Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 313
Cô kêu lên một tiếng, mặc dù rất sợ hãi nhưng cô cô gắng không ôm vào cổ Mộ Bắc Ngật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nổi giận, cô trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật: “Anh làm gì thế?”
“Bị thương thì nên chăm sóc cẩn thận.”
“Tôi không sao.”
“Muốn rửa mặt hay là đi vệ sinh?” Những lời của Cố Tiểu Mạch không hề lọt vào tai của Mộ Bắc Ngật, anh lên tiếng hỏi câu hỏi của mình.
Ánh mắt ảm đảm của Cố Tiểu Mạch ngập tràn lửa giận, tại sao trước đây cô lại không hề biết cô và Mộ Bắc Ngật không cùng một đẳng cấp, không thể tin được cô còn chủ động chọc tức anh.
Hai người ở trong phòng tắm, Mộ Bắc Ngật nhất định muốn chăm sóc cô, rõ ràng là hai người đều bị nhốt trong phòng nhưng hình như chỉ có mình Cố Tiểu Mạch tức giận, Mộ Bắc Ngật lại cảm thấy rất vui vẻ, giống như có bị nhốt cả đời… cũng không sao?
Lúc này, Nám Nám đang cầm theo chìa khóa, tung tăng đi đến phòng của mình, đầu tiên là ghé tai vào cửa để nghe xem bên trong động tĩnh gì.
Nám Nám nhìn trái nhìn phải, bây giờ đã là 10h rồi, chắc ông chú lợi hại và Nấm đã dậy rồi nhỉ?
Nám Nám mở cửa phòng, con bé nhìn xung quanh, á, tại sao trên giường chỉ có chiếc chăn nhăn nhúm mà không có bóng dáng của hai người?
Đúng lúc này, Cố Tiểu Mạch được Mộ Bắc Ngật ôm từ trong phòng tắm đi ra, ánh mắt cô đập vào ánh mắt của Nám Nám!
Mặt Cố Tiểu Mạch lập tức đỏ bừng, có chút ngại ngùng, cô giãy giụa muốn đứng xuống.
Hai mắt Nám Nám sáng lên, con bé vui mừng, chuyện tốt sắp thành rồi!!
Nám Nám bỗng nhiên nhìn cô với vẻ mặt “Mami không cần giải thích đâu, con hiểu mà”, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Ông chú lợi hại, chú Dịch Bách mang bữa sáng đến, cháu định gọi hai người xuống ăn sáng, vậy cháu xuống trước đây ạ.”
Lời vừa dứt Nám Nám vội vàng chạy ra ngoài với bộ dạng “con biết hết rồi nhé”.
Chỉ còn lại Cố Tiểu Mạch đang bối rối lúng túng và Mộ Bắc Ngật vui mừng nở hoa, mặt Cố Tiểu Mạch đỏ bừng nóng ran một lúc, sau đó cô bắt mình phải bình tĩnh lại.
Ánh mắt tối sầm, giọng nói lạnh lùng, “Tổng giám đốc Mộ, bây giờ anh có thể đặt tôi xuống chưa?”
Mộ Bắc Ngật biết cô vẫn đang giận, không dám chọc cô nữa, anh nhìn cô một cái rồi ngoan ngoan đặt cô xuống.
Cố Tiểu Mạch có được tự do, cô ngẩng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật rất nghiêm túc: “Mộ Bắc Ngật, Nám Nám rất thích anh, tôi biết điều đó nhưng tôi sẽ nói cho con bé biết không nên có những suy nghĩ không nên có, sau này cũng mong anh đừng chiều con bé quá nếu không nó sẽ thành thói quen.”
Miệng anh giật giật, lời của cô giống như mọc gai nhọn dày đặc, đâm vào tim anh khiến tim anh vừa ngứa vừa đau.
Không đợi Mộ Bắc Ngật nổi giận, Cố Tiểu Mạch đã ngừng nói, quay người đi xuống tầng dưới.
Không biết lúc ở dưới tầng Nám Nám đã nói gì với Dịch Bách mà lúc Cố Tiểu Mạch đi xuống, Dịch Bách nhìn cô với ánh mắt ám muội, còn có thái độ rất kính trọng giống như đang đổi xử với vợ của Sếp.
