Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159
Chương 159:
Cố Tiểu Mạch để mặc Mộ Bắc Ngật ôm cô lên xe, đặt cô xuống ghế phụ xong, Mộ Bắc Ngật không rời đi luôn mà nghiêng người vào xe.
Dạo gần đây sau khi trải qua nhiều chuyện không vui, cô lại càng bài xích với việc tiếp xúc da thịt với đàn ông, tuy là Mộ Bắc Ngật nhưng anh bỗng nhiên lại gần khiến Cố Tiểu Mạch bất giác co rúm người lại, cả cơ thể run cầm cập, có chút lo lắng nói, “Anh… muốn làm gì?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Mộ Bắc Ngật có thể nghe thấy rõ sự hoảng hốt trong lời nói của Cố Tiểu Mạch, anh liếc nhìn cô một cái, từ từ lên tiếng, “Thắt dây an toàn cho cô”
Nói xong, anh thắt dây an toàn cho cô, thắt xong liền rời đi, không chút do dự.
Cố Tiểu Mạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô cúi đầu, nhìn bàn tay của mình, đều là mồ hôi, còn hơi bẩn bẩn.
Mộ Bắc Ngật đi sang phía bên kia rồi ngồi vào ghế lái, anh quay đầu xe rồi đi xuống núi.
Hai người không nói chuyện, trong xe bỗng chìm vào bầu không khí yên lắng.
“Bọn họ là như thế nào?”
“Tôi một mình xuống núi thì gặp phải bọn họ, không chạy được, chỉ có thể đợi chết” Cố Tiểu Mạch đã vùng vẫy giấy giụa nhưng không có kết quả, đã kêu cứu nhưng không có người, cô cười một cách đau khổ.
Nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của Cố Tiểu Mạch, mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, rất lâu sau mới lên tiếng trả lời, “Sẽ không chết”
Đám lưu manh nhìn chiếc xe Rolls-Royce đang đi xuống núi, một trong số những tên thuộc hạ lên tiếng, “Anh ơi, để bọn họ đi như vậy sao? Vậy chúng ta không nhận được tiền thì phải làm sao?”
Tên cầm đầu nhìn trời, “Đường đi Đông Sơn rất nguy hiểm, đường xuống núi tối đen như mực, không có lan can, lát nữa mưa to, bọn họ có xuống được hay không còn chưa biết được, hơn nữa, chỉ cần người phụ nữ đó không xuất hiện trước mặt cô Cố, ai nói chúng ta không nhận được tiền?”
Nói xong, tên cầm đầu cười nguy hiểm.
Trời âm u, Mộ Bắc Ngật mở đèn pha, đi rất chậm, đường đi quả thật có chút nguy hiểm, con đường này hình như cả trăm mét cũng không có lấy một chiếc xe.
Bỗng nhiên một tiếng sấm vang lên như thể đang tuyên bố rằng mưa to sắp đến.
Chỉ một giây sau, mưa từ từ rơi xuống, mưa rất nặng hạt, không ngừng đập vào cửa kính, gạt mưa không ngừng chuyển động nhưng tầm nhìn vẫn có chút không rõ.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hai tay Mộ Bắc Ngật ôm chặt vô lăng, lái xe rất chậm, Cố Tiểu Mạch sợ chết, lập tức ôm lấy cánh tay của Mộ Bắc Ngật, “Đừng đi nữa, tôi vừa mới thoát khỏi cái chết, tôi không muốn… chết nữa”
Cố Tiểu Mạch lo lắng, hai mắt mở to, nghiêm túc nhìn Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Cố Tiểu Mạch, theo lời của cô, anh lái xe đến chỗ an toàn, mở đèn xi nhan, sau đó dừng xe lại.
Nhiệt độ trên núi khá thấp, Cố Tiểu Mạch xoa hai tay, Mộ Bắc Ngật quan sát thấy những hành động này của cô, anh lặng lẽ mở hệ thống sưởi ấm, trong xe bỗng ấm lên.
Cố Tiểu Mạch cảm nhận được sự ấm áp, cô cúi đầu, vài lần Mộ Bắc Ngật xuất hiện, nếu cô nói không cảm động thì đó là giả.
Nhưng lần nào Cố Tiểu Mạch cũng phải véo vào đùi để bản thân mình tỉnh táo, để mình không lún quá sâu.
Mộ Bắc Ngật là người đã có chủ, người đó là Cố Lan Tâm, cho dù cô có rung động, ai cũng được, tại sao lại là Mộ Bắc Ngật chứ? Một sự rung động không có kết quả.
Vậy ngay từ đầu, Cố Tiểu Mạch phải kìm nén.
Trong xe quá yên tĩnh, sắc mặt của Mộ Bắc Ngật từ nãy đến giờ vẫn cực kỳ khó coi.
Một luống khí kỳ lạ từ từ lan tỏa khắp xe, Cố Tiểu Mạch vì muốn phá vỡ sự lúng túng này, cô chủ động lên tiếng, “Mộ Bắc Ngật, vừa nấy…cảm ơn anh”
“Ừ” Mộ Bắc Ngật hững hờ đáp lại, mặt lạnh không có chút ấm áp.
Cố Tiểu Mạch cắn môi, mùi máu tanh vẫn còn đọng lại trong miệng, cô tiếp tục cười nói, “Hóa ra anh cũng ở Đông Sơn à, có điều anh đến làm gì thế, trùng hợp thật đó.”
Mộ Bắc Ngật nắm chặt vô lăng, có cảm giác bất lực với tư duy khác người của cô, anh nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, thái độ không tốt cho lắm, “Cố Tiểu Mạch, nói nhiều như thế, không cảm thấy sợ nữa sao?”
“Tôi… tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi mà, vừa nấy gọi chồng cũng chỉ để bọn lưu manh biết khó mà từ bỏ, anh đừng có để trong lòng, lần sau tôi nhất định sẽ không làm phiền đến anh”
Hiên nhiên, với sắc mặt khó coi của Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch cho rằng đó là vì cô đã làm phiền đến anh nên mới khiến anh không vui.
Cô càng nói, giọng càng nhỏ và yếu ớt.
Mộ Bắc Ngật nhìn bộ dạng vừa mới được cứu đã “lật mặt không nhận người” và cắt đứt quan hệ của cô mà cảm thấy không vui chút nào, anh lập tức tiến lại gần.
Đối mặt với khuôn mặt đẹp trai bỗng nhiên tiến gần, Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu để anh không nhận ra sự lo lắng của mình.
Cố Tiểu Mạch để mặc Mộ Bắc Ngật ôm cô lên xe, đặt cô xuống ghế phụ xong, Mộ Bắc Ngật không rời đi luôn mà nghiêng người vào xe.
Dạo gần đây sau khi trải qua nhiều chuyện không vui, cô lại càng bài xích với việc tiếp xúc da thịt với đàn ông, tuy là Mộ Bắc Ngật nhưng anh bỗng nhiên lại gần khiến Cố Tiểu Mạch bất giác co rúm người lại, cả cơ thể run cầm cập, có chút lo lắng nói, “Anh… muốn làm gì?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Mộ Bắc Ngật có thể nghe thấy rõ sự hoảng hốt trong lời nói của Cố Tiểu Mạch, anh liếc nhìn cô một cái, từ từ lên tiếng, “Thắt dây an toàn cho cô”
Nói xong, anh thắt dây an toàn cho cô, thắt xong liền rời đi, không chút do dự.
Cố Tiểu Mạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô cúi đầu, nhìn bàn tay của mình, đều là mồ hôi, còn hơi bẩn bẩn.
Mộ Bắc Ngật đi sang phía bên kia rồi ngồi vào ghế lái, anh quay đầu xe rồi đi xuống núi.
Hai người không nói chuyện, trong xe bỗng chìm vào bầu không khí yên lắng.
“Bọn họ là như thế nào?”
“Tôi một mình xuống núi thì gặp phải bọn họ, không chạy được, chỉ có thể đợi chết” Cố Tiểu Mạch đã vùng vẫy giấy giụa nhưng không có kết quả, đã kêu cứu nhưng không có người, cô cười một cách đau khổ.
Nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của Cố Tiểu Mạch, mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, rất lâu sau mới lên tiếng trả lời, “Sẽ không chết”
Đám lưu manh nhìn chiếc xe Rolls-Royce đang đi xuống núi, một trong số những tên thuộc hạ lên tiếng, “Anh ơi, để bọn họ đi như vậy sao? Vậy chúng ta không nhận được tiền thì phải làm sao?”
