Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 33
“Tuyết Y, bây giờ em định như thế nào?” Vân Dương quan tâm hỏi Tuyết Y, nhưng trong đó rõ ràng có chút chờ đợi.
Từ khi học đại học anh đã yêu cô nhưng sau đó anh đi nước ngoài nên bọn họ mất liên lạc. Nhưng mấy năm nay trong lòng anh chưa từng quên cô. Đến khi Tuyết Y ly hôn anh mới biết cô đã kết hôn được 2 năm.
Nếu trước đây anh biết mọi chuyện sẽ như vậy thì sẽ không quyết định đi nước ngoài. Bây giờ cô đã tự do, hy vọng anh vẫn còn cơ hội.
Tuy rằng đây là do anh. Nhưng phần tình cảm này nếu chưa có được kết quả cuối cùng thì anh cũng sẽ không buông tay.
“Còn như thế nào được nữa, cứ như hiện tại là được rồi.” Tuyết Y đáp.
“Nhưng em không nên cứ một mình mãi được, nên tìm một người có thể chăm sóc cho mình đi chứ?” Vân Dương nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, có chút đau lòng nói.
“Em như vẫn ổn mà” Tầm mắt Tuyết Y nhìn ra xa xăm, chậm rãi nói.
“Sau khi ly hôn, em mới hiểu kết hôn 2 năm đã làm cho em tự đánh mất chính mình. Còn thiếu chút nữa đánh mất cả mục tiêu cuộc sống của mình. Ban đầu nghĩ rằng chỉ cần thật lòng yêu một người là sẽ có được cuộc sống mà mình mong ước bao gồm cả tình cảm. Nhưng em đã sai rồi. Cho nên cuộc sống như bây giờ hợp với em hơn.” Tuyết Y tiếp tục thản nhiên nói.
Liễu Vân Dương nhìn vẻ cô đơn trên mặt cô, biết răng tổn thương của việc ly hôn với cô rất sâu đậm. Có lẽ lòng cô bây giờ vẫn còn hình bóng người đàn ông kia. Mà bằng thực lực của anh cũng rất khó giúp cô vui vẻ như ban đầu.
Cô thản nhiên nói chuyện cho anh cũng chính là đang nói ra sự thật: Anh nhiều lần ngầm thổ lộ nhưng Tuyết Y chỉ coi anh là bạn tốt.
Nghĩ đến đây, lòng anh có chút trầm xuống.
Đúng lúc này bồi bàn mang đồ ăn đến.
“Tuyết Y, em đói rồi ăn nhanh đi.” Cảm xúc của Vân Dương không được như lúc đầu, nhưng anh vẫn cẩn thận gắp đồ ăn cho cô.
“Cảm ơn anh.” Cảm xúc của Lâm Tuyết Y cũng trầm xuống. Chuyện ly hôn nửa năm trước là bóng ma mà đến giờ cô vẫn chưa xóa đi được.
Yêu thật lòng để trả giá cho đoạn tình cảm đó thật giống như bát nước đã đổ đi khó lấy lại được.
Người đàn ông cô yêu đã hoàn toàn phá hỏng tình yêu của cô.
Tình cảm của Liễu Vân Dương đối với cô, cô không phải không biết nhưng đến giờ cô cũng chỉ coi anh là bạn tốt thôi.
Hơn nữa cô cũng không hiểu mình hiện tại như thế nào, có đủ dũng khí để đón nhận một tình cảm mới hay không?
Cô cố gắng đáp lại tình cảm của anh nhưng lại không có cảm giác gì cả cho nên cô không muốn để Vân Dương bị tổn thương.
“Vân Dương, anh, em….” Tuyêt Y muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, cúi đầu ăn.
“Làm sao vậy?” Vân Dương ngẩng đầu nhìn,lại gấp thêm đồ ăn vào bát cho cô.
“Em không muốn anh vì em mà chịu bất kỳ một thương tổn gì cả, anh là một người đàn ông tốt, nhất định sẽ tìm được một người con gái hết lòng yêu anh.”
Tuyết Y hạ quyết tâm nói, cô biết hiện tại không thích hợp nói nhưng cô muốn anh hiểu được lòng cô, cô không muốn làm chậm trễ anh.
“Phải không? Hay em yêu anh rồi?” Vân Dương mỉm cười nói: “Tuyết Y, anh nghĩ em đã hiểu được lòng anh, anh cũng hiểu được suy nghĩ của em. Em không cần vội trả lời anh, nhưng em đừng tước bỏ quyền chờ đợi của anh.”
Nhất thời đồ ăn trong miệng trở nên vô vị.
Xung quanh huyên náo, bọn họ hoàn toàn không hề nghe thấy, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp.
Cả hai người đều muốn phá bỏ cục diện bế tắc lúc này, Vân Dương cầm lấy khăn lau miệng, nhẹ nhàng nói với cô: “Anh kể cho em một câu chuyện, có tựa là “Thói quen”.
