• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh (3 Viewers)

  • Chương 328

Mộ Bắc Ngật chau mày, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó mà người khác không hiểu, khóe miệng cong lên.



Hôm nay, tất cả sự dè dặt và thận trọng của Cố Tiểu Mạch đều tiêu tan hết, mặt đỏ ngại ngùng, tư thế của cô lúc này rất mờ ám, cô nằm lên người Mộ Bắc Ngật.



Cố Tiểu Mạch đỏ mặt, cô vội vàng muốn đứng lên nhưng bên tai lại truyền đến tiếng cười của Mộ Bắc Ngật, “Quả nhiên cô rất quan tâm tôi.”



“Mộ Bắc Ngật! Đủ chưa?” Cố Tiểu Mạch muốn đứng lên nhưng bị Mộ Bắc Ngật giữ chặt, cô không cử động được, chỉ có thể phẫn nộ gào thét.



Dịch Bách ở ngoài phòng bệnh không xa lắm đi đi lại lại rất lâu, chốc chốc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, chắc cậu ta có thể quay về.



Lúc này Dịch Bách đứng yên như bức tượng ở bên ngoài phòng bệnh, cậu ta sững sờ nhìn cảnh tượng bên trong.



Cậu ta không ngờ hai người lại tiến triển nhanh như thế, nụ cười của Sếp thật là cưng chiều.



Bị Cố Tiểu Mạch mắng nhưng Mộ Bắc Ngật cũng không tức giận, lại còn nói một cách thản nhiên, “Là cô chủ động đó Cố Tiểu Mạch.”



“Bây giờ tôi muốn về nhà, anh mau buông tôi ra!”



Cố Tiểu Mạch liên tục cử động cơ thể của mình, cô vừa ngại ngùng vừa tức giận.



Đôi mắt tối sầm, khó khăn lắm mới có cơ hội này, làm sao Mộ Bắc Ngật có thể bỏ qua chứ?



Mộ Bắc Ngật đương nhiên sẽ không buông tay, lúc Cố Tiểu Mạch vùng vẫy, vì không dám chạm vào vết thương của anh, cũng không dám dùng quá nhiều lực, cô không ngờ, mình lại nối giáo cho giặc.



Dịch Bách đỏ mặt quay đi, không dám nhìn cảnh tượng bên trong nữa, nhưng lúc cậu ta quay người, nhìn thấy ba người đang đi đến.



Nám Nám được Nam Thần An ôm trong lòng, bên cạnh là Cố Lan Tâm.



Đầu tiên Dịch Bách cảm thấy ngạc nhiên, ngay sau đó là cảm thấy kỳ lạ, đây là tổ hợp kỳ quái gì vậy? Tại sao bọn họ lại đi cùng nhau… Cố Lan Tâm mặt u ám trắng bệch không biết có cảm xúc gì, một cuộc điện thoại của Nam Thần An đã gọi cô ta đến, đây chính là một sự “vô tình gặp”.



Nam Thần An đã bế Nám Nám đi đến trước mặt Dịch Bách, không cho Dịch Bách cơ hội thông báo với người ở bên trong.



“Tôi đến tìm Tiểu Mạch.”



Nam Thần An nói một câu đơn giản sau đó nhìn vào trong phòng, sắc mặt anh ta lập tức tối sầm, ánh mắt trở nên nguy hiểm!



Lúc này Cố Lan Tâm cũng liếc nhìn vào bên trong, khuôn mặt tái mét, mắt mở to.



Dịch Bách ấp a ấp úng mãi, cậu ta cúi đầu bất lực, chỉ có thể quay người gõ cửa phòng bệnh, cắt ngang bầu không khí ấm áp của hai người.



Mộ Bắc Ngật ngước mắt nhìn ra bên ngoài, lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, khuôn mặt lạnh lùng không có cảm giác chột dạ vì bị bắt quả tang, cho dù anh nhìn thấy Cố Lan Tâm đang muốn òa khóc.



Cố Tiểu Mạch giống như bị điện giật, cơ thể tê cứng, cô lập tức đứng lên, vội vàng chỉnh lại quần áo của mình, nhìn ra bên ngoài.



Chỉ có Nám Nám là lộ ra khuôn mặt mê mẩn vui sướng, hai mắt sáng như sao nhìn ông chú lợi hại và Mami đã tiến triển đến mức “lên giường”.



Ánh mắt của Nam Thần An chất chứa điều gì đó, anh ta nói: “Tiểu Mạch, anh đến đón em về.”



Nám Nám nhớ đến ông chú lợi hại và bà dì xấu xa dây dưa với nhau, ánh mắt có chút tức giận, hừ, mặc dù con bé rất thích ông chú lợi hại, cũng rất muốn ông chú lợi hại làm Daddy của mình!



Nhưng sự lựa chọn duy nhất của con bé là Mami, một lòng một dạ yêu Mami và chỉ yêu một mình Mami.



Nếu ông chú lợi hại thích bà dì xấu xa thì cho dù Nám Nám có thích như thế nào cũng sẽ không chọn ông chú lợi hại.



Lúc Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Lan Tâm, khuôn mặt dịu dàng bỗng lạnh đi, khóe miệng nhếch lên, anh trầm giọng hỏi: “Lan Tâm, sao em lại đi cùng Tổng giám đốc Nam đến vậy?”



Hai người lại gặp một lần nữa, bốn mắt nhìn nhau, lúc nào cũng có cảm giác như muốn nhảy vào đánh nhau, nhất là khi Nam Thần An nhìn vết thương của anh, anh ta cười lạnh.



Mộ Bắc Ngật nheo mắt nhìn Nam Thần An với ánh mắt tra hỏi.



Không đợi Cố Lan Tâm trả lời đã có một giọng nói vang lên, “Tôi và cô Cố vô tình gặp nhau ở bệnh viện, cảnh tượng vừa nãy, Tổng giám đốc Mộ không sợ cô Cố hiểu nhầm sao?”



Cơ thể Cố Lan Tâm run run, cô ta giả vờ khổ sở đáng thương, khuôn mặt thất thần.



Cố Tiểu Mạch quay người nhìn Mộ Bắc Ngật nói: “Tổng giám đốc Mộ, nếu Cố Lan Tâm đã đến thì tôi nghĩ tôi có thể đi rồi, mong anh sớm hồi phục!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom