Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Bảo Bối Của Mộ Viên Thần
Mộ Viên Bách dựa vào sofa, anh không đáp gì, chỉ nhìn Mộ Viên Thần.
Nhiều lần Mộ Viên Thần cũng đã khuyên Mộ Viên Bách nhiều lần nhưng đều không có kết quả gì mấy.
Trên phòng, Ninh Hinh nằm lăn qua lăn lại ngủ không được, cô quyết định ngồi dậy xuống nhà xem anh đang làm gì bên dưới.
Anh đưa cô về nhà, sau đó bảo cô ngủ trước đi, còn bản thân cứ ngồi lì dưới phòng khách chả biết đang làm trò khỉ gì nữa.
Ninh Hinh đi xuống, nhìn thấy Mộ Viên Thần ngồi đó, cũng may vịnh kịp, nếu không có đã ngã xuống mất rồi.
Anh hai...anh hai anh đến đây làm gì vậy?
" Tiểu Hinh?" Mộ Viên Bách thấy cô xuất hiện liền hỏi, không phải anh dặn cô là ngủ sớm sao?
Mộ Viên Thần thấy Ninh Hinh, anh lên tiếng:" Xem ra em dâu không có em bên cạnh không ngủ được kìa ".
" Anh về trước đây, hai đứa cũng ngủ sớm đi ".
Mộ Viên Thần đứng dậy nói, sau đó rời khỏi nhà của em trai mình.
Ninh Hinh nhìn Mộ Viên Thần rời đi, có phải cô vừa chen vào cuộc trò chuyện của cả hai không? Làm Mộ Viên Thần thấy phiền rồi đi về?
" Em đấy, không chịu ngủ sớm đi ".
Mộ Viên Bách đi đến vác cô lên vai. Anh hai nói đúng, nên đi ngủ sớm.
Ngủ sớm hay chưa thì ai đoán được Mộ Viên Bách sắp làm chuyện gì chứ?
...
Mộ Viên Thần ngồi trên xe, anh thở dài, thắt dây an toàn lại rồi đạp chân ga rời đi.
Đi được một đoạn thì anh nhận được điện thoại, đành bắt máy.
" Xin chào ".
Bây giờ đã trễ, ai tìm anh vậy chứ?
[ Viên Thần...anh đang ở đâu vậy? ]
" Sao đấy bảo bối? Anh vừa về nước em liền nhớ anh sao?" Mộ Viên Thần ngọt ngào hỏi.
Thì ra là bảo bối của anh gọi đến.
[ Em...em ]
" Bảo bối, ngoan nào, anh sẽ về sớm với em thôi " Mộ Viên Thần đáp.
[ Viên Thần, em thật sự rất sợ, hay là em về nước với anh nhé? ]
" Không được, bảo bối, ở đây rất nguy hiểm, em không được về đây ".
" Nếu em về đây, anh sẽ giận em đấy " Mộ Viên Thần nói.
Đầu dây bắt đầu im lặng, bảo bối của anh không nói gì nữa.
Đúng là anh nào em ấy, đều cuồng điên cuồng khùng người mình yêu mà.
Mà...
Bảo bối của Mộ Viên Thần là ai thế?
...
Ở sân bay, bảo bối của Mộ Viên Thần nắm chặt vali, tay cầm điện thoại run rẩy.
" Viên Thần, nhưng em đã về nước rồi...".
" Em xin lỗi, em làm anh giận rồi ".
...
Một tuần sau.
Mới đó Mộ Viên Thần đã trở về cũng khá lâu, bên nhà chính cũng không ai dám làm phiền đến Mộ Viên Bách nữa.
Hôm nay có nhiều chuyện cần Mộ Viên Bách giải quyết, anh bận đến đầu xù tóc rối luôn rồi.
Ninh Hinh không biết ở nhà ra sao, gần đây anh bận không quan tâm đến cô nhiều, cứ để Ninh Hinh ở nhà như vậy cô sẽ buồn chán lắm không?
Càng nghĩ càng lo cho công chúa nhỏ của mình, nhưng công việc anh cũng không thể bỏ được.
Công việc và công chúa, quá ép bức suy nghĩ của Mộ Viên Bách rồi.
...
Ninh Hinh ở nhà vẫn vậy, ngoài việc làm bà vợ thực thụ và chăm sóc cây nhà lá vườn thì cô cũng chẳng biết làm gì.
