Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175: Sao lại là anh?
Dịch Bách ở bên ngoài nôn nóng không nguôi, căn bản thì lại không thể ngăn cản được Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật dần dần biến mất khỏi tầng một, không màng đến mọi thứ mà lao lên tầng hai.
Ngọn lửa càng ngày càng lan rộng hơn, hơn nữa đây lại là một khu xưởng đã bị bỏ hoang từ lâu, bất luận là nhà xưởng hay các máy móc bên trong đều rất nhanh bị ngọn lửa nuốt chửng, tạo thành một đám khói đen nghịt!
Đôi mắt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đến đáng sợ, hai mắt anh đỏ rực nín thở lao lên tầng hai, trước mắt là tình cảnh cây xà ngang của tòa nhà đang lung lay sắp sửa đổ xuống!
Thùng dầu không ngừng bốc cháy dữ dội, phân xưởng rất rộng lớn, còn Cố Tiểu mạch lại thì lại chạy đến một góc nào đó trong phân xưởng này, Vương Dật khi nãy đã tìm suốt mấy phòng nhưng đều vì thẹn quá hóa giận nên đã phóng hỏa.
“Cố Tiểu Mạch!”
Mộ Bắc Ngật vừa hét lên một tiếng thì đã phải chịu một cơn ho dữ dội, cây xà lan đột nhiên đổ thẳng xuống người Mộ Bắc Ngật!
Mộ Bắc Ngật ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngọn lửa thì ngay lập tức tránh sang một bên thì mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, tiếp đó thì nghe thấy tiếng cây xà ngang đổ ầm ầm xuống đất rồi lăn xuống tầng một.
Anh không dám thờ ơ nữa mà ánh mắt nhanh chóng kiếm tìm hình bóng của Cố Tiểu Mạch trong phân xưởng này.
Đúng lúc này, cơ thể của cố Tiểu Mạch vẫn đang ngồi cuộn tròn dưới gầm bàn, hai cánh tay ôm chặt lấy đầu gối, mùi khói nồng nặc khiến Cố Tiểu Mạch càng cảm thấy khó thở hơn, đầu óc cô trở nên nặng nề choáng váng, như thể là đang cảm nhận được sinh mệnh cô sắp không còn.
Lẽ nào số phận của cô phải dừng lại tại đây sao?
Năm năm sau, cô còn tưởng mình không còn sợ hãi người nhà họ Cố nữa, có thể kiêu ngạo mà tấn công lại họ, nhưng không ngờ cuối cùng bản thân cô lại tự mình suy diễn rồi.
Mạch máu trong đầu cô đang dần bị đông lại, gương mặt cô trắng bệch thảm thương đến không còn một giọt máu, đôi môi trở nên khô khốc, thân thể thì nóng bừng bừng!
Cố Tiểu Mạch nghi ngờ nhìn qua đó, phút chốc đôi mắt cô mở to hết cỡ, cây xà ngang ở lầu hai đã bị lửa bén vào và không ngừng lung lay, một khoảnh khắc nữa là sẽ lập tức rơi xuống!
Cô chỉ cảm thấy trước mắt mình đang ngập tràn ánh sáng của ngọn lửa dữ dội, cảm giác nóng bỏng không ngừng lan ra, số mệnh của cô có lẽ không là ngạt chết thì cũng là bị thiêu đến chết.
Cố Tiểu Mạch cảm nhận được cái chết đã gần kề, đồng tử dần co lại, sau đó cô đã đi đến núp dưới cái giá bằng sắt ở bên cạnh, vậy mà một chiếc cột đang bốc cháy lại đang lăn về phía cô.
Không, không…
Cố Tiểu Mạch bất chợt hét lên một tiếng, Mộ Bắc Ngật vẫn đang ở bên trong không ngừng tìm kiếm cô, một tay anh che đi mũi cua mình, mắt thì nheo lại quan sát xung quanh thì chợt nghe thấy một tiếng hét.
Anh ngay lập tức nhíu chặt mặt lại rồi lần theo âm thanh đó mà chạy đến, âm thanh trong lòng anh không ngừng kêu gào, Cố Tiểu Mạch.
Mộ Bắc Ngật không hề dừng lại, đôi chân dài bước những bước lớn, không màng đến ngọn lửa hung dữ đang lan nhanh ra khắp nơi, anh cứ như vậy lao về phía phát ra tiếng hét. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cố Tiểu Mạch, đợi anh!
