• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh (1 Viewer)

  • Chương 198

Mộ Bắc Ngật mở cửa phòng nghỉ ra, mấy ngày nay anh không vào đó, lần này vừa bước vào đã nhìn thấy “dấu vết” Cố Tiểu Mạch đã để lại.



Mộ Bắc Ngật đứng dựa vào cửa, anh bỗng cảm thấy anh bị tẩu hỏa nhập ma rồi, không thể tin được anh lại đứng ở đây, cười ngẩn ngơ với một cái giường trống không.



Nhìn vật nhớ người?



Mộ Bắc Ngật lắc đầu, anh bước đến gập lại chăn, anh thật sự rất muốn Cố Tiểu Mạch mau cháu khỏe lại!



Mộ Bắc Ngật đi ra bên ngoài, nhấc điện thoại lên gọi cho Cố Tiểu Mạch, lúc này Cố Tiểu Mạch vẫn đang ngẩn ngơ trong quán cà phê, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào bên trong, đôi mắt luôn long lanh đầy sức sống lúc này bỗng u ám, không chút hào quang.



Điện thoại để trong túi sách, đã có thông báo hết pin từ lâu rồi.



Mộ Bắc Ngật bước ra khỏi phòng nghỉ, điện thoại vẫn chưa gọi được, anh nhíu mày, người phụ nữ này sau khi từ nhà cũ nhà họ Mộ trở về liền bắt đầu tránh mặt anh.



Anh tiến một bước, cô lùi một bước, lúc nào cũng duy trì khoảng cách an toàn giữa hai người.



Mộ Bắc Ngật cũng phải dấy lên nghi ngờ, cô hình như không nCốc nghếch như vậy, thậm chí cô có khi còn biết được tâm tư của anh nhưng không nói ra, cũng không lại gần.



Mộ Bắc Ngật nuốt nước bọt, ánh mắt sâu thảm, Dịch Bách từ bên ngoài bước vào, Mộ Bắc Ngật lên tiếng hỏi: “Cố Tiểu Mạch về nhà chưa?”



Dịch Bách hơi sững sờ, báo cáo với Mộ Bắc Ngật: “Cái gì?”



Bây giờ cơ thể cô vẫn còn rất yếu, hôm qua vừa ở nhà cũ nhà họ Mộ đối mặt với ông Mộ, Mộ Bắc Ngật bất chợt hoài nghi và lo lắng, hai tay nắm chặt, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng.



“Có lẽ cô Cố… có việc ở bên ngoài thôi”



“Lập tức đi điều tra cho tôi!”



tức gọi điện thoại cho thuộc hạ, sau đó ếp, cô… Cố vẫn chưa về nhà”



Không giống như lúc này, Nám Nám và Cõ Lan Tâm đã lên Vòng quay mặt trời, Nám Nám ngồi ở đối diện, đung đưa đôi chân ngắn ngủi của mình, nhìn Vòng quay mặt trời từ từ lên cao.



Nám Nám gần như áp cả cái mặt của mình vào kính, phong cảnh dần dần lên cao.



Sảng khoái cũng chỉ là nhất thời, nhưng sau đó sẽ phải trả giá rất lớn!



Không được bao lâu, Nám Nám cảm thấy đầu hơi đau nhức, cơ thể giống như bị thứ gì đó bóp chặt, không thể nào thở nổi, sắc mặt Nám Nám bỗng trở nên rất kỳ lạ.



Cố Tiểu Mạch nhìn thấy đứa nghiệt chủng bắt đầu có sự thay đổi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ta vội vàng lên tiếng hỏi han: “Nám Nám, cháu sao thế?”



“Khó… khó chịu… cháu muốn xuống dưới”



Cố Lan Tâm ngước nhìn Vòng quay mặt trời đang lên cao giữa không trung, cô ta lên tiếng: “Nám Nám, bây giờ không xuống được đâu, chúng ta phải đi hết một vòng mới xuống được, cháu sao thế?”



Sắc mặt Nám Nám chợt tái mét, cô bé ôm ngực, bộ dạng vô cùng khó chịu, cô bé còn không có sực lực để đứng lên, lảo đảo lùi về sau hai bước rồi ngã xuống.



Cố Lan Tâm từ đầu đến cuối vẫn cứ ngồi trên ghế, sắc mặt điềm tĩnh nhìn Nám Nám ngã xuống đất, cười một cách sung sướng, sau đó còn đạp vào Nám Nám, thấy cô bé không động mới yên tâm.



Cố Lan Tâm thốt lên một câu, “Cái thứ không biết điều giống y hệt mẹ mày, còn muốn cướp đồ của tao?”



Nói xong, Cố Lan Tâm không hề nhìn Nám Nám đang phát bệnh mà nhìn Vòng quay mặt trời đang lên điểm cao nhất, Nám Nám hô hấp vô cùng khó khăn, ôm chặt ngực, cực kỳ khó chịu.



Đợi Vòng quay mặt trời dừng lại, Cố Lan Tâm mới ung dung gọi xe cấp cứu đưa Nám Nám đến bệnh viện.



Đến giờ tan học của lớp mẫu giáo, Cố Tiểu Mạch hoàn hồn, cô chống tay xuống bàn đứng lên, bước đi có chút loạng choạng nhưng vẫn cố gắng bước đi thật vững vàng ra bên ngoài.



Đợi lúc cô tìm thấy cô giáo thì đã nghe thấy tin Nám Nám được một bà dì đưa đi.



Cố Tiểu Mạch lập tức chất vấn: “Cô ơi, là dì nào?”



“Trang điểm rất xinh đẹp, nói là chị gái của cô”



Chị gái!



Nghe xong có một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu cô, Cố Tiểu Mạch cảm thấy ngạt thở, cô vội vàng lôi điện thoại trong túi sách ra mới phát hiện điện thoại đã sập nguồn từ lúc nào không biết.



Cố Tiểu Mạch lo lắng, vội vàng đưa tay đến trước mặt cô giáo: “Cô ơi, tôi có thể mượn điện thoại của cô được không, làm ơn”



Cô giáo lập tức đưa điện thoại cho Cố Tiểu Mạch, không chút chậm trễ, Cố Tiểu Mạch bất lực, nhắm mắt lại, aiya, trong đầu bắt đầu nhớ lại, Cố Tiểu Mạch phát hiện, hình như cô chỉ nhớ được số điện thoại của Mộ Bắc Ngật mà không nhớ được số điện thoại của Cố Lan Tâm, hơn nữa Cố Tiểu Mạch cũng chẳng có chút quan hệ gì với cô ta cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom