Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: Không muốn chơi trò mèo vờn chuột nữa
“Lão đại với Hoàng Khâu đang ở vị trí 60, không lẽ lúc anh bay ngang qua không thấy hai người bọn họ hay sao”-Trạch Phong cau mày khó hiểu hỏi
“Thật sự không nhìn thấy. Tôi đã kiểm tra rất kĩ, bên dưới toàn đá với đá, không nhìn thấy một bóng người nào”-Trác Bằng hoảng hốt lên tiếng
Mặt bọn họ lúc này càng trở nên căng thẳng, lập tức đưa máy bay theo hướng định vị của sợi dây chuyền
“Rõ ràng thiết bị báo ở đây, sao lại không có người”-Trạch Phông khó hiểu
“Không lẽ bị nhiễu do vụ nổ lúc nãy nên đã đánh lạc hướng” Lưu Khiết lo lắng nói
“Không đời nào, đây là thiết bị tối tân của nhà chúng tôi, sẽ không có tình trạng nhiễu xảy ra, trừ phi…mau cho máy bay hạ gần, tôi cần xuống bên dưới kiểm tra”-Trạch Phong đen mặt nói
“Mau cho máy bay đáp gần khoảng cách 2 mét bên dưới hõm đá đó”-Trác Bằng nhanh chóng ra lệnh cho tên thuộc hạ đang điều khiển máy bay
Thấy Trạch Phong đi xuống, Dư Sinh, Lưu Khiết và Nhã Tịnh cũng nhanh tay nhảy xuống theo, lúc Trác Bằng định theo, Nhã Tịnh vội can lại
“Không được, cậu cứ ở phía trên, nếu chúng tôi xảy ra chuyện sẽ có người giúp đỡ, cậu cứ đứng yên ở đây, quan sát chúng tôi”
Trạch Phong đi theo định vị, nhưng khi đến nơi chỉ còn lại sợi dây chuyền nằm ở hóc đá, nhặt sợi dây chuyền lên, Trạch Phong càng lúc càng đen mặt
“Mau cho người lục soát khu này, nơi này cách bờ không xa, có lẽ họ đã đi theo hướng bờ biển phía trước vào đất liền.”-Trạch Phong gấp gáp ra lệnh
……………..
Trời lúc này cũng đã sáng, Hoàng Khâu day day đầu, từ từ mở mắt, anh đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh vật hơi lạ, chỉ toàn là cát, cách đó không xa hình như là khu resort, đoán không lầm, họ đang ở phía bờ biển của Giang Đông.
Hôm qua, trong lúc hai người bọn họ chờ Trác Bằng đến đón, không biết tên bắn tỉa núp ở hướng nào, bắn thẳng về phía hai người bọn họ, may là thân thế lão đại nhanh nhẹn đã né kịp phát đạn, anh lúc đấy bên tai còn ù ù chưa phản xạ kịp kết quả là lão đại vì giúp anh mà thành ra cánh tay lão đại khi ấy bị thương…may cho tên đó, đêm qua Hoàng Khâu anh trong tay không có súng, nếu không thì tên đó chết chắc…
Cũng may là họ đã nhanh chân bơi vào đây, nhưng do Hoàng Khâu không phải là người bơi giỏi nên vừa đến nơi anh đã kiệt sức mà ngất đi…anh chỉ nhớ đến như thế…
Quay sang nhìn người đang nằm cách đó không xa, dáng vẻ này…là lão đại…vết máu trên cánh tay hắn cũng đã bắt đầu khô dần…
Hoàng Khâu nhanh chóng chạy đến lay người hắn
“Lão đại…lão đại…anh mau tỉnh dậy”
Hắn day day hai bên thái dương, mở mắt, giọng khàn khàn hỏi
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Có lẽ là đang ở ven biển Giang Đông, tôi đã gọi người đến đón”
Ánh mắt hắn đâm chiêu nhìn bờ biển phía xa, giọng trầm pha lẫn chút khàn khàn vì uống nhiều rượu lên tiếng
“Đến lúc kết thúc Long bang rồi, tôi không muốn chơi trò mèo vờn chuột nữa”
Hắn cần phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, càng để lâu, mọi chuyện càng khó giải quyết.
