Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236
Nước bắn tung tóe lên người Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch lùi về sau một bước, chiếc xe đó đã đi qua cô, càng lúc càng xa! .
Cố Tiểu Mạch ngây người tại chỗ, chỉ cần nhìn đuôi xe Cố Tiểu Mạch cũng có thể nhận ra đó là xe của ai, có cần xả giận lên người cô như vậy không??
Mặc dù lúc Cố Tiểu Mạch ở nhà cũ nhà họ Mộ, cô không dám nhìn phản ứng của Mộ Bắc Ngật nhưng cô không ngờ anh lại trả thù cô một cách trẻ con như thế!
Hôm nay cô mặc váy trắng, nước bắn lên người cô, gần như ướt sũng, Cố Tiểu Mạch cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, “Cố Tiểu Mạch, đã nói từ sớm là đừng có ăn nói linh tinh rồi, lần này hay rồi, chọc tức người đàn ông tốt bụng và chẳng bao giờ nóng nảy!”
Thậm chí Cố Tiểu Mạch còn nắm chặt tay, buồn bực vỗ vào váy của mình.
Lúc Cố Tiểu Mạch cúi đầu lẩm bẩm một mình thì chiếc xe đó đã quay đầu lại, một cú đạp phanh, Rolls-Royce dừng lại trước mặt cô một cách chuẩn xác.
Cửa xe từ từ hạ xuống, lộ ra bộ mặt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật.
Anh nhìn thẳng về phía trước, giọng nói như thể ra lệnh, “Lên xe.”
Hừ, Cố Tiểu Mạch không hiểu nổi hành động của Mộ Bắc Ngật, cô nhất thời đứng bất động như khúc gỗ, anh nghiêng đầu nhìn cô mỉa mai: “Làm sao? Vừa mới ký tên xong liền duy trì khoảng cách sao? Bên A vẫn còn chưa ký tên, cô không nhận được 100 vạn đâu.”
Lại nhắc đến chuyện vừa nãy, Cố Tiểu Mạch cảm thấy trong tim mình đang nổi sóng to gió lớn, khuôn mặt đỏ lên.
Nhưng lọt vào mắt Mộ Bắc Ngật lại giống với chột dạ, giả dối, giả tạo!
Không ngờ cô lại ký tên vào đó, Mộ Bắc Ngật không chỉ tức giận mà còn cực kỳ phẫn nộ!
Thấy Cố Tiểu Mạch không trả lời, Mộ Bắc Ngật kéo phanh tay, “Nếu cô không lên xe thì đến đêm cũng không về đến bệnh viện, tôi dám đảm bảo rằng chỗ này không có chiếc xe taxi nào đi qua cả.”
Cố Tiểu Mạch đương nhiên là biết điều này, chỉ là anh đang tức giận như vậy, Cố Tiểu Mạch sợ mình sẽ bị anh lột da xẻ thịt, đến một cục xương cũng không còn.
Có điều Cố Tiểu Mạch rất biết điều, sau khi nghe Mộ Bắc Ngật nói câu đó, cô lập tức mở cửa xe bên ghế phụ lái rồi ngồi vào bên trong, ngoan ngoãn như một bé học sinh cấp một.
Trong xe quả nhiên ngập tràn mùi nguy hiểm, Cố Tiểu Mạch mở to mắt nhìn về phía trước, tim đập thình thịch, trong lòng thấp thỏm không yên.
Mộ Bắc Ngật không khởi động xe, Cố Tiểu Mạch mạnh dạn nghiêng đầu qua nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh, “Không, không đi sao?”
“Dây an toàn.”
Thật kỳ lạ, rõ ràng anh không nhìn cô nhưng lại biết cô chưa thắt dây an toàn.
Đây cũng là điều khiến Cố Tiểu Mạch hoang mang, Cố Tiểu Mạch vội vàng “Ờ” một tiếng rồi thắt dây an toàn.
Sau khi “cạch” một tiếng, chiếc xe lao nhanh về phía trước như cung tên, nhanh đến mức Cố Tiểu Mạch cảm thấy hoa mắt nhưng cô gắng không hét lên.
Anh lái xe thật đáng sợ, không ngờ trong thành phố không ai hạ cửa kính xuống chửi anh… Tại sao Cố Tiểu Mạch lại có tâm trạng để nghĩ đến vấn đề này chứ, cô không phải nên quan tâm Tổng giám đốc Mộ ở bên cạnh đang cực kỳ phẫn nộ sao?
