Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 256
Mộ Bắc Ngật vắt chéo chân, từ từ lên tiếng.
Lần này, anh không nhẫn nhịn nữa mà trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Hiển nhiên, sắc mặt ông Mộ vô cùng khó coi, Mộ Bắc Ngật tiếp tục nói, “Nếu Mộ Thiếu Lãnh ngồi vào vị trí của cháu, cháu dám đảm bảo rằng, không đến một tuần, sẽ có hiện tượng các hạng mục xảy ra chuyện hoặc hết tiền, ông nội, ông là người từng trải, ông làm ăn suốt cả đời, không thể nào không biết ai thích hợp ở trong giới làm ăn, còn ai, sinh ra đã không nằm trong giới làm ăn, vì dụ như Mộ Thiếu Lãnh.”
Có ai không biết ông Mộ cưng chiều nhất chính là đứa cháu trai nhỏ này?
Buổi tối hôm nay Mộ Bắc Ngật hết lần này đến lần khác nói ra những lời thách thức ông Mộ, không có đầu óc? Một cậu chủ vô dụng!
Những từ miêu tả này hợp với Mộ Thiếu Lãnh nhất rồi, Mộ Thiếu Lãnh đang đứng ở bên ngoài nghe trộm, lúc nghe thấy câu nói này cậu ta phẫn nộ xông vào bên trong, Mộ phu nhân ngăn cậu ta lại nhưng không được!
Bà ta lập tức đứng sang một bên, Mộ Thiếu Lãnh lao về phía trước: “Mộ Bắc Ngật, mẹ nó chứ, anh nói ai không có đầu óc?”
“Cậu.”
“Anh có tư cách gì mà nói tôi như thế, anh cũng chỉ là một đưa nghiệt chủng không ai cần mà thôi!”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đứng lên, liếc nhìn ông Mộ đang ngồi trên ghế sofa, “Ông nội, nếu ông muốn Mộ Thiếu Lãnh đến tiếp nhận Mộ Thị, cũng phải xem cậu ta có khả năng đó không.”
Cố Tiểu Mạch và Nam Thần An ngồi trong xe, góc độ này có thể nhìn thấy rõ nhà cũ nhà họ Mộ, nơi này có những kí ức không hề đẹp của Cố Tiểu Mạch.
Cả buổi chiều cô không hề rơi một giọt nước mắt, không hiểu sao lúc này nước mắt lại trào ra.
Nam Thần An đưa tay ra nắm chặt tay Cố Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, em phải học cách đối mặt, Mộ Bắc Ngật không đơn giản như em nghĩ, thậm chí cuộc sống của anh ta, thế giới của anh ta đều không phải là điều em thích, anh biết em ghét nhất những gia đình giàu có, em có thể thích nhưng gia đình Mộ Bắc Ngật, em chắc là đã biết như thế nào, gả vào nhà giàu có không dễ dàng.”
Cố Tiểu Mạch cười gượng gạo, “Anh Nam, anh đang nói gì thế?”
“Em xem…”
Mộ Bắc Ngật tức giận bước ra khỏi nhà họ Mộ, sự nguy hiểm trên người lan tỏa ra xung quanh khiến người ta không dám xem nhẹ thậm chí còn cảm thấy run sợ.
Nam Thần An từ từ lên tiếng: “Tình cảnh của anh ta khó khăn hơn mọi người nghĩ, có rất nhiều chuyện anh ta không tự mình đưa ra quyết định được, Tiểu Mạch, nếu ở bên cạnh anh ta sẽ rất mệt mỏi, sẽ chịu đựng rất nhiều đau khổ không đáng có, anh điều tra rồi, năm đó là Mộ Bắc Ngật chủ động muốn ở bên cạnh Cố Lan Tâm.”
Đơn giản vài câu như một chiếc dao sắc nhọn kề vào cổ Cố Tiểu Mạch, vết thương cũ chưa lành đã có thêm vết thương mới!
Cố Tiểu Mạch ngồi trong xe đã bật hệ thống sưởi ấm nhưng lại cảm thấy rất lạnh, cô nheo mắt, cô đúng là đã từng nói, cả đời này sẽ không tiếp xúc với gia đình giàu có, cái chết thảm hại của mẹ, cô không muốn trả qua một lần nữa.