Mặt Cố Tiểu Mạch đen như đít nồi, nhưng không đỏ ửng ngại ngùng hay lúng túng như Dịch Bách nghĩ, Cố Tiểu Mạch đứng đó một cách quang minh chính đại, mặc dù Dịch Bách tỉ mỉ quan sát nhưng cô vẫn không để lộ chút sơ hở nào.
Á, chuyện gì vậy?
Tại sao lại cảm thấy… Cố Tiểu Mạch bây giờ khác hẳn với trước đây?
“Cố Tiểu Mạch, cô…” Dịch Bách vừa mới thốt ra vài chữ.
Mộ Bắc Ngật đã thay xong vest, sắc mặt u ám bước xuống, sắc mặt Mộ Bắc Ngật cũng không có chút thay đổi, anh lên tiếng dặn dò:; “Dịch Bách, tìm hai người đến đây chăm sóc Nám Nám và Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch, hôm nay ở nhà dưỡng thương, ngày mai đến Mộ Thị làm việc, biết chưa?”
Cố Tiểu Mạch đứng quay lưng với anh, lúc nghe thấy những lời anh nói, mặt đanh lại nhưng cô vẫn phải trả lời một cách miễn cưỡng: “Tôi biết rồi.”
Lúc này Mộ Bắc Ngật mới bước ra ngoài, bước được vài bước anh bỗng khựng lại, anh ngoái đầu nhìn Dịch Bách, ngây người ra đó nhìn cái gì?
“Dịch Bách, không muốn đi?”
“Em đây em đây Sếp ơi.”
Dịch Bách vội vàng đuổi theo Mộ Bắc Ngật.
Sau khi ngồi lên xe, mở hệ thống sưởi ấm nhưng Dịch Bách vẫn cảm thấy lưng mình lạnh toát, cậu ta run run, cậu ta nhìn Mộ Bắc Ngật qua gương chiếu hậu: “Sếp, anh có cảm thấy Cố Tiểu Mạch với trước đây có chút…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn nổi giận, cô trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật: “Anh làm gì thế?”
“Bị thương thì nên chăm sóc cẩn thận.”
“Tôi không sao.”
“Muốn rửa mặt hay là đi vệ sinh?” Những lời của Cố Tiểu Mạch không hề lọt vào tai của Mộ Bắc Ngật, anh lên tiếng hỏi câu hỏi của mình.
Ánh mắt ảm đảm của Cố Tiểu Mạch ngập tràn lửa giận, tại sao trước đây cô lại không hề biết cô và Mộ Bắc Ngật không cùng một đẳng cấp, không thể tin được cô còn chủ động chọc tức anh.
Hai người ở trong phòng tắm, Mộ Bắc Ngật nhất định muốn chăm sóc cô, rõ ràng là hai người đều bị nhốt trong phòng nhưng hình như chỉ có mình Cố Tiểu Mạch tức giận, Mộ Bắc Ngật lại cảm thấy rất vui vẻ, giống như có bị nhốt cả đời… cũng không sao?
Lúc này, Nám Nám đang cầm theo chìa khóa, tung tăng đi đến phòng của mình, đầu tiên là ghé tai vào cửa để nghe xem bên trong động tĩnh gì.
Nám Nám nhìn trái nhìn phải, bây giờ đã là 10h rồi, chắc ông chú lợi hại và Nấm đã dậy rồi nhỉ?
Nám Nám mở cửa phòng, con bé nhìn xung quanh, á, tại sao trên giường chỉ có chiếc chăn nhăn nhúm mà không có bóng dáng của hai người?
Đúng lúc này, Cố Tiểu Mạch được Mộ Bắc Ngật ôm từ trong phòng tắm đi ra, ánh mắt cô đập vào ánh mắt của Nám Nám!
Mặt Cố Tiểu Mạch lập tức đỏ bừng, có chút ngại ngùng, cô giãy giụa muốn đứng xuống.
Hai mắt Nám Nám sáng lên, con bé vui mừng, chuyện tốt sắp thành rồi!!