……………….
Trong căn phòng tối ở California, chiếc ghế giữa trung tâm ở trước bức tranh sói ngạo nghễ đấy đến giờ vẫn chưa xoay lại nhìn bọn họ một một lần…bọn họ đã đứng chờ suốt 3 tiếng đồng hồ.
Từ ngày xảy ra chuyện nổ tàu đêm đó đến nay, lúc hắn quay trở về lại như một người khác, càng lúc càng khó nói chuyện, tâm tư cũng ngày càng khó đoán hơn trước.
“Lão đại, chuyện anh giao tôi đã điều tra”
Hoàng Khâu vừa nói vừa đưa sấp tài liệu trên tay cho hắn. Sau đó thông thả đi về ghế bên cạnh. Hắn nhìn sấp tài liệu trên tay, không nói gì chỉ nhếch miệng cười, xoay ghế lại đối diện với bọn người Dư Sinh
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Chúng ta có thể đánh úp Long bang bất cứ lúc nào” Dư Sinh báo cáo tình hình
“Không vội…”
“wtf, không vội…?... Lão đại…anh đang định chơi trò gì nữa thế” Lưu Khiết lên tiếng
“Cứ theo kế hoạch A, tuần sau bắt đầu tiến hành…Chuyện đột nhập kho dữ liệu tôi giao cho cậu-Dư Sinh, Hoàng Khâu chắc không cần tôi nhắc, Trạch Phong, Trác Bằng, Lưu Khiết, Nhã Tịnh hôm đấy trông cậy vào các người, đừng để tôi phải thất vọng”
“Sau lại phải đợi đến tuần sau?”-Trạch Phong thắc mắc
Hắn chỉ cười mà không đáp, ấn vân tay mở của đi thẳng ra khỏi phòng.
Trác Bằng khi đó cũng đi theo hắn, không màn giải thích cho Trạch Phong.
Điều đó càng làm Trạch Phong khó hiểu, nhưng Dư Sinh dường như đã ngầm hiểu ý hắn, chỉ lắc đầu cười sau đó đi lại tủ rượu lấy ra ngẫu nhiên một chai rượu vang Hi Lạp không mấy đắt, cất giọng thản nhiên
“Uống không?”
“Cậu chọn ngẫu nhiên nhưng xác xuất trúng của cậu khiến tôi khâm phục, đúng ý tôi…Cho tôi một ly”-Lưu Khiết đưa ngón trỏ vẻ tán thành
“Cho hai bọn tôi nữa. Trạch Phong cậu có uống không?”-Hoàng Khâu cất giọng trầm nói
“Này, các cậu giải thích cho tôi đi…” Trạch Phong nghiêng đầu khó hiểu. Nhã Tịnh thấy thế, giọng giễu cợt
“Gọi Chu Nhã Tịnh tôi bằng chị, tôi nói cậu nghe”
“Cậu đừng ỷ có Dư Sinh chống lưng thì muốn gì được đấy. Tôi đây chỉ nhỏ hơn cậu có 3 tháng”
“Vẫn sự thật là 3 tháng, theo quy tắc vẫn gọi tôi bằng chị”
“Dư Sinh, cậu mau dắt vợ cậu về. Vợ cậu ngang như cua bò, tôi không cãi lại” Trạch Phong bất lực cầu cứu Dư Sinh
“Giờ cậu mới biết à…À nhầm…Do cậu không đủ thực lực cãi với vợ tôi”
“Được…Hai người các người chờ xem.” Trạch Phong bất lực thật sự, anh không thể nào cãi thắng vợ chồng nhà này
“Dư Sinh cậu là đồ qua sông đạp thuyền. Tôi cực lực làm ông tơ se duyên, tác thành cho hai người tận 10 năm tuổi trẻ, kết quả bây giờ các người đối xử như thế với tôi…” -Trạch Phong lúc này chỉ ước gì có thể yểu điệu thục nữ mà khóc ra nước mắt cho trôi hết bao uất ức trong lòng
“Thật sự không nhìn thấy. Tôi đã kiểm tra rất kĩ, bên dưới toàn đá với đá, không nhìn thấy một bóng người nào”-Trác Bằng hoảng hốt lên tiếng