Cô từ từ bình tĩnh lại, cô ép mình không được suy nghĩ nữa, “Anh Nam, anh nghĩ em yếu đuối quá rồi.”
“Anh biết Tiểu Mạch sẽ không dễ dàng bị đánh bại.” Nam Thần An thu lại cảm xúc của mình, anh nhìn Cố Tiểu Mạch cười âu yếm, sau đó lái xe rời đi.
Nam Thần An đưa Cố Tiểu Mạch đi mua đồ ăn đêm, Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, khôi phục lại trạng thái bình thường, người khác không nhìn ra cô có bất cứ cảm xúc gì hoặc có thể nói cô che giấu rất tốt.
Mộ Bắc Ngật lên xe, anh không chút do dự lái xe đi đến bệnh viện, lúc này anh rất muốn gặp Cố Tiểu Mạch, anh muốn gặp cô ngay lập tức!
Sự lạnh lùng và nguy hiểm trên mặt vẫn chưa biến mất, lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, dây thần kinh căng như dây đàn của anh cuối cùng cũng đứt!
Mộ Bắc Ngật chửi thầm một tiếng, trước mặt anh là Cố Tiểu Mạch và Nam Thần An đang đi cùng nhau, Cố Tiểu Mạch cầm đồ ăn, trông cô ăn rất vui vẻ, còn Nam Thần An thì nhìn cô một cách cưng chiều.
“A, anh Nam, miệng anh dính đồ ăn rồi.”
Nam Thần An đưa tay lên sờ mấy lần nhưng vẫn không tìm thấy, “Ở đâu?”
Cố Tiểu Mạch chỉ vào miệng mình, “Ở đây nè.”
Nhưng Nam Thần An vẫn không tìm thấy, anh ta bất lực nói: “Tiểu Mạch, e rằng em phải giúp anh rồi.”
Cố Tiểu Mạch hơi sững sờ, nhưng yêu cầu của Nam Thần An rất hợp tình hợp lý, cô không có lý do để khó chịu, thế nên Cố Tiểu Mạch gật đầu, hơi kiêng chân lên lấy hạt vừng trên mép của Nam Thần An, lúc này hai người đứng sát nhau.
Nam Thần An bỗng nhiên muốn lại gần hơn một chút, thật đó!
Lần này, anh không nhẫn nhịn nữa mà trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Hiển nhiên, sắc mặt ông Mộ vô cùng khó coi, Mộ Bắc Ngật tiếp tục nói, “Nếu Mộ Thiếu Lãnh ngồi vào vị trí của cháu, cháu dám đảm bảo rằng, không đến một tuần, sẽ có hiện tượng các hạng mục xảy ra chuyện hoặc hết tiền, ông nội, ông là người từng trải, ông làm ăn suốt cả đời, không thể nào không biết ai thích hợp ở trong giới làm ăn, còn ai, sinh ra đã không nằm trong giới làm ăn, vì dụ như Mộ Thiếu Lãnh.”
Có ai không biết ông Mộ cưng chiều nhất chính là đứa cháu trai nhỏ này?
Buổi tối hôm nay Mộ Bắc Ngật hết lần này đến lần khác nói ra những lời thách thức ông Mộ, không có đầu óc? Một cậu chủ vô dụng!
Những từ miêu tả này hợp với Mộ Thiếu Lãnh nhất rồi, Mộ Thiếu Lãnh đang đứng ở bên ngoài nghe trộm, lúc nghe thấy câu nói này cậu ta phẫn nộ xông vào bên trong, Mộ phu nhân ngăn cậu ta lại nhưng không được!
Bà ta lập tức đứng sang một bên, Mộ Thiếu Lãnh lao về phía trước: “Mộ Bắc Ngật, mẹ nó chứ, anh nói ai không có đầu óc?”
“Cậu.”
“Anh có tư cách gì mà nói tôi như thế, anh cũng chỉ là một đưa nghiệt chủng không ai cần mà thôi!”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đứng lên, liếc nhìn ông Mộ đang ngồi trên ghế sofa, “Ông nội, nếu ông muốn Mộ Thiếu Lãnh đến tiếp nhận Mộ Thị, cũng phải xem cậu ta có khả năng đó không.”
Cố Tiểu Mạch và Nam Thần An ngồi trong xe, góc độ này có thể nhìn thấy rõ nhà cũ nhà họ Mộ, nơi này có những kí ức không hề đẹp của Cố Tiểu Mạch.
