Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1168
CHƯƠNG 1168
Đường Hạo Tuấn nhìn trưởng họ nhà họ Vương: “Ông chắc chắn đây là con gái của chủ tịch Lâm?”
“Có gì mà không chắc chắn chứ?” Trưởng họ nhà họ Vương mỉm cười, đặt bức hình xuống: “Tôi và Kiến An là bạn bè, thường xuyên gặp mặt nên gặp con gái của ông ấy nhiều lắm. Cho nên chắc chắn không nhận lầm đâu. Đây đúng là con bé Giai Nhi mà, bộ đồ trên người con bé chính là món quà vợ tôi tặng đấy.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn trưởng họ Vương.” Đường Hạo Tuấn cất tấm hình đi.
Trưởng họ nhà họ Vương tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Đường hỏi cái này để làm gì thế?”
“Không có gì, chỉ là điều tra được nhà họ Lâm có liên quan đến vụ tai nạn xe của ba mẹ tôi nên mới đến tận đây hỏi thăm.” Đường Hạo Tuấn siết chặt tấm ảnh, giọng lạnh lùng đáp trả.
Trưởng họ nhà họ Vương sững sờ, ông ta ngồi thẳng lưng lên: “Tổng giám đốc Đường nghi ngờ nhà họ Lâm gây tai nạn?”
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn, anh im lặng nhưng hiển nhiên chính là ý này.
Trưởng họ nhà họ Vương xua tay: “Không thể nào. Làm sao có chuyện này được? Vợ chồng Kiến An là người rất tốt, lương thiện có tiếng, tuyệt đối không thể làm ra chuyện này. Hơn nữa Kiến An và ba mẹ cậu đâu có mâu thuẫn gì, bọn họ có cớ gì để làm vậy đâu? Thế nên tuyệt đối không phải bọn họ.”
“Có phải họ hay không thì tự tôi điều tra. Được rồi trưởng họ Vương, vợ chồng chúng tôi xin phép ra về.”
Nói xong, Đường Hạo Tuấn đứng lên.
Tống Vy cũng đứng dậy theo.
Hai người gật đầu với ông ta rồi quay người rời đi.
Trên xe, Tống Vy nhìn phương hướng lái xe của Đường Hạo Tuấn, anh không chạy về biệt phủ nhà họ Đường, cũng chẳng phải Đường Thị, cô không khỏi tò mò: “Ông xã, anh còn muốn đi đâu nữa à?”
“Đi gặp bà Lý.” Đường Hạo Tuấn trả lời trong khi vẫn nhìn về phía trước.
Tống Vy gật đầu: “Ra vậy.”
Cô biết tại sao anh muốn gặp bà Lý.
Chắc hẳn là để hỏi thăm bà Lý về những chuyện nghe được lúc đó.
“Ông xã, anh thấy trưởng họ Vương nói thật không?” Tống Vy quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe.
Anh mím môi, không đáp mà hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thật không?”
Tống Vy cụp mắt: “Thật ra, em cũng cảm thấy vợ chồng chủ tịch Lâm sẽ không hại ba mẹ. Em nghiêng về giả thuyết thứ hai hơn. Hung thủ chính là Lâm Giai Nhi, bởi nguyên nhân trực tiếp nhất là những gì bà Lý nghe được. Bà ấy nói, bà Lâm đã hỏi tại sao Lâm Giai Nhi muốn hại chết bọn họ. Từ điểm này có thể thấy được vợ chồng chủ tịch Lâm chưa từng làm chuyện này.”
“Cho dù bọn họ không làm nhưng chẳng phải cũng bao che đó sao?” Đường Hạo Tuấn chuyển tay lái, bình thản trả lời một câu.
Tống Vy mấy máy môi, không phản đối.
Đúng vậy, cho dù chủ tịch Lâm không làm, mọi chuyện đều do một mình Lâm Giai Nhi gây nên.
Nhưng bọn họ cũng không vô tội, bao che tội phạm thì cũng là đồng phạm.
Suốt dọc đường, cả hai người đều im lặng.
Chẳng bao lâu đã đến nhà họ Lý.
Đường Hạo Tuấn xuống xe trước, sau đó anh vòng qua đầu xe bên kia mở cửa ghế lái phụ, dẫn Tống Vy bước xuống.