Nám Nám bỗng nhiên nhìn cô với vẻ mặt “Mami không cần giải thích đâu, con hiểu mà”, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Ông chú lợi hại, chú Dịch Bách mang bữa sáng đến, cháu định gọi hai người xuống ăn sáng, vậy cháu xuống trước đây ạ.”
Lời vừa dứt Nám Nám vội vàng chạy ra ngoài với bộ dạng “con biết hết rồi nhé”.
Chỉ còn lại Cố Tiểu Mạch đang bối rối lúng túng và Mộ Bắc Ngật vui mừng nở hoa, mặt Cố Tiểu Mạch đỏ bừng nóng ran một lúc, sau đó cô bắt mình phải bình tĩnh lại.
Ánh mắt tối sầm, giọng nói lạnh lùng, “Tổng giám đốc Mộ, bây giờ anh có thể đặt tôi xuống chưa?”
Mộ Bắc Ngật biết cô vẫn đang giận, không dám chọc cô nữa, anh nhìn cô một cái rồi ngoan ngoan đặt cô xuống.
Cố Tiểu Mạch có được tự do, cô ngẩng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật rất nghiêm túc: “Mộ Bắc Ngật, Nám Nám rất thích anh, tôi biết điều đó nhưng tôi sẽ nói cho con bé biết không nên có những suy nghĩ không nên có, sau này cũng mong anh đừng chiều con bé quá nếu không nó sẽ thành thói quen.”
Miệng anh giật giật, lời của cô giống như mọc gai nhọn dày đặc, đâm vào tim anh khiến tim anh vừa ngứa vừa đau.
Không đợi Mộ Bắc Ngật nổi giận, Cố Tiểu Mạch đã ngừng nói, quay người đi xuống tầng dưới.
Không biết lúc ở dưới tầng Nám Nám đã nói gì với Dịch Bách mà lúc Cố Tiểu Mạch đi xuống, Dịch Bách nhìn cô với ánh mắt ám muội, còn có thái độ rất kính trọng giống như đang đổi xử với vợ của Sếp.
Mặt Cố Tiểu Mạch đen như đít nồi, nhưng không đỏ ửng ngại ngùng hay lúng túng như Dịch Bách nghĩ, Cố Tiểu Mạch đứng đó một cách quang minh chính đại, mặc dù Dịch Bách tỉ mỉ quan sát nhưng cô vẫn không để lộ chút sơ hở nào.
Á, chuyện gì vậy?
Tại sao lại cảm thấy… Cố Tiểu Mạch bây giờ khác hẳn với trước đây?
“Cố Tiểu Mạch, cô…” Dịch Bách vừa mới thốt ra vài chữ.
Mộ Bắc Ngật đã thay xong vest, sắc mặt u ám bước xuống, sắc mặt Mộ Bắc Ngật cũng không có chút thay đổi, anh lên tiếng dặn dò:; “Dịch Bách, tìm hai người đến đây chăm sóc Nám Nám và Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch, hôm nay ở nhà dưỡng thương, ngày mai đến Mộ Thị làm việc, biết chưa?”
Cố Tiểu Mạch đứng quay lưng với anh, lúc nghe thấy những lời anh nói, mặt đanh lại nhưng cô vẫn phải trả lời một cách miễn cưỡng: “Tôi biết rồi.”
Lúc này Mộ Bắc Ngật mới bước ra ngoài, bước được vài bước anh bỗng khựng lại, anh ngoái đầu nhìn Dịch Bách, ngây người ra đó nhìn cái gì?
“Dịch Bách, không muốn đi?”
“Em đây em đây Sếp ơi.”
Dịch Bách vội vàng đuổi theo Mộ Bắc Ngật.
Sau khi ngồi lên xe, mở hệ thống sưởi ấm nhưng Dịch Bách vẫn cảm thấy lưng mình lạnh toát, cậu ta run run, cậu ta nhìn Mộ Bắc Ngật qua gương chiếu hậu: “Sếp, anh có cảm thấy Cố Tiểu Mạch với trước đây có chút…”
Bình luận facebook