Tên cầm đầu nhìn trời, “Đường đi Đông Sơn rất nguy hiểm, đường xuống núi tối đen như mực, không có lan can, lát nữa mưa to, bọn họ có xuống được hay không còn chưa biết được, hơn nữa, chỉ cần người phụ nữ đó không xuất hiện trước mặt cô Cố, ai nói chúng ta không nhận được tiền?”
Nói xong, tên cầm đầu cười nguy hiểm.
Trời âm u, Mộ Bắc Ngật mở đèn pha, đi rất chậm, đường đi quả thật có chút nguy hiểm, con đường này hình như cả trăm mét cũng không có lấy một chiếc xe.
Bỗng nhiên một tiếng sấm vang lên như thể đang tuyên bố rằng mưa to sắp đến.
Chỉ một giây sau, mưa từ từ rơi xuống, mưa rất nặng hạt, không ngừng đập vào cửa kính, gạt mưa không ngừng chuyển động nhưng tầm nhìn vẫn có chút không rõ.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hai tay Mộ Bắc Ngật ôm chặt vô lăng, lái xe rất chậm, Cố Tiểu Mạch sợ chết, lập tức ôm lấy cánh tay của Mộ Bắc Ngật, “Đừng đi nữa, tôi vừa mới thoát khỏi cái chết, tôi không muốn… chết nữa”
Cố Tiểu Mạch lo lắng, hai mắt mở to, nghiêm túc nhìn Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Cố Tiểu Mạch, theo lời của cô, anh lái xe đến chỗ an toàn, mở đèn xi nhan, sau đó dừng xe lại.
Nhiệt độ trên núi khá thấp, Cố Tiểu Mạch xoa hai tay, Mộ Bắc Ngật quan sát thấy những hành động này của cô, anh lặng lẽ mở hệ thống sưởi ấm, trong xe bỗng ấm lên.
Cố Tiểu Mạch cảm nhận được sự ấm áp, cô cúi đầu, vài lần Mộ Bắc Ngật xuất hiện, nếu cô nói không cảm động thì đó là giả.
Nhưng lần nào Cố Tiểu Mạch cũng phải véo vào đùi để bản thân mình tỉnh táo, để mình không lún quá sâu.
Mộ Bắc Ngật là người đã có chủ, người đó là Cố Lan Tâm, cho dù cô có rung động, ai cũng được, tại sao lại là Mộ Bắc Ngật chứ? Một sự rung động không có kết quả.
Vậy ngay từ đầu, Cố Tiểu Mạch phải kìm nén.
Trong xe quá yên tĩnh, sắc mặt của Mộ Bắc Ngật từ nãy đến giờ vẫn cực kỳ khó coi.
Một luống khí kỳ lạ từ từ lan tỏa khắp xe, Cố Tiểu Mạch vì muốn phá vỡ sự lúng túng này, cô chủ động lên tiếng, “Mộ Bắc Ngật, vừa nấy…cảm ơn anh”
“Ừ” Mộ Bắc Ngật hững hờ đáp lại, mặt lạnh không có chút ấm áp.
Cố Tiểu Mạch cắn môi, mùi máu tanh vẫn còn đọng lại trong miệng, cô tiếp tục cười nói, “Hóa ra anh cũng ở Đông Sơn à, có điều anh đến làm gì thế, trùng hợp thật đó.”
Mộ Bắc Ngật nắm chặt vô lăng, có cảm giác bất lực với tư duy khác người của cô, anh nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, thái độ không tốt cho lắm, “Cố Tiểu Mạch, nói nhiều như thế, không cảm thấy sợ nữa sao?”
“Tôi… tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi mà, vừa nấy gọi chồng cũng chỉ để bọn lưu manh biết khó mà từ bỏ, anh đừng có để trong lòng, lần sau tôi nhất định sẽ không làm phiền đến anh”
Hiên nhiên, với sắc mặt khó coi của Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch cho rằng đó là vì cô đã làm phiền đến anh nên mới khiến anh không vui.
Cô càng nói, giọng càng nhỏ và yếu ớt.
Mộ Bắc Ngật nhìn bộ dạng vừa mới được cứu đã “lật mặt không nhận người” và cắt đứt quan hệ của cô mà cảm thấy không vui chút nào, anh lập tức tiến lại gần.
Đối mặt với khuôn mặt đẹp trai bỗng nhiên tiến gần, Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu để anh không nhận ra sự lo lắng của mình.
Bình luận facebook