Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Hàn lão gia đồng ý cho hắn ly hôn
Lời hắn vừa thốt ra kiến cả người cô cứng đờ, đứng bất động một góc. Gọi cô là "Nhị phu nhân", chẳng lẽ hắn định biến cô thành vợ của Hàn Trạch Phong_em trai hắn. Bầu không khí đang căng thẳng đến mức không ai dám thở mạnh.
"Tết đến nơi mà trong nhà còn đang bàn chuyện đại sự gì mà căng thẳng đến đáng sợ như vậy.Lão gia gia, ông vẫn khỏe chứ, lúc ông nhập viện cháu đang bận công tác bên nước ngoài nên không về thăm ông được, ông không giận cháu đấy chứ. Trạch Âu anh có vợ nhìn đàn ông hẳn ra, kết hôn còn không cho em tham dự buổi lễ, bắt em đi tập kích ở LH, khiến em suýt nữa không còn mạng để về"
Miệng vừa nói vừa cười toe toét lộ ra chiếc răng khểnh trông thật tra nam, tóc hơi ngả màu đỏ đồng, khoát bên ngoài chiếc áo vest dài nhìn rất điển trai.Gương mặt này của Hàn Trạch Phong không biết đã làm biết bao cô gái thất điên bát đảo. Bỗng chốc, Trạch Phong quay lại nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng bất động một hồi lâu, lục lại trí nhớ một lúc anh mới nhận ra đây chị dâu. Ảnh cưới trên báo chí nhìn cô sắc với quyến rũ, đâu có dễ thương như vậy. Chẳng lẽ chị dâu nhà hắn biết ma thuật.
"Chào chị dâu, em là Hàn Trạch Phong, em trai được sản xuất cùng một nơi với anh ấy, nhỏ hơn anh ấy 4 tuổi, em 24 tuổi"
"Cô ta là vợ tương lai của cậu, hiện tại đã không phải vợ tôi nên đừng nhầm lẫn" -giọng nói trầm nam tính của hắn lên tiếng
"Wtf!!!?? Anh đang định nhập vai vào mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình đấy à đại ca, anh đang đóng vai kiểu tổng tài bá đạo và cô vợ trên danh nghĩa à. Gì mà vợ anh thành vợ em, vợ em trước mặt em, em năm nay kết hôn, anh từ có vợ biến thành cẩu độc thân...Vợ chồng nhà anh có xích mích gì thì vào phòng mà đóng cửa dạy bảo, đừng có lôi em vào. Em van lạy anh đấy, đại ca, lão đại, tổng tài..."
"Không có sự cho phép của ta, ai dám làm chứng nhận mày đã ly hôn"
Hàn lão gia ông nghe hắn nói từ đầu đến cuôi ông im lặng không phải là do ông sợ hắn mà là ông đang suy xét vấn đề.Cuộc hôn nhân của hắn và cô đều bắt nguồn từ lợi ích lẫn nhau, theo hợp đồng của Giang gia và Hàn gia, đường biển sẽ thuộc quyền quản lí của Hàn gia trong 1 năm tới nữa, còn vùng khoáng sản ở Tây Châu ước chừng cuối năm sau cũng đã khai thác xong. Kết thúc cuộc liên minh này cả hai đều đã thu được lợi cho riêng mình. Ông ngẫm nghĩ một lúc Nếu hắn và cô đã không có tình cảm thôi thì thuận theo ý hắn, ông cũng không thể quản nổi hắn.
"Mày năm lần bảy lược nói câu ly hôn! Được, ba mày sẽ thuận theo ý mày. Nhưng với một điều kiện cuộc hôn nhân mày sẽ kết thúc trong một năm tới"
"Quả nhiên ông thật là một con cáo"
Hắn nhìn Hàn lão gia nở nụ cười khinh, đứng dậy bỏ đi lên phòng mà không dùng cơm tối.Đừng nghĩ là hắn không biết ông nói câu đó là đang suy tính điều gì, mọi việc ông làm đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Còn Giang lão gia không phải vô tình mà ông lại đồng ý gả cháu gái ông cho hắn, chẳng qua là mượn tiếng hắn là cháu rể mà ngang ngược ở Trung Đông, mượn tiếng để mà buôn bán thuốc phiện với mở sòng bài ở đấy. Toàn là một đám cáo già.
