏi lắm rồi.
Cô ngồi dậy bước vào phòng tắm, thay bộ đồ khác rồi cô bước ra ngoài đứng đó suy nghĩ: " Liệu mình có nên từ bỏ tất cả để giải thoát cho bản thân hay không? ".
Câu hỏi này xuất hiện trong đầu cô, cô lắc đầu từ bỏ suy nghĩ đó nhưng rồi một lần nữa cô lại muốn từ bỏ hết mọi thứ.
Anh bước vào thấy cô đứng đó nhìn ra ban công thì anh chán ghét cô vô cùng, tay anh đang cầm lọ thuốc tránh thai, anh thảy nó lên giường, nói:
- Uống nó - anh
-....!- cô
- Định tự tử - anh
- Đúng - cô
- Để xem cô có đủ can đảm hay không? - anh khinh
- Được thôi - cô
Cô đi lại lấy con dao gọt trái cây đưa lên cổ tay, đè mạnh con dao xuống rồi kéo thẳng một đường.
Cách này nhanh hơn và sẽ khiến cô đỡ đau ở tim hơn.
Máu từ cổ tay cô chảy ra rơi xuống đất.
Nó chảy nhiều đến nỗi khiến cơ thể cô loạng choạng.
Anh bất ngờ, không thể tin được là cô dám làm vậy, anh đến đỡ lấy cơ thể cô, cô ngất lịm nhưng trên môi nở nụ cười mãn nguyện.
Anh hốt hoảng ẩm cô lên, đưa cô đến bệnh viện, Hạ Giang thấy anh ẩm cô mà vội vàng chạy đi đâu đấy thì liền tức giận.
Đến bệnh viện cô được đưa vào phòng cấp cứu vì mất máu quá nhiều
.
Bình luận facebook