Cơ thể Cố Tiểu Mạch cuộn tròn lại, đôi mắt cô rưng rừng nhìn cột lửa trước mặt, ngọn lửa trong mắt cô đang không ngừng bốc cháy, đôi đồng tử sợ hãi đó bắt đầu từ kinh ngạc chuyển sang tuyệt vọng và cuối cùng thì biến thành sự bất lực và từ bỏ.
Chỉ là, cô vẫn không thể buông bỏ được Nám Nám.
Nám Nám của cô sẽ thế nào đây, giọt lên nơi khóe mắt Cố Tiểu Mạch bất giác trào ra, lăn dài trên má rồi rơi từng giọt xuống đất.
Cố Tiểu Mạch yếu ớt nhắm chặt hai mắt, hai tay thì lại càng nắm chặt hơn.
Chính vào lúc Cố Tiểu Mạch hoàn toàn tuyệt vọng thì Mộ Bắc Ngật đã tìm được căn phòng mà Cố Tiểu Mạch đang ẩn trốn, đối với cây xà ngang đang lăn về phía mình và cả những cây cột đang liên tục đổ sập, nếu không kịp thời ra được bên ngoài thì tất cả cây xà ngang của tầng hai sẽ đều đổ sụp xuống mất!
Đến lúc đó, có hội thoát ra chỉ có thể bằng 0!
Anh nhìn căn phòng đang được đóng chặt ở trước mắt, anh có thể cảm nhận được người bên trong chính là Cố Tiểu Mạch, anh muốn mở cửa nhưng bên trong đã bị khóa trái.
Giọng nói của Mộ Bắc Ngật cũng bị âm thanh của những đồ vật rỡ vỡ lấn át, “Cố Tiểu Mạch.”
Trên gương mặt tuấn tú tràn ngập hắc khí nặng nề, anh giơ chân đá vào cánh cửa một cách quyết đoán và mạnh bạo, dùng hết sức đạp hết nhát đạp này đến nhát đạp khác!
Sau lưng Mộ Bắc Ngật toàn bộ là ngọn lửa nóng bỏng, chất liệu cao cấp của bộ áo vest được đặt may khi đứng trước ngọn lửa cũng không thể chịu đựng được sức nóng, Mộ Bắc Ngật hét lớn một tiếng, rồi dùng sức bình sinh đá thật mạnh vào cánh cửa.
Cánh cửa, bất chợt bật mở!
Ngay lập tức bóng dáng Cố Tiểu Mạch đang mê man sắp ngất đi đang trốn dưới chiếc kệ sắt đã lọt vào trong tầm mắt của anh, bóng lưng đơn độc lẻ loi của cô khiến đôi mắt anh cay xè, trong đôi mắt sâu hun hút ẩn giấu cơn sóng của sự tuyệt vọng.
Mộ Bắc Ngật nhanh chóng lao về phía cô, hai tay nhấc chiếc kệ sắt ném sang đống lửa cháy bên cạnh, chiếc bàn cũng bị Mộ Bắc Ngật đá bay!
Cố Tiểu Mạch nhắm mắt, những giọt nước mặt trong veo chảy xuống, nhưng cô lại cảm nhận được có một bàn tay ấm nóng đang vuốt đi những giọt nước mắt của mình.
Cố Tiểu Mạch không biết bản thân mình lúc này còn đang tỉnh táo hay không, tại sao vào lúc này lại có người đến để cứu cô chứ, có thể là cô đã chết rồi chăng?
Lông mày của Mộ Bắc Ngật bị nhuộm một lớp khói mù nặng nề, lúc này lại không thể dừng lại, anh lập tức bế Cố Tiểu Mạch lên rồi quay người chạy ra ngoài.
Cố Tiểu Mạch lúc này đã cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể người, thân nhiệt của con người trong thời khắc nguy hiểm này đã không màng mọi thứ liều lĩnh đến cứu cô.
Cơ thể cô yếu ớt run rẩy, ánh sáng của ngọn lửa lan ra khắp xung quanh thân người, Cố Tiểu Mạch từ từ mở mắt, bất chợt, trái tim cô liền nhói lên.
Giống như vô số mũi kim đang đâm vào vậy, tê dại, trấn động trong lòng!
