Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Chương 89
Bởi vì hoang mang quá mà Cố Tiểu Mạch xả một tràng, bộ dạng mồm miệng lanh lợi của cô nhiều lúc thật khiến người khác khó chịu, sắc mặt tuấn tú của Mộ Bắc Ngật trở nên lạnh lễo.
“Cố Tiểu Mạch, đừng có chuyện gì cũng nghĩ cô làm đúng, với những gì tôi thấy, cô ấy không làm chuyện gì có lỗi với cô, ngược lại là cô, luôn luôn hăm dọa người khác”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Tôi hăm dọa người khác? Cô ta thuê người bắt cóc Nám Nám là đúng sao? Mộ Bắc Ngật, anh đừng có cho rằng cô ta là vợ sắp cưới của anh thì có thể đổi trắng thay đen, ân oán giữa tôi và cô ta không chỉ có như vậy” Ánh mắt Cố Tiểu Mạch tràn đầy lửa giận, giọng nói chất vấn cực kỳ trong trẻo, lảnh lót.
Mộ Bắc Ngật nheo mắt, “Bắt cóc? Chuyện này không phải giải quyết xong rồi sao?”
“Mộ Bắc Ngật, trước đây tôi tin tưởng anh, thậm chí còn biết ơn anh đã giúp tôi giải quyết chuyện này, bây giờ nghĩ lại, anh chỉ là bảo vệ vợ sắp cưới của anh mà thôi, không ngờ tôi lại bị làm mờ mắt lâu như vậy”
“Cố Tiểu Mạch!” Mộ Bắc Ngật túm lấy cổ tay cô khiến cô đau muốn chết.
Người phụ nữ này đang nói những gì vậy? Sao anh chẳng hiểu gì hết?
“Nói rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Bắc Ngật lạnh lùng chất vấn Cố Tiểu Mạch.
Nhưng cô vẫn nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt bình tĩnh, nhìn sắc mặt của anh, cô cười đau khổ nhưng sắc mặt điềm tĩnh đến lạ thường, cô không muốn thể hiện sự chán nản thất vọng trước mặt bọn họ, cô lạnh lùng lên tiếng, “Chuyện này, tôi sẽ tự mình điều tra rõ ràng, tuyệt đối sẽ không vu oan cho vợ sắp cưới của anh, anh buông tôi ra” Đúng vào lúc này, Dịch Bách vớt được Cố Lan Tâm lên, Dịch Bách cố hết sức kéo Cố Lan Tâm vào bờ, bởi vì cô ta mặc đồ bơi nên Dịch Bách rất biết điều quay đầu đi không nhìn.
Chân của Cố Lan Tâm đúng là bị chuột rút, vì thế mới chìm xuống dưới không lên được. Chỉ có điều lúc cô ta ngã xuống nước, cô ta vẫn rất tỉnh táo, cô ta muốn biết Mộ Bắc Ngật quan tâm cô ta như thế nào.
Nhưng sau khi biết người nhảy xuống nước không phải là Mộ Bắc Ngật, Cố Lan Tâm hoàn toàn tuyệt vọng, trước đây Mộ Bắc Ngật lo lắng sợ hãi cô ta sẽ va đập vào đâu đấy, lúc nào cũng bảo vệ cô ta hết mực, thậm chí luôn chú ý đến cảm xúc tâm trạng của cô ta.
Nhưng bây giờ, tâm trí của anh đều đặt lên một người khác rồi!
Cô ta nằm rạp trên bờ, ánh mắt liếc nhìn Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch đang đứng trước mặt, lòng căm hận từ từ trào dâng, cô ta chỉ có thể lấy tay vỗ ngực, giọng nói tủi thân, mềm mại, yếu ớt khiến người khác đau lòng, “Bắc…Bắc Ngật” Mộ Bắc Ngật vốn đang nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch, hóa ra những chuyện trước đây đã giải quyết xong hết, bây giờ nghĩ lại hình như không đơn giản như vậy, lẽ nào anh thật sự lơ là không chú ý?
