Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
“Cô rất muốn có nó?” Anh lại hỏi một câu, nhưng thực thất vọng, Hướng Thanh Lam từ đầu tới cuối đều không nói một chữ nào, chính xác hơn là, từ khi ly hôn tới giờ cô vẫn chưa hề nói chuyện với anh. Trước kia ngày nào cô cũng phải tìm anh nói chuyện, chẳng sợ biết rõ tẻ ngắt cũng sẽ vẫn cố nói, chẳng lẽ hiện tại một chữ cũng không muốn nhiều lời với anh sao?
Chính là anh thật sự không biết, không phải Hướng Thanh Lam không muốn nói, mà là, không thể nói.
Tô Triết Thác lấy ra bộ quần áo, sờ ở trong tay cảm thấy cực kì mềm mại, nhưng là anh cũng chẳng có cảm giác gì với nó. Chỉ có điều, với người nào đó lại là bất đồng.
Hướng Thanh Lam nhìn kĩ bộ quần áo, hơi nhếch môi, cô nắm ngón tay một chút, không rõ hiện tại anh muốn làm cái gì?
“Cô thích nó?” Tô Triết Thác bên môi vẫn là thản nhiên cười, nhưng lại chưa bao giờ đạt tới đáy mắt.
Hướng Thanh Lam ngẩng đầu, muốn nhìn kĩ khuôn mặt của nam nhân, trước kia khuôn mặt ấy là quen thuộc như vậy, tại sao lúc này lại trở nên có chút xa lạ mơ hồ? Có lẽ đây mới là Tô Triết Thác chân chính đi? Lãnh tỉnh mà lại vô tình, sống chung với nhau hai năm, thế nhưng cô chưa từng biết rõ anh.
Anh hiện tại, thật giống một tên ác ma, hoàn toàn ác ma.
Đối mặt anh như vậy, không biết vì sao lòng của cô lại bắt đầu bình tĩnh, sau đó, cô dùng sức gật đầu, đúng vậy, cô thích nó.
Tô Triết Thác thong thả mà ác ý gợi lên khóe môi, năm ngón tay buông lỏng, bộ quần áo mới mua cứ như vậy rơi xuống nền nhà, anh dùng chân dẫm mạnh xuống, cô gái bán hàng vội vàng che kín miệng của mình, ánh mắt trợn to. Không phải đâu, bộ quần áo này đắt tiền như vậy, anh thật sự có thể dẫm xuống như vậy sao?
Cô không ngừng nhìn bên này lại nhìn bên kia, luôn cảm giác ba người là có quen biết, nam nhân tuấn mỹ đến kì cục này dường như là đang nhằm vào cô gái từ đầu tới giờ vẫn không nói lời nào kia. Thật đúng là phức tạp.
Hướng Thanh Lam mở to hai mắt, nhìn bộ quần áo rơi trên sàn nhà, dấu giày kia giống như là lưỡi dao bén nhọn, hung hăng cứa một nhát thật sâu ở trong lòng cô.
Dẫm nát nó cũng giống như dẫm nát lòng của cô.
Lạnh như băng nước mắt bắt đầu chảy ra, vì sao, vì sao lại muốn đối xử với cô như vậy, vì sao muốn như vậy? Nhưng là, cũng không ai có thể trả lời.
“Tôi cho cô bộ quần áo này, cô muốn thì chính mình đến đây lấy.” Tô Triết Thác kéo tay Cung Như Tuyết đứng qua một bên, lạnh giọng nói xong. Anh muốn nhục nhã Hướng Thanh Lam, đây là điều mà chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được.
Anh muốn vũ nhục cô, muốn dẫm nát lòng tự tôn của cô.
Hướng Thanh Lam nghe anh nói, chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô nhìn anh thật lâu, khuôn mặt kia vẫn tuấn mỹ vô cùng, là khuôn mặt cô đã từng mê luyến nhất, là bầu trời của cô, nhưng từ giây phút sự kiện kia phát sinh sau, bầu trời của cô sụp đổ, cô đã mất tất cả.
Cho nên hiện tại, cái gì cô cũng không cần.
Chính là anh thật sự không biết, không phải Hướng Thanh Lam không muốn nói, mà là, không thể nói.
Tô Triết Thác lấy ra bộ quần áo, sờ ở trong tay cảm thấy cực kì mềm mại, nhưng là anh cũng chẳng có cảm giác gì với nó. Chỉ có điều, với người nào đó lại là bất đồng.
Hướng Thanh Lam nhìn kĩ bộ quần áo, hơi nhếch môi, cô nắm ngón tay một chút, không rõ hiện tại anh muốn làm cái gì?
“Cô thích nó?” Tô Triết Thác bên môi vẫn là thản nhiên cười, nhưng lại chưa bao giờ đạt tới đáy mắt.
Hướng Thanh Lam ngẩng đầu, muốn nhìn kĩ khuôn mặt của nam nhân, trước kia khuôn mặt ấy là quen thuộc như vậy, tại sao lúc này lại trở nên có chút xa lạ mơ hồ? Có lẽ đây mới là Tô Triết Thác chân chính đi? Lãnh tỉnh mà lại vô tình, sống chung với nhau hai năm, thế nhưng cô chưa từng biết rõ anh.
Anh hiện tại, thật giống một tên ác ma, hoàn toàn ác ma.
Đối mặt anh như vậy, không biết vì sao lòng của cô lại bắt đầu bình tĩnh, sau đó, cô dùng sức gật đầu, đúng vậy, cô thích nó.
Tô Triết Thác thong thả mà ác ý gợi lên khóe môi, năm ngón tay buông lỏng, bộ quần áo mới mua cứ như vậy rơi xuống nền nhà, anh dùng chân dẫm mạnh xuống, cô gái bán hàng vội vàng che kín miệng của mình, ánh mắt trợn to. Không phải đâu, bộ quần áo này đắt tiền như vậy, anh thật sự có thể dẫm xuống như vậy sao?
Cô không ngừng nhìn bên này lại nhìn bên kia, luôn cảm giác ba người là có quen biết, nam nhân tuấn mỹ đến kì cục này dường như là đang nhằm vào cô gái từ đầu tới giờ vẫn không nói lời nào kia. Thật đúng là phức tạp.
Hướng Thanh Lam mở to hai mắt, nhìn bộ quần áo rơi trên sàn nhà, dấu giày kia giống như là lưỡi dao bén nhọn, hung hăng cứa một nhát thật sâu ở trong lòng cô.
Dẫm nát nó cũng giống như dẫm nát lòng của cô.
Lạnh như băng nước mắt bắt đầu chảy ra, vì sao, vì sao lại muốn đối xử với cô như vậy, vì sao muốn như vậy? Nhưng là, cũng không ai có thể trả lời.
“Tôi cho cô bộ quần áo này, cô muốn thì chính mình đến đây lấy.” Tô Triết Thác kéo tay Cung Như Tuyết đứng qua một bên, lạnh giọng nói xong. Anh muốn nhục nhã Hướng Thanh Lam, đây là điều mà chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được.
Anh muốn vũ nhục cô, muốn dẫm nát lòng tự tôn của cô.
Hướng Thanh Lam nghe anh nói, chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô nhìn anh thật lâu, khuôn mặt kia vẫn tuấn mỹ vô cùng, là khuôn mặt cô đã từng mê luyến nhất, là bầu trời của cô, nhưng từ giây phút sự kiện kia phát sinh sau, bầu trời của cô sụp đổ, cô đã mất tất cả.
Cho nên hiện tại, cái gì cô cũng không cần.
Bình luận facebook