Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: 46: Gặp Lại Người Quen
Nhỏ vẫn cứ đứng đấy chọn đồ, cô thì hướng mắt ra bên ngoài cửa của cái cửa tiệm, cô cứ nhìn như vậy.
Cô nói đúng với sự thật, cô thất bại trên con đường tình yêu, toàn là cô đau chứ anh không hề đau.
Nhưng tại sao cô không thể trả lại đủ nỗi đau anh gây ra cho cô, tại sao cô chẳng thể vứt bỏ hình ảnh anh ra khổ đầu, tại sao cô chẳng thể hết yêu anh, càng ngày cô càng yêu anh nhiều hơn, đúng chứ?
Cả cô còn chẳng trả lời được thì ai trả lời đây.
Có thể cô đã bị băng giá trái tim, không ai có thể làm nó tan chảy nhưng nếu anh đến và làm nó tan chảy thì sao?
Cô ngừng ngay những suy nghĩ ạ này lại quay qua lựa đồ với nhỏ, bỗng:
- Chà chà, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây
Cô quay đầu nhìn người phụ nữ trước mặt mà ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh và xem như chẳng có việc gì xảy ra.
Ả thấy mình bị lơ nên tức giận, lên tiếng:
- Lâu ngày chúng ta không gặp lại vậy mà cô gái đây vẫn không biết phép lịch sử là gì nhỉ - Hạ Giang
- Cô câm ngay cho tôi, chúng tôi chưa hề đả đụng gì đến cô thì tốt nhất im cái mỏ cô lại đi - nhỏ
- Wow, cô gái Trần Băng Băng này thì Hạ Giang tôi đã biết quá rõ, tính cách cô chẳng thay đổi.
Còn cô gái Lưu Dạ Nguyệt đây thì như thế nào? - Hạ Giang
- Sau ba năm mà cô vẫn không biết giữ mồm giữ miệng mình lại à, sao cứ để nó phát ngôn bừa bãi vậy - cô
- Chịu lên tiếng rồi à, phát ngôn bừa bãi thì đã sao? Tôi hỏi cô đó, cô vẫn còn yêu Hàn chứ? - Hạ Giang
- Tôi còn hay không cô không cần biết, nhưng nghe nói cô Hạ Giang đây đã ra khỏi Lãnh Gia từ ba năm trước - cô
- Đúng vậy, chỉ vì anh ấy không tin đứa con tôi mang trong bụng là con của anh ấy nên anh ấy đuổi tôi ra khỏi đó - Hạ Giang
- Chắc gì đó là con Thiên Hàn - nhỏ
-....!- Hạ Giang
- Tôi muốn biết chuyện năm 12 thôi của cô - cô
Hạ Giang trợn mắt, tại sao cô ta lại biết được năm 12 tuổi của mình có chuyện xảy ra? Cô ra rốt cuộc đã điều tra được gì?
- Nói tôi nghe, được chứ? - cô
- Tôi...!Không, tôi không kể đâu - Hạ Giang
- Được, nhưng hãy nhớ giữ mãi trong lòng cũng chẳng được gì! Tôi chẳng bao giờ quên những việc cô đã làm với tôi, điều này khiến tôi khó lòng mà tha thứ cho cô nhưng tôi không muốn gây chiến vô ích, mong cô hiểu, về chuyện năm 12 tuổi của cô, tuy tôi chưa biết nó kinh khủng đến mức nào nhưng tôi biết cô đã gặp một chuyện giống tôi lúc 10 tuổi, tôi được cứu kịp lúc còn cô thì không - cô.
- Tại sao cô lại biết? - Hạ Giang
- Tôi là ai? Có lẽ cô sẽ không biết nhưng việc điều tra đối với tôi rất dễ dàng - cô
Cô với ả có thể không đội trời chung, có thể rất ghét nhau nhưng đối với việc này cô không trách ả, cô đã từng trầm cảm suốt 2 tháng trời mới thoát được ác mộng kinh hoàng đó, còn ả thì đã lún vào con đường hận thù chỉ vì quá khứ tồi tệ.
- Mong cô sẽ suy nghĩ và quay lại là con người trước kia, nếu cô muốn kết thúc việc này cứ đến tìm tôi còn nếu cô vẫn muốn kiếm chuyện hay vẫn còn muốn hãm hại tôi hoặc gia đình tôi thì tôi cũng không từ thủ đoạn hại lại cô đâu.
