Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 246
“Công việc của cô ta không phải luôn chuẩn bị sẵn tinh thần bị gọi đến sao, cậu có hiểu ý của tôi không?” Mộ Bắc Ngật ngả người về phía sau, hai chân vắt chéo.
Dịch Bách liếc nhìn chai rượu mới hết một nửa trước mặt Mộ Bắc Ngật, Sếp, anh chắc chắn anh say rồi sao… Nhưng Sếp đã ám chỉ một cách rõ ràng như vậy, Dịch Bách lập tức đi làm việc.
Lúc Cố Tiểu Mạch nhận được điện thoại, bên tai đều vang lên tiếng nhạc xập xình ở chỗ Dịch Bách, Cố Tiểu Mạch chau mày, “Dịch Bách, sao thế?”
“Sếp uống say rồi, một mình tôi không đưa Sếp về được.” Dịch Bách đứng trong góc, cậu ta đi thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt Cố Tiểu Mạch quả nhiên thay đổi ngay lập tức, cô nói: “Không phải vẫn còn nhân viên khác sao?”
Cố Tiểu Mạch vừa dứt lời đã nghe thấy giọng nói bất lực của Dịch Bách, “Sếp uống say tí bỉ, những người khác không dám lại gần, động vào là chết, bình thường chỉ có hai chúng tôi đi gần nhau, một mình tôi không đỡ được anh ấy, Tiểu Mạch, cô mau đến giúp tôi đi.”
Lần đầu tiên cảm thấy khả năng nói dối của Dịch Bách cao siêu như thế, nhưng Cố Tiểu Mạch lại tin cậu ta, cô chau mày, liếc nhìn Nám Nám đang nằm ngủ trên giường, cuối cùng thở dài: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến ngay đây.”
Lúc biết Cố Tiểu Mạch sẽ đến, Mộ Bắc Ngật mỉm cười.
Ở bên kia Cố Tiểu Mạch vừa tắt điện thoại liền vội vàng đứng lên, khoác tạm một chiếc áo lên người muốn đi ra ngoài, Nam Thần An lên tiếng khiến cô giật mình, “Tiểu Mạch, muộn lắm rồi em còn muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”
Cố Tiểu Mạch lúc này mới nhớ ra, anh Nam vẫn đang ở đây… Lúc nãy cô có thể hiện cảm xúc hơi quá khiến hành động của Nam Thần An cũng nhanh hơn, Cố Tiểu Mạch đứng ngây người như khúc gỗ.
Nam Thần An bước đến, búng nhẹ vào mũi cô, “Ngây người ra đó làm gì?”
Một lúc sau Cố Tiểu Mạch mới lên tiếng, “Mộ Bắc Ngật uống say trong buổi tiệc của nhân viên, em phải đến đón anh ta.”
Nói xong, hình như ánh mắt của Nam Thần An khiến cô cảm thấy chột dạ, cô đưa tay sờ sống mũi, đây là hành động để cô che giấu sự lo lắng của mình.
Tất cả đều lọt vào mắt của Nam Thần An, anh ta nói, “Tiểu Mạch, bắt buộc phải đi sao?”
“Anh ta là cấp trên của em.”
Nhưng mà Tiểu Mạch à, trước đây em luôn tránh xa anh ta, tại sao lần này em lại tích cực như thế, tại sao lại bộc lộ cảm xúc của mình nhanh như thế?
Trái tim Nam Thần An như bị ai bóp chặt, đau đớn.
Anh ta gật đầu, thở dài thườn thượt, “Anh đưa em đến đó, muộn lắm rồi, không an toàn.”
“Vậy, cảm ơn anh Nam…”
Chiếc xe Maybach từ từ dừng lại trước quán bar, Cố Tiểu Mạch vội vàng tháo dây an toàn, chuẩn bị đẩy cửa bước xuông.
Nhưng Nam Thần An lại đưa tay ra chặn cô lại, Cố Tiểu Mạch nhìn anh ta đầy thắc mắc.
“Tiểu Mạch, anh ở đây đợi em.” Nam Thần An bắt đầu hành động rồi, anh ta từ từ bày tỏ tâm tư của mình cho Cố Tiểu Mạch biết.
