Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
Chương 118:
Nghe xong, Mộ Bắc Ngật chỉ gật đầu, còn Cố Lan Tâm ôm lấy cánh tay Mộ Bắc Ngật, dịu dàng nói, “Bắc Ngật, vừa nãy em đã nói chuyện với ông Mộ rồi, anh không cần lo lắng cho mẹ em đâu”
“Anh đến thăm một chút thôi, anh vẫn còn đang bận việc, đi trước đây”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Á!” Cố Lan Tâm không ngờ, Mộ Bắc Ngật mang đồ đến thăm bệnh nhưng không nói thêm một câu, thậm chí còn không ở lại thêm một chút nữa đã chuẩn bị rời đi.
Cố Lan Tâm không cam tâm, cô ta đuổi theo, gọi Mộ Bắc Ngật đứng lại, “Bắc Ngật”
Mộ Bắc Ngật dừng bước, lạnh lùng quay người lại, giọng nói hời hợt, “Lan Tâm, còn có chuyện gì nữa?”
“Bắc Ngật, rất lâu rồi anh… không ở bên em, em nhớ anh, hôm nay chúng ta về nhà nấu cơm được không?”
Cố Tiểu Mạch lên tiếng cầu xin.
Cô ta nhìn Mộ Bắc Ngật với vẻ mặt dịu dàng và yếu ớt, giọng nói mềm mại, trước đây cô ta vẫn luôn nũng nịu với Mộ Bắc Ngật như vậy, lúc đó Mộ Bắc Ngật sẽ phối hợp với cô ta.
Dẫu sau trước đây lúc Cố Lan Tâm bị thương phải nhập viện, Mộ Bắc Ngật đã từ bỏ một cuộc họp vô cùng quan trọng, vội vàng chạy đến bệnh viện, cũng vì chuyện này Kinh Đô mới truyền tai nhau chuyện Tổng giám đốc Mộ yêu cô Cố.
Bây giờ, Cố Lan Tâm dùng giọng điệu đó níu Mộ Bắc Ngật ở lại.
Nhưng câu nói sau đó của Mộ Bắc Ngật khiến Cố Lan Tâm như bị sét đánh, lạnh thấu xương, “Lan Tâm, hôm khác nhé”
Anh không nói lý do, cũng không quan tâm đến cảm xúc của cô ta, thậm chí từng câu từng chữ của Mộ Bắc Ngật, từ trước đến giờ Cố Lan Tâm đều không dám chống lại mệnh lệnh của anh.
Cố Lan Tâm sững sờ đứng yên tại chỗ, đôi mắt nhòa đi, nhìn bóng lưng Mộ Bắc Ngật từ từ biến mất khỏi tầm mắt của cô ta.
Rất lâu sau Cố Lan Tâm mới hoàn hồn, cô ta cắn môi, tức giận rời đi.
Nhà cũ nhà họ Mộ, ông Mộ ngồi trên ghế sofa, nhìn tờ báo đang cầm trên tay, ánh mắt sâu xa.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cố Lan Tâm đến thăm, phá tan sự yên tĩnh của phòng khách.
“Ông Mộ” Cố Lan Tâm gọi.
Ông Mộ nhìn thấy Cố Lan Tâm, “Lan Tâm, cháu đến rồi.”
Hai người nhìn nhau, Cố Lan Tâm mím môi, có gì muốn nói nhưng lại thôi.
Ông Mộ nhìn thấy Mộ phu nhân từ trên tầng bước xuống, ông nói, “Lan Tâm, đi đến phòng sách với ông”
Mộ phu nhân vừa mới đi xuống, ông Mộ liền đưa Cố Lan Tâm đi đến chỗ khác, trong lòng Mộ phu nhân biết, ông già này làm gì cũng đề phòng bà ta, ông coi bà ta như người ngoài.
Bà ta cố gắng bình tĩnh lại, đứng yên tại chỗ, nghe tiếng bước chân rời khỏi phòng khách.
Cố Lan Tâm đến phòng sách, đi thẳng vào vấn đề, “Ông Mộ, Cố Tiểu Mạch với Bắc Ngật ngày càng thân thiết, mấy ngày hôm nay cô ta đều đến Mộ Thị, cháu… cháu sợ Bắc Ngật đã bị cô ta quyến rũ rồi”
Ông Mộ nhìn Cố Lan Tâm với ánh mắt đáng sợ, “Cháu ở bên cạnh Bắc Ngật năm năm, không phải không hiểu nó. Cố Tiểu Mạch, ông cảm thấy cháu không cần nể mặt cô ta nữa”
Cố Lan Tâm ngước đầu nhìn ông Mộ, nghiêm túc gật đầu, “Ông Mộ, cháu biết rồi ạ, cháu sẽ làm tốt, phía bên công ty, ông định cho cháu vào công ty ạ?”
“Cứ ở bên cạnh Bắc Ngật, nếu làm tốt, ông sẽ không đối xử tệ với cháu”
Cố Lan Tâm nói chuyện với ông Mộ xong, ánh mắt hiện lên sự quyết tâm, lúc cô ta rời khỏi nhà họ Mộ không để ý có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Cố Lan Tâm rời khỏi nhà họ Mộ không lâu, cô ta lôi điện thoại ra, nói với thuộc hạ điều gì đó, cuối cùng vẫn không quên nhếch miệng cười, nụ cười nham hiểm.
Cô ta không ngồi lên xe, xách theo túi đi trên đường, trong lòng cảm thấy sung sướng vui mừng.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, Cố Lan Tâm một mình bước đi trên đường, bị một đám lưu manh để ý.
Bồng nhiên trước mặt xuất hiện một nhóm người, chặn đường cô ta.