Nhớ đấy - cô
Nói rồi, cô kéo tay nhỏ ra quầy tiếp tân tính tiền rồi rời khỏi cửa tiệm này.
Ả đứng đó, cười tự giễu, muốn quay lại thì dễ lắm sao? Nếu dễ như vậy thì ả đã quay lại lâu rồi.
Ả còn người ả yêu, cũng giống cô, ả đã nếm trải cảm giác thấy mà vẫn phải im lặng người mình yêu âu yếm cô gái khác.
Cô và nhỏ đi vào một tiệm coffee bên trong khu mua sắm.
Ngồi xuống bàn rồi kêu nước xong nhỏ mới nói:
- Sao cậu tha ả ta dễ thế? - nhỏ
- Tớ đã nghĩ lại rất lâu rồi, cứ mãi giũa nỗi hận trong lòng thì tớ cũng sẽ giống Hạ Giang mất.
Cậu biết không? Qúa khứ ả không hề tốt đẹp vì thế ngày hôm nay ả đã trở thành con người như thế - cô
- Vậy à! Tớ không ngờ, thật không ngờ, tớ cứ nghĩ cậu sẽ không tha nhưng cậu lại tha thứ dễ dàng - nhỏ.
- Không! Tớ không tha, tớ chỉ muốn khuyên cô ta quay lại con người trước kia mà thôi, còn tha thì không.
- cô
------------------------------------------------------
Còn ả thì sao? Từ sau khi chạm mặt và nói chuyện với cô thì ả chẳng còn tâm trạng để mua gì nữa hết.
Ả đi về ngôi biệt thự ấy, vừa mới bước vào thôi thì đã thấy người đó ôm ấp một cô gái nhưng cô gái này là cô gái khác.
Người ả yêu thuộc loại đào hoa hay tình một đêm(419).
Đây là cái giá ả phải trả sao? Nó đắt quá đấy!
Ả cười lạnh bước lên phòng mình rồi khóa chặt cửa phòng lại, khóc trong thầm lặng.
Cảm giác ấy thật đau đớn, ả phải cố lên, phải giành giật được người ả yêu.
Phải cố lên, ả đứng lên, ánh mắt ả bắt đầu tàn ác!...!.
Cô nói đúng với sự thật, cô thất bại trên con đường tình yêu, toàn là cô đau chứ anh không hề đau.
Nhưng tại sao cô không thể trả lại đủ nỗi đau anh gây ra cho cô, tại sao cô chẳng thể vứt bỏ hình ảnh anh ra khổ đầu, tại sao cô chẳng thể hết yêu anh, càng ngày cô càng yêu anh nhiều hơn, đúng chứ?
Cả cô còn chẳng trả lời được thì ai trả lời đây.
Có thể cô đã bị băng giá trái tim, không ai có thể làm nó tan chảy nhưng nếu anh đến và làm nó tan chảy thì sao?
Cô ngừng ngay những suy nghĩ ạ này lại quay qua lựa đồ với nhỏ, bỗng:
- Chà chà, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây
Cô quay đầu nhìn người phụ nữ trước mặt mà ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh và xem như chẳng có việc gì xảy ra.
Ả thấy mình bị lơ nên tức giận, lên tiếng:
- Lâu ngày chúng ta không gặp lại vậy mà cô gái đây vẫn không biết phép lịch sử là gì nhỉ - Hạ Giang
- Cô câm ngay cho tôi, chúng tôi chưa hề đả đụng gì đến cô thì tốt nhất im cái mỏ cô lại đi - nhỏ
- Wow, cô gái Trần Băng Băng này thì Hạ Giang tôi đã biết quá rõ, tính cách cô chẳng thay đổi.
Còn cô gái Lưu Dạ Nguyệt đây thì như thế nào? - Hạ Giang
- Sau ba năm mà cô vẫn không biết giữ mồm giữ miệng mình lại à, sao cứ để nó phát ngôn bừa bãi vậy - cô
- Chịu lên tiếng rồi à, phát ngôn bừa bãi thì đã sao? Tôi hỏi cô đó, cô vẫn còn yêu Hàn chứ? - Hạ Giang
- Tôi còn hay không cô không cần biết, nhưng nghe nói cô Hạ Giang đây đã ra khỏi Lãnh Gia từ ba năm trước - cô
- Đúng vậy, chỉ vì anh ấy không tin đứa con tôi mang trong bụng là con của anh ấy nên anh ấy đuổi tôi ra khỏi đó - Hạ Giang
- Chắc gì đó là con Thiên Hàn - nhỏ
-....!- Hạ Giang
- Tôi muốn biết chuyện năm 12 thôi của cô - cô
Hạ Giang trợn mắt, tại sao cô ta lại biết được năm 12 tuổi của mình có chuyện xảy ra? Cô ra rốt cuộc đã điều tra được gì?
- Nói tôi nghe, được chứ? - cô
- Tôi...!Không, tôi không kể đâu - Hạ Giang
- Được, nhưng hãy nhớ giữ mãi trong lòng cũng chẳng được gì! Tôi chẳng bao giờ quên những việc cô đã làm với tôi, điều này khiến tôi khó lòng mà tha thứ cho cô nhưng tôi không muốn gây chiến vô ích, mong cô hiểu, về chuyện năm 12 tuổi của cô, tuy tôi chưa biết nó kinh khủng đến mức nào nhưng tôi biết cô đã gặp một chuyện giống tôi lúc 10 tuổi, tôi được cứu kịp lúc còn cô thì không - cô.
- Tại sao cô lại biết? - Hạ Giang
- Tôi là ai? Có lẽ cô sẽ không biết nhưng việc điều tra đối với tôi rất dễ dàng - cô
Cô với ả có thể không đội trời chung, có thể rất ghét nhau nhưng đối với việc này cô không trách ả, cô đã từng trầm cảm suốt 2 tháng trời mới thoát được ác mộng kinh hoàng đó, còn ả thì đã lún vào con đường hận thù chỉ vì quá khứ tồi tệ.
- Mong cô sẽ suy nghĩ và quay lại là con người trước kia, nếu cô muốn kết thúc việc này cứ đến tìm tôi còn nếu cô vẫn muốn kiếm chuyện hay vẫn còn muốn hãm hại tôi hoặc gia đình tôi thì tôi cũng không từ thủ đoạn hại lại cô đâu.
Nhớ đấy - cô
Nói rồi, cô kéo tay nhỏ ra quầy tiếp tân tính tiền rồi rời khỏi cửa tiệm này.
Ả đứng đó, cười tự giễu, muốn quay lại thì dễ lắm sao? Nếu dễ như vậy thì ả đã quay lại lâu rồi.
Ả còn người ả yêu, cũng giống cô, ả đã nếm trải cảm giác thấy mà vẫn phải im lặng người mình yêu âu yếm cô gái khác.
Cô và nhỏ đi vào một tiệm coffee bên trong khu mua sắm.
Ngồi xuống bàn rồi kêu nước xong nhỏ mới nói:
- Sao cậu tha ả ta dễ thế? - nhỏ
- Tớ đã nghĩ lại rất lâu rồi, cứ mãi giũa nỗi hận trong lòng thì tớ cũng sẽ giống Hạ Giang mất.
Cậu biết không? Qúa khứ ả không hề tốt đẹp vì thế ngày hôm nay ả đã trở thành con người như thế - cô
- Vậy à! Tớ không ngờ, thật không ngờ, tớ cứ nghĩ cậu sẽ không tha nhưng cậu lại tha thứ dễ dàng - nhỏ.
- Không! Tớ không tha, tớ chỉ muốn khuyên cô ta quay lại con người trước kia mà thôi, còn tha thì không.
- cô
------------------------------------------------------
Còn ả thì sao? Từ sau khi chạm mặt và nói chuyện với cô thì ả chẳng còn tâm trạng để mua gì nữa hết.
Ả đi về ngôi biệt thự ấy, vừa mới bước vào thôi thì đã thấy người đó ôm ấp một cô gái nhưng cô gái này là cô gái khác.
Người ả yêu thuộc loại đào hoa hay tình một đêm(419).
Đây là cái giá ả phải trả sao? Nó đắt quá đấy!
Ả cười lạnh bước lên phòng mình rồi khóa chặt cửa phòng lại, khóc trong thầm lặng.
Cảm giác ấy thật đau đớn, ả phải cố lên, phải giành giật được người ả yêu.
Phải cố lên, ả đứng lên, ánh mắt ả bắt đầu tàn ác!...!.
Bình luận facebook