Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-47
Chương 46: Đại hôn có biến [3]
Tại Uyển Yêu cung,
Mọi thứ xung quanh trang hoàng rất đẹp. Tất cả rực rỡ như một khu rừng nhân tạo. Hoa cỏ bốn mùa nở rộ tươi tốt. Bên trong rất yên tĩnh và thoải mái. Bên ngoài được canh gác nghiêm ngặt không một con côn trùng nào có thể lọt vào được.
Ngồi đàng hoàng trên chiếc ghế cẩm thạch đỏ hồng, cô hơi cúi mặt xuống. Yêu vương ngồi đối diện cô, hắn nhàn nhã đưa tay rót một ly trà xong đưa lên miệng nhấp nhẹ. Mùi trà thoang thoảng hòa quyện với không khí nhè nhẹ làm cho người ta thoải mái an thần.
- Ngài đưa Diêm La và Nguyên Khải đi đâu rồi?
Cô lúc này mới ngẩng đầu lên, lộ rõ vẻ mặt lo lắng. Hắn đưa cô tới đây, nhưng lại cho người đưa Nguyên Khải và Diêm La đi đâu đó. Cô tuy cũng chỉ là một hồn ma nhưng không thể để người khác liên lụy. Nguyên Khải đã giúp cô rất nhiều, cô không thể phụ lòng của anh. Còn Diêm La cũng đã cứu cô khỏi móng vuốt của bà già trong khi cô suýt bị bắt lấy con trai bà ta.
Yêu vương nhếch miệng. Hắn đặt tách trà xuống, bàn tay nhẹ mân mê ly trà cẩm thạch màu ngọc bích hiếm có.
- Không cần lo! Họ sẽ không sao đâu. Nói cho ta biết, đến yêu giới làm gì.
Đôi đồng tử của Yêu vương hơi híp lại. Đẹp đến mê hồn. Nét đẹp của hắn tựa như trăng rằm, yêu mị hút hồn. Điều cô chú ý đến Yêu vương vì hắn có gương mặt giống Diêm Vương đại nhân. Phải nói là giống hệt như hai giọt nước.
Dường như, Yêu vương có thể đọc được suy nghĩ của cô. Hắn hơi nhoài đến vén một sợi tóc vươn vấn trên gương mặt cô. Lúc này, cô giật mình hơi nhích lại phía sau một chút để giữ khoảng cách.
- Chỉ là... tôi muốn ngài cho tôi mượn Thuấn Viên...
Đôi lông mày Yêu vương hơi nhíu lại. Một con bọ cạp màu đỏ chói từ trong ống tay áo hắn chui ra. Con bọ cạp kì dị đến lạ thường.
Yêu vương xòe một bên bàn tay ra, con bọ cạp đỏ liền nhanh chóng bò lên bàn tay của hắn đứng im. Yêu vương cử động các khớp ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đuôi của nó. Chiếc đuôi đó chính là vũ khí lợi hại nhất của Thuấn Viên, chứa kịch độc tiêu diệt bất cứ kẻ nào.
- Thuấn Viên? Là cô nói nó?
Yêu vương chỉ tay vào con bọ cạp trên tay. Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi gật đầu. Yêu vương chợt cười to. Suy nghĩ của hắn luôn quái lạ không ai đoán được. Hắn đặt con bọ cạp lên bàn, lại đường hoàng rót thêm trà vào chén.
- Cô có biết Thuấn Viên cực kì nguy hiểm bởi độc tố trên chiếc đuôi của nó. Nhưng, lại cần một cái giá tương xứng.
- Cái giá?
Cô lạnh cả sống lưng. Cô hiện tại chẳng còn gì cả. Chỉ là một oan hồn nhỏ nhoi. Biết phải trả cái giá gì bây giờ? Nhưng, để giúp Diêm Vương nhớ lại. Cô không ngại ngần gì trả lời luôn.
- Tôi có thể trả giá, bất cứ thứ gì. Chỉ mong ngài cho tôi ít nọc độc của Thuấn Viên.
Yêu vương đặt tách trà xuống. Hắn trầm ngâm suy nghĩ. Ánh mắt nhìn chằm cô. Sau đó, lại nhấc Thuấn Viên lên. Cầm lấy chiếc đuôi của nó rồi bóp mạnh. Một chất lỏng màu xanh nhẹ nhàng chảy vào trong một chiếc bình thủy tinh nhỏ trong suốt có sẵn.
Xong hắn đút Thuấn Viên vào ống tay áo rồi đưa chiếc bình thủy tinh chứa nọc độc của Thuấn Viên cho cô.
- Cầm lấy và rời khỏi yêu giới!
Cô kinh ngạc. Cô cứ ngỡ cái giá mà Yêu vương đưa ra rất khắt khe. Không ngờ hắn lại đưa nọc độc Thuấn Viên cho cô? Tại sao chứ?
- Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó! Đi đi, Nguyên Khải của ngươi ở cảnh giới rồi.
- Còn Diêm La thì sao?
- Nó sẽ ở lại với ta! Dù sao nó cũng là nhi tử của ta, ta không chấp nhận thân phận của mẹ nó nhưng ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận nó.
Cô còn đang do dự thì Yêu Vương ném lọ thủy tinh chứa lọc độc Thuấn Viên cho cô. Tay của cô vội vàng chụp lấy lọ thủy tinh. Diêm La dù sao cũng là con của Yêu Vương. Mang huyết mạch của hắn. Chắn cũng không sao khi nó ở lại đây. Bây giờ, đại hôn của Diêm vương càng đến gần,cô chẳng còn tâm trí nào cả. Nghĩ tới đây, cô quay người chạy đi. Thấp thoáng một bóng hình đen xuất hiện. Đó là thuộc hạ của Yêu Vương trách nghiệm dẫn đường cho cô.
Nhìn theo bóng dáng của cô. Yêu vương mỉm cười nhẹ. Khi hắn nhìn cô, hắn phát hiện cô đã thất thân. Thật không ngờ, Diêm vương lại nhanh chóng tới vậy. Hạnh phúc? Chỉ được một thời gian thôi... không bao lâu nữa, cô sẽ phải quay lại đây sớm.
Hoa tinh từ đâu xuất hiện. Cô ta từ trên tòa thành cao đưa mắt nhìn theo cô đang chạy bên dưới. Ánh mắt căm ghét hiện lên. Quay sang một hồ tinh đứng bên cạnh. Đó là tỳ nữ của cô ta.
- Mau đến thông báo cho Nhã Nương là tân nương của con trai lão đang ở chỗ cảnh giới. Bảo bà ta cho người chặn tất cả mọi phía lại...
Lần này hoa tinh không tin cô sẽ thoát khỏi tay Nhã Nương. Mụ già đó tuy ham hố tham vọng nhưng lại cưng chiều con trai hết mực. Con trai bà ta chọn trúng ai, bà ta sẽ bắt đem về cho bằng được.
- Muốn rời khỏi yêu giới? Không dễ đâu!
Khiến cho Vương tát cô ta, cô đúng là tự tìm đường chết. Nếu không phải cô ta đang trong tầm ngắm của Yêu vương, cô ta nhất định sẽ ra tay bóp nát cô.
Tại Uyển Yêu cung,
Mọi thứ xung quanh trang hoàng rất đẹp. Tất cả rực rỡ như một khu rừng nhân tạo. Hoa cỏ bốn mùa nở rộ tươi tốt. Bên trong rất yên tĩnh và thoải mái. Bên ngoài được canh gác nghiêm ngặt không một con côn trùng nào có thể lọt vào được.
Ngồi đàng hoàng trên chiếc ghế cẩm thạch đỏ hồng, cô hơi cúi mặt xuống. Yêu vương ngồi đối diện cô, hắn nhàn nhã đưa tay rót một ly trà xong đưa lên miệng nhấp nhẹ. Mùi trà thoang thoảng hòa quyện với không khí nhè nhẹ làm cho người ta thoải mái an thần.
- Ngài đưa Diêm La và Nguyên Khải đi đâu rồi?
Cô lúc này mới ngẩng đầu lên, lộ rõ vẻ mặt lo lắng. Hắn đưa cô tới đây, nhưng lại cho người đưa Nguyên Khải và Diêm La đi đâu đó. Cô tuy cũng chỉ là một hồn ma nhưng không thể để người khác liên lụy. Nguyên Khải đã giúp cô rất nhiều, cô không thể phụ lòng của anh. Còn Diêm La cũng đã cứu cô khỏi móng vuốt của bà già trong khi cô suýt bị bắt lấy con trai bà ta.
Yêu vương nhếch miệng. Hắn đặt tách trà xuống, bàn tay nhẹ mân mê ly trà cẩm thạch màu ngọc bích hiếm có.
- Không cần lo! Họ sẽ không sao đâu. Nói cho ta biết, đến yêu giới làm gì.
Đôi đồng tử của Yêu vương hơi híp lại. Đẹp đến mê hồn. Nét đẹp của hắn tựa như trăng rằm, yêu mị hút hồn. Điều cô chú ý đến Yêu vương vì hắn có gương mặt giống Diêm Vương đại nhân. Phải nói là giống hệt như hai giọt nước.
Dường như, Yêu vương có thể đọc được suy nghĩ của cô. Hắn hơi nhoài đến vén một sợi tóc vươn vấn trên gương mặt cô. Lúc này, cô giật mình hơi nhích lại phía sau một chút để giữ khoảng cách.
- Chỉ là... tôi muốn ngài cho tôi mượn Thuấn Viên...