Không đợi cô đồng ý, anh bắt đầu kể ………….
Từ khi học đại học anh đã yêu cô nhưng sau đó anh đi nước ngoài nên bọn họ mất liên lạc. Nhưng mấy năm nay trong lòng anh chưa từng quên cô. Đến khi Tuyết Y ly hôn anh mới biết cô đã kết hôn được 2 năm.
Nếu trước đây anh biết mọi chuyện sẽ như vậy thì sẽ không quyết định đi nước ngoài. Bây giờ cô đã tự do, hy vọng anh vẫn còn cơ hội.
Tuy rằng đây là do anh. Nhưng phần tình cảm này nếu chưa có được kết quả cuối cùng thì anh cũng sẽ không buông tay.
“Còn như thế nào được nữa, cứ như hiện tại là được rồi.” Tuyết Y đáp.
“Nhưng em không nên cứ một mình mãi được, nên tìm một người có thể chăm sóc cho mình đi chứ?” Vân Dương nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, có chút đau lòng nói.
“Em như vẫn ổn mà” Tầm mắt Tuyết Y nhìn ra xa xăm, chậm rãi nói.
“Sau khi ly hôn, em mới hiểu kết hôn 2 năm đã làm cho em tự đánh mất chính mình. Còn thiếu chút nữa đánh mất cả mục tiêu cuộc sống của mình. Ban đầu nghĩ rằng chỉ cần thật lòng yêu một người là sẽ có được cuộc sống mà mình mong ước bao gồm cả tình cảm. Nhưng em đã sai rồi. Cho nên cuộc sống như bây giờ hợp với em hơn.” Tuyết Y tiếp tục thản nhiên nói.
Liễu Vân Dương nhìn vẻ cô đơn trên mặt cô, biết răng tổn thương của việc ly hôn với cô rất sâu đậm. Có lẽ lòng cô bây giờ vẫn còn hình bóng người đàn ông kia. Mà bằng thực lực của anh cũng rất khó giúp cô vui vẻ như ban đầu.
Cô thản nhiên nói chuyện cho anh cũng chính là đang nói ra sự thật: Anh nhiều lần ngầm thổ lộ nhưng Tuyết Y chỉ coi anh là bạn tốt.
Nghĩ đến đây, lòng anh có chút trầm xuống.
Đúng lúc này bồi bàn mang đồ ăn đến.
“Tuyết Y, em đói rồi ăn nhanh đi.” Cảm xúc của Vân Dương không được như lúc đầu, nhưng anh vẫn cẩn thận gắp đồ ăn cho cô.
“Cảm ơn anh.” Cảm xúc của Lâm Tuyết Y cũng trầm xuống. Chuyện ly hôn nửa năm trước là bóng ma mà đến giờ cô vẫn chưa xóa đi được.
Yêu thật lòng để trả giá cho đoạn tình cảm đó thật giống như bát nước đã đổ đi khó lấy lại được.
Người đàn ông cô yêu đã hoàn toàn phá hỏng tình yêu của cô.
Tình cảm của Liễu Vân Dương đối với cô, cô không phải không biết nhưng đến giờ cô cũng chỉ coi anh là bạn tốt thôi.
Hơn nữa cô cũng không hiểu mình hiện tại như thế nào, có đủ dũng khí để đón nhận một tình cảm mới hay không?
Cô cố gắng đáp lại tình cảm của anh nhưng lại không có cảm giác gì cả cho nên cô không muốn để Vân Dương bị tổn thương.
“Vân Dương, anh, em….” Tuyêt Y muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, cúi đầu ăn.
“Làm sao vậy?” Vân Dương ngẩng đầu nhìn,lại gấp thêm đồ ăn vào bát cho cô.
“Em không muốn anh vì em mà chịu bất kỳ một thương tổn gì cả, anh là một người đàn ông tốt, nhất định sẽ tìm được một người con gái hết lòng yêu anh.”
Tuyết Y hạ quyết tâm nói, cô biết hiện tại không thích hợp nói nhưng cô muốn anh hiểu được lòng cô, cô không muốn làm chậm trễ anh.
“Phải không? Hay em yêu anh rồi?” Vân Dương mỉm cười nói: “Tuyết Y, anh nghĩ em đã hiểu được lòng anh, anh cũng hiểu được suy nghĩ của em. Em không cần vội trả lời anh, nhưng em đừng tước bỏ quyền chờ đợi của anh.”
Nhất thời đồ ăn trong miệng trở nên vô vị.
Xung quanh huyên náo, bọn họ hoàn toàn không hề nghe thấy, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp.
Cả hai người đều muốn phá bỏ cục diện bế tắc lúc này, Vân Dương cầm lấy khăn lau miệng, nhẹ nhàng nói với cô: “Anh kể cho em một câu chuyện, có tựa là “Thói quen”.
Không đợi cô đồng ý, anh bắt đầu kể ………….
Bình luận facebook