Tim nhảy lên tận cổ họng, đến lúc chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện, tim của Cố Tiểu Mạch mới từ từ chậm lại, cô ngồi trên xe với vẻ mặt hoảng hốt ngỡ ngàng, Cố Tiểu Mạch vội vàng chào tạm biệt, “Tổng giám đốc Mộ, tôi xuống xe đây!”
Nói xong, Cố Tiểu Mạch mở cửa, vội vàng bước xuống.
“Aa!”
Dây an toàn đã kéo cô lại, cô lại quên mất cô vẫn chưa tháo dây an toàn, cô hét lên một tiếng rồi vội vàng tháo dây an toàn ra.
Bàn tay bị một bàn tay lạnh lùng giữ chặt.
Từ lúc lên xe đến bây giờ, Mộ Bắc Ngật cuối cùng cũng di chuyển ánh mắt của mình, anh nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, lạnh lùng nói, “Đóng cửa lại.”
Ba chữ ngắn gọn đơn giản, vừa giống như mệnh lệnh vừa giống như một câu nói hững hờ.
Cố Tiểu Mạch cố chấp muốn xuống xe cũng được, nhưng bọn họ sẽ không có bất kỳ… kết quả gì nữa.
Cố Tiểu Mạch nuốt nước bọt, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của anh Cố Tiểu Mạch chỉ có thể đóng cửa lại, mặt của Mộ Bắc Ngật không thay đổi nhưng anh cười nhẹ trong lòng, cô vẫn còn biết sợ người.
Mộ Bắc Ngật nhếch mép, “Cố Tiểu Mạch, cái giá mà tôi trả cho cô, cô không muốn nhận, đúng không? Cô ký tên vào bản hợp đồng này, cô sẽ không còn là trợ lý đời sống của tôi nữa, lấy 100 vạn này để trả tiền vi phạm hợp đồng với Mộ Thị, một người thông minh như cô mà cũng có lúc hồ đồ như vậy sao?”
“Tôi…”
“Cô cho rằng bây giờ tôi vẫn còn tin vào những lời giải thích của cô à?” Không đợi Cố Tiểu Mạch lên tiếng, Mộ Bắc Ngật đã lạnh lùng ngắt lời.
Cố Tiểu Mạch lùi về sau một bước, chiếc xe đó đã đi qua cô, càng lúc càng xa! .
Cố Tiểu Mạch ngây người tại chỗ, chỉ cần nhìn đuôi xe Cố Tiểu Mạch cũng có thể nhận ra đó là xe của ai, có cần xả giận lên người cô như vậy không??
Mặc dù lúc Cố Tiểu Mạch ở nhà cũ nhà họ Mộ, cô không dám nhìn phản ứng của Mộ Bắc Ngật nhưng cô không ngờ anh lại trả thù cô một cách trẻ con như thế!
Hôm nay cô mặc váy trắng, nước bắn lên người cô, gần như ướt sũng, Cố Tiểu Mạch cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, “Cố Tiểu Mạch, đã nói từ sớm là đừng có ăn nói linh tinh rồi, lần này hay rồi, chọc tức người đàn ông tốt bụng và chẳng bao giờ nóng nảy!”
Thậm chí Cố Tiểu Mạch còn nắm chặt tay, buồn bực vỗ vào váy của mình.
Lúc Cố Tiểu Mạch cúi đầu lẩm bẩm một mình thì chiếc xe đó đã quay đầu lại, một cú đạp phanh, Rolls-Royce dừng lại trước mặt cô một cách chuẩn xác.
Cửa xe từ từ hạ xuống, lộ ra bộ mặt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật.
Anh nhìn thẳng về phía trước, giọng nói như thể ra lệnh, “Lên xe.”
Hừ, Cố Tiểu Mạch không hiểu nổi hành động của Mộ Bắc Ngật, cô nhất thời đứng bất động như khúc gỗ, anh nghiêng đầu nhìn cô mỉa mai: “Làm sao? Vừa mới ký tên xong liền duy trì khoảng cách sao? Bên A vẫn còn chưa ký tên, cô không nhận được 100 vạn đâu.”
Lại nhắc đến chuyện vừa nãy, Cố Tiểu Mạch cảm thấy trong tim mình đang nổi sóng to gió lớn, khuôn mặt đỏ lên.
Nhưng lọt vào mắt Mộ Bắc Ngật lại giống với chột dạ, giả dối, giả tạo!