Cố Tiểu Mạch nhìn thấy gương mặt hung bạo của Mộ Bắc Ngật một cách rõ ràng, vẻ mặt anh lạnh lùng không chút biểu cảm, phía trước mặt họ là đám lửa hung hăng đang lao thẳng về phía họ giống như là đang muốn chiếc đấu đến cùng vậy.
Mộ Bắc Ngật lại không ngừng bế cô tránh khỏi nguy hiểm, trong lòng Cố Tiểu Mạch chấn động, “Mộ…Mộ Bắc Ngật?”
Có phải là cô đang bị ảo giác không, cô đi một mình đến nơi này nhưng tại sao Mộ Bắc Ngật lại có thể đến đây để tìm cô được chứ?
Hay là trong lòng cô lúc này đang quá nhớ nhung Mộ Bắc Ngật nên đã sinh ra ảo giác?
Mộ Bắc Ngật nín thở không nói một lời mà chỉ đặt bàn tay ở eo của cô vỗ nhẹ giống như là đang muốn an ủi cô vậy.
Xà nhà bị sập xuống ở trước mặt đã trở thành trở ngại của họ, nó chắn ngang con đường chạy thoát của họ, ngọn lửa càng ngày càng lớn, anh đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời lấp ló rồi.
Mộ Bắc Ngật bất chợt dùng một lực rất lớn, ôm chặt Cố Tiểu Mạch, gầm thét một tiếng, rồi đột ngột nhấc chân đá cây xà nhà sang một bên, bỏ mặc đi vết bỏng rát trên chân và sự đau đớn rõ ràng, mạnh mẽ mở ra một con đường để thoát ra ngoài.
Dịch Bách ở bên ngoài đã đem theo thuộc hạ bắt lại Vương Dật ở một đường hầm của công trưởng cách nơi này không xa, đây chính là mệnh lệnh của Mộ Bắc Ngật!
Dịch Bách không dám làm trái, nhìn Vương Dật bị mất một chân thảm hại nằm trên nền đất, đôi mắt Dịch Bách lộ ra ánh nhìn hận thù dữ tợn, lúa này anh lại chỉ có thể căn dặn thuộc hạ phải trông chừng hắn cho thật cẩn thần, sau đó thì mới quay người nhanh chóng chạy hướng về phân xưởng bỏ hoang!
Vương Dật mặc dù đã bị bắt lại thì hắn ta lúc này vẫn nằm trên nền đất với dáng vẻ ngang ngược không chịu quy phục, trên gương mặt hắn lộ ra nụ cười thâm sâu mà đắc ý, “Ngọn lửa lớn như vậy, người nhất định là sẽ bị ngạt chết rồi thiêu chết ở trong đó, thiêu đến nỗi xương cốt cũng không còn, giám đốc Mộ lao vào trong như vậy, sợ rằng sẽ cùng nhau bỏ mạng rồi!”
Hắn ta lạnh lùng cười một tiếng, sắc mặt thuộc hạ ở bên cạnh lại lạnh băng như không, nhấc chân đạp mạnh vào phần đùi của hắn, vốn dĩ cảm giác gãy chân vẫn chưa được thuyên giảm lúc này lại phải nhận một chú đạp như vậy khiến Vương Dật không thể chịu đựng được mà gào thét lên.
Dịch Bách đem theo thuộc hạ đứng ở tầng một, nhìn thấy ngọn lửa bên trên bùng lên càng ngày càng lớn, lúc này đến chuyện có thể đi lên đó cũng là chuyện rất khó, thậm chí đến chuyện quan sát cũng không có cách nào.
Dịch Bách rối bời, trong lòng lại cảm thấy hối hận vô cùng: “Chúng ta căn bản là không thể ngăn cản được sếp, mọi người hãy mau dẹp hết những vật trở ngại ở cầu thang này ra, mau lên! Sếp nhất định là sẽ thoát ra được!”
“Nhất định là vậy!” Dịch Bách ghìm giọng hét lớn, nước mắt anh lưng trừng nhưng lại cố mở to mắt nhìn ngọn lửa đang không ngừng lớn dần.
Thuộc hạ cầm lấy dụng cụ ở tầng một trực tiếp đá thanh xà bị rơi xuống lăn xuống dưới phía dưới tầng một, ở đó vẫn còn hai tên thuộc hạ đang bị thương, lúc này đến khả năng có thể chạy thoát cũng không có!
Cũng không có bất cứ ai để ý đến sự sống chết của họ.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đến cả Dịch Bách cũng đều khóc lên thành tiếng: “Tôi phải lên đó tìm sếp!”
