Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Tất nhiên cô hiểu Thanh nghĩ gì.
Thật ra hiện tại Thanh cũng giống như một miếng bọt biển, đang cố gắng hấp thu mọi thứ xung quanh mà thôi. Huống chi năng lực học tập của anh nhanh như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể làm được.
Chẳng qua thật sự là anh cũng sắp hù chết cô! Về sau rất không nên lại có những hành động quá khích như thế này, nếu không thật sự trái tim của cô sẽ không chịu nổi, có khi còn dọa ra bệnh tật cũng nên.
Nhẹ nhàng cười, cô lắc đầu, nhìn tập tài liệu đã được xếp gọn gàng ở bên kia. Thật dày, đây là phần công tác cho hai ngày của cô, vậy là ngày mai cô có thể đổi được rất nhiều tiền.
Một tia sáng mỏng manh say lòng người xuyên thấu qua cửa sổ, thì ra trời đã tối.
Cô xoa xoa bả vai đi vào phòng bếp, lát nữa tỉnh lại anh nhất định sẽ đói bụng, cô phải chuẩn bị sẵn vài món mới được. Thanh đã làm xong toàn bộ công việc của cô, cho nên hôm nay cô cũng có thể nghỉ ngơi tốt một chút.
Đến tận khuya Thanh mới tỉnh lại, thực giống như cô nghĩ, vừa tỉnh dậy anh đã than đói bụng, thực đơn thuần, cũng thực dễ dàng hiểu được những gì anh đang nghĩ, mà bây giờ cô lại không thể nói chuyện, cho nên cuộc sống hiện tại của bọn họ thật sự có thể nói là nương tựa lẫn nhau.
Lại đã qua một ngày, Hướng Thanh Lam buông chiếc bút trong tay, nhìn hàng chữ vừa viết xong. Nhẹ nhõm thở một hơi dài, người nam nhân kia, không, hẳn là đứa trẻ to xác kia mới đúng, vẫn còn đang ngủ, mấy ngày nay đã để anh phải vất vả.
Tối nào anh cũng muốn giành máy tính với cô, đương nhiên là vì muốn giúp cô dịch tài liệu, cho nên cuối cùng luôn là anh một nửa, cô một nửa. Tài liệu cô được nhận ngày càng nhiều, đương nhiên tiền đổi được cũng ngày càng tăng.
Cô xoay người ôm tập tài liệu dày hơn bình thường rất nhiều ra ngoài, đi đến trước cửa một công ty nhỏ, đây là nơi cô nhận công tác hàng ngày.
Ngẩng đầu, cô thấy buổi sáng còn rất ít người, trừ mấy người phải trực banra thì có lẽ đa số là giống Thanh, chắc là đang ngủ mơ đi? Ở xa xa phía đường chân trời lộ ra vầng sáng nhàn nhạt, bây giờ mặt trời vẫn còn chưa mọc.
Đi vào trong công ty, một cô gái nhìn thấy cô thì cười rất tươi, hiển nhiên là có quen biết.
“Thanh Lam, gần đây em làm việc nhanh thật, hơn nữa dịch mấy từ ngữ chuyên ngành cũng rất sâu sắc, ngay cả sếp của bọn chị cũng rất vừa lòng đấy.” Cô gái cảm thấy cao hứng cực kì, gần đây nhờ mấy tập tài liệu này mà ngay cả cô cũng được khen ngợi nhiều hơn. Công ty của bọn họ vốn là kinh doanh trên lĩnh vực dịch thuật, Hướng Thanh Lam tuy không phải là một phiên dịch viên chuyên nghiệp nhưng lại rất có năng lực, hơn nữa tính cách lại tốt, bọn họ cũng đã vài lần đề nghị để cô làm việc ở đây nhưng cô lại luôn từ chối.
Hướng Thanh Lam gật nhẹ đầu, đi qua giao tài liệu cho cô gái. Nhìn tập tài liệu thật dày kia, trên mặt cô có ôn hòa tươi cười, rất đẹp, cũng rất nhẹ nhàng, thực khiến cho người ta cảm thấy được thoải mái.
“Đây là của em, em cầm đi.” Cô gái giao cho Hướng Thanh Lam một phong thư, đây là những gì cô xứng đáng được nhận.
Hướng Thanh Lam nhận lấy phong thư, cúi người thật thấp hướng cô gái, bởi vì không thể nói chuyện, cho nên muốn cảm ơn cô chỉ có thể dùng cách như vậy. Nếu không có phần công tác này, không biết hiện tại cô đã chết như thế nào, huống chi bây giờ cô còn phải chăm sóc cả Thanh nữa.
Cho nên, cô cần này công việc này, cực kì cần.
