Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
“Nhìn đẹp không?” Anh tựa như một đứa nhỏ, kéo kéo tay Hướng Thanh Lam, ánh mắt xinh đẹp màu xanh lục nổi lên một mảnh nhu tình, ánh mắt như vậy trông thật giống như một chú cún con vừa làm xiếc xong, đang chờ chủ nhân vỗ vỗ.
Hướng Thanh Lam nâng mắt nhìn anh, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của cô. Anh dường như không kén mặc quần áo, trời sinh chính là cái giá áo, ặc gì cũng sẽ đẹp, như vậy thì tốt rồi.
Cô gật đầu một cái, trong tay vẫn cầm mấy bộ quần áo khác, thậm chí ngay cả đồ lót của nam cũng lấy đủ.
“A…” Thanh cười nhẹ, nắm một chút tóc của mình. Nhưng là, anh ngượng ngùng dẫm chân một chút, anh vẫn đang đi đôi giày cũ, cảm giác rất không thoải mái.
Hướng Thanh Lam bỏ quần áo sang một bên, lấy ra một đôi giày ngay bên cạnh, trông rất đơn giản. Cô kéo Thanh ngồi xuống, sau đó tháo giày của anh, đổi cho anh đôi mới. Thanh chỉ biết giương miệng cười, không biết vì sao, anh cảm thấy trong lòng còn trướng hơn vừa rồi, là một cảm giác anh chưa bao giờ có…
Cô gái đang ngồi xổm chuyên chú thay giày cho nam nhân, dưới ngọn đèn trông ôn nhu cực kì, ánh sáng như đang ngừng ở lông mi của cô, nhẹ nhàng chớp động, dường như hạ xuống một ít tinh quang sáng ngời, phá lệ xinh đẹp.
Mà nam nhân chính đang nhìn mái tóc của cô gái, khóe môi cong thực cong.
Một hình ảnh vô cùng ấm lòng, dừng ở đáy mắt những người đang ở nơi này.
Cung Như Tuyết ngừng chọn quần áo, cảm thấy có chút khác thường.
Cô gái kia, cho cô một cảm giác giống như đã từng quen biết, hơn nữa sẽ làm cô cảm thấy hồi hộp cực kì, cảm giác như vậy chỉ từng xuất hiện với một người mà thôi, chính là vợ cũ của Thác.
Hướng Thanh Lam……
Cô bản năng quay đầu, nhìn về phía nam nhân đứng bên người, chỉ thấy sắc mặt anh đột nhiên âm trầm, trong lòng hơi nhảy dựng một chút, thế nào cũng không thốt ra được cái tên đang xuất hiện trong đầu.
Tô Triết Thác mím chặt môi, trên mặt bình tĩnh quá đáng, nhưng là, không ai biết được lòng anh bây giờ đang sóng biển ngập trời. Cùng sống với nhau hai năm, dù cho không yêu cô, nhưng nếu đến bây giờ anh còn không nhận ra cô gái kia là người anh đã ghi tạc trong lòng thì thật quá thất bại, thị lực của anh còn không kém như vậy.
Hướng Thanh Lam, vợ cũ anh.
Anh lần này đã thấy rõ, thấy thật sự rõ, trách không được anh luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, là cô đi?
Còn người nam nhân kia nữa, thái dương của anh có chút đau đớn, hai tay bắt đầu nắm chặt, nhịn xuống cảm xúc muốn đi chất vấn bọn họ. Anh ta là ai vậy, nam nhân kia là ai, có quan hệ gì với cô? Quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ biến thành một tiếng cười lạnh trên môi.
Anh không quên việc bọn họ đã ly hôn, đừng nói là một nam nhân, cho dù là mười nam nhân cũng không liên quan đến anh. Chẳng qua, đáy mắt anh nổi lên một tầng băng sương, cô gái này đã như vậy từ khi nào. Thì ra rời xa anh cô vẫn có thể sống rất tốt, hơn nữa còn tìm được một người nam nhân như vậy.
Anh thật đúng là đã xem thường cô, chẳng trách cái gì cô cũng không cần, thì ra là đã tìm được nơi để dựa vào.