Nếu không thì cây xà nhà sẽ đổ xuống ngay lập tức, đôi mắt Dịch Bách mở to hết cỡ, lộ ra vẻ mặt kinh hãi!
Anh muốn lao lên tầng hai, nhịp tim căng thẳng đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng trong khoảnh khắc cây xà nhà kịp đổ xuống thì anh đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đang ôm chặt Cố Tiểu Mạch chạy vội ra từ biển lửa, anh ấy lao xuống tầng một, gương mặt tuấn tú đã bị lớp khói bụi làm cho lấm lem, Dịch Bách từ căng thẳng hồi hộp chuyển thành bất ngờ, anh lập tức đỡ Cố Tiểu Mạch giúp sếp của mình rồi cùng chạy thoát ra khỏi phân xưởng!
Sau khi thuộc hạ đã sơ tán ra ngoài thì phân xưởng bỏ hoang phía sau lưng đã sụp xuống ngay lập tức, tất cả mọi thử đều đổ sập toàn toàn trở thành một đống đổ nát!
Mộ Bắc Ngật nghe thất ấm thanh sụp đổ của phân xưởng ở ngay phía sau, trong tiềm thức nói với Cố Tiểu Mạch đang nằm trong lòng mình bằng giọng nói khàn đặc: “Đừng sợ!”
Cố Tiểu Mạch cảm thấy có chút gì đó không chân thật, những giọt nước mắt lạnh lẽo ở khóe mắt rơi xuống, nằm trong lòng Mộ Bắc Ngật cô bất giác nắm chặt chiếc áo sơ mi của anh, những giọt nước mắt của cô cũng vì thế mà thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng, đặc biệt rõ ràng.
Hai người họ đã hít rất nhiều khói vậy nên tình hình lúc này cũng không tốt lắm.
Khi Mộ Bắc Ngật tự chủ kiên cường nhẫn nhịn ôm chặt Cố Tiểu Mạch trở lại xe thì anh liền cảm thấy chân của mình đau đớn vô cùng, ngay sau đó anh đã phải khụy một bên chân xuống nền đất, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Dịch Bách sửng sốt, nhanh chóng chạy đến đỡ sếp của mình ngồi vào ghế sau của chiếc xe, Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn một qua chiếc quần đã bị cháy một chút của mình, sau đó thì liền chuyển động ánh nhìn về phía phân xưởng, nếu chỉ cần muộn một giây nữa thôi thì hai người họ đã bị chôn vùi trong đống đổ nát đó, gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng đến cực điểm!
Lòng anh cũng hoàn toàn cứng rắn lạnh lùng trở lại rồi nói: “Dịch Bách, một bên chân còn lại cũng không cần nữa, đưa hắn ta đến đồn cảnh sát.”
“Vâng, thưa sếp!”
Vụ việc đã liên quan đến công an địa phương nên sau khi công an địa phương nhận được thông tinh thì đã lập tức đi đến để khám nghiệm hiện trường, có hai người tử vong, hai người khác thì đã bị áp giải đến đồn cảnh sát.
Vương Dật là người châm lửa nên tội sẽ rất nghiêm trọng, chắc chắn hắn ta sẽ phải ngồi tù.
Nhưng kết quả Mộ Bắc Ngật muốn lại không phải là như thế này, anh muốn bắt được cái đuôi phía sau của Vương Dật, rốt cuộc là ai?
Là ai đang muốn thử thách giới hạn của anh?
Trong bệnh viện, Cố Tiểu Mạch vừa được đẩy ra từ phòng cấp cứu thì đã đường đưa vào phòng bệnh để nghỉ ngơi tạm thời, trên cơ thể không có quá nhiều vết thương chỉ là đã hít phải khói mà thôi.
Ngược lại, phần bắp chân của Mộ Bắc Ngật lại bị bỏng một chút và sẽ để lại sẹo.
Dịch Bách nghe thấy vậy thì vô thức nhìn Mộ Bắc Ngật, anh cố gắng kiềm nén lại những giọt nước mắt không để nó rơi xuống, anh đúng thật là quá bất tài rồi!
“Sếp…” Giọng nói của Dịch Bách có chút run rẩy, chìm đắm vào cảm giác tội lỗi.