Hàn phu nhân thấy cô từ lúc bước vào cứ mãi đứng ngây ra đó, bèn dịu dàng lên tiếng
"Đường về nhà xa, chắc con cũng đã mệt với đói. Người đâu mau mau chuẩn bị bữa tối để dùng cơm. Năm nay là năm đầu có Hàn thiếu phu nhân, nên chuẩn bị thêm vài món nữa, còn thích ăn món nào cứ việc nói với ta"
Nói rồi bà kéo tay vào cô vào phòng ăn. Trong bữa ăn mọi người lại nói cười vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dùng bữa xong mọi người lại trở về phòng khách xem chương trình xuân đợi đến 12 giờ khuya cùng nhau xem bắn pháo hoa ở ngay tại sân trước của biệt thự.Năm nào cũng thế, cứ đến đêm giao thừa là mọi người khắp nơi đều hướng mắt về ngọn núi nơi mà tìa biệt thự của gia tộc họ Hàn đang tọa lạc sừng sững ở đấy để ngắm ké pháo hoa. Kể từ ngày cô bình phục mắt cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy pháo hoa, quả nhiên y như Tiểu Hy kể pháo hoa thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cô rơi nước mắt vì cảm động. Cô là một người rất đa cảm, cảnh đẹp cũng làm cô rơi nước mắt, lúc nhỏ chơi cùng Tiểu Hy cô ấy bị té, chân chảy máu làm Tiểu Hy khóc, cô không những không an ủi được Tiểu Hy mà còn làm cho mình khóc lâu hơn.Do ánh sáng của pháo hoa khiến mắt cô đột nhiên mờ dần, cô xin phép mọi người quay về phòng nghỉ ngơi.
Người hầu đưa cô đến trước cửa rồi mới an tâm quay lưng đi. Vali cô đã được đưa vào phòng nên bây giờ cô chỉ có việc là vào trong sắp xếp lại áo quần rồi đắp thuốc mắt, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Vào nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo ngủ, đặp thuốc, bật một bản nhạc nhẹ nhàng để thư giản.Lấy giấy bút ra trước giường để chuẩn bị phác thảo bản vẽ. Nhưng điều quan trọng là váy cưới nên thiết kế như thế nào. Lúc kết hôn, váy cưới cô mặc cũng là do Ry Trần với Tiểu Hy chọn, lúc ấy mắt cô còn chưa hồi phục nên không biết gì. Tốt nhất là nên gọi cho anh nuôi của cô Giang Long hỏi anh ấy muốn mẫu váy cưới cho vợ tương lai của anh ấy như thế nào. Cái này chẳng phải là một công đôi chuyện hay sao, vừa thiết kế váy cưới cho cuộc thi cũng vừa dùng nó làm quà mừng cưới. Đang suy nghĩ bổng cô nhận thấy có một ánh mắt trong căn phòng đang hướng về phía mình
"Tết đến nơi mà trong nhà còn đang bàn chuyện đại sự gì mà căng thẳng đến đáng sợ như vậy.Lão gia gia, ông vẫn khỏe chứ, lúc ông nhập viện cháu đang bận công tác bên nước ngoài nên không về thăm ông được, ông không giận cháu đấy chứ. Trạch Âu anh có vợ nhìn đàn ông hẳn ra, kết hôn còn không cho em tham dự buổi lễ, bắt em đi tập kích ở LH, khiến em suýt nữa không còn mạng để về"
Miệng vừa nói vừa cười toe toét lộ ra chiếc răng khểnh trông thật tra nam, tóc hơi ngả màu đỏ đồng, khoát bên ngoài chiếc áo vest dài nhìn rất điển trai.Gương mặt này của Hàn Trạch Phong không biết đã làm biết bao cô gái thất điên bát đảo. Bỗng chốc, Trạch Phong quay lại nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng bất động một hồi lâu, lục lại trí nhớ một lúc anh mới nhận ra đây chị dâu. Ảnh cưới trên báo chí nhìn cô sắc với quyến rũ, đâu có dễ thương như vậy. Chẳng lẽ chị dâu nhà hắn biết ma thuật.
"Chào chị dâu, em là Hàn Trạch Phong, em trai được sản xuất cùng một nơi với anh ấy, nhỏ hơn anh ấy 4 tuổi, em 24 tuổi"
"Cô ta là vợ tương lai của cậu, hiện tại đã không phải vợ tôi nên đừng nhầm lẫn" -giọng nói trầm nam tính của hắn lên tiếng
"Wtf!!!?? Anh đang định nhập vai vào mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình đấy à đại ca, anh đang đóng vai kiểu tổng tài bá đạo và cô vợ trên danh nghĩa à. Gì mà vợ anh thành vợ em, vợ em trước mặt em, em năm nay kết hôn, anh từ có vợ biến thành cẩu độc thân...Vợ chồng nhà anh có xích mích gì thì vào phòng mà đóng cửa dạy bảo, đừng có lôi em vào. Em van lạy anh đấy, đại ca, lão đại, tổng tài..."