Mặt bọn họ lúc này càng trở nên căng thẳng, lập tức đưa máy bay theo hướng định vị của sợi dây chuyền
“Rõ ràng thiết bị báo ở đây, sao lại không có người”-Trạch Phông khó hiểu
“Không lẽ bị nhiễu do vụ nổ lúc nãy nên đã đánh lạc hướng” Lưu Khiết lo lắng nói
“Không đời nào, đây là thiết bị tối tân của nhà chúng tôi, sẽ không có tình trạng nhiễu xảy ra, trừ phi…mau cho máy bay hạ gần, tôi cần xuống bên dưới kiểm tra”-Trạch Phong đen mặt nói
“Mau cho máy bay đáp gần khoảng cách 2 mét bên dưới hõm đá đó”-Trác Bằng nhanh chóng ra lệnh cho tên thuộc hạ đang điều khiển máy bay
Thấy Trạch Phong đi xuống, Dư Sinh, Lưu Khiết và Nhã Tịnh cũng nhanh tay nhảy xuống theo, lúc Trác Bằng định theo, Nhã Tịnh vội can lại
“Không được, cậu cứ ở phía trên, nếu chúng tôi xảy ra chuyện sẽ có người giúp đỡ, cậu cứ đứng yên ở đây, quan sát chúng tôi”
Trạch Phong đi theo định vị, nhưng khi đến nơi chỉ còn lại sợi dây chuyền nằm ở hóc đá, nhặt sợi dây chuyền lên, Trạch Phong càng lúc càng đen mặt
“Mau cho người lục soát khu này, nơi này cách bờ không xa, có lẽ họ đã đi theo hướng bờ biển phía trước vào đất liền.”-Trạch Phong gấp gáp ra lệnh
……………..
Trời lúc này cũng đã sáng, Hoàng Khâu day day đầu, từ từ mở mắt, anh đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh vật hơi lạ, chỉ toàn là cát, cách đó không xa hình như là khu resort, đoán không lầm, họ đang ở phía bờ biển của Giang Đông.
Hôm qua, trong lúc hai người bọn họ chờ Trác Bằng đến đón, không biết tên bắn tỉa núp ở hướng nào, bắn thẳng về phía hai người bọn họ, may là thân thế lão đại nhanh nhẹn đã né kịp phát đạn, anh lúc đấy bên tai còn ù ù chưa phản xạ kịp kết quả là lão đại vì giúp anh mà thành ra cánh tay lão đại khi ấy bị thương…may cho tên đó, đêm qua Hoàng Khâu anh trong tay không có súng, nếu không thì tên đó chết chắc…
Cũng may là họ đã nhanh chân bơi vào đây, nhưng do Hoàng Khâu không phải là người bơi giỏi nên vừa đến nơi anh đã kiệt sức mà ngất đi…anh chỉ nhớ đến như thế…
Quay sang nhìn người đang nằm cách đó không xa, dáng vẻ này…là lão đại…vết máu trên cánh tay hắn cũng đã bắt đầu khô dần…
Hoàng Khâu nhanh chóng chạy đến lay người hắn
“Lão đại…lão đại…anh mau tỉnh dậy”
Hắn day day hai bên thái dương, mở mắt, giọng khàn khàn hỏi
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Có lẽ là đang ở ven biển Giang Đông, tôi đã gọi người đến đón”
Ánh mắt hắn đâm chiêu nhìn bờ biển phía xa, giọng trầm pha lẫn chút khàn khàn vì uống nhiều rượu lên tiếng
“Đến lúc kết thúc Long bang rồi, tôi không muốn chơi trò mèo vờn chuột nữa”
Hắn cần phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, càng để lâu, mọi chuyện càng khó giải quyết.