Gần đây bên Ninh gia cũng không dám làm càng với Ninh Hinh, có lẽ Mộ Viên Bách đã ra mặt thay cô.
Dù sao nói đến Mộ gia, ai ai cũng phải khiếp sợ mà.
Mộ Viên Bách chỉ cần lên tiếng cũng có thể hại chết con đường làm ăn của người khác rồi đấy.
Từ hôm bên nhà chính đến giờ, mọi thứ đều êm đềm.
Xem ra sức ép của Mộ Viên Bách thật sự quá lớn, đến cả gia đình cũng không dám động vào anh.
Quá quyền lực rồi!
Ninh Hinh ngồi một góc, cô bắt đầu học cắm hoa.
Mặc dù không giúp được gì cho anh trong công việc nhiều, nhưng cô cũng nên học hỏi nhiều thứ, không giỏi cái này cũng nên biết cái khác.
Để còn xứng với cái danh thiếu phu nhân của nhà họ Mộ, là vợ của Mộ Viên Bách chứ.
Nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, Ninh Hinh mỉm cười một mình.
Từ khi hạnh phúc cùng anh, cô cười nhiều hơn trước, yêu đời đến lạ luôn mà.
...
Ninh gia.
Vì tổn thất lần trước Mộ Viên Bách gây ra quá lớn, Ninh lão gia quyết định làm nên một bữa tiệc, cố gắng lấy lòng lại các đối tác cũ.
Ninh Tuyết nghe chuyện, cô liền xen vào:"Ba, nếu thế có thể làm tiệc trên du thuyền không?".
" Con nghe bảo Mộ Viên Bách rất thích biển, nếu làm vậy có lẽ sẽ lấy lòng anh ta được ".
Nghe con gái rượu của mình nói vậy, Ninh lão gia liền gật đầu đồng ý.
Ninh Tuyết đạt được mục đích, cô ta thầm cười trong lòng.
Lần này tao phải dìm chết mày con câm Ninh Hinh!
Chuyện lần trước tao không thể bỏ qua được. Dù gì cũng chỉ là một con câm, tại sao lấy được lòng của Mộ Viên Bách chứ? Công bằng ở đâu?
Tên đấy cũng hẳn là tên hâm, một con câm vô dụng như vậy cũng ra mặt bảo vệ được.
Đúng là khùng đi với điên mà!
Nhiều lần Mộ Viên Thần cũng đã khuyên Mộ Viên Bách nhiều lần nhưng đều không có kết quả gì mấy.
Trên phòng, Ninh Hinh nằm lăn qua lăn lại ngủ không được, cô quyết định ngồi dậy xuống nhà xem anh đang làm gì bên dưới.
Anh đưa cô về nhà, sau đó bảo cô ngủ trước đi, còn bản thân cứ ngồi lì dưới phòng khách chả biết đang làm trò khỉ gì nữa.
Ninh Hinh đi xuống, nhìn thấy Mộ Viên Thần ngồi đó, cũng may vịnh kịp, nếu không có đã ngã xuống mất rồi.
Anh hai...anh hai anh đến đây làm gì vậy?
" Tiểu Hinh?" Mộ Viên Bách thấy cô xuất hiện liền hỏi, không phải anh dặn cô là ngủ sớm sao?
Mộ Viên Thần thấy Ninh Hinh, anh lên tiếng:" Xem ra em dâu không có em bên cạnh không ngủ được kìa ".
" Anh về trước đây, hai đứa cũng ngủ sớm đi ".
Mộ Viên Thần đứng dậy nói, sau đó rời khỏi nhà của em trai mình.
Ninh Hinh nhìn Mộ Viên Thần rời đi, có phải cô vừa chen vào cuộc trò chuyện của cả hai không? Làm Mộ Viên Thần thấy phiền rồi đi về?
" Em đấy, không chịu ngủ sớm đi ".
Mộ Viên Bách đi đến vác cô lên vai. Anh hai nói đúng, nên đi ngủ sớm.
Ngủ sớm hay chưa thì ai đoán được Mộ Viên Bách sắp làm chuyện gì chứ?
...
Mộ Viên Thần ngồi trên xe, anh thở dài, thắt dây an toàn lại rồi đạp chân ga rời đi.
Đi được một đoạn thì anh nhận được điện thoại, đành bắt máy.
" Xin chào ".
Bây giờ đã trễ, ai tìm anh vậy chứ?