"Không có sự cho phép của ta, ai dám làm chứng nhận mày đã ly hôn"
Hàn lão gia ông nghe hắn nói từ đầu đến cuôi ông im lặng không phải là do ông sợ hắn mà là ông đang suy xét vấn đề.Cuộc hôn nhân của hắn và cô đều bắt nguồn từ lợi ích lẫn nhau, theo hợp đồng của Giang gia và Hàn gia, đường biển sẽ thuộc quyền quản lí của Hàn gia trong 1 năm tới nữa, còn vùng khoáng sản ở Tây Châu ước chừng cuối năm sau cũng đã khai thác xong. Kết thúc cuộc liên minh này cả hai đều đã thu được lợi cho riêng mình. Ông ngẫm nghĩ một lúc Nếu hắn và cô đã không có tình cảm thôi thì thuận theo ý hắn, ông cũng không thể quản nổi hắn.
"Mày năm lần bảy lược nói câu ly hôn! Được, ba mày sẽ thuận theo ý mày. Nhưng với một điều kiện cuộc hôn nhân mày sẽ kết thúc trong một năm tới"
"Quả nhiên ông thật là một con cáo"
Hắn nhìn Hàn lão gia nở nụ cười khinh, đứng dậy bỏ đi lên phòng mà không dùng cơm tối.Đừng nghĩ là hắn không biết ông nói câu đó là đang suy tính điều gì, mọi việc ông làm đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Còn Giang lão gia không phải vô tình mà ông lại đồng ý gả cháu gái ông cho hắn, chẳng qua là mượn tiếng hắn là cháu rể mà ngang ngược ở Trung Đông, mượn tiếng để mà buôn bán thuốc phiện với mở sòng bài ở đấy. Toàn là một đám cáo già.
Hàn phu nhân thấy cô từ lúc bước vào cứ mãi đứng ngây ra đó, bèn dịu dàng lên tiếng
"Đường về nhà xa, chắc con cũng đã mệt với đói. Người đâu mau mau chuẩn bị bữa tối để dùng cơm. Năm nay là năm đầu có Hàn thiếu phu nhân, nên chuẩn bị thêm vài món nữa, còn thích ăn món nào cứ việc nói với ta"
Nói rồi bà kéo tay vào cô vào phòng ăn. Trong bữa ăn mọi người lại nói cười vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dùng bữa xong mọi người lại trở về phòng khách xem chương trình xuân đợi đến 12 giờ khuya cùng nhau xem bắn pháo hoa ở ngay tại sân trước của biệt thự.Năm nào cũng thế, cứ đến đêm giao thừa là mọi người khắp nơi đều hướng mắt về ngọn núi nơi mà tìa biệt thự của gia tộc họ Hàn đang tọa lạc sừng sững ở đấy để ngắm ké pháo hoa. Kể từ ngày cô bình phục mắt cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy pháo hoa, quả nhiên y như Tiểu Hy kể pháo hoa thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cô rơi nước mắt vì cảm động. Cô là một người rất đa cảm, cảnh đẹp cũng làm cô rơi nước mắt, lúc nhỏ chơi cùng Tiểu Hy cô ấy bị té, chân chảy máu làm Tiểu Hy khóc, cô không những không an ủi được Tiểu Hy mà còn làm cho mình khóc lâu hơn.Do ánh sáng của pháo hoa khiến mắt cô đột nhiên mờ dần, cô xin phép mọi người quay về phòng nghỉ ngơi.
Người hầu đưa cô đến trước cửa rồi mới an tâm quay lưng đi. Vali cô đã được đưa vào phòng nên bây giờ cô chỉ có việc là vào trong sắp xếp lại áo quần rồi đắp thuốc mắt, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Vào nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo ngủ, đặp thuốc, bật một bản nhạc nhẹ nhàng để thư giản.Lấy giấy bút ra trước giường để chuẩn bị phác thảo bản vẽ. Nhưng điều quan trọng là váy cưới nên thiết kế như thế nào. Lúc kết hôn, váy cưới cô mặc cũng là do Ry Trần với Tiểu Hy chọn, lúc ấy mắt cô còn chưa hồi phục nên không biết gì. Tốt nhất là nên gọi cho anh nuôi của cô Giang Long hỏi anh ấy muốn mẫu váy cưới cho vợ tương lai của anh ấy như thế nào. Cái này chẳng phải là một công đôi chuyện hay sao, vừa thiết kế váy cưới cho cuộc thi cũng vừa dùng nó làm quà mừng cưới. Đang suy nghĩ bổng cô nhận thấy có một ánh mắt trong căn phòng đang hướng về phía mình
Bình luận facebook