Cả buổi chiều cô không hề rơi một giọt nước mắt, không hiểu sao lúc này nước mắt lại trào ra.
Nam Thần An đưa tay ra nắm chặt tay Cố Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, em phải học cách đối mặt, Mộ Bắc Ngật không đơn giản như em nghĩ, thậm chí cuộc sống của anh ta, thế giới của anh ta đều không phải là điều em thích, anh biết em ghét nhất những gia đình giàu có, em có thể thích nhưng gia đình Mộ Bắc Ngật, em chắc là đã biết như thế nào, gả vào nhà giàu có không dễ dàng.”
Cố Tiểu Mạch cười gượng gạo, “Anh Nam, anh đang nói gì thế?”
“Em xem…”
Mộ Bắc Ngật tức giận bước ra khỏi nhà họ Mộ, sự nguy hiểm trên người lan tỏa ra xung quanh khiến người ta không dám xem nhẹ thậm chí còn cảm thấy run sợ.
Nam Thần An từ từ lên tiếng: “Tình cảnh của anh ta khó khăn hơn mọi người nghĩ, có rất nhiều chuyện anh ta không tự mình đưa ra quyết định được, Tiểu Mạch, nếu ở bên cạnh anh ta sẽ rất mệt mỏi, sẽ chịu đựng rất nhiều đau khổ không đáng có, anh điều tra rồi, năm đó là Mộ Bắc Ngật chủ động muốn ở bên cạnh Cố Lan Tâm.”
Đơn giản vài câu như một chiếc dao sắc nhọn kề vào cổ Cố Tiểu Mạch, vết thương cũ chưa lành đã có thêm vết thương mới!
Cố Tiểu Mạch ngồi trong xe đã bật hệ thống sưởi ấm nhưng lại cảm thấy rất lạnh, cô nheo mắt, cô đúng là đã từng nói, cả đời này sẽ không tiếp xúc với gia đình giàu có, cái chết thảm hại của mẹ, cô không muốn trả qua một lần nữa.
Cô từ từ bình tĩnh lại, cô ép mình không được suy nghĩ nữa, “Anh Nam, anh nghĩ em yếu đuối quá rồi.”
“Anh biết Tiểu Mạch sẽ không dễ dàng bị đánh bại.” Nam Thần An thu lại cảm xúc của mình, anh nhìn Cố Tiểu Mạch cười âu yếm, sau đó lái xe rời đi.
Nam Thần An đưa Cố Tiểu Mạch đi mua đồ ăn đêm, Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, khôi phục lại trạng thái bình thường, người khác không nhìn ra cô có bất cứ cảm xúc gì hoặc có thể nói cô che giấu rất tốt.
Mộ Bắc Ngật lên xe, anh không chút do dự lái xe đi đến bệnh viện, lúc này anh rất muốn gặp Cố Tiểu Mạch, anh muốn gặp cô ngay lập tức!
Sự lạnh lùng và nguy hiểm trên mặt vẫn chưa biến mất, lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, dây thần kinh căng như dây đàn của anh cuối cùng cũng đứt!
Mộ Bắc Ngật chửi thầm một tiếng, trước mặt anh là Cố Tiểu Mạch và Nam Thần An đang đi cùng nhau, Cố Tiểu Mạch cầm đồ ăn, trông cô ăn rất vui vẻ, còn Nam Thần An thì nhìn cô một cách cưng chiều.
“A, anh Nam, miệng anh dính đồ ăn rồi.”
Nam Thần An đưa tay lên sờ mấy lần nhưng vẫn không tìm thấy, “Ở đâu?”
Cố Tiểu Mạch chỉ vào miệng mình, “Ở đây nè.”
Nhưng Nam Thần An vẫn không tìm thấy, anh ta bất lực nói: “Tiểu Mạch, e rằng em phải giúp anh rồi.”
Cố Tiểu Mạch hơi sững sờ, nhưng yêu cầu của Nam Thần An rất hợp tình hợp lý, cô không có lý do để khó chịu, thế nên Cố Tiểu Mạch gật đầu, hơi kiêng chân lên lấy hạt vừng trên mép của Nam Thần An, lúc này hai người đứng sát nhau.
Nam Thần An bỗng nhiên muốn lại gần hơn một chút, thật đó!
Bình luận facebook