Mộ Bắc Ngật còn định nói gì đó, bất ngờ nghe thấy giọng nói yếu ớt truyền đến từ phía sau, cơ thể Mộ Bắc Ngật chợt khựng lại, quay người nhìn Cố Lan Tâm đang gọi anh.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Anh liếc nhìn một cái, định bảo Dịch Bách qua đó nhưng chợt cảm thấy không hợp lý cho lắm, anh nhíu mày, buông tay Cố Tiểu Mạch ra, bước đến chỗ Cố Lan Tâm, anh cầm một chiếc khăn tăm khoác lên người Cố Lan Tâm.
Cố Lan Tâm cắn bờ môi trắng bêch của mình, nức nở, “Bắc Ngật, em không… em không làm chuyện đó.” Sự dịu dàng của Cố Lan Tâm càng làm rõ sự chua ngoa cay nghiệt, không nói đạo lý của Cố Tiểu Mạch.
Cổ tay cô đã đau lắm rồi, cô nhìn hai người kia, cười mỉa mai trong lòng, quả nhiên, ở trước mặt Mộ Bắc Ngật, cô ta dường như biến thành một người khác.
Có điều, ai mà chả muốn thể hiện cái mặt tốt nhất của mình trước mặt người mình yêu chứ.
Dịch Bách ngồi một bên nghỉ ngơi, nhìn bộ dạng giống như túi thuốc nổ của Cố Tiểu Mạch lúc nãy, cậu ta lên tiếng nhắc nhở, “Cô Cố, vừa nãy cô kích động quá đó.” Cố Tiểu Mạch mím môi, một lúc sau, cô cầm chặt bản thiết kế trong tay, lạnh lùng nói, “Chuyện này, tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu tôi vu oan cho Cố Lan Tâm, tôi sẽ đích thân đến xin lỗi cô ta, hôm nay tôi đến đây là vì công việc, cô Cố, tôi để bản thiết kế ở đây, nếu cô có chỗ nào không hài lòng thì nói cho tôi, đương nhiên, sự không hài lòng một cách vô lý tôi sế không chấp nhận” Nói xong, cô cẩn thận đặt bản thiết kế xuống ghế, làm xong tất cả, Cố Tiểu Mạch chẳng thèm nhìn cảnh tượng thân thiết ngọt ngào của Mộ Bắc Ngật và Cố Lan Tâm, quay người rời đi.
Không biết tại sao, so với sự ấm áp giữa Cố Lan Tâm và Mộ Bắc Ngật, bóng dáng của Cố Tiểu Mạch lại càng cô đơn hiu quạnh hơn.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, anh quấn khăn tăm quanh người Cố Lan Tâm, khom người ôm cô ta lên, chẳng hề vượt qua giới hạn, sải bước đến tầng hai như một người máy.
Cố Lan Tâm co ro rúm ró nằm trong lòng Mộ Bắc Ngật, cô ta ngước đôi mắt đãm lệ nhìn Mộ Bắc Ngật, có chút đau đớn và thất vọng lên tiếng, “Bắc Ngật, vừa nấy, tại sao anh không xuống cứu em?” Mộ Bắc Ngật không hề có chút chột dạ bởi câu hỏi của Cố Lan Tâm, sắc mặt không thay đổi, “Tối nay phải đến nhà cũ, nếu quần áo bị ướt sẽ không tiện thay, Dịch Bách cứu em, không được sao?” Cố Lan Tâm cảm thấy đắng chát, vị trí của cô ta trong lòng Mộ Bắc Ngật ngày càng không quan trọng nữa rồi sao? Đã bị ai thay thế rồi?
Bàn tay của Cố Lan Tâm sờ lên ngực Mộ Bắc Ngật, lúc dừng lại ở tim anh, giọng nói có chút đắng chát, “Bắc Ngật, chỗ này của anh, có còn em không?”
Mộ Bắc Ngật mím môi không trả lời, lúc anh định lên tiếng, Cố Lan Tâm sợ rằng anh sẽ nhắc đến chuyện hủy hôn ước, vội vàng nói: “Bắc Ngật, em biết anh vẫn còn tình cảm với em, em sẽ không nhắc đến chuyện kết hôn nữa, chúng ta quay lại như trước được không?” Lúc Cố Lan Tâm vẫn còn đang nói, Mộ Bắc Ngật đã ôm cô ta về đến phòng, nhẹ nhàng đặt cô ta xuống giường, anh cũng không đáp lại những lời Cố Lan Tâm vừa nói.
Anh chỉ hững hờ nhìn Cố Lan Tâm một cái, sau đó bước ra bên ngoài, để cô ta một mình ở trong phòng thay quần áo, từ đầu đến cuối, anh luôn lịch sự, lễ độ và giữ khoảng cách với Cố Lan Tâm.
Trước giờ Mộ Bắc Ngật luôn là một chính nhân quân tử, nhưng Cố Lan Tâm lại không hề hi vọng anh như vậy, cô ta thậm chí khao khát tình cảm mãnh liệt, đong đầy của anh.
Nhưng năm năm trôi qua, anh chưa bao giờ động vào cô ta, thậm chí đến hôn anh cũng chỉ hôn lên trán, anh chưa bao giờ hôn lên môi cô ta.
Nhưng điều đó không có nghĩa Cố Lan Tâm ngốc nghếch không nhận ra vết rách trên khóe miệng Mộ Bắc Ngật là do đâu, hai tay cô ta nắm chặt chiếc chăn, nên làm cách nào để giải quyết người phụ nữa kia, tránh hậu họa về sau.
Cố Lan Tâm cản chặt răng, môi trắng bệch, cơ thể run cầm cập!
Bởi vì hoang mang quá mà Cố Tiểu Mạch xả một tràng, bộ dạng mồm miệng lanh lợi của cô nhiều lúc thật khiến người khác khó chịu, sắc mặt tuấn tú của Mộ Bắc Ngật trở nên lạnh lễo.
“Cố Tiểu Mạch, đừng có chuyện gì cũng nghĩ cô làm đúng, với những gì tôi thấy, cô ấy không làm chuyện gì có lỗi với cô, ngược lại là cô, luôn luôn hăm dọa người khác”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Tôi hăm dọa người khác? Cô ta thuê người bắt cóc Nám Nám là đúng sao? Mộ Bắc Ngật, anh đừng có cho rằng cô ta là vợ sắp cưới của anh thì có thể đổi trắng thay đen, ân oán giữa tôi và cô ta không chỉ có như vậy” Ánh mắt Cố Tiểu Mạch tràn đầy lửa giận, giọng nói chất vấn cực kỳ trong trẻo, lảnh lót.
Mộ Bắc Ngật nheo mắt, “Bắt cóc? Chuyện này không phải giải quyết xong rồi sao?”
“Mộ Bắc Ngật, trước đây tôi tin tưởng anh, thậm chí còn biết ơn anh đã giúp tôi giải quyết chuyện này, bây giờ nghĩ lại, anh chỉ là bảo vệ vợ sắp cưới của anh mà thôi, không ngờ tôi lại bị làm mờ mắt lâu như vậy”
“Cố Tiểu Mạch!” Mộ Bắc Ngật túm lấy cổ tay cô khiến cô đau muốn chết.
Người phụ nữ này đang nói những gì vậy? Sao anh chẳng hiểu gì hết?
“Nói rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Bắc Ngật lạnh lùng chất vấn Cố Tiểu Mạch.