Thật ra hiện tại Thanh cũng giống như một miếng bọt biển, đang cố gắng hấp thu mọi thứ xung quanh mà thôi. Huống chi năng lực học tập của anh nhanh như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể làm được.
Chẳng qua thật sự là anh cũng sắp hù chết cô! Về sau rất không nên lại có những hành động quá khích như thế này, nếu không thật sự trái tim của cô sẽ không chịu nổi, có khi còn dọa ra bệnh tật cũng nên.
Nhẹ nhàng cười, cô lắc đầu, nhìn tập tài liệu đã được xếp gọn gàng ở bên kia. Thật dày, đây là phần công tác cho hai ngày của cô, vậy là ngày mai cô có thể đổi được rất nhiều tiền.
Một tia sáng mỏng manh say lòng người xuyên thấu qua cửa sổ, thì ra trời đã tối.
Cô xoa xoa bả vai đi vào phòng bếp, lát nữa tỉnh lại anh nhất định sẽ đói bụng, cô phải chuẩn bị sẵn vài món mới được. Thanh đã làm xong toàn bộ công việc của cô, cho nên hôm nay cô cũng có thể nghỉ ngơi tốt một chút.
Đến tận khuya Thanh mới tỉnh lại, thực giống như cô nghĩ, vừa tỉnh dậy anh đã than đói bụng, thực đơn thuần, cũng thực dễ dàng hiểu được những gì anh đang nghĩ, mà bây giờ cô lại không thể nói chuyện, cho nên cuộc sống hiện tại của bọn họ thật sự có thể nói là nương tựa lẫn nhau.
Lại đã qua một ngày, Hướng Thanh Lam buông chiếc bút trong tay, nhìn hàng chữ vừa viết xong. Nhẹ nhõm thở một hơi dài, người nam nhân kia, không, hẳn là đứa trẻ to xác kia mới đúng, vẫn còn đang ngủ, mấy ngày nay đã để anh phải vất vả.
Tối nào anh cũng muốn giành máy tính với cô, đương nhiên là vì muốn giúp cô dịch tài liệu, cho nên cuối cùng luôn là anh một nửa, cô một nửa. Tài liệu cô được nhận ngày càng nhiều, đương nhiên tiền đổi được cũng ngày càng tăng.
Cô xoay người ôm tập tài liệu dày hơn bình thường rất nhiều ra ngoài, đi đến trước cửa một công ty nhỏ, đây là nơi cô nhận công tác hàng ngày.
Ngẩng đầu, cô thấy buổi sáng còn rất ít người, trừ mấy người phải trực banra thì có lẽ đa số là giống Thanh, chắc là đang ngủ mơ đi? Ở xa xa phía đường chân trời lộ ra vầng sáng nhàn nhạt, bây giờ mặt trời vẫn còn chưa mọc.
Đi vào trong công ty, một cô gái nhìn thấy cô thì cười rất tươi, hiển nhiên là có quen biết.
“Thanh Lam, gần đây em làm việc nhanh thật, hơn nữa dịch mấy từ ngữ chuyên ngành cũng rất sâu sắc, ngay cả sếp của bọn chị cũng rất vừa lòng đấy.” Cô gái cảm thấy cao hứng cực kì, gần đây nhờ mấy tập tài liệu này mà ngay cả cô cũng được khen ngợi nhiều hơn. Công ty của bọn họ vốn là kinh doanh trên lĩnh vực dịch thuật, Hướng Thanh Lam tuy không phải là một phiên dịch viên chuyên nghiệp nhưng lại rất có năng lực, hơn nữa tính cách lại tốt, bọn họ cũng đã vài lần đề nghị để cô làm việc ở đây nhưng cô lại luôn từ chối.
Hướng Thanh Lam gật nhẹ đầu, đi qua giao tài liệu cho cô gái. Nhìn tập tài liệu thật dày kia, trên mặt cô có ôn hòa tươi cười, rất đẹp, cũng rất nhẹ nhàng, thực khiến cho người ta cảm thấy được thoải mái.
“Đây là của em, em cầm đi.” Cô gái giao cho Hướng Thanh Lam một phong thư, đây là những gì cô xứng đáng được nhận.
Hướng Thanh Lam nhận lấy phong thư, cúi người thật thấp hướng cô gái, bởi vì không thể nói chuyện, cho nên muốn cảm ơn cô chỉ có thể dùng cách như vậy. Nếu không có phần công tác này, không biết hiện tại cô đã chết như thế nào, huống chi bây giờ cô còn phải chăm sóc cả Thanh nữa.
Cho nên, cô cần này công việc này, cực kì cần.
Bình luận facebook