Đường Hạo Tuấn nhìn trưởng họ nhà họ Vương: “Ông chắc chắn đây là con gái của chủ tịch Lâm?”
“Có gì mà không chắc chắn chứ?” Trưởng họ nhà họ Vương mỉm cười, đặt bức hình xuống: “Tôi và Kiến An là bạn bè, thường xuyên gặp mặt nên gặp con gái của ông ấy nhiều lắm. Cho nên chắc chắn không nhận lầm đâu. Đây đúng là con bé Giai Nhi mà, bộ đồ trên người con bé chính là món quà vợ tôi tặng đấy.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn trưởng họ Vương.” Đường Hạo Tuấn cất tấm hình đi.
Trưởng họ nhà họ Vương tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Đường hỏi cái này để làm gì thế?”
“Không có gì, chỉ là điều tra được nhà họ Lâm có liên quan đến vụ tai nạn xe của ba mẹ tôi nên mới đến tận đây hỏi thăm.” Đường Hạo Tuấn siết chặt tấm ảnh, giọng lạnh lùng đáp trả.
Trưởng họ nhà họ Vương sững sờ, ông ta ngồi thẳng lưng lên: “Tổng giám đốc Đường nghi ngờ nhà họ Lâm gây tai nạn?”
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn, anh im lặng nhưng hiển nhiên chính là ý này.
Trưởng họ nhà họ Vương xua tay: “Không thể nào. Làm sao có chuyện này được? Vợ chồng Kiến An là người rất tốt, lương thiện có tiếng, tuyệt đối không thể làm ra chuyện này. Hơn nữa Kiến An và ba mẹ cậu đâu có mâu thuẫn gì, bọn họ có cớ gì để làm vậy đâu? Thế nên tuyệt đối không phải bọn họ.”
“Có phải họ hay không thì tự tôi điều tra. Được rồi trưởng họ Vương, vợ chồng chúng tôi xin phép ra về.”
Nói xong, Đường Hạo Tuấn đứng lên.
Tống Vy cũng đứng dậy theo.
Hai người gật đầu với ông ta rồi quay người rời đi.
Trên xe, Tống Vy nhìn phương hướng lái xe của Đường Hạo Tuấn, anh không chạy về biệt phủ nhà họ Đường, cũng chẳng phải Đường Thị, cô không khỏi tò mò: “Ông xã, anh còn muốn đi đâu nữa à?”
“Đi gặp bà Lý.” Đường Hạo Tuấn trả lời trong khi vẫn nhìn về phía trước.
Tống Vy gật đầu: “Ra vậy.”
Cô biết tại sao anh muốn gặp bà Lý.
Chắc hẳn là để hỏi thăm bà Lý về những chuyện nghe được lúc đó.
“Ông xã, anh thấy trưởng họ Vương nói thật không?” Tống Vy quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe.
Anh mím môi, không đáp mà hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thật không?”
Tống Vy cụp mắt: “Thật ra, em cũng cảm thấy vợ chồng chủ tịch Lâm sẽ không hại ba mẹ. Em nghiêng về giả thuyết thứ hai hơn. Hung thủ chính là Lâm Giai Nhi, bởi nguyên nhân trực tiếp nhất là những gì bà Lý nghe được. Bà ấy nói, bà Lâm đã hỏi tại sao Lâm Giai Nhi muốn hại chết bọn họ. Từ điểm này có thể thấy được vợ chồng chủ tịch Lâm chưa từng làm chuyện này.”
“Cho dù bọn họ không làm nhưng chẳng phải cũng bao che đó sao?” Đường Hạo Tuấn chuyển tay lái, bình thản trả lời một câu.
Tống Vy mấy máy môi, không phản đối.
Đúng vậy, cho dù chủ tịch Lâm không làm, mọi chuyện đều do một mình Lâm Giai Nhi gây nên.
Nhưng bọn họ cũng không vô tội, bao che tội phạm thì cũng là đồng phạm.
Suốt dọc đường, cả hai người đều im lặng.
Chẳng bao lâu đã đến nhà họ Lý.
Đường Hạo Tuấn xuống xe trước, sau đó anh vòng qua đầu xe bên kia mở cửa ghế lái phụ, dẫn Tống Vy bước xuống.
Bình luận facebook