Nhưng cô vẫn nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt bình tĩnh, nhìn sắc mặt của anh, cô cười đau khổ nhưng sắc mặt điềm tĩnh đến lạ thường, cô không muốn thể hiện sự chán nản thất vọng trước mặt bọn họ, cô lạnh lùng lên tiếng, “Chuyện này, tôi sẽ tự mình điều tra rõ ràng, tuyệt đối sẽ không vu oan cho vợ sắp cưới của anh, anh buông tôi ra” Đúng vào lúc này, Dịch Bách vớt được Cố Lan Tâm lên, Dịch Bách cố hết sức kéo Cố Lan Tâm vào bờ, bởi vì cô ta mặc đồ bơi nên Dịch Bách rất biết điều quay đầu đi không nhìn.
Chân của Cố Lan Tâm đúng là bị chuột rút, vì thế mới chìm xuống dưới không lên được. Chỉ có điều lúc cô ta ngã xuống nước, cô ta vẫn rất tỉnh táo, cô ta muốn biết Mộ Bắc Ngật quan tâm cô ta như thế nào.
Nhưng sau khi biết người nhảy xuống nước không phải là Mộ Bắc Ngật, Cố Lan Tâm hoàn toàn tuyệt vọng, trước đây Mộ Bắc Ngật lo lắng sợ hãi cô ta sẽ va đập vào đâu đấy, lúc nào cũng bảo vệ cô ta hết mực, thậm chí luôn chú ý đến cảm xúc tâm trạng của cô ta.
Nhưng bây giờ, tâm trí của anh đều đặt lên một người khác rồi!
Cô ta nằm rạp trên bờ, ánh mắt liếc nhìn Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch đang đứng trước mặt, lòng căm hận từ từ trào dâng, cô ta chỉ có thể lấy tay vỗ ngực, giọng nói tủi thân, mềm mại, yếu ớt khiến người khác đau lòng, “Bắc…Bắc Ngật” Mộ Bắc Ngật vốn đang nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch, hóa ra những chuyện trước đây đã giải quyết xong hết, bây giờ nghĩ lại hình như không đơn giản như vậy, lẽ nào anh thật sự lơ là không chú ý?
Mộ Bắc Ngật còn định nói gì đó, bất ngờ nghe thấy giọng nói yếu ớt truyền đến từ phía sau, cơ thể Mộ Bắc Ngật chợt khựng lại, quay người nhìn Cố Lan Tâm đang gọi anh.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Anh liếc nhìn một cái, định bảo Dịch Bách qua đó nhưng chợt cảm thấy không hợp lý cho lắm, anh nhíu mày, buông tay Cố Tiểu Mạch ra, bước đến chỗ Cố Lan Tâm, anh cầm một chiếc khăn tăm khoác lên người Cố Lan Tâm.
Cố Lan Tâm cắn bờ môi trắng bêch của mình, nức nở, “Bắc Ngật, em không… em không làm chuyện đó.” Sự dịu dàng của Cố Lan Tâm càng làm rõ sự chua ngoa cay nghiệt, không nói đạo lý của Cố Tiểu Mạch.
Cổ tay cô đã đau lắm rồi, cô nhìn hai người kia, cười mỉa mai trong lòng, quả nhiên, ở trước mặt Mộ Bắc Ngật, cô ta dường như biến thành một người khác.
Có điều, ai mà chả muốn thể hiện cái mặt tốt nhất của mình trước mặt người mình yêu chứ.
