Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
Chương 114:
“Bắc Ngật, Tiểu Mạch và mẹ phát sinh tranh cãi, nóng giận quá, Tiểu Mạch đẩy mẹ ngã xuống cầu thang, mẹ vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, em lo lắm”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Mộ Bắc Ngật hít một hơi thật sau, anh cúi đầu nhìn Cố Lan Tâm đang run rẩy trong lòng anh, cô ta vùi đầu vào ngực anh, không ngừng gọi tên anh, “Bắc Ngật”, muốn có được sự an ủi và võ về.
Mộ Bắc Ngật ngước mắt nhìn thấy ánh đèn trong phòng cấp cứu, hững hờ nói một câu, “Không sao, chuyện này sẽ được giải quyết”
Cố Tiểu Mạch nắm tay Nám Nám đi đến, vừa đúng lúc nghe thấy hai câu này, cô nhìn thấy Mộ Bắc Ngật quay lưng với cô, anh ta ôm Cố Lan Tâm ở trong lòng, cảnh tượng thật là ấm áp.
Cơ thể của Cố Tiểu Mạch cứng đờ, đồng thời cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu.
Cố Chấn Hải nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đến đây, hai mắt bỗng sáng lên, ông ta vội vàng phủi tay, bước đến phía trước, bình tĩnh lên tiếng, “Tổng giám đốc Mộ, cậu đến rồi à, mẹ Lan Tâm bỗng nhiên xảy ra chuyện, khiến cậu lo lắng rồi: Mộ Bắc Ngật nghe xong, anh buông Cố Lan Tâm ra, Cố Lan Tâm rời khỏi vòng tay Mộ Bắc Ngật, cô ta nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang đứng sững sờ ở phía sau, ánh mắt hiện lên sự đắc ý, cả người cô ta dính lấy Mộ Bắc Ngật, ôm lấy cánh tay anh.
“Có chuyện gì?”
Mộ Bắc Ngật hỏi.
Cố Lan Tâm lên tiếng trả lời, “chưa?”
Tiểu Mạch thừa nhận “Chuyện này… chắc là có hiểu nhầm rồi” Ở trước mặt Mộ Bắc Ngật, Cố Chấn Hải không dám nổi giận.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cố Lan Tâm hiển nhiên không nghĩ rằng Cố Chấn Hải sẽ buột miệng nói ra những lời này, cô ta khóc lóc, “Lẽ nào mẹ tự ngã xuống cầu thang sao, con tận mắt nhìn thấy Tiểu Mạch nó… nó đẩy mẹ ngã, còn định đẩy con”
Phòng cấp cứu tắt đèn.
Hoàng Mai yếu ớt được đẩy ra bên ngoài, Cố Lan Tâm lập tức chạy đến, nhìn khuôn mặt tái mét của Hoàng Mai, “Bác sĩ, sao rồi ạ?”
“Nhiều chỗ trên người bị gãy xương, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng 100 ngày”
Cố Chấn Hải chỉ liếc nhìn Hoàng Mai một cái, toàn bộ sự chú ý của ông ta đều đặt lên người ắc Ngật, giọng điệu nịnh nọt, “Tổng giám đốc Mộ, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này”
“Tổng giám đốc Cố có biết lý do tại sao Cố Tiểu Mạch và Cố phu nhân lại cãi nhau không?”
“Á? Tổng giám đốc Mộ, tôi sẽ điều tra” Cố Chấn Hải kinh ngạc, nhưng lập tức hứa hẹn.
Mộ Bắc Ngật không hề có ý định ở lại, anh quay người rời đi.
Lúc anh quay người, Cố Lan Tâm gọi anh lại.
Cố Chấn Hải biết điều rời khỏi chỗ đó, cho bọn họ không gian riêng, Cố Lan Tâm bước đến bên cạnh Mộ Bắc Ngật, giật giật mép áo của anh, “Bắc Ngật, chúng ta không cãi nhau nữa được không? Chuyện này em sẽ không truy cứu Tiểu Mạch nữa, nó muốn lấy lại chiếc vòng ngọc, em về nhà tìm rồi trả lại cho nó”
Cố Lan Tâm dịu dàng lên tiếng, giọng điệu kèm theo sự thỏa hiệp và nhượng bộ.
