Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-50
Chương 49: Đại hôn có biến [6]
Đôi mắt phượng của Diêm Vương đỏ đậm. Thân hình cường tráng lộ rõ, những hạt nước từng giọt chảy xuống bờ ngực rắn chắc. Diêm vương dường như vẫn thản nhiên mà từ từ bước lên khỏi mặt nước. Cô vô thức lùi lại, toàn bộ cảnh nóng đập vào mắt của cô.
Không hiểu sao có thứ gì đó nhơm nhớp chảy xuống. Cô giật mình sờ tay lên mũi, một chất lỏng màu đỏ chảy xuống. Khóe miệng cô giật giật rồi vội vàng lấy ống tay áo lau chùi máu chảy ra. Kì thật cô chẳng hiểu tại sao bản thân lại như vậy? Cư nhiên bị chảy máu mũi. Kì ghê!!!
Vừa đúng lúc xong ngoảnh lại phát hiện Diêm đại nhân đã mặc y phục đen từ bao giờ. Hắn chắp tay đàng hoàng đứng sau cô. Cô hơi hoảng lùi lại phía sau. Đến khi lưng có cảm giác lành lạnh mới phát hiện bản thân đã đến đường cùng. Diêm vương một tay chống lên bức tường đối diện, gương mặt hắn gần như gang tấc cúi xuống.
- Chưa đi? Ta đã nói không muốn gặp lại ngươi!
Lòng cô thắt lại liên hồi. Nhìn vào ánh mắt của hắn, cô lại bất giác đau bởi vì bên trong đó không có chút tình cảm gì.
- Tôi... trước... khi ngài thành hôn. Tôi đến đưa cho ngài một thứ... xong... xong tôi sẽ đi ngay...
Vẻ mặt Diêm Vương bây giờ rất khó coi. Hắn quả thật bị âm hồn này mê muội từ lúc đó? Những kẻ khác mà vào Diêm điện của hắn chắc chắn đã hồn bay phách tán từ lâu. Vậy mà hắn bây giờ lại còn nhẫn lại nghe lời cô nói. Thật là nực cười!
Diêm vương lấy lại tư thế, hắn nhìn cô chằm chằm. Cô lấy lọ thủy tinh chứa độc Thuấn Viên run rum đưa cho Diêm Vương. Bộ dáng khúm lúm của cô khiến trong lòng hắn có chút thú vị. Diêm vương đưa tay cầm lấy lọ thủy tinh. Bàn tay thon dài của hắn chạm vào tay cô, cái cảm giác lành lạnh quen thuộc khiến cô bối rối.
- Đây là gì?
- Dạ... dạ... là rượu đặc chế của tôi... tôi đến chúc mừng ngài... ngài uống xong... tôi sẽ đi ngay... tôi...
Đối mặt với Diêm vương, bản thân cô không biết tại sao mình lại run mà nói lắp bắp như vậy.
Diêm vương đưa mắt nhìn vào chiếc lọ thủy tinh trên tay. Đôi măt của hắn lộ rõ vẻ hờ hững. Chỉ là một ít rượu?
Hắn cầm chiếc lọ thủy tinh đưa lên miệng uống cạn. Trong lòng cô hồi hộp không thôi.
Khi Diêm Vương đưa trả lại chiếc lọ thủy tinh cho cô, hắn vẫn bình thường. Không có dấu hiệu gì xảy ra. Hắn quay lưng lại, cất bước vào thư phòng đối diện.
- Đi cửa phía Tây,theo đó ra sau hậu viên rời khỏi đây. Đây là lần cuối cùng ta muốn gặp lại ngươi.
Cô muốn ở lại. Muốn được chứng kiến Diêm Vương trở lại như trước kia. Nhưng,xem ra biểu hiện của ngài ấy không thay đổi khiến cô vô cùng thất vọng. Chẳng lẽ, hết cách rồi?
Cô mím chặt môi, tâm trạng nặng nề quay người bỏ đi. Đúng như lời Diêm Vương chỉ dẫn. Cô an toàn ra khỏi đại điện không gặp bất cứ âm binh nào. Vừa ra khỏi khu rừng hoa bì ngạn đỏ, phía bên Thẩm Tắc hậu hoa viên, hắc bạch vô thường và Nguyên Khải đang đứng đó. Thấy cô, vẻ mặt bạch vô thường hí hửng chạy tới.
- Sao rồi? Ngài ấy trở lại như xưa rồi?
Cô im lặng. Bạch vô thường đang cao hứng thì bỗng đâu tụt xuống dốc không phanh. Khóe miệng bạch vô thường hơi nhếch. Ánh mắt nhìn cô,khó chịu.
- Ta đã giúp ngươi... chỉ mong ngươi giúp Diêm Vương... vậy mà...
Bạch vô thường giơ tay lên, cũng may hắc vô thường tiến lên kịp lúc bắt lấy tay của bạch vô thường. Cô vẫn im lặng. Nguyên Khải bước tới vỗ vai cô. Cô dựa đầu vào ngực Nguyên Khải, cảm xúc trực trào khóc to.
- Tôi đã cố hết sức rồi... tại sao?.... sao lại thành ra thế này... ngài ấy... ngài ấy không có biểu hiện gì...
Hắc vô thường chỉ thở dài. Có lẽ, số phận của cô phải chịu những hoàn cảnh éo le như vậy.
Nghi lễ được tổ chức ở Túy Thấu Phong. Toàn tháp khổng lồ sừng sững nguy nga ngay cạnh dòng sông Vong Xuyên.
Thủy Thần Tiên thượng khấu hỷ 3 cây hải linh sâm. Phong thần mừng tặng quạt ngọc Cổ Sam... ngoài ra,Thiên hậu nương nương là người đại diện cho cả Thiên giới cũng có mặt.
Yêu giới có Tẩn Thủy Kim, sứ giả mang lễ vật đến.
Long vương tứ hải tặng bảo bối quý hiếm được làm từ bảo thạch tinh túy dưới đáy biển.
Rất nhiều nhân vật tầm cỡ của Lục Giới đều có mặt. Có lẽ, đại hôn của người được mệnh danh " mĩ nam lục giới" khiến ai nấy cũng trầm trồ ngưỡng mộ.
Tân nương trong bộ hỷ phục mũ phượng bước vào. Tà hỷ phục dài phất phơ càng làm tôn thêm vẻ xinh đẹp động lòng người của Tân Nương. Cô hòa ngập vào chỗ đám quỷ hầu. Ánh mắt đau buồn dõi theo bóng dáng của Diêm vương. Hôm nay, ngài ấy thật đẹp, một vẻ đẹp khiến cô lúc nào cũng mơ mộng được ở bên cạnh. Nhưng, giờ đây tân nương không phải là cô.
Diêm vương đưa bàn tay ra, Uyển Nhu mỉm cười tươi rồi nắm lấy tay của hắn. Cả hai rất xứng đôi khiến quan khách vỗ tay náo nhiệt. Những tiếng khen ngợi không dứt.
Lúc này, Diêm vương quay người lại đối diện với tân nương của mình. Đôi đồng tử biến đổi từ đỏ đậm sang đỏ nhạt.
- Hôm nay chính là đại hôn của ta... nhưng, tân nương không phải nữ nhi của Cố Thành Vương!
Đôi mắt phượng của Diêm Vương đỏ đậm. Thân hình cường tráng lộ rõ, những hạt nước từng giọt chảy xuống bờ ngực rắn chắc. Diêm vương dường như vẫn thản nhiên mà từ từ bước lên khỏi mặt nước. Cô vô thức lùi lại, toàn bộ cảnh nóng đập vào mắt của cô.
Không hiểu sao có thứ gì đó nhơm nhớp chảy xuống. Cô giật mình sờ tay lên mũi, một chất lỏng màu đỏ chảy xuống. Khóe miệng cô giật giật rồi vội vàng lấy ống tay áo lau chùi máu chảy ra. Kì thật cô chẳng hiểu tại sao bản thân lại như vậy? Cư nhiên bị chảy máu mũi. Kì ghê!!!
Vừa đúng lúc xong ngoảnh lại phát hiện Diêm đại nhân đã mặc y phục đen từ bao giờ. Hắn chắp tay đàng hoàng đứng sau cô. Cô hơi hoảng lùi lại phía sau. Đến khi lưng có cảm giác lành lạnh mới phát hiện bản thân đã đến đường cùng. Diêm vương một tay chống lên bức tường đối diện, gương mặt hắn gần như gang tấc cúi xuống.
- Chưa đi? Ta đã nói không muốn gặp lại ngươi!
Lòng cô thắt lại liên hồi. Nhìn vào ánh mắt của hắn, cô lại bất giác đau bởi vì bên trong đó không có chút tình cảm gì.
- Tôi... trước... khi ngài thành hôn. Tôi đến đưa cho ngài một thứ... xong... xong tôi sẽ đi ngay...
Vẻ mặt Diêm Vương bây giờ rất khó coi. Hắn quả thật bị âm hồn này mê muội từ lúc đó? Những kẻ khác mà vào Diêm điện của hắn chắc chắn đã hồn bay phách tán từ lâu. Vậy mà hắn bây giờ lại còn nhẫn lại nghe lời cô nói. Thật là nực cười!
Diêm vương lấy lại tư thế, hắn nhìn cô chằm chằm. Cô lấy lọ thủy tinh chứa độc Thuấn Viên run rum đưa cho Diêm Vương. Bộ dáng khúm lúm của cô khiến trong lòng hắn có chút thú vị. Diêm vương đưa tay cầm lấy lọ thủy tinh. Bàn tay thon dài của hắn chạm vào tay cô, cái cảm giác lành lạnh quen thuộc khiến cô bối rối.