Dịch Bách ngồi một bên nghỉ ngơi, nhìn bộ dạng giống như túi thuốc nổ của Cố Tiểu Mạch lúc nãy, cậu ta lên tiếng nhắc nhở, “Cô Cố, vừa nãy cô kích động quá đó.” Cố Tiểu Mạch mím môi, một lúc sau, cô cầm chặt bản thiết kế trong tay, lạnh lùng nói, “Chuyện này, tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu tôi vu oan cho Cố Lan Tâm, tôi sẽ đích thân đến xin lỗi cô ta, hôm nay tôi đến đây là vì công việc, cô Cố, tôi để bản thiết kế ở đây, nếu cô có chỗ nào không hài lòng thì nói cho tôi, đương nhiên, sự không hài lòng một cách vô lý tôi sế không chấp nhận” Nói xong, cô cẩn thận đặt bản thiết kế xuống ghế, làm xong tất cả, Cố Tiểu Mạch chẳng thèm nhìn cảnh tượng thân thiết ngọt ngào của Mộ Bắc Ngật và Cố Lan Tâm, quay người rời đi.
Không biết tại sao, so với sự ấm áp giữa Cố Lan Tâm và Mộ Bắc Ngật, bóng dáng của Cố Tiểu Mạch lại càng cô đơn hiu quạnh hơn.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, anh quấn khăn tăm quanh người Cố Lan Tâm, khom người ôm cô ta lên, chẳng hề vượt qua giới hạn, sải bước đến tầng hai như một người máy.
Cố Lan Tâm co ro rúm ró nằm trong lòng Mộ Bắc Ngật, cô ta ngước đôi mắt đãm lệ nhìn Mộ Bắc Ngật, có chút đau đớn và thất vọng lên tiếng, “Bắc Ngật, vừa nấy, tại sao anh không xuống cứu em?” Mộ Bắc Ngật không hề có chút chột dạ bởi câu hỏi của Cố Lan Tâm, sắc mặt không thay đổi, “Tối nay phải đến nhà cũ, nếu quần áo bị ướt sẽ không tiện thay, Dịch Bách cứu em, không được sao?” Cố Lan Tâm cảm thấy đắng chát, vị trí của cô ta trong lòng Mộ Bắc Ngật ngày càng không quan trọng nữa rồi sao? Đã bị ai thay thế rồi?
Bàn tay của Cố Lan Tâm sờ lên ngực Mộ Bắc Ngật, lúc dừng lại ở tim anh, giọng nói có chút đắng chát, “Bắc Ngật, chỗ này của anh, có còn em không?”
Mộ Bắc Ngật mím môi không trả lời, lúc anh định lên tiếng, Cố Lan Tâm sợ rằng anh sẽ nhắc đến chuyện hủy hôn ước, vội vàng nói: “Bắc Ngật, em biết anh vẫn còn tình cảm với em, em sẽ không nhắc đến chuyện kết hôn nữa, chúng ta quay lại như trước được không?” Lúc Cố Lan Tâm vẫn còn đang nói, Mộ Bắc Ngật đã ôm cô ta về đến phòng, nhẹ nhàng đặt cô ta xuống giường, anh cũng không đáp lại những lời Cố Lan Tâm vừa nói.
Anh chỉ hững hờ nhìn Cố Lan Tâm một cái, sau đó bước ra bên ngoài, để cô ta một mình ở trong phòng thay quần áo, từ đầu đến cuối, anh luôn lịch sự, lễ độ và giữ khoảng cách với Cố Lan Tâm.
Trước giờ Mộ Bắc Ngật luôn là một chính nhân quân tử, nhưng Cố Lan Tâm lại không hề hi vọng anh như vậy, cô ta thậm chí khao khát tình cảm mãnh liệt, đong đầy của anh.
Nhưng năm năm trôi qua, anh chưa bao giờ động vào cô ta, thậm chí đến hôn anh cũng chỉ hôn lên trán, anh chưa bao giờ hôn lên môi cô ta.
Nhưng điều đó không có nghĩa Cố Lan Tâm ngốc nghếch không nhận ra vết rách trên khóe miệng Mộ Bắc Ngật là do đâu, hai tay cô ta nắm chặt chiếc chăn, nên làm cách nào để giải quyết người phụ nữa kia, tránh hậu họa về sau.
Cố Lan Tâm cản chặt răng, môi trắng bệch, cơ thể run cầm cập!
Bình luận facebook