Đâu ai ngờ, sau khi Mộ Bắc Ngật nghe thấy câu nói của bác sĩ thì lại hoàn toàn không quan tâm đến, thay vào đó anh liền khàn giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”
Ngọn lửa càng ngày càng lan rộng hơn, hơn nữa đây lại là một khu xưởng đã bị bỏ hoang từ lâu, bất luận là nhà xưởng hay các máy móc bên trong đều rất nhanh bị ngọn lửa nuốt chửng, tạo thành một đám khói đen nghịt!
Đôi mắt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đến đáng sợ, hai mắt anh đỏ rực nín thở lao lên tầng hai, trước mắt là tình cảnh cây xà ngang của tòa nhà đang lung lay sắp sửa đổ xuống!
Thùng dầu không ngừng bốc cháy dữ dội, phân xưởng rất rộng lớn, còn Cố Tiểu mạch lại thì lại chạy đến một góc nào đó trong phân xưởng này, Vương Dật khi nãy đã tìm suốt mấy phòng nhưng đều vì thẹn quá hóa giận nên đã phóng hỏa.
“Cố Tiểu Mạch!”
Mộ Bắc Ngật vừa hét lên một tiếng thì đã phải chịu một cơn ho dữ dội, cây xà lan đột nhiên đổ thẳng xuống người Mộ Bắc Ngật!
Mộ Bắc Ngật ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngọn lửa thì ngay lập tức tránh sang một bên thì mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, tiếp đó thì nghe thấy tiếng cây xà ngang đổ ầm ầm xuống đất rồi lăn xuống tầng một.
Anh không dám thờ ơ nữa mà ánh mắt nhanh chóng kiếm tìm hình bóng của Cố Tiểu Mạch trong phân xưởng này.
Đúng lúc này, cơ thể của cố Tiểu Mạch vẫn đang ngồi cuộn tròn dưới gầm bàn, hai cánh tay ôm chặt lấy đầu gối, mùi khói nồng nặc khiến Cố Tiểu Mạch càng cảm thấy khó thở hơn, đầu óc cô trở nên nặng nề choáng váng, như thể là đang cảm nhận được sinh mệnh cô sắp không còn.
Lẽ nào số phận của cô phải dừng lại tại đây sao?
Năm năm sau, cô còn tưởng mình không còn sợ hãi người nhà họ Cố nữa, có thể kiêu ngạo mà tấn công lại họ, nhưng không ngờ cuối cùng bản thân cô lại tự mình suy diễn rồi.
Mạch máu trong đầu cô đang dần bị đông lại, gương mặt cô trắng bệch thảm thương đến không còn một giọt máu, đôi môi trở nên khô khốc, thân thể thì nóng bừng bừng!
Cố Tiểu Mạch nghi ngờ nhìn qua đó, phút chốc đôi mắt cô mở to hết cỡ, cây xà ngang ở lầu hai đã bị lửa bén vào và không ngừng lung lay, một khoảnh khắc nữa là sẽ lập tức rơi xuống!
Cô chỉ cảm thấy trước mắt mình đang ngập tràn ánh sáng của ngọn lửa dữ dội, cảm giác nóng bỏng không ngừng lan ra, số mệnh của cô có lẽ không là ngạt chết thì cũng là bị thiêu đến chết.
Cố Tiểu Mạch cảm nhận được cái chết đã gần kề, đồng tử dần co lại, sau đó cô đã đi đến núp dưới cái giá bằng sắt ở bên cạnh, vậy mà một chiếc cột đang bốc cháy lại đang lăn về phía cô.
Không, không…
Cố Tiểu Mạch bất chợt hét lên một tiếng, Mộ Bắc Ngật vẫn đang ở bên trong không ngừng tìm kiếm cô, một tay anh che đi mũi cua mình, mắt thì nheo lại quan sát xung quanh thì chợt nghe thấy một tiếng hét.
Anh ngay lập tức nhíu chặt mặt lại rồi lần theo âm thanh đó mà chạy đến, âm thanh trong lòng anh không ngừng kêu gào, Cố Tiểu Mạch.
Mộ Bắc Ngật không hề dừng lại, đôi chân dài bước những bước lớn, không màng đến ngọn lửa hung dữ đang lan nhanh ra khắp nơi, anh cứ như vậy lao về phía phát ra tiếng hét. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cố Tiểu Mạch, đợi anh!