Không ngờ cô lại ký tên vào đó, Mộ Bắc Ngật không chỉ tức giận mà còn cực kỳ phẫn nộ!
Thấy Cố Tiểu Mạch không trả lời, Mộ Bắc Ngật kéo phanh tay, “Nếu cô không lên xe thì đến đêm cũng không về đến bệnh viện, tôi dám đảm bảo rằng chỗ này không có chiếc xe taxi nào đi qua cả.”
Cố Tiểu Mạch đương nhiên là biết điều này, chỉ là anh đang tức giận như vậy, Cố Tiểu Mạch sợ mình sẽ bị anh lột da xẻ thịt, đến một cục xương cũng không còn.
Có điều Cố Tiểu Mạch rất biết điều, sau khi nghe Mộ Bắc Ngật nói câu đó, cô lập tức mở cửa xe bên ghế phụ lái rồi ngồi vào bên trong, ngoan ngoãn như một bé học sinh cấp một.
Trong xe quả nhiên ngập tràn mùi nguy hiểm, Cố Tiểu Mạch mở to mắt nhìn về phía trước, tim đập thình thịch, trong lòng thấp thỏm không yên.
Mộ Bắc Ngật không khởi động xe, Cố Tiểu Mạch mạnh dạn nghiêng đầu qua nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh, “Không, không đi sao?”
“Dây an toàn.”
Thật kỳ lạ, rõ ràng anh không nhìn cô nhưng lại biết cô chưa thắt dây an toàn.
Đây cũng là điều khiến Cố Tiểu Mạch hoang mang, Cố Tiểu Mạch vội vàng “Ờ” một tiếng rồi thắt dây an toàn.
Sau khi “cạch” một tiếng, chiếc xe lao nhanh về phía trước như cung tên, nhanh đến mức Cố Tiểu Mạch cảm thấy hoa mắt nhưng cô gắng không hét lên.
Anh lái xe thật đáng sợ, không ngờ trong thành phố không ai hạ cửa kính xuống chửi anh… Tại sao Cố Tiểu Mạch lại có tâm trạng để nghĩ đến vấn đề này chứ, cô không phải nên quan tâm Tổng giám đốc Mộ ở bên cạnh đang cực kỳ phẫn nộ sao?
Tim nhảy lên tận cổ họng, đến lúc chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện, tim của Cố Tiểu Mạch mới từ từ chậm lại, cô ngồi trên xe với vẻ mặt hoảng hốt ngỡ ngàng, Cố Tiểu Mạch vội vàng chào tạm biệt, “Tổng giám đốc Mộ, tôi xuống xe đây!”
Nói xong, Cố Tiểu Mạch mở cửa, vội vàng bước xuống.
“Aa!”
Dây an toàn đã kéo cô lại, cô lại quên mất cô vẫn chưa tháo dây an toàn, cô hét lên một tiếng rồi vội vàng tháo dây an toàn ra.
Bàn tay bị một bàn tay lạnh lùng giữ chặt.
Từ lúc lên xe đến bây giờ, Mộ Bắc Ngật cuối cùng cũng di chuyển ánh mắt của mình, anh nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, lạnh lùng nói, “Đóng cửa lại.”
Ba chữ ngắn gọn đơn giản, vừa giống như mệnh lệnh vừa giống như một câu nói hững hờ.
Cố Tiểu Mạch cố chấp muốn xuống xe cũng được, nhưng bọn họ sẽ không có bất kỳ… kết quả gì nữa.
Cố Tiểu Mạch nuốt nước bọt, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của anh Cố Tiểu Mạch chỉ có thể đóng cửa lại, mặt của Mộ Bắc Ngật không thay đổi nhưng anh cười nhẹ trong lòng, cô vẫn còn biết sợ người.
Mộ Bắc Ngật nhếch mép, “Cố Tiểu Mạch, cái giá mà tôi trả cho cô, cô không muốn nhận, đúng không? Cô ký tên vào bản hợp đồng này, cô sẽ không còn là trợ lý đời sống của tôi nữa, lấy 100 vạn này để trả tiền vi phạm hợp đồng với Mộ Thị, một người thông minh như cô mà cũng có lúc hồ đồ như vậy sao?”
“Tôi…”
“Cô cho rằng bây giờ tôi vẫn còn tin vào những lời giải thích của cô à?” Không đợi Cố Tiểu Mạch lên tiếng, Mộ Bắc Ngật đã lạnh lùng ngắt lời.
Bình luận facebook