- Đây là gì?
- Dạ... dạ... là rượu đặc chế của tôi... tôi đến chúc mừng ngài... ngài uống xong... tôi sẽ đi ngay... tôi...
Đối mặt với Diêm vương, bản thân cô không biết tại sao mình lại run mà nói lắp bắp như vậy.
Diêm vương đưa mắt nhìn vào chiếc lọ thủy tinh trên tay. Đôi măt của hắn lộ rõ vẻ hờ hững. Chỉ là một ít rượu?
Hắn cầm chiếc lọ thủy tinh đưa lên miệng uống cạn. Trong lòng cô hồi hộp không thôi.
Khi Diêm Vương đưa trả lại chiếc lọ thủy tinh cho cô, hắn vẫn bình thường. Không có dấu hiệu gì xảy ra. Hắn quay lưng lại, cất bước vào thư phòng đối diện.
- Đi cửa phía Tây,theo đó ra sau hậu viên rời khỏi đây. Đây là lần cuối cùng ta muốn gặp lại ngươi.
Cô muốn ở lại. Muốn được chứng kiến Diêm Vương trở lại như trước kia. Nhưng,xem ra biểu hiện của ngài ấy không thay đổi khiến cô vô cùng thất vọng. Chẳng lẽ, hết cách rồi?
Cô mím chặt môi, tâm trạng nặng nề quay người bỏ đi. Đúng như lời Diêm Vương chỉ dẫn. Cô an toàn ra khỏi đại điện không gặp bất cứ âm binh nào. Vừa ra khỏi khu rừng hoa bì ngạn đỏ, phía bên Thẩm Tắc hậu hoa viên, hắc bạch vô thường và Nguyên Khải đang đứng đó. Thấy cô, vẻ mặt bạch vô thường hí hửng chạy tới.
- Sao rồi? Ngài ấy trở lại như xưa rồi?
Cô im lặng. Bạch vô thường đang cao hứng thì bỗng đâu tụt xuống dốc không phanh. Khóe miệng bạch vô thường hơi nhếch. Ánh mắt nhìn cô,khó chịu.
- Ta đã giúp ngươi... chỉ mong ngươi giúp Diêm Vương... vậy mà...
Bạch vô thường giơ tay lên, cũng may hắc vô thường tiến lên kịp lúc bắt lấy tay của bạch vô thường. Cô vẫn im lặng. Nguyên Khải bước tới vỗ vai cô. Cô dựa đầu vào ngực Nguyên Khải, cảm xúc trực trào khóc to.
- Tôi đã cố hết sức rồi... tại sao?.... sao lại thành ra thế này... ngài ấy... ngài ấy không có biểu hiện gì...
Hắc vô thường chỉ thở dài. Có lẽ, số phận của cô phải chịu những hoàn cảnh éo le như vậy.
Nghi lễ được tổ chức ở Túy Thấu Phong. Toàn tháp khổng lồ sừng sững nguy nga ngay cạnh dòng sông Vong Xuyên.
Thủy Thần Tiên thượng khấu hỷ 3 cây hải linh sâm. Phong thần mừng tặng quạt ngọc Cổ Sam... ngoài ra,Thiên hậu nương nương là người đại diện cho cả Thiên giới cũng có mặt.
Yêu giới có Tẩn Thủy Kim, sứ giả mang lễ vật đến.
Long vương tứ hải tặng bảo bối quý hiếm được làm từ bảo thạch tinh túy dưới đáy biển.
Rất nhiều nhân vật tầm cỡ của Lục Giới đều có mặt. Có lẽ, đại hôn của người được mệnh danh " mĩ nam lục giới" khiến ai nấy cũng trầm trồ ngưỡng mộ.
Tân nương trong bộ hỷ phục mũ phượng bước vào. Tà hỷ phục dài phất phơ càng làm tôn thêm vẻ xinh đẹp động lòng người của Tân Nương. Cô hòa ngập vào chỗ đám quỷ hầu. Ánh mắt đau buồn dõi theo bóng dáng của Diêm vương. Hôm nay, ngài ấy thật đẹp, một vẻ đẹp khiến cô lúc nào cũng mơ mộng được ở bên cạnh. Nhưng, giờ đây tân nương không phải là cô.
Diêm vương đưa bàn tay ra, Uyển Nhu mỉm cười tươi rồi nắm lấy tay của hắn. Cả hai rất xứng đôi khiến quan khách vỗ tay náo nhiệt. Những tiếng khen ngợi không dứt.
Lúc này, Diêm vương quay người lại đối diện với tân nương của mình. Đôi đồng tử biến đổi từ đỏ đậm sang đỏ nhạt.
- Hôm nay chính là đại hôn của ta... nhưng, tân nương không phải nữ nhi của Cố Thành Vương!
Bình luận facebook