Cho dù cô không muốn.
Cố Tiểu Mạch mím môi, cô từ chối một cách hợp tình hợp lý: “Anh Nam, em không làm phiền anh nữa, em không biết lúc nào mới được về, em không muốn làm lỡ thời gian của anh, cảm ơn anh đã đưa em đến đây ạ.”
Nói xong, Cố Tiểu Mạch rút tay của mình ra, sau đó xuống xe.
Nhìn Cố Tiểu Mạch chạy lon ton vào bên trong, Nam Thần An nắm chặt hai tay, hung dữ đập lên vô lăng.
Dịch Bách nhìn thấy Cố Tiểu Mạch, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Mạch, chúng ta mau qua đó đi, nếu không lát nữa Sếp sẽ nổi điên mất…”
Cố Tiểu Mạch chau mày, tại sao lúc nào cô và Mộ Bắc Ngật cũng dính dáng đến rượu vậy?
Rốt cuộc tửu lượng của Mộ Bắc Ngật có tốt hay không, Cố Tiểu Mạch không hề hay biết, nhưng từ trước đến giờ, mỗi lần Mộ Bắc Ngật dùng lý do này đều rất hiệu quả.
Trong phòng riêng, đèn nhấp nháy đầy sắc màu chiếu lên mặt Cố Tiểu Mạch, không biết tại sao, vừa nhìn cô đã phát hiện Mộ Bắc Ngật đang ngồi trong góc khuất, người dựa vào sofa, mắt nhắm tịt.
Mặc dù đang ở nơi ồn ào náo nhiệt nhưng anh vẫn rất điềm tĩnh.
Cố Tiểu Mạch bước đến, một bên của chiếc ghế sofa đã lún xuống, đôi lông mày rậm hơi nhướn lên.
Cố Tiểu Mạch nhìn trái nhìn phải, nghiêng đầu hỏi Dịch Bách, “Ngủ rồi à?”
Dịch Bách vuốt cằm, cậu ta rất biết điều, tạm thời đứng sang một bên, người đã đến rồi, cuối cùng Sếp cũng… vui hơn được một chút.
Dịch Bách liếc nhìn chai rượu mới hết một nửa trước mặt Mộ Bắc Ngật, Sếp, anh chắc chắn anh say rồi sao… Nhưng Sếp đã ám chỉ một cách rõ ràng như vậy, Dịch Bách lập tức đi làm việc.
Lúc Cố Tiểu Mạch nhận được điện thoại, bên tai đều vang lên tiếng nhạc xập xình ở chỗ Dịch Bách, Cố Tiểu Mạch chau mày, “Dịch Bách, sao thế?”
“Sếp uống say rồi, một mình tôi không đưa Sếp về được.” Dịch Bách đứng trong góc, cậu ta đi thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt Cố Tiểu Mạch quả nhiên thay đổi ngay lập tức, cô nói: “Không phải vẫn còn nhân viên khác sao?”
Cố Tiểu Mạch vừa dứt lời đã nghe thấy giọng nói bất lực của Dịch Bách, “Sếp uống say tí bỉ, những người khác không dám lại gần, động vào là chết, bình thường chỉ có hai chúng tôi đi gần nhau, một mình tôi không đỡ được anh ấy, Tiểu Mạch, cô mau đến giúp tôi đi.”
Lần đầu tiên cảm thấy khả năng nói dối của Dịch Bách cao siêu như thế, nhưng Cố Tiểu Mạch lại tin cậu ta, cô chau mày, liếc nhìn Nám Nám đang nằm ngủ trên giường, cuối cùng thở dài: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến ngay đây.”
Lúc biết Cố Tiểu Mạch sẽ đến, Mộ Bắc Ngật mỉm cười.
Ở bên kia Cố Tiểu Mạch vừa tắt điện thoại liền vội vàng đứng lên, khoác tạm một chiếc áo lên người muốn đi ra ngoài, Nam Thần An lên tiếng khiến cô giật mình, “Tiểu Mạch, muộn lắm rồi em còn muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”
Cố Tiểu Mạch lúc này mới nhớ ra, anh Nam vẫn đang ở đây… Lúc nãy cô có thể hiện cảm xúc hơi quá khiến hành động của Nam Thần An cũng nhanh hơn, Cố Tiểu Mạch đứng ngây người như khúc gỗ.