Cơ thể Cố Tiểu Mạch cuộn tròn lại, đôi mắt cô rưng rừng nhìn cột lửa trước mặt, ngọn lửa trong mắt cô đang không ngừng bốc cháy, đôi đồng tử sợ hãi đó bắt đầu từ kinh ngạc chuyển sang tuyệt vọng và cuối cùng thì biến thành sự bất lực và từ bỏ.
Chỉ là, cô vẫn không thể buông bỏ được Nám Nám.
Nám Nám của cô sẽ thế nào đây, giọt lên nơi khóe mắt Cố Tiểu Mạch bất giác trào ra, lăn dài trên má rồi rơi từng giọt xuống đất.
Cố Tiểu Mạch yếu ớt nhắm chặt hai mắt, hai tay thì lại càng nắm chặt hơn.
Chính vào lúc Cố Tiểu Mạch hoàn toàn tuyệt vọng thì Mộ Bắc Ngật đã tìm được căn phòng mà Cố Tiểu Mạch đang ẩn trốn, đối với cây xà ngang đang lăn về phía mình và cả những cây cột đang liên tục đổ sập, nếu không kịp thời ra được bên ngoài thì tất cả cây xà ngang của tầng hai sẽ đều đổ sụp xuống mất!
Đến lúc đó, có hội thoát ra chỉ có thể bằng 0!
Anh nhìn căn phòng đang được đóng chặt ở trước mắt, anh có thể cảm nhận được người bên trong chính là Cố Tiểu Mạch, anh muốn mở cửa nhưng bên trong đã bị khóa trái.
Giọng nói của Mộ Bắc Ngật cũng bị âm thanh của những đồ vật rỡ vỡ lấn át, “Cố Tiểu Mạch.”
Trên gương mặt tuấn tú tràn ngập hắc khí nặng nề, anh giơ chân đá vào cánh cửa một cách quyết đoán và mạnh bạo, dùng hết sức đạp hết nhát đạp này đến nhát đạp khác!
Sau lưng Mộ Bắc Ngật toàn bộ là ngọn lửa nóng bỏng, chất liệu cao cấp của bộ áo vest được đặt may khi đứng trước ngọn lửa cũng không thể chịu đựng được sức nóng, Mộ Bắc Ngật hét lớn một tiếng, rồi dùng sức bình sinh đá thật mạnh vào cánh cửa.
Cánh cửa, bất chợt bật mở!
Ngay lập tức bóng dáng Cố Tiểu Mạch đang mê man sắp ngất đi đang trốn dưới chiếc kệ sắt đã lọt vào trong tầm mắt của anh, bóng lưng đơn độc lẻ loi của cô khiến đôi mắt anh cay xè, trong đôi mắt sâu hun hút ẩn giấu cơn sóng của sự tuyệt vọng.
Mộ Bắc Ngật nhanh chóng lao về phía cô, hai tay nhấc chiếc kệ sắt ném sang đống lửa cháy bên cạnh, chiếc bàn cũng bị Mộ Bắc Ngật đá bay!
Cố Tiểu Mạch nhắm mắt, những giọt nước mặt trong veo chảy xuống, nhưng cô lại cảm nhận được có một bàn tay ấm nóng đang vuốt đi những giọt nước mắt của mình.
Cố Tiểu Mạch không biết bản thân mình lúc này còn đang tỉnh táo hay không, tại sao vào lúc này lại có người đến để cứu cô chứ, có thể là cô đã chết rồi chăng?
Lông mày của Mộ Bắc Ngật bị nhuộm một lớp khói mù nặng nề, lúc này lại không thể dừng lại, anh lập tức bế Cố Tiểu Mạch lên rồi quay người chạy ra ngoài.
Cố Tiểu Mạch lúc này đã cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể người, thân nhiệt của con người trong thời khắc nguy hiểm này đã không màng mọi thứ liều lĩnh đến cứu cô.
Cơ thể cô yếu ớt run rẩy, ánh sáng của ngọn lửa lan ra khắp xung quanh thân người, Cố Tiểu Mạch từ từ mở mắt, bất chợt, trái tim cô liền nhói lên.
Giống như vô số mũi kim đang đâm vào vậy, tê dại, trấn động trong lòng!
Cố Tiểu Mạch nhìn thấy gương mặt hung bạo của Mộ Bắc Ngật một cách rõ ràng, vẻ mặt anh lạnh lùng không chút biểu cảm, phía trước mặt họ là đám lửa hung hăng đang lao thẳng về phía họ giống như là đang muốn chiếc đấu đến cùng vậy.