Đôi lông mày Yêu vương hơi nhíu lại. Một con bọ cạp màu đỏ chói từ trong ống tay áo hắn chui ra. Con bọ cạp kì dị đến lạ thường.
Yêu vương xòe một bên bàn tay ra, con bọ cạp đỏ liền nhanh chóng bò lên bàn tay của hắn đứng im. Yêu vương cử động các khớp ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đuôi của nó. Chiếc đuôi đó chính là vũ khí lợi hại nhất của Thuấn Viên, chứa kịch độc tiêu diệt bất cứ kẻ nào.
- Thuấn Viên? Là cô nói nó?
Yêu vương chỉ tay vào con bọ cạp trên tay. Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi gật đầu. Yêu vương chợt cười to. Suy nghĩ của hắn luôn quái lạ không ai đoán được. Hắn đặt con bọ cạp lên bàn, lại đường hoàng rót thêm trà vào chén.
- Cô có biết Thuấn Viên cực kì nguy hiểm bởi độc tố trên chiếc đuôi của nó. Nhưng, lại cần một cái giá tương xứng.
- Cái giá?
Cô lạnh cả sống lưng. Cô hiện tại chẳng còn gì cả. Chỉ là một oan hồn nhỏ nhoi. Biết phải trả cái giá gì bây giờ? Nhưng, để giúp Diêm Vương nhớ lại. Cô không ngại ngần gì trả lời luôn.
- Tôi có thể trả giá, bất cứ thứ gì. Chỉ mong ngài cho tôi ít nọc độc của Thuấn Viên.
Yêu vương đặt tách trà xuống. Hắn trầm ngâm suy nghĩ. Ánh mắt nhìn chằm cô. Sau đó, lại nhấc Thuấn Viên lên. Cầm lấy chiếc đuôi của nó rồi bóp mạnh. Một chất lỏng màu xanh nhẹ nhàng chảy vào trong một chiếc bình thủy tinh nhỏ trong suốt có sẵn.
Xong hắn đút Thuấn Viên vào ống tay áo rồi đưa chiếc bình thủy tinh chứa nọc độc của Thuấn Viên cho cô.
- Cầm lấy và rời khỏi yêu giới!
Cô kinh ngạc. Cô cứ ngỡ cái giá mà Yêu vương đưa ra rất khắt khe. Không ngờ hắn lại đưa nọc độc Thuấn Viên cho cô? Tại sao chứ?
- Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó! Đi đi, Nguyên Khải của ngươi ở cảnh giới rồi.
- Còn Diêm La thì sao?
- Nó sẽ ở lại với ta! Dù sao nó cũng là nhi tử của ta, ta không chấp nhận thân phận của mẹ nó nhưng ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận nó.
Cô còn đang do dự thì Yêu Vương ném lọ thủy tinh chứa lọc độc Thuấn Viên cho cô. Tay của cô vội vàng chụp lấy lọ thủy tinh. Diêm La dù sao cũng là con của Yêu Vương. Mang huyết mạch của hắn. Chắn cũng không sao khi nó ở lại đây. Bây giờ, đại hôn của Diêm vương càng đến gần,cô chẳng còn tâm trí nào cả. Nghĩ tới đây, cô quay người chạy đi. Thấp thoáng một bóng hình đen xuất hiện. Đó là thuộc hạ của Yêu Vương trách nghiệm dẫn đường cho cô.
Nhìn theo bóng dáng của cô. Yêu vương mỉm cười nhẹ. Khi hắn nhìn cô, hắn phát hiện cô đã thất thân. Thật không ngờ, Diêm vương lại nhanh chóng tới vậy. Hạnh phúc? Chỉ được một thời gian thôi... không bao lâu nữa, cô sẽ phải quay lại đây sớm.
Hoa tinh từ đâu xuất hiện. Cô ta từ trên tòa thành cao đưa mắt nhìn theo cô đang chạy bên dưới. Ánh mắt căm ghét hiện lên. Quay sang một hồ tinh đứng bên cạnh. Đó là tỳ nữ của cô ta.
- Mau đến thông báo cho Nhã Nương là tân nương của con trai lão đang ở chỗ cảnh giới. Bảo bà ta cho người chặn tất cả mọi phía lại...
Lần này hoa tinh không tin cô sẽ thoát khỏi tay Nhã Nương. Mụ già đó tuy ham hố tham vọng nhưng lại cưng chiều con trai hết mực. Con trai bà ta chọn trúng ai, bà ta sẽ bắt đem về cho bằng được.
- Muốn rời khỏi yêu giới? Không dễ đâu!
Khiến cho Vương tát cô ta, cô đúng là tự tìm đường chết. Nếu không phải cô ta đang trong tầm ngắm của Yêu vương, cô ta nhất định sẽ ra tay bóp nát cô.
Bình luận facebook