……………….
Trong căn phòng tối ở California, chiếc ghế giữa trung tâm ở trước bức tranh sói ngạo nghễ đấy đến giờ vẫn chưa xoay lại nhìn bọn họ một một lần…bọn họ đã đứng chờ suốt 3 tiếng đồng hồ.
Từ ngày xảy ra chuyện nổ tàu đêm đó đến nay, lúc hắn quay trở về lại như một người khác, càng lúc càng khó nói chuyện, tâm tư cũng ngày càng khó đoán hơn trước.
“Lão đại, chuyện anh giao tôi đã điều tra”
Hoàng Khâu vừa nói vừa đưa sấp tài liệu trên tay cho hắn. Sau đó thông thả đi về ghế bên cạnh. Hắn nhìn sấp tài liệu trên tay, không nói gì chỉ nhếch miệng cười, xoay ghế lại đối diện với bọn người Dư Sinh
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Chúng ta có thể đánh úp Long bang bất cứ lúc nào” Dư Sinh báo cáo tình hình
“Không vội…”
“wtf, không vội…?... Lão đại…anh đang định chơi trò gì nữa thế” Lưu Khiết lên tiếng
“Cứ theo kế hoạch A, tuần sau bắt đầu tiến hành…Chuyện đột nhập kho dữ liệu tôi giao cho cậu-Dư Sinh, Hoàng Khâu chắc không cần tôi nhắc, Trạch Phong, Trác Bằng, Lưu Khiết, Nhã Tịnh hôm đấy trông cậy vào các người, đừng để tôi phải thất vọng”
“Sau lại phải đợi đến tuần sau?”-Trạch Phong thắc mắc
Hắn chỉ cười mà không đáp, ấn vân tay mở của đi thẳng ra khỏi phòng.
Trác Bằng khi đó cũng đi theo hắn, không màn giải thích cho Trạch Phong.
Điều đó càng làm Trạch Phong khó hiểu, nhưng Dư Sinh dường như đã ngầm hiểu ý hắn, chỉ lắc đầu cười sau đó đi lại tủ rượu lấy ra ngẫu nhiên một chai rượu vang Hi Lạp không mấy đắt, cất giọng thản nhiên
“Uống không?”
“Cậu chọn ngẫu nhiên nhưng xác xuất trúng của cậu khiến tôi khâm phục, đúng ý tôi…Cho tôi một ly”-Lưu Khiết đưa ngón trỏ vẻ tán thành
“Cho hai bọn tôi nữa. Trạch Phong cậu có uống không?”-Hoàng Khâu cất giọng trầm nói
“Này, các cậu giải thích cho tôi đi…” Trạch Phong nghiêng đầu khó hiểu. Nhã Tịnh thấy thế, giọng giễu cợt
“Gọi Chu Nhã Tịnh tôi bằng chị, tôi nói cậu nghe”
“Cậu đừng ỷ có Dư Sinh chống lưng thì muốn gì được đấy. Tôi đây chỉ nhỏ hơn cậu có 3 tháng”
“Vẫn sự thật là 3 tháng, theo quy tắc vẫn gọi tôi bằng chị”
“Dư Sinh, cậu mau dắt vợ cậu về. Vợ cậu ngang như cua bò, tôi không cãi lại” Trạch Phong bất lực cầu cứu Dư Sinh
“Giờ cậu mới biết à…À nhầm…Do cậu không đủ thực lực cãi với vợ tôi”
“Được…Hai người các người chờ xem.” Trạch Phong bất lực thật sự, anh không thể nào cãi thắng vợ chồng nhà này
“Dư Sinh cậu là đồ qua sông đạp thuyền. Tôi cực lực làm ông tơ se duyên, tác thành cho hai người tận 10 năm tuổi trẻ, kết quả bây giờ các người đối xử như thế với tôi…” -Trạch Phong lúc này chỉ ước gì có thể yểu điệu thục nữ mà khóc ra nước mắt cho trôi hết bao uất ức trong lòng
Bình luận facebook