[ Viên Thần...anh đang ở đâu vậy? ]
" Sao đấy bảo bối? Anh vừa về nước em liền nhớ anh sao?" Mộ Viên Thần ngọt ngào hỏi.
Thì ra là bảo bối của anh gọi đến.
[ Em...em ]
" Bảo bối, ngoan nào, anh sẽ về sớm với em thôi " Mộ Viên Thần đáp.
[ Viên Thần, em thật sự rất sợ, hay là em về nước với anh nhé? ]
" Không được, bảo bối, ở đây rất nguy hiểm, em không được về đây ".
" Nếu em về đây, anh sẽ giận em đấy " Mộ Viên Thần nói.
Đầu dây bắt đầu im lặng, bảo bối của anh không nói gì nữa.
Đúng là anh nào em ấy, đều cuồng điên cuồng khùng người mình yêu mà.
Mà...
Bảo bối của Mộ Viên Thần là ai thế?
...
Ở sân bay, bảo bối của Mộ Viên Thần nắm chặt vali, tay cầm điện thoại run rẩy.
" Viên Thần, nhưng em đã về nước rồi...".
" Em xin lỗi, em làm anh giận rồi ".
...
Một tuần sau.
Mới đó Mộ Viên Thần đã trở về cũng khá lâu, bên nhà chính cũng không ai dám làm phiền đến Mộ Viên Bách nữa.
Hôm nay có nhiều chuyện cần Mộ Viên Bách giải quyết, anh bận đến đầu xù tóc rối luôn rồi.
Ninh Hinh không biết ở nhà ra sao, gần đây anh bận không quan tâm đến cô nhiều, cứ để Ninh Hinh ở nhà như vậy cô sẽ buồn chán lắm không?
Càng nghĩ càng lo cho công chúa nhỏ của mình, nhưng công việc anh cũng không thể bỏ được.
Công việc và công chúa, quá ép bức suy nghĩ của Mộ Viên Bách rồi.
...
Ninh Hinh ở nhà vẫn vậy, ngoài việc làm bà vợ thực thụ và chăm sóc cây nhà lá vườn thì cô cũng chẳng biết làm gì.
Gần đây bên Ninh gia cũng không dám làm càng với Ninh Hinh, có lẽ Mộ Viên Bách đã ra mặt thay cô.
Dù sao nói đến Mộ gia, ai ai cũng phải khiếp sợ mà.
Mộ Viên Bách chỉ cần lên tiếng cũng có thể hại chết con đường làm ăn của người khác rồi đấy.
Từ hôm bên nhà chính đến giờ, mọi thứ đều êm đềm.
Xem ra sức ép của Mộ Viên Bách thật sự quá lớn, đến cả gia đình cũng không dám động vào anh.
Quá quyền lực rồi!
Ninh Hinh ngồi một góc, cô bắt đầu học cắm hoa.
Mặc dù không giúp được gì cho anh trong công việc nhiều, nhưng cô cũng nên học hỏi nhiều thứ, không giỏi cái này cũng nên biết cái khác.
Để còn xứng với cái danh thiếu phu nhân của nhà họ Mộ, là vợ của Mộ Viên Bách chứ.
Nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, Ninh Hinh mỉm cười một mình.
Từ khi hạnh phúc cùng anh, cô cười nhiều hơn trước, yêu đời đến lạ luôn mà.
...
Ninh gia.
Vì tổn thất lần trước Mộ Viên Bách gây ra quá lớn, Ninh lão gia quyết định làm nên một bữa tiệc, cố gắng lấy lòng lại các đối tác cũ.
Ninh Tuyết nghe chuyện, cô liền xen vào:"Ba, nếu thế có thể làm tiệc trên du thuyền không?".
" Con nghe bảo Mộ Viên Bách rất thích biển, nếu làm vậy có lẽ sẽ lấy lòng anh ta được ".
Nghe con gái rượu của mình nói vậy, Ninh lão gia liền gật đầu đồng ý.
Ninh Tuyết đạt được mục đích, cô ta thầm cười trong lòng.
Lần này tao phải dìm chết mày con câm Ninh Hinh!
Chuyện lần trước tao không thể bỏ qua được. Dù gì cũng chỉ là một con câm, tại sao lấy được lòng của Mộ Viên Bách chứ? Công bằng ở đâu?
Tên đấy cũng hẳn là tên hâm, một con câm vô dụng như vậy cũng ra mặt bảo vệ được.
Đúng là khùng đi với điên mà!
Bình luận facebook