Nam Thần An bước đến, búng nhẹ vào mũi cô, “Ngây người ra đó làm gì?”
Một lúc sau Cố Tiểu Mạch mới lên tiếng, “Mộ Bắc Ngật uống say trong buổi tiệc của nhân viên, em phải đến đón anh ta.”
Nói xong, hình như ánh mắt của Nam Thần An khiến cô cảm thấy chột dạ, cô đưa tay sờ sống mũi, đây là hành động để cô che giấu sự lo lắng của mình.
Tất cả đều lọt vào mắt của Nam Thần An, anh ta nói, “Tiểu Mạch, bắt buộc phải đi sao?”
“Anh ta là cấp trên của em.”
Nhưng mà Tiểu Mạch à, trước đây em luôn tránh xa anh ta, tại sao lần này em lại tích cực như thế, tại sao lại bộc lộ cảm xúc của mình nhanh như thế?
Trái tim Nam Thần An như bị ai bóp chặt, đau đớn.
Anh ta gật đầu, thở dài thườn thượt, “Anh đưa em đến đó, muộn lắm rồi, không an toàn.”
“Vậy, cảm ơn anh Nam…”
Chiếc xe Maybach từ từ dừng lại trước quán bar, Cố Tiểu Mạch vội vàng tháo dây an toàn, chuẩn bị đẩy cửa bước xuông.
Nhưng Nam Thần An lại đưa tay ra chặn cô lại, Cố Tiểu Mạch nhìn anh ta đầy thắc mắc.
“Tiểu Mạch, anh ở đây đợi em.” Nam Thần An bắt đầu hành động rồi, anh ta từ từ bày tỏ tâm tư của mình cho Cố Tiểu Mạch biết.
Cho dù cô không muốn.
Cố Tiểu Mạch mím môi, cô từ chối một cách hợp tình hợp lý: “Anh Nam, em không làm phiền anh nữa, em không biết lúc nào mới được về, em không muốn làm lỡ thời gian của anh, cảm ơn anh đã đưa em đến đây ạ.”
Nói xong, Cố Tiểu Mạch rút tay của mình ra, sau đó xuống xe.
Nhìn Cố Tiểu Mạch chạy lon ton vào bên trong, Nam Thần An nắm chặt hai tay, hung dữ đập lên vô lăng.
Dịch Bách nhìn thấy Cố Tiểu Mạch, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Mạch, chúng ta mau qua đó đi, nếu không lát nữa Sếp sẽ nổi điên mất…”
Cố Tiểu Mạch chau mày, tại sao lúc nào cô và Mộ Bắc Ngật cũng dính dáng đến rượu vậy?
Rốt cuộc tửu lượng của Mộ Bắc Ngật có tốt hay không, Cố Tiểu Mạch không hề hay biết, nhưng từ trước đến giờ, mỗi lần Mộ Bắc Ngật dùng lý do này đều rất hiệu quả.
Trong phòng riêng, đèn nhấp nháy đầy sắc màu chiếu lên mặt Cố Tiểu Mạch, không biết tại sao, vừa nhìn cô đã phát hiện Mộ Bắc Ngật đang ngồi trong góc khuất, người dựa vào sofa, mắt nhắm tịt.
Mặc dù đang ở nơi ồn ào náo nhiệt nhưng anh vẫn rất điềm tĩnh.
Cố Tiểu Mạch bước đến, một bên của chiếc ghế sofa đã lún xuống, đôi lông mày rậm hơi nhướn lên.
Cố Tiểu Mạch nhìn trái nhìn phải, nghiêng đầu hỏi Dịch Bách, “Ngủ rồi à?”
Dịch Bách vuốt cằm, cậu ta rất biết điều, tạm thời đứng sang một bên, người đã đến rồi, cuối cùng Sếp cũng… vui hơn được một chút.
Bình luận facebook