Mộ Bắc Ngật lại không ngừng bế cô tránh khỏi nguy hiểm, trong lòng Cố Tiểu Mạch chấn động, “Mộ…Mộ Bắc Ngật?”
Có phải là cô đang bị ảo giác không, cô đi một mình đến nơi này nhưng tại sao Mộ Bắc Ngật lại có thể đến đây để tìm cô được chứ?
Hay là trong lòng cô lúc này đang quá nhớ nhung Mộ Bắc Ngật nên đã sinh ra ảo giác?
Mộ Bắc Ngật nín thở không nói một lời mà chỉ đặt bàn tay ở eo của cô vỗ nhẹ giống như là đang muốn an ủi cô vậy.
Xà nhà bị sập xuống ở trước mặt đã trở thành trở ngại của họ, nó chắn ngang con đường chạy thoát của họ, ngọn lửa càng ngày càng lớn, anh đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời lấp ló rồi.
Mộ Bắc Ngật bất chợt dùng một lực rất lớn, ôm chặt Cố Tiểu Mạch, gầm thét một tiếng, rồi đột ngột nhấc chân đá cây xà nhà sang một bên, bỏ mặc đi vết bỏng rát trên chân và sự đau đớn rõ ràng, mạnh mẽ mở ra một con đường để thoát ra ngoài.
Dịch Bách ở bên ngoài đã đem theo thuộc hạ bắt lại Vương Dật ở một đường hầm của công trưởng cách nơi này không xa, đây chính là mệnh lệnh của Mộ Bắc Ngật!
Dịch Bách không dám làm trái, nhìn Vương Dật bị mất một chân thảm hại nằm trên nền đất, đôi mắt Dịch Bách lộ ra ánh nhìn hận thù dữ tợn, lúa này anh lại chỉ có thể căn dặn thuộc hạ phải trông chừng hắn cho thật cẩn thần, sau đó thì mới quay người nhanh chóng chạy hướng về phân xưởng bỏ hoang!
Vương Dật mặc dù đã bị bắt lại thì hắn ta lúc này vẫn nằm trên nền đất với dáng vẻ ngang ngược không chịu quy phục, trên gương mặt hắn lộ ra nụ cười thâm sâu mà đắc ý, “Ngọn lửa lớn như vậy, người nhất định là sẽ bị ngạt chết rồi thiêu chết ở trong đó, thiêu đến nỗi xương cốt cũng không còn, giám đốc Mộ lao vào trong như vậy, sợ rằng sẽ cùng nhau bỏ mạng rồi!”
Hắn ta lạnh lùng cười một tiếng, sắc mặt thuộc hạ ở bên cạnh lại lạnh băng như không, nhấc chân đạp mạnh vào phần đùi của hắn, vốn dĩ cảm giác gãy chân vẫn chưa được thuyên giảm lúc này lại phải nhận một chú đạp như vậy khiến Vương Dật không thể chịu đựng được mà gào thét lên.
Dịch Bách đem theo thuộc hạ đứng ở tầng một, nhìn thấy ngọn lửa bên trên bùng lên càng ngày càng lớn, lúc này đến chuyện có thể đi lên đó cũng là chuyện rất khó, thậm chí đến chuyện quan sát cũng không có cách nào.
Dịch Bách rối bời, trong lòng lại cảm thấy hối hận vô cùng: “Chúng ta căn bản là không thể ngăn cản được sếp, mọi người hãy mau dẹp hết những vật trở ngại ở cầu thang này ra, mau lên! Sếp nhất định là sẽ thoát ra được!”
“Nhất định là vậy!” Dịch Bách ghìm giọng hét lớn, nước mắt anh lưng trừng nhưng lại cố mở to mắt nhìn ngọn lửa đang không ngừng lớn dần.
Thuộc hạ cầm lấy dụng cụ ở tầng một trực tiếp đá thanh xà bị rơi xuống lăn xuống dưới phía dưới tầng một, ở đó vẫn còn hai tên thuộc hạ đang bị thương, lúc này đến khả năng có thể chạy thoát cũng không có!
Cũng không có bất cứ ai để ý đến sự sống chết của họ.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đến cả Dịch Bách cũng đều khóc lên thành tiếng: “Tôi phải lên đó tìm sếp!”
