Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1160
CHƯƠNG 1160
Dù gì những lời Tống Huy Khanh nói lúc nãy cũng mang đến đả kích nghiêm trọng cho cô.
Cô cần thời gian để xoa dịu.
Không biết đã qua bao lâu, Tống Vy đã ngủ thiếp trong lòng của Đường Hạo Tuấn, khóe mắt vẫn còn đọng những giọt nước mắt.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn lên nước mắt nơi khóe mắt của cô, sau đó đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi tới phòng sách.
Ngày hôm sau, Tống Vy tỉnh dậy, Đường Hạo Tuấn đã không còn ở đây.
Cô tắm rửa qua loa rồi xuống lầu.
Đường Hạo Tuấn đã tới tập đoàn Đường Thị, nghe nói có cuộc họp quan trọng gì đó, cho nên anh đi từ rất sớm.
Trong nhà ăn chỉ có Tống Kim và hai đứa trẻ.
Tống Vy phờ phạc đi tới, Tống Kim kéo ghế giúp cô: “Chị, tối qua chị ngủ không ngon hả?”
Hai đứa nhỏ cũng nhìn cô.
Cô khẽ mím môi, muốn cười nhưng không cười nổi, đành ‘ừm một tiếng: “Chị mơ thấy ác mộng cả đêm.”
“Ác mộng gì thế?” Tống Kim tò mò.
Tống Vy lắc đầu: “Chị không nhớ nữa.”
“Nếu đã không nhớ thì ăn sáng đi. Ăn xong thì em tới bệnh viện.” Tống Kim đưa đôi đũa cho cô.
Sau khi Tống Vy nhận lấy, bắt đầu ăn cơm.
Nhưng bởi vì chuyện tối qua mà cô thật sự không thèm ăn nổi, ăn một chút rồi lại thôi.
Sau khi ăn xong, Tống Kim chuẩn bị ra ngoài.
Tống Vy suy nghĩ một hồi, gọi anh ta: “Tiểu Kim, em chờ một chút, chị có chuyện muốn nói với em.”
“Có chuyện gì vậy chị?” Tống Kim dừng bước, quay người sang hỏi.
Tống Vy nhìn hai đứa nhỏ: “Dì Vương, dì đưa hai đứa ra ngoài chơi đi.”
Dì Vương biết cô muốn nói chuyện riêng với Tống Kim liền gật đầu trả lời: “Được, để tôi dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.”
Hai đứa có vẻ không muốn đi.
“Mẹ, tụi con không thể nghe được sao?” Tống Hải Dương nhìn Tống Vy.
Tống Vy sờ đầu cậu bé: “Đương nhiên con được nghe, nhưng con ở đây rồi để Dĩnh Nhi đi thì Dĩnh Nhi chắc không chịu, cho nên con phải đi chung với em. Nhưng con yên tâm, qua vài hôm thì con sẽ biết mẹ và cậu con nói chuyện gì thôi.”
Hải Dương rất thông minh, nghe những chuyện dơ bẩn này dĩ nhiên chẳng sao cả.
Nhưng Dĩnh Nhi thì khác, tâm trí của cô bé đơn thuần, cô không muốn Dĩnh Nhi còn nhỏ tuổi mà đã nghe được quá nhiều chuyện dơ bẩn.
Chuyện này không tốt đối với quá trình trưởng thành của Dĩnh Nhi.
Tống Hải Dương hiểu chuyện gật đầu: “Con biết rồi, vậy mẹ và cậu từ từ nói, con và Dĩnh Nhi ra ngoài trước.”
Cậu bé nói xong, chủ động nắm tay em gái đi ra khu vườn phía sau.
Dù gì những lời Tống Huy Khanh nói lúc nãy cũng mang đến đả kích nghiêm trọng cho cô.
Cô cần thời gian để xoa dịu.
Không biết đã qua bao lâu, Tống Vy đã ngủ thiếp trong lòng của Đường Hạo Tuấn, khóe mắt vẫn còn đọng những giọt nước mắt.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn lên nước mắt nơi khóe mắt của cô, sau đó đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi tới phòng sách.
Ngày hôm sau, Tống Vy tỉnh dậy, Đường Hạo Tuấn đã không còn ở đây.
Cô tắm rửa qua loa rồi xuống lầu.
Đường Hạo Tuấn đã tới tập đoàn Đường Thị, nghe nói có cuộc họp quan trọng gì đó, cho nên anh đi từ rất sớm.
Trong nhà ăn chỉ có Tống Kim và hai đứa trẻ.
Tống Vy phờ phạc đi tới, Tống Kim kéo ghế giúp cô: “Chị, tối qua chị ngủ không ngon hả?”
Hai đứa nhỏ cũng nhìn cô.
Cô khẽ mím môi, muốn cười nhưng không cười nổi, đành ‘ừm một tiếng: “Chị mơ thấy ác mộng cả đêm.”
“Ác mộng gì thế?” Tống Kim tò mò.
Tống Vy lắc đầu: “Chị không nhớ nữa.”
“Nếu đã không nhớ thì ăn sáng đi. Ăn xong thì em tới bệnh viện.” Tống Kim đưa đôi đũa cho cô.
Sau khi Tống Vy nhận lấy, bắt đầu ăn cơm.
Nhưng bởi vì chuyện tối qua mà cô thật sự không thèm ăn nổi, ăn một chút rồi lại thôi.
Sau khi ăn xong, Tống Kim chuẩn bị ra ngoài.
Tống Vy suy nghĩ một hồi, gọi anh ta: “Tiểu Kim, em chờ một chút, chị có chuyện muốn nói với em.”
“Có chuyện gì vậy chị?” Tống Kim dừng bước, quay người sang hỏi.
Tống Vy nhìn hai đứa nhỏ: “Dì Vương, dì đưa hai đứa ra ngoài chơi đi.”
Dì Vương biết cô muốn nói chuyện riêng với Tống Kim liền gật đầu trả lời: “Được, để tôi dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.”
Hai đứa có vẻ không muốn đi.
“Mẹ, tụi con không thể nghe được sao?” Tống Hải Dương nhìn Tống Vy.
Tống Vy sờ đầu cậu bé: “Đương nhiên con được nghe, nhưng con ở đây rồi để Dĩnh Nhi đi thì Dĩnh Nhi chắc không chịu, cho nên con phải đi chung với em. Nhưng con yên tâm, qua vài hôm thì con sẽ biết mẹ và cậu con nói chuyện gì thôi.”
Hải Dương rất thông minh, nghe những chuyện dơ bẩn này dĩ nhiên chẳng sao cả.
Nhưng Dĩnh Nhi thì khác, tâm trí của cô bé đơn thuần, cô không muốn Dĩnh Nhi còn nhỏ tuổi mà đã nghe được quá nhiều chuyện dơ bẩn.
Chuyện này không tốt đối với quá trình trưởng thành của Dĩnh Nhi.
Tống Hải Dương hiểu chuyện gật đầu: “Con biết rồi, vậy mẹ và cậu từ từ nói, con và Dĩnh Nhi ra ngoài trước.”
Cậu bé nói xong, chủ động nắm tay em gái đi ra khu vườn phía sau.
Bình luận facebook