Nheo hai mắt lại, cảm giác có một đám mây đen đang bao phủ trên đầu anh, chậm rãi mở rộng.
Hướng Thanh Lam nâng mắt nhìn anh, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của cô. Anh dường như không kén mặc quần áo, trời sinh chính là cái giá áo, ặc gì cũng sẽ đẹp, như vậy thì tốt rồi.
Cô gật đầu một cái, trong tay vẫn cầm mấy bộ quần áo khác, thậm chí ngay cả đồ lót của nam cũng lấy đủ.
“A…” Thanh cười nhẹ, nắm một chút tóc của mình. Nhưng là, anh ngượng ngùng dẫm chân một chút, anh vẫn đang đi đôi giày cũ, cảm giác rất không thoải mái.
Hướng Thanh Lam bỏ quần áo sang một bên, lấy ra một đôi giày ngay bên cạnh, trông rất đơn giản. Cô kéo Thanh ngồi xuống, sau đó tháo giày của anh, đổi cho anh đôi mới. Thanh chỉ biết giương miệng cười, không biết vì sao, anh cảm thấy trong lòng còn trướng hơn vừa rồi, là một cảm giác anh chưa bao giờ có…
Cô gái đang ngồi xổm chuyên chú thay giày cho nam nhân, dưới ngọn đèn trông ôn nhu cực kì, ánh sáng như đang ngừng ở lông mi của cô, nhẹ nhàng chớp động, dường như hạ xuống một ít tinh quang sáng ngời, phá lệ xinh đẹp.
Mà nam nhân chính đang nhìn mái tóc của cô gái, khóe môi cong thực cong.
Một hình ảnh vô cùng ấm lòng, dừng ở đáy mắt những người đang ở nơi này.
Cung Như Tuyết ngừng chọn quần áo, cảm thấy có chút khác thường.
Cô gái kia, cho cô một cảm giác giống như đã từng quen biết, hơn nữa sẽ làm cô cảm thấy hồi hộp cực kì, cảm giác như vậy chỉ từng xuất hiện với một người mà thôi, chính là vợ cũ của Thác.
Hướng Thanh Lam……
Cô bản năng quay đầu, nhìn về phía nam nhân đứng bên người, chỉ thấy sắc mặt anh đột nhiên âm trầm, trong lòng hơi nhảy dựng một chút, thế nào cũng không thốt ra được cái tên đang xuất hiện trong đầu.
Tô Triết Thác mím chặt môi, trên mặt bình tĩnh quá đáng, nhưng là, không ai biết được lòng anh bây giờ đang sóng biển ngập trời. Cùng sống với nhau hai năm, dù cho không yêu cô, nhưng nếu đến bây giờ anh còn không nhận ra cô gái kia là người anh đã ghi tạc trong lòng thì thật quá thất bại, thị lực của anh còn không kém như vậy.
Hướng Thanh Lam, vợ cũ anh.
Anh lần này đã thấy rõ, thấy thật sự rõ, trách không được anh luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, là cô đi?
Còn người nam nhân kia nữa, thái dương của anh có chút đau đớn, hai tay bắt đầu nắm chặt, nhịn xuống cảm xúc muốn đi chất vấn bọn họ. Anh ta là ai vậy, nam nhân kia là ai, có quan hệ gì với cô? Quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ biến thành một tiếng cười lạnh trên môi.
Anh không quên việc bọn họ đã ly hôn, đừng nói là một nam nhân, cho dù là mười nam nhân cũng không liên quan đến anh. Chẳng qua, đáy mắt anh nổi lên một tầng băng sương, cô gái này đã như vậy từ khi nào. Thì ra rời xa anh cô vẫn có thể sống rất tốt, hơn nữa còn tìm được một người nam nhân như vậy.
Anh thật đúng là đã xem thường cô, chẳng trách cái gì cô cũng không cần, thì ra là đã tìm được nơi để dựa vào.
Nheo hai mắt lại, cảm giác có một đám mây đen đang bao phủ trên đầu anh, chậm rãi mở rộng.
Bình luận facebook