Nếu không thì cây xà nhà sẽ đổ xuống ngay lập tức, đôi mắt Dịch Bách mở to hết cỡ, lộ ra vẻ mặt kinh hãi!
Anh muốn lao lên tầng hai, nhịp tim căng thẳng đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng trong khoảnh khắc cây xà nhà kịp đổ xuống thì anh đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đang ôm chặt Cố Tiểu Mạch chạy vội ra từ biển lửa, anh ấy lao xuống tầng một, gương mặt tuấn tú đã bị lớp khói bụi làm cho lấm lem, Dịch Bách từ căng thẳng hồi hộp chuyển thành bất ngờ, anh lập tức đỡ Cố Tiểu Mạch giúp sếp của mình rồi cùng chạy thoát ra khỏi phân xưởng!
Sau khi thuộc hạ đã sơ tán ra ngoài thì phân xưởng bỏ hoang phía sau lưng đã sụp xuống ngay lập tức, tất cả mọi thử đều đổ sập toàn toàn trở thành một đống đổ nát!
Mộ Bắc Ngật nghe thất ấm thanh sụp đổ của phân xưởng ở ngay phía sau, trong tiềm thức nói với Cố Tiểu Mạch đang nằm trong lòng mình bằng giọng nói khàn đặc: “Đừng sợ!”
Cố Tiểu Mạch cảm thấy có chút gì đó không chân thật, những giọt nước mắt lạnh lẽo ở khóe mắt rơi xuống, nằm trong lòng Mộ Bắc Ngật cô bất giác nắm chặt chiếc áo sơ mi của anh, những giọt nước mắt của cô cũng vì thế mà thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng, đặc biệt rõ ràng.
Hai người họ đã hít rất nhiều khói vậy nên tình hình lúc này cũng không tốt lắm.
Khi Mộ Bắc Ngật tự chủ kiên cường nhẫn nhịn ôm chặt Cố Tiểu Mạch trở lại xe thì anh liền cảm thấy chân của mình đau đớn vô cùng, ngay sau đó anh đã phải khụy một bên chân xuống nền đất, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Dịch Bách sửng sốt, nhanh chóng chạy đến đỡ sếp của mình ngồi vào ghế sau của chiếc xe, Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn một qua chiếc quần đã bị cháy một chút của mình, sau đó thì liền chuyển động ánh nhìn về phía phân xưởng, nếu chỉ cần muộn một giây nữa thôi thì hai người họ đã bị chôn vùi trong đống đổ nát đó, gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng đến cực điểm!
Lòng anh cũng hoàn toàn cứng rắn lạnh lùng trở lại rồi nói: “Dịch Bách, một bên chân còn lại cũng không cần nữa, đưa hắn ta đến đồn cảnh sát.”
“Vâng, thưa sếp!”
Vụ việc đã liên quan đến công an địa phương nên sau khi công an địa phương nhận được thông tinh thì đã lập tức đi đến để khám nghiệm hiện trường, có hai người tử vong, hai người khác thì đã bị áp giải đến đồn cảnh sát.
Vương Dật là người châm lửa nên tội sẽ rất nghiêm trọng, chắc chắn hắn ta sẽ phải ngồi tù.
Nhưng kết quả Mộ Bắc Ngật muốn lại không phải là như thế này, anh muốn bắt được cái đuôi phía sau của Vương Dật, rốt cuộc là ai?
Là ai đang muốn thử thách giới hạn của anh?
Trong bệnh viện, Cố Tiểu Mạch vừa được đẩy ra từ phòng cấp cứu thì đã đường đưa vào phòng bệnh để nghỉ ngơi tạm thời, trên cơ thể không có quá nhiều vết thương chỉ là đã hít phải khói mà thôi.
Ngược lại, phần bắp chân của Mộ Bắc Ngật lại bị bỏng một chút và sẽ để lại sẹo.
Dịch Bách nghe thấy vậy thì vô thức nhìn Mộ Bắc Ngật, anh cố gắng kiềm nén lại những giọt nước mắt không để nó rơi xuống, anh đúng thật là quá bất tài rồi!
“Sếp…” Giọng nói của Dịch Bách có chút run rẩy, chìm đắm vào cảm giác tội lỗi.
Đâu ai ngờ, sau khi Mộ Bắc Ngật nghe thấy câu nói của bác sĩ thì lại hoàn toàn không quan tâm đến, thay vào đó anh liền khàn giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”
Bình luận facebook