Nghe xong, Mộ Bắc Ngật chỉ gật đầu, còn Cố Lan Tâm ôm lấy cánh tay Mộ Bắc Ngật, dịu dàng nói, “Bắc Ngật, vừa nãy em đã nói chuyện với ông Mộ rồi, anh không cần lo lắng cho mẹ em đâu”
“Anh đến thăm một chút thôi, anh vẫn còn đang bận việc, đi trước đây”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Á!” Cố Lan Tâm không ngờ, Mộ Bắc Ngật mang đồ đến thăm bệnh nhưng không nói thêm một câu, thậm chí còn không ở lại thêm một chút nữa đã chuẩn bị rời đi.
Cố Lan Tâm không cam tâm, cô ta đuổi theo, gọi Mộ Bắc Ngật đứng lại, “Bắc Ngật”
Mộ Bắc Ngật dừng bước, lạnh lùng quay người lại, giọng nói hời hợt, “Lan Tâm, còn có chuyện gì nữa?”
“Bắc Ngật, rất lâu rồi anh… không ở bên em, em nhớ anh, hôm nay chúng ta về nhà nấu cơm được không?”
Cố Tiểu Mạch lên tiếng cầu xin.
Cô ta nhìn Mộ Bắc Ngật với vẻ mặt dịu dàng và yếu ớt, giọng nói mềm mại, trước đây cô ta vẫn luôn nũng nịu với Mộ Bắc Ngật như vậy, lúc đó Mộ Bắc Ngật sẽ phối hợp với cô ta.
Dẫu sau trước đây lúc Cố Lan Tâm bị thương phải nhập viện, Mộ Bắc Ngật đã từ bỏ một cuộc họp vô cùng quan trọng, vội vàng chạy đến bệnh viện, cũng vì chuyện này Kinh Đô mới truyền tai nhau chuyện Tổng giám đốc Mộ yêu cô Cố.
Bây giờ, Cố Lan Tâm dùng giọng điệu đó níu Mộ Bắc Ngật ở lại.
Nhưng câu nói sau đó của Mộ Bắc Ngật khiến Cố Lan Tâm như bị sét đánh, lạnh thấu xương, “Lan Tâm, hôm khác nhé”
Anh không nói lý do, cũng không quan tâm đến cảm xúc của cô ta, thậm chí từng câu từng chữ của Mộ Bắc Ngật, từ trước đến giờ Cố Lan Tâm đều không dám chống lại mệnh lệnh của anh.
Cố Lan Tâm sững sờ đứng yên tại chỗ, đôi mắt nhòa đi, nhìn bóng lưng Mộ Bắc Ngật từ từ biến mất khỏi tầm mắt của cô ta.
Rất lâu sau Cố Lan Tâm mới hoàn hồn, cô ta cắn môi, tức giận rời đi.
Nhà cũ nhà họ Mộ, ông Mộ ngồi trên ghế sofa, nhìn tờ báo đang cầm trên tay, ánh mắt sâu xa.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cố Lan Tâm đến thăm, phá tan sự yên tĩnh của phòng khách.
“Ông Mộ” Cố Lan Tâm gọi.
Ông Mộ nhìn thấy Cố Lan Tâm, “Lan Tâm, cháu đến rồi.”
Hai người nhìn nhau, Cố Lan Tâm mím môi, có gì muốn nói nhưng lại thôi.
Ông Mộ nhìn thấy Mộ phu nhân từ trên tầng bước xuống, ông nói, “Lan Tâm, đi đến phòng sách với ông”
Mộ phu nhân vừa mới đi xuống, ông Mộ liền đưa Cố Lan Tâm đi đến chỗ khác, trong lòng Mộ phu nhân biết, ông già này làm gì cũng đề phòng bà ta, ông coi bà ta như người ngoài.
Bà ta cố gắng bình tĩnh lại, đứng yên tại chỗ, nghe tiếng bước chân rời khỏi phòng khách.
Cố Lan Tâm đến phòng sách, đi thẳng vào vấn đề, “Ông Mộ, Cố Tiểu Mạch với Bắc Ngật ngày càng thân thiết, mấy ngày hôm nay cô ta đều đến Mộ Thị, cháu… cháu sợ Bắc Ngật đã bị cô ta quyến rũ rồi”
Ông Mộ nhìn Cố Lan Tâm với ánh mắt đáng sợ, “Cháu ở bên cạnh Bắc Ngật năm năm, không phải không hiểu nó. Cố Tiểu Mạch, ông cảm thấy cháu không cần nể mặt cô ta nữa”
Cố Lan Tâm ngước đầu nhìn ông Mộ, nghiêm túc gật đầu, “Ông Mộ, cháu biết rồi ạ, cháu sẽ làm tốt, phía bên công ty, ông định cho cháu vào công ty ạ?”
“Cứ ở bên cạnh Bắc Ngật, nếu làm tốt, ông sẽ không đối xử tệ với cháu”
Cố Lan Tâm nói chuyện với ông Mộ xong, ánh mắt hiện lên sự quyết tâm, lúc cô ta rời khỏi nhà họ Mộ không để ý có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Cố Lan Tâm rời khỏi nhà họ Mộ không lâu, cô ta lôi điện thoại ra, nói với thuộc hạ điều gì đó, cuối cùng vẫn không quên nhếch miệng cười, nụ cười nham hiểm.
Cô ta không ngồi lên xe, xách theo túi đi trên đường, trong lòng cảm thấy sung sướng vui mừng.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, Cố Lan Tâm một mình bước đi trên đường, bị một đám lưu manh để ý.
Bồng nhiên trước mặt xuất hiện một nhóm người, chặn đường cô ta.
Bình luận facebook