“Bắc Ngật, Tiểu Mạch và mẹ phát sinh tranh cãi, nóng giận quá, Tiểu Mạch đẩy mẹ ngã xuống cầu thang, mẹ vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, em lo lắm”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Mộ Bắc Ngật hít một hơi thật sau, anh cúi đầu nhìn Cố Lan Tâm đang run rẩy trong lòng anh, cô ta vùi đầu vào ngực anh, không ngừng gọi tên anh, “Bắc Ngật”, muốn có được sự an ủi và võ về.
Mộ Bắc Ngật ngước mắt nhìn thấy ánh đèn trong phòng cấp cứu, hững hờ nói một câu, “Không sao, chuyện này sẽ được giải quyết”
Cố Tiểu Mạch nắm tay Nám Nám đi đến, vừa đúng lúc nghe thấy hai câu này, cô nhìn thấy Mộ Bắc Ngật quay lưng với cô, anh ta ôm Cố Lan Tâm ở trong lòng, cảnh tượng thật là ấm áp.
Cơ thể của Cố Tiểu Mạch cứng đờ, đồng thời cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu.
Cố Chấn Hải nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đến đây, hai mắt bỗng sáng lên, ông ta vội vàng phủi tay, bước đến phía trước, bình tĩnh lên tiếng, “Tổng giám đốc Mộ, cậu đến rồi à, mẹ Lan Tâm bỗng nhiên xảy ra chuyện, khiến cậu lo lắng rồi: Mộ Bắc Ngật nghe xong, anh buông Cố Lan Tâm ra, Cố Lan Tâm rời khỏi vòng tay Mộ Bắc Ngật, cô ta nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang đứng sững sờ ở phía sau, ánh mắt hiện lên sự đắc ý, cả người cô ta dính lấy Mộ Bắc Ngật, ôm lấy cánh tay anh.
“Có chuyện gì?”
Mộ Bắc Ngật hỏi.
Cố Lan Tâm lên tiếng trả lời, “chưa?”
Tiểu Mạch thừa nhận “Chuyện này… chắc là có hiểu nhầm rồi” Ở trước mặt Mộ Bắc Ngật, Cố Chấn Hải không dám nổi giận.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cố Lan Tâm hiển nhiên không nghĩ rằng Cố Chấn Hải sẽ buột miệng nói ra những lời này, cô ta khóc lóc, “Lẽ nào mẹ tự ngã xuống cầu thang sao, con tận mắt nhìn thấy Tiểu Mạch nó… nó đẩy mẹ ngã, còn định đẩy con”
Phòng cấp cứu tắt đèn.
Hoàng Mai yếu ớt được đẩy ra bên ngoài, Cố Lan Tâm lập tức chạy đến, nhìn khuôn mặt tái mét của Hoàng Mai, “Bác sĩ, sao rồi ạ?”
“Nhiều chỗ trên người bị gãy xương, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng 100 ngày”
Cố Chấn Hải chỉ liếc nhìn Hoàng Mai một cái, toàn bộ sự chú ý của ông ta đều đặt lên người ắc Ngật, giọng điệu nịnh nọt, “Tổng giám đốc Mộ, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này”
“Tổng giám đốc Cố có biết lý do tại sao Cố Tiểu Mạch và Cố phu nhân lại cãi nhau không?”
“Á? Tổng giám đốc Mộ, tôi sẽ điều tra” Cố Chấn Hải kinh ngạc, nhưng lập tức hứa hẹn.
Mộ Bắc Ngật không hề có ý định ở lại, anh quay người rời đi.
Lúc anh quay người, Cố Lan Tâm gọi anh lại.
Cố Chấn Hải biết điều rời khỏi chỗ đó, cho bọn họ không gian riêng, Cố Lan Tâm bước đến bên cạnh Mộ Bắc Ngật, giật giật mép áo của anh, “Bắc Ngật, chúng ta không cãi nhau nữa được không? Chuyện này em sẽ không truy cứu Tiểu Mạch nữa, nó muốn lấy lại chiếc vòng ngọc, em về nhà tìm rồi trả lại cho nó”
Cố Lan Tâm dịu dàng lên tiếng, giọng điệu kèm theo sự thỏa hiệp và nhượng bộ.
Bình luận facebook